Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 82

Lý Lệnh Nghi nhìn những bông tuyết đang bay lả tả, lòng bỗng nhiên trào dâng nỗi bất an. Nàng nhớ đến Vi Vi, cảm giác càng thêm rối bời. Thời điểm Tống Hành bước ra khỏi điện sau khi hoàn thành lễ bái tượng và cầu phúc, nàng chau mày, khẽ nhắc nhở: “Tuyết rơi bất thường, lòng ta thấp thỏm không yên, chỉ sợ Âm Nương đã xảy ra chuyện gì rồi. Người mau quay về đi.”

Tuyết dữ bay khắp trời, từng bông như lông ngỗng rơi xuống. Tống Hành nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, toàn bộ cảm giác mỏi mệt và lạnh giá đều bị gạt sang một bên, vội vàng bước nhanh xuống núi.

Lên núi đã khó, giờ xuống núi cũng chẳng dễ dàng hơn. Do quỳ quá lâu nên hai chân hắn đã trở nên tê dại, cả người vừa ướt vừa lạnh, thật khó để dồn sức. Đã mấy lần hắn suýt nữa trượt ngã khỏi bậc đá.

Tuyết liên tục rơi xuống, bám lên y phục, tóc và hàng mi dài của hắn, ngưng tụ thành một lớp sương mỏng.

Trời quá lạnh, đôi chân như đeo chì, mỗi bước đi đều cực kỳ gian nan.

Thoáng chốc, hắn nhớ lại buổi sớm hôm nọ, nữ lang bị hắn giày vò hồi lâu đã rời giường, bước chân có phần cứng nhắc và chậm chạp. Khi đó, đôi chân nàng hẳn cũng mỏi nhừ, không còn chút sức lực nào.

Nàng đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực, đến giờ hắn mới cảm nhận được đôi chút.

“Ngô nguyện giảm đi tuổi thọ, chỉ mong thần linh phù hộ nương tử của ngô, che chở để nàng được bình an.” Khi xuống núi, Tống Hành không ngừng niệm câu này trong lòng.

Hắn lo lắng khôn nguôi, bước chân gấp gáp, tốc độ so với lúc lên núi nhanh hơn gấp đôi.

Vừa đến chân núi, Trương nội thị đã lệnh người chuẩn bị long liễn. Tống Hành còn chưa kịp nghĩ cách trở về, liền thấy một hoàng môn vội vã chạy đến, quỳ xuống đất, thở hồng hộc bẩm báo: “Nô tài bái kiến Thánh thượng, Hoàng hậu điện hạ… sắp lâm bồn rồi.”

Hai chữ “lâm bồn” lọt vào tai, nhưng Tống Hành chẳng hề có chút vui mừng, chỉ cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Hắn sợ long liễn đi quá chậm, bèn nhảy lên con ngựa thanh truy cưỡi lúc lên núi, thúc ngựa phi nhanh về điện Đại Nghiệp.

Y phục trên người hắn vốn đã ướt sũng, lúc này cưỡi trên lưng ngựa, gió tuyết càng thêm dữ dội, từng cơn như đao kiếm cắt vào da thịt, lạnh đến nỗi môi hắn trở nên tím tái.

Thái hoàng thái hậu đã nhận được tin, cũng hối hả đến điện Đại Nghiệp.

Bên trong thiên điện, Thái hoàng thái hậu ngồi nghiêm trang trên ghế thái sư, sắc mặt trầm trọng, không ngừng lần chuỗi tràng hạt trong tay, nhưng tâm tình vẫn khó mà bình ổn.

Từ lâu bà đã thấy bụng của hoàng hậu lớn hơn bình thường, trong lòng đã có dự liệu. Nếu hoàng hậu khó sinh, giữ mẹ hay con, cần phải quyết định dứt khoát.

Dương Quân được Thu Sương bế ra khỏi phòng sau khi Thi Yến Vi được đỡ lên giường. Nhìn thấy biểu cảm đau đớn trên mặt a nương, bé nhất quyết không chịu đi, cứ vùng vẫy trong lòng Thu Sương. Thu Sương kiên nhẫn giải thích hồi lâu, nói rằng a đệ và a muội trong bụng a nương sắp chào đời, thái y sẽ vào trong để giúp a nương đưa a đệ và a muội ra ngoài, bé không thể ở lại xem được.

Lời giải thích này quả nhiên đã dỗ được Dương Quân. Nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng khóc vì quá đau của nữ lang trong điện, dù nói gì thì bé vẫn không chịu rời đi, chỉ đứng ngoài cửa điện, gọi “a nương” hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi Tống Hành thúc ngựa đến nơi, Dương Quân vừa trông thấy hắn, nỗi lo lắng và sợ hãi trong lòng không còn kìm nén được nữa. Nước mắt vốn chực chờ nơi khoé mắt lập tức rơi xuống. Bé chạy tới muốn ôm lấy vạt áo của Tống Hành, giọng nghẹn ngào: “A gia, cuối cùng người cũng về rồi. A nương muốn đưa a đệ và a muội ra ngoài, người đau đến khóc rồi…”

Toàn thân Tống Hành đầy hơi nước và khí lạnh, sợ lây sang Dương Quân nên vội tránh đi. Hắn cố nén nỗi xót xa và sợ hãi, nhẹ nhàng an ủi cô bé: “Trân Trân ngoan, a gia biết rồi. Người a gia lạnh lắm, con đừng lại gần a gia quá.”

Thu Sương nghe vậy, lúc này mới nhận ra y phục trên người Tống Hành mỏng manh đến lạ, tựa hồ đã kết thành băng, thậm chí mái tóc người cũng phủ đầy băng vụn cùng tuyết đọng.

“Trong điện Đại Nghiệp có sẵn y phục của Thánh thượng, xin Thánh thượng hãy đổi y phục trước.”

Vết thương trên trán Tống Hành đã ngừng chảy máu, vết máu khô cứng lại. Cả thân thể hắn sớm đã lạnh cóng đến tê dại, bộ dáng vô cùng chật vật. Hắn chẳng màng đáp lời Thu Sương, chỉ vội hỏi Hoàng hậu thế nào rồi.

“Bà đỡ và nữ y nói rằng mới chỉ mở được hai phân, ước chừng còn cần thêm thời gian.”

Tống Hành định vào phòng sinh cùng nàng, nhưng lại lo sợ hơi lạnh trên người sẽ truyền sang nàng, đành phải ép bản thân không nghe những âm thanh từ trong phòng phát ra, kiềm chế lại sự lo lắng muốn xông vào trong ngay lập tức.

Hắn miễn cưỡng nghe theo lời Thu Sương, bước vào chính điện tìm y phục của mình. Thay xong y phục, giày tất, rửa mặt sạch sẽ, lấy khăn lau khô tóc, nặng nề bước ra khỏi cửa điện.

Lúc này, cung nhân được Trương nội thị phái đi đã kịp tới nơi, dâng lên áo khoác, lò sưởi tay và một chén canh gừng.

Thu Sương sợ Thánh thượng vì quá lo lắng cho Hoàng hậu mà không màng đến long thể, vội bước tới, giọng trầm ổn khuyên nhủ: “Điện hạ cùng hoàng tự còn phải dựa vào Thánh thượng. Vạn mong Thánh thượng bảo trọng long thể, uống ít canh gừng cho ấm người.”

Tống Hành nghe vậy, mới nhận chén canh gừng uống cạn, xoa tay sưởi ấm, chờ khi đã khôi phục tri giác, hắn nhận lấy lò sưởi tay do hoàng môn dâng lên.

Thái hoàng thái hậu ở trong thiên điện nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chống gậy bước ra. Còn chưa kịp cất lời gọi Tống Hành vào thiên điện chờ tin tức cùng mình, bà đã thấy vài cung nhân quỳ xuống cản trở, không cho hắn bước vào phòng sinh.

“Tránh ra cho trẫm!” Tống Hành thần sắc gấp gáp, lớn tiếng quát.

Cung nhân trung thành tận tụy, không màng đến an nguy bản thân, dù phải liều chết vẫn kiên quyết ngăn cản, cúi thấp khẩn cầu: “Thánh thượng, làm vậy không được. Phòng sinh ô uế, sợ sẽ làm long thể xung phạm. Thánh thượng ngàn vạn không nên vào.”

Tống Hành đã hạ quyết tâm, chỉ hơi vận sức thì đã giằng khỏi sự cản trở, bàn tay lớn vươn tới, chạm vào cửa điện.

Đúng lúc này, giọng nói của Thái hoàng thái hậu bỗng cao vút: “Thánh thượng không thể!”

“Trên đời này, nào có lý nam lang vào phòng sinh. Cho dù Thánh thượng có lo lắng đến đâu thì người nghĩ thử xem, vào rồi người có làm được gì?”

Tống Hành không hề do dự, đáp: “Hoàng hậu sắp sinh con của trẫm. Trẫm không thể chỉ đứng bên ngoài chờ, trẫm muốn được ở bên nàng.”

Thái hoàng thái hậu thấy hắn đã mất trí, khó lòng khuyên giải, bèn ra hạ sách, nhẫn tâm đâm một nhát vào tim hắn: “Vậy Thánh thượng nghĩ xem, giờ phút này nàng có muốn gặp người không?”

Tống Hành nghe lời, động tác trong tay thoáng khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó, hắn vẫn đẩy cửa bước vào, ánh mắt kiên định, nói: “Cho dù nàng không muốn gặp trẫm, trẫm cũng không thể để nàng một mình đối diện với cửa sinh nguy hiểm.”

Nói rồi, hắn sải bước qua bậu cửa.

Dương Quân thấy vậy cũng định theo vào, Tống Hành cúi người xuống, ân cần trấn an bé: “Trân Trân còn nhỏ, có a gia vào ở bên a nương là được rồi. A gia hứa với con, nhất định sẽ khiến a nương bình an vô sự, được không?”

Tống Hành nói bằng giọng chân thành tha thiết, thêm vào đó có Thu Sương đứng bên cạnh khuyên nhủ, Dương Quân lúc này mới chịu thôi, đôi mắt hoe đỏ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn thốt ra một chữ: “Dạ.”

Trên giường, Thi Yến Vi hai tay nắm chặt lấy tấm đệm dưới người, cơn đau do khung xương chậu mở ra khiến nước mắt hòa lẫn mồ hôi chảy xuống, ướt đẫm hai bên tóc mai, thấm cả vào gối mềm.

Úc Kim ngồi ở đầu giường, thay Thi Yến Vi lau mồ hôi. Vì chưa từng đỡ đẻ bao giờ, nàng cũng chẳng biết phải giúp thế nào, chỉ nhìn thấy bộ dạng đau đớn của nàng ấy mà lòng đau như thắt, nước mắt chực rơi.

Tống Hành lặng lẽ xuất hiện phía sau Úc Kim, đứng bên lò than một lúc để xua đi khí lạnh trên người, rồi đặt lò sưởi tay xuống, lúc này mới dám bước tới nhận lấy khăn tay từ tay Úc Kim, cố giữ giọng bình tĩnh nói với nàng: “Ngươi qua bên kia chờ đi, ở đây cứ để trẫm.”

Bà đỡ đang tập trung kiểm tra xem Thi Yến Vi đã mở được mấy phân, chưa kể Tống Hành không để cung nhân mang nước hay đổ nước được lên tiếng, nhất thời không nhận ra hắn đã vào phòng. Tới khi nghe hắn tự xưng “trẫm”, bà vội vã đứng dậy, toan hành lễ.

Tống Hành vung tay ra hiệu bảo không cần, rồi phân phó: “Không cần hành lễ, các ngươi cứ yên tâm đỡ đẻ cho Hoàng hậu. Đợi Hoàng hậu bình an, trẫm nhất định trọng thưởng, bảo đảm con cháu các ngươi đời đời hưởng không hết vinh hoa phú quý.”

Hắn tuyệt nhiên không nhắc tới hoàng tự, chỉ nói hoàng hậu cần bình an. Bà đỡ hiểu ý, từ giờ trở đi phải dốc sức bảo toàn tính mạng cho người mẹ.

Một bà đỡ khéo mồm khéo miệng vì muốn lời nói mang lại may mắn, nên vẫn nhắc đến hài nhi trong bụng: “Dân phụ nhất định sẽ dốc hết sức mình giúp Hoàng hậu điện hạ thuận lợi hạ sinh hoàng tự.”

Tống Hành chẳng để tâm bà nói gì, ngồi xuống thay Úc Kim, dùng khăn tay lau mồ hôi cho Thi Yến Vi một lần nữa. Giọng hắn dịu dàng hết mực, khẽ an ủi nàng: “Âm Nương đừng sợ, ta sẽ luôn ở đây cùng nàng. Vừa rồi ta đã đến cung Thiên Hữu, cầu thần quan ban phúc lành đến cho nàng, mong nàng được bình an. Âm Nương nhất định sẽ không sao.”

Thi Yến Vi dường như đau đớn đến mức không thể thốt nên lời, chỉ còn cách cắn chặt răng. Thế nhưng, nàng vẫn không kiềm chế được những tiếng rên rỉ thống khổ, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi từ hốc mắt.

Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, đến cuối cùng, Thi Yến Vi gần như không còn sức lực để bấu víu lấy giường nệm, hai tay yếu ớt buông thõng trên chăn gấm.

Tống Hành bị cảm xúc của nàng cuốn theo, mắt hắn cũng ánh lên lệ quang, chỉ là hắn dằn xuống để không rơi lệ.

Hắn nắm lấy tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay mình, thì thầm hết lần này đến lần khác: “Trân Trân vẫn đang đợi nàng ở bên ngoài. Thần quan chắc chắn sẽ ban phước lành cho nàng, phù hộ nàng bình an.”

Thi Yến Vi biết rõ người trước mặt không phải Trần Nhượng, nhưng lòng bàn tay của hắn đủ ấm áp, khiến nàng cảm nhận được sự chân thành của hắn khi luôn ở bên cạnh nàng, an ủi và tiếp thêm cho nàng niềm tin, để nàng không phải một mình đối mặt với nỗi sợ hãi khi lâm bồn…

Trong lòng tuy không mảy may rung động, cũng không thể tha thứ những lỗi lầm hắn từng gây ra, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận rằng cách làm của hắn không hoàn toàn vô ích. Ít nhất, nó đã mang đến sự khích lệ tinh thần cho nàng.

“Trân Trân và Lệnh Nghi… hẳn cũng đang nhớ mong ta. Ta… nhất định sẽ bình an mà thôi.”

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối sầm lại. Theo tiếng báo của bà đỡ: “Đã mở tám phân rồi,” nữ y vội vàng tiến đến xem xét, nhận ra sản phụ đã kiệt sức, bèn kê đơn thuốc, sai người đi sắc.

Phương thuốc đó cần một vị dẫn là nhân sâm.

Tống Hành liền sai mang loại tốt nhất đến. Nghĩ đến việc nàng lâu rồi chưa ăn uống gì, hắn lo rằng nàng khó nuốt được thức ăn thông thường, liền hỏi nữ y, được biết rằng chỉ có thể dùng cháo hoặc sữa dạng lỏng, bèn truyền lệnh đến cục Thượng thiện, làm một bát sữa hấp đường đưa tới.

Khi cung nữ mang thuốc vào, Thi Yến Vi cũng đã mở đủ mười phân.

Cơn đau thấu xương không ngừng ập đến, dù lúc này nàng đã kiệt sức, nhưng vẫn không thể ngừng rơi lệ. Dù có lấy khăn lau đi cũng không giúp được gì, Tống Hành nhìn thấy nàng như vậy, chỉ thấy trong lòng như có nghìn vạn vết dao cắt, hận không thể thay nàng gánh chịu nỗi thống khổ này.

Tống Hành gắng kìm nước mắt, bưng chén thuốc đến, nâng nàng ngồi dậy, nhẹ giọng vỗ về: “Âm Nương, uống chút thuốc này trước, lát nữa lại ăn sữa hấp đường, được không?”

Thi Yến Vi bị cơn đau hành hạ đến mơ hồ, chỉ cố gắng gật đầu, uống từng thìa thuốc mà hắn đút.

Bà đỡ lớn tuổi hơn vuốt bụng theo tư thế của thai nhi, nhìn xuống dưới, nhíu mày nói: “Hài nhi quá lớn, phải sinh đứng.”

Một bà đỡ khác từng giúp sản phụ sinh đứng, liền hỏi: “Dùng khăn treo hay ôm eo thì tốt hơn?”

“Điện hạ không giống những nông phụ thường xuyên lao động, e rằng đôi chân không đủ sức. Hay là kết hợp cả hai, ngươi lấy khăn treo đến, để điện hạ vịn vào mà đứng, rồi ôm eo giúp người tập trung sức lực.”

Bà đỡ trẻ hơn nghe vậy, vội vàng lấy khăn đã chuẩn bị sẵn treo lên cao, sau đó đỡ Thi Yến Vi dậy.

Bụng Thi Yến Vi còn có một đứa trẻ, thân mình mềm nhũn nặng nề, không gượng nổi, bà đỡ phải tốn nhiều công sức mới nâng được nàng dậy. Úc Kim lập tức muốn lên hỗ trợ, nhưng Tống Hành đã nhanh chóng bước tới, bảo bà đỡ lùi lại, hắn cẩn thận đỡ nàng dậy, để tay nàng nắm vào khăn treo.

Toàn thân Tống Hành tràn đầy sức lực, bà đỡ bèn buông tay, chỉ dẫn hắn cách ôm eo nàng, sau đó tiếp tục hướng dẫn Thi Yến Vi hít thở nhịp nhàng.

Không lâu sau, chén canh sâm cũng dần phát huy tác dụng, giúp nàng khôi phục một chút hơi sức.

Vóc dáng Tống Hành cao lớn hơn nàng rất nhiều, quỳ gối lâu khiến chân hắn bị tê, hắn liền thay đổi tư thế, quỳ lên giường để chống đỡ. Cứ như vậy thay phiên nhau, chẳng mấy chốc qua giờ Tý. (~23h)

Bà đỡ lớn tuổi hơn reo lên: “Điện hạ cố thêm chút nữa, đã thấy đầu của hài nhi rồi!”

Thi Yến Vi mệt mỏi đến cùng cực, cơn đau tưởng như đã làm nàng tê liệt, đến mức không rõ bản thân có dùng đủ sức hay không, văng vẳng bên tai vẫn là tiếng gọi của bà đỡ.

Úc Kim bưng một bát cháo nóng tới, cẩn thận thổi nguội, đến khi cảm thấy vừa ấm mới đưa lên môi nàng.

Thi Yến Vi uống từng ngụm nhỏ để lót dạ, được hơn nửa bát, lại nói khát nước. Cung nhân nghe vậy nhanh nhẹn rót nước dâng lên.

Trong thiên điện, Dương Quân đã được Thu Sương dỗ ngủ. Chờ bé ngủ say, Thu Sương mới tranh thủ bước vào phòng sinh.

Thu Sương lo lắng đứng hầu một bên, ánh mắt thoáng quét qua xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Thánh thượng. Trong lòng không khỏi nghi hoặc: Chẳng nhẽ Thánh thượng vì không nỡ nhìn điện hạ chịu khổ nên đã quay về điện Triều Nguyên?

Đang ngỡ ngàng suy đoán, bất chợt thấy phía sau điện hạ có một bóng người đứng thẳng. Hóa ra còn có người ôm lấy eo điện hạ từ đằng sau. Chẳng phải ai khác, người ấy chính là Thánh thượng.

Đêm ấy, cả phòng sinh không ai được ngủ yên. Cung nhân tất tả đi tới đi lui, chẳng biết đã dùng đến bao nhiêu chậu nước.

Thu Sương vốn được Tống Hành đích thân chọn để hầu hạ Thi Yến Vi. Nay nàng được hầu tại điện Đại Nghiệp, là nhờ ân sủng của cả Thánh thượng lẫn điện hạ. Nàng nhẹ giọng hỏi Úc Kim: “Thánh thượng đã dùng bữa chưa?” thì thấy Úc Kim lắc đầu, đáp: “Điện hạ thương tình, bảo chúng ta thay phiên nhau dùng chút cơm cháo. Điện hạ cũng đã ăn một ít sữa hấp đường và cháo thịt nạc, chỉ riêng Thánh thượng là vẫn chưa ăn uống gì.”

Nghe vậy, Thu Sương cân nhắc chốc lát, mạnh dạn bước lên, chắp tay thi lễ rồi đề nghị: “Thánh thượng đã lâu chưa dùng gì. Hay để nô tỳ thay Thánh thượng hầu hạ điện hạ, người nghỉ ngơi một lúc đi?”

Dĩ nhiên Tống Hành không muốn để ai thay hắn túc trực bên nàng vào những lúc thế này. Huống hồ, giờ khắc này toàn bộ tâm trí hắn đều đặt vào người trong lòng, hắn chẳng còn để tâm đến đói khát, chỉ lắc đầu từ chối.

“Dù Thánh thượng không muốn dùng cơm thì uống vài ngụm nước, ngụm cháo thôi cũng được.”

Thu Sương vừa nói, vừa đưa lên một chén nước. Tống Hành nhận lấy bằng một tay, nhanh chóng uống cạn. Nàng lại bưng tới một bát cháo. Sợ chậm trễ, hắn chỉ vội vã uống hai ngụm, tay còn lại vẫn giữ chặt lấy eo Thi Yến Vi.

Quá trình sinh nở tuy chẳng dễ dàng nhưng cũng không xảy ra dấu hiệu bất trắc nào. Đến khi bình minh ló rạng, ánh sáng đầu tiên nhuốm hồng đường chân trời, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch.

Ngay sau đó là tiếng bà đỡ kích động không thôi: “Chúc mừng Thánh thượng, Hoàng hậu điện hạ đã hạ sinh hoàng tử!”

Bà đỡ dùng kéo cắt dây rốn, lau sạch bé bằng khăn ấm, rồi dùng lụa mềm quấn lại, ôm đến cho Thi Yến Vi nhìn mặt con.

Thi Yến Vi chỉ thoáng nhìn một cái, liền khép mắt lại. Nàng thực sự không còn sức lực để đứng vững, cả người mềm nhũn ngã xuống. Tống Hành tưởng nàng gặp chuyện chẳng lành, kinh hãi đặt nàng nằm xuống giường, lập tức gọi nữ y tới.

Nữ y kiểm tra kỹ càng, xác nhận không có dấu hiệu băng huyết, lại bắt mạch cho nàng rồi trấn an: “Chỉ là điện hạ đã quá mệt mỏi. Thánh thượng hãy để điện hạ ngủ một giấc thật sâu. Điều dưỡng vài ngày, rồi sẽ từ từ hồi phục.”

Suốt cả quá trình, Tống Hành đều không để tâm đến câu “là hoàng tử” từ miệng bà đỡ, cũng chẳng liếc nhìn hài tử lấy một lần. Hắn chỉ nhẹ nhàng kéo chăn phủ lên người nữ lang, rồi lấy chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh nàng. Một tay đặt lên lớp chăn, dường như chỉ khi chạm vào mới khiến lòng hắn yên ổn.

Bà đỡ thấy hắn chẳng có ý định nhìn mặt đứa trẻ, không lòng khỏi sinh nghi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sợ khí lạnh bên ngoài làm đứa bé bị nhiễm lạnh, bèn giao đứa bé cho Úc Kim, nhẹ bước lui ra khỏi phòng sinh.

“Thế nào rồi, là hoàng tử hay công chúa?” Thái hoàng thái hậu vội vàng hỏi, vẻ mặt nôn nóng.

Thánh nhân mất mẹ từ sớm, trong cung chỉ còn lại Hoàng hậu và Thái hoàng thái hậu. Nhìn vào tướng mạo, khí độ cùng phục sức, liền đoán đây hẳn là Thái hoàng thái hậu. Bà đỡ trẻ tuổi hơn khom người, chắp tay trước ngực thi lễ, đáp lời: “Hồi bẩm Thái hoàng thái hậu, Hoàng hậu điện hạ đã hạ sinh một vị hoàng tử, mẹ tròn con vuông.”

Thái hoàng thái hậu nghe đến câu “là hoàng tử” liền nắm lấy chuỗi Phật châu, khẽ tụng “A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ”. Nhưng đến đoạn “mẹ tròn con vuông” thì ánh mắt bà vẫn bình thản, không chút xao động.

Nhị lang để trống lục cung, không còn nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ mà nữ nhân kia sinh được sau này chắc chắn sẽ trở thành thái tử.

Thái hoàng thái hậu nghĩ ngợi một hồi, tiếp tục hỏi: “Hoàng tử hiện đang ở đâu?”

Bà đỡ đáp: “Bẩm, vẫn còn ở trong phòng sinh, được quý nhân bên cạnh hoàng hậu ẵm bồng.”

Thái hoàng thái hậu liếc nhìn cung nhân đứng phía sau, ra lệnh ban thưởng cho hai bà đỡ mỗi người năm mươi quan tiền.

Nhận được thưởng, hai bà đỡ liền quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Một lát sau, khi Thái hoàng thái hậu bước vào phòng sinh, Úc Kim đang bế đứa trẻ, dịu dàng dỗ dành. Ngày trước, khi Dương Quân còn quấn tã, nàng thường hay bế cô bé, vì vậy cũng có chút kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ nhỏ. Chỉ một lúc, đứa trẻ đã thôi khóc, ngủ thiếp đi, đôi tay bé nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế cầm dây rốn.

Thái hoàng thái hậu tiến lại gần Úc Kim, nhìn đứa trẻ trắng trẻo, bụ bẫm, không khỏi vui mừng, ánh mắt rạng rỡ, khẽ cười nói: “Ngoan lắm, để thái bà bế cháu xem nào.”

Trong lòng Úc Kim vẫn còn giữ sự ác cảm với Thái hoàng thái hậu bởi những gì bà từng làm với Thi Yến Vi và Dương Quân, nhất thời không biết có nên để đứa trẻ cho bà bế không. Song, ngay khi bàn tay Thái hoàng thái hậu chạm vào, đứa trẻ trong tã đột nhiên oà khóc.

“Đừng khóc, ngoan nào, ngoan nào, để nô tỳ bế người nha.” Úc Kim nhân cơ hội bước vào phòng trong, tránh để Thái hoàng thái hậu tiếp cận.

Thái hoàng thái hậu thấy vậy, bất giác nhớ lại những việc bà từng làm khi nữ tử họ Dương vừa hồi cung, đôi mày nhíu lại, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ đứa trẻ này chỉ gần gũi với mẹ ruột, chứ không muốn thân cận với thái bà như mình?

Sơ Vũ dường như nhìn thấu tâm sự của Thái hoàng thái hậu, liền đỡ tay bà, ôn tồn khuyên nhủ: “Thái hoàng thái hậu đã cả đêm nay chưa được nghỉ ngơi, chi bằng hồi cung trước. Hoàng tử mạnh khỏe, lại đang ngủ yên. Ngày mai trời sáng rồi, Thái hoàng thái hậu quay lại thăm cũng chưa muộn.”

Nghe xong, Thái hoàng thái hậu mới nhẹ nhõm phần nào, thở dài một hơi, bất đắc dĩ rời khỏi nơi này.

Úc Kim thấy Thái hoàng thái hậu đã rời đi, trái tim treo lơ lửng ban nãy dần yên ổn lại. Khi bà bước vào, Úc Kim suýt nữa đã nghĩ bà muốn cướp tiểu hoàng tử đưa về cung Huy Du nuôi dưỡng.

Tống Hành rõ ràng cũng đã mệt mỏi đến cực độ, gục xuống bên mép giường mà ngủ thiếp đi. Cho đến khi Thi Yến Vi khát nước tỉnh dậy, khẽ động vào chăn, Tống Hành mới giật mình tỉnh giấc, vội vàng hỏi: “Nàng không thoải mái ở đâu sao?”

Cả người nàng lúc nàng chỗ nào cũng không thoải mái, nhất là phần dưới, đau đớn đến mất sạch giác quan.

“Ta khát.”

Nghe vậy, Tống Hành liền đặt tay nàng lại dưới chăn, nói: “Nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, ta rót chén nước ấm mang đến.”

Chỉ một lát sau, Tống Hành đã mang nước ấm vào, thổi nguội bớt rồi mở lời, trò chuyện với nàng: “Nữ y nói lần này Âm Nương chịu tội không nhỏ, không những uống thuốc mà còn phải thoa thuốc nữa. Lát nữa ta sẽ đút bữa sáng cho nàng, rồi sẽ chuyên tâm học cách thoa thuốc từ chỗ nữ y.”

Thi Yến Vi lặng lẽ nghe hắn nói hết nhưng không đáp lại. Nàng được hắn đỡ dậy, chậm rãi uống chén nước ấm.

Cổ họng nàng dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cảm giác ê ẩm khắp tứ chi bách hài dường như càng mạnh hơn, vì vậy, nàng nằm xuống chăn nghỉ ngơi tiếp.

Tống Hành thấy nàng vẫn còn khó chịu nên cũng không dám chạm vào người nàng, sợ làm tăng sự đau đớn.

Hắn đứng dậy rời đi, gọi người dẫn nữ y đến.

Nữ y kê thuốc giảm đau, sau đó bảo Tống Hành ra ngoài, nói rằng cần thay thuốc cho sản phụ. Nhưng Tống Hành không tránh đi, chỉ đứng phía sau nữ y, bình tĩnh nói: “Đến lúc không có người khác thay thì trẫm sẽ tự làm, nên học trước thì hơn.”

Lời vừa dứt, nữ y quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt thoáng vẻ dò xét. Sau vài giây lặng im, dường như nàng đã nhận thấy thành ý của hắn, bèn kiên nhẫn chỉ dạy từng bước phải làm thế nào.

Hôm ấy, buổi sáng, Tống Hành không vào triều cũng không xử lý quốc sự. Sau khi hầu hạ Thi Yến Vi dùng xong bữa sáng và uống thuốc, lại dỗ nàng ngủ, hắn mới rảnh rỗi chút ít để hỏi thăm tình hình của hài tử.

Tống Hành chỉ liếc qua đôi mắt, rồi lại vội vã rời đi, thẳng hướng đến điện Triều Nguyên, hạ một đạo thánh chỉ đại xá thiên hạ, tỏ ý cầu phúc cho Hoàng hậu và đứa bé.

Đến buổi chiều, Thái hoàng thái hậu tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, lúc ăn cơm xong thì tin tức cũng truyền tới điện Huy Du. Bà biết Tống Hành muốn lập đứa bé ấy làm thái tử nên mới làm ra hành động này.

Cho dù đứa trẻ ấy được sinh ra bởi ai, thì rốt cuộc vẫn là huyết mạch duy nhất của Nhị lang, lại là tằng tôn của bà. Lập nó làm thái tử, xét về tình lý đều thỏa đáng, không thể bắt bẻ gì được.

Thái hoàng thái hậu thong thả uống một chén trà cho tỉnh táo, sai Thư Vũ đến khố phòng lấy ra một vòng cổ đầu kỳ lân chạm khắc họa tiết rồng uốn lượn tinh xảo, làm bằng vàng, truyền lệnh: “Sai người chuẩn bị bộ liễn, ta muốn đến điện Đại Nghiệp.”

Bộ liễn dừng trước điện Đại Nghiệp, Thái hoàng thái hậu được người đỡ xuống kiệu, bước vào chính điện. Trông thấy đứa trẻ đang được nhũ mẫu bế trên tay, Dương Quân đang dùng một con thỏ vải để chơi đùa với nó.

Thi Yến Vi vẫn không có tinh thần, tựa mình trên giường nhìn Dương Quân, còn Tống Hành cũng chỉ hướng ánh mắt về phía Dương Quân, không hề bế bồng đứa bé.

Bình Luận (0)
Comment