Giáng Đầu

Chương 17

- Ông chủ sẽ cho một số tiền lớn báo đáp cô. - Quản gia chán nản, Trầm Linh này thật là máu đủ lạnh, cả phòng thương vong như vậy, cô lại thản nhiên chẳng quan tâm.

- Ồ? - Ánh mắt Trầm Linh sáng lên: "Vậy cũng có thể suy xét một chút."

Trầm Linh tiện tay lấy ra lá bùa vàng vẽ mực đỏ ném qua: "Dán trên trán Trầm Nghĩa."

Sau đó lại cúi đầu quan sát tình hình vết thương Trầm Liên, đợi cổ trùng núp dưới da thịt Trầm Liên biến thành màu đỏ, đầy lên vài lần mới gọi cổ trùng ra, Trầm Linh dùng ống trúc tiếp nhận cổ trùng, đóng nắp lại, rắc chút thuốc bột xanh sẫm lên vết thương Trầm Liên, tiện tay đặt bình thuốc ở trên bàn trà trước sa lon. Dùng băng gạc băng bó kỹ cánh tay Trầm Liên, để thân thể của nàng nằm ngang, gác cánh tay lên tay vịn ghế sa lon, tránh đụng chạm.

Sau đó Trầm Linh chậm rãi đứng lên đi tới bên người Trầm Nghĩa, một đám người bên cạnh đều thở mạnh. Trầm Nghĩa té trên mặt đất, thế nhưng vẫn ý thức được, hung tợn nhe răng trợn mắt với Trầm Linh, tựa hồ không phục bản thân bị khống chế như vậy.

Trầm Linh liếc mắt nhìn Trầm Nghĩa một cái, nhẹ nhàng tà ma kéo khóe miệng: "Ở trước mặt tao, mày còn dám kiêu ngạo? Còn không mau cút khỏi thân thể Trầm Nghĩa."

Thân thể Trầm Nghĩa chợt co rút lại, một làn hơi đục ngầu xông ra từ trong thân thể ông. Trầm Linh lập tức dùng người rơm tiếp nhận làn hơi kia: "Muốn chạy sao? Không dễ dàng vậy đâu... Xiêm La Dưỡng Quỷ thuật?"

Trầm Linh tự nói vài câu, rồi cất người rơm vào trong túi, nói với đám người quản gia: "Người chết tôi không có bản lĩnh cứu sống, người bị thường thì dùng thuốc lúc nãy tôi sát lên cánh tay tiểu công chúa để trừ độc. Tôi không có nhiều cổ trùng giúp các người hút độc, cho nên vết thương ít nhất phải thối rữa một tuần lễ mới có thể phục hồi như cũ, bởi vì phải khiến máu độc chảy ra hết. Cơ mà có thể giữ cái mạng nhỏ coi như là không tệ, loại bí thuật Dưỡng Quỷ này hầu như đã thất truyền, lão gia các người bị nhập, các người còn có thể không chết. A được rồi, những thi thể này, tôi tin các người có thể xử lý tốt. Tôi thì không nhúng tay vào rồi, tiết kiệm rất nhiều chi phí cho các người."

Nói xong cũng ôm lấy Trầm Liên rời khỏi, từ giờ trở đi tuyệt đối không thể lại để cho tiểu công chúa rời khỏi tầm mắt, ngay cả thuật sĩ Xiêm La Dưỡng Quỷ cũng theo dõi nàng, nhân vật thần bí phía sau rốt cuộc là ai? Mục đích là gì?

- À... được rồi. - Trầm Linh đi mấy bước, lại quay đầu lại: "Nhớ chủ động chuyển tiền vào tài khoản của tôi."

Quản gia vừa bực mình vừa buồn cười, không nắm bắt được cô gái quái đản Trầm Linh này, nói cô tham tiền mà cô cứu tiểu thư lại không hề do dự, thế nhưng cứu lão gia lại phải kiếm tiền, rõ ràng ban nãy cô không muốn ra tay. Hơn nữa, nhìn qua cô chỉ là cô gái yếu đuối, có thể ôm ngang tiểu thư nhà ông, mặc dù tiểu thư không nặng, nhưng thế cũng rất đáng sợ.

Trầm Linh mang theo Trầm Liên trở lại ký túc xá, bố trí ổn thoả trên giường mình, mặc dù trên đường đi cô đã cẩn thận nhưng vết thương vẫn rịn ra một chút máu, tốt rồi, màu máu rất đẹp, chứng tỏ đã không còn chất độc trong cơ thể nàng.

Ban nãy cũng chỉ băng bó qua loa một chút mà thôi, hiện tại cô cắt băng gạc nhuộm đỏ ra, thấm máu đi, bôi thuốc lần nữa rồi băng lại. Làm xong những việc này đã khuya lắm rồi.

Trầm Liên vẫn bị vây trong trạng thái mơ mơ màng màng, vì vết thương được cô xử lý đúng lúc cũng không bị nhiễm trùng, mới tránh khỏi việc sốt qua cao, chỉ ở mức độ Trầm Liên có thể chịu được. Cổ trùng hút khô độc trong người nàng, cũng hút không ít máu nàng, hơn nữa trước đó bị chảy máu làm nàng mất máu quá nhiều, cũng rất suy yếu. Hiện tại cần nghỉ ngơi, thuốc Trầm Linh sát cho tiểu công chúa là thuốc đặc chế, hiệu quả tốt, nhưng vết thương sẽ rất ngứa. Trầm Linh sợ Trầm Liên không chịu được mà gãi, dẫn đến vết thương bị vỡ, thế là lại một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, đắp chăn lên, một tay cầm tay bị thương của Trầm Liên, cố định cánh tay của nàng, tay kia vòng qua thân thể Trầm Liên, như vậy, cả người Trầm Liên đều bị cô cưỡng chế vào lòng.

Trước đây tựa hồ chưa từng có ý định này, hiện tại mới phát giác trên người tiểu công chúa có một mùi hương, không phải là đồ trang điểm, không phải là mùi nước hoa, là mùi thơm của cơ thể nàng, hơn nữa cơ thể nàng rất mềm mại, cảm giác yếu đuối này nằm trong lòng cô, tại sao cô lại thỏa mãn không muốn xa rời như vậy? Ngón tay theo thắt lưng sờ soạn, có thể cảm giác gập ghềnh rõ rệt trên đầu ngón tay, là từng cái xương sườn, có thể thấy được thân thể Trầm Liên gầy gò cỡ nào, một cái hai cái... vừa đếm vừa tìm kiếm phía trước. Xương cốt của Trầm Liên rõ nét, sắp hàng rất chỉnh tề, trước đây khi cô học vu thuật, cũng vô số lần sờ qua nhiều loại xương, nữ có nam có, có thi thể, còn có bộ xương khô hư thối chỉ còn lại đầu lâu, thậm chí cả bản thân cô, cô phải biết rõ cấu tạo mỗi người, thì mới có thể hạ Giáng Đầu chính xác. Không thể nghi ngờ, thứ cô đang chạm chính là cái đẹp nhất, còn mang theo nhiệt độ cơ thể Trầm Liên, có lẽ bởi vì suy yếu, ra một ít mồ hôi nên ẩm ướt nhưng rất thoải mái.

Ngón tay lành lạnh khiến Trầm Liên có chút cảm giác, nàng không thoải mái nhíu một cái, Trầm Linh cả kinh, ôm lấy nàng để nàng đừng lộn xộn, mà ngón tay bỗng dưng dừng lại ở xương sườn thứ sáu. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thôi. Trầm Linh biết, xương sườn thắt lưng có thể đếm rõ ràng, nhưng từ cây thứ sáu là vùng cấm. Lấy tay mình ra, đi lên một chút là đụng phải ngực Trầm Liên rồi. Cô không biết tại sao mình làm như vậy, hoàn toàn vô thức. Có thể chỉ muốn xem xương cốt của Trầm Liên sắp xếp làm sao? Không lừa được bản thân, cô mong muốn Trầm Linh thuộc về cô, chỉ có cô bảo vệ, cũng mong muốn Trầm Liên dựa vào cô một chút. Cô điên rồi sao? Từ lúc nào thì mọi chuyện ban đầu trở nên phức tạp như vậy?

Đêm nay Trầm Linh suy nghĩ rất nhiều, cho nên căn bản là ngủ không được, nghĩ toàn bộ, từ sau khi tiểu công chúa xuất hiện, cô đã làm biết bao nhiêu chuyện trái với nguyên tắc của mình. Đây là chuyện khó tin cỡ nào, lẽ nào tiểu công chúa thật sự có thể cứu chuộc người như cô sao?

- Làm sao có thể... - Trầm Linh tự giễu, hai người các nàng bản thân còn không lo nổi, vận mệnh lại cột họ vào nhau, là muốn thương hại nhau hay cười nhạo nhau?

Trầm Liên tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng thuốc Trầm Linh dùng cho nàng không phải thuốc trị thương thông thường, hơn nữa con cổ kia, càng không phải là cổ thông thường, cho nên sáng sớm hôm sau, Trầm Liên đã tỉnh. Và vẫn như mỗi lần, nàng bị thương lại sinh bệnh, lúc tỉnh lại luôn luôn phát hiện mình nằm trong lòng Trầm Linh.

Lúc này đây cũng giống vậy, thân thể Trầm Linh không thể xem là ấm áp, nhiệt độ cơ thể cô thậm chí so với người thường còn thấp hơn vài độ, nhưng Trầm Liên thích, trên người cô có thể tìm được cảm giác đáng tin cậy, đáng để dựa vào, so với lúc nhỏ thì cảm giác này có chút khác, khi còn bé hai người thường đánh nhau mệt mỏi rồi chồng lên nhau ngủ. Nhưng bây giờ lại chủ động gần kề đối phương như vậy, không biết bắt đầu từ khi nào đã quen nhiệt độ trên người nhau.

- Linh... - Trầm Liên khẽ kêu một tiếng.

- Sao nào? - Trầm Linh trả lời có chút không kiên nhẫn, một đêm không ngủ đều là vì nàng, cô mệt chết đi được, làm thế nào cũng ngủ không được.

- Chị dậy rồi? - Mắt Trầm Liên trợn to, rất nhanh khôi phục nguyên trạng, giả bộ ngủ thật giống, ngay cả hô hấp cũng chậm rãi.

- Không phải là dậy, mà là không ngủ, không phải để chăm sóc cho đồ tiểu quỷ nhà em à. - Trầm Linh cố ý đổ lỗi cho Trầm Liên, chỉ muốn nàng áy náy, dù sao cũng tùy hứng nhiều lần như vậy rồi, tùy hứng thêm lần nữa cũng chẳng sao, hình tượng của mình trước mặt tiểu công chúa vốn đã không có.

- À... - Quả nhiên Trầm Liên như cô nghĩ, tràn ngập bứt rứt nhìn cô.

Dáng vẻ này, thật dễ khiến người ta ức hiếp mà.

- Á... - Một tiếng thét chói tai đâm vào màng nhĩ Trầm Linh khi cô đang mặc niệm ba giây.

Tức giận lầm bầm: "Em lại la hét cái gì."

- Ba tôi... - Trầm Liên nói rồi chạy xuống giường, nhưng bởi vì tay phải bị Trầm Linh nắm, chịu lực kéo mạnh, lập tức chịu đựng không nổi cúi người xuống: "Đau quá... đau quá đau quá..."

- Em còn biết đau. - Trầm Linh đỡ lấy Trầm Liên: "Em xem, lại chảy máu, vết thương này vốn không dễ cầm máu, nếu em muốn trên cánh tay mịn màng có thêm vài dấu vết, thì cứ làm tiếp đi."

Ngoài miệng là trách cứ, nhưng Trầm Linh vẫn kiên nhẫn giúp Trầm Liên bôi thuốc lần nữa, nhìn Trầm Liên đang nhìn mình muốn nói lại thôi, cô an ủi: "Em yên tâm, Trầm Nghĩa không sao, nhiều thủ hạ và người giúp việc như vậy, em cho là bọn họ sẽ trông nom ông ấy không tốt sao."

- Cám ơn chị, tôi biết nhất định lại là chị cứu.

- Tôi thu tiền, có miễn phí đâu. - Trầm Linh hừ một tiếng, không đáp lời của đối phương.

Trầm Liên lại nhìn Trầm Linh đang chuyên chú thay thuốc cho mình, vui vẻ nhịn không được, mỗi lần đều như vậy, thời gian cô chăm sóc Trầm Liên đều không thu phí, là tự nguyện, còn quan tâm Trầm Liên như vậy.

- Được rồi, vết thương này không được đụng nước mấy ngày. Vết thương bên tay phải, tốt nhất là không được viết chữ luôn. - Trầm Linh vỗ vỗ hai tay của mình: "Tôi có việc ra ngoài."

- Bà đồng Linh.

- Sao nào?

- Tôi muốn đi thăm ba.

- Người tốt quá nhỉ. - Trầm Linh nhịn không được mắng một câu: "Em đi đi, buổi tối tôi đón em về, không có việc gì thì ở lại nơi quỷ quái đó làm gì, lại dễ lạc đường."

- Ha ha... - Nơi quỷ quái đó là nhà nàng mà, bà đồng Linh thật ra là không muốn nàng về nhà chăng.

- Ngốc nghếch. - Trầm Linh liếc một cái, có gì đáng cười: "Tôi đi, tự chăm vết thương."

Trầm Linh đi ra khỏi ký túc xá, lại nhịn không được nhìn tay của mình một chút, xúc cảm trơn ẩm ấm áp tối hôm qua vẫn còn lưu trên đầu ngón tay. Mọi thứ thật sự thay đổi rồi, thay đổi về phương hướng mà chính bản thân cô cũng không biết. Cô say đắm tiểu công chúa, có lẽ ngay từ đầu đã không phải là hận, chỉ là cô muốn khiến cho tiểu công chúa chú ý, nhớ kỹ cô, để khi cô tan biến, tiểu công chúa sẽ không quên trên cái thế giới này còn có một người tên Trầm Linh, người này là chị họ nàng, nhưng không có quan hệ máu mủ, người này luôn luôn ức hiếp nàng, nhưng lại thích tới gần nàng.

Tuy nhiên Trầm Linh biết, cô không thể liên lụy tiểu công chúa cùng cô đi xuống địa ngục. Cho nên bước này cô rút lui.

- Xin lỗi... tiểu công chúa, tôi không phải là hiệp sĩ của em, cũng không phải hoàng tử của em, tôi chỉ là một bà đồng. Cho nên, đừng đến gần tôi thêm nữa...
Bình Luận (0)
Comment