Sau khi cởi sạch béo béo nhà mình, Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào thùng nước tắm, thỏa mãn thở ra một hơi.
“Hay hôm nay chúng ta đừng làm”. Thẩm Thiên Lăng tiều tụy đỡ trán. “Ta đột nhiên chóng mặt”. Cực kì yểu điệu!
“Không”. Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của hắn.
Thẩm Thiên Lăng yếu ớt ho khan, sau đó vô lực chỉ trích. “Ta khó chịu mà ngươi còn muốn làm sao!”. Quả thật điên mất thôi!
“Khẩu thị tâm phi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“Đương nhiên không phải!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Ai khẩu thị tâm phi chứ, quả thật ta không muốn làm! Loại chuyện xx này không thể làm quá nhiều, nếu không hoa túc sẽ tàn!
“Thật ra ngươi rất giỏi diễn trò”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Cho nên nếu ngươi thật sự muốn giả bệnh, ta tuyệt đối sẽ không phát hiện sơ hở”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Nếu đã phát hiện, chứng tỏ ngươi không muốn diễn”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn vành tai hắn. “Đã muốn còn bày đặt chống cự cho có tình thú”
Thẩm tiểu thụ bình tĩnh đẩy hắn ra. “Thiếu hiệp ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta xin được diễn lại lần nữa”
“Muộn rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ lướt thẳng xuống, chuẩn xác cầm lấy “tiểu Lăng”.
Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu qua ngực hắn giả chết.
Tần Thiếu Vũ một tay ôm chặt hắn, tay kia nhẹ nhàng lộng, rất nhanh đã thấy độ cứng trong lòng bàn tay biến hóa.
“Có cảm giác sao?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.
Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng lẩm bẩm. “Không hề có, kĩ thuật của ngươi rất kém”
“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn cười khẽ. “Hay Lăng nhi dạy ta đi?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nhất định không thể, mơ đi!
Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi ngẩng đầu lên, thè lưỡi liếm Tần Thiếu Vũ, mềm mềm cọ cọ như con mèo nhỏ.
Mắt Tần Thiếu Vũ tối sầm, triền miên hôn sâu hơn.
Ánh sáng lập lờ, không khí ấm áp, không còn nhớ rõ lên giường từ lúc nào. Hai chân Thẩm Thiên Lăng bị đè trước ngực, nhíu mày chịu đựng ngón tay Tần Thiếu Vũ đâm vào, bàn tay siết chặt lại.
“Rất đau sao?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ.
Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Nếu nói đau ngươi sẽ không làm sao?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
…
“Chỉ cho làm một lần thôi đó”. Thẩm Thiên Lăng uất ức không gì sánh được, vì rất đau, nhưng không nỡ khiến Tần Thiếu Vũ thất vọng!
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Dưa leo ngốc”
Cho ngươi làm mà còn dám nói lão tử ngốc! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rưng rưng phẫn nộ nhìn hắn. Cái đồ Trần Thế Mỹ (nhân vật bội bạc trong kịch Trung Quốc ~) nhà ngươi có lương tâm không vậy?
Tần Thiếu Vũ rút ngón tay ra ngoài, ôm hắn hôn một cái.
Đây là muốn vào chủ đề sao! Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm chặt mắt.
Tần Thiếu Vũ cầm một chiếc khăn lụa mềm lau thuốc mỡ cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ngủ đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Chúng ta không làm”
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. Chuyện này cũng có thể nói không làm là không làm sao?
“Là ta quá nóng nảy”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn nói. “Chỗ đó vẫn chưa khỏi hẳn, đợi ngươi đỡ hơn đã”
Thẩm Thiên Lăng hơi cảm động!
“Bây giờ không đau nữa chứ?”. Tần Thiếu Vũ sờ sờ mông hắn.
Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai. “Hơi hơi”. Nhưng không sao.
Tần Thiếu Vũ ngồi dậy, vươn tay tách chân hắn ra.
Toàn thân Thẩm Thiên Lăng nóng lên. “Ngươi mau dừng tay!”. Chỗ đó có gì đẹp đâu, ngươi quả thật biến thái, phiền chết người, ngao ngao!
Chỗ hôm trước bị ức hiếp bây giờ vẫn còn hơi sưng đỏ, Tần Thiếu Vũ chồm qua, dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Thẩm Thiên Lăng: …
Chuyện vừa xảy ra nhất định không phải là sự thật!
Khẩu vị không thể nặng như vậy!
Tần Thiếu Vũ chui vào giữa hai chân hắn, động tác càng nhẹ nhàng chậm rãi.
“Đừng”. Thẩm Thiên Lăng luống cuống đẩy hắn.
Thế nhưng rõ ràng không có hiệu quả, bởi vì trị số võ lực của hai người không cùng level!
Cảm giác tê dại chưa từng có truyền khắp toàn thân, hô hấp Thẩm Thiên Lăng dồn dập, viền mắt cũng đỏ bừng.
Cảm thụ được thân thể hắn biến hóa, một tay Tần Thiếu Vũ mò về phía trước, nắm lấy vật nhỏ đã hơi ngẩng đầu.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn khỏi miệng, ngón chân Thẩm Thiên Lăng co chặt lại, bắn ra tinh dịch nóng hổi vào tay Tần Thiếu Vũ, sau đó thất thần nằm trên giường thở dốc.
Tần Thiếu Vũ vô cùng thương yêu, nhẹ nhàng xoa lưng hắn.
“Ngươi…”. Sau khi hoàn hồn, Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt!
“Ta làm sao?”. Tần Thiếu Vũ cắn đầu ngón tay hắn.
Sao ngươi có thể làm chuyện này, quả thật so với xx còn ấy hơn, ta hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý! Thẩm tiểu thụ thầm gào thét, sau đó không chịu thua kém mà vùi vào ngực Tần Thiếu Vũ.
“Muốn cho ngươi thoải mái”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn. “Sau này không để cho ngươi đau nữa”
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Tần Thiếu Vũ phất tay thổi tắt ngọn đèn trong góc, chỉ để lại một ngọn nến lờ mờ trên bàn.
Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “…Còn ngươi?”
“Ngủ đi”. Tần Thiếu Vũ không trả lời vấn đề của hắn.
Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, vươn tay cầm lấy vật cứng ngắc của hắn.
Chân mày Tần Thiếu Vũ giật một cái.
Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve cách một lớp quần.
“Lăng nhi”. Giọng Tần Thiếu Vũ khàn khàn, phát ra gợi cảm trong đêm tối.
Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt long lanh.
Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Thật yêu ngươi”
Ta cũng rất yêu ngươi! Trái tim Thẩm Thiên Lăng mềm đến sắp tan ra, vì vậy vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống, vươn tay kéo quần hắn ra.
Sau đó há miệng ngậm vào?
Đương nhiên là không.
Thật ra Thẩm tiểu thụ bị dọa, bởi vì kích thước và bề ngoài rất kinh người!
“Lăng nhi?”. Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn, đáy mắt không che giấu được dục vọng.
Thẩm Thiên Lăng vặn vẹo nuốt nước bọt. Tuy đã hạ quyết tâm muốn dùng miệng giúp hắn xx, thế nhưng tưởng tượng và hiện thực vẫn có khoảng cách nhất định. Sau khi nhìn thấy vật thật, Thẩm tiểu thụ rất đáng xấu hổ mà lui lại.
Tần Thiếu Vũ khẽ cười. “Ngươi muốn nhìn tới chừng nào?”
“Ta không nhìn nữa”. Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng bò lên, lăn đến góc tường nói một cách vô lại. “Ngủ đi!”
Ngay cả quần cũng không kéo lên giúp Tần cung chủ, phục vụ quá kém!
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ ngáy o o, rất chân thật!
Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn.
Thẩm Thiên Lăng liều mạng lui vào tường. Đừng dùng cái kia của ngươi chỉa vào mông ta chứ! Rất áp lực!
Cái mông mềm mềm trơn mịn cọ tới cọ lui ở bộ phận nhạy cảm nhất của mình, Tần Thiếu Vũ cắn răng đè hắn lại. “Ngươi không hiểu thật hay giả vậy!”
Thẩm Thiên Lăng nhất thời cứng đờ, thử hỏi. “Thiếu hiệp, hay là ngươi mặc quần vào trước đi, chúng ta có gì từ từ thương lượng”
Tần Thiếu Vũ quả thật bị hắn chọc cười.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta cũng rất vô tội, ta khẩn trương!
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ lật người hắn lại. “Dùng tay giúp ta”
Lần này Thẩm Thiên Lăng rất phối hợp.
Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên, ngậm lấy cánh môi mềm ngọt.
Nến đỏ chập chờn, hết thảy đều tươi đẹp.
Một lúc sau, trong phòng rốt cuộc an tĩnh lại, Thẩm Thiên Lăng lau tay, ôm Tần Thiếu Vũ cọ cọ.
“Coi chừng ta nhịn không được”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp thắt lưng hắn.
“… Chờ một thời gian”. Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhỏ.
“Hử?”. Tần Thiếu Vũ giả bộ không hiểu.
“Cho ta chút thời gian thích ứng”. Thẩm Thiên Lăng vùi vào ngực hắn.
Tần Thiếu Vũ cười cười. “Được, mau ngủ đi”
Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Có hắn bên cạnh, tràn đầy cảm giác an toàn.
Sáng hôm sau, Tần Thiếu Vũ dậy rất sớm. Thẩm tiểu trư vẫn ngủ vù vù bên cạnh, không chỉ lộ ra bụng mỡ bình thường cố gắng che giấu, mà còn luồn tay vào quần.
Thật thô bỉ không gì sánh được!
Thế nhưng có thô bỉ hơn nữa thì cũng là mỹ nhân, huống hồ người yêu trong mắt hóa Tây Thi! Cho nên Tần cung chủ vẫn cảm thấy thích không chịu nổi, cúi đầu hôn một cái rồi mới xuống giường.
Sau khi Tần Thiếu Vũ rửa mặt xong thì đẩy cửa ra ngoài, một đống ám vệ đang giành màn thầu trong nhà ăn, vừa nhìn thấy cung chủ nhà mình thì đồng loạt chào hỏi.
“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ lôi một người ra.
Ám vệ liều mạng nuốt màn thầu trong miệng xuống. “Quả thật có một cái chai, không phải của Giang gia cũng không phải của chúng ta, không biết ở đâu ra”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Tìm được thật sao?”
“Vâng”. Ám vệ gật đầu. “Ở giá dưới cùng, ta hỏi qua đại nương dọn phòng thì cái chai vốn đặt bên nghiên mực, sau đó nàng sợ dọn dẹp không cẩn thận làm bể, cho nên mới để dưới giá sách!”. Một chữ cũng không sai, thật là đáng khen!
“Chuyện xảy ra khi nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Ám vệ nói. “Sau cái hôm mà Tiêu nhị đương gia nói chuyện với phu nhân ở thư phòng”. Những lời này nói rất thê thảm.
“Cái chai đâu?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
“Giao cho Tả hộ pháp rồi”. Ám vệ rất nhanh trí.
Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai hắn. “Vất vả cho ngươi rồi”
Ám vệ cười sáng lạn!
Được khen thưởng nhấn định phải thật vui!
“Cung chủ”. Hoa Đường đang thu thập dược liệu trong phòng.
“Là thuốc gì?”. Tần Thiếu Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Dùng để giảm bớt Hàn độc”. Hoa Đường trả cái chai lại cho hắn. “Tuy không thể hoàn toàn giải độc nhưng bên trong có chứa Xích Diễm Hoa rất hiếm thấy, cực kì hữu ích với thể chất âm hàn. Cung chủ tìm được ở đâu thế?”
Nét mặt Tần Thiếu Vũ nhất thời phức tạp.
“Cung chủ?”. Hoa Đường quơ quơ tay trước mặt hắn.
“Xác định không có độc sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường gật đầu. “Đương nhiên, thuộc hạ có thể lấy tính mạng đảm bảo, cái chai này là hàng tốt. Hồi nãy lấy một ít ra kiểm tra, nghĩ lại thấy tiếc. Nếu có thể thì một giọt cũng không nên lãng phí”
Trong lòng Tần cung chủ hơi khó chịu.
“Là Tiêu nhị đương gia đưa sao?”. Hoa Đường suy đoán.
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ đen hơn.
Hoa Đường hiểu rõ. “Xem ra ta đoán đúng”
Tần Thiếu Vũ giương mắt nhìn nàng. “Trên chai có khắc tên Tiêu Triển không?”
“Không có”. Hoa Đường lắc đầu. “Có điều nếu cung chủ đã tìm được thuốc này, sau khi nghe nói có lợi mà không hại với Thẩm công tử thì đừng làm ra vẻ mặt này chứ”
Tần Thiếu Vũ ước lượng cái chai trong tay. “Ta mang cho Lăng nhi uống”
“Thật ra cũng không cần để ý chuyện này”. Hoa Đường nói. “Bản thân cung chủ chính là một vị thuốc cực tốt”
Tần Thiếu Vũ: …
Hoa Đường cười trộm. “Điểm này Tiêu nhị đương gia phải ghen tị đến hộc máu!”
Tần Thiếu Vũ xoay người ra ngoài.
“Có chai thuốc này cộng thêm cung chủ mới có thể khiến Hàn độc của Thẩm công tử giảm bớt phân nửa”. Hoa Đường ở phía sau hắn nói. “Lâu ngày không chừng khỏi cần tới Nam Hải tìm sư tôn luôn”
Bóng lưng Tần cung chủ nhanh chóng biến mất.
“Cung chủ”. Triệu Ngũ đang vội vã chạy từ đầu kia qua.
“Có việc ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“Có”. Trên người Triệu Ngũ còn mang theo sương sớm, rõ ràng là ở ngoài trời một đêm. “Hôm qua ta dẫn người dự tiệc, vô tình nghe được có môn phái nói về chuyện Hắc Phong trại”
“Nói gì?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa hỏi.
“Mấy ngày trước Hắc Phong trại từng có người chết”. Triệu Ngũ nhỏ giọng nói.
Tần Thiếu Vũ nghe vậy kinh ngạc. “Thật không?”
“Thuộc hạ chưa điều tra rõ, nhưng chắc là thật”. Triệu Ngũ nói. “Người tiết lộ tin này là tiểu đồ đệ của Yến Tử môn, ở chung quán trọ với Hắc Phong trại”
“Nghe được những gì, mau tỉ mỉ nói”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Bảy tám ngày trước tiểu đồ đệ Yến Tử môn ăn bậy đau bụng nên nửa đêm đi ngoài”. Triệu Ngũ nói. “Hắn ở nhà xí hơi lâu, vô tình nghe được trong viện có người nói chuyện, nhất thời tò mò đứng lên nhìn lén, phát hiện vài người của Hắc Phong trại mang một bao tải lén ra ngoài, nét mặt rất đáng sợ”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Tiểu đồ đệ kia lá gan nhỏ nên không dám ra, vẫn lén nhìn bọn họ ra cổng, còn mơ hồ nghe được cái gì mà núi hoang ở thành Bắc”. Triệu Ngũ nói. “Ngày hôm sau hắn để ý một chút thì phát hiện người phụ trách cho ngựa ăn và rửa xe của Hắc Phong trại không thấy, nghĩ rằng người chết là hắn”
“Còn gì không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hết rồi”. Triệu Ngũ lắc đầu. “Đêm qua hắn uống say nên mới nói ra chuyện này, có điều sau khi thuộc hạ nghe được thì suốt đêm dẫn người ra bãi tha ma ở thành Bắc, quả thật tìm được một thi thể còn mới, ngực trái có vết đao khoét qua, chỗ đó vốn là dấu hiệu của Hắc Phong trại”
Tần Thiếu Vũ nói. “Có phát hiện nguyên nhân tử vong không?”
“Trúng độc”. Triệu Ngũ nói. “Lòng bàn tay đen kịt, chắc là kịch độc”
“Khó trách hôm qua Hà Phong vẫn luôn nắm tay Hà Yến”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Ai không biết còn tưởng thầy trò bọn họ quan hệ rất tốt”
“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”. Triệu Ngũ hỏi.
“Nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần nhúng tay, có điều sau này ngươi phải chú ý Hà Phong nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dặn thêm mọi người rằng mấy ngày nay là thời điểm đặc biệt, mọi người phải nâng cao tinh thần, cẩn thận trong tất cả mọi việc”
“Vâng”. Triệu Ngũ gật đầu.
“Phái thêm vài người đến cánh đồng Thanh hoa kiểm tra lần nữa, xem có vách núi hay sơn động không”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Khắp ngõ ngách cũng không được bỏ sót”
Triệu Ngũ nhận lệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ về phòng, đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trên giường, cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu bụng mỡ của mình.
Tần Thiếu Vũ: …
Phụt.
“Ngươi cười cái rắm!”. Khuôn mặt Thẩm tiểu thụ đỏ bừng, vươn tay mặc quần áo.
Lão tử chỉ muốn tìm phương pháp giảm béo mà thôi!
“Sau này không được sờ”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn. “Chỉ có ta mới được sờ”
Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, thật đáng ghét!
“Sáng nay muốn ăn gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Bánh hấp cua”. Thẩm Thiên Lăng mặc quần áo vào. “Đúng rồi, trên bàn có thiệp mời, là Hắc Phong trại phái người đưa tới”
“Hà Phong?”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Hắn đưa thiệp mời gì chứ”
“Nghe nói là mừng thọ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi không ở đây nên ám vệ đặt trên bàn”
“Đồ đệ liên tiếp xảy ra chuyện mà còn có tâm trạng mừng thọ”. Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Không chừng là cạm bẫy gì đây”