Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 69

Chap này dễ thương quá trời luôn~

Khi về tới viện của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân vẫn còn ríu ra ríu rít, nàng không thể nhịn được nữa, trực tiếp lấy tay che miệng của hắn, "Được rồi, dù sao thì chàng cũng không chết được. Ta mới không thèm lo lắng cho chàng đâu."

Dĩ nhiên nàng hiểu Quốc sư đại nhân ríu ra ríu rít chính là vì sợ nàng lo lắng nên mới cố ý làm nàng phân tâm.

Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng bỏ tay nàng xuống, thở dài thườn thượt,"Phu nhân, nàng nói vậy làm ta rất thương tâm."

Mộ lâu chủ hừ nhẹ một tiếng, dìu hắn nằm lên giường, sau đó, nàng cũng leo lên giường. Quốc sư đại nhân nhắc nhở nàng, "Phu nhân, độc này không bức ra được."

"Đương nhiên là ta biết điều này. Ai nói ta muốn bức độc?" Mộ lâu chủ trợn tròn mắt. Sau đó, thân thủ nhanh nhẹn bắt đầu thoát y phục của hắn. Quốc sư đại nhân sửng sốt một chút, thân thủ ôm lấy nàng, ra vẻ ta hiểu rồi, "Phu nhân, thì ra nàng muốn ta chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu sao?"

Mộ lâu chủ trừng hắn một cái, bất đắc dĩ nói, "Chàng đã nghe qua dĩ độc trị độc chưa?"

*Dĩ độc trị độc: Lấy độc trị độc.

Quốc sư đại nhân gật gật đầu. Dĩ nhiên là hắn đã nghe qua câu nói này nhưng dĩ độc trị độc và việc nàng thoát y phục của hắn có quan hệ gì với nhau?

Mộ lâu chủ nhìn hắn, mím môi nói, "Phu nhân của chàng mới là độc nhất."

"Khụ khụ khụ..." Quốc sư đại nhân ho ra một búng máu, tầm mắt còn không quên đánh giá Mộ lâu chủ thật kỹ. Hắn thật sự không nhìn ra được trên người của nàng có độc dược gì. Bất quá, nghĩ đến độc thuật xuất thần nhập hoá của nàng, đúng là có vài phần đáng tin.

Nhưng Quốc sư đại nhân vẫn thực hoài nghi hỏi nàng một câu, "Phu nhân, nàng được không?"

Mộ lâu chủ lạnh nhạt đáp lời, "Thử xem chẳng phải sẽ biết sao?" Trong lúc nói chuyện, nàng đã thoát toàn bộ y phục của hắn.

Quốc sư đại nhân câm lặng nhìn trời, đây là chuyện có thể tuỳ tiện thử sao?

Tất nhiên là Quốc sư đại nhân không dám để nàng mạo hiểm, tay hắn nắm lấy tay nàng, "Vẫn là nên dùng phương pháp khác để giải độc đi!"

Mộ lâu chủ nhìn hắn trong chốc lát rồi thở dài, "Dịch, trong lòng ta tự có chừng mực. Thể chất của ta không giống với người bình thường. Hơn nữa, công pháp ta tu luyện cũng không phải là công pháp bình thường. Dù là loại độc lợi hại như thế nào cũng vô dụng với ta."

Dù đã được trọng sinh nhưng thể chất của nàng vẫn giống như trước. Tuy rằng thể chất của thân thể này không giống trong trí nhớ của "Mộ Lưu Ly".

Lúc trước, trên người của nàng còn lưu lại dư độc là vì độc đó đã sớm ăn mòn ngũ tạng lục phủ của thân thể này. Mà công lực của nàng lúc đó vẫn chưa đủ để bức độc ra, có thể giữ được mạng đã là chuyện may mắn lắm rồi.

Khi Quốc sư đại nhân đút nàng dược hoàn Giải Bách Độc, tuy không thành công khiến nhiệt độ thân thể của nàng trở lại bình thường nhưng lại khiến cho nàng đột phá thêm một tầng công pháp. Bây giờ, dù là loại độc lợi hại đến cỡ nào thì cũng không làm khó được nàng. Nếu như dược hoàn Giải Bách Độc khiến cho người ta bách độc bất xâm thì Mộ lâu chủ chính là vạn độc bất xâm.

Tay của nàng gỡ mặt nạ của Quốc sư đại nhân, nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu mày, tiếp tục nói, "Huống hồ, ta cũng không phải là đồ ngốc. Tuy rằng phương pháp của chàng có thể giải độc nhưng cũng sẽ hao tổn một nửa công lực của chàng."

Đối với điều này, Quốc sư đại nhân lại không chút bận tâm, "Nếu luyện lại không được thì thôi. Dẫu sao, công lực của ta vốn không thâm hậu như vậy."

Có rất nhiều người sẽ cảm thấy vô cùng thống khổ sau khi có được mọi thứ lại phải mất đi toàn bộ. Nhưng họ lại quên mất một điều rằng, ban đầu bản thân của họ chính là bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Nếu mất đi thì làm lại một lần nữa. Cùng lắm thì trở về vạch xuất phát mà thôi.

Tuy rằng đạo lý này vô cùng đơn giản nhưng có mấy ai làm được.

Dù Quốc sư đại nhân là người cầm được thì có thể buông được nhưng điều này không bao gồm Mộ lâu chủ. Chỉ có nàng là khác biệt. Từ lúc hắn đã cầm được nàng, hắn đã quyết định vĩnh viễn sẽ không buông tay. Hắn không dám lấy nàng ra để mạo hiểm.

Mộ lâu chủ lười phải nói nhiều với hắn. Bây giờ, Quốc sư đại nhân suy yếu vốn không phải là đối thủ của nàng. Nếu mềm mỏng không được thì nàng sẽ dùng biện pháp cứng rắn.

Kết quả cuối cùng tất nhiên là Quốc sư đại nhân không thoát khỏi lòng bàn tay của Mộ lâu chủ, bị nàng không chút ôn nhu ăn sạch sẽ.

Rốt cuộc, Quốc sư đại nhân cũng biết phu nhân nhà hắn luyện tà công. Nhưng mà, loại võ công này rất dễ thu liễm khí tức, một chút cũng không toả ra tà khí.

Đây cũng là lý do mà Mộ lâu chủ hạ độc thuận buồm xuôi gió đến vậy. Bởi vì nàng không cần dược liệu cũng có thể chế ra độc dược. Dù Quốc sư đại nhân có học vấn uyên bác cũng chưa từng thấy qua loại võ công quỷ dị như vậy.

"Khụ khụ..." Quốc sư đại nhân ho ra một ngụm máu đen, Mộ lâu chủ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, đưa cho hắn một ly trà để súc miệng.

Quốc sư đại nhân không thể không thừa nhận rằng biện pháp dĩ độc trị độc này của nàng đúng là công hiệu. Nhưng mà, tâm của hắn vẫn luôn phập phồng lo sợ, thiếu chút nữa là đã bị nàng hù chết rồi. Bây giờ, tận mắt nhìn thấy Mộ lâu chủ không xảy ra việc gì thì hắn mới được yên lòng.

Bỏ chén trà trong tay xuống, Quốc sư đại nhân kéo nàng vào lòng, khẽ cắn vành tai của nàng, giọng nói mang theo trách cứ và lo sợ, "Phu nhân, nàng quá mạo hiểm rồi." Nếu vạn nhất nàng trúng độc thì phải làm sao? Đến lúc đó, ngay cả thời gian để hắn nghĩ ra biện pháp giải độc cho nàng cũng không có.

Mộ lâu chủ không chút để ý nói, "Tự ta có chừng mực."

Quốc sư đại nhân không khỏi nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, "Phu nhân, rốt cuộc nàng có hiểu không? Dù là quyền lực, địa vị hay là công lực cũng không quan trọng với ta. Cùng lắm thì luyện lại hay tìm về mà thôi. Nếu không tìm về được thì cũng không sao cả. Nhưng chỉ có nàng, ta không đánh mất được."

Mộ lâu chủ nhìn hắn, gật gật đầu, "Ta hiểu." Ngay tại thời điểm Quốc sư đại nhân cảm thấy được an ủi, chuẩn bị nói không cho phép nàng làm xằng làm bậy nữa thì Mộ lâu chủ lại bổ sung thêm một câu, "Trong lòng ta tự có chừng mực."

Lời nói sắp bật ra miệng của Quốc sư đại nhân lập tức bị nuốt về. Mộ lâu chủ chính là loại người chết cũng không hối cải. Tuy rằng hắn biết Mộ lâu chủ tự có chừng mực nhưng hắn không thích cảm giác phập phồng lo sợ này chút nào. Nghĩ đến việc này còn có thể lặp lại, trái tim của Quốc sư đại nhân vô cùng sợ hãi, làm sao cũng không thể yên ổn lại được.

Vì thế, Quốc sư đại nhân trực tiếp ném đầu sỏ khiến hắn lo sợ mà người nào đó lại không chút để ý lên giường, hừ một tiếng, "Ta cảm thấy nàng còn chưa rõ đâu." Hắn nhất định phải hảo hảo "giáo huấn" nàng một lần để nàng nhớ kỹ mới được.

Một lát sau, Mộ lâu chủ bị ai kia "giáo huấn" đã thở hồng hộc. Chỉ là, Quốc sư đại nhân chỉ châm lửa chứ nhất quyết không chịu dập lửa. Rốt cuộc, Mộ lâu chủ không nhịn được nữa, tức giận nói, "Văn Nhân Dịch, chàng đúng là quá đáng. Chàng lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta không lo lắng cho chàng sao?"

Nghe vậy, trái tim của Quốc sư đại nhân lập tức mềm nhũn, đôi mắt hoa đào tràn đầy ôn nhu.

Mộ lâu chủ còn đang tức giận hành vi ác liệt của hắn, giả vờ như không thấy vẻ mặt đầy ôn nhu của ai kia, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu về hướng khác.

Nhìn bộ dạng mất tự nhiên của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân ngoéo môi một cái, hôn hôn hai má đỏ bừng của nàng, ôm nàng dỗ dành, "Là ta không đúng. Phu nhân đại nhân đại lượng, hãy tha cho ta một lần đi!"

Trong lúc nói chuyện, Quốc sư đại nhân cũng không quên dập lửa. Cuối cùng, Mộ lâu chủ chỉ có thể rên rỉ đáp lại lời của hắn.

Sau khi chấm dứt một cuộc hoan ái, Mộ lâu chủ tiến sâu vào lòng của Quốc sư đại nhân, lười biếng mở miệng, "Quốc sư đại nhân..."

Quốc sư đại nhân nhẹ nhàng xoa xoa thắt lưng cho nàng, thở dài, "Phu nhân, vào thời khắc này, nàng có thể gọi một tiếng phu quân được không?" Không khí rõ ràng đang vô cùng tốt thì nàng lại kêu một tiếng Quốc sư đại nhân để phá tan bầu không khí. Phu nhân nhà hắn cũng quá đặc biệt rồi.

Mộ lâu chủ trừng hắn. Quốc sư đại nhân thật sự là người vừa bị trúng độc sao? Vì sao người mới được giải độc lại tràn đầy sức sống thế này chứ?

Thấy thế, Quốc sư đại nhân vội vàng vỗ lưng của nàng để trấn an, hỏi, "Phu nhân muốn nói gì?"

Mộ lâu chủ thu hồi cái nhìn nảy lửa với Quốc sư đại nhân, tựa vào lòng hắn, nhắm mắt dưỡng thần, lên tiếng, "Sau ngày mai, để người của Địa Ngục ra mặt đem Phá Thiên đao phổ bán cho Thương Ngao. Chúng ta mỗi người một nửa bạc. Nhớ rõ là phải bán được nhiều tiền một chút, không cần ra giá quá rẻ..." Ý tứ của nàng rất rõ ràng - muốn Địa Ngục nhai dùng công phu sư tử ngoạm.

*Công phu sư tử ngoạm: đưa ra giá cắt cổ.

Quốc sư đại nhân nhìn người trong ngực đã ngủ thiếp đi, lắc đầu cười khẽ. Mộ lâu chủ đúng là chiếm hết tiện nghi của hắn mà. Cái gì Lạc Tiên lâu cũng chưa làm đã muốn nhận nửa bạc. Bất quá, ai bảo Mộ lâu chủ là phu nhân của hắn chứ? Cho dù là làm không công thì hắn cũng phải làm tốt việc nàng giao phó. Phải biết rằng, không phải ai cũng có thể khiến cho Mộ lâu chủ chiếm tiện nghi thuận tay như hắn đâu.

Ngày tiếp theo đã là ngày cuối cùng của kỳ hạn bảy ngày. Đêm qua, Dạ Trạch đã cố gắng lần cuối cùng. Đáng tiếc là bị Minh Y chặn ở ngoài viện, không thể tới gần viện của Mộ lâu chủ dù chỉ nửa bước.

Sáng sớm hôm nay, mọi người tụ tập ở đại sảnh. Thương Ngao là người đầu tiên xuất hiện. Dẫu sao, dựa vào tình huống hiện tại, mọi người tuỳ thời đều có thể bạo động, tất nhiên là hắn ta phải có mặt để chấn chỉnh mọi việc.

Trong đại sảnh.

Các môn phái đều ngồi ở vị trí của họ. Ở bên phải, vị trí đầu tiên là của Mộ lâu chủ. Bên cạnh nàng là Ngọc công tử.

Bên trái, hai chỗ vẫn còn để trống. Bởi vì ở đây là Hướng Liên Thiên các nên vị trí đầu tiên vốn là chỗ của Dạ Trạch. Nhưng bởi vì gã ta là người đang bị phạt nên phải nhường cho Thương Ngao. Gã ta phải ngồi ở bên cạnh Minh chủ Võ lâm. Sao? Quá không tôn trọng chủ nhà ư? Mọi người lại cảm thấy để gã ta ngồi ở bên cạnh Thương Ngao đã là nể mặt gã lắm rồi.

Nhưng mà, Dạ Trạch vẫn chưa xuất hiện.

Vị trí thứ hai ở bên trái là chỗ ngồi của Nhai chủ Địa Ngục nhai. Từ sau khi Nhai chủ Địa Ngục nhai rời khỏi Hướng Liên Thiên các cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, không biết hôm nay hắn có xuất hiện hay không. Vì vậy, chỗ ngồi của hắn vẫn để trống.

Mọi người chưa tề tụ đông đủ nên những người tới sớm trò chuyện đôi câu. Nội dung nghị luận của mọi người chỉ bao gồm hai chuyện. Thứ nhất là, không biết Dạ Trạch đã tìm được Phá Thiên đao phổ chưa. Và thứ hai là chuyện tình giữa Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân và Ngọc công tử.

Vì vậy, Ngọc công tử bị người khác nhìn với ánh mắt thương hại. Phải biết rằng, Ngọc công tử là lang quân như ý của rất nhiều nữ nhân. Vì sao ư? Bởi vì y không những có dung mạo xuất sắc, khí chất tao nhã mà còn vô cùng ôn hoà. Y đích xác là nhân trung long phượng. Chỉ là, không thể ngờ được, y cũng sẽ có một ngày bị người ta từ chối.

Tuy rằng Quốc sư đại nhân quyền thế khuynh đảo nhưng Ngọc công tử cũng là Trang chủ của một trang. Huống hồ, nếu y muốn, y hoàn toàn có thể trèo lên cao hơn nữa. Vả lại, thanh danh của Ngọc công tử tốt hơn Quốc sư đại nhân nhiều lắm. Đã vậy, dung mạo và võ công của y hoàn toàn có thể áp đảo Quốc sư đại nhân. Mọi người nghĩ mãi vẫn không ra vì sao Mộ lâu chủ lại chọn Quốc sư đại nhân mà không chọn Ngọc công tử chứ?

Mọi người đột nhiên nhớ đến lời nói của Mộ lâu chủ, rằng nàng không có nghĩa vụ vì người khác cảm thấy xứng đáng mà phải thích bất luận kẻ nào. Vì thế, dù họ cảm thấy Ngọc công tử và Mộ lâu chủ xứng đôi cỡ nào thì Mộ lâu chủ cũng sẽ không thích Ngọc công tử. Đối với điều này, mọi người cũng chỉ có thể đau lòng thay Ngọc công tử mà thôi.

Đối với ánh mắt của người khác, Quân Như Ngọc lại không chút để ý, yên lặng ngồi tại chỗ. Y giống như đang ở trong thế giới của y mà thôi, vô cùng yên bình.

Khi Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ xuất hiện, mọi người trong đại sảnh đột nhiên im phăng phắc. Sau đó, mọi người lại bắt đầu xôn xao bàn tán.

Hôm qua, đã có một vài người nhìn thấy dung mạo của Mộ lâu chủ. Hôm nay, nhìn lại lần nữa vẫn cảm thấy kinh diễm. Về phần những người hôm qua chưa được thấy thì khỏi phải nói rồi - Mộ lâu chủ đúng là tuyệt sắc giai nhân.

Tuy dung mạo của nàng không chút nhu nhược nhưng vẫn khiến người ta không nhịn được mà muốn chở che cho nàng. Khí chất ôn hoà mà lạnh lùng của nàng giống như tiên nữ giáng trần. Chỉ là, dù đẹp đến nhường nào thì vẫn mang đến cho người khác cảm giác lạnh nhạt.

Quốc sư đại nhân của chúng ta đang rất mất hứng. Nguyên nhân ư? Bởi vì, Mộ lâu chủ nói rằng, dù sao cũng đã bị người khác nhìn thấy dung mạo của nàng nên nàng quyết định không mang khăn che mặt nữa. Vả lại, mang khăn che mặt cũng rất bất tiện. Nghe vậy, trong lòng Quốc sư đại nhân tất nhiên là không vui nổi. Vì sao hắn phải để cho đám sắc lang này nhìn thấy dung mạo của phu nhân nhà hắn chứ? Nhưng mà, nghĩ đến tính tình sợ phiền toái của Mộ lâu chủ, hắn vẫn thuận theo nàng.

Hắn cũng không thể vì một chút tâm tư nho nhỏ của bản thân mà khiến cho nàng không thể lộ ra dung mạo thật, phải không?

Tuy Quốc sư đại nhân rất keo kiệt với người khác nhưng lại vô cùng rộng lượng với Mộ lâu chủ. Hắn suy nghĩ cho nàng, săn sóc chu toàn cho nàng. Dù hắn không nói gì, Mộ lâu chủ vẫn hiểu tâm ý của hắn.

Vì thế, khi Quốc sư đại nhân kéo Mộ lâu chủ vào lòng bởi vì bất mãn với những ánh mắt đánh giá của mọi người, nàng cũng chỉ buồn cười nhìn hắn một cái rồi thôi. Thôi, tuỳ hắn vậy.

Khi ánh mắt ôn hoà pha lẫn hờn giận của Quốc sư đại nhân đảo qua, mọi người lập tức thu mắt về. Dù trên người hắn không có sát khí hay sát ý thì mọi người vẫn cảm thấy vô cùng áp lực, không dám đấu mắt với Quốc sư đại nhân, đành phải thu mắt về.

Thấy những người khác đã dời mắt, Quốc sư đại nhân cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói gì đó với Mộ lâu chủ. Sau đó, Mộ lâu chủ trừng hắn một cái. Thấy vậy, Quốc sư đại nhân cong môi cười, vừa cao quý vừa tà mị, câu hồn đoạt phách.

Có vài người vụng trộm nhìn thấy một màn này rồi quên cả dời mắt. Dù là người đáng tiếc cho Ngọc công tử cũng không thể không thừa nhận rằng, hai người họ đứng chung một chỗ nhìn rất xứng đôi. Khí chất của Quốc sư đại nhân rõ ràng là kém xa khí chất của Mộ lâu chủ, nhưng vô cùng hoàn mỹ khi hai người đứng cạnh nhau. Hai người mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ ấm áp.

Thật ra, Quốc sư đại nhân chỉ buồn rầu nói với Mộ lâu chủ một câu, "Phu nhân, nếu nàng ngồi ở trong lòng ta thì có ảnh hưởng đến uy nghiêm của Lâu chủ Lạc Tiên lâu không?" Hắn rất thích nàng ngồi vào lòng mình.

Tất nhiên là Thương Ngao sẽ không quên sắp xếp chỗ ngồi cho Quốc sư đại nhân. Tuy Quốc sư đại nhân không phải là người trong giang hồ nhưng lại không thể đắc tội hắn. Vì vậy, Thương Ngao đã đặt thêm một cái ghế chủ vị để Quốc sư đại nhân ngồi. Nhưng mà, không cần nghĩ cũng biết, Quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ không tách ra với phu nhân nhà hắn.

Mộ lâu chủ trừng hắn một cái, phân phó hạ nhân di chuyển toạ ỷ của Quốc sư đại nhân sang bên cạnh mình. Nếu nàng không làm vậy thì Quốc sư đại nhân chắc chắn sẽ đòi ngồi chung một ghế với nàng cho mà xem.

Ngọc công tử nhìn hai người thân thiết, trong lòng vô cùng đau xót. Nếu hai năm trước y phát hiện ra tâm ý của bản thân thì kết quả có khác đi không?

Sau khi Mộ lâu chủ an toạ liền lên tiếng, "Chư vị, đối với chuyện dung mạo và võ công của Bản lâu chủ, ta cũng không cố ý giấu diếm. Quả thật. lúc trước Bản lâu chủ đã bị Dạ Trạch phế đi võ công, sau đó Bản lâu chủ cũng bị trúng độc. Bởi vì Bản lâu chủ bị trúng độc nên mới huỷ đi dung mạo. Vì thế, Hữu hộ pháp của Lạc Tiên lâu là Thiên Liễm mới học y thuật. Thiên Liễm miệt mài nghiên cứu ròng rã suốt ba năm trời mới giải hết độc cho Bản lâu chủ. Đồng thời, cũng khôi phục dung mạo cho Bản lâu chủ. Còn về chuyện võ công là vì trong một lần cơ duyên xảo hợp, Bản lâu chủ nhận được một viên đan dược. Đan dược đó không những có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt mà còn nhận được một nguồn nội lực dồi dào."

"Thì ra là vậy!"

"Mộ lâu chủ không cần thương tâm. Dạ Trạch làm việc ác tất sẽ gặp quả báo. Vả lại, lần này mọi người cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Dạ Trạch."

"Mộ lâu chủ khách khí quá rồi. Tất nhiên là mọi người đều biết Mộ lâu chủ không có ý lừa gạt mọi người."

Đối với chuyện này, tất nhiên là mọi người sẽ có khúc mắc trong lòng. Không nói đến dung mạo, chuyện Mộ lâu chủ có tuyệt thế võ công nhưng lại tỏ ra là mình là một thiếu nữ tử tay trói gà không chặt ở trước mặt Võ lâm đồng đạo. Vậy thì, mục đích mà nàng che giấu võ công của bản thân là gì?

Nhưng mà, sau khi Mộ lâu chủ giải thích, những người có khúc mắc trong lòng cũng không còn để ý nữa. Đối với những lời đồn đãi, Mộ lâu chủ chưa bao giờ đính chính hẳn là vì lúc trước nàng đã bị huỷ đi dung mạo tuyệt sắc. Mọi người cũng không nghi ngờ việc Mộ lâu chủ đã bị phế đi võ công. Bởi vì, tuổi của Mộ lâu chủ còn rất nhỏ khi nàng thành thân với Dạ Trạch. Dù cho nàng có luyện võ công từ nhỏ thì cũng chưa chắc có được nội lực thâm hậu như vậy. Với lại, những người lúc trước có giao tình với Mộ Nham đều biết ông nuôi dưỡng "Mộ Lưu Ly" giống hệt như tiểu thư nhà quan. Tuy "Mộ Lưu Ly" có luyện võ nhưng chỉ là công phu mèo quào mà thôi.

Vì vậy, đối với một thân công lực của Mộ lâu chủ, mọi người hoàn toàn tin vào lời giải thích của nàng.

Mọi người cũng không quên hâm mộ vận may của nàng. Chỉ cần là người biết suy nghĩ thì đều biết đan dược như vậy rất khó tìm. Bình thường, hẳn là chỉ có một viên. Vả lại, nếu muốn được thì chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.

Dù thế nào thì, Lạc Tiên lâu của bây giờ cũng được xếp vào hàng những

thế lực không dễ trêu chọc.

Mà Quốc sư đại nhân vốn đang lười biếng tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Mộ lâu chủ lừa dối Võ lâm đồng đạo đột nhiên nhíu nhíu mày, cúi xuống, tới gần Mộ lâu chủ, thấp giọng nói bên tai nàng, "Ám vệ bẩm báo, Dạ Trạch trúng độc."

Ám vệ bên người Quốc sư đại nhân ai ai cũng là anh tài, tất nhiên là biết truyền âm nhập mật (kiểu như nói chuyện với đối phương trong đầu ấy).

Nghe vậy, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu mày, sao Dạ Trạch đột nhiên bị trúng độc? Không có khả năng là sợ tội mà tự sát. Bởi vì, Dạ Trạch tuyệt đối không phải là loại người đó.
Bình Luận (0)
Comment