Ngoài cửa sổ bóng đêm thăm thẳm, từng chấm nhỏ nằm rải rác, treo lơ lửng giữa nền trời tối đen như mực, mây đen che khuất mặt trăng, rót xuống thứ ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Gió đập vào cửa sổ phát ra thành từng đợt, cộng với tiếng vang đầy khả nghi thi thoảng lại vọng lên trong phòng, khiến người mơ màng suy nghĩ.
Thi Yến Vi gác cánh tay mềm nhũn lên bờ vai rộng rãi của Tống Hành, nàng giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn, buộc phải chống chọi với sức càn quét của mưa dông.
Mãi đến khi Tống Hành nhắm mắt, lần thứ tư leo tới đỉnh, Thi Yến Vi mới được giải thoát, hơi thở yếu ớt bảo Tống Hành thả nàng xuống.
Tống Hành vẫn không chịu rời đi, ôm nàng ngồi xuống tháp một lúc mới từ từ rút ra khỏi người nàng. Hắn đặt nàng nằm trên tháp, rút khăn từ trong ống tay áo giúp nàng lau sạch.
Lau xong cũng không thấy tác dụng là mấy, Thi Yến Vi vẫn có cảm giác dính nhớp liền ngẩng đầu trừng mắt với hắn, không nói không rằng.
Tống Hành biết nàng đang giận đành phải kiên nhẫn dỗ dành, nhẹ nhàng giúp nàng mặc lại tiết khố trung y, khoác áo choàng lông cáo bên ngoài che đi rồi mới tự sửa sang lại quần áo, buộc lại đai lưng ngọc điệp tiệp quanh eo, khoác lên mình áo choàng lông hạc sẫm màu.
“Nương tử ngoan, tối nay là ta lỗ mãng khiến nàng phải vất vả rồi. Lần trước nàng từng nói muốn mỗi tháng có ba ngày rời phủ, giờ ta sẽ nghe theo nàng, nàng đã bớt giận hơn chưa?” Tống Hành vừa nói vừa bế ngang người nàng lên, xem nàng như trân bảo mà ôm chặt vào lồng ngực, chỉ sợ nàng bị người khác nhìn thấy rồi nảy sinh ác ý.
Thi Yến Vi vốn đã mệt mỏi khi phải chịu đựng hắn, giờ lại không tìm được chỗ ngả lưng nên đương nhiên càng thấy buồn bực. Nàng bực vì hắn chỉ biết dùng vũ lực để trấn ấp lẫn phớt lờ khi nàng khóc lóc van xin, bảo nàng không giận thế nào được.
Nhưng lời dỗ ngọt của Tống Hành lại có ma lực khiến cơn giận của nàng chẳng mấy mà tiêu tán, nhướng mi nhìn ngũ quan lập thể trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mà đòi một câu khẳng định: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sau khi phóng thích ra, Tống Hành chẳng những không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào mà ngược lại như vừa nạp đầy sinh lực, tâm tình vui vẻ nở nụ cười, thái độ như dỗ dành đứa trẻ, hỏi lại nàng: “Nương tử có muốn ngoắc tay với ta không?”
Thi Yến Vi mệt mỏi cùng cực, nào có tâm trạng đo tài khua môi múa mép, nàng thu hồi tầm mắt, vùi đầu nhỏ vào khuỷu tay hắn, không thèm đếm xỉa nữa mà khàn giọng thúc giục: “Trời cũng không còn sớm, nhanh về thôi.”
Tống Hành nhìn bộ dạng vô lực của nàng cùng giọng nói nhỏ nhẹ đến cực điểm thì hình như cực kỳ hưởng thụ. Trên đời trừ hắn ra thì còn ai có thể khiến nàng thành thế này được nữa.
Nghĩ rồi nhanh chân ôm nàng xuống dưới lầu.
Ở dưới lầu, Phùng Quý đang ngồi cạnh chậu than ngủ gật, nghe tiếng binh sĩ đứng lên thi lễ trò chuyện với Tống Hành thì bừng tỉnh, vội gọi xa phu đánh xe tới.
Gió bấc rít gào thổi qua, Tống Hành vô thức ôm chặt dáng người nhỏ bé trong lòng, bước chân trầm ổn leo lên xe, thấy Thi Yến Vi đã mê man ngủ thiếp đi liền dùng một tay ẵm nàng, tay còn lại dùng thanh củi đảo than trong lò, thêm vào mấy khối than ngân sương.
Áo choàng lông cáo có hiệu quả chống lạnh rất tốt, hơn nữa hơi ấm tỏa ra từ lò than đặt trong khoang xe khiến bầu không khí ấm áp như ngày xuân. Thi Yến Vi mới ngủ chưa đến một khắc đồng hồ mà đã toát mồ hôi mỏng, liền vươn tay kéo vạt áo tản nhiệt, làm lộ một phần kha tử đỏ thắm bên trong.
Tống Hành nhìn động tác của nàng, ánh mắt dừng trên nửa đóa hoa sen màu hồng phớt, không khỏi miệng đắng lưỡi khô nhanh chóng kéo ngay ngắn lại giúp nàng, cởi áo choàng lông trên người nàng xuống đắp lên đùi.
Xe ngựa chạy trên ngã tư đường vắng vẻ, tiếng bánh xe lộc cộc vang lên chẳng mấy chốc đã thu hút một nhóm binh sĩ tuần tra ban đêm.
Binh sĩ dẫn đầu định ngăn xe ngựa lại để hỏi một hai câu thì Phùng Quý đã nhanh nhẹn lấy ra tấm lệnh bài khắc chữ. Viên sĩ quan kia nhìn thấy vẫn chưa tin, cưỡi ngựa tới gần xe ngựa.
Tống Hành mở cửa xe thản nhiên liếc nhìn viên sĩ quan kia, sợ hắn đánh thức Thi Yến Vi đang nằm trong ngực nên dằn lòng, hạ giọng nói: “Hôm nay mỗ tuần tra Càn Nguyên Môn nên về hơi trễ.”
Viên sĩ quan này đã từng nhìn thấy Tống Hành xuất chinh khải hoàn trở về từ đằng xa, thấy từ diện mạo đến khí chất đều thập phần xuất chúng, có thể nói là vạn dặm mới tìm được một nên ấn tượng được khắc rất sâu, vừa nhìn qua đã nhận ra ngay, rối rít thu dây cương, tạ lỗi với hắn.
Tống Hành nghiêm mặt nói: “Sau giờ giới nghiêm, chức trách của ngươi là không được bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào qua lại trên đường, việc này cũng không có gì sai, ngươi lui được rồi.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đóng cửa sổ xe lại, cúi đầu chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của Thi Yến Vi, nàng như một đóa hoa lê trắng thuần khiết hoặc một viên nam châu không tì vết khiến người yêu mến không nỡ buông tay, vừa chạm vào liền không kiềm chế được.
Hai khắc đồng hồ
(khoảng 30 phút) sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng biệt viện. Tống Hành ôm Thi Yến Vi đi thẳng đến chính phòng, giúp nàng cởi đi áo ngoài rồi nhét nàng dưới chăn gấm ấm áp mềm mại, đắp kỹ chăn cho nàng rồi mới xoay người rời đi.
Hôm sau, Thi Yến Vi tỉnh lại vào giờ Thìn, lúc nhấc chăn lên chuẩn bị đứng dậy xuống giường thì ngoài cảm giác đau nhức toàn thân thì chính là cảm giác dinh dính giữa hai chân hết sức khó chịu, không còn cách nào khác ngoài việc đỏ mặt, ôm chăn gấm trước ngực nhờ Luyện Nhi nấu nước nóng tắm rửa.
Luyện Nhi cung kính nghe theo, gọi hai tỳ nữ thô sử luống tuổi đưa nước vào, đun sôi đổ vào thùng tắm rồi pha thêm mấy xô nước lạnh canh độ ấm vừa phải, trước khi vào phòng đỡ người đứng dậy vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Thi Yến Vi mặc một chiếc áo khoác mùa đông sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm. Hương Hạnh bày đồ ăn trong hộp ra, hầu hạ Thi Yến Vi dùng bữa.
Ăn sáng xong, Lưu mụ bưng tránh thai canh tới, nước canh ấm áp bốc mùi đắng ngắt. Thi Yến Vi vươn tay nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, vị đắng chát khiến nàng ho khan hai tiếng, vội vàng bưng nước ấm súc miệng.
Luyện Nhi mang mứt hoa quả tới đưa cho Thi Yến Vi, nhớ đến dáng vẻ đau đến nôn mửa của nương tử đêm ấy thì không khỏi nhíu hàng lông mày thanh tú, ân cần nói: “Nương tử ăn thêm ít mứt hoa quả đi, ăn hai viên thì sẽ không thấy khó chịu nữa.”
Mứt hoa quả ngọt gắt lúc nhai lại hơi dính răng nên Thi Yến Vi không hẳn là quá thích, chỉ cầm một viên đưa lên miệng, dịu dàng nói lời cảm ơn với Luyện Nhi.
Luyện Nhi cảm thấy nương tử đối xử với mọi người đều rất ôn hòa thân thiện, nhưng lại phải chịu sự dày vò của gia chủ và lương dược, quả nhiên trên đời việc không vừa ý luôn có phần nổi trội hơn.
Khoang miệng không còn cảm giác buồn nôn như trước, sắc mặt Thi Yến Vi dịu xuống, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Luyện Nhi đang chau mày, nhắc nhở: “Em mới có mấy tuổi đầu mà cứ chau mày lại làm gì? Nên cười nhiều hơn mới được.”
Luyện Nhi thấy Lưu mụ và những người khác chẳng biết đã đi khỏi từ lúc nào, bốn phía cũng không có ai liền nói: “Nô tỳ lo cho sức khỏe của nương tử, tháng trước đêm mà nương tử có nguyệt tín ấy…”
Thi Yến Vi nghe thấy trái tim như bị thắt lại, chưa đợi nàng nói xong đã vội ngắt lời: “Sau này em không được nhắc lại việc này nữa, đặc biệt không được để gia chủ và Lưu mụ biết.”
“Nhưng mà…” Luyện Nhi vẫn cảm thấy không ổn, tuy không dám trực tiếp phản bác nhưng vẫn ngập ngừng như muốn khuyên can.
“Không nhưng nhị gì cả, em chỉ cần làm theo lời ta nói.” Thi Yến Vi bình tĩnh nhìn đôi mắt hạnh ngấn nước của Luyện Nhi, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.
Luyện Nhi thấy thái độ nàng kiên quyết, mơ hồ hiểu ra rằng so với cảm giác đau đớn do nguyệt sự mang lại thì nương tử còn kiêng dè việc hoài thai với gia chủ hơn.
Dường như nương tử không hề đặt gia chủ trong lòng nên đương nhiên cũng không muốn cùng gia chủ sinh nhi dựng dục.
Suy nghĩ mạo phạm ấy vừa lóe ra chính bản thân Luyện Nhi cũng không khỏi giật mình, lo lắng đuổi nó ra khỏi đầu, thấp giọng đáp: “Nô tỳ đã biết.”
Nghe được câu trả lời thỏa đáng này nên Thi Yến Vi cũng thấy yên tâm, gật đầu nói với nàng: “Cảm ơn em, Luyện Nhi. Sau này nếu xung quanh không có người ngoài thì không cần xưng nô tỳ trước mặt ta, cũng không cần để ý đến những nghi lễ xã giao rườm rà kia. Với ta, em chỉ cần xưng “ta” là được.”
Luyện Nhi là con gái gia nô ở Tống phủ, từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì đã luôn tự xưng là “nô tỳ” trước mặt chủ tử lẫn những hạ nhân có chút mặt mũi trong phủ. Có những lúc nếu không nàng vô tình chọc giận ai đó thì việc bị chỉ thẳng vào mặt, nghe những lời mắng mỏ như “tiện tỳ” hoặc “cẩu nô tài” cũng nhiều như cơm bữa. Thân phận địa vị cao thấp thế nào, mỗi nhóm lại gồm những cấp bậc ra sao, những điều này đã sớm ăn sâu bén rễ vào tư tưởng nàng, khó mà nhổ sạch ra ngoài.
Mặc dù có phần cảm động trước những lời này của Thi Yến Vi nhưng nàng vẫn phải dùng thái độ cung kính đến hèn mọn đáp rằng: “Nô tỳ thân phận ti tiện sao dám xưng “ta” trước mặt nương tử, nương tử đừng dọa chết nô tỳ.”
Đúng là thế đạo nuốt chửng con người.
Thi Yến Vi thầm thở dài, cuối cùng cũng không miễn cưỡng nàng nữa mà thu lại ánh mắt, điềm đạm nói: “Nếu em không muốn thì ta cũng không tiện ép buộc em, dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi, em muốn thế nào cũng được.”
Nói xong thì tự đi lấy giấy và bút mực ra luyện chữ.
Giờ Dậu nhị khắc, nền trời bỗng trở nên u ám, mây đen tụ thành khối đen kịt, chỉ chực chờ nuốt chửng mọi thứ.
Dưới tầng mây nặng trịch, Tống Thanh Hòa khoác áo choàng lông vũ màu ngọc lục bảo rực rỡ, ngực ôm lò sưởi cầm tay đốt than ngân sương, ôm Đạp Vân mắt xanh biếc đến Thối Hàn cư.
Họa Bình đi theo sau nàng, cầm một chiếc dù tử trúc gồm hai mươi tư nan vẽ hồng mai, giúp nàng tránh khỏi trận mưa tuyết.
Tống Thanh Hòa vừa bước vào cổng viện đã thấy Phùng Quý đẩy cửa từ trong phòng đi ra, hai người gặp nhau ở giữa sân, Phùng Quý cười cất tiếng chào trước: “Tiểu nương tử tới thật đúng lúc, gia chủ vừa mới vào phòng.”
“Ngươi không hầu hạ Nhị huynh mà giờ định đi đâu đấy?” Tống Thanh Hòa thoáng dừng lại, nghi ngờ hỏi.
Nhưng Phùng Quý chỉ đáp trong nhà có chút chuyện vặt cần xử lý rồi hành lễ cáo từ với nàng trước khi bỏ đi.
Tống Thanh Hòa cũng không đặt việc này trong lòng, gót sen nhẹ nhàng đặt vào chính phòng. Quất Bạch đang đứng dưới mái hiên gõ cửa hỏi qua ý của Tống Hành rồi vén rèm, mời người tiến vào.
Trong phòng được đặt hai, ba chậu than bằng đồng nguyên chất có hoa văn khác nhau, bên trong đốt loại than ngân sương mới đưa đến, ngọn lửa vàng cam tỏa ra từng đợt hơi nóng, căn phòng cũng nhờ vậy mà ấm áp như mùa xuân.
Họa Bình để dù tử trúc dựa vào tường trước rồi bước tới giúp Tống Thanh Hòa áo choàng lông vũ treo cạnh cửa, sau đó cùng Thương Lục lui cả ra ngoài.
Tống Thanh Hòa vuốt ve lớp lông mao mềm mại trên cổ Đạp Vân, tự giác ngồi xuống chỗ đối diện với Tống Hành rồi hỏi: “Hôm qua Nhị huynh đi đâu thế? Mà huynh về phủ từ khi nào? Muội và Tam huynh sẩm tối mới về nhưng vẫn không gặp được huynh.”
Lúc Đạp Vân lọt vào tầm mắt, Tống Hành bất giác nhớ tới dáng vẻ dịu dàng của Thi Yến Vi khi ôm nó ở Đại Tụ cư liền cố gắng nhìn nó sao cho thuận mắt. Hắn ngưng thần nhìn chằm chằm Đạp Vân một lúc lâu mới nửa giả nửa thật đáp: “Hôm qua trong quân xảy ra mấy việc. Ta xử lý xong lại đến đông thành tuần tra các cổng nên đương nhiên là về muộn hơn bình thường.”
Xưa nay Tống Thanh Hòa là người đơn giản, nghe vậy thì cũng bỏ qua, hớn hở nói tiếp: “Thì ra là vậy, muội còn tưởng Nhị huynh có việc phải ra ngoại thành. Không biết Nhị huynh đã hay tin gì chưa, ở tây thành có mấy người Hồ đến mở cửa hiệu tửu quán, khách khứa chen chúc chật như nêm, có vẻ đông vui lắm đó. Hay là hưu mộc cuối tháng này muội dẫn Nhị huynh qua đó, nếm thử rượu do Hồ Cơ ủ có được không?”
Tống Hành ngồi xuống ghế bành, nhớ đến việc phải cùng Thi Yến Vi ra ngoài du ngoạn thì hơi suy nghĩ, sau đó nghiêm mặt đáp: “Gần đây ta bận nhiều việc lắm, sợ rằng không thể phân thân, chuyện này để mấy ngày nữa rồi hẵng bàn.”
Lời vừa nói ra đã khiến Tống Thanh Hòa ngay lập tức mất hứng, cau mày oán trách: “Gần đây Nhị huynh không còn ưu tiên người nhà nữa rồi, cũng không còn thân cận với nhóm huynh đệ tỷ muội như trước. Lúc Dương nương tử còn ở đây, muội vẫn thấy Nhị huynh thường xuyên đến Đại Tụ cư thăm muội.”
Vừa nhắc đến Dương Tử thì lại nhớ tới Ngân Chúc, Tống Thanh Hòa lưu luyến tình bạn cũ, không khỏi cảm thấy xót xa, nàng cúi gằm mặt, rầu rĩ nói: “Hôm qua Tam huynh mới nói với muội, Dương nương tử làm đơn gửi đô đốc phủ để đến thành Trường An, giờ này chắc nàng ấy đã có chỗ đặt chân ở Trường An rồi cũng nên, không biết biết tương lai có còn cơ duyên gặp lại nhau không nữa.”
Tống Hành khẽ cười thành tiếng, mắt phượng hơi nheo lại, không biết là có ý hay vẫn là vô tình, thái độ có phần nghiêm túc hơn, đáp: “Hai người muội có duyên với nhau, sau này đương nhiên là sẽ gặp lại thôi.”
Tống Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn hắn, ai oán nói: “Toàn là những lời nhàm tai! Nhị huynh xưa nay không tin thần phật mà giờ lại dùng mới lời như vô duyên hữu duyên để lừa gạt muội, huynh đang lấy muội làm trò đùa đấy à?”
Đạp Vân nhàn nhã vùi cả hai chân trước trên đùi Tống Thanh Hòa, hoàn toàn làm lơ cuộc trò chuyện giữa hai huynh muội, đã thế còn bị đánh gục bởi cảm giác ấm áp thoải mái tràn ngập trong phòng.
Lúc Thương Lục đi vào dâng trà thì đã thấy tiểu nương tử vẻ mặt giận dỗi ngồi một góc, trong khi gia chủ thì vẫn thản nhiên như thường lệ, nàng còn tưởng ngài vừa nói gì chọc giận tiểu nương tử.
“Tiểu nương tử uống chén trà nóng làm ấm người đi ạ.”
Tống Thanh Hòa giơ tay nhận lấy nhưng chỉ nhấp mấy ngụm đã đứng dậy, nói nàng phải quay về trước khi mưa tuyết rơi xuống.
Thương Lục nhìn theo bóng lưng nàng bước qua ngưỡng cửa, xoay người thu dọn chén dĩa bưng ra ngoài. Nàng vừa để hết xuống phòng trà quay trở lại gian phụ bên phải thì đã thấy bầu trời tối sầm lại, mưa tuyết thực sự kéo tới.
Đợt tuyết đầu tiên nhỏ như hạt gạo nhưng chẳng mấy chốc đã lớn dần lên, màn đêm vừa buông thì xấp xỉ bằng lông ngỗng.
Ở biệt viện hành sơn,
Luyện Nhi xoa xoa tay cho ấm, chậm rãi đi vào sau đó khép cửa lại, cười nói với Thi Yến Vi: “Nương tử, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm.”
Thi Yến Vi sinh ra và lớn lên ở thành phố duyên hải phía nam, học đại học ở Dung Thành
(Thành Đô) nên hiếm khi nhìn thấy tuyết rơi. Nàng mỉm cười, vui vẻ đặt sách xuống, ba bước nhập làm hai vào phòng mở tủ quần áo khảm trai, thò tay vào lôi áo choàng lông cáo màu trắng ra quấn quanh người.
Thấy Luyện Nhi mặc một bộ y phục mùa đông đã cũ mất một nửa, cũng không có áo choàng tránh rét, hai má đỏ bừng cả lên liền lấy áo choàng bằng gấm từng mặc trước kia đưa cho nàng rồi đứng dưới mái hiên ngắm tuyết.
Luyện Nhi thụ sủng nhược kinh, phủ thêm áo choàng, theo nàng ra cửa.
Thi Yến Vi hơi nâng cằm, đôi mắt trong veo không giấu được ý mừng, nhìn những mảnh toái quỳnh loạn ngọc rơi tả tả từ trên không trung xuống, biến vạn vật trên thế gian thành bức tranh trắng bạc.
Trận tuyết lớn thế này năm nào Luyện Nhi cũng nhìn thấy ở thành Thái Nguyên nên với nàng khung cảnh ấy chẳng có gì hiếm lạ. Nàng lẳng lặng đứng cạnh Thi Yên Vi, cùng nương tử ngắm tuyết.
Lưu mụ sai người đun nước đem vào chính phòng, vừa đi ra thì bắt gặp Thi Yến Vi đang đứng dưới hành lang dùng tay trần hứng tuyết, bà bị dọa đến mức vội chạy tới khẩn thiết can ngăn nàng: “Bên ngoài gió to tuyết lớn, nương tử thể chất yếu ớt thì nên về sớm đi thôi. Ngủ một giấc thì sáng mai đã thấy cảnh tuyết đọng, nếu giờ cứ bướng bỉnh nấn ná lại rồi để nhiễm bệnh thì sẽ phải nhốt mình trong phòng uống thuốc dưỡng bệnh đó, mất nhiều hơn được thì nương tử thấy liệu có đáng không?”
Thi Yến Vi đang có hứng nên nhất thời quên mất cái lạnh, nghe Lưu mụ nói thế thì cũng không có lý do gì để thoái thác, thu lại bàn tay phải bị bông tuyết làm lạnh đến đỏ bừng, khép áo choàng lông quay về phòng.
Đôi mắt đục ngầu của Lưu mụ dừng trên bàn tay trắng nõn bị lạnh đến ửng đỏ của Thi Yến Vi, đợi nàng bước qua thì đóng cửa lại, nghiêng đầu hỏi tội Luyện Nhi: “Nương tử còn nhỏ tùy hứng chút cũng không sao, nhưng sao đến ngươi cũng làm loạn theo nàng? Nếu chẳng may nàng ngã bệnh, gia chủ trách tội xuống thì ai cũng đừng mong thoát được!”
Luyện Nhi nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến tái nhợt, cuống quýt cúi đầu nhận sai: “Nô tỳ biết sai rồi, Lưu mụ đừng tức giận nữa kẻo lại ảnh hưởng sức khỏe. Chúng nô tỳ vẫn còn nhỏ dại, trước mắt có rất nhiều việc liên quan đến nương tử cần bà phải bảo ban thêm.”
Lưu mụ thấy thái độ nàng thành khẩn nên cũng lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh sắc mặt từ từ nói với nàng: “Lão thân biết đó không phải lỗi của ngươi, nói ra cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Làm gì cũng phải động não nghĩ trước hậu quả, việc này cũng không có gì xấu. Giờ cũng không còn sớm, mau chuẩn bị nước nóng giúp nương tử rửa mặt thay y phục đi.”
Luyện Nhi gật đầu đáp ứng, tự mình xách nước nóng đưa vào chính phòng. Thi Yến Vi vẫn không chịu để ai hầu hạ, tự rửa mặt cởi áo, kéo rèm xuống và chỉ nhờ người thắp đèn lên.
Hôm sau Thi Yến Vi tỉnh lại từ sáng sớm tinh mơ, ăn sáng xong liền khoác áo choàng lông cáo ra cửa.
Bên ngoài viện, bông tuyết rơi đầy mặt đất, như những mảnh ngọc vỡ treo lên tán cây, dõi mắt nhìn ra lại thấy màu trắng bạc ngập tràn trên dãy núi, mơ hồ để lộ ra những chấm xanh mờ nhạt.
Thi Yến Vi bước xuống bậc thang, dẫm lên tuyết đọng, lọt vào tai là tiếng bước chân đạp lên tuyết lõm bõm, nghe thật vui tai.
Lưu mụ thấy nàng bốc một nắm tuyết trên cây, sợ nàng nhiễm lạnh nên chưa đầy một khắc đồng hồ đã giục nàng về phòng.
Chiều hôm ấy, thời tiết đỡ lạnh hơn buổi sáng, Thi Yến Vi đi dạo một vòng trong vườn. Lưu mụ thấy nàng không dùng tay trần chạm vào tuyết nữa nên bằng lòng để nàng tự do đi lại.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ lên đèn, tuyết lại bắt đầu rơi xuống. Thi Yến Vi đẩy cửa, dựa vào khung cửa nhìn ra ngoài, từng mảnh quỳnh ngọc như hoa lê nhảy múa rồi đậu lại trên cành, điểm tô mỗi một nhánh cây ngọn cỏ đang được trồng trong viện.
Thi Yến Vi đứng nhìn một lúc thì Lưu mụ lại tới gần khuyên nhủ. Nàng cũng rất nghe lời, đang định khép cửa thì chợt nghe tiếng gõ truyền tới từ cổng viện.
Lưu mụ nhanh chóng nhận ra tiếng gõ cửa đó là của Phùng Quý, liền vội vàng xách đèn tới mở cửa.
Giữa bóng quỳnh hoa mờ mịt, Tống Hành sống lưng thẳng tắp như tùng, thân hình vững chãi như núi, bàn tay to lớn với những khớp ngón tay rõ ràng cầm cây dù ngô đồng màu trắng, đạp tuyết mà đến. Bước chân hắn cực kỳ trầm ổn, để lại một loạt dấu chân thật sâu trên tuyết.
Thi Yến Vi không hề mong chờ sự xuất hiện của hắn, ngược lại còn có phần mất hứng. Nàng xoay người, phẫn nộ ngồi xuống ngồi đệm lông thỏ gần như mới tinh đặt trên giường La Hán.
Tống Hành đứng dưới bậc thang nhìn nàng qua khung cửa, lọt vào mắt là hình ảnh nàng mặc váy thêu mẫu đơn chỉ bạc màu trắng, khoác khăn choàng màu đỏ nhạt quanh vai, gương mặt mộc mạc không chút son phấn, chỉ điểm thêm một đóa hoa điền hồng mai giữa mi tâm, khiến nàng càng có vẻ đẹp như đào, lạnh như tuyết.
Thi Yến Vi chỉ nhìn thẳng về phía trước, thấy hắn bất động một lúc lâu thì mới ngước mắt nhìn thử, dù ánh sáng lờ mờ gần đó khiến Thi Yến Vi không nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng nàng vẫn nhận ra được hắn đang quăng về phía mình một ánh mắt cực kỳ cháy bỏng.
Bốn mắt nhìn nhau thêm một lúc, Tống Hành từ từ xếp dù, đưa cho Phùng Quý đang đứng sau lưng, toàn thân mang đầy hơi lạnh bước lên bậc thang, cởi áo choàng tiện tay treo cạnh cửa rồi khép cửa lại.
Thi Yến Vi đứng dậy thi lễ, “Gia chủ vạn phúc.”
Tống Hành cong môi cười thành tiếng, cầm tay nàng kéo vào lồng ngực, đôi mắt tràn ngập dục vọng nhưng vẫn cố nhịn xuống hỏi nàng: “Đêm qua tuyết rơi rồi đấy, nàng có thấy vui hơn chút nào không?”
Thi Yến Vi nhẹ nhàng gật đầu, vóc dáng ngọc ngà cao gầy nhưng trước mặt hắn liền có vẻ nhỏ xinh. Hai người đứng quá gần nhau, thậm chí Thi Yến Vi còn có thể cảm nhận sự biến hóa trên cơ thể hắn, vội vươn tay đẩy ngực hắn ra.
“Thiếp còn chưa kịp tắm.” Thi Yến Vi vốn sợ thứ kia nên ngoảnh đầu nhìn sang nơi khác, không dám mặt đối mặt với hắn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Tống Hành nắm lấy tay nàng hạ xuống dưới, ý cười trên mặt càng rõ, nói một cách thẳng thừng: “Nương tử ngoan nàng nhìn ta đi, xem ta có thể nhịn được đến lúc đó không? Lát nữa nếu nàng mệt đến mức không dậy nổi thì sẽ có ta ôm nàng đi tắm.”
Lời vừa thốt ra, mặc kệ Thi Yến Vi phản ứng thế nào, hắn một tay ôm nàng đang vùng vẫy đi vào phòng trong, đặt nàng lên tầng tầng lớp lớp chăn gấm.
Ngoài phòng gió tuyết bão bùng, trong màn uyên ương chạm gáy, cảnh xuân kiều diễm.
Thi Yến Vi bị hắn tra tấn không một kẽ hỏng, mãi đến nửa đêm canh ba Tống Hành mới thỏa mãn buông nàng ra, đứng dậy động tác lưu loát mặc lại áo bào rồi ra cửa lấy áo choàng của hắn phủ lên người nàng, ôm nàng vào phòng tắm.
“Gia chủ thả ta xuống đi, ta không quen tắm khi có người khác ở cạnh.” Thi Yến Vi nắm chặt chiếc áo choàng che kín thân thể mịn màng, nhỏ giọng thúc giục hắn.
Tống Hành lột áo choàng khỏi người nàng, giọng nói mang theo tiếng cười: “Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa chạm qua, chưa nhìn qua, có gì đâu mà phải tránh né.”
Vừa nói vừa cẩn thận đặt nàng vào thùng tắm rồi lấy đậu tắm đưa cho nàng trước khi sải bước rời khỏi.
Thi Yến Vi gian nan tắm rửa mặc lại y phục. Nàng chống đỡ cơ thể với hai chân vẫn đang run lẩy bẩy cùng cánh tay mỏi nhừ bước những bước khó nhọc ra cửa. Thì ra Tống Hành vẫn chưa đi hẳn mà đứng cách một bức tường, có vẻ như là đang đợi nàng.
Hắn thấy nàng chỉ mặc mỗi trung y lụa trắng, áo choàng đen tuyền của hắn được khoác hờ trên vai nàng, vạt áo dài rũ xuống kéo lê trên đất, nhìn nàng chẳng gì đứa bé mặc trộm quần áo của trưởng bối.
“Nhìn nương tử thế này thật xinh đẹp đáng yêu.” Tống Hành vừa nói vừa ôm Thi Yến Vi về phòng, còn không quên giúp nàng bôi thuốc mỡ tiêu sưng, vì bên ngoài gió tuyết quá mạnh nên tính đến chuyện tá túc qua đêm.
Cơ thể Tống Hành ấm áp như lò than nên không sai người mang ấm sưởi vào, chỉ nghiêng người ôm Thi Yến Vi, giúp nàng sưởi ấm.
Thi Yến Vi lộ vẻ mệt mỏi đến cực điểm, bị nhiệt độ trên cơ thể hắn hun nóng nên vừa ngã xuống giường đã ngủ rất say.
Từ đó đến mười ngày tiếp theo, cứ cách hai ngày Tống Hành lại đi một chuyến đến biệt viện, dù không ngủ lại nhưng đêm nào cũng phải ầm ĩ đến tận khuya mới chịu để yên cho nàng ngủ.
Thi Yến Vi dày vò đến mức hiếm khi rời khỏi cửa viện, sau khi ăn sáng xong thì thứ đợi nàng là chén canh tị tử đắng ngắt, hết chén này rồi đến chén khác lần lượt nối đuôi nhau khiến nàng gần như chết lặng.
Bất tri bất giác đã là ngày mùng năm tháng mười một, trước rạng sáng ngày hôm đó Tống Hành đã lĩnh vài chục nhân mã đến đô hộ phủ Thiền Vu ngay trong đêm, vì việc xảy ra quá mức nguy cấp nên chưa kịp báo tin cho Tiết phu nhân. Phùng Quý làm y lệnh hắn, sáng sớm ngày kế tiếp đã đến Thúy Trúc cư truyền lời.
Tống Hành đã ba ngày chưa từng đến biệt viện nên tinh thần Thi Yên Vi cũng dần dần tốt lên. Ngày thứ tư sau khi Tống Hành rời khỏi Thái Nguyên, nàng ra ngoài đi dạo, mua được không ít đồ chơi thú vị cùng một số thoại bản đang lưu hành mấy năm gần đây, cũng xem như có cách để giải sầu.
Từ khi Thi Yến Vi phải uống thuốc tránh thai, nguyệt sự của nàng cũng không còn chuẩn xác như trước. Lưu mụ dựa vào thời gian tháng trước mà phỏng đoán thời gian của tháng này, thầm nghĩ sẽ rơi vào hai ngày này nên chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết từ rất sớm.
Nhoáng một cái đã bảy ngày trôi qua, quá giờ Ngọ, Tống Hành phong trần bôn ba về lại Thái Nguyên, sau khi về đến Tống phủ thì việc đầu tiên là tới Thúy Trúc cư, bái kiến Tiết phu nhân.
Sơ Vũ dâng trà nóng tiến vào, Tiết phu nhân lệnh nàng dẫn những người còn lại lui ra ngoài, sau đó mới lần chuỗi phật châu hỏi về tình hình đô hộ phủ Thiền Vu. Tống Hành trả lời từng câu một, nói rằng mọi việc đều đã được xử lý thỏa đáng.
Tiết phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn đứa cháu trai chiến công lừng lẫy, mưu lược kiệt xuất đang xưng bá một phương này, mở miệng nói: “Nhị lang có hai ngày không về phủ nghỉ ngơi, chẳng nhẽ đã thực sự động tâm vì nàng? Lão thân mắt tuy mù tâm không mù, đừng tưởng dùng công vụ bận rộn, phải tá túc nha môn làm cái cớ dễ dàng qua mặt người khác rồi dùng để lấp liếm trước mặt lão thân.”
Từ xưa đến nay, muốn làm việc lớn thì đương nhiên phải dứt tình tuyệt ái, ai lại nói đến chữ “tâm”? Cùng lắm cũng chỉ vì mê luyến dung mạo cùng cơ thể của nàng mà thôi.
Dù Tống Hành luôn tự nói với mình như vậy nhưng vẫn không khỏi cau mày kiếm, trầm ngâm bưng chén trà men ngọc một lúc, khẽ mở môi mỏng ra vẻ thong thả đáp: “A bà chớ lo, mỗ chỉ nhất lời mê luyến mỹ sắc nên mới ở lại hai ngày, ngoài ra không có tâm tư nào khác. Trên đời này ngoại trừ quyền lực cùng tông tộc huyết thân, những thứ còn lại không đáng để ta phân tâm.”
“Thật không?” Tiết phu nhân khẽ cười, trên trán hằn lên ba nếp nhăn rất sâu, nụ cười kia rất có vài phần ý vị thâm trường.
Gió bấc thổi mạnh ngoài cửa sổ, đập vào mặc trúc thon dài, phát ra âm thanh trầm đục theo từng đợt.
Tiết phu nhân nghe thấy tiếng gió kia, do dự một lúc thì bẻ sang chuyện khác: “Dương nương tử vốn không phải hạng yêu nữ lẳng lơ, lão thân không sợ nàng mê hoặc cháu, nhưng ta sợ cháu quá mức sa vào, không biết kiềm chế rồi làm hại thân thể.”
Tống Hành đặt bát trà xuống, ngón trỏ gác lên bàn trà nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, thản nhiên nói: “Mỗ tự biết chừng mực, a bà không cần lo lắng.”
Tiết phu nhân liếc xéo hắn một cái, biết hắn không thể ngồi yên, động tác gẩy chuỗi phật châu thoáng dừng lại, vờ như nhắm mắt dưỡng thần: “Lão thân cũng mệt rồi, mấy ngày nay Nhị lang phải chịu vất vả, cũng nên về sớm nghỉ ngơi thôi.”
Bà vừa nói xong đã thấy Tống Hành vui vẻ nhận lời, đứng dậy cáo từ rút lui.
Phùng Quý đang ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm trong phòng, vọng qua cửa sổ thấy Tống Hành bước ra liền cuống cuồng đuổi kịp hắn rồi hỏi: “Gia chủ muốn đến biệt viện hay quay về Thối Hàn cư?”
Trên bầu trời là vầng trăng huyền ảo treo giữa tấm màn màu mực điểm xuyết cùng những vì tinh tú, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống khiến gió bấc càng trở nên lạnh thấu xương.
Tống Hành ngước mắt nhìn vầng trăng trên cao một lúc, không thể phủ nhận giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ, cực kỳ mong ngóng Dương Sở Âm.
Từ nhỏ hắn đã khinh thường những câu tục ngữ đại để như “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, không ngờ đến năm hai mươi sáu tuổi, hắn phản lại chính mình, lao đầu vào ôn nhu hương của tiểu nữ lang.
Nếu không phải hắn có sức tự chủ hơn người, chỉ sợ sớm đã quỳ gối dưới váy nàng, hận không thể cùng nàng sớm tối cận kề, chìm đắm trên người nàng, vì sắc đẹp sa ngã.
Tống Hành miên man suy nghĩ, từ Thúy Trúc cư bước nhanh về hướng cổng phủ mà không đáp lại Phùng Quý.
Phùng Quý thấy vậy, trong lòng đã có đáp án, hắn không nhiều lời nữa, thầm nghĩ gia chủ bất chấp đêm hôm buốt giá mà chạy từ Đô Hộ phủ về Thái Nguyên ngay trong đêm, có lẽ trong lòng ngài cũng nhớ nhung Dương nương tử …