Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 123

“Văn Hàn vốn là sư huynh của ta, rất hay giúp đỡ ta ở Hoan Thiên trại”. Vì Tần cung chủ thật sự rất hung dữ nên Tiễn Tam rất nghiêm túc cân nhắc từ ngữ để tránh cho sơ ý bị đánh. “Hắn đã ước hẹn trọn đời với tiểu thư từ lâu, nhưng sư phụ không thích Văn Hàn, không những hay làm khó dễ mà tháng trước còn tìm cớ dứt khoát đuổi bọn ta đi”

“Ngươi là người trong lòng của Đỗ Tranh sao?”. Tần Thiếu Vũ quan sát nam tử nhu nhược từ trên xuống dưới, trong lòng hơi kinh ngạc. Thật ra nhiều năm trước hắn từng gặp Đỗ Tranh một lần, cũng có quen biết. Khi đó nàng từng là đệ nhất mỹ nhân trên sông Tần Hoài, có rất nhiều vương tôn công tử dùng vạn lượng vàng muốn gặp mà không được. Ai ngờ vài năm sau, nàng lại cam tâm tình nguyện ở bên một nam tử bình thường như vậy.

Tạ Văn Hàn hơi xấu hổ. “Cung chủ chê cười rồi”

“Ngươi thấy chuyện này thế nào?”. Diệp Cẩn hỏi.

“Đừng nói là ngươi muốn nhúng tay vào làm mối nha”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tung tích của tiểu Ngũ không rõ, hàn độc của Lăng nhi chưa giải, ta không có tâm trạng quản chuyện này”

“Không phải ta muốn nhúng tay”. Diệp Cẩn hỏi Tiễn Tam. “Vừa rồi ngươi nói, Lý Thiết Thủ muốn gả Đỗ Tranh cho ai?”

“Miêu Cương vương”. Tiễn Tam vội nói. “Ta từng nghe lén bọn hắn nói chuyện, luận võ chọn rể lần này chỉ là nguỵ trang, người thắng cuối cùng nhất định là Miêu Cương vương”

“Lý Thiết Thủ muốn gả Đỗ Tranh cho Đoạn Bạch Nguyệt ư?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy giật mình. “Miêu Cương nằm sâu trong Tây Nam, cách kinh thành ngàn dặm, tập quán người dân cũng khác hẳn, vì vậy nằm ngoài tầm với của triều đình, nhiều lần phái binh nhưng thất bại quay về. Mà Miêu Cương vương Đoạn Bạch Nguyệt nổi danh thủ đoạn ác độc, quỷ kế đa đoan, một tay nắm quân đội, không khác gì cây gai trong mắt triều đình, sớm muộn cũng sẽ nghĩ biện pháp nhổ ra. Các môn phái giang hồ đương nhiên tránh còn không kịp, đỡ phải dính vào rắc rối, sao Hoan Thiên trại lại tìm trăm phương ngàn kế muốn kết thân chứ?”

“Nếu vậy thì việc tiểu Ngũ mất tích cũng có liên quan”. Diệp Cẩn nói. “Dù sao cũng sắp bắt đầu luận võ chọn rể, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ đến Hoan Thiên trại, mà trấn Lạc Bình chỉ cách Hoan Thiên trại có nửa ngày lộ trình mà thôi”

“Vậy thì có liên quan gì tới tiểu Ngũ?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Có nhớ ta từng nói với ngươi tiểu Ngũ là người Miêu Cương không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ta còn nhớ cách ăn mặt lần trước của hắn”. Giống như thuyền trưởng Jack vậy.

“Nói chính xác thì hắn là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Đoạn Nguyệt Bạch”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều huynh đệ xích mích nên không về mà thôi”

“Thật ư?”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ. Lại còn có chuyện này nữa!

“Vậy giờ phải làm sao?”. Diệp Cẩn hỏi.

“Trấn Lạc Bình và Hoan Thiên trại cùng đường, ven đường thử hỏi xem là tình huống gì”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hết thảy đều hành động tuỳ theo hoàn cảnh”

Ám vệ gật đầu nhận lệnh, Tiễn Tam sốt ruột đứng dưới đất. “Vậy còn bọn ta thì sao?”

“Muốn đi theo cũng được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều phải dịch dung trước, đỡ gặp phải phiền phức”

Đương nhiên có thể! Dịch dung hoàn toàn không thành vấn đề biết không! Tiễn Tam phấn khởi đến mức gần như rơi lệ, rốt cuộc cũng có thể đồng hành với sư phụ và sư nương, cảm giác này cực kì tuyệt vời!

“Đa tạ Tần cung chủ”. Tạ Văn Hàn cũng không ngờ Tần Thiếu Vũ dễ dàng đồng ý như vậy, nhất thời có chút vui sướng ngoài ý muốn.

“Thật không ngờ sớm như vậy mà ngươi có thể thành thân với tiểu thư rồi!”. Tiễn Tam nước mắt lưng tròng nắm tay Tạ Văn Hàn. “Thật tốt quá”

Tạ Văn Hàn: …

“Thừa dịp trời chưa nắng, mọi người tăng tốc độ đi thôi!”. Tần Thiếu Vũ ra lệnh. “Chúng ta phải tới trấn Lạc Bình trong thời gian ngắn nhất!”

“Vâng!”. Ám vệ đồng loạt đáp lại, giục ngựa vội vã đi về phía trước, thuận tiện xách Tiễn Tam và Tạ Văn Hàn bên đường lên.

Lục Thông Ngọc là chiến mã tốt nhất, tính nết háo thắng, lúc này thấy mình bị ngựa khác vượt lên trước, không đợi Diệp Cẩn mở miệng đã tung vó đuổi theo. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng, cúi đầu hỏi. “Nếu chạy thì có chịu nổi không?”

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng cười cười với Tần Thiếu Vũ. “Yên tâm đi, ta không sao”

“Chíp”. Cục Bông ló đầu ra khỏi ngực Tần Thiếu Vũ, ánh mắt cũng cực kì kiên nghị!

Nhưng thực ra nó chỉ muốn hít thở không khí mà thôi, nằm trong ngực áo mãi rất bức bối!

Sắp nghẹt thở rồi!

Tần Thiếu Vũ ấn đầu con trai trở vào, sau đó cúi đầu triền miên hôn môi Thẩm Thiên Lăng.

Cục Bông chưa thông khí xong nên rất phẫn nộ mà đá đá móng.

Thật đáng ghét.

Chặng đường tiếp theo rất thuận lợi. Vài ngày sau, mọi người rốt cuộc đến quán trọ gần Hoan Thiên trại vào lúc chạng vạng.

“Tiếp theo phải làm sao?”. Trước khi ngủ, Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.

“Chờ Lý Thiết Thủ tìm tới cửa”. Tần Thiếu Vũ tựa ở đầu giường.

“Nếu hắn không tìm thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi. “Vậy chúng ta phải đi tìm hắn ư?”

“Không có khả năng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta và ngươi đều ở đây, trừ phi đầu hắn có vấn đề, nếu không sẽ không tránh mặt”

Nghe có vẻ kiêu căng! Tính tự phụ của Thẩm tiểu thụ lập tức được thoả mãn.

“Chạy suốt mấy ngày, sao lại thấy ngươi gầy đi nhỉ”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp mặt Thẩm Thiên Lăng.

“Lần nào ngươi cũng nói vậy”. Thẩm Thiên Lăng rất ai oán. “Nhưng thật ra đều là ảo giác của ngươi”. Bụng mỡ vẫn rất mềm, lúc ăn cơm còn đột nhiên phình ra.

Quả thật muốn khóc.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, xoay người đè lên Thẩm Thiên Lăng. “Ta thích ngươi có bụng mỡ”

Thẩm Thiên Lăng lầm bầm, ngươi chỉ biết có vậy thôi.

“Mềm mại hôn lên rất thoải mái, ôm cũng thoải mái”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.

“Nói thì hay lắm!”. Thẩm tiểu thụ quyết đoán tát cho hắn một phát. “Vậy sao ngươi không ăn cho mập đi?”

“Một mình Lăng nhi mềm là được rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ luồn vào áo lót của Thẩm Thiên Lăng. “Vi phu phải cứng!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Cứng muội ngươi!

Thật không thể nhịn được mấy tên lưu manh!

Mà ngươi mau lấy tay ra đi chứ!

Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi Thẩm Thiên Lăng.

“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Ngủ sớm đi”

“Không muốn làm ư?”. Mười ngón tay Tần Thiếu Vũ giao nhau với Thẩm Thiên Lăng.

“Mau ngủ đi!”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!

Tần Thiếu Vũ đè trên người Thẩm Thiên Lăng, không chớp mắt nhìn hắn.

Thẩm Thiên Lăng nhìn thẳng Tần Thiếu Vũ một lát, cuối cùng chịu thua mà né tránh ánh mắt hắn.

“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi. “Không vui sao?”

“Đương nhiên không phải”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Ta đau lòng vì ngươi”

Tần Thiếu Vũ: …

“Tiểu Ngũ bặt vô âm tín, ta biết ngươi rất bực bội nhưng vẫn lo lắng hàn độc của ta sẽ phát tác”. Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua cổ Tần Thiếu Vũ. “Ta không sao, ngươi không cần làm chuyện này để giải độc cho ta”

Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng. “Xin lỗi”

“Ngốc”. Thẩm Thiên Lăng xoa đầu hắn. “Mau ngủ đi”

Tần Thiếu Vũ cúi đầu cho Thẩm Thiên Lăng một nụ hôn hết sức thương yêu.

“Chíp!”. Cục Bông nằm sấp trong ổ, cực kì ai oán kêu một tiếng.

Mau tắt đèn đi!

Ta rất buồn ngủ!

Các ngươi không buồn ngủ sao?

Mà trên Phượng Hoàng sơn, Thẩm Hàm cũng cực kì buồn ngủ!

“Lại sai rồi”. Thẩm Thiên Phong gõ gõ quyển sách trước mặt hắn. “Tự xem đi”

Đứa trẻ dụi dụi mắt, ăn quả táo dại trên bàn, cũng không phàn nàn.

So với ngày xưa, hôm nay đã sướng lắm rồi, huống hồ ban đầu đã đáp ứng cha phải học bài và tập võ cho tốt, nhất định phải làm được!

“Sáng mai ra sau núi luyện võ”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nếu muộn một khắc, ngày mốt tăng thêm nửa canh giờ”

“Vâng”. Thẩm Hàm ngáp.

“Ngủ đi”. Thẩm Thiên Phong đứng lên.

“Ta còn chưa đọc xong”. Thẩm Hàm mơ mơ màng màng.

“Đọc tiếp sáng mai cũng không nhớ được”. Thẩm Thiên Phong giúp hắn đóng sách vở lại.

“Vâng”. Thẩm Hàm ngoan ngoãn đứng lên, vuốt mắt ra ngoài, kết quả đụng đầu vào cửa, “bịch” một phát ngã ngồi xuống đất.

Thẩm Thiên Phong: …

Đứa trẻ bị đụng đầu nên tỉnh hơn phân nửa, vỗ vỗ mông đứng dậy, cẩn thận nhìn Thẩm Thiên Phong. “Ta không sao”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

“Ta đi ngủ đây”. Đứa trẻ xoay người chạy ra cửa.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, thu dọn sách vở trên bàn xong rồi ra ngoài, lại bị một con phượng hoàng cản đường.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu nó.

Phượng Hoàng dùng móng vuốt đá Thẩm Thiên Phong, sau đó kiêu hãnh xoay người, cực kì cao quý!

“Tiền bối tìm ta ư?”. Thẩm Thiên Phong nhảy lên lưng nó.

Phượng Hoàng xoè cánh đưa Thẩm Thiên Phong đến một chỗ đất trống, sau đó kéo đuôi bay đi, vẻ mặt rất hung dữ, vừa nhìn đã biết cực kì không vui!

“Bị ta lôi từ trong ổ ra, e rằng sáng mai phải dùng hai cân thịt bò để dỗ dành”. Chân nhân đau đầu.

“Tiền bối tìm ta có chuyện gì?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Ngươi thấy Thẩm Hàm thế nào?”. Chân nhân chậm rãi mở miệng.

“Thẩm Hàm?”. Thẩm Thiên Phong hơi khó hiểu. “Sao tiền bối lại đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Nói thử xem”. Chân nhân ngồi trên ghế đá, rót cho Thẩm Thiên Phong một chén rượu.

“Rất nghe lời và hiểu chuyện”. Thẩm Thiên Phong nói. “Khung xương không tệ, rất chịu khó luyện võ”

“Chỉ có vậy thôi sao?”. Chân nhân nhướn mi.

Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày. “Tiền bối rốt cuộc muốn nói gì?”

“Có biết tại sao ta bắt ngươi ở trên núi với hắn không?”. Chân nhân nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu.

Chân nhân chậm rãi vuốt râu. “Vì hắn là người của Thẩm gia”

Thẩm Thiên Phong nghe vậy lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó trong đầu ầm ầm nổ tung, rốt cuộc hiểu ra.

“Hắt xì!”. Thẩm Hàm rửa mặt xong thì nằm sấp trên giường hắt hơi.

Phượng Hoàng chui vào cửa, cũng nằm trên giường của hắn.

Một con phượng hoàng khác đứng ngoài sân, ló đầu vào cửa sổ, nhìn rất đáng thương.

“Các ngươi cãi nhau ư?”. Thẩm Hàm vuốt ve lưng nó.

Phượng Hoàng dùng đầu cọ cọ hắn – mau đóng cửa sổ lại!

Nhưng đứa trẻ rõ ràng không hiểu ý nó, còn ngồi yên trên giường không nhúc nhích!

Phượng hoàng không thể làm gì khác ngoài hung hăng ngẩng đầu, ánh mắt cực kì phẫn nộ, bộ dạng giống như “Lão tử đã sẵn sàng để đánh nhau”!

Con phượng hoàng ngoài cửa sổ thức thời rút đầu về, không quên dùng mỏ đóng cửa sổ lại cho nó, xoay người buồn phiền quay về.

Một con lừa đen chất phác đứng trong sân, thân thiện nhe răng với nó dưới ánh trăng.

Phượng hoàng nhanh chóng sửa lại bộ dạng buồn phiền lúc nãy, kiêu hãnh ngẩng đầu đi ra ngoài, lông đuôi bảy màu cực kì hoa lệ, cực kì cao quý!

Đẹp quá… Con lừa đen tung vó, vui sướng lắc đuôi đuổi theo.

Trong phòng, Thẩm Hàm lấy hộp đậu phộng đường trong tủ ra, ngồi trên giường đút cho phượng hoàng ăn.

Sau khi ăn xong nửa hộp, tâm trạng phượng hoàng tốt hơn nhiều, vì vậy dùng đầu cọ cọ hắn, còn xoè một cánh ra.

So với trẻ con, thân hình phượng hoàng lớn hơn nhiều, vì vậy Thẩm Hàm ôm cánh leo lên lưng nó, ôm nhau chơi đùa.

Phượng hoàng hơi lắc lắc thân thể, đứa trẻ bị lảo đảo cười khanh khách. Khác với vẻ mệt mỏi lúc học bài, bây giờ hắn tỉnh táo đến mức không muốn ngủ.

Cho nên mới nói học bài buồn ngủ là chuyện cực kì phổ biến! Cơ bản không phân biệt hiện đai hay cổ đại.

Thấy đứa trẻ chơi vui, phượng hoàng mang hắn ra ngoài, định đem hắn bay hai vòng. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Thẩm Thiên Phong, cực kì trùng hợp.

“Sư phụ”. Đứa trẻ sợ hết hồn, vội leo xuống lưng phượng hoàng, cúi đầu đứng một bên chuẩn bị nghe răn dạy.

Không có cha xin dùm, sư phụ nhất định sẽ phạt mình!

Thấy đứa trẻ gầy gò dưới ánh trăng, Thẩm Thiên Phong có chút khó thở.

“… Sư phụ?”. Thấy Thẩm Thiên Phong hồi lâu không nói gì, Thẩm Hàm trong lòng không yên.

Thẩm Thiên Phong bước nhanh tới ôm hắn vào lòng.

“Hả?”. Đứa trẻ ngẩng đầu khó hiểu.

Thẩm Thiên Phong run run kéo vạt áo hắn ra, chỉ thấy trên lồng ngực gầy yếu quả nhiên có ba nốt ruồi nhạt màu, như hạt mè nhỏ - Đó là kí hiệu của những người trong Thẩm gia.

“Lạnh”. Một cơn gió thổi qua, đứa trẻ ho khan hai tiếng.

Thẩm Thiên Phong kéo chặt y phục lại cho hắn, mang hắn vào phòng, nhưng không chịu thả xuống giường mà vẫn ôm trong lòng.

“Sư phụ?”. Thẩm Hàm hơi khó hiểu. “Sao vậy?”

“Không sao?”. Thẩm Thiên Phong hôn nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của hắn, giọng nói hơi khàn khàn.

Thẩm Hàm: …

Trước đây chỉ có cha hôn mình lúc đùa giỡn! Còn nói không cho người khác hôn!

Vì vậy hắn kiên quyết giấu tay sau lưng.

Dù là sư phụ cũng không được!

“Ngủ đi”. Thẩm Thiên Phong bị hành động trẻ con của hắn chọc cười.

“Vâng”. Thẩm Hàm ngoan ngoãn chui vào chăn.

Thẩm Thiên Phong ngồi bên giường không nhúc nhích.

Thẩm Hàm khó hiểu. “Sư phụ không về ngủ ư?”

“Lát nữa ta sẽ về”. Thẩm Thiên Phong đắp chăn cho hắn. “Mau ngủ đi”

Đứa trẻ gật đầu, ôm chăn lăn đến góc tường. Luyện công rồi lại học bài, đầu và thân thể đều mệt muốn chết, vì vậy không bao lâu đã ngủ vù vù.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn an tĩnh ngủ, viền mắt Thẩm Thiên Phong đỏ lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi thô ráp.

Phượng hoàng cũng chui vào, lười biếng nằm sấp trên đệm.

Gió đêm thổi vào cửa sổ, mang tới hương hoa thơm ngát.

Cực kì tốt đẹp.

So với Phượng Hoàng sơn yên tĩnh, Hoan Thiên trại lại hỗn loạn hơn. Một phần là vì có rất nhiều người tới chọn rể, mặt khác lại nghe nói Thẩm công tử và Tần cung chủ tới. Sáng sớm dân chúng đã nhiệt tình tụ tập trước quán trọ, cực kì vui vẻ.

“Mới sáng sớm mà nhà ai cưới vợ thế?”. Thẩm Thiên Lăng bị đánh thức, mơ màng ngáp.

Tần Thiếu Vũ bịt lỗ tai hắn lại. “Ngủ tiếp đi”

“Cung chủ”. Ám vệ ở bên ngoài nói. “Trước cửa quán trọ có rất nhiều người đang nhảy múa”

“Nhảy múa?”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Hôm nay có lễ hội gì hả?”

“Lễ hội thì không có”. Ám vệ ưỡn ngực tự hào. “Nghe nói là để đón mừng công tử”. Phu nhân nhà ta cực kì được hoan nghênh, chúng ta chẳng hề kiêu ngạo chút nào đâu.

Thẩm Thiên Lăng: …

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Nhảy múa đón mừng Lăng nhi ư?”

Ám vệ nhanh trí nói. “Đương nhiên cũng để đón mừng cung chủ”. Nịnh hót cực hay, nhất định phải khen một phen!

“Không đi”. Thẩm Thiên Lăng chui vào chăn.

“E rằng không được”. Ám vệ nói. “Có người nói Hoan Thiên trại chủ cũng sắp tới, xem như là lễ nghĩa, phu nhân cũng phải ra gặp một lần”. Huống hồ chúng ta còn phải tra tung tích của tiểu Ngũ từ chỗ hắn.

“Hắn cũng tới nhảy múa ư?”. Tần Thiếu Vũ ung dung hỏi.

Ám vệ nhớ lại tướng mạo của Lý Thiết Thủ, rồi lại nạp vào đầu hình ảnh hắn múa hát, tức khắc bị chấn động!

Sáng sớm khẩu vị đừng nặng như vậy chứ, thật đáng sợ!
Bình Luận (0)
Comment