Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 53

Lời vừa dứt, Trình Diễm trầm ngâm trong chốc lát rồi thành khẩn nói: “Ti hạ nghe nói Tấn vương có một ngoại thất dung mạo mỹ miều ở bên ngoài, thường xuyên lưu lại chỗ nàng ta. Tấn vương đang trong độ tuổi tráng niên, huyết khí phương cương, gần gũi nữ sắc là điều khó tránh. Nhưng mà, cổ nhân có câu: “Nước đầy thì tràn, trăng tròn rồi sẽ khuyết”, ti hạ sợ rằng Tấn vương trầm mê nữ sắc sẽ làm tổn hại đến quý thể, huống chi, ngoài kia lời ra tiếng vào bàn tán không ngừng, Tấn vương cũng nên vì danh vọng của mình mà suy xét.”

Giờ đã vào chính Dậu, ánh hoàng hôn dệt một màu vàng rực nổi giữa đường chân trời, từng luồng sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chạm trổ tinh xảo chiếu vào trong phòng. Ánh sáng ấy phác họa nên từng đường nét sắc bén trên gương mặt Tống Hành, như thể một tác phẩm điêu khắc từ ngọc hoàng thượng hạng mà nghệ nhân dày công chế tác, cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn. 

Quả đúng là tuấn mỹ vô cùng, phong thần tuấn lãng.

Trình Diễm chăm chú nhìn vị chủ công của mình, chỉ cảm thấy rằng một ngày nào đó, thiên hạ này rồi sẽ nằm trong tay y.

“Chuyện này mỗ tự có chừng mực, tuyệt sẽ không vì sắc đẹp mà bị tổn thương quá mức; còn về những lời nghị luận ầm ĩ ngoài kia thì cứ mặc cho dân gian đồn đãi, nếu lan được đến tai lão tặc Giang Tiều thì càng tốt.”

Tống Hành chỉ nói đến đó rồi lơ đãng đặt bút lông xuống, không đoái hoài đến việc liệu Trình Diễm có nghe ra những ẩn ý trong đó hay không. Hắn bỗng đứng dậy, rời khỏi phòng, một mạch ra đến chuồng ngựa, vừa dắt ngựa ra thì vung roi, phi nhanh về phía biệt viện.

Tiếng vó ngựa dần tắt, Tống Hành xuống ngựa, thong thả bước vào trong viện. Một tên sai vặt tinh mắt vội vàng chạy tới hành lễ.

Gần đây sự vụ chồng chất, Tống Hành xử lý liên tục mấy ngày liền, bận đến mức sứt đầu mẻ trán, dù lúc này đã đặt chân đến biệt viện nơi nàng ở thì cõi lòng vẫn chưa thể thả lỏng được. Hắn nhíu mày, đi thẳng đến viện của Thi Yến Vi.

Lúc ấy đã vào giờ lên đèn, trong phòng Thi Yến Vi nến đỏ đã được thắp sáng rực. Tống Hành đứng ở dưới lầu nhìn lên phòng nàng, quẳng hết những chuyện phiền nhiễu ra sau đầu, sải bước lớn đi lên lầu.

Tống Hành vội vã đẩy cửa. Mãi đến khi gương mặt sắc nước hương trời của Thi Yến Vi lọt vào mắt, hắn mới giãn mày, thuận tay khép cửa lại, không chờ nổi nữa mà ôm chầm lấy nàng. Hắn quỳ một bên gối xuống sạp, nâng khuôn mặt nàng lên bắt đầu hôn say đắm, khéo léo điều chỉnh lực đạo cạy nhẹ hàm răng nàng, cắn nhẹ vào đầu lưỡi, hút đi hơi thở thơm mát. 

Thi Yến Vi bị hắn hôn đến mức không thể thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Cho đến khi ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa trầm thấp nhưng đều đặn, Tống Hành mới chịu buông tay, đứng dậy ra cửa nhận bát thuốc mà Xuân Phi mang đến, sau đó thẳng thừng khép cửa, đặt hộp đồ ăn lên bàn rồi lấy chén sứ bên trong ra. 

“Nương tử, uống thuốc này có thấy hiệu quả không?” Tống Hành ngắm nàng kỹ lưỡng một hồi, điềm tĩnh hỏi.

Thi Yến Vi hờ hững gật đầu, nhận lấy bát thuốc từ tay hắn, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Mùa hè nóng bức nên Thi Yến Vi chỉ mặc một chiếc váy mỏng ngang ngực, vải áo phiêu diêu, nàng vừa ngẩng đầu đã khiến cần cổ thiên nga và phần xương quai xanh đẹp đẽ lộ rõ. Tống Hành chỉ nhìn lướt tới đã thấy miệng đắng lưỡi khô, vươn tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại bưng chén chè lên.

Thi Yến Vi giống như khúc gỗ ngồi yên trên đùi Tống Hành, lúc nàng định vươn tay đón lấy chén chè từ tay hắn thì Tống Hành bất ngờ đè xuống tay nàng, môi khẽ mỉm cười, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể mà trưng cầu ý kiến: “Hay là ta đút cho nàng nhé?”

Thân nhiệt hắn nóng rẫy nên Thi Yến Vi chỉ muốn cách xa hắn ra, liền xoay sang mở miệng muốn cự tuyệt.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Hành vừa loáng thoáng nghe được một chữ “không” thì lập tức giữ chặt eo nàng, đưa chén chè đến gần môi nàng.

Thi Yến Vi bị ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn nhìn trúng, cả người râm ran khó chịu, nàng đành ngây ngốc gật đầu. Tống Hành thấy nàng chịu ăn chè, lúc này mới hài lòng buông eo nàng ra, kiên nhẫn dỗ nàng ăn nửa bát chè làm ấm bụng.

Chè ngọt nên ăn nhiều dễ ngán, Tống Hành sợ nàng ngấy nên lại đứng dậy, rót cho nàng một tách trà ấm.

Dạo gần đây người này cứ có vẻ sao sao. Thi Yến Vi ôm một bụng nghi ngờ, nàng vươn tay nhận lấy tách trà, luôn cảm thấy tâm trạng của hắn có gì đó không ổn nhưng cũng không đếm xỉa đến nữa, uống xong tách trà kia thì cũng thấy kiêng dè, muốn tránh ra khỏi người hắn.

Không ngờ Tống Hành cũng không hề ngăn cản, mặc cho nàng đứng lên, nhưng đôi đồng tử đen láy cùng ánh mắt nóng bỏng ấy thì vẫn dõi theo từng bước chân nàng, như thể muốn lột sạch lớp y phục mỏng manh nàng đang mặc.

Khóe môi Tống Hành khẽ nhếch, thấy tối nay tinh thần nàng có vẻ khá hơn, ý cười trên mặt càng đậm, nhắc nhở nàng với giọng điềm tĩnh: “Nương tử bệnh đã mấy ngày, giờ đã khá hơn thì từ ngày mai không cần uống thuốc nữa, uống nhiều nước ấm, tránh ăn đồ lạnh, sớm tối mặc thêm áo ấm, tĩnh dưỡng thêm vài ngày là sẽ khỏe hẳn thôi.”

Thi Yến Vi cũng đọc được hàm ý trong ánh mắt hắn, nhớ lại thì hắn đã nhịn được hơn mười ngày. Hôm qua, tỳ nữ trong phủ mới dẫn nữ y công đến khám, nữ y nói thân thể nàng đã hồi phục gần như hoàn toàn. Trước khi đến Tống Hành chắc hẳn đã cẩn thận hỏi thăm tỳ nữ chăm sóc nàng, hơn nữa, giờ nhìn nàng cũng không còn vẻ ốm yếu bệnh tật như vài ngày trước thì sao hắn nhịn tiếp được. Đêm nay e là khó thoát khỏi việc bị hắn chà đạp.

Lúc này, vừa nhìn thấy hắn, nàng vô thức rụt người lại, hàng mi dài khẽ run, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, lo âu và sợ hãi.

Tuy không ngừng ám thị rằng mình chỉ là giống vật vô tri nhưng ký ức nặng nề vẫn đè nặng tâm trí, thân thể vừa mới hồi phục cũng theo bản năng kháng cự sự gần gũi của hắn.

Gió đêm thổi vào từ khung cửa sổ khép hờ, vạt váy thuần khiết của Thi Yến Vi khẽ tung bay, run rẩy như hòa cùng một nhịp với trái tim đã bị nhấc bổng lên từ khi nào.

Tống Hành thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, biết chắc là nàng đang nhớ đến đêm hôm ấy, lúc hắn xuống tay quá nặng. Hắn không thể không bước lên trước ôm nàng vào lòng, cố gắng khiến nét mặt mình trông có vẻ hiền hòa hơn, ngồi xuống an ủi nhẹ nhàng.

Không ngờ lần này, Tống Hành không hề cởi y phục của nàng nay mà chỉ vịn eo, kéo nàng vào trong lồng ngực, thanh âm phát ra cũng được điều chỉnh mà trở nên rất mực ôn hòa: “Nương tử ngoan nào, lần trước quả thực ta vì nhất thời nóng giận nên không giữ được chừng mực, khiến nàng bệnh suốt thời gian này. Nàng yên tâm, từ nay ta sẽ không thế nữa.”

Vừa nói vừa không quên rũ mắt ngắm nhìn nàng, khi nàng còn đang cắn môi dưới cân nhắc xem lời hắn nói có đáng tin không thì hắn đã thuận thế bế nàng lên, bước tới bên giường rồi đặt nàng ngồi vững. Hắn vươn tay vuốt mái tóc đen của nàng, xoa nhẹ vành tai nàng. 

Thi Yến Vi dần dần rịn một lớp mồ hôi mỏng, tai nàng đỏ lên, tầm mắt như có lớp sương mù kéo đến. 

Non nửa khắc đồng hồ sau, Tống Hành nhận ra nhận ra nàng đã không còn quá phản kháng và sợ hãi như trước nữa, liền cúi đầu nhìn nàng.

Dưới ánh nến bập bùng, Thi Yến Vi chỉ có thể thấy rõ đỉnh đầu đen nhánh của hắn cùng phát quan lấp lánh màu vàng kim, nàng mím môi nắm lấy vạt áo hắn. 

Một khắc đồng hồ sau, Tống Hành đứng dậy, tự mình rót một chén trà nguội, thong thả nhấp nhả mấy ngụm rồi cười nói: “Mấy ngày nay nương tử ăn uống bồi dưỡng tốt nên trông cũng da có thịt, tinh thần cũng tốt hơn trước.”

Thi Yến Vi dù tỏ ra ngạc nhiên khi thấy hắn hành xử hết sức quái dị, nhưng lại lười tìm hiểu cho kỹ.

Tống Hành hỏi nàng có muốn uống chút nước không, Thi Yến Vi vẫn còn đỏ ửng mặt, khẽ gật đầu.

“Nàng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai ta sẽ đưa nàng ra phố dạo chơi cho khuây khỏa.” Vừa nói, Tống Hành vừa đưa chén trà ấm cho Thi Yến Vi, lại dặn dò tỳ nữ bên ngoài chuẩn bị nước nóng cho phòng tắm.

Nước nóng đã chuẩn bị xong, Tống Hành bế nàng đi tắm. Thi Yến Vi tự biết không thể chống lại hắn, nên đành mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Tống Hành giúp nàng cởi bỏ xiêm váy tất chân, xắn tay áo bế nàng đặt vào thùng nước, sau đó còn chủ động bắt chuyện trước với nàng, kể về khoảng thời gian hắn theo phụ thân chinh chiến khắp bốn phương.

Khi nói đến vùng U Vân thập lục châu, Thi Yến Vi bất giác cảm thấy hứng thú, chăm chú lắng nghe hắn kể về phong cảnh và tập tục sinh hoạt ở vùng đất U Châu, trong lúc hắn giúp nàng thoa đậu tắm.

Tống Hành có U Châu là nơi có sản vật phong phú, người dân dũng mãnh hiếu chiến, dễ thủ khó công, đó còn là nơi giao thương giữa tộc người man di phương Bắc và hải tặc phía Đông. “Phản loạn tam trấn” của tiền triều cũng có phần nhờ vào lương thảo mà U Châu cung cấp. 

“Mùa đông ở U Châu lạnh đến thấu xương, không thích hợp để giống trà sinh trưởng, chỉ những thân trà nhỏ còi cọc là có thể sống sót, vị trà đắng hơn hẳn so với trà phương Nam.”

Đêm đó, Tống Hành như không biết mệt, say sưa kể rất nhiều chuyện cho nàng nghe, từ đầu chí cuối đều luôn giữ thái độ hòa nhã, thậm chí còn có chút ý tứ muốn làm vui lòng nàng. Tuy bề ngoài Thi Yến Vi luôn tỏ ra không mấy để tâm, nhưng cũng kiên nhẫn lắng nghe hắn nói, hiếm khi hai người có thể bình tĩnh mà đối diện với nhau như vậy.

Tống Hành bế nàng ra khỏi bồn tắm, thấy sắc mặt nàng thoải mái, hắn thầm hối hận. Giá mà hắn có thể đối xử với nàng như thế này sớm hơn, không quá nóng vội thúc ép thì quan hệ giữa hai người hẳn đã không như giờ.

Sáng hôm sau, Tống Hành thức dậy từ sớm, Thi Yến Vi vẫn đang ngủ say trong vòng tay hắn, một cánh tay trắng muốt vắt lên hông hắn, đầu gối lên khuỷu tay hắn.

Lúc đang ngủ thì chưa có cảm giác gì, nhưng vừa tỉnh lại, hắn cảm nhận được cánh tay nàng bị gối lên đã trở nên tê cứng. 

Tống Hành nhìn một cách say đắm dung nhan khi đang say ngủ của nàng, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức, để nàng ngủ thêm một lát rồi mới gọi dậy.

Ăn sáng súc miệng xong, Tống Hành nắm tay nàng, chiếu theo bước chân chậm rãi của nàng ra đến cổng phủ. Hắn đỡ nàng lên xe ngựa trước, sau đó mới leo lên xe.

Dọc đường đi, vì tâm trạng vẫn chưa cất lên nổi nên Thi Yến Vi cũng không muốn nói chuyện với hắn, chỉ một mực giữ sự im lặng. 

Xe ngựa đi một mạch không gặp trở ngại nào, thẳng đến khu chợ thì mới dừng hẳn lại. Tống Hành nắm tay nàng xuống xe, dạo bước vào trong chợ.

Tống Hành nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phùng Quý. Phùng Quý hiểu ý, lập tức tụt lại về sau. 

Thi Yến Vi bị những món đồ nhỏ xinh trên các sạp hàng thu hút nên dừng bước, mua về một vài món đồ chơi tinh xảo. Nàng vừa đi thêm được mấy bước thì bỗng có một con chim mỏ đỏ to bằng chim bồ câu sà xuống, khiến nàng không khỏi hoảng hồn, vội giơ tay che mặt, nhắm nghiền mắt. 

Con chim đó dừng lại ngay trước trán nàng mà không có hành động gì thêm. Thấy vậy, Tống Hành khẽ bật cười, nắm lấy cổ tay nàng kéo xuống, “Nương tử đừng sợ, con chim đó không làm hại người đâu.”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một đồng tiền từ trong ngực, dịu dàng trấn an nàng, “Nương tử nhìn ta này.”

Thi Yến Vi không biết trong hồ lô của hắn có bán thuốc gì, bán tín bán nghi mở mắt ra xem thì thấy Tống Hành xoay đồng tiền giữa đầu ngón tay, chìa về phía con chim mỏ đỏ. 

Dường như con chim nhận biết được đấy là đồng tiền, liền mổ lấy rồi giang cánh bay đi như một cơn gió.

“Con chim này gọi là Xích Chủy Ô, chủ huấn luyện để nó tìm được đường về nhà, biết bay ra ngoài xin tiền từ người lạ. Nhưng việc thuần dưỡng chúng thì rất khó khăn, cả Lạc Dương cũng chỉ có hai, ba người là có thể làm được.”

Nghe vậy, Thi Yến Vi chỉ cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ cổ nhân thật khôn ngoan, có thể nghĩ ra cách như vậy để kiếm tiền. Nhưng nàng không khỏi tò mò, làm thế nào để dạy cho con chim nhận biết được đồng tiền?

Đang mải nghĩ, con Xích Chủy Ô đó lại bay về, và lần này cũng đáp ngay ngắn trước mặt nàng. Vì đã có kinh nghiệm nên Thi Yến Vi cũng không còn sợ hãi nữa, dừng bước nhìn con chim.

Tống Hành đưa một đồng tiền cho nàng, khuyến khích nàng thử một lần. Thi Yến Vi cảm thấy mới lạ nên cũng muốn thử, bèn nhận đồng tiền đưa tay ra. Con chim liền há miệng ngậm lấy, sau đó cất cánh bay đi.

Ánh mắt Thi Yến Vi dõi theo bóng chim, không kìm được khẽ mỉm cười.

Tống Hành đứng bên cạnh, chăm chú ngắm nhìn nụ cười của nàng, khóe môi cũng nhếch lên. Những ngày qua, cuối cùng hắn cũng được thấy nàng cười, bao nhiêu tâm sức hắn bỏ ra tìm cách làm nàng vui quả đã không uổng phí.

Ngày hôm ấy, Thi Yến Vi mua không ít đồ mang về, từ các tỳ nữ bà mụ hầu hạ nàng đến các đầu bếp, sai vặt ở trong bếp, ai nấy đều được nàng sai người mang quà đến tận tay.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bất tri bất giác lại thêm mười ngày nữa trôi qua, bước sang tháng sáu, sức khỏe của Thi Yến Vi cũng tốt hơn khá nhiều. 

Vì bận rộn xử lý công vụ nên mấy ngày liền Tống Hành cũng không thể đến thăm nàng.

Thi Yến Vi cảm thấy gặp may, tâm trạng càng phấn chấn hơn so với trước. 

Tối hôm đó, Tống Hành đạp ánh trăng mà đến.

Dưới ánh nến ấm áp, Thi Yến Vi cắn chặt môi dưới, hai mắt nhắm chặt, như một khúc gỗ vô tri phó mặc hắn đục đẽo. 

Ánh mắt Tống Hành dán chặt vào búi tóc đen nhánh như sắp xõa tung cùng chiếc trâm vàng xiêu vẹo đang lắc lư của nàng, 

Nàng chỉ vừa mới khỏi thôi đấy. Tống Hành luôn tự nhắc nhở mình, tận lực giữ sự bình tĩnh. 

Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trượt từ mặt xuống bờ vai hắn, mang theo luồng nhiệt nóng bỏng. 

Không lâu sau, một tiếng “keng” ngắt quãng vang lên, trâm cài trên tóc Thi Yến Vi đều rơi hết xuống đất, mái tóc như lụa rối tung, dán vào lưng vì lớp mồ hôi mỏng. 

Thi Yến Vi nghiêng đầu sang một bên, cắn nhẹ vào mu bàn tay mình.

Tống Hành sợ nàng tự làm đau mình liền nắm lấy cằm nàng khiến nàng phải thả tay ra. Hắn bế nàng lên ngồi đối diện với mình, ngưng mắt nhìn con ngươi trong trẻo của nàng, vuốt nhẹ tóc mai rồi hạ giọng nói: “Dương Sở Âm, nhìn ta.”

Thi Yến Vi không chịu nghe lời mà quay đầu tránh ánh mắt của hắn, nhìn vào bức bình phong gấp làm ba vẽ hoa điểu ngay phía sau. 

Tống Hành không cố để hiểu xem rốt cuộc nành đang nhìn đi nơi nào. Giờ phút này, mọi thứ xung quanh dường như đều hóa thành ảo ảnh, con ngươi thâm thúy tựa như chỉ sót lại mỗi bóng hình nàng, hắn ôm nàng thật chặt: “Nương tử ngoan, gọi ta đi!”

Gọi hắn cái gì? Tống tiết sử, gia chủ hay Tấn vương? Đầu óc Thi Yến Vi trở nên mơ hồ, không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng liền giả vờ như chưa từng nghe thấy, ngậm chặt miệng như nút quả hồ lô. 

Tống Hành bất chợt giữ chặt lấy nàng, ánh mắt sâu thẳm, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Gọi tên của ta.”

Bộ não hắn vừa bị cửa kẹp trúng hay gì?

Thi Yến Vi thật sự không muốn quan tâm đến cơn động kinh của hắn, cũng không có tâm trạng để gọi tên hắn mà vươn tay cào vào lưng hắn, cố ý khiến hắn khó chịu.

Nào ngờ Tống Hành vẫn cố chấp đến cùng, vì nàng rề rà mãi không gọi nên đã biến hắn thành một thiếu niên lang kích động, xoay người đứng dậy khỏi giường. Thi Yến Vi bị hắn dọa sợ, theo bản năng ghì chặt lấy cổ hắn kẻo chẳng may lại rơi xuống, ngã đập đầu. 

“Dương Sở Âm, gọi ta!” Tống Hành không biết mệt mỏi cứ lặp đi lặp lại.

Vì lo sợ sẽ làm tổn thương nàng, hắn dù có bao nhiêu sức lực trong người cũng không dám tùy tiện sử dụng.

Những giọt nước mắt của Thi Yến Vi lại rơi thêm, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ “Tống Hành”, sau đó gục đầu tựa vào vai hắn, không để bất kỳ âm thanh dư thừa nào khác được thoát ra.

Tống Hành bế nàng bước từng bước vững vàng đến trước bàn trang điểm, nghiêng đầu nhìn vào tấm gương đồng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Nương tử ngoan, từ nay nàng hãy yên tâm ở bên ta, đừng nghĩ đến việc trốn tránh ta nữa, ắt có những điều tốt đẹp đến với nàng. Nàng đã thích cào người ta thì từ nay về sau vai, tay, lưng của ta sẽ chỉ thuộc về mỗi mình nàng thôi, đồng ý nhé?”

Thi Yến Vi mệt mỏi rã rời, đầu óc dần trở nên hỗn độn, căn bản không còn tâm trí nào để nghe kỹ những gì hắn nói.

Tống Hành thương nàng vừa mới khỏi bệnh, lại sợ nàng đổ bệnh một hồi nên ôm nàng trở lại sạp, cúi người nhìn nàng, vừa trịnh trọng vừa có phần ngang bướng: “Dương Sở Âm, nhìn ta, gọi tên ta thêm một lần nữa thì ta sẽ bỏ qua cho nàng.”

Câu nói ấy đối với Thi Yến Vi vào lúc này, quả thực có sức hấp dẫn cùng cám dỗ vô cùng lớn. Đầu óc nàng thanh tỉnh trở lại, chậm rãi mở mắt ra nhìn hắn, đắn đo suy nghĩ một lúc rốt cuộc vẫn điềm đạm thốt ra, “Tống Hành…”

Thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, khiến cõi lòng Tống Hành bùng lên cảm giác ngứa ngáy, hai tay chống bên hông nàng, giam cầm nàng ở khoảng hẹp giữa thân, cúi đầu ghé sát vào tai, giọng điệu trầm thấp: “Nương tử thật biết nghe lời.”

Lời hắn nói thật không đầu không đuôi, Thi Yến Vi còn mơ màng phân tích ý tứ thì  Tống Hành bất chợt cúi đầu, phủ lên đôi môi mềm mại cắt ngang dòng suy nghĩ.

Đôi mắt đào hoa của Thi Yến Vi trợn to đầy kinh ngạc.

Nhưng cánh tay hắn rắn chắc đến mức tay nàng thậm chí còn không thể vòng hết nổi một nửa cổ tay của hắn.

Bên ngoài cửa sổ, một cơn gió mạnh bỗng chốc thổi qua, nhánh cây xanh biếc đập vào màn cửa, phát ra những tiếng lạch cạch, lá cây rơi rụng xuống đất, lại bị cơn gió cuốn đi.



Động tĩnh trong phòng dần lắng xuống, Thi Yến Vi nằm nghiêng, ấn vào huyệt vị trên người.

Tống Hành đầu đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề hổn hển, sau khi bình tĩnh trở lại, hắn giơ tay buông màn giường xuống, lệnh Phùng Quý sai người mang nước nóng vào và chuẩn bị sẵn nước mát ở phòng tắm.

Chờ sau khi bà mụ mang nước vào rồi lui xuống, Tống Hành mới xốc nửa màn lên, nhúng khăn vào chậu đồng đựng nước ấm, vắt khô gần một nửa rồi cẩn thận lau sạch cho Thi Yến Vi. Không hiểu sao hắn chủ động nhắc lại lý do khiến hắn nổi giận vào hôm đó.

“Kỳ thực hôm ấy bị nương tử tát một cái cũng không phải chuyện gì quá ghê gớm, chuyện khiến ta giận nhất là nương tử lại đem tua quạt tặng cho gã họ Lâm kia. Hắn là cái thá gì mà dám xếp trên ta, bắt nàng tặng lễ? Ta đã không ít lần phái người mang những lễ vật hiếm có tới cho nàng, trong đó có cả những món ngàn vàng khó tìm, nhưng nương tử đã từng nói lời tốt đẹp nào với ta chưa, bảo ta không bức bối sao được? Lúc ta hỏi về cái tua quạt ấy, nương tử chẳng những không nói thật mà còn nói dối để bao che, chỉ riêng hai việc đó thôi cũng đủ làm ta tức đến phát điên, cái tát của nàng sau đó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.”

Thi Yến Vi đâu có quan tâm đến lý do khiến hắn đối xử với nàng như vậy, nàng chỉ cần biết hắn làm tổn thương nàng, dẫm đạp lên sự tự tôn và nhân phẩm của nàng, mắng hắn cầm thú sợ còn làm nhục đến cầm thú.

Nàng thực sự đã quá mệt mỏi, chẳng muốn đôi co thêm làm gì nữa. Bởi vì ở thế giới này, những kẻ bề trên nắm quyền giống như hắn thì đều có thể tùy tiện thêu dệt đạo lý, bẻ cong sự thật, đảo trắng thay đen. Nàng chỉ là một cô nhi không quyền không thế, lẽ nào còn dám ôm mộng tranh luận xem ai đúng ai sai với hắn?

Nghĩ đến đây, Thi Yến Vi cười nhạt tự giễu, kéo chăn trùm lên mặt, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Tống Hành vừa mặc xong tiết khố, thấy nàng trùm kín đầu ngủ liền vội chạy tới kéo chăn xuống, chân thành khuyên nhủ: “Nương tử lại giận ta rồi sao? Nàng đừng giận dỗi rồi tự làm khổ mình, coi chừng bí bách lại đau đầu đấy.”

Thi Yến Vi không buồn phản ứng, nàng đưa lưng về phía hắn, nhắm chặt mắt, làm bộ như đã ngủ thiếp đi.

Tối nay Tống Hành đặc biệt lắm lời, dù Thi Yến Vi chẳng mấy khi đáp trả thì hắn vẫn nhiệt tình đưa chuyện, còn cười hỏi nàng: “Nương tử vẫn chưa mặc đồ mà đã ngủ rồi, không sợ sáng mai bị người khác thấy sao?”

Lời vừa dứt, Thi Yến Vi đã thấy toàn thân lạnh toát, vô thực ôm chặt cánh tay co người vào trong chăn, lạnh giọng đuổi Tống Hành ra ngoài.

Dĩ nhiên Tống Hành chưa nỡ rời đi vào lúc này, hắn kéo ngăn tủ khảm trai, lấy ra một bộ xiêm y sạch sẽ, mặt dày mày dạn ngồi lại bên giường gỡ chăn, mất không ít công sức mới giúp nàng mặc xong y phục.

Ngoài cửa lại có tiếng hồi bẩm, báo rằng nước mát đã được chuẩn bị xong. Tống Hành nhanh nhẹn nhặt áo bào rơi trên đất khoác lên người, vào phòng tắm để ngâm nước lạnh.

Một lúc lâu sau, Tống Hành mới khống chế được ngọn lửa còn chưa kịp nguội xuống. Hắn mặc trung y tiết khố, lệnh Phùng Quý đang trực sau cửa dẫn hết người tránh ra ngoài.

Khi hắn về tới phòng thì Thi Yến Vi đã ngủ rất say. 

Tống Hành lo nàng bị lạnh, lại sợ đánh thức giấc ngủ ngon của nàng nên chỉ cúi người đắp lại chăn, sau đó tự mình lấy một tấm chăn cực mỏng, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, kéo chăn che kín người. 

Đêm hè oi ả, trong phòng lại không có đá băng, Tống Hành cố gắng kiềm chế mong muốn được ôm nàng ngủ. Chỉ một lúc sau, hắn đã vo tấm chăn mỏng thành một đống rồi đá xuống cuối giường, quay lưng về phía Thi Yến Vi, nhắm mắt ép mình ngủ.

Sáng hôm sau, vừa qua giờ Mão, ánh sáng nhạt dần ló dạng ở đường chân trời, Thi Yến Vi đã bị nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể Tống Hành đánh thức.

Nàng cảm giác được ở có một bàn tay lớn đang gác lên eo mình, khỏi cần nghĩ cũng biết chắc hẳn là Tống Hành lại ôm nàng ngủ từ phía sau. 

Thi Yến Vi cố gắng nhớ xem hôm nay là ngày gì thì mãi mới nhận ra: hôm nay là hưu mộc cứ mười ngày mới có một lần, bèn khẽ khàng nhấc tay hắn ra.

Dù cho động tác của nàng rất nhẹ, Tống Hành vẫn tỉnh ngay tức khắc, cố tình dùng sức không cho nàng nhấc tay mình lên, mắt phượng sâu thẳm không chút né tránh, cứ thế nhìn chăm chăm vào phần gáy trắng như tuyết của nàng.

Thi Yến Vi nghi ngờ không biết hắn đã tỉnh hay chưa, không còn cách nào khác ngoài quay lại liếc nhìn hắn. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thi Yến Vi thoáng cau mày, vì thân nhiệt hắn quá nóng nên đành mở lời, bảo hắn nên đứng dậy.

Tống Hành làm vẻ vô tội, mặt dày nằm lì bên cạnh nàng, không chịu dịch đi chút nào, giọng điệu còn có phần ấm ức: “Đêm qua ta đắp chăn khác, không hề ôm nương tử ngủ nha. Chắc là sau đó ngủ say, tay chân không biết nghe lời, kính mong nương tử chớ trách.”

Người này thính như chó ấy, ngay cả những thích khách thân thủ cao cường cũng khó mà ra tay được khi hắn đang ngủ chứ đừng nói là nàng, một người đến cả thuật phòng thân cũng không biết.

Càng ngẫm nghĩ thì càng thấy bực mình, Thi Yến Vi nện mấy cú vào người hắn, gằn giọng nói: “Ngài nằm đây làm ta nóng quá, ta còn muốn ngủ thêm, ngài ra ngoài đi.”

Đêm qua Tống Hành vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhưng cũng sợ sẽ mất kiểm soát rồi ôm nàng làm loạn, trong khi mí mắt nàng lại có vẻ nặng trĩu, xem bộ ngủ vẫn chưa đẫy giấc. Hắn không nỡ khiến nàng phải chịu thiệt, đành luyến tiếc buông tay ra, tự mình đứng dậy khoác áo bào, sau đó hắn đi xuống lầu, bẻ một nhánh cây, bắt đầu luyện kiếm để đàn áp cảm giác bứt rứt trong lòng.

Cả ngày hôm ấy, Tống Hành đều ở lại biệt viện với Thi Yến Vi. Thi Yến Vi chỉ tỏ thái độ lãnh đạm để ứng phó qua loa, chỉ mong sao hắn sớm rời đi cho khuất mắt.

Tống Hành xem nàng như trân bảo mà ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi nàng có biết làm nữ công (đồ thủ công) không.

Thi Yến Vi khỏi cần nghĩ đã ngay lập tức lắc đầu, nói thẳng nàng không thích làm những thứ ấy, kế đó thì lấy trâm thắp sáng ngọn nến, tiếp tục đọc quyển thoại bản đang thịnh hành trong tay.

Tống Hành không nhận được câu trả lời như mong muốn, trong khi vẫn còn canh cánh về chuỗi san hô đỏ treo trên quạt của Lâm Việt. Bằng mọi giá hắn nhất định phải có được món đồ nàng tự tay làm, thế là lại mặt dày quấn quýt bên nàng không buông.

Tống Hành bất ngờ giật lấy cuốn thoại bản Thi Yến Vi đang cầm trong tay rồi đặt nó lên bàn, đầu ngón tay khẽ vuốt ve phiến môi hồng phớt, giấu đi nét buồn thoáng qua ánh mắt và một chút ghen tuông mà chính bản thân hắn cũng chẳng nhận ra, nói thẳng: “Dù nương tử không thích nữ công nhưng nghĩ đến bao nhiêu thứ tốt đẹp ta đã tặng cho nàng, hẳn nàng cũng nên gửi cho ta một món quà để đáp lễ đi chứ? Chỉ cần là thứ nàng tự tay làm, dù là tua kiếm, túi thơm hay khăn tay, ta đều không ngại.”

Thi Yến Vi gạt bàn tay không mấy an phận của hắn ra, xoay sang nhìn ngọn nến trên bàn, lấy lui làm tiến: “Ta vốn vụng về, sợ không làm được những thứ mà Tấn vương nhắc tới. Bằng quyền lực và tài phú của Tấn vương, muốn dạng tua kiếm hay túi thêu nào mà chẳng được, hà tất cứ phải tìm đến ta.”

Nghe vậy, Tống Hành nắm lấy cằm ép nàng đối diện với hắn. Đôi đồng tử đen láy của hắn phản chiếu ánh mắt trong veo và bờ môi nàng, nụ cười thoáng gợn lên, ẩn chứa ý tứ khó lường.

“Nương tử từ chối thẳng thừng quá, sao không hỏi ta định dùng gì để trao đổi?” Giọng điệu của Tống Hành nhẹ bẫng, pha chút trêu chọc, ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười. 

Thi Yến Vi thầm nghĩ xem hắn có thể cho nàng cái gì. Thời này vẫn chưa có tiền giấy hay ngân phiếu, những thứ nàng được nhận đi đi lại lại vẫn là vàng bạc châu báu, nhưng thực chất lại không có nhiều tác dụng. Một là nếu nàng thực sự có ý định bỏ trốn thì cũng không thể mang theo quá nhiều đồ đạc. Hai là dù có mang theo, nàng cũng không dám công khai đổi chúng thành bạc, nếu không muốn để lại dấu vết.

Đợi mãi không thấy nàng đáp lại, Tống Hành cũng không khỏi nôn nóng, phần nhiều là do bất mãn trước thái độ hời hợt của nàng, bàn tay lớn từ từ trượt xuống cằm, bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn. Hắn đặc biệt tỏ ra rất thích thú khi mân mê những ngón tay thon dài của nàng trong tay, như thể đang chiêm ngưỡng món bảo vật quý hiếm.

“Nương tử thật sự không muốn để ý đến ta sao?” Tống Hành nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng, tự lẩm bẩm như đang than thở: “Nhưng ta lại chỉ muốn trong mắt, trong lòng nương tử chỉ có ta, mỗi mình ta mà thôi.”

“Nếu nương tử nguyện ý may cho ta một bộ áo lót, ta sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của nương tử. Nương tử không phải là người ngu ngốc, hẳn biết rõ những câu như “thả nàng đi” hay “uống thuốc tránh thai” tuyệt đối không được nhắc đến.”

Nghe đến ba chữ “thuốc tránh thai”, ánh mắt đang sáng rực của Thi Yến Vi bỗng chốc tối sầm lại. Mỗi lần hắn đến, nàng đều sợ hãi. Nếu không phải trước đây nàng dùng nhiều loại lương dược làm tổn thương cơ thể thì khoảng thời gian này chưa chắc đã thoát khỏi vận mệnh bi thảm.

Những ngày qua nàng liên tục dẫm lên mặt băng, nhưng chẳng hay liệu việc đó có đủ để khiến tử cung nàng lạnh đến mức không thể thụ thai hay không. 

Càng nghĩ, Thi Yến Vi càng cảm thấy sợ hãi, lo lắng và hoang mang, suýt chút nữa thì không kiểm soát được biểu cảm qua nét mặt. Đúng lúc đó, giọng nói của Tống Hành lại dội xuống từ trên đỉnh đầu: “Nương tử không cần trả lời ngay, chờ đến khi thân thể nàng hoàn toàn bình phục, trở về phủ rồi nói cho ta biết cũng không muộn.”

Tống Hành nói xong, bầu không khí trong phòng lại trở nên tĩnh lặng. 

Thi Yến Vi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tống Hành dặn dò tỳ nữ chăm sóc nàng chu đáo, lại lệnh Phùng Quý thưởng bạc cho các phòng sau đó mới an tâm rời đi.

Ngày hôm đó, Tống Hành xử lý quân vụ ở trong doanh. 

Giữa trưa, thuộc hạ đến đưa mật báo, nói rằng Tiết độ sứ Hồ Nam buông lời dèm pha về việc tự lập của Giang Tiều. Tiết độ sứ Tuyên Hấp và Tiết độ sứ Trấn Hải lấy danh nghĩa của công chúa tiền triều là Tuyên Thành công chúa Lý Lệnh Nghi, ra sức chiêu binh mãi mã ở các châu huyện dưới quyền, ý đồ liên thủ cùng thảo phạt Nam Ngụy.

Nếu hai thế lực này kết thành một phe, giương cờ phục quốc bình định Nam Ngụy, những Tiết độ sứ trung thành với tiền triều hẳn nhiên sẽ đồng loạt khởi binh hưởng ứng, đến lúc đó Nam Ngụy ắt sẽ lâm nguy. 

Tuy nhiên, Tống Hành lại không có ý nhúng tay vào việc này, chỉ phái người theo dõi sát sao động tĩnh của phế đế tiền triều là Định Đào vương Lý Chử. 

Nghe xong mật báo, lại có người đến bẩm, ngoài trướng có Trình Tư mã cầu kiến.

“Cho vào đi.” Tống Hành nhắm mắt, tay phải nắm thành quyền gõ nhẹ vào phần trán đang đau âm ỉ, giọng điệu bình thản. 

Trình Diễm tiến vào, chắp tay hành quân lễ.

Tống Hành từ từ mở mắt, mày kiếm hơi nhíu lại nhìn hắn, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì muốn bẩm?”

Trình Diễm thấy sắc mặt của Tống Hành không tốt, cố ý hạ giọng, “Gần đây trong thành Trường An xuất hiện nhiều lời đồn không hay, có thể gây ảnh hưởng đến thanh danh của Tiết soái.”

Nghe vậy, ngón tay của Tống Hành khẽ gõ trên bàn, im lặng giây lát rồi đứng dậy, thản nhiên đáp: “Nói rõ xem.”

Trình Diễm không đoán được thái độ của hắn, thận trọng quan sát từ lời nói đến cử chỉ, thành thật đáp: “Trong thành có nhiều tôn thất cùng quan viên xuất thân sĩ tộc chỉ trích Tiết soái dùng danh nghĩa phò tá phế đế lưu thủ Lạc Dương, chậm chạp không chịu đến Định Đào cung nghênh phế đế, cho rằng ngài cũng đang có ý ủng binh tự lập, lòng muông dạ thú nào khác gì Giang Tiều.”

Lời vừa dứt, sắc mặt của Tống Hành vẫn không thay đổi, thậm chí giữa hai hàng lông mày còn có vẻ giãn ra, như thể những lời lẽ bất kính kia cũng chẳng thể khiến hắn tức giận.

Lúc này Trình Diễm mới thở phào, nhưng cũng không khỏi thắc mắc, liền thấp giọng hỏi Tống Hành có cần làm gì để dập tắt những tin đồn này không. 

Tống Hành phất tay tỏ vẻ không cần, điềm nhiên như không mà nói: “Cứ để họ đồn ra khỏi Trường An, để cho Giang Tiều biết được hiện nay vẫn còn nhiều tôn thất và sĩ tộc xem Định Đào vương là chính thống, dù ta chưa tự lập thì cũng khó thoát khỏi miệng lưỡi thế gian. Thêm vào đó, Tiết độ sứ Hồ Nam và Tiết độ sứ Tuyên Hấp đều lăm le như hổ đói rình mồi, lão tặc kia ắt sẽ chó cùng rứt giậu.”

Câu “chó cùng rứt giậu” hết sức sâu cay, Trình Diễm chỉ hơi suy nghĩ đã hiểu rõ hắn đang muốn ám chỉ điều gì.

Trình Diễm lại chắp tay cúi đầu, thán phục nói: “Tiết soái mưu tính sâu xa, do ti hạ nhất thời hồ đồ.”

Tống Hành còn nhiều công vụ khác đang chờ xử lý, vì thế cũng không giữ hắn lại, khoát tay hiệu hắn lui ra. 

Chạng vạng tối, đèn lồng được thắp sáng bên ngoài doanh trại. Tống Hành xử lý xong mọi việc trong quân, liền vội vã cưỡi ngựa về thành.

Hắn phi ngựa một mạch về biệt viện, giao ngựa cho tiểu tư dắt vào chuồng rồi rảo bước nhanh về phía viện của Thi Yến Vi.

Vừa lên lầu thì đúng lúc Xuân Phi đang phân phó để người hầu bưng nước ra ngoài, hắn bèn dừng bước, thuận miệng một câu. Xuân Phi cau mày đáp: “Hồi bẩm Tấn vương, nương tử không có gì đáng ngại, chỉ không biết sao nàng lại buồn bã, tối qua còn từng khóc một trận.”

Hai ngày nay hắn chưa hề đến gần nàng, đang yên lành vì sao lại khóc chứ? Tống Hành cảm thấy khó hiểu, tâm phiền ý loạn trong lòng, trên trán lại nhức nhối đau. Hắn sải mấy bước nhanh đến bên cửa, sốt ruột đi vào trong phòng.

Khi đó, Thi Yến Vi vừa mới tắm xong, đang ngồi trên giường vắt khô tóc thì chợt nghe tiếng bước chân vội vã cùng tiếng cửa bị đẩy mạnh, liền vô thức ngẩng đầu lên nhìn. 

Bóng dáng sừng sững như tòa núi lọt vào tầm mắt, thấy hắn gấp gáp như vậy thì bất chợt cảm thấy không yên…
Bình Luận (0)
Comment