Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 29

Giận dữ là ném đồ tùm lum, đây rốt cuộc là tính xấu gì chứ?

Tần cung chủ thầm thở dài, lấy chăn trên đầu mình xuống, vừa chuẩn bị giảng đạo lý với hắn thì thấy Thẩm Thiên Lăng khoé mắt đỏ lên, lặng lẽ khóc!

Tần Thiếu Vũ: …

Được rồi, lần này hình như hơi nghiêm trọng.

Thẩm Thiên Lăng càng khóc càng lớn tiếng, quả thật có thể nói là thê thảm! Tần Thiếu Vũ bó tay với hắn, không thể đánh không thể mắng, chỉ đành nhịn xuống dỗ dành. “Ta đã xin lỗi rồi, đừng khóc nữa được không? Nếu quả thật tức giận, cùng lắm thì cho ngươi cắn vài cái”

Thẩm tiểu thụ hoàn toàn phớt lờ hắn.

Đầu Tần Thiếu Vũ kêu ong ong,

Thẩm Thiên Lăng kéo ống tay áo của hắn lau nước mũi, sau đó tựa vào vai hắn, khóc đến trời đất mù mịt!

Thật ra mà nói, Tần Thiếu Vũ bị hắn… doạ sợ.

Thừa cơ hội lần này, Thẩm Thiên Lăng thoải mái đem uất ức tích cóp mấy ngày nay toàn bộ khóc lên. Sau khi xuyên qua, sự sợ hãi với thế giới xa lạ khiến hắn bị áp lực lâu lắm, nếu không tìm cơ hội giải toả, chắc sẽ thật sự nổ tung.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, nhưng không mở miệng nữa, chỉ thường xuyên vỗ vỗ lưng hắn.

Một lúc sau, Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc thấy dễ chịu hơn một chút, vì vậy ngồi dậy khỏi ngực Tần Thiếu Vũ, đỏ mắt nhìn hắn.

“Nín khóc rồi ư?”. Tần Thiếu Vũ lau nước mắt cho hắn. “Ăn cơm không?”

Thẩm tiểu thụ căm phẫn. “Ta muốn ăn một bữa xa hoa”

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Ừ, chúng ta đi ăn mấy món đắt tiền nhất”

Tửu lâu tốt nhất trong thành tên là Tuý Bát Tiên, ông chủ vừa nghe Tần cung chủ và Thẩm công tử muốn tới ăn thì lập tức lên tinh thần, không chỉ sai người đi mọi nơi mua nguyên liệu tốt nhất, mà còn tự mình xuống bếp chiên xào, làm ra một cái bàn lớn đầy thức ăn.

Thừa cơ hội này, mọi người ở Truy Ảnh cung cũng được dịp chè chén một bữa. Mọi người cùng nhau ăn uống tiệc tùng, cũng coi như náo nhiệt vui vẻ. Thẩm Thiên Lăng vốn định gọi ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng đến, nhưng lại bị từ chối, chỉ nói Đại thiếu gia căn dặn phải cố hết sức ngầm bảo vệ tiểu công tử.

Khuyên bảo không có kết quả, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là sai người mang một ít thức ăn sấy và thịt nướng qua.

“Phu nhân”. Hoa Đường ngồi cạnh hắn.

Thẩm Thiên Lăng >_<. “Ngươi có thể đổi cách xưng hô không?”

Hoa Đường liếc Tần Thiếu Vũ, thấy hắn cũng không phản đối, vì vậy sảng khoái nói. “Ta mời Thẩm công tử một chén”

“Là ta nên mời ngươi mới đúng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cảm ơn ngươi giúp ta chế thuốc giải độc”

“Công tử nói quá lời”. Hoa Đường cười cười, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Rượu trong ly trong suốt, cũng không cay, ngược lại còn hơi ngọt vị hoa lê, Thẩm Thiên Lăng rất dứt khoát uống vào.

Sau khi mời rượu xong, Hoa Đường xoay người về chỗ, tỉnh bơ xốc lên một cái tô sứ, chỉ thấy bên trong có một con bọ cánh cứng đầu xanh. Nó vốn bất động, sau một lát lại đột nhiên chậm rãi bò, hơn nữa rất có phương hướng và quy luật. Mặc kệ cản trở thế nào, từ đầu đến cuối đều hướng tới chỗ Thẩm Thiên Lăng.

Hoa Đường đậy nắp, gật đầu với Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ sắc mặt trầm xuống, âm thầm siết chặt chén rượu.

“Ngươi bị gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối, đang êm đẹp sao đột nhiên lại biến sắc mặt thế.

“Không có gì”. Tần Thiếu Vũ gắp cho hắn một đũa cá. “Mới vừa hóc xương”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi bao nhiêu tuổi rồi.

“Ăn cái này nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ múc cho hắn một chén canh táo đỏ hạt sen. “Bổ máu”

Thẩm Thiên Lăng cúi đầu gặm giò heo, rõ ràng rất hứng thú với thịt.

“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ tịch thu giò heo. “Ăn canh táo đỏ trước”

“Ta không cần bổ máu”. Thẩm Thiên Lăng rất bất mãn, phụ nữ mới cần bổ máu!

“Ăn xong rồi cho ngươi ăn thịt”. Tần Thiếu Vũ rất kiên trì.

Thẩm Thiên Lăng thầm nổi giận, ăn cái gì cũng quản, đúng là bà cô nhiều chuyện! Ngươi đâu phải chủ tịch uỷ ban khu phố!

Thuộc hạ xung quanh thầm cảm thán, cung chủ cũng có lúc ân ái thế này, thật hiếm thấy.

Phu nhân thật có phúc.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Thiên Lăng hơi chóng mặt, vì hắn mới uống hai chén rượu!

“Muốn nghỉ ngơi sớm một chút không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mơ mơ màng màng súc miệng lau mặt, rất nhanh đã ngủ mê. Để đảm bảo không có gì sai lầm, Tần Thiếu Vũ lại đốt thêm hương an thần trong phòng. Mùi bách hoa nồng nặc thông qua hô hấp truyền vào từng mạch máu trong cơ thể, Thẩm Thiên Lăng ngủ say mê.

“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng không nhúc nhích, giống như đang ngủ giấc ngủ ngàn năm.

Tần Thiếu Vũ yên tâm, đứng dậy mở cửa phòng.  

Hoa Đường ôm hòm thuốc tới, bày các loại dụng cụ lên bàn.

“Trong người hắn có bao nhiêu cổ trùng?”. Tần Thiếu Vũ trầm giọng hỏi.

“Cái này phải trị qua mới biết”. Hoa Đường lại mở cái tô sứ trắng kia. “Cổ vương cảm ứng được hơi thở của cổ trùng, sẽ theo bản năng muốn nuốt lấy, thuộc hạ sẽ dùng ngân châm bức cổ trùng ra. Lúc Cổ vương hết lộn xộn thì phu nhân sẽ không còn đáng lo ngại”

“Làm đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu đáp ứng.

Cổ trùng trong cơ thể Thẩm Thiên Lăng gặp rượu sẽ hưng phấn, đây cũng là lý do Hoa Đường muốn mời rượu hắn. Mà thường ngày cổ trùng lấy máu làm thức ăn nên khó trách Thẩm Thiên Lăng cứ ba bốn ngày là té xỉu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ tâm trạng xuống tới mức thấp nhất.

Hoa Đường ngồi bên giường, chậm rãi thi châm trên đầu Thẩm Thiên Lăng. Không lâu sau, lòng bàn tay đã thấm một tầng mồ hôi, rõ ràng hết sức chuyên tâm.

Thẩm Thiên Lăng vẫn ngủ say sưa, không ảnh hưởng chút nào.

“Cần nhiều như vậy sao?”. Mắt thấy trên đầu Thẩm Thiên Lăng bị đâm ngân châm, một cây rồi lại một cây, Tần Thiếu Vũ cau mày hỏi.

“Thuộc hạ chỉ muốn đảm bảo không có gì sai sót”. Hoa Đường đốt dược thảo trên đầu châm, bỏ thêm một thanh mới vào lư hương. “Sau một nén nhang sẽ thấy kết quả”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, vẫn ngồi bên giường xem chừng Thẩm Thiên Lăng.

Thời gian này có thể nói là dài đằng đẵng, thậm chí Tần cung chủ cũng hoài nghi lư hương đã tắt rồi! Đợi đến khi một mảnh tro rơi xuống, Hoa Đường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nàng rất lo lắng Tần Thiếu Vũ sẽ lật bàn giữa chừng.

Cây châm thứ nhất được cẩn thận rút ra, nhìn đầu kim quấn một con trùng cực nhỏ, Tần Thiếu Vũ hung hăng bóp nát cái ly trong tay.

Hoa Đường nhìn hắn một cái. “Cung chủ, ngươi… bình tĩnh”

“Tiếp tục đi”. Tần Thiếu Vũ sắc mặt âm u.

Hoa Đường ném cổ trùng thứ nhất vào trong cái tô trắng, cổ vương đầu xanh lập tức há mồm nuốt trọn, sau lưng hưng phấn loé ra ánh đỏ.

Con thứ hai, con thứ ba, đến khi cổ trùng thứ năm bị rút ra thì Tần cung chủ gần như sắp đập phòng.

Hoa Đường cầm cây châm thứ sáu, tập trung rút ra, chỉ thấy bên trên sạch sẽ, không còn cổ trùng giãy dụa, vì vậy hơi an tâm. “Không sao, năm con cổ trùng còn chưa đến mức gây hại quá lớn cho phu nhân”

“Rút hết toàn bộ đi”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Hoa Đường nghe lời rút hết ngân châm ra, trên mỗi cây đều sạch sẽ.

“Ngươi có chắc đã giải quyết hết đám cổ trùng rồi chứ?”. Tần Thiếu Vũ vẫn không yên tâm.

Hoa Đường nhìn cổ vương một chút, chỉ thấy nó ăn uống no đủ, ngủ thật say, vì vậy gật đầu nói. “Cung chủ yên tâm, Thẩm công tử sẽ không có chuyện gì nữa, chỉ cần sau này bồi bổ cho tốt, bù lại khí huyết ngày trước thiếu hụt thì chứng bệnh hay ngất cũng sẽ từ từ phục hồi”

Tần Thiếu Vũ nghe vậy yên tâm. “Làm phiền ngươi rồi”

“Cung chủ khách khí”. Hoa Đường thu dọn ngân châm trên bàn và cổ vương vào hòm. “Nếu không có gì khác, thuộc hạ xin phép cáo lui trước”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, ném cho nàng một chiếc bình nhỏ. “Tuyết sơn hồng liên, coi như cảm ơn ngươi”

Hoa Đường bật cười. “Cung chủ lần này thật hào phóng”. Ai cũng biết vật này trăm năm khó kiếm, không chỉ có khả năng điều chỉnh khí tức mà còn có thể tăng tiến nội lực, bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu muốn có.

“Đang trách ta bình thường quá hẹp hòi với ngươi sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

“Thuộc hạ nói sai”. Hoa Đường xoay người ra khỏi phòng ngủ.

“Tả hộ pháp”. Ngoài cửa có một người áo đen đang canh chừng.

“Tiểu Ngũ”. Hoa Đường giật mình. “Trở về lúc nào thế?”

Nam tử tên là Triệu Ngũ, là người có khinh công giỏi nhất ở Truy Ảnh cung, cũng chính là kẻ liên lạc mỗi ngày khi Tần Thiếu Vũ ở Nhật Nguyệt sơn trang lần trước. Mấy hôm trước Thiền nương đánh thua ở Thiên Mộ sơn mà chạy trốn, Triệu Ngũ liền âm thầm đi theo, muốn tra ra nơi ở của Phượng Cửu Dạ.

“Vừa mới về”. Triệu Ngũ nhìn thoáng qua phòng ngủ. “Cung chủ ngủ rồi sao?”

“Thẩm công tử bị bệnh nhẹ, Cung chủ đang chăm sóc hắn”. Hoa Đường cùng hắn đi ra. “Có tra được tung tích Phượng Cửu Dạ không?”

Triệu Ngũ lắc đầu. “Thiền nương vẫn luôn ở một mình, chưa từng liên hệ với bất kì ai”

“Chẳng lẽ Phượng Cửu Dạ còn đang ở tổng đàn Ma giáo?”. Hoa Đường cau mày.

“Hình như không phải”. Triệu Ngũ quay đầu nhìn phòng ngủ đóng chặt cửa. “Cung chủ gần đây hình như rất gần gũi với Thẩm công tử?”

Đâu chỉ là gần gũi, hồi nãy còn thiếu chút nữa là đập phòng… Hoa Đường cười như có như không nhìn hắn. “Ngươi sao lại hứng thú với mấy chuyện này?”

“Lúc trước ta hỏi qua Cung chủ, hắn nói không có tình cảm với Thẩm công tử”. Triệu Ngũ cau mày.

Hoa Đường cười ra tiếng. “Đang êm đẹp tự nhiên chạy đi hỏi chuyện này làm gì?”

“Thẩm công tử dù sao cũng từng qua lại với Phượng Cửu Dạ, ngươi thật sự không sợ xảy ra chuyện sao?”. Triệu Ngũ hòi.

“Ta tin Cung chủ”. Hoa Đường rất thản nhiên. “Huống hồ ta nghĩ Thẩm công tử cũng không có gì không tốt. Sau khi mất trí nhớ, hắn đã không còn gút mắc gì với Ma giáo nữa”

“Ai biết hắn có giả bộ hay không?”. Triệu Ngũ vẫn lo lắng.

“Giả bộ?”. Hoa Đường nhếch môi. “Ta thấy không giống, huống hồ người như cung chủ, ngươi nghĩ ai có thể gạt được hắn? Từ trước đến nay chỉ có hắn đi gạt người ta”

Triệu Ngũ nghẹn lời.

“Yên tâm đi, mau về nghỉ ngơi”. Hoa Đường vỗ vai hắn. “Có chuyện gì sáng mai rồi nói với Cung chủ, đêm nay tâm trạng hắn không tốt, ngươi đừng đụng vào hắn”



Triệu Ngũ thở dài. “Cảm ơn Tả hộ pháp nhắc nhở”

Mà trong phòng ngủ, tâm trạng Tần cung chủ đúng như lời Hoa Đường nói, cực kì không tốt.

Chỉ cần nhớ tới năm con trùng ghê tởm đến cực điểm kia, nhìn lại gò má tái nhợt của Thẩm Thiên Lăng, Tần Thiếu Vũ đã thấy tim đập rộn.

“Ưm…”. Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng, vươn tay gãi mặt.

“Ngốc chết mất thôi!”. Tần Thiếu Vũ vỗ đầu hắn. “Người khác cho ngươi cái gì ngươi cũng ăn?”  

Thẩm Thiên Lăng nhếch môi, sảng khoái ngáy khò khò.

Cực kì vô tư!
Bình Luận (0)
Comment