Gian Phu Thắng Phụ

Chương 15

Edit: halan

Beta ; Thảo My

Chờ nàng bình tĩnh trở lại, Thu Minh Phong lấy vải mềm thay nàng lau máu và mồ hôi trên người. Sau đó xuống giường bưng nước tới giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, lại bôi thêm thuốc mỡ.

Việc như vậy mỗi đêm đều phải làm vài lần, hắn đã thật sự rất thuần thục.

Hắn không sợ khổ, nếu hắn khổ mà có thể làm nàng ngủ an ổn, hắn thà rằng để mình khổ còn hơn.

“Thu Minh Phong.”

“Hả?”

“Chàng vì sao không thích Diệp Vũ Thường? Nàng xinh đẹp như vậy.”

“Không biết.”

“Nào có người như vậy.”

“Quả thật không biết.”

“Vậy chàng vì sao lại thích ta?”

“Không biết.”

“……” Lâu Tây Nguyệt giữ lấy tay hẳn rồi chợt cắn vào tay hắn sau đó thì miệng phi phi mấy cái cả giận nói: “Trên tay chàng sao toàn là thuốc mỡ thế?”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta giúp nàng bôi thuốc.”

“A” Nàng đập giường, “Hương vị rất kỳ quái, Ngô trường lão bọn họ đúng là toàn dùng thứ quỷ quái,  ta làm sao mà ngủ được, a a……”

Thu Minh Phong lắc đầu tiếp tục bôi thuốc cho nàng, với việc kêu gào của nàng hắn lựa chọn không để ý.

Chỉ cần nàng có thể quên sự đau đớn trên lưng thì tạm thời cũng là tốt lắm rồi.

“Ha ha ha……” Rốt cục có thể đứng lên từ trên giường Lâu Tây Nguyệt chống nạnh nhìn trời cười to ba tiếng nhưng động tác quá mạnh mà phát ra một tiếng rên rỉ.

Thu Minh Phong đỡ lấy nàng, hiền hậu không nói gì.

“Tiểu Nguyệt Tích, vui quá hóa buồn thôi?” Giọng Ngô trường lão đầy trào phúng vang lên.

“Ta vui thì sao?”

“Nằm nhiều ngực sắp phẳng ra rồi, cho ngươi một ít dược.” Ngô trưởng lão đưa đến một gói đồ.

“xí!” Lâu Tây Nguyệt tiếp nhận, quên luôn vừa làm mặt quỷ với trưởng lão, giọng cũng không hề kính lão nói: “Ta vẫn tốt, so với trưởng lão ngài còn tốt hơn nhiều.”

“Lão nương năm đó cũng là một người đẹp của Miêu Cương.”

“Nhưng là, hiện tại là cựu a.” Lâu Tây Nguyệt nháy mắt, mặt hồn nhiên nói.

“Ngươi còn như vậy không người trên kẻ dưới, cẩn thận ta thay nương ngươi giáo huấn ngươi, do ngươi đang có thương tích trong người chạy không được ta không muốn ra tay.”

“Ta vì sao phải chạy, người cho rằngThu Minh Phong đệ nhất kiếm khách là để bài trí sao?”

“Gả cho tiểu bạch kiểm có cái gì đáng giá kiêu ngạo, ngươi bị ba trăm sáu mươi roi là do hắn.”

“Ngươi lại nhắc nhở ta, vốn đang có chút muốn cảm tạ dược của ngươi, hiện tại chỉ ta chỉ còn hận đối với ngươi.”

“Cảm tạ của ngươi ta không cần.”

“Được rồi, hai người đều nói bớt đi đi.”

NhìnThu Minh Phong khiêng đồ trên vai, giọng nói Ngô trường lão thấp đi, “Phải chăm sóc cho nàng tốt.”

“Ta sẽ làm tốt.”

“Ngô trường lão, chúng ta cáo từ, nếu rảnh không chừng chúng ta sẽ về để xem các ngươi có chết không.”

Ngô trưởng lão hừ một tiếng, “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ trường thọ, đến lúc đó ngươi đừng quá thất vọng.”

“Hừ.”

Một già một trẻ trừng mắt nhìn nhau nhưng lại đồng thời xoay đầu đi.

Thu Minh Phong hướng Ngô trường lão chắp tay cáo từ, sau đó cầm tay thê tử rời khỏi Bái Nguyệt Giáo.

Lâu Tây Nguyệt đến trước cửa thì dùng chân, liếc mắt nhìn ba chữ trên bảng hiệu kia, sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.

“Tây Nguyệt.” Thu Minh Phong đuổi theo, giữ chặt nàng, “Cẩn thận kẻo bị thương.”

Nàng đi chậm lại nhưng không quay đầu lại.

Cố hương, nàng đã trở về nhưng giờ lại muốn rời đi.

Nàng trầm mặc thật lâu cho đến khi Thu Minh Phong giữ chặt nàng.

“Làm gì?”

Lưng hắn hướng về phía nàng ngồi xổm xuống, thản nhiên nói: “Đi lên.” Nàng do dự một chút, liền ngoan ngoãn trèo lên lưng của hắn, hai tay vòng qua cổ hắn.

Bước chân Thu Minh Phong rất lớn, tốc độ rất nhanh, nhưng thực trầm ổn, cơ hồ không làm cho nàng có cảm giác xóc nảy.

Không biết đi bao lâu, Lâu Tây Nguyệt tự nhiên sinh ra cảm giác rất buồn ngủ.

“Hôm này ta bị như vậy là công lao không nhỏ của Hoa hỗn đản, chúng ta đi Hoa gia xem hắn đi.”

“Được.”

“Vừa vặn thuận tiện nói cho hắn biết Phương đại mỹ nhân ở Bái Nguyệt Giáo hiện tại sinh tử chưa biết xem hắn có muốn đi cứu không.”

“Ừ.”

Lâu Tây Nguyệt tay ôm chặt cổ Thu Minh Phong, cằm để lên vai hắn, “Chàng nói, hắn nếu biết tình hình Phương đại mỹ nhân có thể hay trở mặt với ta không?”

“Hồng nhan tri kỷ của hắn rất nhiều.” Lúc này, hắn không còn kiệm lời nữa mà trả lời nàng.

“Trong truyền thuyết phong lưu chưa chắc đã hạ lưu, thật ra hạ lưu mới là nam nhân không ra gì nhất a.” Nàng đưa ra tổng kết.

Thu Minh Phong nhẹ nhàng nâng nàng làm cho nàng có thể nằm sấp thoải mái, đối với đánh giá của nàng về bạn tốt của mình hắn không phát biểu ý kiến gì.

Khi hoàng hôn buông xuống, hai người cũng tới một quán trọ, bên trong tiếng người ồn ào rất náo nhiệt.

Khi hai người đi vào làm rất nhiều người chú ý.

Thu Minh Phong lạnh lùng cùng Lâu Tây Nguyệt rực rỡ đều làm cho người khác phải nhìn theo, chỉ cần tư duy linh hoạt thì có thể nhận ra thân phận bọn họ.

Từ hướng tây nam đến lại là một đôi nam nữ như vậy, liên tưởng đến việc gần đây trên giang hồ thảo luận việc đệ nhất cao thủ giang hồ cưới vợ việc thì làm cho người ta không khó đoán ra, ngồi bên người hắn sở là một người sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu đi nhưng rõ ràng là thiếu phụ xinh đẹp, chính là thánh nữ trước của Bái Nguyệt Giáo người đã nhận hình phạt mà thiếu chút hương tiêu ngọc vẫn.

Người Tây Vực ma giáo cùng Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo vì Cổ vương hiện tại đang đánh nhau hết sức ác liệt.

Hiện tại giang hồ đang đồn đại tổng đàn Tây Vực ma giáo đang ở thành cổ Lâu Lan có kho báu, rất nhiều người cũng đi về phía cổ thành.

Lâu Tây Nguyệt lẳng lặng nghe xong mọi người nói chuyện phiếm, không nhịn được hỏi: “Lâu Lan có kho báu sao?”

Thu Minh Phong đáp: “Ừ.”

Nàng dường như nói với chính mình: “Cũng không thể không có được, dù sao cũng là cổ thành ngàn năm, lúc đó là quốc gia buôn bán tơ lụa giàu nhất bị cát vàng bao phủ bao nhiêu vàng bạc bị chôn trong lòng đất.”

Nàng giống như vô tâm mà nói nhưng người ngoài nghe được thì như chứng thực cổ thành Lâu Lan có bảo tàng.

“Nàng muốn đi?”

Lâu Tây Nguyệt giương mắt nhìn hắn, nghiêm trang mà nói, “Chờ ta thân thể bình phục chúng ta liền xuất phát, không chừng chúng ta có thể kiếm được mấy khối vàng trở về.”

“Được.”

“Nếu không có vàng bạc thì đi ra ngoài nhìn ngắm phong thổ dân tình cũng tốt.”

“Ừ.”

“Người ma giáo còn nói Lâu Lan chôn dấu không ít võ công bí kíp, bọn họ nói giáo chủ bọn họ luyện thần công chính là do phát hiện ở đây, chàng nói đây là sự thật hay giả?”

“Nàng tin?”

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Không quá tín nhưng không có lửa làm sao có khói, mọi chuyện đều có nguyên nhân, cũng không phải không có vài phần chân thật, bí kíp thượng cổ bị chìm trong mộ cỏ bị cát che phủ là rất bình thường.” Thu Minh Phong thay nàng gắp đồ ăn để vào trong bát, không quấy rầy hứng thú nói chuyện của nàng.

“Hơn nữa, ngộ nhỡ mọi người đều đi mà chàng không đi, đến lúc đó người ta đào ra bản tuyệt thế võ công thật thì danh hiệu giang hồ đệ nhất cao thủ của chàng  không phải rất nhanh sẽ nhường cho người khác sao, chẳng lẽ chàng không tưởng tượng cảnh Hoa Cẩm Dục suốt ngày bị kêu là người thứ hai? Như vậy thực sự không được.”

Hắn nhíu mày, sau cúi mắt che giấu ý cười trong mắt.

Ừ, nương tử nhà hắn đối với Cẩm Dục quả nhiên có trách cứ.

Trong danh sách cao thủ giang hồ Hoa Cẩm Dục nhiều năm luôn luôn đứng thứ hai.

Hoa gia huynh đệ của Hoa Cẩm Dục cũng đứng hàng thứ hai.

Lâu Tây Nguyệt tổng kết — quả nhiên là vạn năm tiểu lão Nhị!

“Hoa nhị công tử, biệt lai vô dạng.”

Hoa Cẩm Dục cảm thấy giọng nói của Lâu Tây Nguyệt có chút quái dị, nhưng biểu cảm của nàng lại lại tự nhiên nên hắn nghĩ có lẽ là chính mình đa tâm.

“Hoa mỗ làm cho tẩu tử( chị dâu) tìm kiếm vất vả.” Hắn đoan đoan chính chính đi về phía nàng làm một cái đại lễ.

Nàng không chút khách khí tiếp nhận rồi nói, “Lời xin lỗi của ngươi ta nhận, cho nên ta dự tính ở trong này dưỡng thương, ngươi có ý kiến gì không?”

“Đây là tự nhiên.” Hắn cũng cho rằng đương nhiên, tổ mẫu đã phân phó quá, phàm là là Lâu Tây Nguyệt muốn, Hoa gia liền nhất định nghĩ cách thỏa mãn, đây là bọn họ thiếu nợ nàng.

“Phương Tú Ngọc hiện tại ở Bái Nguyệt Giáo.”

Hoa Cẩm Dục cụp đôi mắt xuống, thản nhiên nói: “ tẩu tử muốn nói cái gì?”

Nàng trực tiếp hỏi, “Ngươi không dự tính cứu nàng sao? Nàng hiện tại thực thảm.” Nàng nói thêm.

“Lập trường của tẩu tử có chút kỳ quái.”

Lâu Tây Nguyệt bĩu môi, “Có gì kỳ quái chứ? Đều là nữ nhân có khi khó tránh khỏi cảm giác đồng cảm. Hơn nữa ta hiện tại đã rời khỏi Bái Nguyệt Giáo, nơi đó xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến ta.”

Hắn lắc đầu nói: “Tẩu tử suy nghĩ nhiều rồi, Hoa mỗ vô tình mạo phạm quý giáo.”

Nàng không chịu được liếc về phía người bên cạnh hỏi: “Hắn không phải cho tới bây giờ cũng không động tâm với Phương Tú Ngọc?”

Thu Minh Phong trả lời ngắn gọn đến hà tiện, “Ừ.”

Ý tứ trong lời nói của Lâu Tây Nguyệt đương nhiên Hoa Cẩm Dục hiểu, hắn chỉ khẽ cười biểu cảm không có gì biến hóa.

Nàng lại nhìn hắn, lắc đầu, “Không đúng, ta khẳng định là hắn thích nàng, ánh mắt  không lừa được người.”

Thu Minh Phong nhìn quét qua bạn tốt, trả lời, “Hắn luôn luôn là người đa tình.”

Lâu Tây Nguyệt hiểu được, “Đa tình thực ra cũng rất mệt, dễ dàng đối với người khác động tình nhưng cũng dễ dàng thay đổi, người bị họ thích thực sự không thể nói là hạnh phúc, nhưng ít nhất từng được thích quá, ta nghĩ Phương cô nương cũng không có gì tiếc nuối.”

Thu Minh Phong nâng tay thay nàng lau đi giọt mồ hôi trên thái dương, phòng ngừa nó thấm vào áo của nàng, lại chạm đến miệng vết thương của nàng.

Nàng tuy rằng sống quá hình phạt nhưng thân thể lại suy yếu rất nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu ở vảy nhưng nàng bị thương đến gân cốt nên hiện tại vẫn chưa có gì khởi sắc.

Hoa Cẩm Dục nhìn bọn họ, trong lòng lại rất cao hứng thay bạn tốt.

Phiêu bạt giang hồ rốt cục cũng tìm được chỗ dừng chân đúng là chuyện đáng để chúc mừng. Mà chính hắn vẫn chưa tìm được một người như vậy nên trong lòng không khỏi có chút buồn bã.

“Đừng chịu đựng nữa, đi nghỉ ngơi đi.”Nhìn mồ hôi trên trán của nàng chảy càng ngày càng nhiều, Thu Minh Phong thấp giọng khuyên nhủ.

“Tẩu tử không cần khách khí, tiểu đệ cùng Thu huynh cũng có chuyện để nói.” Hắn cũng nhìn ra tình huống của Lâu Tây Nguyệt không phải tốt lắm, tuy rằng nói chuyện tự nhiên nhưng rốt cuộc không thể che giấu chuyện thân thể suy yếu là thật.

Nàng do dự một chút, cười cười, trả lời: “Ta đây sẽ không miễn cưỡng chính mình, các ngươi cứ nói chuyện đi.”

Nàng đứng dậy để nha hoàn đưa đến phòng nghỉ tạm.

Nhìn thê tử rời đi, ánh mắt Thu Minh Phong lại trở nên không hề có độ ấm.

Hoa Cẩm Dục trong lòng thở dài, khi có mặt Lâu Tây Nguyệt thì Thu huynh mới như là một người sống chứ không phải là một thanh kiếm.

“Giúp ta chuẩn bị xe ngựa.”

“Thu huynh muốn đi xa?” Bạn tốt đột nhiên đưa ra yêu cầu, hắn khó nén kinh ngạc, “Muốn để nàng ở lại Hoa gia một mình dưỡng thương?”

“Mấy ngày nữa nàng muốn đi Lâu Lan.” Thu Minh Phong biểu cảm không có chút biến hóa nói.

Hoa Cẩm Dục trừng mắt, “Hiện tại thân thể của nàng không được tốt không phải sao? Thu huynh, ngươi điên rồi sao?”

Hắn bình tĩnh lắc đầu, “Không có.”

Hoa Cẩm Dục không nhịn được lớn tiếng nói, “Ngươi không điên mà lại muốn mang nàng đi sao? Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ đi ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm sao?”

Rõ ràng là hai người cùng nhau bài bố thể cục, hắn hẳn phải biết rõ mọi chuyện nhất.

Thu Minh Phong xoa nhẹ hoa văn trên thân kiếm, thản nhiên mà nói: “Ta sẽ có chừng mực, nàng cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa.”

“Phải không?” Hoa Cẩm Dục vẫn không thể bình tĩnh được.

“Phải”. Hắn trả lời rất chắc chắn.

“Được, ta biết.” Bình tĩnh lại Hoa Cẩm Dục thở dài, “Nàng thật sự rất cá tính……” Có chút làm cho người ta không dám khen tặng.

“Nàng tốt lắm.”

Hoa Cẩm Dục bật cười, “Đúng, nàng tốt lắm.”

Hoa gia ở Giang Nam gần đây tình cản hỗn loạn, thường xuyên nửa đêm đột nhiên có tiếng người thét chói tai.

Những sinh vật như rắn, chuột, bò cạp thay nhau đến làm cho người của Hoa gia khổ không còn gì để nói.

Cuối cùng, Hoa Cẩm Dục vẻ mặt đau khổ ngồi vào trước mặt bằng hữu tốt.

“Thu huynh……” Lòng rất chua xót mà không biết nói từ đâu. Thu Minh Phong lạnh nhạt nhìn hắn.

“Tẩu tử……” Hắn rốt cuộc chọc tới nàng khi nào?

“Pha chế thuốc.” Thu Minh Phong trả lời.

Hoa Cẩm Dục trừng mắt, “Pha chế thuốc?”

“Ừ.”

“Thu huynh, xem như ta cầu xin ngươi được không, huynh nói với bà chị, bà chị muốn thuốc gì, muốn thế cũng được, ta sẽ tìm người giúp chỉ cần cầu bà chị đừng động thủ nữa.”

“Bài thuốc gia truyền.”

Hắn nghe xong thiếu chút nổi nóng, cuối cùng đứng lên nói chắc như đinh đóng cột: “Ta sẽ đi nói chuyện với nàng.”

“Được.” Thu Minh Phong không định ngăn hắn.

Hoa Cẩm Dục như một trân gió đi đến chỗ Lâu Tây Nguyệt, tìm được nàng khóe miệng của hắn rốt cục không nhịn được mà run rẩy.

Trên tay Tây Nguyệt là hai xâu đồ ăn, một con rết một con bò cạp, bọn hạ nhân đều đứng ở xa tràn đầy kính sợ nhìn nàng.

Lâu Tây Nguyệt chắc chắn là người xinh đẹp nhưng trên tay cầm toàn những con động vật rất độc làm cho người ta thấy vẻ đẹp của nàng còn mang thêm chút yêu dị.

Mùi thịt bay trong không khí, thật không ngờ nó rất thơm.

Động tác ăn uống của nàng không phải khó coi, con rết và con bò cạp rất nhanh biến mất ở môi anh đào hồng nhuận của nàng.

Đột nhiên dạ dày có chút đau, Hoa Cẩm Dục lấy tay áp chế lại, lấy lại bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment