Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 44

Từ trên lưng ngựa Thần Niên cúi người duỗi tay ra về phía hắn, kéo hắn lên lưng ngựa. Hai cánh tay Phong Quân Dương ôm hờ lấy vòng eo của Thần Niên, quay đầu lại nói với Trương Khuê Túc: “Đại đương gia, hôm nay chúng ta từ biệt ở đây, sau này nếu Đại đương gia có đến Vân Tây, nhất định phải thông báo cho Trịnh mỗ, để Trịnh mỗ làm tròn đạo chủ nhà.”

Trương Khuê Túc cười nói: “Nói hay lắm, Trịnh thống lĩnh xin hãy bảo trọng.”

“Đại đương gia cũng bảo trọng!” Giọng nói sang sảng của Thần Niên cất lên, hai tay cầm dây cương, thúc ngựa đuổi theo phía trước. Khâu Tam ở phía sau ba chân bốn cẳng la lên: “Tạ cô nương, tiểu nhân thì sao? Tiểu nhân phải làm sao?”.

Thần Niên ghìm dây cương lại, quay đầu cười nói: “Ngươi lên ngồi xe đi, ta đi tìm người nói trước một tiếng.”

Nàng thúc con ngựa đang chở cả Phong Quân Dương phi đến gần một chiếc xe ngựa to, chào hỏi với mấy người phụ nữ trung niên đang ngồi trên xe, năn nỉ một người phụ nữ mặc áo màu lam nói: “Thím Nghiêm, cháu có một người bạn chân không tiện đi lại, lại không cưỡi được ngựa, để hắn ngồi lên xe của các thím được không ạ?”.

Thím Nghiêm cũng có thể coi đã nhìn thấy Thần Niên lớn lên, vẫn luôn đối xử với nàng bằng nửa con gái. Người trong trại không chú ý nhiều đến những lễ nghi xã giao, giờ lại không phải lúc bình thường, đương nhiên không cần phải kiêng dè nam nữ. Bà ngẩng đầu lên liếc nhìn Phong Quân Dương đang ngồi sau lưng Thần Niên, còn tưởng chân hắn không tiện cần phải ngồi xe, lên nói cực kỳ nhiệt tình: “Ngồi đi, người trên xe của bọn ta cũng không nhiều, cũng chẳng có đồ đạc gì cả, thêm một người cũng không có gì đáng ngại.” Nói xong bà lại hỏi những người đi cùng xe đang ngồi bên cạnh, “Mọi người nói có đúng không?”.

Mọi người nhìn thấy Phong Quân Dương tướng mạo trẻ trung anh tuấn, đều cười ha ha nói: “Không ngại gì cả, không ngại gì cả.”

Thần Niên vui vẻ cười hì hì, vội vàng vẫy tay với Khâu Tam đang ở đằng xa, gọi hắn lên ngồi trên xe của mấy người phụ nữ. Mọi người ngây người ra một lúc, mãi vẫn không có phản ứng gì, ở bên này chân tay người ngợm Khâu Tam đã trèo thẳng lên xe, mồm miệng không ngừng nói lời cảm ơn: “Đa tạ các dì các thím, đa tạ các dì các thím.”

Có câu không ra tay đánh kẻ tươi cười, tuy rằng từ một vị thiếu niên anh tuấn sáng sủa biến thành một tên mặt mày lấm la lấm lét, nhưng đám phụ mữ cũng không nỡ đuổi hắn xuống xe. Có một bà đẩy thím Nghiêm một cái, không biết đã sán lại nói nhỏ câu gì, mà khiến mọi người trong xe đều phá lên cười, cười đến mức khiến Khâu Tam đỏ mặt tía tai, rồi trở lên lúng túng ngượng ngùng.

Thần Niên cười thúc ngựa phi thẳng, lúc ấy Phong Quân Dương ở sau lưng Thần Niên mới hỏi nhỏ: “Cô cố ý phải không?”.

Thần Niên cười nói: “Ngươi cũng nghe thấy mà, ta đâu có nói gì đâu, là bọn họ tự mình nghĩ sai đấy chứ.”

Phong Quân Dương khẽ cười, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Dãy núi Thái Hành đi theo hướng Bắc Nam, con đèo Phi Long chặn ngang cắt đứt núi Thái Hành ra làm hai, phân thành Nam Thái Hành và Bắc Thái Hành. Trại Thanh Phong nằm ở Bắc Thái Hành, ra khỏi trại đi về phía Bắc hơn một trăm dặm, qua ngọn đèo Phi Long là tiến vào Bắc Thái Hành sơn thế hiểm trở. Điểm đến của bọn Thần Niên chính là Bắc Thái Hành, Trương Khuê Túc đã sắp xếp người ở bên đó tiếp ứng rồi, nếu như có gì không ổn, thì vẫn có thể trèo qua núi Yến Thứ, tiến vào biên giới Tuyên Châu. Nơi đó từ lâu đã là địa phận của Bắc Mạc, tuy rằng thuộc cùng một nước, nhưng rất ít khi liên hệ với bên Ký Châu, phong tục dân cư cũng khác biệt rất lớn, thế lực của Tiết Thịnh Anh cũng không đến được tới bên này.

Giờ đang là cuối tháng Ba, cây cối trong núi Thái Hành mướt một màu xanh rập rạp, những đỉnh núi cao chót vót, lại thêm thác nước xanh trong, chim hót hoa thơm, đúng là lúc phong cảnh tú lệ bừng bừng sức sống nhất. Thần Niên thả ngựa đi trước hẳn đoàn người, tiếng vó ngựa thoải mái đã phá tan bầu không khí tĩnh mịch chỉ ở trong núi mới có, suốt cả đoạn đường đi không giống như đang chạy nạn, mà giống như đang cưỡi ngựa du xuân hơn.

Đến buổi chiều, đoàn người đi đến Điện Tử Lương, Thần Niên chỉ triền núi phía xa xa nói với Phong Quân Dương: “Tương truyền đó chính là nơi Đường công thaoluyện kỵ binh, có muốn đến đó nhìn thử không?”.

Đường công vốn tên là Đường Thiệu Nghĩa, cũng là một viên mãnh tướng thời Thành Tổ chống lại quân Bắc Mạc. Ông xuất thân từ một giáo úy nhỏ nhoi của một tiểu thành ở Giang Bắc, lại dám dẫn kỵ binh Giang Bắc chống lại đội thiết kỵ Bắc Mạc hoành hành khắp thiên hạ lúc bấy giờ. Năm Thịnh Nguyên thứ tư sau khi Thái Hưng nghị hòa, triều đình cắt nhường Giang Bắc cho Thát Tử Bắc Mạc, Đường Thiệu Nghĩa căm phẫn nên rời khỏi quân đội, đến trại Thanh Phong trong núi Thái Hành làm thổ phỉ, tự mình xây dưng nên một đội kỵ binh chống lại người Thát Tử. Sau này Mạch soái dẫn quân nổi dậy, Đường công mới dẫn người ngựa trại Thanh Phong nhập vào trong quân của Mạch soái, chuyên dẫn kỵ binh tác chiến.

Điện Tử Lương này, chính là nơi năm đó Đường công luyện binh.

Từ nhỏ Phong Quân Dương đã vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ những nhân vật anh hùng như vậy, nghe Thần Niên nói bên đó chính là Điện Tử Lương, trong lòng nhất thời cực kỳ nhộn nhạo. Thần Niên quay đầu lại nhìn vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn đang trầm mặc không nói dõi mắt nhìn ra phía xa, nên đoán rằng hắn muốn đi, bèn cười nói: “Đi thôi, ta sẽ đi nói với Lý đại ca đang dẫn đầu một tiếng, bảo bọn họ cứ đi trước, đến ngày mai chúng ta sẽ đuổi theo bọn họ sau.”

Phong Quân Dương nói: “Cũng được.”

Thần Niên quay ngựa đến nói rõ với Lý Tuấn Minh người chịu trách nhiệm hộ tống các gia đình vài lời, rồi sau đó thúc ngựa đưa Phong Quân Dương đi dọc theo con đường mòn bên sườn núi đến Điện Tử Lương. Nơi đây quả thực là núi cao đồng cỏ rộng, Đông Tây hẹp dài, Nam Bắc rộng lớn, xung quanh là những con dốc thẳng đứng, phần đỉnh rộng rãi bằng phẳng, diện tích cực lớn, thừa sức cho vạn mã phi nhanh. Hai người một ngựa đứng ở trên đỉnh núi, nhìn thấy bầu trời như một cái lều trại, bao phủ lên cả cánh đồng, không bờ bến không giới hạn, bằng phẳng như được mài nhẵn, giống như đặt mình vào giữa thảo nguyên vậy.

Phong Quân Dương không khỏi khẽ thở dài: “Ta đã từng đi Tái Bắc, phong cảnh cũng không bằng được ở đây.”

Thần Niên cầm roi ngựa chỉ về phía xa, cười nói: “Nơi này vào mùa hè mới thực sự gọi là đẹp, không chỉ cây cỏ nở hoa, mà khắp nơi đều đủ màu sắc đủ hình dáng nữa kìa, khiến người nhìn phải hoa mắt đấy.”

Hiện giờ đang là lúc cuối xuân, cỏ đã thôi mọc, cũng không phải là thời điểm hoa trên núi nở, chỉ có một vài loại chịu được giá rét mới nở sớm, rải rác phân bố trong những bụi cỏ, nương theo gió núi mà đung đưa lay động, rõ ràng là có chút mong manh yếu ớt.

Hai người xuống ngựa, dắt ngựa chầm chậm dạo bước. Từ đằng xa gò đất khi xưa Đường công luyện binh vẫn còn. Đã ba trăm năm trôi qua, những nhân vật anh hùng ấy không biết giờ đã biết mất ở nơi nào. Thần Niên tức cảnh sinh tình, thở dài một tiếng nói: “Năm ấy Đường công có một trận chiến Lâm Đồng, ba nghìn tráng sĩ trại Thanh Phong chỉ may mắn còn sống sót hơn hai trăm người, ngay cả Đường công cũng tử trận trong thành, khúc bi tráng đó, thật khiến lòng người phải rung động.”

Phong Quân Dương sau một lúc lâu trầm mặc, đột nhiên nói: “Có người nói thật ra Đường công không hề tử trận, sau này còn có người đã nhìn thấy ông ấy và một cô gái cưỡi ngựa ngao du.”

Thần Niên vẫn có tính tình của một tiểu cô nương, thích nhất là nghe những câu chuyện thú vị như vậy, liền hiếu kỳ hỏi: “Thật không? Trong Trung liệt truyện thời Thành Tổ không phải vẫn có tên Đường công sao? Sao lại chưa chết được?”.

Phong Quân Dương cười nhạt, “Từ xưa những việc liên quan đến triều đình luôn là những việc không chính xác nhất, ai mà biết được sự tình lúc đó là như thế nào. Cho dù là anh hùng hào kiệt danh chấn một thời, cũng chỉ có thể được lưu lại bằng hai ba nét bút ghi lại trong sách sử mà thôi.”

“Đúng là vậy thật.” Thần Niên nói, nàng lắc lắc đầu ném hết những người xưa chuyện cũ ra sau đầu, cười hỏi Phong Quân Dương: “Hiện giờ ngươi có thấy mệt nữa không?”.
Bình Luận (0)
Comment