Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 67

Tống Hành dễ dàng giữ chặt đôi vai gầy guộc của nàng, đẩy nàng ngã xuống chăn gấm, rồi quỳ thẳng xuống trước đầu gối nàng.

Cổ chân mảnh khảnh của nàng bị hắn nắm lấy, gió khuya se lạnh lướt qua làn da trắng mềm mịn. 

Trong chậu than đặt dưới giường là than bạc ngân sương, ánh lửa bập bùng vàng cam, tản ra từng đợt hơi ấm.

Thi Yến Vi nằm bất động như cá chết, hai tay níu chặt lấy chăn gấm bên dưới, ngay cả liếc mắt nhìn lên phát quan của hắn cũng khiến nàng cảm thấy ghê tởm.

Tống Hành dốc sức lấy lòng nàng, nhưng đến bám vào bả vai hắn nàng cũng không muốn, cứ như thể hắn là một thứ đồ dơ bẩn.

“Âm Nương, nàng gọi trẫm một tiếng Quỳ Ngưu Nô nữa, được không?” Tống Hành cố kìm nén, ngước nhìn đôi mắt nhắm chặt của nàng, giọng nói pha chút cầu xin.

Cũng không biết là vì lạnh hay vì nguyên do nào khác, cơ thể nàng khẽ run rẩy, nhưng lời hắn nói đều bị nàng coi như gió thoảng bên tai, im lìm không phát ra tiếng đáp.

Trước khi đến đây, Tống Hành đã uống trà, lại dùng qua ngọc lộ mỹ tửu, nhưng vẫn không cảm thấy thỏa mãn. Hắn nuốt từng ngụm lớn, yết hầu cứ thế nhấp nhô. 

Bàn tay to lớn của hắn vuốt lên má nàng, gương mặt sa sầm, hỏi: “Âm Nương, nàng định làm người câm trước mặt trẫm mãi sao?”

Cho dù sự động chạm của hắn khiến nàng kinh tởm đến mức muốn nôn mửa, thì nàng vẫn không phản kháng, thậm chí không thèm mở mắt ra nhìn hắn. Tựa như con diều đã đứt dây, phó mặc cho số phận.

Tống Hành dùng đôi mắt phượng thâm thúy nhìn nàng, ánh nhìn chằm chằm như ưng nhãn, cảm xúc trong lòng bị sự phớt lờ của nàng kích động, dần xuất hiện dấu hiệu bùng phát.

Từng giây trôi qua, hắn thấy sợi dây tự chủ trong lòng đã căng đến giới hạn.

Những ngón tay thon dài bất ngờ di chuyển đến cằm nàng, nhàn nhã khép lại rồi nhấc cằm nàng lên, giọng điệu bỗng chốc cao vút:

“Trẫm muốn nàng nói, Dương Sở Âm!”

Thi Yến Vi nghe rõ sự tức giận trong giọng điệu hắn, hòa cùng nỗ lực kìm nén đến tột độ. Âm lượng phát ra tuy lớn, nhưng lại ẩn chứa dè chừng. Hắn gần như đã dùng hết mọi cách để dằn xuống sát khí trên người, khiến giọng điệu không trở nên quá đáng.

Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng kéo dài.

Hồi lâu, khi kiên nhẫn của Tống Hành đã cạn, hắn buông cằm nàng ra, rồi đưa tay tới gần vạt áo nàng, định cởi xuống từng nút thắt. 

Nếu mệnh lệnh trở nên vô dụng, thì hắn sẽ dùng cách khác để buộc nàng phải lên tiếng.

Thi Yến Vi phản ứng ngay tức khắc, bài xích sự tiếp cận từ hắn. Nàng co người lại, cắn chặt răng, chỉ sợ hắn lặp lại những ngày trước, nhục mạ nàng đến tận cùng.

Ký ức như một cơn ác mộng không ngừng đeo bám nàng. Suốt những ngày qua, chỉ cần nghĩ đến cảnh bị hắn kiềm chế, nàng đã cảm thấy buồn nôn, không ăn gì nổi, chỉ hận không thể nhổ bằng sạch những thứ nằm trong dạ dày.

Đôi mắt đào hoa vốn trong sáng linh động dường như đã rút cạn sinh khí, phẳng lặng như một đầm nước đọng. Nàng nhìn chằm chặp vào hắn, sự đề phòng đã dựng nên bức tường vô hình giữa hai người.

Tống Hành thấy nàng gần như cắn nát môi dưới, liền biết nàng đang sợ gì.

Ngày đó hắn quả thực quá mức nóng vội, vậy nên đã làm nàng đau.

Cơn đau ngấm ngầm kéo tới. Tống Hành cúi người tới gần nàng, phủ lên phiến môi đỏ thắm.

Cảm giác tự ti xâm chiếm lấy hắn, khiến hắn muốn che đi ánh mắt nàng, sợ nàng nhìn thấy con người đầy khiếm khuyết. Trước mặt nàng, hắn chỉ để lại đỉnh đầu và bờ vai dày rộng.

Tống Hành tháo đai lưng điệp tiệp bằng vàng bên hông, dùng ngữ điệu uyển chuyển nhất có thể để trấn an nàng.

Thi Yến Vi nhíu chặt mày, cố nén tiếng kêu tủi nhục nơi cuống họng, nàng giấu tay về phía sau, bám vào chiếc gối mềm dưới đầu, từ chối bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào với hắn.

Dây xích trên cổ chân nàng rung lên theo nhịp chuyển động, phát ra tiếng leng keng khe khẽ.

Nghe âm thanh ấy, Tống Hành chỉ cảm thấy vừa mới lạ vừa hứng khởi.

Lòng bàn tay và tóc mai của Thi Yến Vi thấm đẫm mồ hôi, làm ẩm lớp vải mềm trên gối.

Những giọt nước mắt bất lực rơi xuống, lăn dài trên má, hòa cùng mồ hôi nhễ nhại.

Tống Hành đặt một chiếc gối mềm kê dưới eo nàng, cánh tay rắn chắc xuyên qua nách, giam chặt cả người nàng từ sau lưng. Hắn tì cằm lên hõm vai nàng, hơi thở lảng vảng bên tai, thì thào những âm điệu ngắt quãng.

“Dương Sở Âm.”

“Sinh cho trẫm một đứa con, trẫm sẽ làm một người cha tốt.”



Cơn mưa bất ngờ trút xuống, xối xả như dội cả bầu trời.

Tống Hành gần như mê mẩn dán mắt vào bụng nàng, không kìm được vươn tay chạm vào.

Thi Yến Vi không cách nào diễn tả hết nỗi ghê tởm của mình đối với hắn. Làm sao hắn có thể trơ tráo đến mức vọng tưởng nàng sẽ sinh cho hắn thứ nghiệt chủng?

“Tống Hành, ngươi nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình đi, liệu còn nửa phần phong thái đế vương một nước? Rõ ràng người căm hận ta phản bội người, vậy mà không ngừng lui tới, cố tình mặt nóng dán mông lạnh. Miệng nói rằng chưa từng động lòng, cũng chẳng yêu thích ta, nhưng giờ đây hậu vị để trống, lại bất chấp tất cả để một nữ nhân không danh không phận như ta sinh hạ cốt nhục của ngươi. Ngươi thật sự nghĩ rằng chỉ cần một đứa trẻ là có thể khiến ta từ bỏ tâm ý, cam tâm tình nguyện làm cá trong chậu, làm chim trong lồng, để ngươi tùy cơ thưởng ngoạn sao? Dù ngươi có dùng thủ đoạn đê hèn nào đi nữa, ta chỉ nói đúng một câu: tâm ta bàn thạch, vững vàng không rời.”

Chưa từng động tâm, cũng không thích nàng sao? Tống Hành chưa từng nghĩ, sau ngần ấy ngày im lặng, điều đầu tiên nàng mở miệng nói với hắn lại là những lời này.

Hắn đã cho nàng một bậc thang để xuống. Chỉ cần nàng chịu bước theo hắn, sinh hạ cốt nhục cho hắn, mọi lỗi lầm nàng phạm phải ngày trước hắn đều có thể bỏ qua. Thậm chí, hắn còn sẵn lòng phong nàng làm quý phi, để nàng hưởng một đời tôn quý.

Thế nhưng, nàng chẳng những không bước xuống thang, lại còn thốt ra toàn những lời lẽ ngông cuồng.

Cơn đau đầu lại bắt đầu dội lên.

Chưa từng động lòng, cũng chẳng hề yêu thích nàng sao? Tống Hành không kìm được, trong lòng hết lần này đến lần khác tự vấn.

Hắn không muốn thừa nhận, cũng chẳng dám thừa nhận. Trong cơn thống khổ ấy, bàn tay phải siết chặt thành quyền, không ngừng vỗ lên trán, từng cơn đau nhức như muốn nuốt chửng hắn, suýt có lúc hắn đã thốt ra rằng: không phải hắn chưa từng động lòng, cũng chẳng phải hắn không hề thích nàng…

Nhưng lý trí cuối cùng vẫn thắng thế. Hắn cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, cố nén nỗi đau như bị xé thành hai nửa, trầm giọng nói: “Trẫm đương nhiên sẽ không động lòng với một nữ nhân dối trá, càng không nói đến chuyện sẽ thích nữ nhân ấy. Nàng nói tâm mình như đá, trẫm nói nước chảy đá mòn. Nếu Âm nương không sinh hạ con nối dõi cho trẫm, sao có thể chứng thực lời nàng nói là sẽ không bao giờ thay đổi vì con?” 

Còn dám cãi chày cãi cối. 

Vì muốn nàng sinh con mà Tống Hành như hóa điên vậy.

Hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn ép buộc lẫn dụ dỗ, nhưng vẫn không thể hủy đi “cốt cách phản nghịch” trong người nàng, càng không thể bóc tách những tư tưởng khác lạ ra khỏi đầu nàng. Đến bước đường này, hắn chỉ còn cách đặt hết hy vọng vào thủ đoạn mà hầu hết đàn ông trên thế gian này đều sẽ lựa chọn: dùng một đứa trẻ để trói buộc. 

Hắn không dám đối diện với tình cảm trong lòng, cũng giống như một kẻ hèn nhát đang tự mình lừa dối mình mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thi Yến Vi cười lạnh một tiếng, cuối cùng mắng hắn một câu: “Tống Hành, ngươi thật ti tiện! Nhìn ngươi bẩn thỉu gì có khác gì đám khách làng chơi, ham thích đùa bỡn nữ lang không?”

Nói xong, nàng nhắm mắt lại, ngăn cách bản thân khỏi thế giới khiến nàng tuyệt vọng này.

Nàng nói hắn bẩn thỉu. Tống Hành không để tâm đến việc nàng phạm thượng, nhưng lại không thể chịu đựng được việc nàng bóp méo sự thật.

Hai năm qua, kể từ khi ngã vào người nàng, hắn chỉ có duy nhất mình nàng. Sao nàng dám đánh đồng hắn với những tên đàn ông “bẩn thỉu” mà nàng vừa nhắc đến kia chứ?

Tống Hành giận đến mức gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, cánh tay, chưa kể là cả nơi đó.

“Âm Nương, trẫm chỉ có mình nàng. Trẫm bẩn hay không, nàng là người rõ nhất. Trẫm sẽ chứng minh, tất cả những gì của trẫm… đều là của nàng.”

Tiếng xiềng xích cùng giường gỗ rung chuyển kịch liệt lại vọng ra lần nữa, so với trước càng chói tai bội phần.

Trương nội thị ngồi dưới hiên, lắng nghe động tĩnh trong phòng mà không khỏi lấy làm khó hiểu. Nếu Thánh thượng đã yêu thích vị nương tử bên trong đến vậy, tại sao không ban cho nàng danh phận chính đáng để đường hoàng sủng ái? Tại sao người cứ phải lén lút tới lui như phường trộm cắp, chỉ dám đến khi màn đêm buông xuống rồi vội vã trở về trước khi mặt trời lên?

Thế nhưng, chuyện của chủ tử, đâu phải việc hắn có thể xen vào. Trong chốn thâm cung này, đạo sinh tồn chỉ có một mà thôi: những chuyện không nên hỏi, không nên nói, không nên làm, thì vĩnh viễn không được hỏi, không được nói, không được làm.

Đến tận canh ba, tiếng động trong phòng mới dần lắng xuống. Trương nội thị lập tức sai người mang nước ấm vào.

Luyện Nhi bưng chậu nước bước vào, thu hết can đảm lén nhìn vị chủ tử đang nằm úp trên nệm gấm.

Tấm lưng trắng nõn tựa tuyết giờ đầy rẫy những dấu vết lớn nhỏ, thắt lưng hằn chi chít những dấu tay. Mũi Luyện Nhi cay xè, không dám nhìn thêm, cúi gằm đầu xuống thật thấp. 

Tống Hành đứng bên giường, chậm rãi thắt lại đai lưng điệp tiệp đính bảo thạch đủ màu, lạnh lùng liếc chậu đồng khắc hoa điểu trên tay nàng một cái, hững hờ ra lệnh: “Hầu hạ chủ tử ngươi lau mình.”

Nói xong, người phất tay áo rời đi.

Luyện Nhi chưa từng giúp Thi Yến Vi lau người sau khi hành phòng với Tống Hành, nên cũng bỡ ngỡ không biết cần phải làm những gì. Nàng lúng túng đặt chậu nước lên ghế đẩu, rồi quay sang đỡ Thi Yến Vi ngồi dậy.

Dù đã tự thôi miên thân thể này chỉ còn là một túi da, nhưng Thi Yến Vi vẫn không nỡ để Luyện Nhi thấy được dáng vẻ này của mình vì sợ sẽ dọa đến cô bé. Nàng gượng cười, thái độ điềm đạm, nói với Luyện Nhi: “Ta tự mình làm được, em lui ra đi.”

Luyện Nhi không dám nhìn vào mắt nàng, sợ rằng bản thân sẽ không kìm được mà rơi nước mắt. Chỉ lẳng lặng quay lưng về phía Thi Yến Vi, bước ra sau bình phong, giả vờ bình tĩnh đáp: “Đợi nương tử lau người xong, nô tỳ mang chậu nước đi luôn chẳng phải tiện hơn sao? Trước khi nương tử gọi, nô tỳ sẽ không bước ra khỏi bình phong nửa bước, nương tử không cần bận tâm đến nô tỳ.”

Thi Yến Vi hiểu nàng lo lắng cho mình. Nếu lúc này đuổi nàng đi, có khi Luyện Nhi sẽ thao thức đến mất ngủ cả đêm mất. Thế nên, nàng đành gật đầu đồng ý.

Ấn huyệt vị xong, Thi Yến Vi kéo lê thân thể tàn tạ, chật vật xuống giường, tẩy sạch những thứ nhơ bẩn, nhớp nháp trên người từ trong ra ngoài. Lau khô vệt nước trên chân, nàng kiệt sức ngã xuống đệm gấm, đến cả sức mặc lại quần áo tử tế cũng chẳng còn mà chỉ kéo chăn che kín người, rồi khàn giọng gọi Luyện Nhi.

Thi Yến Vi nghiêng đầu nhìn nàng, nói nhỏ: “Ta đã liên lụy em và Lưu mụ, khiến cả hai cũng bị kẹt lại nơi này.”

“Đây không phải lỗi của nương tử, mà là số mệnh của chúng ta.” Trong lòng Luyện Nhi, tư tưởng tôn ti đã ăn sâu bén rễ. Dẫu là ở hoàn cảnh thế này, nàng cũng chỉ biết quy tất cả cho vận mệnh, chẳng dám oán trách đến bậc thiên tử là Tống Hành.

“Dù thế nào đi nữa, ta vẫn phải cảm tạ em và Lưu mụ từ Thái Nguyên đến đây luôn tận tâm chăm sóc ta.” Thi Yến Vi nói xong những lời ấy, mí mắt đã díp lại, không cách nào chống đỡ thêm nữa, nàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Tống Hành trở về điện Triều Nguyên, lúc này đã gần đến giờ Tý. (~23h)

Bảo Sênh thấy rõ động tĩnh của Tống Hành suốt mấy ngày gần đây. Ngoại trừ đêm đầu và đêm nay, những ngày giữa chỉ ở lại chưa đến nửa canh giờ đã hồi cung. Nhưng riêng hai đêm ấy, người lại nấn ná tận hai canh giờ.

Hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Bảo Sênh đã dậy từ sớm. Nàng dõi theo bóng Tống Hành rời điện Triều Nguyên tiến về Minh Đường, rồi lặng lẽ vòng theo lối cửa sau, băng qua tiểu đạo đến điện Huy Du của Thái hoàng thái hậu.

Bảo Sênh không hiểu hết những uẩn khúc phía sau, nhưng trong lòng Thái hoàng thái hậu thì rõ như gương sáng.

Tống Hành đã hao tâm khổ tứ biết bao mới tìm được người về, nào phải chuyện có thể giấu được Thái hoàng thái hậu.

Huống chi Tống Hành bản tính cao ngạo, trước giờ cũng không định che giấu.

Giờ Tý mới hồi cung. Chỉ cần nghe thấy câu này, Thái hoàng thái hậu lập tức đoán được những ngày trước, tôn nhi của bà không nán lại lâu, chắc hẳn vì đêm đầu tiên hắn ra tay quá nặng, khiến Dương thị kia không chịu nổi ân sủng, buộc hắn phải nhẫn nhịn đến đêm qua.

Chẳng trách vì sao hai tháng trước, hắn lại dửng dưng với việc tuyển hậu. Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn nhớ thương Dương thị.

Dung nhan và khí chất của Bảo Sênh đều thuộc hàng thanh nhã thoát tục, là dựa theo sở thích của hắn để tuyển chọn, nhưng hắn chưa từng dành cho nàng dù chỉ một cái liếc mắt, lại càng không nói đến chuyện sủng hạnh.

Hắn quả thực không thể rời xa Dương thị, không chỉ về thể xác, mà còn là cả tâm trí.

Không được để nàng tiếp tục hớp hồn Nhị lang.

Thái hoàng thái hậu siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, đôi mắt nhắm hờ, hít một hơi thật sâu. Sau một lúc trầm tư, bà đã có đối sách trong lòng.

Chuyện này chỉ có thể lợi dụng tâm lý phản nghịch và hiếu thắng của Nhị lang, đặt hắn vào thế buộc phải tự mình buông tay Dương nương tử.

Hắn càng không chịu thừa nhận tình cảm của mình, bà càng muốn lấy Dương thị làm cái cớ. 

Không lâu sau, Thái hoàng thái hậu chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng lần Phật châu trong tay, rồi ra lệnh chuẩn bị bộ liễn.

Khi bộ liễn đã sẵn sàng, bà đặt chuỗi Phật châu xuống, chống gậy đứng lên. Sơ Vũ thấy vậy, liếc nhìn Đống Tuyết một cái rồi bước lên đỡ Thái hoàng thái hậu.

Đống Tuyết hiểu ý, vội thu lại chuỗi Phật châu, theo sau hai người bước ra cửa điện.

Bộ liễn được hoàng môn khiêng một cách vững chãi, từng bước tiến đến trước cung điện nơi giam giữ Thi Yến Vi, rồi dừng lại.

Thái hoàng thái hậu được người dìu xuống, thư thả bước vào.

“Thái hoàng thái hậu giá đáo.”

Tiếng hô kéo dài của nội thị vừa vang lên, các cung nhân trong điện, cùng Luyện Nhi và Lưu mụ, vội vàng quỳ gối nghênh đón.

“Nô tỳ tham kiến Thái hoàng thái hậu.” Ba người đồng thanh, cúi đầu cung kính.

Thái hoàng thái hậu thản nhiên liếc nhìn họ, ánh mắt quét một vòng quanh điện, lòng thầm than điện này xa hoa quá mức, tựa như “kim ốc tàng kiều”, hai hàng mày điểm bạc càng nhíu chặt hơn.

Không ngờ Nhị lang vẫn sủng ái nàng ta đến mức này.

“Dương nương tử hiện đang ở đâu? Vì sao không ra nghênh tiếp?”

Cánh cửa chính phòng bị khóa kín bởi ổ khóa nặng nề, Thái hoàng thái hậu liền cho rằng nơi ấy không có người ở, lại chẳng thấy Thi Yến Vi ra đón, bèn cất lời hỏi.

Ở đây Lưu mụ là người lớn tuổi nhất, trầm mặc giây lát, thấy hai người kia không dám đáp lời, đành lên tiếng giải thích: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, nương tử hiện giờ vẫn ở trong phòng. Thánh nhân hạ lệnh khóa kín cửa lại, nương tử không thể ra ngoài, vì vậy không thể ra nghênh tiếp Thái hoàng thái hậu giá lâm.”

Đôi mắt phượng đục ngầu của Thái hoàng thái hậu dừng trên người Lưu mụ, giọng điệu trầm tĩnh nhưng quyết đoán: “Mau mở khóa ra.”

Cung nhân quỳ bên cạnh Lưu mụ nghe vậy, trong lòng vẫn nhớ đến sắc mặt nghiêm nghị của Tống Hành khi căn dặn, mạnh dạn bẩm báo: “Bẩm Thái hoàng thái hậu, Thánh nhân có lệnh, khi chưa có chỉ dụ, bất kỳ ai cũng không được thăm nương tử.”

Thái hoàng thái hậu nghe vậy, đôi mắt mờ đục chợt ánh lên một tia sắc bén, ánh nhìn lạnh lẽo khiến cung nhân kia hốt hoảng đến run rẩy. Bà nghiêm giọng trách: “Thánh nhân xưa nay hiếu thuận, vẫn luôn tôn kính với lão thân. Chuyện hậu cung nhỏ nhặt thế này, không lý nào Thánh nhân lại ngăn cản lão thân? Chẳng lẽ trong mắt ngươi chỉ có Thánh nhân, mà không có lão thân, Thái hoàng thái hậu này sao? Mau đem chìa khóa đến mở cửa ngay, đừng để lão thân phải sai người lục phòng ngươi, làm cả hai bên mất mặt!”

Cung nhân bị khí thế của bà dọa dẫm, định đi lấy chìa khóa thì bị một bóng người cao lớn chắn ngang. Người đến chính là Giang Nghiên.

Thái hoàng thái hậu vừa trông thấy, lập tức nổi giận, không ngờ Giang Nghiên lại cướp lời trước: “Thánh nhân đích thân hạ lệnh, không cho bất kỳ ai vào trong. Dù là Thái hoàng thái hậu, nếu không có chỉ dụ của Thánh nhân, cũng không thể đặt chân vào bên trong. Kính mong Thái hoàng thái hậu thứ lỗi.”

Bên trong gian phòng, nữ lang đang mơ màng ngủ bị những âm thanh ngoài cửa làm tỉnh giấc. Nàng chầm chậm mở mắt, ánh nắng ngoài cửa sổ lọt vào khiến nàng phải nheo mắt cản lại. Nàng nhấc nhẹ người, xiềng xích nơi cổ chân liền phát ra âm thanh leng keng rất khẽ. 

Thi Yến Vi thử nghe ngóng, đoán chừng bên ngoài là tiếng cãi vã giữa Giang Nghiên và Thái hoàng thái hậu. Giang Nghiên không nhượng bộ chút nào, cuối cùng ép Thái hoàng thái hậu phải tức tối bỏ đi.

Bên ngoài trở lại yên tĩnh. Thi Yến Vi chân trần bước xuống giường, nhưng vì chiều dài dây xích có hạn, nàng chỉ có thể quanh quẩn bên mép giường.

Đêm đến, Tống Hành lại tới.

Song vì thân thể nàng còn chưa khỏi, hắn chỉ ôm nàng hôn khắp nơi. Đôi môi mỏng rời khỏi môi nàng, trượt xuống.

Phát quan trên đầu hắn lỏng dần, rơi xuống ngang eo.

Thi Yến Vi ngả người về phía sau, không chịu gần hắn, cũng không muốn chạm vào y phục trên vai hắn. Mọi thứ thuộc về hắn đều khiến nàng cảm thấy dờm dợm.

Bên tai nàng, tiếng nước róc rách vang lên, cơ thể dần trở nên mềm nhũn.

Nàng cắn chặt môi dưới, cố gắng nuốt những âm thanh nghẹn ngào trở lại.

Thật lâu sau, Tống Hành mới đứng dậy khỏi mép giường, đối diện với nàng. Hầu kết hắn chuyển động, ngón tay cái vuốt nhẹ bờ môi nàng, khen nàng quyến rũ mê người.

Vì ban ngày đứng lâu trên nền gạch, nên Thi Yến Vi cũng nhiễm chút phong hàn. Họng nàng vừa đau vừa ngứa, vì sợ hắn nhận ra giọng nói bất thường nên dù hắn nói gì cũng im lặng không đáp, như một cái bầu hồ lô bịt kín miệng.

Đợi Tống Hành rời đi, sợ phát ra tiếng động bị người nghe thấy, nàng cẩn thận nắm lấy sợi xích trong tay, dè dặt bước xuống giường. Cả người ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo, đầu tựa vào chân giường, nghĩ toàn những ý nghĩ vẩn vơ.

Hiện giờ nàng đang ở trong hoàng cung, sợ rằng cả đời cũng không thể thoát ra được.

Cảm giác tuyệt vọng như cơn bão đổ bộ, nước mắt lăn dài xuống gò má. Mọi chuyện nghe được ở Thường Đạo quán hay những lời kể về công chúa Tuyên Thành đều bị nàng tạm thời gác qua một bên.

Hôm sau, cung nhân mang điểm tâm sáng vào điện, mới phát hiện Thi Yến Vi lại ngủ gục bên mép giường, sắc môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Cung nhân giật mình kinh hãi, vội vã bước tới kiểm tra. Thử dò hơi thở, may mà nàng vẫn còn thoi thóp, nhưng cơ thể lại lạnh ngắt đến đáng sợ.

Cung nhân vội vàng đỡ Thi Yến Vi lên giường, sau đó cuống quýt sai người đi thỉnh thái y.

May thay, sau khi Lý thái y đến xem qua, xác nhận không có gì nghiêm trọng, cũng không phát sốt, chỉ là nhiễm phong hàn. Ông lập tức kê đơn, sai người sắc thuốc mang tới.

Chưa đến một khắc đồng hồ sau, Tống Hành đã nghe được tin này.

Sổ con trên bàn chất cao như núi nhưng Tống Hành không đọc nổi dù chỉ một chữ. Hắn nhíu mày, gác bút son rồi rời chính điện, hướng thẳng về cung điện Thi Yến Vi đang ở. 

Hắn cố ý chọn một cung điện gần đó, nên chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Khóa cửa sớm đã có người mở ra, Tống Hành bước nhanh vào trong, không một tiếng động, đứng bên giường nhìn xuống.

Dưới lớp chăn gấm, nữ tử an tĩnh nhắm mắt, đôi mày liễu hơi chau lại, dường như không thể ngủ yên.

Hắn cảm thấy tim mình trĩu nặng, tựa như có một tảng đá lớn đè lên.

Chậm rãi ngồi xuống bên giường, cẩn thận tháo xiềng xích trên cổ chân nàng, lặng lẽ ngồi cạnh trông nom.

Ngón tay Tống Hành vuốt dọc lên mi tâm của nàng, ký ức về những lần tiếp xúc vụn vặt giữa hai người hiện lên từng chút một.

Từ ngày nàng đến bên hắn, dù có được cuộc sống cẩm y ngọc thực, nàng rất ít khi nở nụ cười trước mặt hắn. Như khi còn ở Tống phủ, nàng tuy là người làm bếp, áo quần vải mộc đơn sơ, nhưng lại thường cười bằng cả tấm lòng.

Tiền nàng tự kiếm và tiền hắn cho, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào?

Trong mắt nàng, hắn thực sự tầm thường và vô dụng đến thế sao?

Khi hắn đang mải suy nghĩ, Luyện Nhi bưng chén thuốc tiến vào.

Luyện Nhi vẫn luôn sợ hắn, cúi đầu thấp, run rẩy thưa chuyện: “Bẩm Thánh thượng, nên gọi nương tử dậy uống thuốc rồi ạ.”

“Được.” Tống Hành gật đầu, giọng điệu ôn hòa kỳ lạ.

Luyện Nhi sững sờ, quên cả đứng dậy, mãi đến khi Tống Hành tự tay cầm lấy bát thuốc, nàng mới giật mình bừng tỉnh.

“Âm Nương.” Tống Hành lay nhẹ tấm chăn mỏng trên người nàng, gọi nhẹ một tiếng, cố đánh thức nàng.

Thi Yến Vi ngủ rất nông, liền bị động tác ấy của hắn làm tỉnh. Vừa mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ thì gương mặt hắn đã hiện lên trong tầm mắt của nàng.

Vẻ mặt nàng lập tức hiện rõ sự sợ hãi và đề phòng, thân mình co rụt lại, bản năng lộ rõ sự kinh sợ, sợ hắn sẽ tiếp tục giày vò nàng.

Chiếc xích nơi chân vì động tác nhỏ của nàng, phát ra tiếng leng keng.

Nhìn nàng khiếp sợ, xa cách mình như thế, cổ họng hắn nghẹn lại, cảm giác khó thở càng thêm trầm trọng.

“Âm Nương ngoan, uống thuốc nhé, được không?” Tống Hành liên tục dỗ dành, nhẫn nại múc một thìa thuốc đưa tới môi nàng.

Thi Yến Vi mím môi, mặc kệ hắn.

Tống Hành kiên trì dỗ ngọt thêm vài câu, nhưng nàng vẫn bất động, tựa như đã quyết định trở thành khúc gỗ không lời trước mặt hắn.

Không còn cách nào, Tống Hành đành uống một ngụm thuốc, sau đó cúi xuống, chạm môi mình lên môi nàng.

Luyện Nhi đứng cạnh đó vẫn cúi đầu, không dám nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đột nhiên, một tiếng tát chát chúa cùng tiếng chén sứ vỡ tan vang lên trong điện.  Luyện Nhi kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy bên má Tống Hành đỏ lên, thuốc đổ vung vãi khắp sàn.

Cảnh tượng khiến nàng hoảng hốt, định quỳ xuống cầu xin thay Thi Yến Vi.

“Ngươi cút.” Thi Yến Vi chỉ thốt ra hai chữ ngắn gọn.

Mặt Tống Hành biến sắc, nhưng chỉ vài hơi thở sau, nét u tối đó nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho một nụ cười hết sức khó hiểu.

Thi Yến Vi không sao hiểu nổi vì sao hắn bị đánh mà vẫn cười. Có lẽ, hắn thực sự là một người điên.

“Đợi nàng uống hết thuốc, trẫm sẽ đi.” Hắn mỉm cười, dặn Luyện Nhi sai người sắc thêm bát thuốc khác.

Lần này, để tránh nàng chống đối, hắn giao lại chén thuốc cho Luyện Nhi.

Trước khi rời đi, hắn sai người tháo xiềng xích trên chân nàng, dặn dò Giang Nghiên: Chỉ cần nàng không bước ra ngoài cổng cung này, thì không được phép giam giữ nàng nữa.

Từ đó, ngày nào Tống Hành cũng dành chút thời gian tới thăm nàng. Thi Yến Vi vẫn không thèm để ý đến hắn, nên hắn cũng chỉ ngồi một lúc rồi đi.

Ngày hôm đó, Tống Thanh Âm đến điện Huy Du, thỉnh an Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu tuy niệm kinh gõ mõ, nhưng nét mặt khó tránh khỏi u sầu.

Tống Thanh Âm buột miệng hỏi một câu.

Thái hoàng thái hậu tìm được người liền trút bầu tâm sự, chẳng có gì ngoài việc Tống Hành chỉ một lòng đắm chìm vào vị nữ tử họ Dương kia. Đáng tiếc, nữ tử họ Dương lại là người cao ngạo, cứng cỏi, phản cốt trời sinh, nàng chỉ biết chống đối Nhị lang, vậy mà lạ lùng thay, Nhị lang chẳng những không phiền, mà còn hết mực mê luyến, đến nỗi chẳng thể thoát ra được. Điều này khiến bà không khỏi lo lắng.

Nữ tử họ Dương ấy ư? Tống Thanh Âm ngưng thần suy nghĩ, trong đầu liền hiện ra dung nhan mỹ miều của một giai nhân như đóa phù dung.

Trông nàng không giống kiểu sẽ mê hoặc lòng người.

“A bà không cần quá lo lắng, để nhi khuyên nhủ hoàng huynh.” Tống Thanh Âm nói xong, đứng dậy hành lễ, cáo biệt Thái hoàng thái hậu, ngồi lên bộ liễn, hướng về điện Triều Nguyên.

Bộ liễn dừng trước cửa điện, Tống Thanh Âm được người dìu xuống. Đám hoàng môn ở đây đã gặp nàng hai lần, vội quỳ xuống, kính cẩn nói: “Nô tài tham kiến trưởng công chúa.”

“Thánh thượng đang ở trong điện?”

Hoàng môn gật đầu, khom người làm tư thế mời: “Thỉnh trưởng công chúa vào, nô tài sẽ đi vào thông truyền.”

Tống Hành đã xử lý chính vụ trong điện được một lúc lâu, vừa vặn cũng đã thấm mệt. Nghe hoàng môn nói Trưởng công chúa Tấn Dương cầu kiến, hắn khép lại sổ con vừa phê, đặt sang một bên, rồi rời khỏi án thư, sai người đưa Tống Thanh Âm vào.

Gặp nàng, hắn liền bảo không cần đa lễ.

Tống Thanh Âm ngồi xuống đối diện hắn.

“Gần đây hoàng huynh tâm tình không tốt, phải chăng là vì nữ tử họ Dương kia?”

Tống Hành nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu: “Muội vừa gặp a bà sao?”

Tống Thanh Âm thẳng thắn thừa nhận: “Nàng vốn là muội muội của ân nhân cứu mạng Tam huynh. Hoàng huynh dùng thủ đoạn để cưỡng đoạt nàng, nhưng chỉ biết trách móc nàng chống đối, sao không nghĩ đến lỗi lầm của mình đi?”

“Hoàng huynh thử đặt mình vào hoàn cảnh của nàng xem, nếu hoàng huynh không quyền không thế, bị người ta dùng thủ đoạn cưỡng ép, há lại không hận? Nếu hoàng huynh cứ từng bước ép buộc, sẽ chỉ đẩy nàng ngày một xa hơn.”

“Nếu hoàng huynh thật lòng thích nàng, muốn cùng nàng có cuộc sống êm ấm, sao không tiến từng bước một, thử nghĩ cho nàng nhiều hơn, hiểu và tôn trọng lý tưởng nàng, để nàng được làm những điều nàng thích? Cho nàng một chút hy vọng, lòng nàng có chỗ dựa, tự nhiên cũng sẽ thuận hơn.”

Tống Hành yên lặng nghe nàng nói xong, rơi vào trầm tư thật lâu mà không trả lời.

Thích nàng sao? Trừ nàng ra, đây là lần đầu tiên, hắn nghe thấy người khác định nghĩa tâm tư của mình đối với nàng theo cách này.

Muốn phủ nhận, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn, hắn không thể trái lòng thêm được nữa.

Hắn không nên vướng vào tình yêu nam nữ. Thích, đến đây là đủ. Từ nay về sau, hắn chỉ thích nàng, không để phần tình cảm ấy biến thành yêu. Tống Hành đã dùng lý do đó để thuyết phục mình chấp nhận sự thật này.

“Lời của hoàng muội, trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ.”

Trong mắt Tống Thanh Âm, Tống Hành vẫn luôn khí độ ngời ngời, chưa bao giờ để lộ vẻ khó xử hay tâm tư u sầu trước mặt ai.

Tâm tư hắn dành cho nữ tử họ Dương, e rằng không đơn giản chỉ là thích. Lòng hắn, hãy để chính hắn tự nhìn thấu. Những gì nàng nên nói đều đã nói, nghe hay không, làm thế nào, tất cả đều tùy hắn.

Tống Thanh Âm thấy hắn dường như cũng chẳng muốn nghe thêm điều gì, nàng liền đứng dậy, hành lễ cáo từ.

Tống Hành không giữ nàng lại, chỉ trầm ngâm uống một ngụm trà, rồi lại cúi đầu phê duyệt tấu chương.

Tới giờ lên đèn, hắn mới dừng bút dùng bữa tối.

Sau đó, hắn rảo bước đến tìm Thi Yến Vi, không để cung nhân thông báo.

Nàng đang ngồi dưới cửa sổ viết gì đó.

Chợt nhớ lại, ẩn sĩ từng nói với hắn, Dương nương tử rất trân quý những bản thảo kia, khăng khăng đòi mang theo chúng mới chịu lên xe ngựa.

Tống Hành lặng lẽ bước tới cạnh nàng, đôi mắt thâm trầm quan sát từng nét chữ nàng đang viết.

Những dòng chữ ấy đang tái hiện lại cảnh sắc cùng tâm trạng trên đường từ thành Cẩm Quan trở về Lạc Dương.

“Nương tử yêu thích việc viết lách, chi bằng để trẫm phong nàng làm Thượng nghi chính ngũ phẩm, chuyên quản bút ký kinh thư, mỗi tháng nhận bổng lộc từ chính đôi bàn tay, nàng thấy thế nào?”

Hắn phong nàng làm nữ quan, chứ không phải phi tần của hắn.

Thi Yến Vi đoán không ra trong hồ lô của hắn đang có thứ gì, rốt cuộc chịu ngước mắt nhìn, nói câu đầu tiên sau nhiều ngày im lặng: “Người lại muốn làm gì nữa đây?”

Tống Hành không trả lời ngay, thay vào đó, hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực mình, giọng nói càng chân thành hiếm thấy: “Không làm gì cả. Trẫm chỉ mong Âm Nương có thể thử mở lòng chấp nhận trẫm. Từ nay về sau, trẫm sẽ cố gắng tôn trọng và thấu hiểu mọi suy nghĩ của Âm Nương, mong Âm Nương cho trẫm và chính mình một cơ hội, được không?”

Chấp nhận hắn sao, cả đời này tuyệt đối không thể. Thi Yến Vi thầm nghĩ, rồi bình tĩnh đáp: “Nhưng nếu như ta mãi mãi không thể chấp nhận người, và người cũng không làm được những gì mình nói, chẳng lẽ ta và người sẽ cứ dây dưa như thế cả đời sao? Ta mệt rồi, thật sự không còn đủ sức và dũng khí để đánh cược cả đời vào một lời hứa chẳng có gì bảo chứng.”

Lời nàng vừa dứt, ánh mắt Tống Hành cũng theo đó trầm xuống. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của nàng, rồi nói: “Năm năm. Chúng ta ước định năm năm. Nếu đến lúc đó nàng vẫn không thể chấp nhận trẫm, hoặc nếu trẫm đã có hoàng hậu, phi tần, không còn thích nàng nữa, trẫm sẽ buông tay. Được không?”
Bình Luận (0)
Comment