*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngoài cửa sổ ráng chiều dần đậm, nền trời xuất hiện những vệt mờ sáng tối bất minh, mây đen che khuất mặt trăng, để lọt ra thứ ánh sáng trắng trẻo nhưng bạc bẽo.
Lời của Tống Duật vừa thốt ra, mỗi người đang ngồi quanh bàn đều có tâm trạng khác hẳn nhau.
Tống Thanh Hòa thực sự rất nhớ đến nàng. Từ khi nàng ấy rời đi, quý phủ một người có thể nghiêm túc chơi cờ song lục với nàng cũng không có.
Tổ Giang Lan chân thành biết ơn Dương Duyên vì đã hy sinh mạng sống để cứu phu quân nàng. Nàng và Tống Duật phu thê đồng lòng, cả hai đều mong sớm tìm được tin tức của Dương nương tử để ai nấy đều được yên tâm.
Về phần Tiết phu nhân, nụ cười trên mặt bà chợt cứng đờ, lông mày điểm bạc không khỏi cau lại, ánh mắt trầm đục lẳng lặng quan sát Tống Hành thì thấy hắn vẫn bày ra vẻ ung dung, bà liền nở nụ cười như không có gì xảy ra, bắt đầu trấn an Tống Duật: “Dương nương tử luôn có chủ ý, lúc rời phủ cũng mang theo không ít ngân lượng nên chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Có lẽ nàng quay về Văn Thủy hoặc Hoằng Nông cũng không chừng, Tam lang đừng tự mình suy đoán lung tung nữa.”
Văn Thủy hoặc Hoằng Nông… Những lời này của Tiết phu nhân khiến Tống Duật như bừng tỉnh, lập tức tìm ra phương hướng để tiếp tục dò la, hàng lông mày góc cạnh đang chau lại của hắn cũng giãn ra, xoay sang bình tĩnh nói với Tiết phu nhân: “Là do mỗ chưa suy nghĩ thấu đáo, đáng ra không nên nhắc đến việc này ngay bữa ăn khiến a bà phải phí tâm khuyên giải, thực không khỏi hổ thẹn trong lòng.”
Tống Hành không nhanh không chậm đặt chén trà trong tay xuống. Hắn không hề cảm thấy áy náy hay tội lỗi khi nghe được những lời này của Tống Duật, thầm nghĩ cho dù Tống Duật điều tra bằng cách nào đi nữa thì đô đốc phủ cũng sẽ cho câu trả lời thỏa đáng rằng đơn xin đến thành Trường An của Dương Sở Âm đã được y phê duyệt, và đó cũng là câu trả lời duy nhất!
Bên cạnh đó, những gì hắn đã làm với Dương Sở Âm ở đô đốc phủ thì tuyệt nhiên không lộ ra nửa chữ.
Sau buổi gia yến, Tống Hành dùng công vụ bộn bề làm cớ, rời chính sảnh quay về Thối Hàn cư.
Cũng đêm hôm đó, Thi Yến Vi vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì bỗng bị đánh thức bởi cơn đau càng lúc càng dữ dội, diễn tiến nhanh đến mức khiến nàng chỉ muốn nôn sạch mọi thứ ra ngoài.
Luyện Nhi mang ống nhổ đến đặt cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng để nàng nhuận khí.
Lúc này dạ dày Thi Yến Vi vẫn còn đang trống rỗng nên miễn cưỡng vỗ ngực cũng chỉ phun ra được mấy ngụm nước chua.
Luyện Nhi bưng trà tới để nàng súc miệng, không khỏi lo lắng cho sức khỏe của nàng.
Nàng ấy tuy còn nhỏ nhưng cũng biết những loại lương dược có tác dụng tránh thai mà nương tử vẫn phải dùng mỗi ngày kia rất có hại cho thân thể, chưa kể gia chủ thường đòi hỏi trong nhiều ngày liên tiếp mà không hề có sự kiềm chế, thân thể nương tử lại gầy yếu thì chịu thế nào cho nổi.
Bây giờ mới hơn ba tháng mà nguyệt sự đã bất ổn thế này, nếu phải dùng thêm thì mấy tháng tới thì không biết tình hình sẽ thế nào nữa đây.
Thi Yến Vi nhận ra nàng có vẻ u sầu, sợ nàng tiết lộ việc này ra ngoài liền nói: “Em không cần phải nói chuyện này cho gia chủ và Lưu mụ, giúp ta đốt lò sưởi cầm tay mang đến đây, ta ngủ một đêm thì mai sẽ khỏe lại thôi.”
Nương tử đã thấy không khỏe nhưng lại không báo để thỉnh y sư? Luyện Nhi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ yên lặng gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thi Yến Vi bị đánh thức bởi mồ hôi lạnh nhớp nháp dính trên người, so với đêm qua thì cơn đau đã giảm đi đáng kể nhưng vẫn thừa đủ để nàng ghi tạc trong lòng. Nàng sống đến nay đã hơn hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị đau đến mức nôn mửa.
Món nợ này cũng phải tính trên đầu Tống Hành.
Nếu không phải vì hắn thì nàng cần gì phải uống canh tị tử kia. Cho dù chén thuốc kia khiến nguyệt sự không đều nhưng nàng cũng không thể ngừng uống. So với cơn đau do nguyệt sự mang lại thì nàng càng sợ nguy cơ có thai hơn.
Lưu mụ bước vào, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét thì bị dọa đến giật mình, sợ nàng lại sốt cao như đêm đầu tiên liền cuống quýt đặt tay lên trán nàng kiểm tra.
May sao không có cảm giác chạm vào là phải bỏng.
Lưu mụ thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao nương tử lại ra nhiều mồ hôi thế này, có chỗ nào không khỏe đúng không?”
Thi Yến Vi nửa nằm nửa ngồi tựa vào gối đầu, nhận lấy khăn Lưu mụ đưa tới lau đi mồ hôi dính trên thái dương, “Đêm qua ta đến nguyệt sự vốn đã không khỏe, nửa đêm lại gặp ác mộng nên mới đổ mồ hôi, nhưng giờ thì không sao nữa rồi, Lưu mụ đừng lo gì nữa.”
Nói xong, nàng mỉm cười yếu ớt, xốc chăn lên ráng đỡ người xuống giường, vào phòng thay quần áo.
Lưu mụ thấy nàng vẫn có thể vận động thì không hoài nghi nữa, sai Hương Hạnh đến phòng bếp truyền mấy món thanh đạm mang tới.
Mấy ngày gần đây Tống Hành có nhiều việc phải làm nên cũng ít tới biệt viện, cho đến khi thân mình của Thi Yến Vi sạch sẽ trở lại, hắn mới đạp lên ánh trăng mờ ảo lẫn cơn gió lạnh thấu xương mà đến.
Vì sợ hàn khí trên người lọt vào trong phòng nữ lang, Tống Hành rảo bước tới trước cửa, cởi áo khoác lông hạc treo lên giá đặt sau tấm bình phong, đợi khí lạnh trên người tan hết mới đi nhanh về phía Thi Yến Vi.
Lúc này Thi Yến Vi đang cầm một cuốn truyện dân gian thời Đường xem đến nhập tâm, dù thấy hắn đến nhưng vẫn tỏ ra cực kỳ lãnh đạm. Tống Hành chỉ nghĩ nàng đang làm bộ làm tịch trước mặt mình nên cười hỏi: “Đang yên đang lành sao lại bày ra dáng vẻ này đấy? Kẻ nào không có mắt lại dám chọc giận nàng? Nương thử nói cho ta biết đi, ta sẽ giúp nàng xả giận.”
Thi Yến Vi nghe thế lắc đầu liên tục, dịu dàng đáp: “Có gia chủ ở đây ai dám chọc giận ta chứ?” Vừa nói vừa đưa sách cho Tống Hành, môi thơm khẽ cong lên hỏi hắn: “Chữ này thiếp đọc không hiểu, nếu gia chủ đã ở đây thì ngại gì chỉ rõ cho thiếp, thiếp đỡ tốn công dò lại trong “Thuyết văn”, “Ngọc thiên”, phiền phức lắm.”
Tống Hành đặt tay lên vai nàng, cười nhìn con chữ dưới đầu ngón tay nàng, cong môi trêu ghẹo nàng: “Nương tử chăm chỉ như vậy là muốn đề tên bảng vàng đúng không?”
Thi Yến Vi nghe vậy cau mày, mềm giọng trách hắn: “Ngày nào gia chủ cũng nhốt thiếp trong phủ, nếu không tìm được việc gì đó giết thời gian, chẳng phải sẽ ngột chết sao? Trong khi gia chủ có thể ra ngoài mỗi ngày nên nào hiểu sự khó chịu của thiếp, đã thế còn vô cớ giễu cợt thiếp, đúng là muốn khiến người ta nổi cáu mà.”
Tống Hành nghe tiếng nàng ngân nga chỉ trích, cũng không giận mà ngược lại càng thấy nàng xinh đẹp đáng yêu, liền vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve chất liệu vải mềm mại trên vai nàng, bình thản nói: “Trắc tắc tại nghiễn, phục hàng tại nguyên. Nghiễn, ý vi sơn trung tiểu sơn.” [1]
[1]
[1] Câu này mình không rõ nghĩa lắm, chỉ biết là một ý trong thơ Đỗ Phủ. Thi Yến Vi yên lặng cầm bút ghi chú lại, bên kia Tống Hành chậm rãi rút tay, ngồi xuống đối diện nàng rồi nói: “Nếu nương tử cảm thấy nhàm chán thì ba ngày nữa là ngày hưu mộc, ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa có được không?”
Nàng bị nhốt trong bốn bức tường tính đến nay đã gần ba tháng, thực sự chẳng khác gì ngồi tù. Mỗi một nhánh cỏ mỗi một đồ vật nàng đều nhìn đến phát ngấy, giờ hắn nói vậy lý nào lại từ chối hay sao?
Cõi lòng vốn phẳng lặng bỗng nổi lên gợn sóng, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, đợi mực khô hết mới gấp sách lại đặt lên bàn, đôi mắt đào hoa trong suốt rực sáng nhìn thẳng vào mắt phượng hẹp dài của Tống Hành, nhỏ nhẹ nói: “Gia chủ thường phải xử lý công vụ, trong tháng cũng chưa chắc đã dành ra được một hai ngày để rời phủ du ngoạn cùng thiếp. Văn võ bá quan có lệ cứ mỗi mười ngày sẽ có một ngày hưu mộc, hay gia chủ cũng lấy đó làm gương, chuẩn thiếp mỗi tháng được rời phủ ba ngày, hít thở khí trời cho thoáng?”
Tống Hành ngưng mắt nhìn nàng, nhìn thấy vẻ lấy lòng cùng háo hức chờ đợi của nàng thì không khỏi động lòng, hắn đoán trước nàng sẽ không tìm được kẽ hở nào để lật ra khỏi lòng bàn tay hắn, nên chỉ đưa mắt dịch chuyển xuống phần gáy trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, trầm mặc một lúc mới đáp:
“Còn tùy vào thành ý và bản lĩnh của nương tử.” Tống Hành vừa nói vừa làm như vô tình sửa sang lại thắt lưng kim ngọc quanh eo, cười đến ý vị thâm trường.
Cổ nhân có câu: “Sắc tự đầu thượng nhất bả đao” [2] Thi Yến Vi thầm nghĩ tên khốn này chắc chưa viết chữ “sắc” bao giờ nên trong đầu mới toàn những chuyện hư hỏng, hắn không sợ ngày nào đó bỏ mạng, mất tất cả vì nó sao?
[2]
[2] trong Hán tự, “Trên đầu chữ Sắc (色) là một cây đao (刀)”. Chỉ một từ Sắc đã bao gồm nội hàm răn dạy của cổ nhân về sự nguy hiểm của nó: Ham mê sắc dục là tự cầm dao đâm mình. Sắc đẹp, sắc dục, tà dâm… ở thời đại nào cũng có sức dụ hoặc ma mị ghê gớm. Nguồn chú thích: Epoch Times Tiếng ViệtThi Yến Vi hơi mím môi, sóng mắt lưu chuyển, cúi gằm mặt khe khẽ đáp: “Gia chủ khoan dung, thân mình thiếp vẫn còn chưa sạch sẽ, tối nay không tiện hầu hạ, thỉnh cầu gia chủ hai ngày sau hẵng đến.”
Tống Hành cười tự giễu, rút tay lại, cúi đầu nhìn theo gương mặt yêu kiều của nàng, “Nàng đúng là thật thà, cái gì cũng dám nói thẳng ra. Chưa gì đã muốn đuổi ta đi, hẳn công khóa ta giao mấy ngày nay nàng đều làm không đến nơi đến chốn.”
Nói xong thì cao giọng sai người mang giấy Tuyên Thành tới, lệnh nàng viết một bài thơ cho hắn đọc.
Thi Yến Vi mệt mỏi khi phải đối phó với hắn nên viết một bài thơ ngũ ngôn để hắn xem.
Tống Hành cầm giấy Tuyên Thành lên xem, cẩn thận ngắm nghía một lúc thì nhìn ra không ít vấn đề, nheo mắt nghiêm túc nói: “Nét phẩy trong chữ “Nguyên” (原) chưa đủ mảnh và thẳng, chữ “Dương” (阳) nét Sổ hai bên trái phải đều to, chữ “Cận” (近) gần như không thấy nét Mác.” [3]
[3]
[3] nét Sổ: nét thẳng đứng, kéo từ trên xuống dưới; nét Mác: nét thẳng, kéo xuống từ trái qua phải.Nhìn Thi Yến Vi với vẻ mặt cứng đờ khi nghe lời hắn chỉ ra thì càng cảm thấy thú vị, tiện tay đặt giấy Tuyên Thành viết đầy chữ xuống bàn nhỏ, đứng dậy khỏi ghế, dùng bàn tay thô rộng với những khớp ngón tay rõ ràng xoa lên máu tóc đen của nàng, ngữ điệu trầm thấp: “Nương tử ngoan, nàng nói xem hôm nay nên phạt nàng thế nào?”
Ngoài cửa sổ, mây đen che khuất mặt trăng, ánh sao ảm đạm, gió bấc rét buốt thổi qua phiến trúc trồng trong viện, phát ra âm thanh loạt xoạt.
Trái tim của Thi Yến Vi cũng giống như một mảnh lá trúc đung đưa trong gió, không ngừng chao đảo, khó mà thanh tịnh được.
“Thiếp không biết.” Thi Yến Vi nhớ lại cảnh Tống Hành dùng đầu ngón tay vê tròn viên bắc châu đêm ấy. Nàng bị hành động và lời nói của hắn làm cả kinh đến mức như nai con lạc trong sương mù, giọng điệu lí nhí như muỗi kêu.
Tống Hành nhận ra nàng đang bất giác run rẩy nhưng vẫn vui vẻ “thưởng thức” một lúc rồi mới cúi xuống an ủi nàng, cầm tay phải của nàng chắp bút lông cừu.
Thi Yến Vi bị hành động này dọa cho mất hồn, lông mày như dãy núi xanh biếc hơi chau lại.
“Không được mất tập trung, nhìn kỹ ta viết này.” Tống Hành bỗng gia tăng lực đạo trên tay nàng, kéo hồn vía nàng quay trở lại.
Thi Yến Vi bất đắc dĩ phải thành thật viết theo hắn. Nhưng nàng cảm nhận được hơi thở ngày càng nặng nề của người phía sau, theo sau là thứ gì đó cấn vào hông khiến nàng cố gắng ưỡn thẳng lưng, cách càng xa hắn càng tốt. Nàng xụ mặt, ngữ khí không vui nói: “Thiếp đã biết phải viết thế nào, gia chủ buông tay thiếp ra được rồi đấy.”
Tống Hành ngẩng đầu lui về phía sau hai bước, sửa sang lại áo bào như muốn giấu đi, khổ nỗi hiệu quả mang lại cũng chẳng được bao nhiêu nên chỉ còn cách ngồi xuống ghế thái sư cách đó không xa, tư thế có vẻ hơi sống sượng.
Một lúc sau, bên tai Thi Yến Vi lại truyền đến giọng nói trầm thấp của người kia sau khi đằng hắng giọng: “Nương tử chỉ cần viết thêm mười lần nữa thì công khóa tối nay xem như đạt.”
Thi Yến Vi cũng không ngoái lại nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhẹ giọng đồng ý rồi lại nghiêm túc viết chữ.
Ánh nến óng ánh phác họa nên từng đường nét mềm mại trên khuôn mặt nàng, phủ lên gò má lớp ánh sáng vàng nền nã, tôn lên vẻ đẹp như sen hồng ngậm nước, hạnh hoa đẫm sương.
Thực sự đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Mỹ nhân ngồi trên giường La Hán mải mê đề bút đến mức không hề nhận ra ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
Một lúc lâu sau, Thi Yến Vi đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay đau nhức. Nàng chợt có cảm giác quay lại thời sinh viên khi phải thức làm bài tập thâu đêm, nhưng chỉ cần làm xong là có thể tắm rửa, nằm thẳng trên giường chơi điện thoại.
Trong khi nơi này lại không có thiết bị giải trí nào để nàng giết thời gian, lựa chọn duy nhất dành cho nàng là đọc sách, ngẩn người hoặc nói chuyện phiếm với đám Luyện Nhi cho qua ngày đoạn tháng.
“Gia chủ thiếp đã viết xong, kính xin gia chủ xem qua.” Thi Yến Vi cầm trang giấy Tuyên Thành tràn ngập nét chữ, nhịn xuống tính tình đưa bằng cả hai tay cho Tống Hành một cách quy củ.
Cổ họng Tống Hành phát ra tiếng “ừ” trầm thấp, vươn tay nhận lấy nhưng chỉ xem một cách qua loa rồi tiện tay đặt xuống án kỷ, vừa ôm lấy Thi Yến Vi cởi bỏ thắt lưng rồi vươn cả hai tay ra phía sau tấm lưng đơn bạc của nàng.
“Không được, người thiếp…”
Thi Yến Vi sợ hãi kinh hô, nhưng lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị Tống Hành dùng đầu ngón trỏ ấn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt đi xuống rơi vào đôi bàn tay trắng nõn của nàng, tiếng nói mang theo ý cười lại cất lên: “Nương tử ngoan, tối nay nàng chỉ cần đổi cách thương ta thôi.”
Tống Hành này trời sinh đã có vẻ ngoài đẹp đẽ, ngọc chất kim tương, thần thanh cốt tú, khiến người vô cớ nhớ đến câu trong sách cổ: nham nham nhược cô tùng độc lập, khôi nga nhược ngọc sơn chi tương băng. [4]
[4]
[4] Phần này mình phỏng dịch, hiểu đại khái câu này có nghĩa là: thân hình cao lớn như tảng đá, như gốc tùng cô độc, (khi say) lại giống tòa núi ngọc sắp đổ. Những lúc sắc mặt hắn không quá khó coi, mặc dù thân hình cao lớn khôi ngô có thể sánh ngang với võ sĩ vạn dặm thảo nguyên mới chọn ra được một thì chỉ xét riêng gương mặt cũng có vài phần quân tử khiêm nhường.
Dẫu vậy, Thi Yến Vi đã từng nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của hắn trên giường nên đương nhiên không thể liên hệ hắn với hạng người văn nhã, còn giờ khi ánh mắt hắn liên tục biến đổi, nàng liền hiểu ngay hắn muốn gì.
Nhưng nàng chẳng khác gì cá nằm trên thớt, thay vì nói Tống Hành đang hỏi ý kiến thì chẳng bằng bảo là hắn đang nhẹ nhàng ra lệnh, và kể cả thế thì nàng cũng không được phép cự tuyệt.
Thi Yến Vi nhắm mắt cam chịu số phận, cắn môi gật đầu.
Tống Hành không thể nhịn thêm được nữa, những đường gân trên trán hơi gồ lên, chỉ hai ba bước đã cởi bỏ đai lưng điệp tiệp [5] bằng ngọc vướng víu trên eo, cầm lấy đôi nhu đề của nàng.
[5]
[5] Điệp tiệp trong “Mộng khê bút đàm” được mô tả là thắt lưng dùng để mang đồ, trên có treo đao, túi đá lửa, ống kim… Quan trọng nhất là chỉ có quan từ cấp tam phẩm trở lên (bất kể quan văn hay quan võ) mới có thể dùng loại thắt lưng này. Thiên tử dùng đai ngọc 13 vòng. Từ đó cũng có thể nói, thắt lưng đai ngọc là loại cao cấp nhất. (Nguồn chú thích: afamily.vn) Chú thích hình ảnh đặt ở cuối chươngThi Yến Vi chỉ dám cầm một cách lỏng lẻo, những ngón tay thon dài không thể khép lại hoàn toàn.
Nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay khiến nàng có chút thất thần, đôi mắt mở to, không chớp mắt si ngốc nhìn đai lưng điệp tiệp hoa văn kim bảo tướng, nàng chợt thấy sợ hãi, da đầu có chút tê dại.
“Nương tử đang nghĩ gì mà ngây ra vậy?” Tống Hành dường như bất mãn với thái độ qua loa lấy lệ của nàng, một tay dựng cằm nàng lên, cũng không để nàng có cơ hội trả lời mà cúi đầu phủ lên môi anh đào, cạy mở hàm răng sít sao, hấp thụ hương thơm quyến rũ đang tỏa ra từ người nàng.
Thi Yến Vi bị hắn hôn đến không thở nổi, hai tay bị hắn giữ chặt không thoát ra được cùng cảm giác nóng rực khiến nàng nức nở thành tiếng.
Không biết phải mất bao lâu thì Tống Hành thở ra một hơi, hắn gầm nhẹ một tiếng sau đó mới chịu buông cổ tay Thi Yến Vi ra, tùy tiện khoác bào rộng rãi thoải mái trên người rồi dùng khăn kiên nhẫn lau khô vệt nước ướt át trên tay nàng. Xong xuôi đâu đấy, quen đường quen lối thắt lại đai lưng điệp tiệp, gọi người đưa nước tiến vào.
Khi Luyện Nhi bưng chậu đồng đi vào thì Tống Hành đã khôi phục lại bộ dáng đoan chính áo mũ chỉnh tề như cũ, như thể vừa nãy chưa hề có chuyện mới phát sinh.
Thi Yến Vi nhìn Luyện Nhi đặt chậu đồng lên giá, khẽ mở cánh môi sưng đỏ dịu dàng bảo nàng lui xuống nghỉ ngơi. Luyện Nhi cung kính hạ giọng đáp lời, lui ra ngoài.
“Đôi nhu đề này của nương tử quả thực mềm mại vô cùng.” Tống Hành đứng bên cạnh nhìn nàng rửa tay, tựa như đang thưởng thức bảo vật vui tai vui mắt nào đấy.
Thi Yến Vi chán ghét mạnh tay chà xát, nếu không phải Tống Hành đang ở một bên nhìn chằm chằm thì chỉ hận không thể ngâm mình trong làn nước, rửa sạch lớp da bên ngoài.
“Nương tử đang giận ta đấy à?” Tống Hành thấy cảm xúc nàng có vẻ không ổn định liền vớt tay nàng ra khỏi chậu nước, hỏi.
Thi Yến Vi vùng ra khỏi tay hắn, dùng khăn lau tay, dối lòng trả lời: “Thiếp nào dám giận gia chủ, chỉ là không thích trên tay có cảm giác dính nhớp thôi.”
Hôm nay tâm trạng của Tống Hành không tệ nên cũng không tra hỏi, chỉ khẽ cười nói: “Đôi tay ngọc ngà mảnh khảnh đúng là không nên dùng để làm việc này. Nhưng người nàng đã không tiện lại còn chọc khiến ta phát hỏa, nên mới thành ra thế đấy. Kính mong nương tử lượng thứ.”
Chọc khiến hắn phát hỏa là có ý gì? Nàng đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, cũng không có bất kỳ hành vi nào không thích đáng, rõ ràng hắn bất thình lình “động dục”, thế quái nào lại đẩy đầu đuôi sang người nàng.
Vậy ra toàn bộ nam tử trên đời này dù là ở thân phận địa vị nào thì cũng đều thích quy chụp nguyên do lên đầu nữ tử.
Thi Yến Vi cười nhạt, xem như vừa bị chó cắn, giờ nàng chỉ quan tâm lời Tống Hành vừa nói sẽ đưa nàng rời phủ dạo chơi có còn được tính hay không, nếu đó chỉ là những lời được nói ra để dỗ dành nàng thì đúng là đã bị chó cắn còn không đòi được tiền thuốc men.
“Lúc gia chủ vừa đến có nói ngày hưu mộc sẽ dẫn theo thiếp ra khỏi phủ, ngài có định giữ lời không đấy?” Thi Yến Vi nói xong thì quay người ngồi xuống giường, nhìn hắn dùng nước nàng đã rửa tay để rửa tay lại.
Bên cạnh có chiếc khăn sạch nhưng Tống Hành lại không trực tiếp dùng mà cầm chiếc khăn Thi Yến Vi đã lau qua, nghiêm túc lau thật khô từng giọt nước dính trên mỗi ngón tay, rảo bước tiến lại gần nàng.
“Đương nhiên là giữ lời. Ta đã nói rồi, còn tùy vào thành ý và bản lĩnh của nương tử, nương tử chuẩn bị cho tốt đi.”
Vừa nói hắn vừa cúi người ghé môi mỏng kề sát tai nàng, không biết xấu hổ chỉ điểm: “Ta thích nương tử mặc kha tử đỏ nhạt thêu mẫu đơn tịnh đế.”
Hơi nóng từ môi Tống Hành truyền thẳng vào tai nàng, khiến vành tai nàng đỏ bừng như màu máu.
Thi Yến Vi có chút khó chịu đẩy hắn ra, nhẫn nhịn giục hắn nhanh chóng rời đi, “Trời cũng không còn sớm, gia chủ về phủ nghỉ ngơi sớm đi, đừng để chính sự ngày mai bị trì hoãn.”
Tống Hành lười suy nghĩ sâu xa, hắn chẳng qua chỉ muốn cơ thể lẫn sự phục tùng của nàng nên lời này được hắn hiểu thành nàng đang thẹn ngùng, vươn tay vuốt ve gương mặt nàng, cười nói: “Nàng đúng là cẩn thận, còn giúp ta thu xếp chuyện ngày mai.”
Dứt lời thì rút tay, thần thanh khí sảng bước ra cửa.
Phùng Quý thấy tối nay hắn ra sớm hơn bình thường, suốt một canh giờ bên trong phòng cũng không truyền ra động tĩnh gì ghê gớm, liền lập tức biết Dương nương tử thân mình không tiện, gia chủ vẫn chưa sủng hạnh nàng.
Tống Hành vừa rời khỏi viện tử của Thi Yến Vi thì một lang quân khác ăn mặc như thị vệ đến tìm. Hắn thờ ơ quét mắt nhìn sang rồi hỏi: “Làm xong việc rồi?”
Lang quân mặc y phục đen tuyền đáp: “Bẩm đã làm theo lời Tiết soái, không gây tổn hại đến tính mạng, còn lại đều đã được xử trí thỏa đáng, đảm bảo không tra được bất kỳ manh mối nào. Huống chi Bùi Tam lang kia bình thường hoành hành ngang ngược, kết thù với không ít người, có lẽ cũng không nghĩ được là do ai.”
Tống Hành khẽ ừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Dưới gối hắn đã có nhi nữ song toàn, ngược lại lần này đã tiện nghi cho hắn.”
Ngày kế tiếp, có người từ đô đốc phủ đến báo tin, hôm trước Tống thiếu phủ đã phái người đến điều tra Dương nương tử sau khi rời phủ thì đi về hướng nào, ai là người đã đứng ra bảo lãnh.
Tống Hành dường như đã lường trước ngày này từ sớm, nghe xong chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng, hiệu người lui ra ngoài, hiển nhiên cũng không đặt nặng việc này trong lòng.
Trái ngược với hắn, Phùng Quý đang đứng sau lưng lại mồ hôi nóng toát ra đầy người, lo sợ vị Tống Tam lang lương thiện kia sẽ phát hiện ra dấu vết nào đó, chuyện bị bại lộ kiểu gì thì kiểu cũng sẽ làm tổn thương hòa khí giữa huynh đệ hai người.
“Gia chủ…” Phùng Quý ngập ngừng muốn hỏi hắn định đối phó Tam lang thế nào, nhưng lời vừa đến miệng lại không có gan nói thẳng.
Tống Hành biết hắn muốn hỏi gì vì thế quay lại, hạ giọng thản nhiên nói đúng một câu: “Mặc kệ hắn điều tra thế nào thì Dương nương tử cũng chỉ có thể là đã tới thành Trường An.”
Phùng Quý lúc này mới thấy an tâm, im lặng theo sau hắn quay về Thối Hàn cư.
Vừa tiến vào cửa viện thì gặp được Thương Lục đứng dưới mái hiên dùng một mảnh thúy vũ
(lông chim màu xanh biếc) trêu chọc con chim trong lồng, Phùng Quý tiến lại hỏi han vì sao nàng không ngồi ở trong phòng.
Thương Lục ậm ừ đáp lại, đến trước mặt Tống Hành chắp tay trước ngực thi lễ, báo là chiều nay quản sự có đưa đến hai hộp gấm.
Tống Hành gật đầu, nhấc chân bước qua bậc cửa, mở hộp gấm quan sát vật bên trong.
Phùng Quý tò mò bước lên nhìn, đập vào mắt là hai chiếc túi thơm bằng bạc mạ vàng, hoa văn bồ đào chạm rỗng, nhìn hết sức tinh xảo.
Tống Hành đóng nắp một trong hai chiếc hộp gấm, đưa cho Thương Lục, lệnh nàng mang đến Đại Tụ cư.
Về phần chiếc hộp gấm còn lại sẽ được trao cho ai thì Phùng Quý mạnh dạn nghĩ, chỉ có thể là Dương nương tử.
Ngày hôm sau, suy đoán của Phùng Quý đã được chứng minh. Gia chủ chẳng những mang theo hộp gấm đến biệt viện hành sơn mà còn đặt vào bên trong ba loại hương liệu quý, nhất là long não hương đến từ Giao Chỉ quốc.
Tống Hành một đường đi nhanh tới chính phòng, treo túi thơm chạm rỗng vào thắt lưng Thi Yến Vi, mỉm cười hỏi nàng có thích không.
Thi Yến Vi giơ tay chạm vào túi thơm chạm rỗng chỉ lớn bằng quả vải, nhớ ra lúc đi thăm bảo tàng thành phố, nàng và Trần Nhượng đã từng nhìn thấy một món đồ tương tự, dù chỉ một thoáng thôi nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh nàng trở nên hư ảo.
Nàng không biết hiện tại là thật, hay quá khứ mới là thật.
Trong lúc nhất thời, nàng như bị kẹt lại giữa trăm mối ngổn ngang và dòng hồi ức hỗn loạn, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Trần Nhượng, anh nói cái này có phải vàng ròng không?”
“Túi thơm mà làm được thành kiểu này, quả nhiên sức sáng tạo và khiếu thẩm mỹ của tổ tiên thật đáng nể, hôm nay đúng là đã khiến chúng ta được mở mang tầm mắt.”
“Anh nói xem thứ này nếu mang ra đấu giá thì sẽ được bán với giá bao nhiêu?”
…
“Nàng không thích à?” Giọng nói trầm thấp nhưng đầy từ tính của Tống Hành vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ và tách nàng ra khỏi những hồi ức vô tận, hắn dùng vẻ mặt u ám nhìn thẳng nàng.
Thi Yến Vi tránh đi ánh mắt hắn, gượng cười cảm ơn hắn: “Đồ vật quý trọng thế này sao thiếp lại không thích cho được. Thiếp xin cảm ơn gia chủ.”
Vì quý nên sẽ thích. Tống Hành nhai đi nhai lại những lời này, dáng vẻ nàng giật mình thất thần không ngừng hiện ra trong đầu, hắn luồn tay vào trong váy nàng, lạnh giọng hỏi: “Dương nương tử vừa nhớ đến chuyện gì? Hoặc là nhớ tới người nào?”
Thi Yến Vi bị hắn xoa bóp nên thấy hơi đau, tùy tiện nghĩ ra lý do đủ để qua mặt hắn, “Từ trước đến nay thiếp mới thấy túi thơm đẹp như vậy ở trên sách chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy người thật vật thật bao giờ. Hôm nay gặp được thì thực sự rất thích, nên mới ngây người nhìn nhiều hơn mấy lượt.”
Tống Hành không tin, bàn tay to rộng của hắn thô bạo kéo áo ngoài của nàng, để lộ lớp kha tử màu đỏ nhạt. Hắn lần theo đường cong từ cổ hướng lên, giữ chiếc cằm trắng nõn nàng truy hỏi, “Bàn về lai lịch, dù sao đi nữa thì nàng cũng lớn lên ở Dương thị Hoằng Nông, chẳng nhẽ lại chưa từng nhìn thấy vật này?”
Lồng ngực Thi Yến Vi đột nhiên lạnh buốt, không khí lạnh bên ngoài ập tới khiến nàng vô thức co rúm người lại, run rẩy nói: “Gia chủ chẳng lẽ đã quên, năm ngoái thiếp ngã đập đầu xuống đất mắc bệnh nặng một hồi, đến khi tỉnh lại thì đã quên sạch những chuyện xảy ra trước kia. Bình thường thiếp cũng chỉ quanh quẩn ở phòng bếp, dù có gặp được Nhị nương cũng chưa từng tỉ mỉ xem kỹ những vật được treo trên thắt lưng nàng.”
Tống Hành nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt nàng một lúc, vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn nên hỏi lại một câu: “Thực sự là thế?”
“Thiếp không dám lừa gạt gia chủ, nếu có nửa câu nói dối thì thiếp…”
“Thì nàng sẽ thế nào? Sao nàng cứ mở miệng là lại nói nhảm mấy câu như đòi sống đòi chết thế? Cái này không nói bậy được!” Tống Hành kịp thời ngắt lời nàng, kéo nàng ôm vào ngực, cởi đi dây buộc kha tử trên người nàng.
Túi thơm chạm rỗng vẫn còn treo trên đai lưng nàng nhưng Tống Hành hình như cũng có ý cởi váy, chỉ ôm nàng đến bên cửa sổ.
Khi Thi Yến Vi khom lưng bấu vào cửa sổ thì túi thơm cũng nương theo động tác này của nàng mà trượt khỏi vải áo, treo lơ lửng giữa không trung rồi gõ từng nhát vào đùi Thi Yến Vi, tiếng vang rất nhỏ bật ra, xuyên qua lồng ngực, đâm thẳng vào trái tim nàng.
Cũng không biết cuộc sống người không phải người, quỷ không phải quỷ khi nào mới kết thúc. Nàng bị ép đến khó thở, dù mọi thứ hôm nay không hẳn là gian nan hơn trước nhưng với nàng, nỗi đau này còn lớn hơn gấp bội, như thể đục khoét ruột gan.
Cơn đau trùy tâm trục cốt [6] đã ăn mòn trái tim nàng.
[6]
[6] trùy tâm trục cốt: miêu tả nỗi đau như có mũi khoan xuyên vào tim, ăn mòn xương cốtThi Yến Vi cắn chặt răng không để bật ra thành tiếng, chỉ im lặng rơi lệ, nước mắt rơi xuống mặt đất tụ lại thành vũng nho nhỏ.
Tống Hành nhận ra nàng đang khóc, động tác di chuyển chậm lại, quay mặt nàng về phía mình, nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc, nàng khó chịu lắm hả?”
Thi Yến Vi hai mắt đỏ hoe, khóc đến cực kỳ thương tâm, tiếng tức nở trầm thấp đập vào màng nhĩ, khiến lòng người trở nên trĩu nặng.
Tống Hành quấn hai chân nàng vòng quanh thắt lưng, ôm nàng đứng thẳng. Hắn cúi đầu nuốt xuống những giọt nước mắt mặn chát nơi đuôi mắt nàng, buộc mình phải kết thúc sớm.
“Nàng vừa đột nhiên nhớ tới anh và nương nàng đấy à?” Tống Hành ngồi xuống giường thấp, ôm nàng đặt trên đùi rồi hết lòng thay nàng lau sạch vết bẩn giữa hai chân, trầm giọng hỏi.
Thi Yến Vi vẫn đang khóc nức nở, im lặng không trả lời hắn.
“Nếu nàng nhớ hai người bọn họ, ngày mai ta sẽ sai người mang bài vị đến đặt ở Tam Thanh quan, sau này mỗi khi đến tiết Thượng Tị, Thanh Minh, Trung Nguyên, Hàn Y, nàng đến đó tế bái lúc nào cũng được.”
Lời vừa nói ra thì chính bản thân Tống Hành cũng giật mình. Trước giờ hắn là kiểu người chưa từng tin vào thần phật ma quỷ, nhưng vì để an ủi nàng hắn mà không ngại mà nói ra chính những lời hắn từng lấy làm khinh bỉ.
Thi Yến Vi từ chối cho ý kiến, nàng không còn lòng dạ để tâm đến ý tốt của hắn, mềm mại vùi đầu vào ngực hắn khóc nấc lên…
*
Chú thích hình ảnh:[5] đai lưng điệp tiệp: