Giáng Đầu

Chương 67

- Ừ, Linh sắp xếp đi. - Trầm Liên lên tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát. Miệng không có một chút mùi vị, cứ như đang nhai sáp, nhưng cũng không thể không ép bản thân ăn.

Trầm Linh thấy bầu không khí có chút bế tắt, nên kể một câu chuyện để làm dịu: "Tiểu công chúa, có nghe qua tình yêu của Hòa Hợp Nhị Tiên chưa?"

- Hòa Hợp Nhị Tiên? - Sắc mặt Trầm Liên kéo xuống: "Sao đầu Linh toàn những chuyện như vậy?"

- Khụ, oan uổng quá, em nghe tôi nói hết đã. - Trầm Linh vô tội giơ tay lên.

- Được rồi, chị nói đi, câu chuyện gì? Nói mau đi. - Trầm Liên nhìn thần sắc Trầm Linh, lại cảm thấy buồn cười, kéo cánh tay đang giơ xuống, quyết định không quấy rầy hăng hái của cô.

- Hòa Hợp Nhị Tiên thật ra là hai anh em, anh tên Hàn Sơn, em là Thập Đắc, hai anh em họ bắt đầu từ thời Tống, chính là "Hòa Hợp Nhị Thánh". - Trầm Linh mím môi một cái, nhớ lại một chút nói.

- Thế nhưng em xem trên tranh Tết đều là một nam một nữ.

- Chậc chậc, tương truyền tình cảm hai anh em họ rất tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại yêu cùng một cô gái, trước khi cưới, Hàn Sơn đã biết em mình cũng thích cô gái kia, nên xuất gia làm hòa thượng, định thành toàn cho em trai, nhưng không nghĩ đến sau khi em trai biết việc này cũng bỏ lại cô gái kia, chạy đi xuất gia tại chùa cùng người anh, ngôi chùa đó được gọi là "Hàn Sơn tự". - Trầm Linh cười rất kỳ dị, làm cho Trầm Liên chẳng biết tại sao.

- Sao Linh cười như thế?

- Từ đó về sau, Hòa Hợp Thần hóa thành hai vị, đều vẽ hòa thượng, một người cầm trong tay hoa sen, một người bưng cái hộp tròn, ý là "Đã hòa hợp"(*). Được treo trong phòng động phòng hoa chúc ngày hôn lễ, hoặc treo trong phòng khách để được may mắn. Thế nhưng... thế hệ sau thấy hai người đàn ông còn là hòa thượng lại để trưng cho hỉ phòng không được hợp tự nhiên, hơn nữa Hòa Hợp Nhị Tiên vốn ngụ ý là tình anh em. Cho nên sửa lại hình tượng của bọn họ, biến thành một nam một nữ, đến bây giờ như Kim Đồng Ngọc Nữ."

(*) Đồng âm: hoa sen = hòa, hộp = hợp => Hoa sen + Hộp = hòa hợp.

- Linh sẽ lại phát hiện ra bí mật kinh thiên gì nữa chứ gì. - Trầm Liên nhìn biểu tình của cô là biết chuyện không tốt.

- Ha ha, tiểu công chúa của tôi, em thật hiểu tôi, chẳng lẽ em không cảm thấy kỳ lạ sao? Bày đặt không cần cô nương như hoa như ngọc, chạy đi làm hòa thượng, còn xuất gia, em nói xem, bọn họ có phải lấy cô nương nhà người ta ra ngụy trang, để bỏ trống không? Ha ha ha... - Tiếng Trầm Linh cười đắc ý truyền tới.

Trầm Liên nghĩ lúc này trên ót mình nhất định có ba đường màu đen trong manga: "Linh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

- Tiểu công chúa, em cũng không thể nói như vậy, em không cảm thấy đáng nghi sao? Làm gì có người nào ngu xuẩn mới coi đây là anh em nhường cho nhau, em trai còn bỏ lại người vợ sắp cưới? Đây chính là câu chuyện đam mỹ kinh điển nhất trong thần thoại cổ đại Trung Quốc. Hơn nữa còn là cấm luyến huynh đệ nha. - Trầm Linh đưa tay vẫy vẫy vài cái trước mắt Trầm Liên: "Này, thái độ gì đấy?"

- Không có, thấy Linh thật đáng yêu. - Trầm Liên mỉm cười nhìn đối phương, biết rõ cô đang dốc sức nghĩ cách để nàng vui vẻ, cơ mà chuyện thần thoại xưa bị bóp méo thành như vậy, thần tiên cũng thánh GAY... Tình cảm của Hòa Hợp Nhị Tiên mà mọi người vẫn bái thờ lại là... quả thật, rất trào phúng.

- Hả? - Đáng yêu, vì sao Trầm Liên luôn luôn dùng nhiều từ kỳ quái để hình dung cô?

...

Hơn tám giờ ngày hôm sau, Trầm Liên theo Trầm Linh lên xe cô đã chuẩn bị sẵn, một mạch đưa họ tới khu núi rừng hẻo lánh. Xe đã đi vài canh giờ, mãi cho đến khi không còn đường đi nữa, Trầm Linh cầm lấy túi đeo lưng, xuống xe đi bộ cùng Trầm Liên.

Trên thực tế, họ đã đến chân núi, ở đây không có một bóng người, bởi vì người ngoài không thể quanh quẩn ở đây, Phược có thiết lập một ít trận pháp che mắt ở lối vào, để nơi này không bị người khác phát hiện. Trầm Linh đã sớm chuẩn bị đủ đồ đạc dã ngoại qua ngày, cùng với một ít pháp khí phòng khi nguy hiểm. Tổng cộng hai túi đeo lưng, cô cõng cái nặng, giao cho Trầm Liên cái nhẹ. Trầm Liên biết tính tình của cô, cũng không nói nhiều, chỉ dùng sức ôm lấy Trầm Linh một cái.

Trầm Linh nở nụ cười, kéo tay Trầm Liên đi về phía ngọn núi.

- Ở đây không phải là khu du lịch, cho nên ngay cả một thứ giống con đường một chút cũng không có, bây giờ chúng ta đi đường này lên núi, là ngọn núi bình thường dã thú thường hay lui tới, cứ đi theo cái đường mòn mà cứ cố cho nó là đường mòn đi. - Trầm Linh đi ở phía trước, để Trầm Liên đi sát theo.

- Dã thú thường hay lui tới, không phải rất nguy hiểm sao? Trầm Liên có chút chưa quen địa hình, hẹp đến nỗi phải nghiêng người để qua. Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhiệt độ không khí ẩm ướt và lạnh, nhưng cây cối bên trong vẫn tươi tốt, lại không có màu của mùa đông. Trên mặt đất là cỏ khô và bụi gai rất dày, đi hết sức bất tiện, không cẩn thận sẽ bị sẩy chân.

- Bây giờ là mùa đông, đa số ngủ đông cả rồi. Huống hồ động vật cũng không phải đi hù người, mình không chọc chúng thì chúng sẽ không chủ động công kích. - Phía trước đúng lúc gặp sườn dốc, cao chót vót, Trầm Linh tóm lấy cành cây bò lên trước, sau đó đưa tay kéo Trầm Liên lên sau.

Trầm Liên được Trầm Linh cầm tay trái, cố sức vươn lên, ban đầu mượn lực này là là có thể thuận lợi bò lên, lại không nghĩ rằng đất ở đó quá xốp. Trượt chân một cái, thiếu chút nữa té xuống, may là Trầm Linh vẫn vững vàng không buông tay, tuy bị hoảng sợ nhưng an toàn kéo Trầm Liên lên. Nhìn cả người nàng đầy bùn đất và bụi, cẩn thận phủi cho nàng.

Không yên lòng hỏi: "Tiểu công chúa, em không có bị thương chứ?"

- Không sao. - Trầm Liên lắc đầu, nhưng sắc mặt nhìn cũng không tốt.

- Em làm sao vậy?

- Có phải em rất vô dụng hay không? - Mắt Trầm Liên ẩm ướt hiện lên lệ quang: "Luôn liên lụy Linh, ngay cả chút đường núi cũng không đi giỏi, chị chẳng nói sai chút nào, thật sự em đúng là đóa hoa trong ngôi nhà ấm."

- Tiểu công chúa? - Trầm Linh nở nụ cười: "Đừng nghĩ như vậy, người thường làm sao đi đường núi giỏi? Hơn nữa tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."

- Nói xạo. - Trầm Liên chán nản, người này nói dối không chớp mắt, hồi đầu là ai suốt ngày nói nàng như vậy, rồi còn tiểu công chúa bị nuông chiều hư?

Trầm Linh cười run rẩy hết cả người, ôm khuôn mặt bẩn của Trầm Liên: "Tiểu công chúa của tôi, tôi cho mình là siêu cấp hẹp hòi, thù dai, vậy mà em còn tài hơn tôi."

- Linh... hừ... - Trầm Liên quay mặt chỗ khác.

- Ấy? Đừng nóng giận mà, lúc đó tôi nói bậy, làm sao tôi không biết từ nhỏ em đã tự lập, chưa từng là một tiểu thư hư hỏng chứ? - Trầm Linh thấy Trầm Liên thật sự tức giận, nhanh chóng lấy lòng.

- Hừ, đến bây giờ không phải là Linh vẫn gọi tiểu công chúa sao? Tức là trong lòng chị chính là như vậy. - Trầm Liên xoay người, không để ý tới cô.

- Không phải như vậy, tiểu công chúa, em hiểu lầm, tôi gọi em như vậy là vì em là tiểu công chúa trong lòng tôi. Cái này là biệt danh, em hiểu không? Có thể rất lâu trước kia đã có, vì vận mạng chúng ta tương liên, cảm giác của tôi đối với em là khác. Chỉ là khi đó bản thân tôi không chịu đối mặt mà thôi. Hơn nữa, cho dù em có là công chúa hư hỏng thì tôi cũng không ngại. - Một tay Trầm Linh kéo Trầm Liên kéo trong lòng mình: "Đừng cáu mà, giữa chốn rừng núi hoang vu, cũng không biết lúc nào mới có thể đi ra ngoài, chúng ta phải ở đây ở vài ngày. Trách nhiệm chưa hoàn thành thì nội bộ chúng ta đã mâu thuẫn rồi."

- Ai... - Trầm Liên thở thật dài: "Linh, khi nào Linh mới suy nghĩ vì mình một chút? Em sợ em sẽ làm Linh bị thương."

- Không sợ, chúng ta cùng sống cùng chết, cùng lắm thì mấy khoản nợ của con cháu bất hiếu, chúng ta cùng chết, kiếp sau không mang ân oán, gặp lại nhau. - Trầm Linh khí thế hào hùng nói.

- Nếu được như Linh mong muốn thật tốt. - Trầm Liên cười, nhéo nhéo mặt của đối phương: "Đi nào."

Không được chết già, làm sao cô không biết. Lúc này đây Trầm Linh e rằng sẽ không để lại một chút cô hồn.

Đi hồi lâu, Trầm Liên rốt cuộc cũng phát hiện cánh rừng này có gì lạ: "Linh, vì sao ở đây không chút sinh khí nào?"

- Ừ? - Trầm Linh không tập trung trả lời: "Vì chim kêu to ấy."

- Sai, bởi vì quá yên tĩnh, cho nên nghe mấy cái âm thanh này lại thấy đến đáng sợ. Luôn cảm thấy quái lạ chỗ nào đó. - Trầm Liên chắc chắn nói.

- Ừ... - Trầm Linh gật đầu, nhưng kinh ngạc một chút vì Trầm Liên nhạy cảm, nơi này là cấm địa của Phược gia, con cháu không được giao thiệp, đương nhiên phải quỷ dị.

- Vậy rốt cuộc Linh dẫn em đến đây tìm gì? - Trầm Liên dừng bước lại, nhìn Trầm Linh, kiểu như nếu Linh không nói rõ, một bước em cũng không đi nữa.
Bình Luận (0)
Comment