Gian Tình Phát Sinh Từ Quyển Nhật Ký

Chương 35

Thứ 6 ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

Hôm nay trong trò chơi các tỷ tỷ nói chuyện phiếm, nhưng mà mình lại một chút cũng xem không hiểu, đây là tại sao a? Mình sao chép lại tất cả lời của các tỷ tỷ ở dưới.

Hoa cúc tỷ tỷ nói: con X nó, tối qua dùng di động xem tiểu thuyết, thấy một án văn năm mươi ngàn từ, nhìn xuống phần bình luận nói rất được, sau đó tớ tải về, kết quả không chỉ là nữ xuyên nam, còn là cái văn rác rưởi nhân vật chính ngôi thứ nhất ngôi thứ ba lẫn lộn, tớ nhắn lại mấy câu, kết quả cái tên viết văn thần kinh lại dám xóa lời nhắn của tớ, tớ lật lên phía trước, phát hiện đều là cái tên viết văn ngu ngốc kia tự sướng, nói truyện này hay không xem uổng, bình luận chê liền xóa sạch, khen thì để lại, tớ thấy con nhỏ viết bình luận chắc chắn là tác giả rồi, hại tớ đạp trúng mìn !!

Tạp mị tỷ tỷ nói: tớ cũng gặp phải một chuyện xúi quẩy, hôm qua nhìn thấy một án văn, người ta nói là truyện V [VIP] của JJ, tớ nghĩ truyện V nội dung chắc hẳn rất hay, kết quả xem một nửa, kinh khủng, nhân vật chính tính cách bất định, một hồi lạnh băng một hồi cuồng si rõ ràng võ công rất cao lại không hiểu tại sao bị người hủy hoại dung nhan, hơn nữa còn là mười mấy công, mù cả mắt!

Mình liền hỏi, sao mình xem không hiểu mấy lời này, sau đó Nguyệt lượng tỷ tỷ dẫn mình đi bắt đom đóm. Đom đóm rất đẹp a !!

Lời phê của giáo viên:

Ai dạy con gian lận từ hả?

=== ====== ====== ====== ====== ====== ====== ====

Hôm nay, tiểu học XX lớp 3/1 đã xảy ra một ‘sự kiện bạo lực’, kẻ gây án —— Giang Tiểu Vũ, người bị hại —— Ân Dự, giờ phút này, hai đương sự bị giáo viên chủ nhiệm của chúng xách vào văn phòng.

Phương Hãn nhìn hai cậu nhóc đứng trước mặt mình, ngoại trừ đau đầu vẫn là đau đầu. Hai cái đứa này là chuyện gì đây, bình thường không hợp thì cũng chỉ cãi nhau mấy câu, chưa từng vượt quá giới hạn, nhưng hôm nay thế nào lại thật sự đánh nhau, lại còn ở trước đám đông. Ánh mắt cậu trước tiên chuyển đến tên động thủ, chỉ thấy đứa bé kia cúi đầu, trên mặt có vệt nước mắt, nhưng trên người không có vết thương, chỉ là quần áo dính bụi bẩn, xem qua biểu tình thì lại giống với đứa bị đánh hơn. Lại nhìn đến đứa thật sự bị đánh, vết thâm xanh trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn, cánh tay cũng có vết cào, trong đó ẩn ẩn màu đỏ máu, dưới ảnh hưởng của không khí đóng thành vảy, đáng tiếc bản thân không có biểu tình gì, chỉ là mặt bình tĩnh không nói lời nào.

Phương Hãn hít một hơi, hỏi: “Nói, vì sao đánh nhau?” Nhìn hai đứa không có ý mở miệng, cậu chỉ Ân Dự: “Ân Dự, con nói trước, vì sao hai đứa lại đánh nhau.”

Đứa bị điểm danh quay đầu không lên tiếng, qua một hồi mới nhả ra mấy chữ: “Không có việc gì.” Tiếp theo đưa mặt nhìn Phương Hãn: “Không liên quan đến cậu ấy.”

Giang Tiểu Vũ đứng bên cạnh liếc nó một cái, trong mắt ướt át mang theo chút kinh ngạc, rồi như nhớ tới gì đó mà thu hồi ánh mắt, căm giận mím chặt miệng.

“Mấy vết thương này, là do Giang Tiểu Vũ?” Phương Hãn tiếp tục hỏi.

“…” Lúc này hai đứa đều như con trai [ngọc trai ấy] khép kín miệng, điệu bộ đừng có mơ tưởng cạy được câu nào từ miệng tôi.

Phương Hãn nhìn nhìn hai con trai này, lại đưa mắt nhìn cửa sổ, chưa tới một lúc, tiếng bước chân vội vàng vang lên, một người đàn ông nhanh như chớp xông vào: “Tiểu Vũ!”

“Baba —— !!” Giang Tiểu Vũ vừa thấy ba tới, lập tức nhào qua, đợi được bế đứng lên, chôn đầu trong ngực Giang baba ô ô nức nở khóc òa.

Phương Hãn chú ý phía sau Giang Thiên Dự còn có một cô gái, thoạt nhìn rất trẻ, cậu mở miệng nói: “Xin hỏi cô là?”

“Chào thầy, tôi là chị gái Ân Dự, Ân Bùi, ba mẹ chúng tôi quanh năm công tác ở nước ngoài, nên trong nhà chỉ có tôi có thể tới, thật ngại.” Cô gái trẻ tự giới thiệu xong liền trừng cậu em của mình: “Chuyện gì đây, dám ở trường học đánh nhau!”

“Hồ, thầy Phương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Thiên Dự quan sát đứa con trong lồng ngực mình, ngoại trừ mắt khóc đến đỏ ra, không có gì khác thường. Vừa rồi khi nhận được điện thoại của Phương Hãn, nghe con trai anh đánh nhau với bạn, hại anh một đường đều lo lắng có phải cục cưng của mình bị bắt nạt hay không. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cục cưng nhà anh mới là cái đứa đánh người.

“Giờ thoạt nhìn, là Giang Tiểu Vũ đánh Ân Dự, còn vì lý do gì, hai đứa này không chịu nói.” Phương Hãn đưa mắt nhìn bốn người ở đây, chậm rãi trả lời, “Có điều, Ân Dự hình như không đánh trả.”

“Chị choáng, Tiểu Dự mặt của em…” Ân Bùi kéo mặt em trai mình, cực kỳ đau lòng, “Xong rồi, xong rồi, này chính là khuôn mặt chị thích nhất sao a !!”

Nghe vậy, Phương Hãn liếc xéo, nội tâm 囧. Giang Thiên Dự thì mắt điếc tai ngơ, ôm con trai vừa tức giận vừa đau lòng: “Sao con có thể đánh bạn? Bình thường baba dạy con vậy sao !?”

Giang Tiểu Vũ uất ức chớp mắt, nước mắt không ngừng chảy, nghẹn ngào mở miệng: “Cậu ta… hức… cậu ta, cậu ta nói con, hức, nói mẹ con, mẹ không quan tâm con… ô ô ô…” Nói xong nước lũ lại một vòng mới đổ xuống.

“Tôi không cố ý.” Ân Dự nãy giờ không lên tiếng mặc chị gái hết sờ lại véo mở miệng, trên mặt mang theo nét ân hận, đợi Phương Hãn nhìn sang thì khôi phục thành không biểu tình.

“Sao em có thể nói bạn như vậy? Còn không xin lỗi!” Ân Bùi kéo em trai qua, nhất định bắt nó xin lỗi Giang Tiểu Vũ.

Giang Thiên Dự vỗ vỗ cục cưng trong ngực, trong lòng thở dài, quả nhiên việc mình ly hôn mang đến tổn thương cho Tiểu Vũ nhiều hơn tưởng tượng. Anh nhìn về phía Phương Hãn và Ân Bùi: “Chuyện này, không phải lỗi của Ân Dự, là chuyện riêng của tôi. Ân Bùi tiểu thư phải không? Tiền thuốc men em trai cô để tôi trả, Tiểu Vũ đánh bạn là thật, tôi thay nó xin lỗi.”

“A, không sao, không sao, chút trầy xước này, bôi ít nước miếng liền OK~” Không tương xứng với vẻ ngoài, tính cách Ân Bùi khá thoải mái, “Có hay không là bạn nhỏ Tiểu Vũ này, về nhà tốt nhất phải dùng túi nước đá chườm mắt, không sẽ sưng rất lợi hại đấy.”

“Cám ơn, nhưng để an toàn, vẫn nên để em cô đi với tôi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra thì tốt hơn.” Giang Thiên Dự mắt nhìn vết thương trên cánh tay Ân Dự, thầm nghĩ con trai mình tuy rằng thoạt nhìn như cừu non, nhưng khi nổi giận lên chính là mãnh hổ a…

“Thật sự không cần đâu, nhà tôi có hộp cứu thương, dán cái băng cá nhân là được rồi.” Ân Bùi kéo tay em trai, “Tiểu Dự, em cũng phải xin lỗi người ta.”

Ân Dự mắt nhìn Giang Tiểu Vũ vùi đầu không chịu ngẩng lên, vẻ mặt cứng ngắc một hồi, cuối cùng không nói ra ba chữ “Thật xin lỗi”, giãy khỏi tay Ân Bùi chạy ra ngoài. Ân Bùi nhìn nhóc con khó thấy được giận dỗi chạy khỏi văn phòng, lại liếc mắt nhìn mấy người ở đây, lúng túng xin lỗi, đuổi theo.

“Hai người cũng về sớm đi.” Thầy giáo Phương luôn ở một bên như đang xem kịch, nói với Giang Thiên Dự, “Tiểu Vũ hình như đang buồn ngủ.”

Giang Thiên Dự nhìn nhìn nhóc con vùi trong ngực, quả nhiên mí mắt đã đánh nhau, lộ rõ là khóc mệt thể lực chống đỡ không nổi. Oắt con này, quậy xong rồi thì ngủ, mặc dù nguyên do chuyện này đến từ ba mẹ nó… Anh nhìn về phía Phương Hãn đang xoay người thu dọn đồ đạc: “Thật xin lỗi, khiến em chê cười.”

“Không sao, trẻ con đánh nhau thôi, đại khái ngày mai chắc hai đứa đều quên hết.” Khóe miệng Phương Hãn kéo ra một nụ cười nhạt, động tác trên tay không ngừng, nhét hết đồ cá nhân vào trong cặp.

“Ha ha, giờ em chuẩn vị về nhà?” Giang Thiên Dự nhìn đồng hồ thì chú ý đến trong văn phòng không có giáo viên nào ngoài cậu ấy ra, hẳn là đã qua thời gian tan tầm.

“Ừ, hai nhóc kia sau khi tan học thì đánh nhau, hiện tại cũng sắp đến sáu giờ rồi.” Thu dọn xong, thấy Giang Thiên Dự còn chưa có ý định đi, nói: “Anh còn chưa về? Tôi phải khóa cửa.”

“Chờ em.” Giang Thiên Dự ôm nhóc con đã ngủ say, đi theo phía sau Phương Hãn ra khỏi văn phòng, “Anh đưa em về.”

Phương Hãn liếc anh một cái, khóa cửa cẩn thận, sau đó mở miệng: “Kỳ thật, nhà của tôi và trường cách mười phút đi bộ.”

Thế là, mục đích đưa người của Giang Thiên Dự bị đá văng, cuối cùng chỉ có thể buồn rầu lái xe về. Đi bộ chỉ mất mười phút, dùng xe thì hết mấy phút? Khoảng hai phút đi… Thế thì, cái cớ đưa người về nhà chắc chắn không thể thực hiện. Nhưng, sau cuộc hẹn lần trước, hôm nay lại được gặp tiểu Hồ ly, thật sự là một chuyện rất tốt, chỉ là…

Mắt nhìn nhóc con nằm ở ghế sau, trong lòng Giang Thiên Dự lại cảm thấy thật có lỗi với con trai. Năm ấy anh và mẹ nó ly hôn, nó mới 6 tuổi, anh cho rằng nó còn nhỏ không hiểu được việc này, ai ngờ thật ra sâu trong nội tâm đứa nhỏ này vô cùng để ý chuyện họ ly hôn… Nếu về sau, nếu như anh và Phương Hãn sống chung, đứa nhỏ này không biết sẽ có phản ứng thế nào…

Sau khi về nhà đưa cậu nhóc cho dì Thẩm bế đến phòng ngủ, anh vào nhà tắm tắm rửa một cái, sau đó chạy đến phòng đánh thức con trai ăn cơm. Nhóc con sau khi ăn xong lấy lại tinh thần, không muốn tiếp tục ngủ nữa, nằm sấp trên ghế sofa xem kênh thiếu nhi, ngoại trừ mắt vẫn còn hồng ra, hình như cũng không còn tâm tình khó chịu nữa.

Giang Thiên Dự ở bên cạnh quan sát, xác định tình hình không khác thường, hai ba con làm một hội giao lưu. Đợi tới bảy giờ rưỡi, nhà họ Giang đón tiếp một vị khách không ngờ tới.

Phương Hãn về đến nhà, lại lần nữa phát hiện mẹ cậu ra ngoài, có để lại đồ ăn, sờ sờ còn nóng. Sau khi cơm nước xong, thu dọn phòng rồi tắm rửa một cái, lúc gần tám giờ, cậu bắt đầu cuộc sống game thường lệ mỗi tối.

Login, xem danh sách hảo hữu, không ngoài dự kiến, tên Giang Thiên Mộ Vũ sáng màu đỏ.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Tiểu Vũ sao rồi?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đã ổn rồi, ôi, bà xã, có đôi khi anh rất bội phục em.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: ?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Hôm nay em nói, trẻ con đánh nhau hôm sau sẽ giải hòa, lời này, thật sự rất đúng.

[Nói thầm] các hạ nói với  [Giang Thiên Mộ Vũ]: Sao?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đoán xem bây giờ Tiểu Vũ đang ở cùng với ai.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Ân Dự.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã em có thể đừng thông minh vậy không a…

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không có cách nào, vốn luôn thông minh như vậy~ nhóc kia qua nhà anh?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ừ, tới lúc bảy rưỡi, Tiểu Vũ lúc đầu thấy người ta còn thở phì phò không thèm để ý, qua một lúc, hình như Ân Dự nói gì đó, nó mới không tức giận nữa. Bây giờ hai đứa đang cùng nhau xem phim hoạt hình.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Quả nhiên trẻ con là loài sinh vật có năng lực tự chữa trị cực mạnh…

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đúng vậy, buổi chiều còn đánh nhau đấy, bây giờ lại có thể kề bên cùng nhau xem TV, trước kia luôn nghe cậu nhóc nói Ân Dự bắt nạt nó, anh luôn lo lắng nó bị thiệt thòi, giờ nhìn lại hình như chuyện không phải vậy. Đứa nhỏ Ân Dự này, rất trưởng thành.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vậy tốt rồi, à, hình như hồi chiều Ân Dự nói đến mẹ Tiểu Vũ, mới kích thích Tiểu Vũ a, anh không nghĩ tìm mẹ cho nó sao?

Gửi đi những lời này, Phương Hãn chợt nhận thấy mình quá nhiều chuyện, cho dù trong game bèo nước gặp nhau làm bạn bè, thì trong hiện thực bọn họ cũng chỉ mới tiếp xúc ba lần, cậu hình như có chút hí hửng…

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Bà xã anh đã có em rồi a !!

Phương Hãn 囧, 囧 xong nhịn không được kéo khóe miệng, mặc dù câu trả lời thế này rất không đúng đắn, nhưng rất thần kỳ cậu lại cảm thấy trong lòng vui vẻ, đương nhiên nguyên nhân trong đó sẽ không đi nghiên cứu kỹ. Đang lúc cậu cùng Giang Thiên Dự lời qua tiếng lại, một người không quen biết gửi thư tín qua: “Đoán xem tôi là ai !!”

Phương Hãn kiểm tra dữ liệu đối phương, nữ Thiên Long cấp 20, tên rất lạ, ‘Bán diêm’, là acc của ai đây a, xem điệu bộ, phải là người cậu quen.

Hồ ly tu thành tinh: “Đoán không ra.”

Bán diêm: “Đoán lại xem a~”

Hồ ly tu thành tinh: “…”

Bán diêm: “Rồi, rồi, tôi là Đại địa.”

Hồ ly tu thành tinh: “Ai?”

Bán diêm: “Không thể không bắt tôi nói tên đầy đủ sao, tôi là Đại địa ngưng thần.”

Hồ ly tu thành tinh: “…”

Bán diêm: “Rất kinh hoàng?”

Hồ ly tu thành tinh: “Biết suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là gì không?

Bán diêm: “Nói xem.”

Hồ ly tu thành tinh: “Cậu muốn giả gái đi quyến rũ Thần Chi Lĩnh Vực…”

Bán diêm: “Khỉ, tôi muốn quyến rũ cậu ta thì đi mua một acc là được rồi, huống hồ quyến rũ người không phải nữ Nga My tốt hơn sao.”

Hồ ly tu thành tinh: “Vậy cậu tính làm gì? Luyện lại một acc mới? Tôi nhớ cậu còn có một acc tên là Hậu kỳ gì đó?”

Bán diêm: “Đúng là luyện lại một acc, acc kia A Thần biết, không thể chơi.”

Hồ ly tu thành tinh: “Định rời khỏi cậu ta?”

Bán diêm: “Đúng, ngày đó không phải cậu giật dây bảo tôi thay đổi phương thức, thân phận mới sao? Đã muốn thế, thì bắt đầu từ game đi. Ha ha, thật ra tôi sớm đã muốn chơi Thiên Long, nhưng vì phối hợp với cậu ta mới chơi Nga My. Không nói nữa, có rảnh không? Dẫn tôi đi thăng cấp.”

Hồ ly tu thành tinh: “Ừ, cậu ở đâu?”

Bán diêm: “Chỗ bái sư Đại Lý, đã thế, không bằng thu tôi làm đồ đệ đi, kinh nghiệm nhiều hơn ^_^”

Hồ ly tu thành tinh: “= = đây là, ép mua ép bán…”

Bán diêm: “Nhanh nào.”

Cứ như vậy, Phương Hãn bị ép nhận đồ đệ, đây là đồ đệ thứ hai kể từ khi cậu chơi game. Người thứ nhất là Tiêu tiêu vũ hiết, thứ hai là Bán diêm. Hai người mặc dù một người mới chơi, một người lão luyện, nhưng xét về tính chất thì vẫn giống nhau, đều là nhân vật phiền toái khó giải quyết.

Phương Hãn ấn ấn mi, cuộc sống game này, thật sự càng ngày càng náo nhiệt.

Bình Luận (0)
Comment