Nụ hôn đầu giữ hai mươi năm lại cho một thằng đàn ông.
Sau khi kết thúc nụ hôn đầu câu đầu tiên mình nói vậy mà lại là, ta mắc tè…
Mà cảm xúc lớn nhất còn lại là, may quá lúc hôn chưa tè ra đầy người Cơ Vô Tà …
Hôn xong chuyện đầu tiên hai người làm là vác xác chui vào trong ngõ nhỏ đi tè…
Lâm Nhiễm cảm giác thù của Từ Hoan với mình cũng đã kết hạ, cũng đã đủ ba lần rồi, đờ mờ chắc cũng sắp ngang huyết hải thâm thù.
Cơ Vô Tà hứng thú xem xét biểu cảm khi đi tè của Lâm Nhiễm, thình lình hỏi: Phu nhân, sướng không?
Lâm Nhiễm nói lời chân thành: Sướng.
Cơ Vô Tà liếm liếm môi: Sau này sẽ còn sướng hơn đó.
Lâm Nhiễm căng thẳng buộc thắt lưng, trầm mặc một lát lại hỏi: Người trong xe ngựa kia là những ai vậy?
Cơ Vô Tà thoải mái: Thai phụ.
Lâm Nhiễm nhất thời tâm lạnh phân nửa, hoảng sợ hỏi: Ngươi bắt nhiều thai phụ như vậy là muốn làm gì?
Cơ Vô Tà sờ sờ cằm, dài giọng hỏi ngược lại: Bắt ——?
Lâm Nhiễm: Đúng vậy.
Cũng không thể là thấy ngươi đẹp trai tự chạy tới chứ hả.
Cơ Vô Tà trầm ngâm một lát, chậm rãi lộ ra một nụ cười âm trầm nói: Luyện đan.
Lâm Nhiễm bình tĩnh: Éc.
A a a a a a a a a a a a a a a cứu mạng a a a a a a!
*Chú thích[1] á huyệt: huyệt câm, điểm vô ngậm mồm mất tiếng:v
[2] tâm như tro tàn: lòng nguội lạnh, mất hết hy vọng