Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 6

Âm thanh nghe rất quen, nhưng tên gọi lại lạ hoắc, đương nhiên “Diệp tiểu thư" cũng không để ý.

Giang Đông cao giọng, lại gọi thêm một tiếng, “Diệp Mạn Mạn!”

Ninh Yên Nhiên đã nhanh như chớp ra đến cửa.

Lỗ tai cô đặc biệt thính, nghe thấy người ta gọi tên ai đó những hai lần, còn cùng bạn thân Lâm Kiều An nhiều chuyện: “cái cô Diệp tiểu thư kia thính lực cũng kém quá, để người ta gọi đến hai lần!”

Nhưng mà lại không hề biết rằng bản thân mình chính là cái cô “Diệp tiểu thư" thính lực kém kia.

Mấy đồng nghiệp đứng bên cạnh Giang Đông không dám thở mạnh, đội trưởng của bọn họ nổi tiếng tính tình kém, nếu ở chỗ này mà phát tác, nói không chừng sẽ kéo người xui xẻo nào đó đi luyện quyền một chút...

Nghĩ đến đây, vài người không nhịn được rùng mình một cái.

Giang Đông hơi cau mày, vừa mới thu hồi ánh mắt, chuẩn bị dẫn mọi người đi ăn trước. Ánh mắt lãnh đạm vừa quét qua, mấy người lập tức hoảng hồn, không hẹn mà cùng chọn một người đẩy ra: “Đội trưởng, người này đi.”

Người vừa mới hôm qua xui xẻo bị chuyện ma đeo bám tra tấn cả đêm Tiểu Trương: tôi là ai? đây là đâu? Tại sao lại là tôi?

Giang Đông bây giờ không có tâm tình thao luyện với cấp dưới, anh thở dài một hơi, đi đến trước mặt vị lãnh đạo vừa mới nói chuyện cùng “Diệp tiểu thư" lúc nãy, “Chào ngài, có thể cho tôi xin phương thức liên lạc với Diệp Mạn Mạn được không?”

Giám đốc Đài chậm rãi ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi không quen biết này, “Anh là ai? Muốn xin phương thức liên lạc của Diệp Mạn Mạn để làm gì?”

Mà đợi đã, Diệp Mạn Mạn là ai vậy?

Ơ, người này ông cũng đâu có biết.

Ông chỉ là một ông già tội nghiệp vừa mới tan tầm, chẳng biết ai cả, thế mà muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng cũng bị mấy người không hiểu chuyện này đến ngăn cản.

Giang Đông chỉ về phía cửa, có chút nóng vội, lại không thể biểu hiện ra mặt, cả người có vẻ càng thêm hung dữ, đâu có giống người đi cầu cạnh người ta, ngược lại giống như đi ăn cướp.

“Giữa chúng tôi có chút hiểu lầm, cô ấy đem tôi kéo vào danh sách đen.”

Giám đốc đài vỗ tay một cái, “Kéo đen cũng tốt, người trẻ tuổi không nên xã giao trên mạng nhiều, lãng phí thời gian.”

“Tôi nói là số điện thoại.”

Giám đốc đài cũng lười nói dông dài với anh, “Vậy cũng đâu có liên quan gì đến lão già này?”

Cũng đâu phải ông kéo đen anh ta? Cái người gì mà thấy người già muốn ăn cơm cũng không chịu thả, nên sớm bị kéo đen một chút mới phải.

Giang Đông cố gắng đè nén nôn nóng trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy cô ấy cùng ngài nói chuyện, nghĩ là hai người có quen biết. Tôi cũng không còn cách nào khác để liên hệ với cô ấy nên mới đến làm phiền ngài giúp một chút.”

Giám đốc đài nghe một hơi, hừ, thằng nhóc này không những dáng dấp hung dữ, mà cách nói chuyện cũng không đáng tin cậy.

Người vừa rồi nói chuyện với ông là Ninh Yên Nhiên, đâu ra Diệp Mạn Mạn?

Khoan đã, không phải là anh ta để ý Ninh Yên Nhiên, mới cố ý tìm cách xin phương thức liên hệ đấy chứ?

Hừ, mưu kế đơn giản như vậy, làm sao giấu được ông? Ông chỉ mới động não một chút, lập tức nhìn ra!

Những người trẻ tuổi này, nhìn thấy mấy cô gái liền nảy sinh ý nghĩa xấu xa.

Bị giám đốc đài níu lại giảng đạo lý hết nửa giờ, bất kể là Giang đội trưởng hay mấy người đồng nghiệp đi cùng đều là một vẻ mặt khó hiểu mờ mịt.

Xin hỏi, rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì? Tại sao lại phải nghe toạ đàm giáo dục hết nửa ngày?

Sau khi trở về, Tiểu Trương cùng với mấy đồng nghiệp lập tức đi điều tra cái vị Diệp tiểu thư trong truyền thuyết kia.

Dù sao cũng là đối tượng xem mắt đầu tiên của Giang đội trưởng, tuy rằng lúc đầu anh không cho bọn họ điều tra chi tiết, nhưng hôm nay gặp mặt một lần, thực sự không ngăn được bọn họ bát quái nhiều chuyện.

Đi đâu tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy để xem mắt? Bây giờ đi xem mắt còn kịp không? Bọn họ cũng muốn!

Nhưng mà, tư liệu được tra ra lại khiến mọi người đột nhiên yên tĩnh.

Tiểu Trương bối rối nói: “Người này… người này với người hôm nay chúng ta gặp, giống như là hai người vậy?”

Ngữ khí của cậu ta vô cùng do dự, tuy rằng khuôn mặt trong ảnh và bên ngoài cũng sẽ có khác biệt, nhưng khác biệt đến mức này thì cũng lớn quá rồi?

Lão Từ mặt mày ủ ê đốt một điếu thuốc, đột nhiên hút một hơi, thâm trầm nói, “ phụ nữ ấy à, trang điểm và không trang điểm hoàn toàn là hai khuôn mặt, cái này có thể là do kỹ thuật trang điểm quá xuất sắc, cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.”

Dù sao, hệ thống cơ sở dữ liệu sẽ không nói dối, nói dối chính là khuôn mặt của phụ nữ!

Xét thấy lão Từ là người đàn ông đã có vợ, so với mấy người đang ngồi đây đều không có kinh nghiệm, cũng không có ai có lý do phản bác.

Thế là tiểu Trương ngây thơ, người chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cứ như vậy tin tưởng!



Giang đội trưởng là đang tìm một người để giả làm bạn gái, mà bên kia, quá trình phát triển chuyện yêu đương của Ninh Yên Nhiên cũng là trở thành tâm điểm chú ý của cả nhà.

“Trò chuyện thế nào rồi? Khi nào thì có thể mang về cho chúng ta nhìn một chút?”

Mẹ Ninh nhìn thấy con gái vào cửa, phim truyền hình cũng không xem nữa, cẩn thận dò hỏi.

Nhắc tới chuyện này Ninh Yên Nhiên còn thấy giận, ngày hôm đó cô còn cảm thấy có chút hợp ý, cùng với anh ta tìm một đề tài chung để nói, nói đến những chuyện liên quan công việc, anh ta ra vẻ cao thâm còn chưa tính, đụng tới chút vấn đề còn giả vờ không hiểu.

Ninh Yên Nhiên cũng không phải kiểu người thích tự ngược mình, trực tiếp vạch trần anh ta nói dối, kết quả giây tiếp theo đã bị cho vào danh sách đen!

Kéo đen cô thì cũng thôi đi, còn chạy đến nói hươu nói vượn với người giới thiệu, quả thực giống như trẻ con không nói đạo lý.

Ninh Yên Nhiên tức giận gặm quả quýt: “Chẳng ra gì, cho con vào danh sách đen rồi, không gặp.”

Mẹ Ninh cũng không thất vọng, ngược lại còn hưng phấn hỏi, “Vậy khi nào chúng ta gặp người kế tiếp?”

Bà lúc trước vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng chồng mình, không trải qua chuyện xem mắt, chỉ mới thấy trong phim truyền hình, cho nên đặc biệt muốn tận mắt chứng kiến.

Ninh Yên Nhiên ăn quýt chua nheo cả mắt lại, “Thôi mà mẹ, cho con nghỉ vài ngày đi, có đàn ông hay không có đàn ông, làm sao quan trọng bằng giấc ngủ chứ?”

Mẹ Ninh lo lắng sốt ruột, “Con đừng có xem nhẹ, hai ngày nữa là hôn lễ của Trương Dương, cả lớp con đều đi, con cũng trốn không được. Đến lúc đó, con chỉ đi một mình, không chừng còn bị nói ra nói vào.”

Ninh Yên Nhiên thần sắc cứng đờ. “Không đâu, cũng phải tặng tiền mà.”

Mẹ Ninh trừng mắt, cái này là trọng điểm sao?

Đối với Ninh Yên Nhiên cuối tháng không có tiền lương dư thừa mà nói, đây là vấn đề trọng đại.

Trương Dương là ai?

Người này là bạn học thời cao trung của cô, học cùng lớp ngồi cùng bàn, từng theo đuổi cô một thời gian thật dài, nhưng Ninh Yên Nhiên khi đó không có tâm tư cho chuyện này, đối phương liền thay đổi chiến thuật, đi khắp nơi bêu xấu cô, thậm chí ở trước mặt còn đả kích lòng tự ái của cô, chê cô mập lùn xấu, ngoại trừ cậu ta ra sẽ không ai để ý đến cô.

Đây chính là chiêu thức PUA* kinh điển, ở tuổi đó đa số nữ sinh đều có lòng tự trọng rất cao, nếu là người khác nói không chừng cậu ta có thể thành công một chút.

[*PUA: Pickup Artist: nghệ thuật tán gái]

Nhưng Ninh Yên Nhiên không thuộc kiểu người này, cô là thuộc nhóm nhỏ những người có thừa tự tin, đặc biệt thích soi gương.

Ninh tiểu thư tự hiểu rõ bản thân, còn thường xuyên soi gương như vậy làm sao có thể thừa nhận mình lùn? Càng không thể nói đến mập và xấu!

Ninh Yên Nhiên từ nhỏ đến lớn luôn kiên trì một nguyên tắc, đó là: mắng cô xấu thì chính là kẻ thù!

Thế là cô trực tiếp mang theo mấy người, chặn đường đánh cậu ta một trận.

Hai người từ đó kết thù, à không, là Ninh Yên Nhiên đơn phương kết thù, mà tình cảm của Trương Dương đối với cô hẳn là vô cùng phức tạp!

Vừa nghĩ tới phải tặng tiền cho người như vậy, cô đặc biệt không vui, cho nên chuyện bị kéo đen phiền muộn gì đó cũng bị đẩy lùi xuống một đoạn.

“Haizzz, nếu không phải ngày đó mọi người muốn tranh thủ tụ tập một chút, con cũng không thèm đi.” Cô nắm lấy cái tai con thú bông, phồng miệng giận dỗi.

Nếu không phải là đã bị kéo đen, nói không chừng cô có thể mời anh trai đầu hói đi cùng với mình một chút.

Chỉ tặng một phần tiền, lại có thể đi ăn hai người, nghe là thấy có lời rồi.

Chỉ tiếc, cô bị kéo đen.

Ninh Yên Nhiên cầm điện thoại di động, mở danh bạ ra nhìn, haizzz, nếu cô có lưu lại số của anh thì tốt quá.

Thứ bảy là tiệc cưới, trong nhóm chat lớp cô mọi người đang náo loạn cướp bao lì xì, Ninh tiểu thư vận may kém chẳng cướp được cái nào, bên dưới đều là mấy tin nhắn hi hi ha ha cười nhạo.

Cô dứt khoát ném điện thoại di động, nghiêm túc chọn quần áo.

Tháng 10 có quá nhiều người kết hôn, cô đi lần này, không thể nổi bật hơn cô dâu, cũng không thể quá giản dị mộc mạc, thật sự là chuyện không dễ dàng.

Có thể cô nên mua váy mới rồi, bởi vì chuyện lựa chọn quần áo này quá hao tổn tâm trí, Ninh tiểu thư cực kỳ nghiêm túc nghĩ thầm.

Cô đến không tính là sớm, vừa vào cửa đã có không ít người chú ý tới, bên trong tiếng ồn ào có người vẫy tay gọi, “Nhiên Nhiên, ở đây!”

Ninh Yên Nhiên đối với người khác lễ phép gật đầu, rồi đi thẳng đến chỗ Lâm Kiều An.

Lâm Kiều An vẻ mặt đầy hưng phấn, ánh mắt loé sáng, “Mau nhìn xem, hôm nay có rất nhiều soái ca đó. Nghe nói bên nhà gái làm trong ngành cảnh sát, có chút bối cảnh, cho nên hôm nay đến rất nhiều người!”

Nhưng mà Ninh Yên Nhiên chỉ nhìn thấy trên bàn có tương giò với thịt viên tứ hỷ, đối với lời nói của cô ấy chỉ gật gật đầu lấy lệ.

Đàn ông với không đàn ông cái gì, cũng có ăn được đâu.

“Vừa tặng tiền liền muốn ăn cho hồi vốn" Ninh tiểu thư hai mắt toả sáng, chuẩn bị tinh thần xuất chiêu trị món chân giò chưng tương trước mặt.

Trương Dương sáng sớm đã thấy cô, vẫn luôn chú ý tin tức trong nhóm chat, cho đến khi cô đến đây, không thể nói rõ trong lòng có tư vị gì. Có chút khẩn trương, có chút bối rối, lại có vài phần không cam lòng không nói nên lời.

Nhất là khi anh ta đã bị xã hội bào mòn góc cạnh, mà cô cũng vẫn như thế, giống như một học sinh không rành thế sự, mặc váy ngắn màu hồng đào, lộ ra một nửa đôi chân mảnh khảnh, tóc đen da trắng, xinh đẹp chói mắt, ba nét đẹp tươi sáng mà kích thích này đan xen lẫn nhau, ngưng tụ lại thành một nốt ruồi son đỏ rực trong trái tim người nào đó.

Trương Dương uống một hớp rượu, không biết xuất phát từ tâm lý gì lại kéo tay cô dâu đi tới.

“Một bàn này đều là bạn học thời cao trung của anh, Lăng Phong, Tống Thiệu, Lâm Kiều An, đây là Ninh Yên Nhiên.”

Cô dâu mới cười dịu dàng: “Lần đầu gặp mặt, nếu có chỗ nào tiếp đãi chưa chu toàn, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Lâm Kiều An đối với ký ức về thời cao trung kia vẫn còn nhớ, cho nên nhìn mặt Trương Dương một cái, lạnh lùng giật khoé môi: “Nhất định sẽ chiếu cố, dù sao cũng từng là bạn học mà.”

Ánh mắt Trương Dương rốt cuộc dừng trên mặt Ninh Yên Nhiên từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào, “Mọi người đều tới một mình sao? Có mang theo người nhà không? Chúng ta làm quen một chút?”

“Chúng tôi đều là cẩu độc thân, làm sao có vận khí tốt như cậu?” Tống Thiệu cười ha ha, vỗ vỗ vai anh ta, “Cậu thật may mắn!”

“Yên Nhiên thì sao? Cũng không mang người nhà tới?”

Bị gọi tên, Ninh Yên Nhiên cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự hấp dẫn của món chân giò, nở nụ cười lịch sự, “Thật xin lỗi, người nhà không rảnh tới.”

“Ha, phải không?” Trương Dương sắc mặt không quá tốt, “Để cô gái một mình ra ngoài, cũng không quá an toàn đâu.”

“Cùng cậu…”, Ninh Yên Nhiên còn chưa kịp nói hết, đã nghe thấy một giọng đàn ông quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, ngữ khí thâm trầm.

“Không phiền cậu lo lắng.”

Một giây sau, Ninh Yên Nhiên mở to hai mắt nhìn, lập tức nhìn thấy “anh trai đầu hói” vừa mới kéo đen cô hôm qua xuất hiện trong tầm mắt.
Bình Luận (0)
Comment