Gian Tế - Zhihu

Chương 1

Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm.  

Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa.

 

“Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”

 

“Trời đất chứng giám, bổn hầu nào có động tay gì đâu.”  

Tiêu Viêm vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt vô tội.

 

Quả thật là không động tay…  

 

Chỉ là một câu nói nhẹ nhàng của chàng đã khiến lão gia nhà họ Tần bị giáng ba cấp quan, suýt chút nữa thì chỉ bằng một ánh mắt là đày tiểu công tử kia đi biên ải.

 

“Gia, ngài cũng gần bốn mươi rồi, hà tất phải chấp nhặt với đám tiểu bối—”

 

Tiêu Viêm cởi giáp, cúi người áp sát.  

Thân mang võ công, vai rộng eo thon, khí thế bức người.

 

Giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch:

 

“Cho nên giờ là lúc bổn hầu nên hưởng phúc… của con cháu rồi phải không?”

 

01

 

Ngày ta gả cho Tiêu Viêm, lòng như bị ai xé rách, trĩu nặng nỗi đau.  

 

Lại đúng lúc ông trời chẳng thuận, mưa bụi liên miên, trời đất u ám xám xịt một màu.  

"Thật xúi quẩy."  

 

Đám ma ma trong phủ Tam vương chẳng hề kiêng dè, phủ khăn hồng qua đầu ta rồi thô lỗ kéo ta lên kiệu hoa.  

 

Chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.  

Nếu chẳng phải vì ta có chút quan hệ với Tam vương phi, e là đến cả kiệu hoa ta cũng không có tư cách ngồi.

 

Ta chỉ có thể theo cửa phụ phủ Hầu mà vào.  

Bậc gỗ lên kiệu trơn trượt vì mưa, đám bà tử và nha hoàn không ai buồn đỡ lấy ta.  

 

Quả nhiên, ta trượt chân, người ngã ngựa đổ, may thay có một cánh tay rắn chắc hữu lực đỡ lấy.  

 

“Đám nô tài này đã mắt mù car rồi, tối nay móc sạch tròng mắt cho ta.”  

 

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, khiến ta rùng mình, hoảng hốt túm lấy vạt áo trước n.g.ự.c người ấy—  

 

Đó là dải ngọc đính trân châu sắc sảo, siết đến đau cả tay ta.  

 

Ngọc đai, ngự đai – trong thiên hạ chỉ có vài vị đại thần nhất phẩm mới được mang.  

 

Là Tiêu Viêm.  

Phu quân mà ta chưa từng gặp mặt.  

 

Trong trí nhớ của ta, chỉ có duy nhất một chuyện từng liên quan đến hắn:  

 

Năm ta mười tuổi, hắn vừa tròn ba mươi, tổ chức đại tiệc mừng tuổi tại Hầu phủ.

 

Bởi công lao chiến trận hiển hách, phụ thân ta vô cùng xem trọng, liền mang mẫu thân cùng ba vị huynh trưởng đích xuất đến chúc thọ.  

 

Trong nhà chẳng ai để mắt đến ta, mặc ta rong chơi trong thư các. Không ngờ vô tình làm đuốc cháy rèm hoa, lửa lan ra tận phố Nam.  

 

Phố Nam chính là cổng tây phủ Hầu. Mẫu thân về nhà kể lại, rằng Tiêu Viêm trông thấy ánh lửa rực nửa trời đêm, còn cười bảo:  

 

“Không biết là ai vì bổn hầu mà chúc thọ, trận thế cũng thật quá lớn rồi.”  

 

Chuyện ấy về sau trở thành trò cười ở kinh thành:  

Thất tiểu thư phủ Thượng thư Văn đại nhân, xinh đẹp lanh lợi, nhưng tay chân vụng về, đến cả nến cũng chẳng cầm nổi.  

 

Ngay cả thanh mai trúc mã đã định hôn ước với ta khi ấy cũng lấy đó ra trêu chọc.  

 

Một chuyện duy nhất ấy, thực chất chẳng mấy liên quan đến hắn, chẳng qua chỉ vì rơi đúng vào ngày đặc biệt.  

Ngoài ra, ta và hắn không hề có giao tình.

 

Mà hôm nay cũng thật đặc biệt – ngày ta xuất giá, cũng là ngày ta tròn mười sáu.  

 

Trên đường, chỉ có tiếng nô tài khóc lóc cầu xin, bước chân vững chãi của Tiêu Viêm ôm lấy ta, xen lẫn tiếng sáo trúc vui mừng và tiếng mưa tí tách, ồn ào đến choáng váng đầu óc.  

 

Cho tới khi bái đường xong, an vị trong tân phòng, ta vẫn như kẻ trong mộng.  

 

Cách đó chỉ hai ngày, ta mới biết mình phải gả cho Tiêu Viêm.  

 

Hai hôm trước, ta mang tội quỳ gối trong phủ Tam vương.  

Bởi phụ thân kết đảng làm bậy, cả nhà bị phán tội lưu đày.  

 

Tam hoàng tử Tề Thận dùng chút thủ đoạn, một mình đưa ta ra khỏi án.  

 

Ta từng gặp hắn đôi lần khi còn theo học tại Triều Huy đường.  

Ôn hoà nhã nhặn, luôn nở nụ cười với tất cả.  

 

Tề Thận không nhiều lời, đợi ta dập đầu xong chỉ ngồi yên, đoạn nói thẳng:  

 

“Mẫu thân ngươi là biểu cô của vương phi ta. Ngươi là con gái duy nhất, vương phi không nỡ nhìn ngươi chịu khổ, bản vương mới ra tay.”

 

Tề Thận có một vị vương phi, nghe đồn thông minh xuất chúng, thường cùng hắn luận chính sự.  

 

Hắn làm vậy, là vì vương phi.  

 

Lòng ta trĩu xuống, trong n.g.ự.c vẫn giấu nửa cái bánh nướng đã ôi thiu nhưng chẳng nỡ ăn.  

 

Khi ta còn đang ngây người, Tề Thận bước đến gần, đứng ngay trước mặt ta, hỏi:  

 

“Thất tiểu thư nhà họ Văn năm nay mười bốn?”  

 

“Khởi bẩm vương gia, tội nữ năm nay mười lăm.”  

 

Ta đáp lí nhí như muỗi, khiến Tề Thận phải ngồi xổm xuống nói chuyện cùng.  

 

Trên người hắn phảng phất hương trầm dịu nhẹ.  

 

“Mười lăm tuổi, cũng đến lúc nên có một gia đình rồi.”  

 

Ta vốn chậm hiểu, nhưng cũng mơ hồ đoán ra.  

 

Chỉ sợ cho dù là làm thiếp, ta cũng phải cam tâm tình nguyện lưu lại trong phủ hắn…

 

Bình Luận (0)
Comment