Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 50

Tống Hành cố gắng kiềm chế cơn giận ngút trời, gân xanh trên trán nảy lên thình thịch, hắn chuyển mắt nhìn cây đàn tỳ bà khảm trai thoạt nhìn có vẻ rất bình thường trong lòng nàng, không đáp mà bẻ sang chuyện khác: “Lại đây đàn một khúc cho ta nghe giải sầu.”

Thi Yến Vi thấy sắc mặt hắn không có thay đổi gì quá lớn, liền cho rằng chuyện kia đã được hắn bỏ qua. Nàng cụp mắt đáp nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế ôm ngang tỳ bà, ngón tay chạm nhẹ lên dây đàn, gảy cổ khúc “Mạch tang”.

Âm thanh trong trẻo vang lên từ những đầu ngón tay mảnh mai trắng nõn, rõ ràng là rất êm tai nhưng Tống Hành vẫn không thấy hài lòng. Khi tỳ nữ dâng rượu tiến vào, Tống Hành phất tay để nàng ta lui ra, tự rót một chén rượu đầy rồi uống một hơi quá nửa. Sau đó, hắn lại hiệu để Thi Yến Vi dừng tay, ánh mắt chuyển về phía bình phong, lạnh lùng bảo Ôn nương ra ngoài.

Ôn nương bị ánh mắt sắc như diều hâu của hắn làm khiếp đảm, nghe lệnh như được đại xá, quỳ gối hành lễ trước khi hoảng loạn lui xuống.

Khúc nhạc này Tống Hành đã nghe đến nhàm tai, chưa kể hắn là người thô lỗ, không phải hạng thích chốn phong hoa tuyết nguyệt nên chẳng mấy chốc đã mất hứng nghe đàn, ngón tay hắn gõ loạn lên bàn gỗ đàn hương, gương mặt căng cứng lệnh cho nàng: “Lại đây rót rượu đi.” 

Thi Yến Vi bất đắc dĩ phải đứng dậy tiến lại cạnh hắn, khom lưng cầm bầu rượu rót cho hắn một ly, dùng cả hai tay nâng lên trước mặt nhưng chẳng buồn nhìn hắn. Trong lòng ngập tràn sự chán ghét và oán hận, tay nắm thành quyền, môi đỏ nhếch lên, đổi cách xưng hô với hắn: “Mời Tấn vương từ từ dùng rượu.”

Tống Hành dùng ánh mắt sáng rực đảo qua đảo lại trên cổ tay trắng noãn cùng cần cổ như tuyết của nàng, giọng điệu cực thấp: “Tính ra, nàng ở đây học đã hơn hai mươi ngày, vậy mà vẫn chưa biết cách dùng miệng đón rượu sao?”

Hắn hỏi vậy là có ý gì? Hắn coi nàng là gì mà ép nàng làm những việc này, rõ ràng là đang cố tình làm nhục nàng, dẫm nát lòng tự tôn của nàng dưới chân.

Tống Hành nhìn sắc mặt nàng tái xanh, môi son mím chặt, hiển nhiên là không hề nguyện ý. 

Chắc vẫn vì chút tôn nghiêm và khí tiết ít ỏi còn sót lại mà chống đối hắn.

Nhưng muốn hay không muốn, làm hay không làm đều chẳng phải là thứ nàng có thể lựa chọn. Hôm nay, hắn phải khiến nàng hiểu rõ, nàng chỉ là con chim xinh đẹp được hắn nuôi dưỡng, vậy mà dám mơ tưởng đến quyền suy nghĩ và lựa chọn riêng sao?

“Thôi được, nếu nương tử còn chưa học được, ta cũng không ngại chỉ dẫn cho nàng.” Vừa nói, hắn vừa đoạt lấy chén rượu trong tay Thi Yến Vi, ngửa đầu uống cạn rồi cúi xuống giữ chặt mái tóc đen nhánh sau đầu nàng. Môi hắn phủ lên phiến môi đỏ mọng của Thi Yến Vi, ép nàng hé môi, trút rượu vào miệng. 

“Đơn giản thế thôi, nương tử học được chưa?” Tống Hành cười khẩy, khóe môi gợn lên ý cười nhạt nhẽo, nhìn về phía nàng.

Thi Yến Vi cảm thấy cực kỳ bẽ bàng, cổ họng bị ngụm rượu làm nghẹn đến khó chịu, hai mắt nàng đỏ hoe, thần sắc mờ mịt, hoàn toàn làm ngơ trước câu hỏi của Tống Hành.

Những ký ức đau đớn ùa về như sóng dữ, trong lòng Thi Yến Vi chỉ còn mỗi cảm giác xấu hổ và phẫn uất, nàng dồn hết sức muốn thoát khỏi tầm khống chế của Tống Hành, nhưng vô ích.

Lúc này nhìn nàng chẳng khác nào một con thỏ đang tức giận, hai mắt đỏ hoe liền buông tay muốn nàng làm lại theo đúng động tác hắn vừa làm. Nào ngờ nữ lang vừa thoát khỏi sự kìm kẹp thì đã vung bàn tay, giáng mạnh vào má phải hắn.

Tiếng bạt tai vang lên, Thi Yến Vi trừng to mắt, không ngừng mắng mỏ chẳng chút kiêng dè: “Tống Hành, ngươi có còn là người không? Đúng là vô liêm sỉ đến mức không còn gì để nói! Chửi ngươi heo chó còn sợ đã làm nhục heo chó!”

Cái tát ấy nàng dùng toàn bộ sức lực, mạnh đến mức má phải Tống Hành bỏng rát, không lâu sau liền đỏ ửng lên thành mảng.

Trên đời này, chưa từng có ai dám tát hắn, ngay cả phụ thân hắn cũng chỉ dùng roi gậy giáng lên người hắn chứ chưa từng động tới mặt mũi hắn.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt hắn đanh lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường, trong con ngươi là lửa giận không thể kìm nén, gân xanh trên trán nảy lên thon thót, hắn túm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng về phía giường La Hán cạnh cửa sổ.

Gương mặt hắn dần trở nên u ám, bàn tay thô bạo xé toạc y phục trên người nàng, giọng nói lạnh lẽo đến rợn người: “Dương Sở Âm, nàng đã phạm vào điều tối kỵ của ta, hôm nay dù nàng không chịu nổi cũng phải chịu.”

Tiếng vải rách vang lên bên tai, tấm lưng trần trắng như tuyết của nàng lập tức phơi bày, tựa như một viên nam châu không tì vết, trơn bóng đến mức tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Bên ngoài, Chu Nhị nương vừa thấy bóng dáng của Ôn nương rời đi từ xa nhưng giờ chưa phải lúc đến giờ tan hỏi, bà không khỏi cảm thấy khó hiểu, định lên lầu hỏi xem Dương nương tử gặp phải chuyện gì, nhưng còn chưa đến trước cửa thì trong phòng đã vọng ra tiếng quát to của Tống Hành: “Phùng Quý, sai nhà bếp hầm canh mang tới đây!”

Phùng Quý nghe thấy lắp bắp nghe theo, vừa quay người thì chạm phải ánh mắt của Chu Nhị nương. Hắn ngượng ngùng cười, vừa đi về phía cầu thang vừa vẫy tay bảo bà lui xuống. 

Chu Nhị nương cố tình đi chậm lại đợi hắn, hỏi nhỏ trong phòng xảy ra chuyện gì. Phùng Quý chỉ đáp ngắn gọn, gia chủ đang nổi giận, bà chớ dại mà lại gần ngài. 

Trong phòng, Tống Hành sầm mặt giữ chặt eo lưng của Thi Yến Vi, cơ bắp toàn thân căng cứng, gân xanh nổi lên, mặc kệ những tiếng chửi rủa và than khóc đầy bi thương của nàng, một lòng mạnh tay hành sự. 

“Ở thành Trường An, nàng phản chủ bỏ đi, tội đáng muôn chết, còn dám lấy ngọc trúc để rêu rao phẩm hạnh thanh cao của chính mình?” Vừa nói vừa đè chặt lấy nàng. 

“Nàng nói ta giống bọn khách làng chơi đê tiện. Nhưng giờ nàng nhìn lại bản thân xem, nàng còn giữ được nửa phần băng thanh ngọc khiết nào không?” Tống Hành vừa nói vừa ôm nàng đến trước gương đồng, bóp cằm bắt nàng nhìn vào dáng vẻ trong gương, tóc mai rối bời, đôi mắt đẫm lệ.

Thi Yến Vi nhất quyết không nhìn, hai mắt nhắm chặt, để mặc hắn giày vò. Nàng vịn chặt vào mép bàn, để dòng lệ chậm rãi chảy xuôi, ngăn mọi âm thanh phát ra từ cổ họng. 

Lúc này, nàng mới ngộ ra rằng, ở thời đại ăn thịt người này, có giai cấp có đặc quyền thì có thể làm mọi thứ mình muốn. Trong mắt những kẻ ấy, mạng của những người không quyền không thế chỉ nhẹ như cỏ rác, nữ nhân chỉ là công cụ tiêu khiển, thỏa mãn vui thú mà thôi. 

Không cần phụ nữ phải có tư tưởng, nhân cách hay lòng tự tôn, cũng không cần bận tâm đến đến tài năng, phẩm hạnh hay năng lực, chỉ cần các nàng răm rắp nghe lời, bảo về phía đông thì chỉ được đi về phía đông, nếu dám có một thoáng suy nghĩ đi về phía tây thì chính là đại nghịch bất đạo, không thể tha thứ.

Chừng nào nàng còn nằm trong tay Tống Hành, tự do và tôn nghiêm đối với nàng mà nói chẳng khác nào lâu đài trên không, vĩnh viễn không thể chạm tới.

Nếu nàng chỉ là một nữ nhân từ nhỏ đã lớn lên trong xã hội mang nặng tư tưởng “nam tôn nữ ti”, “hiền lương thục đức”, “cao quý thấp hèn”, có lẽ nàng cũng sẽ mơ mơ màng màng chấp nhận số mệnh bất công, cam chịu theo hắn.

Nhưng trớ trêu thay nàng là người hiện đại, được hưởng sự giáo dục đầy đủ, có quan điểm đạo đức và giá trị cốt lõi riêng, sao có thể chấp nhận bị biến thành một món đồ chơi trong tay một kẻ quyền quý như hắn?

Trong thế giới méo mó này, tỉnh táo mà sống thậm chí còn đau khổ hơn hồ đồ mà sống. Cơn đau như giằng xé tim gan, đục khoét xương tủy, nàng không chỉ bị tước đi quyền sống, quyền bất khả xâm phạm về thân thể mà còn bị giết chết cả tâm hồn.

Trong sự ê chề và tra tấn kéo dài này, nàng dùng mọi cách để giữ vững niềm tin vào tự do bình đẳng, nhưng dần dà, mọi thứ đều bị hành động áp bức tàn bạo của Tống Hành từng bước hủy đi.

Nàng thầm nghĩ, khi những thứ ấy triệt để mất đi, cuộc sống ở nơi này của nàng sẽ không còn một chút ánh sáng, đến lúc đó, nàng cũng nên rời khỏi vũng bùn ô trọc này, trở về với bản chất thanh sạch như vốn dĩ.

Thi Yến Vi áp má lên mặt bàn trang điểm, đôi tay yếu ớt bám lấy mép bàn giữ cơ thể đứng vững, coi mình như vật chết vô tri, nước mắt dường như đã cạn khô, thậm chí nàng còn tự ngừng khóc.

Tống Hành nắm lấy một chân của nàng, gác lên cánh tay.

Bàn trang điểm bắt đầu rung lắc dữ dội hơn, chẳng bao lâu sau, gương đồng rơi xuống sàn gỗ phát ra tiếng vang trầm đục, nhưng may sao vẫn chưa bị phá nát. 

Khoảnh khắc đó, Thi Yến Vi dường như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào xung quanh, lẳng lặng đối mặt với sự nhục nhã mà kẻ phía sau đang trút xuống.

Bàn tay lớn của Tống Hành giữ chặt vòng eo nàng, hắn nhìn xuống nàng từ trên cao, gương mặt âm trầm phát ra thanh âm lạnh lẽo: “Nàng nghĩ làm bộ chết lặng, không thiết sống này thì ta sẽ thương xót mà tha cho nàng ư? Chỉ là một món đồ chơi dùng để tiêu khiển phát tiết mà dám làm bộ làm tịch, bất kính với ta?”

Những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu từ cằm trượt xuống lồng ngực hắn, rơi trên tấm lưng trắng ngần của Thi Yến Vi, để lại những vệt nước mờ nhạt. Tống Hành nhìn vết nước kia, vung tay gạt đi mấy thứ vướng víu trên bàn trang điểm.

Hắn bế nàng đặt lên mép bàn, lại tiến tới gần, khẽ mở môi mỏng, từng lời từng chữ thốt ra càng thêm phần cay nghiệt. 

“Đã là món đồ chơi để giải khuây thì càng phải biết thân biết phận, nếu làm phật lòng chủ nhân thì chỉ có nước bị gọt sạch tâm địa phản trắc, chịu trừng phạt tới khi không dám tái phạm nữa thì thôi.”

Phùng Quý đi theo Chu Nhị nương xuống lầu, bảo bà đến phòng bếp truyền lời, đợi bà đi thật xa thì mới quay lại lầu, đứng ngoài cửa nghe rõ từng tiếng va chạm của đồ gỗ, trái tim lơ lửng trên cao, lo rằng cái mạng nhỏ kia của Dương nương tử sẽ không vượt qua nổi. 

Không biết đã qua bao lâu, dường như hai người đã rời khỏi gian ngoài tiến vào phòng trong, theo sau là tiếng gỗ phát ra cót két. Từ đầu đến cuối Dương nương vẫn không phát ra dù chỉ một chút thanh âm, điều đó khiến Phùng Quý càng thêm lo sợ.

Lại thêm một khắc nữa trôi qua, Chu Nhị nương mang hộp thức ăn lên đến lầu ba, đứng ở cầu thang thì đã thấy những tiếng động phát ra từ trong phòng. Tim bà nảy lên bình bịch, nhíu chặt chân mày thầm nghĩ bát canh sâm này phải hầm hơn nửa canh giờ mới xong, vậy mà lúc này Tấn vương vẫn còn gây ra những động tĩnh lớn đến như vậy. Bằng thân hình thon gầy mảnh mai của Dương nương tử, không biết còn phải chịu vùi dập đến chừng nào.

Huống chi, trong phòng còn có bát canh sâm để kéo dài hơi tàn, chẳng lẽ Tấn vương thực sự muốn đày đọa nàng đến chết? Chu Nhị nương không dám nghĩ thêm nữa, cõi lòng thấp thỏm không yên, cẩn trọng trao hộp thức ăn cho Phùng Quý, hạ giọng hỏi hắn giờ phải làm thế nào, cũng đâu thể gõ cửa cắt ngang chuyện phòng the của Tấn vương ngay được.

Phùng Quý cũng nhíu mày, đưa tay đón lấy hộp thức ăn, dùng ánh mắt ra hiệu để Chu Nhị nương rời đi, mọi chuyện ở đây cứ để hắn lo liệu.

Chu Nhị nương hiểu ý gật đầu, trước khi xoay người vẫn liếc mắt nhìn về phía song cửa thêm lần nữa, sau đó chậm rãi tránh đi.

Bên trong phòng, Tống Hành vẫn tiếp tục hình phạt.

Thi Yến Vi dưới tấm chăn gấm đã bị hắn hành hạ đến mức mức hơi thở yếu ớt, ánh mắt thất thần, đôi mắt đỏ hoe nước mắt giàn dụa, trên làn da trắng như tuyết là dày đặc những vết cắn hoặc vết bóp với mức độ nặng nhẹ không giống nhau, dấu tay trên eo chỉ nhìn thôi mà đã thấy sợ…

Khoảng hai khắc sau, nữ lang nằm dưới chăn gấm đã bị rút cạn đến hơi thở cuối cùng, bóng tối mênh mông như thủy triều cuồn cuộn ập đến, Thi Yến Vi chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, thân thể mềm nhũn ngất lịm nhưng tay nàng vẫn nắm chặt góc chăn, mồ hôi toát ra, thấm ướt lớp chăn mềm mại. 

Tống Hành vốn tưởng bằng thói giả dối, ngụy trang và tài diễn xuất của nàng, ắt hẳn sẽ không chịu nổi mà mềm giọng xin tha, nhưng không ngờ nàng lại cắn chặt răng không phát ra dù chỉ một tiếng than chứ không nói là một câu hoàn chỉnh, hắn càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, dù đang quát tháo, trách phạt trên cơ thể nàng nhưng thâm tâm lại chẳng thấy hả hê vui sướng.

Tâm trạng không thoải mái, hắn rời khỏi giường. 

Hắn đứng cạnh giường, thở hồng hộc cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi buông màn che cảnh tượng bên trong, sau đó tùy tiện kéo áo choàng lên người, lệnh Phùng Quý mang chén canh vào. 

Phùng Quý nghe lệnh, da đầu run lên từng đợt, cũng không dám liếc dọc liếc ngang, cắm mặt đặt hộp đồ ăn xuống bàn xong thì chạy như bay thoát ra ngoài. 

Tống Hành lấy bát canh sâm đã nguội ngắt, cố ép Thi Yến Vi nuốt xuống, đợi nàng tỉnh lại, liền muốn ôm lấy nàng trong lồng ngực nở nang. 

Cơ thể của Thi Yến Vi đã rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt, từ tinh thần lẫn thể xác đều bị nghiền nát, ép nàng không thể thở nổi, giống như con cá sắp chết nằm trên thớt, để mặc người rút gân cạo xương.

Tống Hành nhìn vào đôi mắt đỏ lên vì khóc của nàng, giật mình nhận ra ánh mắt của nàng từ lúc nào đã trở nên trống rỗng vô hồn, tựa hồ ngay cả sự căm ghét và oán hận dành cho hắn cũng không còn. 

Vết sẹo trong lòng bàn tay bỗng vừa đau vừa ngứa, trái tim như bị thứ gì bóp lấy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cơ thể nàng vốn dĩ mảnh mai nhưng trong thời gian rất dài đó, hắn trong cơn giận đã không biết kiềm chế, cũng không biết có làm nàng bị thương không, đúng là quá vô liêm sỉ!

Cơn giận trong lòng Tống Hành đã gần như biến mất, lý trí trở lại cũng là lúc cảm giác áy náy bủa vây, hắn buông tay khỏi eo nàng, đến cuối giường kiểm tra thử.

Không ổn nhưng may mà cũng không xuất huyết.

Muốn nói với nàng một câu “Vừa rồi là lỗi của ta, giận đến mụ đầu làm nàng hoảng sợ”, nhưng lời đến miệng đã bị hắn nuốt ngược xuống, cuối cùng chỉ lặng lẽ dùng nước sạch giúp nàng tẩy rửa, bôi thuốc xong thì thay vào y phục sạch sẽ. 

Toàn bộ quá trình, Thi Yến Vi đều không liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, cũng không mở miệng hỏi hắn lấy một câu. 

Tống Hành chỉ nghĩ hắn đã chọc giận nàng, liền rũ mắt, mang theo tâm tình bức bối mặc lại trung y, khoác lại áo bào, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ áo mũ chỉnh tề như ban đầu, sầm mặt bước ra khỏi cửa, bước chân nặng nề đi xuống lầu, dặn tỳ nữ lên lầu chăm sóc nàng thật chu đáo.

Tỳ nữ kia cảm nhận được uy thế của bậc bề trên toát ra từng người hắn, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, run rẩy nhận lệnh rồi rối rít đi tìm Chu Nhị nương.

Chu Nhị nương đã chuẩn bị nước nóng từ trước, liền lệnh mang nước vào phòng tắm, sau đó bà địch thân vào phòng nhìn thử tình hình của Thi Yến Vi, thấy nàng tiều tụy nằm trên đệm, làn da trắng mịn chằng chịt vết tích thì không khỏi nhíu mày hít một hơi thật sâu, chỉ mong sao nàng không xảy ra chuyện gì.

“Vừa nãy nương tử đã vất vả rồi, để thiếp thân gọi người đỡ nương tử đi tắm thay y phục.” Vừa nói, Chu Nhị nương vừa lấy áo lụa mỏng khoác lên người nàng rồi gọi hai bà mụ chân tay khỏe mạnh cùng dìu nàng bước vào phòng tắm. 

Cả người Thi Yến Vi từ trên xuống dưới đều không còn chút sức lực nào, hai chân mềm như cọng mì vừa vớt khỏi nước sôi, chỉ có thể để hai bà mụ nửa dìu nửa bế đi vào phòng tắm.

Đây là lần đầu tiên, Thi Yến Vi không phản ứng khi người khác đứng hầu lúc nàng tắm rửa. Nàng rũ mắt nhìn xuống làn nước, không biết là đang nghĩ gì. 

Hai bà mụ kiểm tra tỉ mỉ những dấu tích trên cơ thể nàng, lúc ánh mắt chuyển đến giữa hai chân thì cả hai đều thoáng cau mày, nét mặt ủ dột nhẹ nhàng đỡ nàng bước ra khỏi thùng tắm cao bằng nửa người, mặc quần áo sạch rồi đưa nàng trở lại giường.

Đến khi ra khỏi của, Chu Nhị Nương thấy sắc mặt hai người không tốt thì càng thấy lo lắng, chưa cần bà hỏi thì hai bà mụ đã qua tuổi trung niên đã giành trước một bước, mở miệng nói: “Nhìn nương tử không ổn một chút nào. Nàng mới mười mấy tuổi mà đã gầy đến mức này, thật là đáng thương.”

“Đi lấy thuốc mỡ tới đây.” Chu Nhị nương nghe, lòng rối như tơ vò phân phó tỳ nữ đang đứng cạnh đi vào trông chừng Thi Yến Vi, thấy nàng nằm co ro trên giường ôm bụng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, bà liền rót một chén nước ấm để nàng uống.

Tháng tư đầu hạ, không thể đắp chăn dày, Chu Nhị nương tự mình lấy một chiếc chăn mỏng đắp cho nàng. Cuối cùng tỳ nữ cũng mang thuốc mỡ đến, bà rửa tay rồi bôi thuốc cho nàng, lúc này mới chợt nhận ra nàng đã ngủ thiếp đi từ khi nào.

Chu Nhị nương hơi ngước mắt, quay sang nhỏ giọng dặn dò tỳ nữ: “Hôm nay nương tử mệt rồi, ngươi ở lại cẩn thận trông nom nàng, nếu có gì bất thường thì phải kịp thời báo ngay với ta.”

Tỳ nữ tên là Xuân Phi nghe xong, lo lắng đáp ứng, kéo một chiếc ghế nguyệt nha xuống, ngồi bên giường canh chừng.

Đến đêm, Xuân Phi thấm mệt, ngáp ngắn ngáp dài một lúc thì đặt chiếc quạt tròn xuống, hai tay gác lên thành giường, ngủ thiếp đi. 

Thi Yến Vi vẫn chưa ngủ, thấy Xuân Phi đã ngủ say, nàng rón rén xuống giường, lấy một chiếc chăn nhỏ đắp lên người Xuân Phi, sau đó lặng lẽ tới cạnh cửa sổ, ngồi xuống giường La Hán, mặc gió lạnh thổi suốt đêm.

Quá nửa đêm, da thịt đều trở nên lạnh buốt, Thi Yến Vi lại uống thêm hai cốc nước lạnh, xong xuôi mới quay về giường nhắm mắt lại, chẳng bao lâu thì chìm sâu vào trong giấc mộng. 

“Vi Vi, dậy ăn sáng đi nào, ba con nấu món trứng chần và sủi cảo Địa Tam Tiên mà con thích ăn rồi đó.”

Giọng nói của mẹ nàng là Thi Văn Tịnh chợt vang lên. 

Thi Yến Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc, chỉ cảm thấy có gì đó không thực, vẫn ngơ ngác cuộn người trong chăn ấm. 

Một lát sau, tiếng vặn cửa lại vang lên, Thi Văn Tịnh đi vào phòng, lẩm bẩm nói: “Chín giờ rồi mà còn ngủ nướng gì nữa! Không chịu ăn sáng thì hại dạ dày lắm đấy!” 

Thi Yến Vi nghe tiếng càu nhàu quen thuộc thì ló đầu ra nhìn bà. Thi Văn Tịnh cũng cảm thấy khó hiểu, miệng càng cằn nhằn không dứt: “Con bé này, ngủ đến ngơ ngẩn  rồi sao?”

“Mẹ…” Hốc mắt Thi Yến Vi đỏ hoe, tiếng “mẹ” này vừa thân thương vừa mềm mại, khác hẳn so với bình thường, cứ như thể đã lâu rồi họ không được gặp nhau. 

Thi Văn Tịnh nghe nàng gọi thì ngây người, hạ giọng lại gần kéo chăn lên “Mau dậy đi đồ sâu ngủ này. Mẹ rót sẵn ly nước đun sôi để nguội cho con rồi đấy, nhớ uống trước rồi hẵng ăn sáng.”

Thi Yến Vi không dám tin tự véo mình một cái, cũng không biết là cảm giác gì. Nàng vén chăn, thay đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng, đi vào trong bếp. 

Ngày cuối tuần không phải lên lớp. Ba nàng là Trịnh Khải Đào ngồi trên sô pha phòng khách xem tin tức buổi sáng, giọng phát thanh viên đọc bản tin hết sức rành rọt. 

Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà. Thi Yến Vi nhìn ánh nắng vàng ươm kia, cõi lòng trăm mối ngổn ngang, từ từ nâng ly nước lên, đang định uống thì lại nghe tiếng chuông điện thoại reo vang.

Quá lâu rồi không tiếp xúc với các thiết bị điện tử, nàng bối rối đặt ly nước xuống, lúng túng tìm chiếc điện thoại, dừng một lát mới bấm nút nghe.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm thong thả của Trần Nhượng: “Alo, Vi Vi, em dậy chưa?”

Trái tim Thi Yến Vi chợt nhói lên, khẽ đáp một tiếng. 

Ra là Trần Nhượng muốn mời nàng đến công viên ven hồ Thăng Tiên ngắm rừng bạch quả. 

Thi Yến Vi tắt điện thoại, thời gian trong giấc mơ trôi nhanh như gió, bên tai nàng lại có tiếng chuông cửa vang lên cùng lúc với tiếng gọi của Trần Nhượng. Trịnh Khải Đào đứng dậy mở cửa. 

“Vi Vi, Trần Nhượng đến này con.” Trịnh Khải Đào quay lại nhìn nàng, mang theo phong thái nho nhã của người trí thức, vẻ mặt ngập tràn niềm vui.

Thi Yến Vi đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn về phía cửa, gương mặt của Trần Nhượng hiện ra trước mắt. Nàng định bước tới nắm lấy tay anh, nhưng vào đúng khoảnh khắc ấy, gương mặt ấy cứ méo mó dần rồi biến thành một gương mặt khác, gương mặt đối với Thi Yến Vi mà nói thì chỉ khiến nàng kinh hoàng tột độ…

Là hắn, Tống Hành!

Thi Yến Vi sợ đến mức tim nàng như ngừng đập, hoảng loạn mở to mắt, đầu óc bỗng chốc nổ tung, như thể vừa thấy một con quái vật gớm ghiếc đáng sợ, luôn rình rập để tấn công nàng. Nàng không ngừng lùi về phía sau, không để ý va phải bàn trà suýt nữa thì ngã nhào nhưng vẫn gắng gượng chống tay lên bàn, hét lên thất thanh: “Ba, ba đuổi hắn đi nhanh đi! Hắn không phải Trần Nhượng… Xấu… Hắn là người xấu…” 

Nhưng xung quanh đâu còn bóng dáng của Thi Văn Tịnh và Trịnh Khải Đào, ngay cả ngôi nhà ấm cúng trong ký ức cũng dần biến thành gian phòng mà nàng đã từng ở khi còn sống tại biệt viện hành sơn.

Tống Hành chạm nhẹ vào đai lưng vàng điệp tiệp trên hông, từng bước từng bước tiến về phía nàng. Hai chân Thi Yến Vi như nhũn ra, cả người ngã phịch xuống đất, nàng chống hai tay xuống nền nhà lạnh ngắt, đôi mắt đỏ hoe, hãi hùng khiếp vía thét lên trong tuyệt vọng: “Tống Hành, ngươi điên rồi, ngươi đừng tới đây! Nơi này là nhà ta, ba ta và Trần Nhượng sẽ không để ngươi làm hại ta nữa đâu, ngươi cút đi!”

Xuân Phi bị tiếng khóc thét của nàng làm bừng tỉnh, vội mở con mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, châm lửa thắp sáng đèn lên thì chợt thấy nương tử như gặp phải ác mộng, nàng liền khom lưng, lay nhẹ vào cánh tay nàng, dịu dàng gọi: “Nương tử, mau tỉnh lại, tỉnh lại nào.”

Thi Yến Vi chỉ biết bấu chặt lấy chăn, cả người cũng run lẩy bẩy, từ mặt đến cổ đều lấm tấm mồ hôi, luôn miệng nói những lời lảm nhảm. Xuân Phi nhận ra có điều không ổn, vội đặt tay lên trán nàng, hơi nóng truyền tới khiến nàng sợ điếng người, cuống cuồng gọi người đi tìm Chu Nhị nương.

Đêm đã về khuya, lúc này Chu Nhị nương đang ở trong phòng tháo trang sức cởi áo, nghe tin Thi Yến Vi lên cơn sốt cao thì giật mình, gấp gáp sai người đi mời nữ y công. Về phần bà thì vẫn giữ nguyên nửa lớp trang điểm, vội vã tới xem tình hình.

Nữ y công được người hầu đưa vào viện của Thi Yến Vi, sau khi xem xét tình trạng của Thi Yến Vi, bà bắt mạch cho nàng, quan sát kỹ càng thêm lần nữa rồi mới cầm bút kê đơn, giao lại cho Chu Nhị nương.

Đám người bận bịu đến nửa đêm. Xuân Phỉ mang chén thuốc hạ sốt hầu hạ Thi Yến Vi nuốt xuống. Thi Yến Vi lúc này đã mê man, không biết trong mộng gặp phải điều gì khủng khiếp, ngay hàm răng cũng va vào nhau lập cập, dù Chu Nhị nương có cố gắng thế nào thì miễn cưỡng lắm cũng chỉ đút cho nàng được non nửa chén. 

Gần một canh giờ trôi qua, Thi Yến Vi vẫn không có dấu hiệu hạ sốt, trong khi thuốc hạ sốt phải cách một khoảng thời gian mới có thể uống tiếp. Chu Nhị nương sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, ngồi cạnh giường canh chừng nàng suốt đêm, không dám chợp mắt.

Đến lần thứ hai khi tỳ nữ lại bưng thuốc tới, bà mới gắng gượng vực dậy tinh thần, sai người đỡ Thi Yến Vi ngồi dậy, tận tay đút thuốc cho nàng uống.

Trong cơn mộng mị khôn cùng, Thi Yến Vi thấy mình như lạc vào màn sương mù, phía trước hiện ra một luồng sáng nhàn nhạt. Thi Yến Vi đi về phía ánh sáng, giữa quầng sáng rực rỡ đó, Trần Nhượng đứng đối diện nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười vừa rạng ngời vừa ấm áp tựa như ánh dương, vẫn như thường dịu dàng cất tiếng gọi: “Vi Vi”.

Thi Yến Vi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ấy, rốt cuộc không thể dằn nổi sự uất ức cùng căm hận tuôn trào trong lồng ngực. Nàng nhào thẳng vào lòng Trần Nhượng, nước mắt rơi như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, vừa khóc vừa kể về những khổ đau mà nàng gặp phải ở thời cổ đại, về tất cả những bất hạnh và đau đớn mà Tống Hành đã gây ra cho nàng.

Cuối cùng, Thi Yến Vi tựa đầu vào vòng ngực ấm áp của Trần Nhượng, nước mắt thấm ướt vạt áo anh, giọng nghẹn ngào: “Trần Nhượng, em thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa. Em muốn trở về với anh và ba mẹ… Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng em không thể sống mãi trong cảnh người không ra người, quỷ không ra quỷ ở nơi này. Dù cho không thể quay về, dù cho kiếp sau có hóa sinh thành một con chim, một con cá, một đóa hoa hoặc một nhánh cỏ ven đường, chẳng sợ tan thành mây khói…”

Trần Nhượng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, giọng nói dễ nghe lẫn chút giọng mũi, “Vi Vi, dù em quyết định thế nào, anh đều sẽ ủng hộ em. Kiếp này kiếp sau, cũng sẽ chờ em. Nếu như không có kiếp sau, anh sẽ cùng em hồn phi phách tán.”

Nước mắt của Thi Yến Vi làm ướt vạt áo anh, đôi mắt đẫm lệ chỉ thốt lên một chữ “Được” rồi không nói thêm lời nào nữa, gần như tham lam cảm nhận từng chút hơi ấm trên người anh, không nỡ buông tay. 

Trong lúc Thi Yến Vi đang sốt đến mất sạch tri giác thì ý chí muốn sống cũng từ từ thoát ra khỏi tiềm thức. Dù Chu Nhị nương có cố gắng bóp miệng để đút thuốc cho nàng thì vẫn vô dụng, thuốc vừa đổ vào lại chảy ra, không biết đã thấm ướt bao nhiêu chiếc khăn.

Chu Nhị nương lo lắng đến mức đôi mày vặn thành hình chữ xuyên, đặt chiếc chén không vào khay sơn mài, quay sang lệnh cho bà mụ vẫn quen dùng, “Tiếp tục mời y công tới đây, sắc lại thuốc đưa tới, đồng thời tìm ra một người thích hợp, trời vừa sáng thì đến báo ngay cho Tấn vương. Cứ nói nương tử sốt cao không giảm, mê man không tỉnh, tình hình hết sức nguy cấp, rồi xin chỉ thị Tấn vương.”

Bất tri bất giác, mặt trời đã lên cao, một tỳ nữ của biệt viện được phái đến quý phủ của Tống Hành, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu. Cho đến khi mặt trời khuất bóng, ánh tà dương nhuộm đỏ màu máu, hoàng hôn rực rỡ tỏa ra vạn trượng, Tống Hành mới từ Thượng Dương cung thúc ngựa quay về phủ.

Khi nghe tỳ nữ tự xưng là người từ biệt viện tới, Tống Hành gần như nghĩ ngay rằng Thi Yến Vi định mượn chuyện tối qua để sinh sự, do đó nhanh chóng bước vào cổng phủ, chỉ dặn Phùng Quý ở lại nghe nàng báo cáo đầu đuôi. 

Tỳ nữ kia vốn được liệt vào dạng nhanh mồm nhanh miệng, nói năng lưu loát, nhưng trước khí thế mạnh mẽ cùng bản mặt nghiêm nghị không thích nói cười của Tống Hành thì không khỏi có chút sợ hãi, cũng không dám gọi lại mà chỉ thuật y nguyên từng lời từng chữ của Chu Nhị nương, sau đó khẩn cầu Phùng Quý vào phủ báo lại rõ ràng với Tấn vương.

Phùng Quý nghe xong, sắc mặt đại biến, nhìn chằm chằm tỳ nữ để hỏi chi tiết thêm, nhưng tỳ nữ kia cũng không nắm rõ tình trạng hiện tại của Thi Yến Vi mà chỉ tới để truyền lời, tất nhiên là vừa lắc đầu vừa liên tục nói không biết. 

Trời tối dần, gió thu lạnh buốt thổi tới, lòng bàn tay Phùng Quý đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này, Tống Hành đã sải bước vào sân. Phùng Quý vội chạy theo phía sau, hơi thở hổn hển.

“Nàng lại làm gì nữa? Chẳng lẽ lại định tìm chết? Cứ bảo người canh chừng chặt chẽ, ta muốn xem xem liệu nàng làm loạn được bao lâu.” Tống Hanh không dừng bước, trầm mặt nói. 

Phùng Quý vội vàng lắc đầu, hắn cau mày, vẻ mặt luống cuống nói: “Theo lời tỳ nữ kia, Dương nương tử không phải đang làm loạn, đòi sống đòi chết với gia chủ mà là bị sốt. Chu Nhị nương nói nàng sốt cao không hạ, cũng không thể uống thuốc, hình hình rất nguy cấp nên mới đến xin ngài định đoạt.”

Tống Hành nghe xong, sắc mặt đại biến, đột ngột dừng bước. Dù hắn thường chứng kiến không ít cảnh cảnh sinh ly tử biệt, sóng to gió lớn nhưng lúc này cũng không giấu nổi vẻ hoảng loạn, khí độ đoan chính trang nghiêm thường ngày cũng biến mất, xoay người, gót chân cuốn theo cơn lốc bước nhanh về phía chuồng ngựa, hàng mi dài run lên vì tức giận, cao giọng quát: “Hồ đồ, đã biết nàng sốt cao không uống được thuốc thì vì sao giờ này mới báo!”

Dù biết cơn giận kia không phải trút lên người mình, nhưng trong lúc tình thế cấp bách, Phùng Quý vẫn theo phản xạ mà biện hộ thay người kia: “Tỳ nữ kia đã đứng ngoài phủ đợi hơn nửa ngày, thực tình không phải lỗi của nàng.”

Tống Hành căn bản không nghe lọt những gì hắn nói, lồng ngực hắn ngột ngạt vô cùng, đầu óc vốn sáng suốt bỗng trở nên hỗn loạn. Hắn không thể nói rõ tâm trạng hắn lúc này đang thế nào, chỉ rõ ràng duy nhất một điều: Hắn chưa muốn mất đi nàng. 

Hoặc vì hứng thú thuần phục nàng chưa giảm, hoặc vì vẫn còn si mê thân thể kiều diễm của nàng. Tống Hành cũng không biết nữa, nhưng mỗi hai chữ “tình yêu” thì lại chưa từng được hắn nghĩ tới. 

Bên trong chuồng ngựa, Tống Hành dắt con ngựa nhanh nhất ra, giơ roi lao thẳng về biệt viện. 

Trời đã sẩm tối, Tống Hành giục ngựa phi như bay, vừa xuống ngựa đã vội vàng đi vào phủ, khuôn mặt âm trầm như kết thành băng, dọa cho đám hộ vệ đang đứng dưới mái hiên cũng không dám tới gần hành lễ mà chắp tay trước ngực, khom người đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng hắn rời đi. 

Tống Hành mang theo tâm trạng thập phần bất an đuổi tới sân viện của Thi Yến Vi, bước ba bước gộp thành hai bước, nhịn xuống ý muốn đạp tung cửa, đẩy cửa bước nhanh vào trong.

Động tĩnh bên ngoài khiến cả đám Chu Nhị nương đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa. Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hành, trái tim họ đều như rơi xuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vội vàng tránh sang một bên, cúi đầu hành lễ.

Tống Hành không thèm liếc mắt, chỉ mấy bước đã vững vàng đứng cạnh giường, rũ mắt, cố giữ vẻ trấn định nhìn Thi Yến Vi đang nằm trên giường, sốt cao đến đỏ bừng mặt….
Bình Luận (0)
Comment