Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 29

Tống Hành bước ra khỏi phòng, Phùng Quý đang đứng dưới mái hiên vội vàng tiến lên nghênh đón, thấy sắc mặt hắn lộ rõ vẻ không vui, ánh mắt như ngấm ngầm nhẫn nhịn thì hạ giọng dè dặt hỏi: “Giờ gia chủ muốn hồi phủ chuyện cơm canh xử trí thế nào ạ?”

Gió bắc thổi qua đại sảnh, cuốn theo những chiếc lá vàng khô rơi rụng trên mặt đất.

Phùng Quý theo bản năng khép lại vạt áo, chợt thấy bầu không khí xung quanh lạnh đến rợn người. 

Tống Hành dừng lại, mặc cho cơn gió đêm buốt giá kia thổi qua một lúc, ấy thế mà lửa giận trong lòng vẫn chẳng thể tiêu tán nổi. Hắn mượn ánh nến vàng cam tỏa ra từ đèn lồng treo dưới mái hiên, lạnh lùng liếc nhìn chiếc hộp thức ăn sơn mài màu đỏ được chạm khắc tinh xảo.

Rồi trầm giọng nói: “Đưa vào đi, sai người canh chừng nàng dùng bữa, nếu lần sau ta về nàng vẫn gầy thế nữa thì lôi phòng bếp và toàn bộ người trong viện ra, mỗi người chịu mười bản tử.”

Dứt lời, bước xuống bậc thang sải bước ra ngoài.

Phùng Quý gật đầu tuân mệnh, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi rồi gọi Lưu mụ tới, truyền đạt lại từng lời của Tống Hành sau đó mới đuổi theo chủ nhân.

Lưu mụ, Luyện Nhi và Hương Hạnh cùng nhau bước vào. Lưu mụ lệnh Luyện Nhi vào phòng dọn dẹp những mảnh vỡ của bình thuốc bị ném rơi trên sàn còn bà thì mang y phục mùa đông tới phủ thêm cho Thi Yến Vi, đỡ nàng xuống giường ra gian ngoài dùng bữa tối. 

Lúc này đã là quá canh hai, sắc trời biến đổi kỳ lạ. Ban ngày trời quang mây tạnh nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, màn đêm vừa buông cũng là lúc mây đen kéo đến dày đặc, che đi vầng trăng giữa bầu trời, chỉ để lại một ít những vì tinh tú điểm xuyết giữa nền trời không còn rõ ranh giới.

Vì phải thừa sủng quá lâu nên lúc đi lại, hai chân Thi Yến Vi run rẩy đến kịch liệt, bụng dưới đau nhức cùng cảm giác tê buốt ở giữa khiến nàng nhăn mày mím chặt môi. Lưu mụ nhìn rõ, cảm thấy không đành lòng, liền cất lời khuyên nhủ một cách đầy thấm thía: “Nương tử hà tất phải tranh cãi tức giận với gia chủ khiến ngài ấy không vui, kết quả người chịu khổ vẫn sẽ là bản thân người thôi. Trên đời này có lang quân nhà ai lại không thích những cô gái nhỏ dịu dàng hiểu ý. Huống chi nương tử trời sinh đã có dung mạo hơn người, giờ chỉ cần đổi lại cười với ngài một cái, mềm giọng dỗ ngọt gia chủ một hai câu là đã có thể khiến ngài thương xót, chẳng những muốn gì được nấy mà hơn hết, còn giúp chính mình không phải chịu tội.” 

Tuy không đồng tình với những lời này của bà nhưng biết bà chỉ vì nghĩ cho mình, nên nàng vẫn khẽ gật đầu, để bà đỡ mình ngồi tựa vào đệm mềm lông dê phủ trên giường La Hán. Hương Hạnh bày thiện xong, mang theo tấm chăn mỏng đến, đắp lên đầu gối giúp Thi Yến Vi rồi gắp thêm đồ ăn vào bát cho nàng.

Hai tay Thi Yến Vi vẫn còn hơi run, cố gắng ăn được non nửa bát rồi sai người mang cơm canh xuống, lại nhẹ giọng dặn dò: “Sau này mỗi bữa chỉ cần hai món thôi là được. Ta cũng chẳng ăn được bao nhiêu nên không cần phải phô trương, khi không lại vô duyên vô cớ làm lãng phí lương thực.”

Giọng nói nữ lang uể oải yếu ớt, Lưu mụ nhớ tới lời cảnh cáo của Phùng Quý, không khỏi cau mày nói: “Nương tử nghĩ nhiều rồi. Trong phủ không thiếu lương thực, chỉ cần nương tử chịu khó ăn nhiều hơn thì thêm hai ba món nữa cũng chẳng phải vấn đề. Lúc này sức khỏe của người mới là quan trọng nhất, chứ nhỡ lại để sụt cân thì…”

Lưu mụ cũng không muốn tạo ra quá nhiều áp lực cho Thi Yến Vi nên nửa vế “thì đám các nàng sẽ bị kéo xuống phạt bản tử” phía sau mắc lại ngay cổ họng, bị bà nuốt xuống.

Thi Yến Vi thấy bà có vẻ muốn nói lại thôi thì cũng nhận ra vấn đề, nàng hơi nhíu mày hỏi thẳng: “Nếu còn gầy đi thì hắn sẽ làm gì?”

Từ “hắn” kia còn có thể ám chỉ ai được nữa?

Lưu mụ bị những lời nói to gan này làm cho sửng sốt, bà mở to mắt nhìn nàng, thầm nghĩ vị Dương nương tử này thoạt nhìn có vẻ mềm yếu nhu nhược nhưng khi mở miệng thì lại có phần bất cẩn liều lĩnh.

Thi Yến Vi thấy bà mất một lúc lâu vẫn chưa đáp lại, liền hé môi hỏi thêm lần nữa: “Hắn sẽ làm gì?”

Lưu mụ thấy không thể lừa gạt nàng được nữa, lúc này mới nắm chặt khăn gấm trong tay, dáng vẻ bất an nói rõ: “Gia chủ có ý nếu lần sau ngài quay về lại thấy nương tử bị gầy đi thì sẽ lôi toàn bộ tôi tớ trong viện cùng đầu bếp ở phòng ăn xuống phạt bằng bản tử.”

Trong mắt Tống Hành, muốn ép nàng đi vào khuôn khổ thực sự quá mức dễ dàng, cũng chẳng cần biện pháp nào cao siêu, chỉ cần dùng người khác uy hiếp nàng là được.

Nghĩ đến đây, gương mặt vốn đã trắng bệch của Thi Yến Vi càng mất đi huyết sắc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc để không mất đi lý trí. Mãi một lúc sau, nàng mới từ từ mở mắt, điềm đạm nói: “Lưu mụ cứ làm theo lời ta. Buổi sáng chỉ cần một chén mì, buổi trưa bữa tối thì mỗi bữa hai món, một mặn một chay, mỗi món cũng làm ít thôi, như vậy ta ăn vào cũng sẽ nhiều hơn bình thường.”

Lưu mụ gật đầu đồng tình, nghe giọng nói khản đặc của nàng liền sai người mang mật ong pha nước ấm đến, dùng cả hai tay nâng chén đưa cho nàng: “Nương tử uống chút nước mật ong làm dịu cổ họng đi.”

Thi Yến Vi vươn tay nhận lấy, cảm ơn bà rồi uống vài ngụm, cảm giác khó chịu ở cổ họng tuy có giảm bớt nhưng sự mệt mỏi lại bất giác dâng lên, mí mặt nặng như đeo chì nên đành làm phiền Lưu mụ đỡ nàng quay lại giường.

Dưới ánh nến mờ ảo, Thi Yến Vi hơi cau mày, hai tay vô thức ôm bụng dưới, vẻ mặt không hề dễ chịu. Lưu mụ khẽ thở dài, buông màn xuống, thổi tắt ngọn đèn cuối cùng trong phòng, nhẹ nhàng rút lui.

Đêm đó Thi Yến Vi ngủ một giấc rất say, mặt trời đã gần đến đỉnh thì mới mơ màng tỉnh lại, cảm giác đau xót trên người khiến nàng nhất thời không thể xuống giường, một lúc lâu sau mới chật vật ngồi dậy, gọi người đưa nước nóng tiến vào.

Luyện Nhi tay không đi vào, cúi đầu nói: “Trong phòng đã chuẩn bị sẵn nước nóng, nương tử vào ngâm nước ấm, tắm gội cho thoải mái.”

Thi Yến Vi gật đầu đồng ý, để nàng ấy đỡ vào phòng tắm, gội rửa sạch sẽ xong liền lấy thuốc mỡ thoa vào vết thương, sau đó nằm vùi trên giường gần như nguyên ngày.

Cũng đã mấy ngày trôi qua nhưng không thấy Tống Hành quay lại biệt viện nữa.

Thi Yến Vi mỗi ngày thoa thuốc ba lần, nghỉ ngơi thêm dăm ba bữa mới bình phục hoàn toàn.

Hôm đó là ngày đoàn sứ do đích thứ tử Bùi Mậu Khiêm của tiết độ sứ Kính Nguyên dẫn đầu đến Thái Nguyên thương nghị chuyện quy phục. 

Kính Nguyên nằm ở phía bắc Phượng Tường và phía tây Bân Ninh. Xưa nay tiết độ sứ Bùi Quang Nhân luôn ở giữa cân nhắc về việc nên quy thuận Tống Hành hay hàng phục thế lực Giang Tiều. Hiện giờ Bân Ninh nhờ có Hà Đông Quân gấp rút tiếp viện, đả bại Phượng Tường, Bùi Quang Nhân rốt cuộc hạ xuống quyết tâm, nhất định phải dựa vào phe cánh Tống Hành.

Ông ta vốn định phái trưởng tử ổn trọng thành thục đến Thái Nguyên bàn chuyện quy phục, nhưng không ngờ thứ tử Bùi Mậu Khiêm trước giờ ăn không ngồi rồi lại đột nhiên thay đổi, nhiều lần khẩn cầu xin được đến Thái Nguyên bái kiến Hà Đông tiết độ sứ Tống Hành. Bùi Quang Nhân thấy thái độ hắn chân thành, rõ ràng là đã có tiến bộ bèn đồng ý, còn đặc biệt phái hai viên thuộc hạ dày dặn kinh nghiệm phụ tá, cùng hắn khởi hành đến Thái Nguyên. 

Đoàn người đông nườm nượp rời thành Kính Châu kéo đến Thái Nguyên. Tống Hành dù không thân chinh ra tận cổng thành nghênh đón nhưng cũng thiết yến ở Tống phủ, đích thân khoản đãi.

Vì Bùi Mậu Khiêm trong nhà xếp hàng thứ ba nên Tống Hành, Tiết phu nhân và những người khác đều thống nhất gọi hắn là Thẩm Tam lang.*

* Chi tiết này cũng thế, mình cũng không hiểu sao họ Bùi nhưng lại gọi là Thẩm Tam lang.

Đám người gặp nhau bên ngoài phủ rồi tiến vào chính sảnh giữa vòng vây của đám vú già tỳ nữ, sau khi ai nấy đều yên vị đúng chỗ, Tiết phu nhân nhìn về phía Bùi Mậu Khiêm, mỉm cười hỏi hắn: “Bùi công dạo gần đây vẫn khỏe chứ?”

Bùi Mậu Khiêm không nén nổi dán mắt vào Tống Thanh Hòa một lúc, thầm nghĩ vị tiểu nương tử này xinh đẹp như hoa, dù Kính Châu hắn đã từng gặp không ít nữ lang bề ngoài mạo mỹ nhưng quả nhiên trong số đó chẳng có lấy một ai là bì kịp được nàng, cõi lòng hắn rạo rực, nhấp nhổm không yên. 

Chỉ đến khi dòng suy nghĩ của bị cắt ngang bởi câu hỏi của Tiết phu nhân, phải khó khăn lắm hắn mới kịp lấy lại tinh thần, cung kính đáp: “Đa tạ Thái phu nhân quan tâm, gia tôn hết thảy đều ổn.”

Những người khác không chú ý tới ánh mắt của Bùi Mậu Khiêm nhưng trong số đó không bao gồm cả Tống Thanh Hòa. Sau khi uống xong một ly rượu, nàng vô tình bắt gặp con mắt đen láy có phần bỡn cợt soi xét mình, liền quay đầu sai người ôm Đạp Vân đến.

Không lâu sau, đồ ăn được bưng lên, Tống Thanh Hòa bị người đàn ông nhìn lén mấy lần bằng ánh mắt đê tiện, trong lòng hết sức căm tức, sau khi qua loa dùng được nửa bát liền lấy cớ rượu vào đầu óc liền có phần choáng váng, ôm Đạp Vân ra ngoài hít khí trời cho thoáng.

Ca vũ dừng lại, mọi người dùng bữa xong, Tống Hành lệnh hạ nhân thu dọn bát đĩa, mang rượu ngon trái cây tới.

Thấy giai nhân bỏ đi nên Bùi Mậu Khiêm liền có chút thất vọng, uống cạn rượu ngon trong chén kim bôi hoa văn kháp ti rồi khoanh chân ngồi xem tỳ bà kỹ gẩy đàn, trong lòng từ đầu chí cuối vẫn nhớ nhung vị tiểu nương tử vừa nãy. 

Nhưng nàng là đường muội Tống Hành, hòn ngọc quý trên tay Tiết phu nhân, thân phận tôn quý, đã định trước chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, há lại chịu đồng ý để làm thiếp cho người. Đổi lại nếu nàng là nữ lang ở Kính Nguyên thì chỉ cần bỏ sức, lùa gọn vào tay là được. 

Bùi Mậu Khiêm nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy tiếc hận, trầm ngâm lúc thì cười rộ lên, giọng điệu lấy lòng nói: “Mỗ vẫn thường nghe Thái Nguyên được Tống Công và tiết sử che chở gần hai mươi năm không nhiễm khói lửa chiến tranh, dân chúng an cư lạc nghiệp, trong thành dân phú binh cường, lại nói bên bờ sông Phần cảnh sắc như tranh, thuyền hoa qua lại nhiều như mắc cửi, nếu có may mắn được tận mắt chiêm ngưỡng thì quả là không uổng chuyến này.”

Bùi Mậu Khiêm cũng giống như đám con cháu thế gia yêu thích uống rượu mua vui, Tống Hành tuy không thích nhưng cũng không phán xét, hơn nữa hắn là chủ nhà thì đương nhiên phải tận tình làm hết chức trách của chủ nhà, khẽ mở môi mỏng nói: “Nếu Bùi Tam lang có nhã hứng ngắm cảnh đẹp sông Phần thì cũng không hề khó. Nếu không ngại ngài hãy lưu lại thêm mấy ngày ở Thái Nguyên, hôm nào rảnh rỗi mỗ sẽ bày yến trên thuyền hoa, tiếp đón Thẩm tam lang cùng nhị vị lang quân.”

“Làm phiền Tống tiết sử phí tâm, mỗ cám ơn Tống tiết sử đã thịnh tình khoản đãi trước.” Bùi Mậu Khiêm cười nói xong thì bưng chén kim bôi, hướng Tống Hành mời rượu.

Từ năm mười bảy tuổi Bùi Mậu Khiêm đã đặt chân vào chốn phong nguyệt, những chuyện khúc khủy ẩn nấp bên trong hắn rõ hơn ai hết. Thuyền hoa bình thường nếu có tiền thì đều có thể lên, nhưng loại thuyền hoa chuyên cung cấp cho sĩ tộc quyền quý Thái Nguyên thì không phải cứ có tiền là được phép bén mảng. Kỹ nữ trên thuyền hoa bình thường cũng không thể đánh đồng với nhạc kỹ vũ kỹ do Giáo Phường Tư quản lý.

Muốn trải nghiệm ôn nhu hương cao cấp nhất ở thành Thái Nguyên thì cần đến Tống Hành đứng ra lo liệu. 

Đến giữa giờ Tuất, bóng đêm càng lúc càng dày đặc, trên bầu trời là vầng trăng tròn trĩnh, treo cao ở tầng mây thứ chín, ánh trăng trong trẻo như nước, gió bấc thổi qua hàng trúc, phát ra tiếng vang loạt xoạt.

Kết thúc yến tiệc, Bùi Mậu Khiêm được tỳ nữ quý phủ đỡ vào sương phòng phía tây nghỉ ngơi.

Bất giác hai, ba ngày nữa tiếp tục trôi qua, Tống Hành mới có chút thời gian nghĩ đến Thi Yến Vi, trong lòng hắn dù mong nhớ nàng nhưng lại không thể hạ cái tôi xuống, ban đêm nếu tâm tư kia nổi lên thì thà chọn cách ngâm nước lạnh hoặc dùng tay giải quyết chứ nhất quyết không chịu đến tìm nàng một cách nhanh như vậy.

Chiều hôm ấy, còn chưa tới giờ Ngọ, Thi Yến Vi ngồi dưới cửa sổ đọc sách học chữ. Vì ở biệt viện hành sơn nàng cũng không có việc gì làm nên mỗi ngày nàng đều dùng đến cách này để giết thời gian, khi nào cảm thấy gần như đã học thuộc thì buông sách, cầm giấy và bút mực đến luyện chữ.

Lúc Tống Hành đến thì thấy nàng đang cúi đầu trước thư án viết thơ.

“Hà đương cộng tiễn tây song chúc/ Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.” [1]

[1][1] Hai câu trích trong bài: Dạ vũ ký bắc (Đêm mưa gửi người phương bắc) của Lý Thương Ẩn.

Bản dịch nghĩa: Bao giờ ở cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt ngọn hoa đèn/ Lại cùng kể nhau nghe chuyện về mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba. (Nguồn chú thích: thivien.net)

Thi Yến Vi viết ra những dòng này thì không khỏi cảm thấy phiền muộn.

Lúc trước học được bài thơ này, nàng cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng giờ nhìn lại thì vô duyên vô cớ chợt nhớ tới Trần Nhượng, không biết anh ở thế giới hàng ngàn năm sau có tốt không, có còn nhớ đến nàng không. 

Bàn tay cầm bút thoáng dừng lại, một giọt mực lớn bằng hạt đậu từ đầu bút rơi xuống, lan đều trên giấy Tuyên Thành hóa thành đóa hoa màu mực, vừa vặn nuốt trọn hai chữ “dạ vũ”.

“Không biết Dương nương tử muốn cùng ai tiễn tây song chúc?” Tống Hành yên lặng đi đến bên cạnh Thi Yến Vi, nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu đen trên giấy Tuyên Thành.

Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, Thi Yến Vi kinh hãi lập tức gác bút xoay người, động tác cứng nhắc đặt bút lông sói cầm trong tay xuống, chắp tay trước ngực thi lễ với hắn.

Tống Hành cũng không khác gì những nam tử từ khi sinh ra đã được hưởng đặc quyền về giới tính, là hạng người thích mềm không thích cứng. Bọn họ sẽ không quan tâm đến tư tưởng, nội tâm và ý chí của nữ tử mà áp đặt quan điểm nam tôn nữ ti, cả đời phải phụ thuộc nam tử lên nhận thức của nữ tử, buộc các nàng phải chấp nhận số nhận và phục tùng quy tắc này như một lẽ đương nhiên, sau đó phó mặc để nam tử trên thế gian tùy ý điều khiển.

Hắn đã hết kiên nhẫn với con chim hoàng yến mới bị nhốt vào lồng sắt. Hắn muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời, muốn nàng không dám phạm thượng hay bày trò ngỗ nghịch trước mặt hắn, thế nên hắn mang chuyện giữa Ngân Chúc và Triệu Nhị lang ra là để cảnh cáo nàng: trên đất Thái Nguyên này, hay thậm chí là toàn bộ lãnh thổ phương bắc, nàng đừng mơ có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Ở thời đại ăn thịt người này, nhân cách, tôn nghiêm hay nhận thức được hình thành nhờ nền giáo dục hiện đại trên người nàng sẽ không được quyền lực phong kiến ​​hay chế độ phụ hệ dung túng. Nàng muốn bảo vệ mình dưới cường quyền của Tống Hành xem ra chỉ còn cách lá mặt lá trái, trong ngoài bất nhất mà thôi.

Bị cầm tù ở đây tính ra đã được hai tháng, nhiều nhất chỉ cần nhẫn nại chịu đựng thêm hai năm mười một tháng nữa là thoát khỏi nanh vuốt hắn, đến lúc đó nàng tự mình tìm ra lối đi riêng, dù lối đi này đã định trước là gian nan trắc trở thì nàng tin nàng vẫn sẽ không sợ. 

Thi Yến Vi hơi mím môi, tựa như đã hạ xuống quyết tâm cao độ, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nịnh nọt, cụp mi vờ như nhu thuận, đáp: “Thiếp chỉ viết chơi thôi mà, gia chủ đừng nên nghĩ nhiều.”

Giọng nói mang theo ý cười của nữ lang, nhẹ nhàng như tiếng nước chảy róc rách, khiến lòng người trở nên ngứa ngáy.

Hầu kết Tống Hành nhấp nhô lên xuống, chỉ nghĩ biện pháp mạnh mà hắn dùng đến đêm đó đã phát huy hiệu quả rõ rệt, chẳng những khiến con chim tước ngang ngạnh này thu lại móng vuốt sắc nhọn mà lúc đối diện với chủ nhân đứng bên ngoài chiếc lồng cũng nghe lời dễ bảo hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn đi thẳng đến giường La Hán ngồi xuống, tay phải lười biếng gác lên thành giường, cố nén nỗi nhớ khi mấy ngày liên tục gần đây không được đến gặp nàng, giọng điệu không rõ vui giận cất lên sai phái: “Giờ nàng rửa mặt chải đầu ăn vận thành tỳ nữ, ta sẽ đưa nàng ra bờ sông Phần dạo chơi cho thoáng.”

Thi Yến Vi đại khái có thể đoán được mục đích của hắn khi làm như vậy, chỉ đơn giản là muốn nàng thuận theo, giống như những nữ tử đáng thương bình thường, xuất thân tiện tịch, vì lấy lòng người mà thân bất do kỷ, phải làm những chuyện trái với lương tâm.

Hôm nay theo hắn đi thuyền hoa, nàng phải triệt để xem bản thân là vật chết vô tri, cho dù nghe thấy gì, nhìn thấy gì đều phải làm bộ như không thấy lẫn không hiểu.

Thi Yến Vi quyết định xong, liền chắp tay trước ngực thi lễ, dùng bộ dạng phục tùng đáp: “Thiếp đã biết, nhưng thỉnh cầu gia chủ phải chờ lâu một lúc.”

Dứt lời liền ngồi xuống trước bàn trang điểm, gương mặt cũng không thể hiện rõ cảm xúc, nàng đặt hai bàn tay lên đùi, ngón cái bàn tay trái gẩy vào lòng bàn tay phải, tâm trạng nặng nề.

Lưu mụ chải mái tóc dày đen nhánh của nàng thành kiểu búi đơn giản, lấy hai cây trâm ngọc bích phẩm chất bình thường từ chỗ Luyện Nhi, Hương Hạnh cùng một cây trâm bạc loan điểu ngậm quả cài lên búi tóc nàng, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được dáng vẻ của tỳ nữ nhất đẳng. 

Thi Yến Vi mỉm cười cảm ơn ba người, tiện tay lấy từ trong tráp ngọc khắc hoa ba cây trâm cài bằng vàng tặng cho Lưu mụ và hai người còn lại.

Tống Hành thấy thế chỉ hơi nhướn mắt, đợi ra khỏi cửa rời khỏi viện mới âm dương quái khí trêu chọc nàng: “Nương tử xuống tay thật hào phóng, đưa nàng trang sức nàng không đeo, giờ còn tùy tiện thưởng cho người khác, không sợ ta sẽ tức giận sao?”

Trải qua chuyện kia khiến Thi Yến Vi không còn dám đắc tội hắn, thái độ nhún nhường bình tĩnh hạ mình đáp: “Gia chủ là người làm việc lớn, lại có cơ đồ trải rộng thì lý nào lại để ý chút chuyện vặt vãnh này? Thiếp chẳng qua chỉ là một nữ lang mồ côi, nào xứng với những vật như thế.”

Tống Hành nghe thấy, bất động thanh sắc vặn mày: “Nàng không xứng, đám các nàng sẽ xứng? Tỳ nữ hầu hạ bên người Thái phu nhân và Nhị nương đều đeo trâm cài bằng vàng thì cớ gì nàng lại không đeo được?”

Vừa nói vừa đạp chỗ để chân bước lên xe ngựa, Thi Yến Vi hơi vén váy đuổi theo, ngồi xuống chỗ bên phải xe ngựa.

Cổ đại cánh tả được trọng, lúc Thi Yến Vi ở chung với Ngân Chúc, Thôi tam nương, Luyện Nhi thường không để tâm đến điều này, nhưng trước mặt Tống Hành, nàng không thể không cân nhắc, tuân thủ đủ loại quy củ lẫn ràng buộc.

Xe ngựa từ từ lăn bánh, bên tai truyền đến tiếng bánh xe ma sát lên mặt đường. 

Bên trong khoang xe, Tống Hành nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào. Thi Yến Vi không cần phải đối phó với hắn, yên lặng vần vò tấm khăn trong tay, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Gần hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước bến tàu tấp nập bóng người ven bờ sông Phần.

Nhóm của Bùi Mậu Khiêm gồm ba người đang xếp thành hàng cùng một vài lang quân dáng vẻ như võ tướng đã đến đợi ở đây từ sớm, mãi mới thấy Tống Hành bước xuống từ một cỗ xe ngựa rộng rãi xa hoa, liền rối rít tiến lên nghênh đón, hạ thấp người hành lễ.

Thi lễ xong, lúc này mới đứng thẳng người.

Bùi Mậu Khiêm vừa mới ngẩng đầu lên thì lọt vào mắt là cánh tay thon dài nhỏ bé, nước da trắng nõn đang vén rèm xe lên, chỉ riêng nhu đề [2] thôi đã đủ khiến con người ta miên man bất định.

[2][2] nhu đề: là một từ cổ của Trung Quốc, nghĩa đen là để chỉ những mầm cây vừa mới nhú (chữ đề); nghĩa bóng dùng để ám chỉ bàn tay mềm mại và trắng trẻo của người phụ nữ. Từ này xuất hiện rất nhiều nên mình sẽ giữ nguyên.

Trong cơn mơ màng bất tận, Bùi Mậu Khiêm vô thức nuốt ngụm nước miếng, nheo mắt lại. Nữ lang nấp sau tấm rèm đã khom lưng rời khỏi khoang xe, nhấc nhẹ làn váy dẫm lên chỗ để chân bước xuống.

Dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, mỹ nhân hơi cúi đầu, tóc đen búi cao như mây, gót sen thanh thoát, sống lưng thẳng tắp chậm rãi đi đến, không có lấy nửa phần hèn mọn xu nịnh. 

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo nữ lang tung bay, làn váy xòe rộng như cánh hoa, khiến nàng càng có vẻ yêu kiều như hoa.

Bùi Mậu Khiêm lén lút để mắt đánh giá nàng, thân phận nàng là gì nằm ngoài dự đoán của hắn. Trước khi đến Thái Nguyên hắn đã cố ý thăm dò thử, Tống Hành không thê không thiếp, lại không gần nữ sắc, trong khi vị nữ lang này vận y phục đã cũ mất một nửa, mái tóc cũng không thấy cài trang sức bằng vàng, thoạt nhìn không giống sủng nô ái thiếp mà càng có vẻ của tỳ nữ thiếp thân.

Tống Hành nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó với nàng, sau đó nữ lang liền tiến lên hai bước, chắp tay trước ngực thi lễ với Bùi Mậu Khiêm và những người khác.

“Nô tỳ bái kiến các vị lang quân, các vị lang quân vạn phúc.”

Thanh âm trong trẻo của nữ lang lọt vào tai, thân thể Bùi Mậu Khiêm lập tức mềm nhũn, vội vàng đáp lễ với nàng. 

Bùi Mậu Khiêm nhạy bén bắt được hai chữ “nô tỳ” từ miệng nàng, trong lòng nhanh chóng nhận định nàng chẳng qua chỉ là tỳ nữ bình thường hầu hạ bên người Tống Hành thôi.

Cũng không khỏi âm thầm cảm thán: Hắn luôn nghe nói Tống Hành hơn hai mươi năm qua vẫn không gần nữ sắc, lúc trước hắn còn không tin nhưng giờ tận mắt nhìn thấy Tống Hành để giai nhân bậc này ở bên làm tỳ nữ, xem ra lời đồn đãi cũng không phải là giả.

Sau đó hắn quay đầu nhìn kỹ Tống Hành, thấy hắn trời sinh long chương tư phượng, ngọc chất kim tương, khó tránh khỏi tò mò, ôm một bụng đầy nghi ngờ dẫm lên mạn thuyền, ngồi xuống thuyền hoa.

Những ngọn núi phía xa được bao phủ bởi rặng cây xanh mướt, ánh nắng mùa đông dịu dàng chiếu xuống, gợi lên những đợt sóng lấp lánh, trôi lăn tăn trên mặt hồ.

Ở nơi sông nước hữu tình này chỉ rải rác vài chuyến thuyền hoa kiên cố cập vào ven bờ, bên trên là đình đài lầu các, góc mái hiên vểnh cao như cánh chim, mỗi một góc đều được treo chao đèn bằng vải lụa. Song cửa sổ bằng gỗ lim được chạm trổ hoa văn phức tạp như ý vân, gió thổi qua mặt sông thốc vào màn che màu quả hạnh treo trên xà ngang được điêu khắc, phiêu diêu như làn váy của vũ công. 

Thi Yến Vi dường như đã bắt được hình dạng của cơn gió nép trong bức mành kia, nàng hơi dừng lại bước chân, cho đến khi Phùng Quý ngoái lại nhẹ giọng gọi nàng thì mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cụp mi bước lên khoang thuyền.

Lúc này, gian phòng ở lầu hai đã được trải sẵn bàn dài, bên trên bày biện đủ các loại cốc chén rượu cái.

Bên trong lò hương hoa sen bằng bạc mạ vàng đế năm chân là tô hợp hương quý giá trứ danh, trên thảm lông dê đặt ở chính giữa là cầm bàn ghế đẩu. Đợi Tống Hành ngồi ổn thỏa ở ghế hàng đầu thì những người còn lại dựa theo ý hắn, từng người từng người một tuần tự ngồi xuống. 

Ngoài khoang thuyền tiếng mái chèo nổi lên bốn phía, thuyền hoa chậm rãi xa bờ, thân thuyền quấy vào mặt nước để lại hai vệt nước dài hẹp, lầu cao mọc lên san sát hai bên bờ dần lui về phía sau, có thể nói là mới thở một hơi nhưng cảnh trí đã theo đó mà biến đổi.

Không lâu sau, đã có thị nữ mặc váy xanh nối đuôi nhau vào, bưng rượu ngon cùng trân tu mỹ vị bày lên bàn, rồi đến nhạc kỹ từ Giáo Phường Tư, ôm các loại nhạc khí khác nhau yểu điệu bước tới.

Thi Yến Vi lặng lẽ đứng ở phía sau Tống Hành, nhìn những ca kỹ từ dung mạo đến dáng vẻ đều không chê vào đâu được, các nàng hoặc là lên sân khấu tấu nhạc, hoặc đứng trước người bày ra vẻ tươi cười nghênh đón, chêm rượu gắp thức ăn, lòng dạ nàng trở nên rối bời, tâm tình cũng dần suy sụp.

Bởi vì Tống Hành chưa từng đặt chân đến giáo phường nên những ca kỹ kia đều không nhận ra Tống Hành, chỉ biết địa vị của hắn cực kỳ cao quý. Hắn ngồi trên ghế khuôn mặt trầm túc, dáng vẻ chớ có lại gần, giống như không hứng thú với hết thảy những gì đang diễn ra xung quanh, nên chẳng ai trong số các nàng dám tùy tiện kề sát người hắn.

Làn điệu du dương thoát ra theo đầu ngón tay nhạc kỹ nhưng Tống Hành cũng không chú tâm lắng nghe, chỉ yên lặng uống rượu ngon trong chén.

Thấy Tống Hành tựa hồ không mấy để ý đến nữ lang xinh đẹp sau lưng, sắc tâm Bùi Mậu Khiêm nổi lên, cười đến xuân quang mãn ý, con mắt đen láy cả gan đảo qua đảo lại trên gương mặt phù dung cùng cần cổ trắng nõn như bạch ngọc của Thi Yến Vi, hơi thở phả ra nóng rực. 

Thi Yến Vi bị hắn nhìn chòng chọc thì không khỏi khó chịu. Nàng chợt liên tưởng đến ánh mắt đáng khinh của Tống Minh khi nhìn mình và Ngân Chúc, bất giác dịch lại gần Tống Hành.

Bùi Mậu Khiêm đắm chìm trong ảo mộng kiều diễm, cho đến khi Thi Yến Vi bước nhẹ cách xa khỏi hắn thì Bùi Mậu Khiêm vẫn chưa thể dứt ra khỏi tà niệm dâm ô này, thậm chí hồn nhiên đến mức không nhận thức được ánh mắt sâu thẳm bắn về phía mình từ trên cao. 

Tống Hành dường như đã nhận ra động tác rất nhỏ của Thi Yến Vi, sắc mặt lạnh xuống, bàn tay thô to giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, xương ngón tay va vào nhau phát ra âm thanh gãy gọn, chậm mất một nhịp mới vung tay cầm chén rượu lên, trầm giọng nói câu “Rót đi”.

Bùi Mậu Khiêm nghe vậy, hoảng hốt đến một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu uống rượu trong chén kim bôi, không dám nhìn thêm nữa.

Thi Yến Vi hơi cụp mi xuống, nhận ra sắc mặt của hắn không ổn liền vội vàng gật đầu nghe theo, rụt rè rót đầy một ly rượu cho hắn.

Yến hội vẫn chưa hạ màn, Thi Yến Vi cũng không nhớ đã châm bao nhiêu ly rượu cho hắn, chỉ nhớ rõ hắn đúng là một kẻ hỉ nộ vô thường.

Ngoảnh đến ngoảnh lui, giờ đã là lúc lên đèn. Ngoài cửa sổ sắc trời đổi thay rõ nét, chỉ mới đó mà đã trở nên âm u, cơn cuồng phong nổi lên bất chợt. 

Tống Hành lấy thời tiết xấu làm cái cớ để kết thúc yến hội. Sau khi thuyền hoa cập bờ hắn giải tán quan khách, sai người dọn bàn rồi lệnh Phùng Quý đang đứng ngoài cửa dẫn toàn bộ tùy tùng thị vệ xuống dưới lầu.

Thi Yến Vi đứng gần hai giờ đồng hồ, lúc này hai chân đã sớm tê dại, tạm thời không đi để ý tới chuyện khi nào Tống Hành sẽ xuống thuyền mà ngồi thẳng xuống ghế nguyệt nha, chăm chăm xoa bóp bắp chân đau nhức.

Nàng mới ngồi chưa được bao lâu thì thuyền hoa đột nhiên rung lắc, lại một lần nữa xa bờ.

Thi Yến Vi giật mình, đứng dậy đến sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng đang định hỏi Tống Hành có dụng ý gì thì đã bị người kia kéo thẳng vào lồng ngực, ngồi xuống sạp thấp.

Tống Hành vừa nói vừa dùng động tác chậm rãi, giúp nàng xoa bóp bắp chân.

Thi Yến Vi im lặng không đáp lại lời hắn, cũng không làm khó chính mình, tạm thời để yên cho hắn xoa chân.

Xoa mãi đến khi chân nàng không còn đau như trước nữa, lúc này Tống Hành lại ôm nàng đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, mượn ánh sáng lờ mờ ngắm cảnh đêm trên hồ.

Gió đêm lay động sóng nước, đáng tiếc tối nay lại không có ánh trăng nên chưa thể nhìn thấy cảnh mặt hồ dát đầy ánh vàng kim chói mắt.

Hắn thực lòng muốn đưa nàng đến đây thưởng ngoạn cảnh đêm trên hồ nhưng lại không lường Bùi Mậu Khiêm kia lại dám nổi sắc tâm, dòm ngó người của hắn.

Đáng ra hắn không nên gộp hai thứ làm một, vì để bớt việc mà mang theo nàng đến đây. 

Tống Hành bỗng có cảm giác hối hận mà trước nay hiếm khi xuất hiện.

Hắn ôm chặt nàng vào lòng, đùng thân thể sưởi ấm cho nàng, nhịn xuống lửa giận tận đáy lòng, sắc mặt mang theo sự tiếc nuối, dịu dàng nói: “Hôm nay thời tiết xấu nên chưa thể để nương tử nhìn thấy cảnh đêm trên sông. Ngày nào đó bầu trời quang đãng, ta lại cùng nương tử đến đây một mình có được không?”

Thi Yến Vi nhìn mặt nước gợn sóng qua cửa sổ, không trả lời hắn.

Tống Hành áy náy không thôi, xem như nàng đã chấp nhận, vươn tay vuốt mái tóc đen của nàng.

Không lâu sau, Tống Hành tựa hồ phát hiện ra thứ gì đó thú vị, thoáng thấp đầu, vươn tay chạm vào bình sứ cách đó không xa. 

Thi Yến Vi thấy hắn thực phiền, cũng không muốn ở chung một chỗ với hắn nên thể nào cũng phải lấy tay đẩy hắn ra, khổ nỗi Tống Hành sức lực quá lớn, nàng chẳng thể lay chuyển được hắn nên đành phải nhìn về phía chiếc bàn nhỏ kê sát cửa sổ, bên trên là hai cành hải thạch lựu màu hồng nhạt, cắm trong bình gốm tám cạnh tráng men trắng, lông mi cong chút khẽ run lên, hai mắt hơi nhắm, thầm oán sao Tống Hành không biến thành đồ vật luôn đi.

Tống Hành ngưng mắt, thoáng cúi đầu nhìn về phía nàng, thấy đôi mắt bướng bỉnh của nàng ngập trong hơi nước thì một lúc lâu sau mới cúi người, môi mỏng hôn lên cánh môi đầy đặn trơn bóng của nàng.

Tống Hành giam cầm nàng, kiên quyết bao bọc nàng dưới thân hình khổng lồ của hắn.

Ngoài cửa sổ mưa phùn bắt rơi xuống, đập vào song cửa sổ cùng những phiến hoa, phát ra tiếng vang tí tách.

Gần một giờ sau, khi màn đêm thăm thẳm thế chỗ, tiếng mưa bên ngoài ô cửa mới từ từ ngừng lại.

Thi Yến Vi hơi nghiêng đầu, rúc vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của Tống Hành, nàng nhìn cành hải thạch lựu đã nở hoa, hỏi Tống Hành tên của nó là gì.

Tống Hành ôm nàng vào trong ngực, giúp nàng sưởi ấm rồi lộ ra ý cười đầu tiên từ sáng sớm tới nay, nói loài hoa kia tên là hải thạch lựu, nở hoa vào mùa thu đông, đồng thời hỏi nàng có thích không.

Thi Yến Vi không làm trái lòng mình nói không thích, khẽ gật đầu một cái. Tống Hành thấy nàng khó có lúc lại thuận theo, liền thốt lên rằng nếu nàng đã thích thì để ngày nào đó, hắn sẽ sai Phùng Quý tìm những giống cây quý đem trồng ở biệt viện, nơi đó thổ nhưỡng màu mỡ, cây cối sinh trưởng tốt tươi, sau này nàng cũng có thể ngắm nhìn thỏa thích. 

Dứt lời, cũng không đợi Thi Yến Vi gật đầu nói tạ ơn đã đổi sắc mặt, miệng giễu cợt nàng: “Xương cốt phản nghịch thì ích lợi gì, lại còn yếu ớt như vậy, cái gì cũng không chịu được.”

Thi Yến Vi đã bị mất sạch sức lực, cử động thật sự rất khó khăn, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, cả người lười biếng nằm trên người hắn, nàng không muốn động đậy, nhưng cũng không thấy khó chịu nhiều như trước nữa.

Lúc Phùng Quý mang nước vào, Tống Hành dùng ống tay áo che kín người nàng rồi mang khăn tới giúp nàng lau sạch sẽ.

Thi Yến Vi chẳng biết nàng đã ngủ thật say trong vòng tay hắn từ lúc nào, bị hắn chạm vào đánh thức thì chỉ nhướng mày cầu xin hắn để yên cho nàng tiếp tục ngủ. Tống Hành tự biết hành động này của hắn đã quấy nhiễu đến nàng, tạm thời gác lại tâm tư, kiên nhẫn giúp nàng mặc quần áo.

Đêm đã khuya, lòng sông rộng lớn chỉ còn lác đác vài chiếc thuyền ít ỏi, gió đêm thổi qua mặt nước, từng vòng gợn sóng dập dờn chìm nổi, giống như là: trăng lặn trên dãy núi tịch liêu, thuyền hoa chòng chành ven rặng liễu. 

Mấy tên lái thuyền đều đồng loạt đưa thuyền cập bến dừng hẳn lại. Tống Hành bế ngang Thi Yến Vi lên, sợ gió đêm thổi trúng nàng liền lệnh Phùng Quý phủ thêm áo khoác lông hạc thay hắn.

Gió đông rét lạnh như lưỡi đao, chạm vào da mặt ran rát. Tống Hành ôm chặt nữ lang trong lồng ngực, dưới chân sải bước nhanh hơn.

Áo khoác huyền sắc theo gió tung bay, rơi xuống thành những đường cong lộn xộn.

Phùng Quý liếc nhìn mây đen trên bầu trời, nâng hai tay lên trước miệng hà hơi sưởi ấm, hơi nước thoát ra ngưng lại thành vòng sương trắng.

Bên trong thùng xe là chậu than sưởi ấm. Tống Hành lặng lẽ ngồi xuống, để Thi Yến Vi tùy ý dán vào lồng ngực ấm áp, gối lên cánh tay phải của hắn.

Xe ngựa chậm rãi chuyển bánh, cảm giác xóc nảy làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nhợt nhạt của Thi Yến Vi, khiến nàng hơi nhíu mày, vô thức cựa quậy, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay vùi vào khuỷu tay Tống Hành.

Bụng dưới Tống Hành bị một khối thịt mềm ấn nhẹ lên. Hắn ngẩng đầu, lại hít sâu vài hơi để kìm nén cảm giác khô nóng trong cơ thể, rủ mắt muốn dời người nàng ra một chút thì lại bị hấp dẫn bởi cánh môi hồng hào có phần sưng tấy của nàng. 

Tống Hành hít thở thêm vài hơi, chỉ dùng mỗi ngón tay trái vuốt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng rồi trượt dần xuống cằm.

Thi Yến Vi rên rỉ một tiếng, giơ tay muốn quét đi lực đạo càn rỡ kia. Tống Hành nhận ra ý thức nàng mơ hồ, kiềm chế thu tay lại, đảo thành vuốt hàng lông mày hơi nhăn lại của nàng. 

Nên dừng ở đây thôi, họa may dẫn phải lửa đến, hắn cũng đừng mong dễ chịu. 

Khi xe ngựa đến biệt viện hành sơn thì đã quá canh ba, trên bầu trời mây đen bế nguyệt, ánh sáng mịt mờ. 

Tống Hành đang muốn ôm nàng đứng dậy thì mới phát giác cánh tay phải bị nàng gối lên tê cứng, không thể không dùng cánh tay trái dịch chuyển, để nàng gác đầu lên bả vai vững chãi, sắp xếp ổn thỏa một lúc mới bế nàng bước xuống xe ngựa…
Bình Luận (0)
Comment