Chỉ cần ta vừa nhắc đến Tam hoàng tử, Tiêu Viêm liền hiểu:
“Bản hầu xưa nay không gần nữ sắc. Tam điện hạ nghe được tin ta đang để ý một tiểu cô nương, nên mới có ý định đó. Hắn cứu nàng về trước, để nàng gả đi từ phủ Tam vương, coi như nợ bản hầu một nhân tình.”
Tiêu Viêm khẽ nhướng mày:
“Nhân tình của bản hầu, đâu phải muốn là mua được.”
“Đúng là thế thật đấy, Hầu gia của thiếp…”
Ta thuận thế chui vào lòng chàng, cười nói:
“Chàng đáng lẽ nên nói sớm, thì thiếp đâu cần đề phòng chàng suốt bao nhiêu ngày như vậy.”
“Vốn là Tam điện hạ ra tay trước ta một bước, ta chẳng có gì để nói cả.”
Chàng vuốt nhẹ sau gáy ta,
“Những lời kiểu ‘ta vốn định’, ‘suýt chút nữa’ ấy, chỉ là lời hoa mỹ để dỗ dành tiểu cô nương thôi, bản hầu không nói mấy câu đó.”
“Những điều ta thực sự làm được, những điều tốt ta dành cho nàng, nàng tự mình cảm nhận được, mới có thể xua tan hết mọi bất an trong lòng nàng.”
Chàng nâng cằm ta lên, môi đã sát đến gần:
“Chỉ cần nàng từ từ xem nơi này như nhà mình, dù có mất nhiều năm, bản hầu cũng không vội.”
Ngay lúc nụ hôn sắp rơi xuống, ta ranh mãnh đẩy chàng ra, chớp mắt hỏi:
“Hầu gia không vội mà?”
Rõ là thương tích đầy người, vậy mà chẳng hề ảnh hưởng đến… tâm trạng của chàng.
Chàng vừa cởi áo vừa ôm ta vào lòng:
“Tường nhi ngoan, có chuyện vẫn phải vội một chút…”
Trận chiến đại thắng, chỉ cần chàng còn sống, biên cương sẽ thái bình.
Hoàng đế muốn chàng an tâm nhận chức nhàn rỗi ở kinh thành, sống một cuộc đời ung dung.
Mà bản thân chàng, cũng bắt đầu có ước mơ về một gia đình — vợ hiền con thơ, quây quần sớm tối.
Ta phát hiện Tiêu Viêm cũng bắt đầu biết “giả ngoan” rồi, chỉ toàn dùng những lời đường mật để dỗ ta —
“Vi phu thân thể thương tật, tất nhiên mệt mỏi, chỉ là muốn ôm Tường nhi ngủ thôi, đầu hạ vẫn còn lành lạnh, vi phu sợ lạnh…”
“Xem kìa, trời oi nực thế này, Tường nhi cũng không chịu đắp chăn. Nhưng dù gì cũng nên che bụng lại một chút, kẻo nhiễm lạnh. Tay vi phu to, vừa vặn che được, lại còn ấm nữa…”
“Vi phu xông pha chiến trường còn không thấy mệt, tối cùng Tường nhi vận động một chút, sao lại mệt được? Hay là Tường nhi mệt rồi? Nếu nàng mệt thì đừng động nữa, để vi phu…”
Hừ! Tên Vệ Quốc Hầu xấu xa, chỉ toàn nghĩ cách ăn sạch sẽ ta thôi…
16
Tiêu Viêm sinh vào tháng Sáu, ta đã bắt tay chuẩn bị từ sớm.
Chỉ là không hiểu Tần Văn Diễn phát điên gì, trong kinh thành bỗng lan tin đồn rằng hắn tương tư ta đến thành bệnh, suốt ngày ôm cây trâm định tình ta từng tặng, không ăn không ngủ.
Cây trâm đó, khi nhà ta bị tịch biên đã bị tịch thu rồi.
Vì giận quá, ta liền tự tay đặt làm một cây giống hệt như vậy.
Lúc thợ thủ công mang đến, Tiêu Viêm đang cùng ta thưởng trà.
Chàng chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt bỗng trở nên là lạ, lập tức mang kiếm ra sân luyện võ, còn nói là chẳng nhìn thấy gì cả, bảo ta cứ làm việc của mình đi.
Ta chẳng hiểu gì, đầu óc rối như tơ vò, chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ với Tần Văn Diễn, nên trong ngày liền sai người mang cây trâm ấy tới phủ Tần gia, nhắn rằng: từ nay hai bên không nợ nần gì nhau, đừng dây dưa nữa, miễn làm phu quân ta không vui.
Buổi chiều Tiêu Viêm về, vừa hay nghe được chuyện này.
Vậy mà chưa kịp tháo kiếm ra, chàng lại đeo lên lần nữa, hùng hổ rời phủ.
Ta vội vã gọi tiểu đồng thân cận của chàng tới hỏi chuyện, hanứ khó xử đáp:
“Hầu gia cứ tưởng cây trâm phu nhân đặt là quà sinh thần tặng ngài ấy. Ai ngờ… phu nhân lại đưa cho thanh mai trúc mã của mình...”
Thật là... mùi dấm chua nồng đến mức xông thẳng lên trời.
Khi Tiêu Viêm quay lại, gương mặt như vừa uống gió xuân, sảng khoái rạng ngời.
Chẳng bao lâu sau, tin tức từ phủ Tần gia cũng truyền tới tai ta.
Ta không nhịn được, hỏi chàng:
“Nghe nói chàng đánh đến mức Tần công tử bật khóc thật à?”
“Trời đất chứng giám, bản hầu chưa hề động thủ.”
Chàng vừa nghịch ngón tay đeo ngọc, vừa làm bộ vô tội.
Quả thật chàng không động tay.
Chỉ bằng một câu nói nhẹ hẫng, giáng luôn cha của Tần Văn Diễn ba cấp, chỉ thiếu điều liếc mắt thêm lần nữa là đuổi cả công tử nhà người ta ra biên cương.
“Hầu gia, chàng cũng sắp bốn mươi rồi, cần gì so đo với đám hậu sinh tiểu bối—”
Tiêu Viêm vừa cởi giáp, đã đè ta xuống, người cao to rắn chắc vì từng năm chinh chiến, vai rộng eo hẹp.
Chàng mỉm cười như hồ ly:
“Vậy thì bản hầu nên hưởng phúc con cháu rồi nhỉ...”
Vậy là, ban ngày ta phải xem sổ sách khắp nơi, ban đêm lại bị Tiêu Viêm “như hổ đói gặp mồi”, mãi mới giấu được chàng lén may xong bộ giáp mềm thêu chỉ vàng.
Đến tiệc sinh thần chàng, ta bị kéo thẳng đến ngồi vào ghế của chính thê trong Hầu phủ.
Không ai dám dị nghị, đến cả Tam hoàng tử đích thân tới mừng thọ cũng không dám nói gì.