Nhóm ẩn sĩ cải trang rời khỏi Lạc Dương. Lần này còn có thêm Luyện Nhi và Lưu mụ. Đoàn người đi không ngừng nghỉ, cuối cùng sau hai mươi ngày đã đến được thành Cẩm Quan.
Suốt cả chặng đường, Luyện Nhi luôn thấp thỏm lo âu, trái lại, Lưu mụ vẫn giữ được vẻ bình thản, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc, như thể người mà bà sắp phải đối mặt chỉ là một kẻ xa lạ chẳng mấy liên quan.
Khi xe ngựa tiến vào thành, tốc độ rõ ràng chậm hẳn. Chừng nửa canh giờ sau, con ngựa kiệt sức cũng dừng bước trước một ngôi nhà nhỏ đã cũ.
Luyện Nhi và Lưu mụ bị thúc giục xuống xe, theo người dẫn đường đi vào bên trong ngôi nhà.
Lưu mụ dù sao cũng đã ngoài năm mươi, tuy gương mặt không biểu lộ gì, nhưng thân thể yếu ớt lại không che giấu được. Vừa chạm chân xuống đất, đôi chân bà đã mềm nhũn, đầu óc choáng váng. Luyện Nhi vội đỡ lấy bà, dìu đến chỗ lan can dưới mái hiên ngồi nghỉ.
Cất xe ngựa xong, một ẩn sĩ mang theo bọc hành lý trở lại. Hắn mở gói đồ, lấy ra mấy chiếc tất la, bánh hồ và túi nước, ném một ít sang cho hai người.
Luyện Nhi chăm sóc Lưu mụ uống nước, ăn bánh trước. Đợi bà ăn uống gần xong, nàng mới ăn phần bánh còn lại.
Tháng chín sắp tàn, Lập Đông kề cận. Trời bắt đầu trở lạnh nhưng vì đi vội nên họ không kịp mang theo áo ấm, giờ ngồi nơi gió lùa, hơi lạnh khiến ai nấy đều co ro.
Mặt trời đã ngả về tây, cách thời điểm tan làm càng lúc càng gần.
Hôm nay không hiểu sao Thi Yến Vi cứ thấy bồn chồn không yên, tâm trí bấn loạn, đến mức kim khâu còn châm vào tay nàng những hai lần.
“Trịnh nương tử này, hôm nay có phải cô không khỏe ở chỗ đâu không? Sao trông cô cứ như người mất hồn thế?” Thôi Nhị nương ngồi bên cạnh liếc nàng một cái, lo lắng hỏi.
Thi Yến Vi đặt kim chỉ xuống, xoa ngón tay bị đâm trúng, khẽ lắc đầu, gượng cười đáp:
“Có lẽ là do đêm qua ta không ngủ ngon thôi.”
Thôi Nhị nương nghe vậy, tạm dừng công việc trên tay, cất lời khuyên nhủ: “Nếu người không thoải mái, hôm nay cứ về sớm đi. Bộ xiêm y này cũng chỉ còn mỗi viền ống tay áo, phần còn lại ta làm giúp cô cũng được.”
Thi Yến Vi vốn không quen làm phiền người khác, định từ chối, nhưng Thôi Nhị nương đã nhanh tay giật lấy kim chỉ trong tay nàng, cười xòa: “Cô cứ yên tâm về đi. Không sao cả, ta làm xong đây rồi, cũng chỉ còn vài mũi nữa thôi.”
Đến mức này, nàng không tiện từ chối lòng tốt của Thôi Nhị nương. Thi Yến Vi xoa nhẹ trán, cảm tạ rồi nói với Thôi Nhị nương: “Sao có thể để Nhị nương làm không công được, sáng mai ta sẽ mua cổ lâu cho cô nhé, chịu không?”
Thôi Nhị nương hiểu ý, biết nàng không muốn mang nợ ai, tủm tỉm cười đồng ý, giục nàng mau về nghỉ ngơi.
Thi Yến Vi cảm ơn lần nữa, mang tâm trạng nặng nề rời khỏi tiệm may, cưỡi ngựa về nhà. Khi vào đến ngõ, nàng kéo dây cương, cho ngựa đi chậm lại.
Xuống ngựa, nàng lấy chìa khóa từ túi đeo bên hông định mở cửa, nhưng chợt phát hiện ổ khóa đã không cánh mà bay.
Nhà bị trộm sao? Ý nghĩ này lập tức lóe lên trong đầu nàng. Nhưng rồi tự nhủ, trên đời nào làm gì có tên trộm nào lại táo tợn đến mức giữa ban ngày ban mặt mà lại dám ngang nhiên xông vào nhà kia chứ.
Chuyện này có gì đó kỳ lạ. Bất kể trong nhà là trộm hay không, hoặc trộm còn đó hay đã đi, linh cảm mách bảo nàng không nên tự đi vào một mình.
Tim nàng đập thình thịch, dường như tiếng gió bên tai cũng bị khuếch đại không ngừng. Thi Yến Vi xoay người, định lên ngựa đi tìm phường đinh ở phường Bích Kê rồi quay lại kiểm tra.
Nghĩ là làm, nàng định bỏ đi thì giật mình nhận ra phía sau chẳng biết đã xuất hiện một bóng người cao gầy từ lúc nào.
Người đó đeo một thanh đoản kiếm dài chừng một thước bên hông, chắp tay trước ngực thi lễ, nghiêm giọng nói: “Hồi bẩm nương tử, gia chủ đặc biệt sai mỗ đến đây “mời” người quay về.”
Hai chữ “gia chủ” vừa lọt vào tai, đầu óc Thi Yến Vi lập tức ù đi. Nàng rơi vào hồi ức đau thương ngày trước, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếng tim đập dồn dập như trống trận, tay nàng không kiểm soát được mà run rẩy, mặt đất trước mắt xoay tròn, không khí ngưng lại khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Vì sao nàng đã trốn đến đất Thục rồi mà vẫn bị hắn tìm được? Chẳng lẽ số mệnh nàng thực sự bi đát đến vậy sao?
Nàng đối với vạn vật trên đời luôn giữ lòng thiện lương, chưa từng làm điều gì thương thiên hạ lý, cớ sao ông trời lại nhẫn tâm với nàng đến mức này? Phải chăng định buộc nàng phải chết mới vừa lòng hả dạ?
Nước mắt nóng hổi ướt mi, viền mắt nàng đã hoe hoe đỏ.
Nàng nghĩ, thay vì trở về Lạc Dương để chịu đựng nhục nhã trong sự hành hạ của Tống Hành, chi bằng bây giờ tự mình kết thúc tất cả…
Nhưng, mạng sống hiện tại của nàng là do ba mẹ và Trần Nhượng đã cầu xin giữ lại, liệu nàng có thể xem nhẹ mà vứt bỏ được không?
Hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn quấn lấy nhau trong đầu nàng, khiến đầu óc đau như búa bổ.
Nàng phải làm sao? Phải làm gì đây?
Nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, không thể thấy rõ, vạn vật xung quanh dần trở nên mơ hồ, không còn chân thực.
Ngay lúc này, Lưu mụ và Luyện Nhi bị người dẫn ra. Người đứng đầu nhóm tử sĩ lạnh giọng nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau dìu nương tử lên xe, lập tức xuất thành!”
Luyện Nhi nhạy bén, thấy nàng như vậy, mơ hồ cảm nhận được rằng nàng đang chìm trong nỗi đau đớn và sợ hãi tột cùng. Nàng đau lòng, nắm lấy tay Thi Yến Vi, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay, dịu giọng an ủi: “Nương tử chớ đau lòng, cũng đừng sợ hãi. Em và Lưu mụ đều sẽ luôn ở bên cạnh người. Phải sống tốt mới có hy vọng, chẳng phải vậy sao?”
Thi Yến Vi nghe tiếng bèn nhìn sang, thấy Luyện Nhi bên cạnh, bất giác nhớ tới người em họ thân thiết của mình. Ký ức về ba mẹ và những hình bóng quen thuộc của Trần Nhượng càng lúc càng hiện rõ, thậm chí nàng có thể tưởng tượng cảnh họ đã đau đớn đến nhường nào khi hay tin nàng qua đời.
Nàng làm sao có thể phụ lòng họ, làm sao có thể không màng đến mạng sống của chính mình?
Tống Hành quả là người đa mưu túc trí, vì sợ nàng sẽ tìm cái chết trên đường hồi kinh, bèn đưa cả Luyện Nhi và Lưu mụ đi cùng, như những lời nhắc nhở, đe dọa, áp chế nàng từng giờ từng khắc.
Liệu bên chỗ Ngân Chúc và Lâm Vãn Sương, Tống Hành có cho người giám sát nghiêm ngặt như vậy không?
Suy nghĩ càng thêm hỗn loạn. Nếu không có Luyện Nhi kề bên dìu đỡ, Thi Yến Vi e rằng mình đã không thể đứng vững nổi.
Thoáng chốc, nàng lại nhớ đến công chúa Tuyên Thành, người nàng còn chưa kịp diện kiến. Liệu công chúa có đang mong chờ nàng, mong gặp được một người để có thể giãi bày nỗi lòng không?
Hơn nữa, kẻ đáng tội chưa bao giờ là bị hại. Kẻ đáng chết phải là kẻ đã gây ra tội ác, chứ nào phải là một nạn nhân.
Kẻ ác còn đang sống nhởn nhơ, được vạn dân tôn thờ kính ngưỡng, trong khi nạn nhân lại phải chết. Trên đời này sao có lý lẽ nào như thế?
Nàng không thể chết, ít nhất là không thể chết một cách uất ức mà chẳng làm được gì.
Nghĩ đến đây, Thi Yến Vi cắn chặt môi, đôi tay nhỏ bé vì căm hận mà siết chặt thành nắm đấm.
Lần này, khi gặp lại hắn, nàng nhất định phải tự đòi lại công bằng cho riêng mình.
Ánh mắt Thi Yến Vi hướng về người đứng đầu đám ẩn sĩ, ánh mắt không hề tỏ ra yếu thế, coi bọn chúng như tay sai của Tống Hành. Nàng cau mày, cất cao giọng nói: “Trong nhà còn mấy tập bản thảo của ta, nếu các người không để cho ta lấy, hôm nay ta nhất quyết sẽ không lên xe.”
Chỉ là lấy bản thảo thôi mà, cũng không phải chuyện gì hệ trọng. Người đứng đầu đám ẩn sĩ không đoán được ý tứ của Thánh nhân đối với nàng, không muốn đắc tội với nàng, đành đích thân theo nàng vào nhà tìm bản thảo.
Thi Yến Vi cẩn thận đặt bản thảo vào tráp gỗ lim, nâng niu ở trong lồng ngực. Trước khi lên xe, nàng lưu luyến nhìn hai cây lựu và hồng đã nhiều năm tuổi trong sân, cõi lòng trăm mối dày vò.
Đường sá đất Thục đa phần gập ghềnh khó đi, thêm vào đó, Luyện Nhi và Lưu mụ đã mấy ngày liền bôn ba, sức khỏe vốn không chịu nổi. Vì thế, chưa đi được năm ngày, Lưu mụ tuổi đã ngoài năm mươi, kiệt sức mà đổ bệnh giữa đường.
Thi Yến Vi cương quyết yêu cầu dừng lại ở thị trấn phía trước, tìm một y công chữa trị cho Lưu mụ. Sau khi uống thuốc theo đơn, nàng bắt đoàn người dừng chân ba ngày, đợi đến khi sức khỏe của Lưu mụ khá hơn mới lên đường trở lại Lạc Dương.
Cả hành trình kéo dài gần bốn mươi ngày, hơn hẳn ba mươi ngày của lúc trước.
Cuối tháng mười, thời tiết ở Lạc Dương lạnh buốt. Cơn gió đông sắc lẹm thổi qua như dao cắt, luồn thẳng vào quần áo. Luyện Nhi kéo chặt áo khoác, cụp mắt.
Lúc còn ở thành Cẩm Quan, phải vất vả lắm Thi Yến Vi mới tích thêm được chút da thịt, nhưng vì cả chuyến đi này, người nàng gầy rộc cả đi, cộng thêm việc nhiều ngày không được ngủ yên giấc, sắc mặt nàng hiện rõ vẻ phờ phạc.
Xe ngựa dừng lại, Thi Yến Vi theo chân cung nhân đến đón nàng, đi qua một đoạn đường dài. Hai khắc sau, đoàn người dừng trước một viện nhỏ xập xệ.
Cung nhân lấy chìa khóa mở cửa, nửa đẩy nửa mời Thi Yến Vi bước vào. Bà ta không nói một lời đã khóa cửa lại, để nàng một mình trong căn phòng không lớn không nhỏ ấy.
Luyện Nhi và Lưu mụ thấy vậy liền hỏi cung nhân kia làm thế là có ý gì, nhưng người nọ đã nhanh hơn một bước, đáp: “Gian phòng bên cạnh là chỗ ở của hai người. Ngoại trừ lúc hầu hạ nương tử rửa mặt, thay y phục, tắm rửa và dùng bữa, còn lại không được ở cùng nàng.”
Lưu mụ nhìn căn phòng đó, cửa sổ như thể cũng bị bít kín, không lọt nổi một tia sáng. Giờ lại không được ở bên nương tử, nếu nàng không sợ bóng tối thì còn đỡ, chứ nếu sợ, chứ nếu sợ thì làm sao nàng chịu nổi đây?
Luyện Nhi vừa buồn vừa sốt ruột, lại không làm gì được, chỉ biết ngây người dưới mái hiên, nhìn chăm chăm vào cánh cửa khóa trái kia.
Lưu mụ không ngờ nàng lại cố chấp đến vậy, bất giác sinh lòng thương xót, nhíu mày nhắc nhở: “Đứng đây cũng chẳng ích gì, vào nhà trước đi. Nếu chúng ta lại đổ bệnh, tình cảnh của nương tử sẽ càng khó khăn hơn.”
Thấy bà nói đúng, Luyện Nhi đành miễn cưỡng theo bà vào trong.
“Thánh thượng sao có thể nhẫn tâm đối xử với Dương nương tử như vậy? Rõ ràng trước đây…”
Luyện Nhi lầm bầm oán trách, nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Lưu mụ nghiêm giọng chặn đứng: “Câm miệng! Ngươi không muốn sống nữa sao? Nếu bị ai nghe thấy, có mười cái đầu cũng không đủ để chém đâu!”
Lời vừa thốt ra, lúc này Luyện Nhi mới nhận ra mình vừa nói lời đại nghịch bất đạo, sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội lấy tay bịt miệng, ngồi phịch xuống sạp thấp.
Căn phòng này bài trí quá mức sơ sài, cũng chẳng có lấy một chỗ ra hồn để đặt chân. Lưu mụ kéo đến một chiếc ghế nguyệt nha cũ nát ở góc tường, lấy khăn thấm nước lau qua, rồi đặt bên cạnh bàn.
Trong căn phòng tối đen như mực, Thi Yến Vi mệt mỏi vô cùng, ôm chặt chiếc tráp đựng đầy bản thảo, chẳng buồn để ý đến cái chăn đệm trên giường có sạch sẽ hay không. Nhờ vào ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ hở, nàng nhấc một góc chăn, nằm xuống. Hương thơm nhàn nhạt của xà phòng lẻn vào xoang mũi, chẳng mất bao lâu nàng đã tiến vào mộng đẹp.
Không biết đã ngủ thiếp từ khi nào, nàng bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Luyện Nhi mang hộp cơm vào, lấy chén đĩa đựng đồ ăn ra.
Thi Yến Vi hỏi nàng và Lưu mụ đã ăn chưa, Luyện Nhi gật đầu đáp là đã ăn rồi, Thi Yến Vi nghe xong mới chịu cầm đũa dùng bữa.
Hai ngày liên tục sau đó, Thi Yến Vi đều sống trong cảnh không thấy ánh mặt trời. Ngoài những lúc ra ngoài thay y phục, phần lớn thời gian trong ngày nàng chỉ nằm ngủ trên giường, tựa hồ muốn bù lại giấc ngủ thiếu hụt suốt hành trình vừa qua.
Vẻ mệt mỏi trên mặt nàng đã giảm đi nhiều, nhưng tinh thần lại ủ rũ, trông chẳng có chút sinh khí nào.
Cung nhân bước vào, thắp đèn nến trong phòng, thấy nàng ngồi trên giường với dáng vẻ ỉu xìu, liền lấy một loại cao giúp tỉnh táo tinh thần, thoa lên huyệt thái dương của nàng. Sau đó, lại dìu nàng lên bộ liễn, đưa tới một tòa cung điện nguy nga. Đến nơi, nàng được dẫn vào phòng tắm để tắm gội.
Sau khi tắm xong, một nhóm cung nhân vây quanh nàng, dẫn vào chính điện đèn đuốc huy hoàng, cẩn thận lau tóc, búi tóc, trang điểm… Một quy trình tỉ mỉ đến tận canh hai mới hoàn thành.
Thi Yến Vi nhìn vào gương đồng, thấy mình đã được điểm tô rạng rỡ, thầm hiểu rằng tối nay sợ rằng không thể thoát việc gặp Tống Hành.
Trâm vàng trên tóc ánh lên từng tia lấp lánh. Thi Yến Vi nhìn chăm chú vào trâm cài loan điểu trong gương, giống như vật chết, từ đầu đến cuối trầm mặc không nói năng gì.
Chừng một khắc sau, ngoài thềm vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn. Nàng chưa từng để ý đến tiếng bước chân của Tống Hành, nhưng lúc này vô cớ lại cảm nhận được người đến chính là hắn.
“Đặt mọi thứ xuống, tất cả lui ra ngoài điện.” Giọng nói trầm thấp của Tống Hành vang lên bên tai.
Thi Yến Vi vẫn ngồi yên lặng trước gương, tựa như không nghe thấy lời hắn. Cho đến khi Tống Hành giận dữ lao đến trước mặt nàng, ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, kéo nàng đứng dậy khỏi ghế nguyệt nha.
“Dương Sở Âm, nàng giỏi lắm; đến nước này rồi, nàng còn gì để nói nữa không?”
Thi Yến Vi gạt mạnh cánh tay của hắn ra, căm hận trong lòng đã lấn át sự sợ hãi đối với hắn. Nàng gằn giọng: “Ta không có gì để nói với ngươi cả! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta, thật khiến người ta buồn nôn!”
Buồn nôn sao? Câu nói tựa lưỡi dao bén ngót, đâm thẳng vào tim hắn. Ngọn lửa giận dữ trong lòng hắn không tìm được chỗ để phát tiết, hắn giật cổ áo nàng ra, chạm vào đai lưng điệp tiệp, bật ra một tiếng cười lạnh: “Còn nhiều thứ đáng buồn nôn hơn đang chờ phía trước, đừng nôn vội ra ngay lúc này.”
Vừa nói, hắn vừa siết lấy vòng eo tinh tế của nàng, dùng sức nhấc bổng lên, đặt nàng lên bàn trang điểm. Tà váy xòe rộng, trải ra như một đóa hoa, phủ kín bề mặt gỗ.
“Trẫm muốn nàng nhận sai. Chỉ cần nàng chịu nhận sai một câu, trẫm sẽ không truy cứu chuyện cũ.” Tống Hành cúi thấp người, ánh mắt sắc bén như diều hâu rơi thẳng xuống đôi môi nàng, mang theo sự trông đợi rằng nàng sẽ nói ra những lời hợp ý hắn.
Bậc thang đã được đặt xuống, nhưng không rõ là cho nàng hay là cho chính hắn.
Những ngón tay thon gầy của Thi Yến Vi bám chặt mép bàn, suýt làm đổ chiếc gương trang điểm. Nàng chật vật giữ thăng bằng, mím môi, kiên quyết không thốt ra dù chỉ một chữ.
Đúng là cứng đầu cứng cổ! Tống Hành hừ lạnh, buông cằm nàng ra, bàn tay lớn chuyển sang vuốt ve gương mặt thanh tú ấy. Đôi mắt sâu thẳm cuộn lên như sóng dữ, ánh mắt hắn đảo qua, như muốn lột sạch y phục nàng đang mặc.
Bất thình lình, đôi môi mềm của nàng bị hắn cúi xuống, bắt đầu gặm cắn. Cơn đau như hồng thủy giáng xuống, nhấn chìm nàng trong cảm giác nhức nhối, từng nhát dao như khoét sâu vào tim nàng.
Mắt nàng đỏ hoe, những giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt gò má.
Thì ra, khi nỗi đau leo đến đỉnh điểm, ngay cả hô hấp cũng xé da xé thịt.
Tống Hành nắm lấy đôi tay nàng, ôm trọn trong lòng bàn tay.
Cổ tay nàng, cũng chỉ nhỏ nhắn như thế.
Thi Yến Vi cảm giác dạ dày như bị một cơn bão lớn quật tung.
Khoảnh khắc đôi tay được giải thoát khỏi sự kiềm chế, nước mắt lăn dài xuống môi, mang theo vị chát mằn mặn.
Nàng muốn nôn, nhưng bụng trống rỗng, chỉ phát ra những tiếng ho khan.
Khuôn mặt ngọc ngà của nàng vương đầy nước mắt, dáng vẻ tiều tụy đến não lòng. Tâm trạng phẫn uất trong lòng hắn dường như đã tiêu tán, thay vào đó là cảm giác nặng trĩu không tên, đè nén đến nghẹt thở.
Nàng chỉ là một nữ gian miệng lưỡi trơn tru mà thôi. Tống Hành tự nhủ không được mềm lòng với nàng, bắt ép mình không được dao động. Hắn cầm bình dược cao, đổ một chút ra tay rồi thô bạo bôi lên nàng, đặt nàng lên thư án.
Lớp vải còn lại mỏng manh, trắng muốt. Tống Hành trầm mặt kéo xuống, tiện tay ném xuống đất.
Đã mấy tháng chưa từng gần gũi, hắn biết rõ nàng sẽ khó lòng thích ứng được.
Tống Hành cúi xuống, nhích sát lại nàng.
Từ mắt cá chân truyền đến hai luồng phản kháng mạnh mẽ.
Ngọc quan trên tóc hắn lọt vào tầm mắt, khiến Thi Yến Vi chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng. Nàng nghiến chặt răng, nhắm nghiền mắt, giận dữ đến mức cả người run bần bật.
Bàn tay nhỏ nhắn bám chặt lấy mép bàn, hàm răng nghiến đến bật máu môi dưới.
Chừng nửa khắc sau, Tống Hành nuốt khan, ngẩng đầu vuốt ve má nàng, đôi môi mỏng dưới ánh nến ánh lên chút bóng loáng, thì thầm khen nàng vẫn tuyệt diệu như xưa.
Thi Yến Vi không chiều theo ý hắn, móng tay nàng bấm sâu vào bắp tay hắn, đôi mắt hoe đỏ, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Nếu ánh mắt có thể giết người, nàng đã khiến hắn chết trăm nghìn lần.
Tống Hành dường như đã quen với ánh mắt ấy của nàng. Hắn không để nàng có cơ hội nghỉ ngơi, bất ngờ áp sát, thô bạo giữ chặt nàng.
Thi Yến Vi hít mạnh một hơi, nước mắt lại trực trào ra từ khóe mắt, rõ ràng là không hề dễ chịu.
Không muốn gần gũi với hắn, nàng cố gắng ngả người ra sau, cắn môi đến bật máu. Giọt máu đỏ thẫm chầm chậm rỉ ra, mang theo vị tanh nhàn nhạt của sắt gỉ.
Từ trước đến nay, mỗi lần ở bên nàng, hắn luôn cảm thấy thư sướng và khoái lạc. Thế nhưng lần này, mọi cảm giác quen thuộc ấy đều biến mất, không đọng lại chút dư vị nào.
Dòng máu rỉ ra từ môi nàng kích thích thị giác hắn. Hắn đang trừng phạt nàng, điều này lẽ ra phải khiến hắn hả dạ. Nhưng tại sao, lòng hắn lại rối bời, đầu đau cứ như bị bó chặt.
Nàng là người đã phụ bạc hắn trước, tội này không thể dung tha.
Hắn phải khiến nàng sợ hắn đến tận xương, không bao giờ dám rời xa hắn nữa.
“Trẫm từng nói với nàng, nếu còn dám bỏ trốn, trẫm tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Lời nói lạnh lùng của Tống Hành vang lên, Thi Yến Vi thấy tim mình như chìm xuống đáy vực. Nàng thầm nghĩ: Lần này, hắn chắc chắn sẽ cho người vây kín cả tòa cung điện này.
Thay vì mỗi ngày bị nhốt trong cung điện lạnh lẽo, sống như gỗ đá đợi hắn đến làm nhục, chi bằng chết sớm cho xong.
Nếu ba mẹ và Trần Nhượng biết nàng sống lại một đời, lại phải chịu đựng đau khổ như thế, sống không ra người, chết không ra ma, chắc chắn sẽ hiểu cho lựa chọn này của nàng.
Nghĩ đến đây, Thi Yến Vi bất ngờ đưa tay ôm lấy mặt Tống Hành, điều hòa hơi thở, nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, cố ý để giọng thách thức. “Tống Hành, người tức giận và mất kiểm soát như thế, chẳng qua là sợ ta sẽ rời bỏ ngài. Chẳng lẽ, ngài đã thích ta rồi sao?”
Thích ư? Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời. Trong tim hắn chỉ có giang sơn xã tắc, làm gì có chỗ cho một nữ lang nhỏ bé như nàng, bị trói buộc bởi những chuyện nhi nữ thường tình.
Sợ hãi, đó chỉ là cảm xúc của kẻ hèn nhát. Hắn là nam lang đội trời đạp đất, kiêu hùng bất thế, làm sao lại sinh ra loại yếu mềm ấy được.
Muốn ngay lập tức phủ nhận, nhưng lời vừa đến miệng, lại không sao thốt ra được. Tống Hành cũng không hiểu vì sao lại như thế, chỉ cảm thấy cơn đau đầu như muốn vỡ tung, lý trí bên bờ vực sụp đổ. Hắn chỉ muốn hòa nàng vào xương, nuốt chửng vào bụng.
Hắn ra sức chứng minh điều gì đó, nhưng tại sao, cả thân tâm đều không cảm nhận được chút niềm vui sướng nào.
Điều hắn thích chẳng phải chỉ là thân xác của nàng thôi sao? Nhưng vì sao, giờ phút này dù đang cùng nàng kề cận, hắn vẫn chẳng thể lấp đầy khoảng trống và cùng nỗi khao khát ở trong lòng?
Hắn lặng lẽ dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của nàng, ngoan cố lừa mình dối người: “Thích nàng? Dương Sở Âm, nàng cũng quá đề cao bản thân rồi. Từ đầu đến cuối, thứ mà trẫm để mắt tới chỉ là dung mạo và thân thể nàng mà thôi.”
Lời vừa dứt, Thi Yến Vi bất ngờ thay đổi thái độ, vòng tay qua bờ vai rộng của hắn, nhẹ như chuồn chuồn đậu nước, hôn lên phiến môi mỏng của Tống Hành, cất giọng yêu kiều: “Quỳ Ngưu Nô, nơi này lạnh lắm, chúng ta lên giường được không?”
Quỳ Ngưu Nô. Đã bao lâu rồi hắn không nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ ấy từ nàng? Đôi mắt vốn u ám của Tống Hành như được thắp lên bởi một tia sáng, hắn quay lại nhìn nàng. Khoảnh khắc ấy, hắn như một con chó trung thành luôn vâng mệnh chủ nhân, ngoe nguẩy đuôi đến gần người duy nhất hắn nhận đó là chủ.
Chữ “được” sắp sửa thốt ra, nhưng lý trí lại kịp kéo hắn lại, nhắc nhở hắn rằng: Nữ lang trước mặt chẳng qua chỉ là một nữ gian chuyên lừa lọc mà thôi. Những gì nàng nói không thể xem là thật. Nàng chỉ dụ dỗ hắn, lừa gạt hắn, trêu đùa hắn…
Ánh sáng trong mắt hắn tắt ngấm, trái tim như con chó cụp đuôi. Hắn lạnh giọng: “Dương Sở Âm, nàng đừng hòng giở trò trước mặt trẫm. Từ nay về sau, lời nàng nói, một chữ trẫm cũng sẽ không tin.”
Thi Yến Vi đã hạ quyết tâm, đương nhiên không thể bỏ cuộc giữa chừng. Gạt qua nỗi nhục nhã, nàng quấn lấy hắn, vuốt ve hắn, thủ thỉ bên tai hắn: “Tống Hành, Quỳ Ngưu Nô, mặt bàn cứng lắm, da ta sẽ bị… xước mất…”
Giọng nữ uyển chuyển như tiếng oanh thốt bên tai, pha tiếng thút thít nghẹn ngào. Tiếng ngâm khiến cánh tay Tống Hành nổi đầy gân xanh, cơ bắp hằn lên cuồn cuộn, từng giọt mồ hôi lớn to bằng hạt đậu treo giữa trán, nóng hầm hập, ngay cả hơi thở cũng bỏng rát vô cùng.
Thiên hạ này chẳng ai dám gọi thẳng tục danh của hắn, cũng chẳng ai dám gọi hắn là Quỳ Ngưu Nô, chỉ có nàng. Đáng lẽ hắn phải trách mắng, không cho phép nàng tiếp tục phạm thượng, nhưng kỳ lạ thay, hắn lại mê mẩn cách nàng gọi hắn như thế.
Suy nghĩ hỗn loạn khó phân, Tống Hành thở hồng hộc như trâu, hơi ngẩng cổ lên, kìm chế những gợn sóng trong lòng, không nhìn nàng nữa.
Trên cổ, yết hầu tròn như hạt đào lộ rõ.
Thi Yến Vi siết lấy cánh tay hắn, hôn lên yết hầu ấy.
Giọng nàng chậm rãi, ngắt quãng, như đang ban lệnh: “Quỳ… Ngưu Nô, Nhị… Lang, đừng… ở đây…”
Đêm nay, là nàng tự tìm đường chết.
Cơ bắp hắn căng lên, máu nóng trong người như chảy ngược. Tống Hành bế nàng lên, bước đi vững chãi trong ánh nến mờ nhạt, vẻ mặt lạnh lùng: “Dương Sở Âm, là nàng tự chọc vào trẫm trước, vậy thì phải ngoan ngoãn mà chịu đựng cho trẫm!”
Thời gian dài đằng đẵng, gần như khiến người ta tê dại. Nước mắt Thi Yến Vi như chuỗi ngọc bị cắt đứt, nàng hé môi son cách lớp hoàng bào rực rỡ, cắn mạnh lên bả vai Tống Hành.
Áo bào trên người Tống Hành vẫn còn nguyên, vẫn là bộ dáng uy nghiêm thủ lễ như thường lệ, những chuyện hắn đang làm lúc này, chỉ cần nghe thấy thôi cũng đủ khiến người khác mặt đỏ tai hồng.
“Tham lam thế này, có lẽ trẫm nên sớm nhốt nàng lại, tỉ mỉ chăm bẵm, để nàng không bao giờ rời khỏi người trẫm.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, cảm giác hạnh phúc khi mất đi rồi tìm lại được khiến hắn không dám lơi lỏng dù chỉ một khắc, vừa thân mật vừa không ngừng thốt ra những câu từ lả lơi.
“Muốn lên giường, cưỡi lên người trẫm? Tiểu yêu tinh, nàng muốn làm hoàng hậu của trẫm chắc?”
Lời vừa thốt ra, Tống Hành thấy hối hận, nghi ngờ rằng bản thân bị sắc đẹp làm cho hồ đồ. Huống chi nàng sớm nói qua, bất luận là là thê là thiếp, nàng đều không bằng lòng gả cho hắn, hắn hà tất phải mặt nóng dán mông lạnh, tự mình chuốc nhục.
Thi Yến Vi không cắn hắn nữa, nhẹ nhàng lắc đầu, phủ nhận một cách đơn giản, dứt khoát: “Thiếp chưa từng nghĩ như vậy.”
Nàng thực sự phủ nhận. Tống Hành chỉ cảm thấy lời nàng nói thật chói tai, ngọn lửa giận trong lòng vừa lắng xuống lại hừng hực thiêu đốt, khơi dậy ý muốn hủy diệt mọi thứ trong lòng hắn. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống, bỏ qua cho hai lần đào vong của nàng.
“Xem ra nàng cũng hiểu chuyện, tự biết rõ vị trí của mình. Tạm thời trẫm chiều chuộng nàng hơn, sau này nếu mang long thai, trẫm sẽ phong nàng làm phi.”
Vừa nói, hắn vừa thuận theo ý nàng bước về phía giường, vòng tay ôm lấy eo nàng mà ngả xuống.
Thi Yến Vi nắm chặt lấy vạt áo hắn, ngẩng chiếc cổ thiên nga trắng mịn, khẽ gọi hắn là “Quỳ Ngưu Nô.”
Mỹ nhân da trắng thắng tuyết, mồ hôi đượm hương thơm.
Tống Hành không dời nổi mắt, sa vào thời khắc mê hoặc này.
Thời gian trôi lâu như trải qua một kiếp, Tống Hành chạm đến đỉnh mây, đôi mắt khép hờ.
Thi Yến Vi đột nhiên buông cánh tay hắn, nhanh như chớp rút cây trâm vàng trên tóc, không chút do dự đâm mạnh vào ngực hắn.