Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 64

Lâm Kiều An không rõ chân tướng, cúi đầu uống một ngụm trà sữa, “Sao vậy? Gặp người quen?”

“Người quen? Không biết có quen hay không!” Ninh Yên Nhiên cấp tốc cùng bạn trai phân rõ giới hạn, “Ít nhất còn một tuần mới có thể nói rõ được!”

“Vậy không phải là qua năm sao?” Lâm Kiều An trong nháy mắt tỉnh ngộ, “Được, vì tiền lì xì cũng phải thân!”

Mức độ cận thị của cô không nặng, cho nên bình thường lúc ra ngoài cũng rất ít đeo kính, người ở xa đối với cô mà nói là một bóng đen mơ hồ, cách hơn năm mét là mờ mờ ảo ảo, cách trên mười mét thì người vật bất phân.

Điều này cũng làm cho cô đến lúc này mới nhìn rõ vài người đang đi từ xa đến là ai.

“Ơ, cậu và đội trưởng Giang nhà cậu cãi nhau?” Bạn tốt số một chỉ sợ thiên hạ không loạn vỗ bàn tay rảnh rỗi, “Hiện tại mình lần nữa lại trở thành người yêu số một của cậu!”

Nghe những lời này, con ngươi Ninh Yên Nhiên đảo một vòng, ngoắc ngoắc ngón tay với cô ấy, “Giúp mình một chuyện, tiểu An An!”

Làm tình yêu đích thực mới ra lò của Ninh tiểu thư, Lâm Kiều An gánh vác chính mình trách nhiệm thích đáng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười bình tĩnh như bình thường.

Sau đó, Ninh Yên Nhiên ở trên mặt cô ấy “bẹp” hôn một cái!

Giữa bạn tốt với nhau, ôm hôn một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng mà dưới biểu tình âm trầm cay nghiệt của người đàn ông đối diện, đáy lòng Lâm Kiều An không hiểu sao sinh ra một chút chột dạ.

Cô vô ý thức run rẩy một cái.

Ninh Yên Nhiên lại hết sức đắc ý, như là để thị uy, đến gần Giang Đông nhướng nhướng lông mày.

Giang Đông không tiếp thu loại khiêu khích ở trình độ này, đem mấy cái túi trong tay nhét vào tay mấy cậu em, đi nhanh đuổi tới.

Ninh Yên Nhiên quay đầu rời đi,nếu không phải là giày cao gót bất tiện không thể chạy, cô có thể ở đường dành riêng cho người đi bộ này thể hiện tài năng chạy nhanh có thể so với tốc độ của Maserati.

Đường dành riêng cho người đi bộ có nhiều người đi lại, cô chụp cái mũ lên, ba bước thành hai chui vào trong đám người, giống như chú cá nhỏ trốn vào đại dương mênh mông, đuôi cá quẫy một cái, liền không thấy tăm hơi.

Trước khi biến mất còn hướng anh làm mặt quỷ.

Giang Đông vừa tức lại vừa buồn cười, trong nhất thời biểu tình khó tránh khỏi có chút vặn vẹo.

Giang Tây mù mờ theo sau tiến lên, qua một lát, mới kéo kéo cánh tay anh, “Anh!”

“Hả?”

“Đó là bạn của chị dâu phải không?” Giang Tây chậm rì rì lấy lại tinh thần, cười giống như một tên tên ngốc, “Thật là đẹp mắt.”

Giang Đông “chậc” một tiếng, ở phía sau lưng cậu ta vỗ một bàn tay.

“Thật không thể nghĩ đến chuyện đứng đắn!”

Mười phút sau, đội trưởng Giang giỏi về theo dõi ở góc được bắt được Ninh Yên Nhiên đang chạy trốn.

Anh đứng tại chỗ, suy nghĩ hai giây, quay người đi.

Lâm Kiều An xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, cười hì hì nhìn Ninh Yên Nhiên, “Xong, hết giận dỗi chứ?”

Không người nào ở đây chú ý đến thời gian, Giang Đông hướng cô bé bán hoa bên kia đường vẫy vẫy tay.

Lúc bị cô bé bán hoa cản lại, trên mặt Ninh Yên Nhiên mang theo sự xin lỗi chân thành, “Thật xin lỗi, chị không có tiền lẻ, không mua được hoa của em.”

Cô bé bán hoa mặc áo bông hình hoa nhỏ cũ lắc lắc đầu, “Không bán, chỉ đưa.”

Hiện tại mọi người đều lục tục đi về, mặc dù thời tiết lạnh, thế nhưng tình nhân trên đường cũng nhiều, hoa trong tay cô bé cũng đã bán được hơn nửa. Cô bé chọn những bông hoa tốt nhất trong số còn lại, nhỏ giọng nói, “Vừa nãy có một chú nói, hy vọng chị xinh đẹp không tức giận nữa, tức giận sẽ không đẹp.”

Ninh Yên Nhiên tỉnh ngộ, “Chú? Là chú nào?”

Cô bé bán hoa chỉ ra phía xa xa, “Là chú mặt đen bên kia.”

Ninh Yên Nhiên cười đến đau sốc hông.

Nếu đội trưởng Giang nghe thấy xưng hô này, dự là sẽ bị tức đến thành mặt Bao Công.

“Anh ấy muốn em tặng cho cho chị?”

Cô bé bán hoa gật gật đầu, thanh âm nho nhỏ cực kỳ nghiêm túc, hiển nhiên là đem sự bàn giao của chú mặt đen nhớ rất rõ ràng, “Hoa tươi tặng mỹ nhân, chị gái xinh đẹp so với hoa còn đẹp hơn, cho nên nhất định sẽ cần một hộ hoa sứ giả.”

Cô gái mang vòng hoa tươi cười mê người, chậm rãi đi về hướng Giang tiên sinh đang bình tĩnh tự nhiên đứng cách đó mười mét.

“Anh muốn tự mình đề cử không, chú mặt đen?” Cô ôm hông anh, ngẩng đầu lên, thanh âm ngọt ngào, như là hương hoa hồng quẩn quanh, “Nếu như là lời anh nói, em có thể miễn cưỡng tiếp thu một người gọi là hộ hoa sứ giả.”

Chính thức nhận cương vị hộ hoa sứ giả cuối cùng cũng dỗ được bạn gái đang giận dỗi.

Lúc qua năm mới, Giang Nam đưa mối tình đầu vừa mới làm hòa trở lại, người sau vượt người trước Giang Tây vừa gặp đã yêu Lâm Kiều An trời nam biển bắc gửi tin nhắn, Giang Bắc cũng mang về một cô bạn gái cùng trường.

Giang Đông lẻ loi một mình đầu đầu phiền não đứng ở cửa, nhai kẹo đường cai thuốc.

Quả nhiên, nói về hiệu suất, cùng tuổi tác hoàn toàn không có quan hệ.

Năm mới không khí vui vẻ, Ninh Yên Nhiên đem ảnh tự sướng nhét vào bao tiền lì xì, một xấp thật dày, giấu vào trong túi, chuẩn bị đạp bóng đêm ra cửa.

Kết quả chưa đi được mấy bước đã bị ba kéo về.

Giang Đông vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy bố mẹ vợ tương lai đứng ở trước mặt, nhìn chằm chằm anh nhai kẹo đường cai thuốc, thần sắc cực kỳ phức tạp!

“Bà bói tuổi của cậu ta như vậy có phải hơi lớn không?” Ba Ninh nhỏ giọng cùng vợ nói chuyện.

“Dáng người, tinh thần của chàng trai này, còn có thể đẹp trai thêm ba mươi năm nữa, không sợ già!” Mẹ Ninh giải quyết dứt khoát.

Ninh Yên Nhiên núp ở phía sau nghe trộm ló đầu ra cười híp mắt, “Chúng ta còn đứng bên ngoài bao lâu nữa? Nhìn nữa bạn trai con có khi còn muốn thu phí.”

Giang Đông hoàn toàn không nghĩ đến nhanh như vậy đã gặp người lớn.

Còn là ở trong nhà mình, dưới tình huống không hề có chuẩn bị.

Vị đường củ kẹo cai thuốc trong miệng trong nháy mắt mất vị, anh kéo tay Ninh Yên Nhiên, mang theo hai vị người lớn vào cửa.

Việc đầu tiên Ninh Yên Nhiên làm sau khi vào cửa là đưa tiền lì xì.

Có qua có lại, tôn trọng truyền thống tập tục, Ninh tiểu thư hướng về phía bạn trai xòe tay ra.

Đội trưởng Giang chịu nỗi khổ bị vơ vét tài sản trong nháy mắt im lặng.

“Làm bạn gái của đội trưởng Giang, chẳng lẽ em không đáng được nhận một đồng tiền lì xì nào sao?” Cô đáng thương trong mắt mờ mịt hơi nước, giống như cô bé không được trợ giúp.

“Chuẩn bị, ở phòng anh, cùng anh đi lấy.” Giang Đông cầm lấy cổ tay cô, mang cô đi vào phòng ngủ.

Cách một bức tường, ngoài cửa người người náo nhiệt nói chuyện nhà, âm thanh trẻ con vui đùa bên tai không dứt, trong phòng còn có chó sủa, cùng âm thanh mấy đứa nhỏ sát vách ồn ào hòa cùng một chỗ, không khí ngày lễ vô cùng rõ ràng.

Mà ở cửa, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống trên môi cô.

Hai người ăn ý không nhắm mắt, ánh mắt giao triền mang theo mấy phần ý vị đọ sức.

“Em không chuyên tâm.” Anh trầm giọng nói.

Nhất thời cùng lúc đó, anh bắt được bàn tay đang rút ra khỏi túi anh.

Trong tay Ninh Yên Nhiên cầm ví tiền của anh, bị anh đột ngột cắt ngang, cái ví tiền kia liền từ trong tay cô rớt xuống.

Giang Đông nhìn trong ví tiền rơi ra tấm ảnh cũ sắp phai màu, một lần nữa đem cô áp tới trên cửa.

“Đổi một tấm mới, tấm này nhìn em xấu…” Ninh Yên Nhiên mơ mơ hồ hồ kháng nghị nói.

“A” Giang Đông cười nhẹ một tiếng, cắn nhẹ môi dưới của cô một cái, trịnh trọng nói, “Anh thích.”

Cho nên mới nói có vài người mắt thẩm mỹ liền thực sự rất u mê!

Kỳ nghỉ tết âm lịch, Ninh Yên Nhiên chuẩn bị cải tạo lại kỹ thuật lái xe của mình.

Huấn luyện Giang kiên trì dạy cô lái xe.

Huấn luyện Giang bị tức chết.

Gánh nặng đường xa, chỉ dạy còn dài.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tết âm lịch, Ninh tiểu thư cuối cùng đã được như ước nguyện ngồi lên chiếc xe máy ăn đủ tàn phá kia, theo anh lướt gió.

Giang Đông cố ý mua mũ bảo hiểm màu hồng phấn cho cô, Ninh Yên Nhiên dùng son môi ký tên ở trên đó.

Có chủ, xe cùng đàn ông đều thuộc về cô.

Bọn họ từng nói qua một thời gian hai người bốn góc yêu, vui cười tức giận mắng, chỉ tiến không lùi.

Anh chung thủy dắt tay cô, cùng cô một đường đi tới.

Mà quãng đời còn lại của anh, mỗi một giây đều quan tâm tình nguyện khắc tên Ninh tiểu thư ở phía trên.

Vậy là đủ rồi.
Bình Luận (0)
Comment