Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 23

6 giờ 30 phút chiều hôm đó, Ninh Yên Nhiên đang ngồi trên sofa nhìn mắt cá chân sưng đỏ đến phát ngốc, nghe được tiếng đập cửa.

Cô nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng quyết định, bỏ xuống túi chườm đá, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy hủy thi diệt tích! Giả bộ yếu ớt đáng thương lại bất lực!

Ngoài cửa là Giang Đông, nhìn cô một chân đứng trước cửa, anh không tán thành mà trừng mắt nhìn cô, “Nhìn khả năng tự lập của em, thật không thích hợp sống một mình!”

Ninh Yên Nhiên mếu máo, không hề nói dối dùng ngôn ngữ nhuộm bầu không khí thành màu thê lương, “Không ở riêng thì có thể làm thế nào, ba mẹ em… bọn họ không có khả năng tới chăm sóc em.”

Rốt cuộc ba mẹ cô lại chạy đi hưởng tuần trăng mật! Cũng không có người để ý đến cái người bị què chân không thể tự lập như cô!

“Em cũng không có người thân nào khác ở đây.” Trừ ông bà nội ngoại, dì cả dì hai và cô út.

“Bạn bè của em… đều có cuộc sống của mình.” Ví dụ như mấy cô gái đang liều mạng tìm kiếm kế sách cua trai cho cô ở trên mạng.

“Em cũng không có cách nào mà.” Ninh Yên Nhiên làm bộ làm tịch lau nước mắt, lông mi ướt dầm dề, cúi đầu bộ dáng rất là đáng thương.

Thấy cô như vậy, cho dù Giang Đông đang vô cùng tức giận cũng lập tức tiêu tan.

Giang Đông trầm mặt, khiêng cô tới sofa, từ trong túi lấy ra thuốc và túi chườm đá, để trên bàn. Ninh Yên Nhiên nhìn động tác của anh, cảm thấy kiếp trước có lẽ bản thân là một cái bao cát.

“Bao cát đầu thai” Ninh tiểu thư giật giật ngón chân trắng mềm, không chút khách khí để lên đùi anh, một chút cũng không xem mình là người ngoài!

“Tự mình bôi thuốc!” Giang Đông trầm giọng nói.

“Em đến cuộc sống cũng không lo liệu được, Giang đội trưởng tốt bụng chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm với em hay sao?”

“Chịu trách nhiệm? Tôi vì sao phải chịu trách nhiệm với em?” Nói qua nói lại, anh chung quy cũng không đem chân cô đang để trên người mình ném ra.

Ninh Yên Nhiên ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà càn quấy, “Giữ gìn trật tự đô thị không phải là trách nhiệm của chú cảnh sát hay sao? Em ở trong thành phố này bị thương, chẳng lẽ không nên có một chú cảnh sát tới phụ trách à?”

Giang Động nhịn không được cho cô một cái vỗ tay. “Nói rất đúng, nhưng vì sao chú cảnh sát ấy lại là tôi?”

Ninh Yên Nhiên phồng má, “Nguyên tắc gần đây là tùy cơ ứng biến, ai bảo vận khí của anh không tốt?”

Giang Đông cười một tiếng, lắc lắc đầu, “Cô nhóc, thật không nói lý.”

Giữ gìn trật tự đô thị đó là chức trách của đội an ninh đô thị, đội trưởng đội hình sự như anh chẳng có quan hệ gì.

Nhưng mà….

Giang Đông nhăn mày, “Tôi nhớ rõ đã xử lý vết thương cho em?”

Ninh Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên. Anh liếm răng hàm, nghiền ngẫm hỏi, “Nói đi, túi chườm nước đá đâu rồi?”

Ninh yên Nhiên nói gần nói xa, “Bay, bay đi rồi?”

Giang Đông hít sâu một hơi, gõ vào trán cô một cái, “Tôi biết ngay là lại bị con mèo hoang nào đó tha đi rồi!”

Ninh Yên Nhiên rụt cổ, không dám nhiều lời!

Không sai, cô đang chột dạ!

Giang Đông chịu thương chịu khó mà bôi thuốc cho cô, động tác cẩn thận, không chút sai sót.

Trong phòng an tĩnh, Ninh Yên Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ai, bà con xa không bằng láng giềng gần, gần quan được ban lộc, trăng treo đầu cành liễu, người hẹn lúc hoàng hôn…”

Giang Đông giương mắt, “Muốn học làm thơ nối đuôi? Không phải làm như vậy.”

“Em thất học, được chưa?”

Làn da của cô rất mỏng, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh, Giang Đông động tác nhanh nhẹn, bàn tay thô ráp không cẩn thận chạm vào gan bàn chân cô, Ninh Yên Nhiên theo bản năng rụt chân, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.

“Đừng lộn xộn!” Anh thấp giọng trách mắng.

Ninh Yên Nhiên trong lòng chửi thầm, vết chai trên tay người nào đó thật dày, chắc chắn không hiểu được cảm giác của người mẫn cảm như cô!

“Này, Giang đội trưởng.” Bôi thuốc gần xong, Ninh Yên Nhiên nhẹ giọng mở miệng, “Chuyện lúc trước đã bàn bạc, vẫn muốn thực hiện?”

Giang Đông nhướng mắt nhìn cô, “Tôi từ trước đến nay luôn nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Vậy, cuối tuần này, anh cùng em đi gặp ông bà ngoại đi.”

Giang Đông nhìn cô một cái thật sâu, đáp ứng, “Được.”

Ninh Yên Nhiên không dẫn anh tới gặp ba mẹ, bởi vì lúc trước anh đã từng gặp qua ba mẹ cô, sẽ dễ dàng phát hiện ra. Thứ hai, ba mẹ cô không ở trong nước, nghe nói còn muốn đi châu Âu chơi, quá phiền toái.

Nhưng Giang Đông chưa gặp qua ông bà ngoại của cô, nếu muốn gặp người lớn, nhà bà ngoại là lựa chọn tốt nhất.

Ninh Yên Nhiên lúc còn nhỏ ở cùng ông bà nội, cho đến năm mười hai tuổi, bởi vì ba mẹ thay đổi công tác, cả gia đình vội vàng dọn đi, tuy rằng đã cùng hàng xóm chào hỏi, nhưng rời xa quê hương đến một nơi xa lạ bắt đầu lại, đối với cô bé con mười hai tuổi, vẫn là một việc vô cùng khó khăn. Mà việc khó tiếp thu nhất, chính là trước khi đi, cô không thể cùng anh trai Giang Đông nói lời tạm biệt.

Sau này lớn thêm một chút, cô nghĩ có thể đến trường học tìm anh, lại phát hiện căn bản không biết anh học trường nào. Hai người đều không có di động, ngay cả cách thức liên lạc cơ bản cũng không có. Sau khi chuyển nhà, hoàn toàn mất đi liên lạc.

Biển người mênh mông, muốn gặp lại một người giống như mò kim dưới đáy biển, phải cần đến rất nhiều vận may. Nhưng ít nhất, vận may của cô vừa đủ, tìm được cây kim cô đánh mất trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng đó.

Ninh Yên Nhiên nghỉ mấy ngày, vết thương đã khỏi tám chín phần, liền đưa Giang Đông đến nhà bà ngoại, phụ trách lái xe đương nhiên là người có kỹ thuật tốt Giang tiên sinh. Ít nhất anh chưa bao giờ đâm xe, chỉ bằng một lý do này, cũng đã đủ làm người khác an tâm.

“Ông ngoại! Bà ngoại! Con đã về!”

Ninh Yên Nhiên xách theo mấy cái túi lớn đi vào trong, mà Giang Đông đã bị đống quà tặng xếp thành núi trong tay vô tình bao phủ.

Nhà bà ngoại Ninh Yên Nhiên ở ngoại thành, là một ngôi nhà hai tầng cổ kính, phía trước có một cái sân nhỏ. Hai vợ chồng già trồng không ít hoa cỏ, vừa đến mùa hè thi nhau nở rộ khiến Ninh Yên Nhiên không dám vào cửa.

Không có cách nào khác, ai bảo đám muỗi trong vườn đều tụ tập lại cắn cô!

Ngồi ở trong sân đọc sách, ông ngoại tháo xuống mắt kính, gương mặt gầy guộc hiện lên nụ cười nhàn nhạt, lúc nhìn thấy một người khác cũng tới lập tức thu trở về.

“Cậu này là?”

Ninh Yên Nhiên cười đến mi mắt cong cong, ôm cánh tay ông ngoại không buông, “Đây là bạn trai con, mang về cho ông bà xem nha, nếu hai người nói không đồng ý, vậy con sẽ mau chóng đổi một người mới!”

Cô nói như vậy, sắc mặt ông ngoại liền tốt lên không ít.

“Bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đổi” Giang đội trưởng cảm thấy, “....”

Không biết vì sao, anh cảm thấy bản thân có chút thảm. Tuy rằng anh chỉ là bạn trai “hờ”.

“Mấy bữa trước mẹ con mới nhận được trà đại hồng bào hảo hạng, kêu con mang tới cho ông nếm thử, đi thôi, chúng ta đi vào trong rồi nói.”

Ông ngoại hiền lành “Ừ” một tiếng, lúc nhìn Giang Đông cũng hiền hòa thêm mấy phần, “Cậu cũng vào đi.”

Bà ngoại ở trong gọt trái cây, một đầu tóc bạc được búi gọn gàng, trên người mặc sườn xám, vừa nhìn liền biết là một bà lão tinh tế, uyển chuyển.

Giang Đông ngồi trên ghế, có cảm giác khẩn trương không nói nên lời.

Bà ngoại cười tủm tỉm nhìn anh, so với ánh mắt tràn đầy bắt bẻ của ông ngoại hiển nhiên là ấm áp hơn.

“Tiểu Giang là người ở nơi nào?”

Giang Đông giọng nói nhẹ nhàng, “Con là người địa phương, lúc còn nhỏ ở trấn Giang Bình lớn lên.”

Bà ngoại, “a” một tiếng, chữ “Nguyệt” vừa mới nói ra, đã bị Ninh Yên Nhiên kịp thời chặn lại, nói sang chuyện khác, “Bà ngoại, con đói quá, một lát nữa chúng ta ăn chè đậu đỏ được không?”

Nghe xong lời này, bà ngoại lập tức đáp ứng, “Được”, đem đề tài vừa nãy chuyển đi không chút dấu vết.

“Trưa nay bà ngoại kho cá, con ngoan ngoãn ăn nhiều một chút, bé con của bà không thể cả ngày không ăn cơm.”

Thời gian một bữa cơm, bà ngoại đã đem cả tám đời tổ tông nhà Giang Đông hỏi rõ ràng, so với tra hộ khẩu còn chuyên nghiệp hơn.

Sau khi ăn xong, ông ngoại ở lại cùng Giang Đông uống trà, còn bà ngoại thì kéo Ninh Yên Nhiên vào trong nói nhỏ.

“Con nói thật với bà ngoại, cậu Giang này đúng là bạn trai con?”

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, Ninh Yên Nhiên cười hắc hắc, sờ cái mũi, “Đúng là không giấu được bà ngoại chuyện gì.”

Tiếp theo, cô liền giống như rang đậu, đem quan hệ của hai người kể cho bà ngoại nghe một lượt. Bà ngoại híp mắt, lôi kéo tay cô, ở mu bàn tay vỗ vỗ hai cái, “Người trẻ tuổi, có ý tưởng, bà ngoại ủng hộ con.”

Ninh Yên Nhiên ngượng ngùng cười cười.

“Nhưng mà, con không sợ con khi dễ cậu ấy như vậy, về sau chân tướng lộ ra, tiểu Giang tức giận thì làm sao bây giờ?”

Ninh Yên Nhiên kéo cánh tay bà ngoại, âm thanh nũng nịu, “Không sợ, bà ngoại nhất định sẽ chống lưng cho con.”

Người trong nhà chắc chắn đều sẽ chống lưng cho cô, mà Giang đội trưởng…

Haizz, ai bảo người anh yêu thầm kia là cô cơ!

Người được thiên vị chính vì vậy càng không sợ hãi, khí thế càng thêm kiêu ngạo!

7h30 tối thứ bảy, Ninh Yên Nhiên đang ở nhà đắp mặt nạ, đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Giọng nói của một kẻ say khướt từ bên kia truyền đến, còn mang theo tiếng khóc nức nở, “Làm sao bây giờ, Nhiên Nhiên, mình nên làm cái gì bây giờ….Ai tới cứu mình với, mình không muốn làm một kẻ lót đường cho em trai….”

Ninh Yên Nhiên lập tức ngồi dậy, “Diệp Hàm? Cậu uống rượu? Cậu gửi địa chỉ cho mình đi.”

Hai mươi phút sau, Ninh Yên Nhiên chạy tới quán bar, bất đắc dĩ cùng Trình Uẩn Nghi hai mặt nhìn nhau.

“Sao lại thế này? Mẹ cậu ấy lại mắng cậu ấy?”

Trình Uẩn Nghi thở dài, “Mẹ cậu ấy lần này thực sự quá đáng, em trai cậu ấy muốn kết hôn, cô gái ấy mang thai, nghe nói là con trai. Kết quả nhà bên kia không đồng ý, muốn 50 vạn lễ hỏi, Diệp gia không có, liền tính toán lên người Diệp Hàm.”

Chuyện còn lại, Ninh Yên Nhiên đều có thể đoán được.

Nhà nào cũng có chuyện khó, nếu muốn cô kể chuyện phiền lòng của gia đình, có thể viết thành nửa cuốn sách, còn chuyện nhà họ Diệp thậm chí có thể viết thành một cuốn từ điển Tân Hoa.

Sau khi bọn họ thân nhau mới biết được, hóa ra gia đình Diệp Hàm không đồng ý cho cô ấy đi học. Từ lúc học cấp ba cho tới đại học, tất cả tiền học phí và sinh hoạt đều do cô ấy đi làm thêm tự trả lấy. Cho dù là như vậy, gia đình cô vẫn không hài lòng. Mà nguyên nhân, tất cả chỉ bởi vì cô là con gái.

Lần này nhà họ Diệp lừa cô về, chính là muốn đem cô gả đi, đổi lấy lễ hỏi cho em trai cô kết hôn.

Diệp Hàm thật vất vả mới thoát được, nghĩ đến chính mình mỗi tháng đúng hạn đều gửi tiền về hiếu kính cha mẹ, tôn trọng người lớn, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy liền vô cùng đau lòng.

Nhìn Diệp Hàm say mèm, Ninh Yên Nhiên cũng không biết phải nói cái gì mới tốt.

“Vừa lúc cậu ấy chuẩn bị đổi công việc, hay là để cậu ấy tới chỗ mình trốn trước đi?”

Trình Uẩn Nghi lắc đầu, “Không cần, chỗ mình còn có một phòng, gần công ty mới của cậu ấy, nhà cậu ấy hẳn cũng không tìm tới chỗ mình, trước hết cứ để cậu ấy ở cùng mình đi.”

“Vậy hai cậu cẩn thận một chút.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trong quán bar có người cãi cọ, bắt đầu chỉ là lời qua tiếng lại, không ngờ cuối cùng lại trở thành ẩu đả. Ninh Yên Nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa bị một cái bình rượu nện trúng đầu.

Vận số năm nay đặc biệt không may mắn, Ninh Yên Nhiên còn có loại xúc động muốn mở di động ra tìm xem, có phải gần đây cô không nên ra cửa hay không.

Lúc cô chuẩn bị mang bạn tốt rời đi, ngoài cửa chạy tới vài người, hét lớn một tiếng, “Không được nhúc nhích!”
Bình Luận (0)
Comment