Nước dòng Tố Xuyên【 Một ổ bảo hẻo lánh giấu trong dãy Hản Hãi.
“Cháu trưởng à, đám Lữ Trưởng lão phản thật sao!” Một hán tử trung niên thở hồng hộc thúc ngựa chạy đến, phía sau là một chuỗi bộ hạ thật dài phi nhanh.
Thượng Quan Hạo Nam đang điểm nhân số, nghe vậy nói: “Giáo chủ dự đoán tuyệt đối không sai, quả nhiên lão rùa đen Lữ Phùng Xuân kia không phải chuyện chơi, đang trắng trợn lên mặt ở cung Cực Lạc kia! Bát Lý thúc, chúng ta lần này phản công, lột mai lão rùa đen kia!”
Hán tử trung niên lớn tiếng xưng vâng.
Một văn sĩ trung niên bên cạnh chậm rãi lo âu nói: “Du Quan Nguyệt đâu? Bình thường vẫn thấy gã theo đuôi Giáo chủ, một tấc không rời, sao giờ không thấy?!”
Thượng Quan Hạo Nam bực bội nói: “Giáo chủ thất thủ rơi vào trong tay đám trứng thối Bắc Thần kia, Du Quan Nguyệt đang bận cứu người! Giáo chủ đã giao cho ta để ý tổng đàn, ta với cậu ta mỗi người quản chức của mình và những việc liên quan. Chú Thu Đồng mau đi triệu tập người ngựa đi!”
Bộ hạ sau lưng Ngô Thu Đồng vẫn không hề nhúc nhích, lại khuyên: “Hạo Nam à, ta đã trông cháu lớn lên, hôm nay mạn phép nói một câu, chỉ bằng đám người chúng ta, chưa hẳn có thể phản sát Lữ Phùng Xuân đâu.”
Thượng Quan Hạo Nam giận dữ: “Lúc trước chúng ta đã bàn xong chuyện đầu quân Mộ Giáo chủ, giờ chú Thu Đồng nói thế là sao?!”
Ngô Thu Đồng: “Cũng không thể nói vậy, chúng ta vốn là hai phe bộ hạ cũ của Khai Dương Dao Quang, mà lúc còn sống hai vị Trưởng lão trung thành với Nhiếp Giáo chủ. Mộ Thanh Yến chưa hẳn thật sự có thể tin tưởng chúng ta đâu?”
Tần Bát Lý gầm thét: “Lúc đó hai vị Trưởng lão Khai Dương Dao Quang thấy Mộ thị chống chọi không nổi, mới quyết ý đầu quân theo Nhiếp Hằng Thành, sau đó trung thành không đổi, thì có lỗi gì?! Rồi lúc phản công Nhiếp Đề, chúng ta cũng phát lời thề đầu quân cho Mộ Giáo chủ, tất nhiên cũng sẽ trung thành không hai lời! Giờ Ngô Thu Đồng cậu lại muốn thế nào?!”
Ngô Thu Đồng cười lạnh: “Nhưng Mộ Giáo chủ mà chúng ta đầu quân vào lại rơi vào trong tay sáu phái Bắc Thần, ắt hẳn chống đỡ không nổi.”
Thượng Quan Hạo Nam tỉnh táo: “Chú Ngô, vậy chú muốn gì cứ nói.” 】
“Nếu bọn Thượng Quan Hạo Nam chịu nhận lệnh phản sát Lữ Phùng Xuân, thì là trung thành với huynh; trái lại, thì vốn dĩ ngầm có lòng phản, là cỏ đầu tường, bỏ đi cũng không đáng tiếc.” Thái Chiêu nói, “Là thế nhỉ.”
“Người hiểu ta, là Chiêu Chiêu.” Mộ Thanh Yến chậm rãi đứng dậy.
Trên người hắn mặc là bộ trường bào vải thô Thái Chiêu tiện tay mua đầu đường, nhưng lông mi sắc sảo, mắt sáng nhạy cảm, thân hình cao lớn vừa đứng lên, sơn động giống như nhỏ đi không ít, một mùi áp bức tự nhiên sinh ra.
Thái Chiêu: “Huynh định giấu tôi bao lâu?”
Biểu cảm Mộ Thanh Yến lạnh nhạt: “Những chuyện bẩn thỉu ô uế như này Chiêu Chiêu không biết thì tốt hơn.” —ngụ ý, hắn vốn không có ý định để Thái Chiêu biết.
Ánh nắng xuyên qua khe hở núi đá tới, chuyển hướng mấy lớp, hơi dợn sóng.
Thái Chiêu gật đầu, “Được rồi, vậy huynh nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi về.” Nói xong, cô quay người.
“Nàng đã muốn từ bỏ ta, vậy cần gì trước đó phải cứu ta!” Tiếng nam tử sau lưng dồn dập quát lớn.
Thái Chiêu chậm rãi quay lại: “Cạm bẫy của các người đã thiết kế xong, cũng mua xong nội tặc, chỉ chờ đến khi huynh ‘mất tích’, Du Quan Nguyệt sẽ giả hốt hoảng gây với Bắc Thần Lục phái, thuận thế ra tay với gia quyến các phái. Ai ngờ huynh lại xảy ra chuyện thật, làm giả hoá thật, rối loạn toàn bộ kế hoạch. Lữ Phùng Xuân cố nhiên bị dụ đã tự phản loạn, đám Du Quan Nguyệt cũng rối loạn bước chân.”
“Hiện bọn hắn đang ra tay với gia quyến các phái là đang lúc có tin huynh bị bắt. Tin tức truyền đi từ chỗ này sang chỗ nọ ít nhất cũng phải hơn nửa tháng. Chờ bọn hắn bắt con tin lại vội chạy đến cứu huynh thì không kịp. Ba hôm trước, truy binh các phái dần giảm bớt, tôi đoán là rốt cuộc bọn Du Quan Nguyệt đã đuổi tới dòng Tố Xuyên.”
【 Tuấn mã lao vùn vụt trên con đường thẳng tắp, cát vàng cuồn cuộn.
Các phái Bắc Thần đang hướng thẳng đến bờ Đông dòng Tố Xuyên, chợt nghe đối diện có mấy toán người ngựa chạy tới, cũng hối hả ghìm cương dừng ngựa trước mặt, vó ngựa giơ cao, cát vàng tản đi, đi đầu trong mấy người cưỡi ngựa là một thanh niên đẹp trai mặt tươi cười.
Thanh niên khuôn mặt tươi cười không nói hai lời, giơ tay ném qua một cái túi. Một đệ tử xa xa dùng vỏ kiếm đẩy mở túi, bên trong là ngọc bội trường kiếm các thứ, kiểm tra rõ không thấy cạm bẫy, đệ tử dâng túi đến chư vị Chưởng môn trước mặt.
“Đây đây đây…” Dương Hạc Ảnh la hoảng đầu tiên, lão nhận ra trong bao vải có chiếc vòng tay khoá vàng của đứa con cưng, còn cây trâm phượng vàng của ái thiếp.
Chu Trí Nhàn cầm hai vòng tai bằng ngọc kiểu dàng khác nhau trong tay, biến sắc: “Mẹ ta? Còn có Đại bá mẫu?”
Tống Thời Tuấn lập tức ý thức tình hình không ổn, khi ông nhìn vào trong túi, choáng váng một lúc — hai thanh trường kiếm kia không phải bội kiếm bên mình hai đứa con trai, còn của ai?
“Tống Môn chủ, Dương Môn chủ, Chu nữ hiệp, và Lý đạo trưởng nữa, tiểu khả xin dâng chút lễ mọn này. Đương ngày hè chói chang, mồ hôi như tắm, chư vị đại hiệp cần chi phải mệt nhọc, hay về nghỉ ngơi đã.” Thanh niên mặt tươi cười đầy khách khí, “Nếu chư vị Chưởng môn đại hiệp vẫn không tin, vài bữa ta lại mang giúp ít thứ khác đến cho mọi người, ngón tay, ngón chân, lỗ mũi lỗ tai, đều được.”
Dương Hạc Ảnh đang định chửi đổng, bị Tống Thời Tuấn kéo lại: “Ta có ba con trai, mất hai thì còn một. Cậu thì có mấy thằng con chứ?” Lại hạ giọng, “Mấy năm trước người cậu đã bị tổn thương, cuối cùng không sinh được thêm nhỉ.”
Dương Hạc Ảnh xấu hổ không chịu nói.
Tống Thời Tuấn quay lại: “Trí Nhàn muội tử, cô nói thế nào.”
Chu Trí Nhàn luống cuống chân tay: “Gia mẫu, mẹ tôi, bà ấy, thân thể yếu ớt, không chịu không được dằn xóc… việc này việc này…” Cha bà chết sớm, cùng người mẹ nhỏ yếu nương tựa nhau lớn lên, tình mẹ con nặng hơn tính mệnh.
“Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Tống Thời Tuấn bực bội ra sức khoát tay, “Chúng ta rút về đi, rồi cùng về Thái Sơ Quán bàn bạc kỹ hơn tránh động tới chúng, không đuổi nữa!” 】
“Không sai, nếu không có nàng cứu giúp, ngay cả Du Quan Nguyệt có đuổi tới, ta cũng đã bị phế đi.” Mộ Thanh Yến lạnh nhạt, “Không còn cách, tội danh Thích Vân Kha chỉ trích quả thực quá ti tiện, chuyện quan hệ đến danh dự của gia phụ, lúc ấy ta thật sự rối loạn tấc lòng, nhất thời nóng vội mới trúng kế…”
Thái Chiêu ngẫm nghĩ, cảm thấy nói rõ vẫn tốt hơn, thế là quay đầu bước lại; thấy băng vải bung ra lộ ra ngoài ngực áo Mộ Thanh Yến, cô không kìm được đến gần buộc lại.
Mộ Thanh Yến cúi đầu, nhìn búi tóc mềm mại đỉnh đầu cô gái, trong thoáng chốc lòng chìm nổi như được như mất.
“Lệnh tôn bị Tôn phu nhân độc hại, quả thực huynh đã nhịn ba năm mới phản công Nhiếp Đề…” Thái Chiêu lấy đầu băng vải quấn quanh cái vòng, “Không, huynh không phải là vì danh dự lệnh tôn bị hao tổn mới hấp tấp trúng kế.”
Cô ngẩng lên, “Huynh là vì tìm tôi, muốn mau mau phân trần rõ ràng với tôi, nói tôi biết rằng cha huynh không phải người ti tiện như thế, nên mới thất thủ bị bắt.”
Ánh mắt cô gái trong trẻo yên tĩnh, như mặt nước lặng chưa từng bị khuấy động, Mộ Thanh Yến mở hai tay ôm lấy cô, cánh tay dùng sức, cơ bắp thon dài hơi gồng lên sôi sục. Hắn dán môi lên cần cổ mảnh khảnh của cô gái, cuối cùng vùi sâu vào chiếc cổ nhỏ nhắn mềm mại ấy.
“Ta biết nàng không nỡ bỏ ta, ta cũng không nỡ bỏ nàng, chúng ta không thể chia xa.” Hắn lầm bầm, “Đã nói sau này sống dựa vào nhau, rõ ràng nàng đã gật đầu đồng ý…”
Thái Chiêu đau đớng khôn xiết, vẫn cố gượng đẩy hắn ra mấy tấc, “Tôi chỉ muốn hỏi huynh hai chuyện. Thứ nhất, Hồ Phượng Ca đến cùng có hai lòng với huynh không? Nói thật được không.”
Con ngươi Mộ Thanh Yến tối sầm lại, vẻ dịu dàng trên mặt từ từ lạnh đi, “Không, bà ấy xem Lộ Thành Nam như cha như anh, bởi vậy hận Nhiếp Hằng Thành tận xương, lại xem thường con người Nhiếp Đề, trung thành với ta, cũng không hai lòng.”
Trong đôi mắt trong của cô gái hiện dấu chấm hỏi.
“Nhưng bà ấy quá lụy tình với Vu Huệ Nhân.” Mộ Thanh Yến nghe thấy giọng mình hơi phát run, “Ta từng mấy lần nói bóng nói gió, nhưng bà tin tưởng không hề nghi ngờ hắn. Lữ Phùng Xuân có cả mười bảy mười tám tai mắt, ta không thể để Hồ Phượng Ca làm hỏng đại kế, thế là không nhắc tới một chữ.”
Nói xong, hắn chờ nghe Thái Chiêu chỉ trích, nhưng cô chỉ gật gù, lại hỏi, “Thứ hai, nếu Thượng Quan Hạo Nam cố chết bình định, anh ta, rồi những bộ hạ trung thành với huynh giống như anh ta, một mình phấn chiến, cuối cùng là sẽ chết bao nhiêu người?”
Mộ Thanh Yến buông hai tay ôm quanh cô gái, thần sắc cao ngạo tàn khốc: “Nhưng chỉ có một con đường sinh tử như thế, mới có thể phân loại sạch sẽ trắng đen, lọc bọn trung gian, ta mới sống yên ở cung Cực Lạc.”
“Chú cháu Nhiếp thị kinh doanh trong Giáo bốn năm mươi năm, quan hệ con người rắc rối khó gỡ. Tẩy sạch việc trong giáo dễ, thanh trừng lòng người khó, có trời mới biết hôm nào lòi ra nghịch tặc nhớ thương ân tình Nhiếp thị đến ám toán ta. Bên cạnh giường há để cho có cảnh lén lút, nhưng ta cũng không thể vô duyên vô cớ trắng trợn tàn sát Giáo chúng đã thần phục…”
Hắn cắn răng, má hơi gồ lên, “Hồ Phượng Ca từ mình mắt mù, thích tên ngụy quân tử; Thượng Quan Hạo Nam không qua được liên can lần này thì cũng là vì bản lĩnh chính hắn kém cỏi, ta có lỗi gì!”
Thái Chiêu im lặng nhìn hắn: “Cho nên, cái chết của bọn họ cũng là trong tính toán của huynh?”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến âm trầm: “Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Chiêu Chiêu, ta hy vọng nàng hiểu, ngai vua là đúc thành từ xương trắng, quyền hành là máu tươi xây đúc thành, thiên hạ nào có thái bình từ hoa tươi cẩm tú.”
“Cô tôi nói có.” Thái Chiêu nhẹ nghiêng đầu, như nhớ lại, “Chỉ kém một bước bà đã thành công.”
“Cuối cùng vẫn không thành, tổ tiên thân chôn đất vàng, chí khí tận trời đều thành mây khói, mà thế đạo này, vẫn không chút khác biệt.” Sắc mặt Mộ Thanh Yến đầy lạnh lùng, “Chiêu Chiêu, nàng đã tận mắt nhìn thấy cô cô ngày ngày lụi tàn, hẳn đã hiểu cách làm của ta.”
Thái Chiêu lòng đầy thê lương: “Đúng, tôi từng bao nhiêu lần cảm thấy cô cô không đáng, thế nhưng không đáng thì không đáng, tôi cũng không cảm thấy cô cô làm sai. Lúc ấy ở dưới hầm cung Cực Lạc, nếu không phải nhờ Hồ Phượng Ca phản chiến một chiêu, chúng ta đã chết ở trong cạm bẫy Hàn Nhất Túc từ lâu. Mộ Thanh Yến, không phải là huynh không có cách tách Hồ Phượng Ca ra, huynh chỉ là không muốn có nửa phần rủi ro đánh cỏ động rắn thôi.”
“Thế nhưng, vì một người đã cứu mạng huynh mà có rủi ro, là đáng. Cô cô tôi cũng đã thích một người xấu, nhưng đó không phải lỗi của bà, Hồ Phượng Ca cũng thế. Còn có Thượng Quan Hạo Nam, còn có những bộ hạ trung với lời thề kia… Huynh không nên coi thường mạng người, quá ngang ngược tàn nhẫn thế.”
Mộ Thanh Yến xúc động phẫn nộ cười lạnh: “Coi thường mạng người? Ngang ngược tàn nhẫn? Ta vốn là người như thế đó, trước khi biết nàng, ta đã là con người như vậy từ rất lâu, lẽ nào giờ nàng mới biết?! Hừ hừ, xem ra cứ để đám Thích Vân Kha phế ta đi vẫn tốt, miễn mai này trở thành tai hoạ — cứu ta làm gì!”
Thái Chiêu đến gần hắn, kéo ống tay áo hắn, lại bị hắn dùng sức hất ra.
“Ta biết nàng tính toán, chẳng qua là vì ta từng giúp nàng cứu nàng, bây giờ nàng cứu ta, một lần trả một lần, về sau không ai nợ ai. Hừ hừ, lần này Thái nữ hiệp tính sổ không tệ nhỉ!”
Trên mặt Mộ Thanh Yến xanh xám đến doạ người, nhưng trong mắt lại nhiễm từng sợi tơ máu, ương ngạnh mà tuyệt vọng, “Phế thì phế, dù gì từ nhỏ số mạng ta đã nát bươm rồi, không cần nàng thương hại!”
Thái Chiêu lại níu ống tay áo hắn, lần này quật cường níu chặt không cho hất ra.
Mộ Thanh Yến thô bạo hung ác quát lớn: “Rốt cuộc nàng muốn làm gì?! Muốn đi thì đi, ta sẽ không nhún nhường cầu xin nàng đâu! Ta…” Vừa quay đầu, đã thấy cô gái nước mắt đầy mặt, hắn không khỏi ngẩn ra.
Thái Chiêu nghẹn ngào khó tả, “Chàng đừng cố mạnh mẽ, sợ tối lại sợ lửa, dù tu vi có đầy thâm hậu cũng mỗi ngày lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ. Nếu thành phế nhân, chàng sẽ sống thế nào… Chàng sống thế nào chứ!”
Mộ Thanh Yến đầy đau xót — trên đời này chỉ duy nhất có cha không ghét bỏ mình, cũng đã ra đi, còn ai sẽ để ý mình sống thế nào chứ.
Thái Chiêu ngẩng nhìn hắn, “Em tin, dù không có Thất Trùng Thất Hoa Hoàn, đám Du Quan Nguyệt cũng sẽ không phản bội chàng; không cần thăm dò bằng sinh tử, chàng cũng có thể tìm ra bộ hạ trung thành.”
Hai mắt cô đẫm lệ rưng rưng, khàn cả giọng, “Em biết từ nhỏ chàng đã chịu nhiều đau khổ, lần này cứu chàng ra, chỉ mong chàng cũng sẽ có thể ít nhiều tin tưởng những điều này.”
Tim Mộ Thanh Yến như bị rót một dòng nước mềm mại, kéo cô gái vào lòng, dùng hết sức lực ôm chặt lấy tợ như đây là thứ duy nhất hắn có được. Hắn trầm thấp thủ thỉ, “Nàng đừng đi. Chờ qua lần này, ta sẽ cho bọn Du Quan Nguyệt thuốc giải, cũng sẽ học cách tin tưởng người khác, được không, được không…”
Ngực Thái Chiêu như bị bỏng đau đớn từng đợt, đau đến gần như khó thốt ra tiếng. Cô cười gật đầu, nước mắt rì rào rơi, “Em tin, em tin. Nhưng mà, em muốn về nhà.”
Mộ Thanh Yến cực hận trong lòng, hắn dùng sức đẩy cô gái ra, cười đến điên cuồng độc ác, “Nói dễ nghe nhiều đến thế, cuối cùng nàng vẫn ruồng bỏ ta! Được, nàng đi đi, nếu giờ khắc này nàng đi, từ rày về sau ta nhất định sẽ quên nàng! Có gặp lại cũng sẽ mỗi người một ngả, ta nói được làm được!”
Thái Chiêu nén nước mắt, “Xin lỗi… Em muốn về nhà, em nhớ nhà.” Nói xong, cô chậm rãi quay người.
“Thái Chiêu! Nàng đừng hối hận!” Mộ Thanh Yến gọi theo bóng lưng cô trong ánh lệ, trong lòng như có lửa rực đao bén tứ bề, phẫn hận và đau đớn điên cuồng lan tràn khắp người, “Ta sẽ không tha thứ lần nữa nếu nàng rời ta, nàng đừng hối hận!”
Thái Chiêu không quay lại, kiên định từng bước một bước ra sơn động.
Mộ Thanh Yến cảm thấy lồ ng ngực mình như trống rỗng cả, đứng trơ như phỗng, trơ mắt nhìn cô gái rời đi không hề quay đầu lại, để lại một sơn động lạnh lẽo cô tịch, yên tĩnh đến trời đất hư vô.
*
Thái Chiêu thất thểu xuống núi, ngồi lên chiếc xe ngựa cũ nát. Cô kéo tay áo lung tung chùi nước mắt, sau đó lái xe ngựa về Thái Sơ Quán. Trên đường đi, cô tự nhủ tới lui ‘Không được khóc, không được khóc, về nhà sẽ ổn thôi, về nhà sẽ ổn thôi’.
Đi cả ngày lẫn đêm, khiến bản thân mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực, mới miễn cưỡng xua đi bóng hình người kia ra khỏi trái tim khối óc của mình.
Đi đến tiểu trấn thứ ba, nửa bán nửa cho chiếc xe ngựa xong, cô mua một thớt ngựa tốt tiếp tục đi đường, mưa gió tạt đánh cũng không dừng bước. Rốt cuộc, đến ngày thứ bảy về tới Thái Sơ Quán.
Lúc này Thái Sơ Quán chật ních đệ tử sáu phái và những khách giang hồ có quan hệ thân thích với sáu phái, mọi người đang rối bời thảo luận cứu gia quyến các phái về từ trong tay Ma giáo — thật ra đã có người âm thầm liên hệ phân đà Ma giáo, nhưng khổ thân là, ra tay bắt người không phải là Lữ Phùng Xuân đương nắm Ma giáo bấy giờ, mà là bộ hạ Mộ thị không biết ở đâu.
Thích Vân Kha Chu Trí Trăn bị thương cả thể xác đến tinh thần, từ đầu đến cuối đen mặt đen không nói lời nào.
Dương Hạc Ảnh gấp rút giận chân khắp, gào rú mau cứu người, nhưng làm sao cứu thì chả ai biết.
Thái Bình Thù Ninh Tiểu Phong trốn trong phòng thở dài thở ngắn, nhớ lại lúc xưa ma nữ nhảy ra từ Lạc Anh Cốc thì tiền bối nhà mình ứng đối thế nào.
Tống Thời Tuấn đành phẫn nộ lại lại lại gào thét thanh minh một lần nữa: Lão tử đã bảo không nên bắt Mộ Thanh Yến rồi, sao các người không chịu nghe lão tử!
Giữa lúc rối loạn như thế, Thái Chiêu xuất hiện đâu chỉ là một đạo sấm truyền.
Ánh mắt sắc nhọn như nhánh gai từ bốn phương tám hướng đâm tới, hoặc xem thường, hoặc kinh ngạc, hoặc kiêng dè, hoặc mỉa mai… bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn kiên định xuyên qua đám người, làm như không thấy.
Thích Lăng Ba từ bên trong xông ra, tát Thái Chiêu một bạt tai cực mạnh.
Lực tay rất lớn, mặt Thái Chiêu bị đánh ngoẹo một bên, gương mặt trắng trẻo nhanh chóng sưng đỏ một mảng.
Cặp mắt Thích Lăng Ba sưng đỏ, chỉ vào Thái Chiêu chửi: “Đồ tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ, sao ngươi dám… sao ngươi dám đả thương cha ta! Cha ta xem ngươi như đứa con gái ruột thịt, yêu thương còn nhiều hơn thương ta! Ngươi lại không biết xấu hổ đi cấu kết với yêu nghiệt Ma giáo, vì cứu tình lang mà đến cả cha ta cũng dám ra tay, ta ta, ta không giết ngươi không được!”
Nói xong, cô ta rút trường kiếm cái xoẹt, nhào đầu định chém tới Thái Chiêu.
“Đủ rồi!” Tống Úc Chi rút kiếm nhảy vọt đến, keng một kiếm đẩy mũi kiếm Thích Lăng Ba ra, “Xử lý muội ấy thế nào sẽ do các vị chưởng môn lên tiếng, không tới phiên cô ra tay!”
Thích Lăng Ba đỏ cả mắt: “Huynh lại che chở nó nữa ư! Hừ hừ, đáng tiếc quá, nó chẳng mảy may đặt huynh vào mắt, tim nó chỉ có tên yêu nghiệt Ma giáo kia! Được được lắm, ta tạm để lại tính mạng của nó, để các vị trưởng bối xử lý, nhưng ta phải báo thù cho cha — cánh tay nào của nó đả thương cha ta, ta chém cánh tay đó…”
“Cô nổi điên làm gì?! Ngay trước mặt quần hùng thiên hạ, đừng làm mất thể diện của Thanh Khuyết Tông!” Tống Úc Chi cả giận nói.
Đới Phong Trì rút kiếm ra khỏi vỏ, lớn tiếng: “Con tiểu tiện nhân này còn không lo mất mặt, chúng ta lo cái gì!”
Ba sư huynh muội đang cãi nhau, Thái Chiêu chợt ngẩng: “Lăng Ba sư tỷ, nhìn này.”
Thích Lăng Ba sững sờ.
Thái Chiêu nhặt một hòn sỏi dưới đất, phát lực b ắn ra từ đầu ngón tay, hòn đá nhỏ vẽ nhanh một đường cong trên không trung, vòng qua Đới Phong Trì đang đứng trước người Thích Lăng Ba, keng một tiếng nện trên trường kiếm Thích Lăng Ba.
Mũi kiếm ong ong vang động, cổ tay Thích Lăng Ba run lên, như không cầm nổi trường kiếm.
“Ngươi muốn làm gì?! Ngươi cho rằng… A!” Cô ta nói to.
Chỉ nghe âm vang keng keng, cây trường kiếm Thích Lăng Ba bắt đầu từ mũi kiếm, vỡ vụn thành từng mảnh cho đến chuôi kiếm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trong tay Thích Lăng Ba nhanh chóng chỉ còn một chuôi kiếm trụi lủi, nghe đâu đây có tiếng phụt cười khẽ, cô ta vừa thẹn vừa giận.
Thái Chiêu chỉ ghé mắt nhìn cô, uy nghi nghiêm nghị, không ai dám quát lớn nữa.
— Dầu lúc ấy Thích Lăng Ba không vận công chống cự, nhưng thanh trường kiếm này là Doãn Thanh Liên cố ý chế tạo cho con gái cưng, cũng là vũ khí sắc bén nổi tiếng thiên hạ, chỉ một viên sỏi nhỏ đã có thể làm một thanh bảo kiếm qua muôn ngàn thử thách vỡ thành rác rưởi, tu vi Thái Chiêu có thể nghĩ.
Rất nhiều ánh mắt thô bỉ các loại bốn bề lập tức thu lại.
“Lăng Ba sư tỷ.” Thái Chiêu ôm gương mặt sưng đỏ nửa bên, sắc mặt lạnh nhạt, “Chịu một tát của chị là ta đã nể mặt, chị đừng xem khách sáo ấy thành vận phúc. Còn dám ăn nói lỗ mãng thì thanh trường kiếm này chính là kết cục cánh tay của chị đấy.”
Thích Lăng Ba tự biết mình không làm được gì, căm giận vứt chuôi kiếm, dậm chân rời đi.
Đới Phong Trì khinh bỉ: “Quả nhiên lăn lôn cùng Giáo chủ Ma giáo mấy hôm, người đầy tà khí, còn mở miệng uy hiếp sư tỷ nhà mình, hừ, thật là ma tính nặng rồi!”
Tống Úc Chi nổi cơn bực bội không tên trong lòng, cảm thấy vừa rồi mình đã hành động không kịp, để chính Thái Chiêu phải ra tay mới quát lui Thích Lăng Ba — vì sao luôn thiếu một bước! Vì sao mình không thể giống tên yêu nghiệt Ma giáo kia, không chút do dự chẳng thèm đếm xỉa đến an nguy quanh mình, chỉ vì muốn mau gặp người trong lòng!
Y lập tức nghiêng kiếm vung lên, phóng thẳng tới trường kiếm trong tay Đới Phong Trì. Một tiếng keng sắt tinh va chạm chói tai, hai kiếm tấn công, trường kiếm Đới Phong Trì bị chặt gãy.
Tống Úc Chi lạnh lùng nói: “Nếu Nhị sư huynh muốn lên tiếng nữa thì sư huynh đệ ta tỉ thí chút xem.”
“Cậu cũng uy hiếp ta?” Đới Phong Trì giận dữ.
“Không dám, chỉ là tự dưng muốn so tài với sư huynh.”
Đới Phong Trì đành giận đờ ra.
Tống Úc Chi che chở Thái Chiêu tiếp tục đi tới, xuyên qua từng tầng từng lớp đệ tử Lục phái phục sức khác nhau, xuyên qua lưỡi đao từ ánh mắt ác ý và xem thường dệt thành, Thái Chiêu rốt cuộc đã đi tới trước mặt Chưởng môn các phái ngồi ngay ngắn trong điện.
Cô ngay ngắn thẳng thớm quỳ xuống, cởi Diễm Dương đao bên hông xuống trước tiên, xếp bên chân Thích Vân Kha: “Diễm Dương đao của cô cô là dùng để trừ ma vệ đạo, con không xứng dùng nó.”
Sau đó cởi xuống xích bạc ở cổ tay trái, đặt trước mặt Ninh Tiểu Phong đã chực khóc, “Ông ngoại tự mình chế tạo Hộ Tâm liên cho con, con đã dùng nó cứu người của Ma giáo, con cũng không xứng dùng nó.”
Cuối cùng hủy đi cây trâm hoa đào chính Hạ Thái Bình Thù tự tay khắc cho cô, tóc dài Thái Chiêu xoã tung, cung cung kính kính dập đầu lạy Chưởng môn năm phái ba cái, trong trẻo nói, “Đệ tử Thái Chiêu, khi sư diệt tổ, cấu kết Ma giáo, gây thương tích đồng môn, bất kính tôn trưởng, thực tội không thể tha. Hôm nay thành tâm thỉnh tội, cho dù trách phạt cỡ nào, cam nguyện tiếp nhận.”
Lời vừa dứt, mọi người chung quanh đều xôn xao.
Bọn họ nhìn thấy Thái Chiêu đường hoàng trở về, không phải cho rằng cô định đau khổ xin tha thì rằng ỷ có chỗ dựa khác mà đến ra điều kiện, ai ngờ lại mặc cho xử phạt.
Đừng nói đến vô số tội bị phạt, chỉ một chuyện khi sư diệt tổ đã đủ mất đi nửa cái mạng.
“Chiêu Chiêu, ngẩng đầu lên.” Thích Vân Kha bỗng lên tiếng, “Lần này con trở về, là suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?”
Thái Chiêu ngẩng lên nhìn, khuôn mặt từ ái phúc hậu kia thảng như vừa già đi mấy tuổi chỉ trong mấy ngày, lập tức áy náy khôn xiết. Cô nức nở: “Dạ, Chiêu Chiêu đã suy nghĩ rõ ràng. Con không bỏ được người nhà và sư môn.”
Khuôn mặt tái nhợt của Thích Vân Kha gật đầu.
“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu!” Chu Trí Nhàn lòng nóng như lửa đốt, “Mẹ ta, có cả Đại bá mẫu, bà ấy, các bà ấy…”
Thái Chiêu mỉm cười: “Hẳn họ sẽ về thật nhanh thôi, hẳn hiện giờ là trên đường.” Sau khi bắt được gia quyến các phái, Du Quan Nguyệt hẳn đã ra roi thúc ngựa chạy đến gây áp lực với Thái Sơ Quán.
“Con chắc chứ?” Chu Trí Nhàn run giọng hỏi.
Thái Chiêu nhìn Dương Hạc Ảnh cũng đầy nóng ruột và Tống Thời Tuấn ra vẻ thoải mái bên cạnh, mỉm cười nói: “Trí Nhàn cô cô, bọn họ nhất định mau chóng trở lại.”
Chu Trí Nhàn thở phào, “Được, ta tin con.”
“Được rồi, giờ bàn đến tội đi.” Vẻ mặt Lý Văn Huấn đầy lạnh lùng uy nghiêm, giọng như cương đao đâm phá doạ người.
Chung quanh ban đầu đầy im lặng, sau đó bị ồn ào bao phủ.
Nếu bàn thật, khi sư diệt tổ cấu kết Ma giáo đều là tội lỗi thuộc về sát sinh, nên bị thanh lý môn hộ.
Nhưng xét thấy trong quá trình Thái Chiêu nghĩ cách cứu người cũng không gây ra nhân mạng, lùi về một bước, cũng nên bị phế tu vi cả người.
Với đề nghị này, Dương Hạc Ảnh lớn tiếng đồng ý, thứ nhất, lão ghi hận Thái Chiêu đã hại lão làm trò cười cho thiên hạ, thứ hai muốn sớm bắn rơi một ngôi sao sáng cao minh sau này.
Vợ chồng Thái Bình Xuân Ninh Tiểu Phong tự nhiên không chịu, chơi xấu thẳng thừng muốn đưa con gái đi, xem tên nào dám cản.
Tống Thời Tuấn đặc biệt độ lượng, tỏ vẻ có ai không phạm sai lầm thời trẻ trâu chứ, dù gì cũng không xảy ra án mạng, chi bằng chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ thành không.
Nghe thấy Lý Văn Huấn phản đối kịch liệt, gia có gia pháp, phái có phái quy, nếu lần này thả nhẹ tay cho Thái Chiêu, mai sau đệ tử khác cũng kết giao Ma giáo tổn thương sư trưởng đồng môn, phải chăng cũng có thể nhẹ nhàng buông tha?
Trong cơn ồn ào, Chu Trí Trăn nhẹ đi tới bên cạnh Thái Chiêu, cúi người thấp giọng nói: “Chiêu Chiêu, cô cô con… thích người kia thật ư?”
Thái Chiêu nghiêng qua nhìn, chưa tới nửa tháng mà Chu Trí Trăn đã chợt tóc mai điểm bạc. Cô khổ sở trong lòng: “Thích ạ, nhưng sau này cũng không thích nữa — cô cô vẫn luôn là người cầm được thì cũng buông được.”
Chu Trí Trăn tự nhủ: “Đúng thế, thích sai người, thì nên nhanh chóng buông tay, tính tình Bình Thù là thế đấy.” Ông lắc đầu, lảo đảo rời đi.
Qua một ngày một đêm tranh chấp thảo luận, kết luận cuối cùng phạt bảy roi Cửu m Thấu Cốt Mãng, sau đó bắt lên ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn đối mặt bức tường hối lỗi. Mới đầu vợ chồng Thái thị vẫn không chịu, nhưng Thái Chiêu đã đồng ý —
Điện Chính Nguyên Thái Sơ Quán bị sập một nửa, chưởng môn năm phái bị cô lần lượt đả thương mấy lần, cứu đi Giáo chủ Ma giáo, nếu tội ác bực này mà bỏ qua nhẹ nhàng dưới mấy ngàn cặp mắt trong trong ngoài ngoài nhìn vào, thì sau này Bắc Thần Lục phái sao còn nghĩa chính từ nghiêm trước mặt giang hồ đồng đạo chứ.
Giống như chỉ ngắn ngủi hơn nửa tháng, tiểu cô nương vui vẻ thảnh thơi chợt trưởng thành.
Ninh Tiểu Phong thê thảm rơi lệ.
Thích Vân Kha cũng tán thành: “Cứ để Chiêu Chiêu chịu phạt lần này, sau đó nếu có ai nhắc tới chuyện này để chế nhạo khi nhục con bé thì cho Chiêu Chiêu tát tai đánh lại. Có công thì thưởng, có tội nhận phạt, phạt cũng phạt xong thì sau này Chiêu Chiêu không nợ ai cả.”
“Sư phụ…” Thái Chiêu cảm kích trong lòng — cô biết chắc chắn là Thích Vân Kha đã nghe chuyện Thích Lăng Ba khó xử mình.
Lúc đầu Dương Hạc Ảnh cảm thấy hình phạt quá nhẹ, định âm thầm liên hệ mấy đại hiệp có tên tuổi ép xử nặng Thái Chiêu. Ai ngờ Thích Vân Kha hét lớn: “Không có Thái Bình Thù, trên dưới nhà họ Dương mấy người bị Nhiếp Hằng Thành luyện thành thi khôi nô từ lâu rồi. Dương Môn chủ, ta khuyên ông tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, vợ con ông hiện giờ còn chưa về đâu.”
Dương Hạc Ảnh đành hậm hực xem như thôi.
Lúc Thích Vân Kha nhún nhường, Tống Thời Tuấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ khi Thích Vân Kha đầy khí thế thì Tống Thời Tuấn lại hơi ghen ghét, tỏ vẻ uy phong Thích Tông chủ lớn ghê.
Chạng vạng hôm sau, sắc trời ảm đạm, gió âm u từng cơn, chính là thời điểm hành hình.
Hình đỡ của Thái Sơ Quán cao lớn uy nghiêm, dáng vẻ rất dữ tợn.
Thái Chiêu mặc áo trắng, quỳ hai gối, hai cánh tay ôm hình đỡ to lớn, xiềng xích trói hai cổ tay.
Trên pháp trường cát vàng trải bằng chật ních đầu người đen nghịt, trừ đệ tử Lục phái, còn có rất nhiều khách giang hồ.
Từ xưa đến nay, hứng thú của nhân loại không thay đổi nhiều lắm.
Dưới ánh mắt đốc thúc của Lý Văn Huấn, Phàn Hưng Gia run rẩy bưng một hộp ngọc bằng băng tới, trong chiếc hộp toả hơi lạnh bốn phía là băng châm dùng để phong huyệt, từng chiếc yếu ớt mỏng manh, sáng lấp lánh — Thái Chiêu chợt nhớ tới bộ kim châm thô to dữ tợn lúc muốn phế tu vi Mộ Thanh Yến, quả nhiên thiên đạo luân hồi, cô cười khổ trong lòng
Phàn Hưng Gia mang đôi bao tay dệt bằng sợi băng tằm, bắt đầu phong huyệt cho Thái Chiêu, một châm Ngọc Chẩm, hai châm Thiên Trụ, ba châm Phong Môn… Cao thủ có tu vi đến trình độ nhất định thì vết thương da thịt bình thường cơ bản không đau đớn lắm.
Do đó trước khi hành hình, buộc phải phong bế chín thành công lực của người chịu hình, chỉ giữ lại một thành công lực bảo vệ tim mạch. Có thể không đánh chết tươi người, lại còn để người chịu hình không thể vận công tránh đau, chịu đủ trận phạt. Sau khi băng châm vào người, chưa đến nửa canh giờ sẽ tan, đến chừng đó hành hình xong xuôi, nếu người chịu hình còn ý thức sẽ có thể vận công tự trị liệu.
Đến huyệt Bách Hội cuối cùng, Phàn Hưng Gia nghiến răng, khẽ nghiêng người sang che khuất tầm mắt Lý Văn Huấn, lắc một cái băng châm biến mất trên tay. Thái Chiêu phát hiện lạ thường, khẽ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, thấy gương mặt Phàn Hưng Gia vừa đỏ vừa túa mồ hôi, vừa xấu hổ vừa chột dạ, Thái Chiêu chưa kịp chớp mắt đã chạy như một làn khói.
Lý Văn Huấn nhíu mày lẩm bẩm: “Mới đâm mấy cây băng châm đã mệt thế này, Hưng Gia phải tu luyện nhiều thêm.” Sau đó, ông cũng ra đi lấy Mãng tiên.
Thái Chiêu dựa vào hình kệ, nhắm hai mắt — cả người toát lên một cảm giác bất lực đã lâu.
Lúc còn bé thèm ăn quả đầu cành, phải hì hà hì hục bò lên một cây đại thụ thật cao, nhoài hết cả tấm thân mũm mĩm ra, nô bộc phía dưới hoảng sợ hô to gọi nhỏ, sau này cô bé chỉ cần điểm mấy hòn sỏi là có thể xuyên qua cành lá dày đặc bắn rơi quả.
Lúc còn bé bị giam trong phòng phạt viết chữ, chốt cửa to nặng và ổ khoá bằng đồng bự chảng giống như lạch trời khó vượt qua, sau này cô chỉ cần dùng chỉ lực là bẻ gãy khoá đồng thành bột mịn.
Từ sau khi tu vi đột phá năm cô mười một tuổi đã không còn cảm giác vụng về bất lực nữa, cảm giác đó thật sự kỳ diệu.
Lần này là Phàn Hưng Gia trộm giữ lại cho cô thêm một thành công lực, nếu là Mộ Thanh Yến thật sự bị phế sạch đan nguyên kinh mạch, tu vi cả người bị hủy hết, hắn sẽ thế nào chứ? Hắn sẽ sợ hãi bao nhiêu chứ.
Bốp, Lý Văn Huấn vung Cửu m Thấu Cốt Mãng tiên thật dài, hình cụ chế tạo bằng huyền thiết âm u loé ánh sáng khiến lòng người phát lạnh, toàn Mãng tiên như hình một con mãng xà khổng lồ đen ngòm, chẳng những nặng nề bén nhọn, mà trên mình roi còn có vảy ngược trải rộng, mỗi một roi đánh xuống đều có thể câu xé ra da thịt dính đầy máu đỏ, kẻ nhát gan vây xem đã thành mấy khối run rẩy.
“Bắt đầu hành hình!” Lý Văn Huấn lớn tiếng, “Roi thứ nhất!”
Con rắn khổng lồ đen sì vẽ ra trên không trung một hình cung độc ác vặn vẹo, ầm ầm rơi xuống tấm lưng mảnh dẻ của cô gái.
“Á!” Thái Chiêu thét một tiếng ngắn ngủi.
Lưng như vết bọng máu bị bỏng lửa than cháy ra, đau nhức và nóng bỏng kịch liệt khiến cơ thịt toàn thân không ngừng run rẩy.
Sau khi đầu lưỡi nếm được mùi máu tươi, cô nghe thấy tiếng Ninh Tiểu Phong thét lên, còn giọng Thái Bình Xuân kích động tranh luận, nghe đâu như yêu cầu chia bảy roi hành hình ra.
Sao mà được chứ? Từ xưa đến nay, hình phạt Cửu m Thấu Cốt Mãng tiên chưa hề được tách ra chấp hành.
Roi tiếp theo rơi xuống cô không thể để vậy nữa, cô nghĩ, nếu không cha mẹ sẽ lo lắng hơn.
“Roi thứ hai.” Lý Văn Huấn vững vàng hô.
— “Roẹt!”
Thái Chiêu sợ cắn đầu lưỡi nữa, dùng sức cắn ống cánh tay áo, vùi lấy cơn đau đớn điên cuồng trong lớp lớp vải áo, mồ hôi thấm đẫm ướt trán, rót vào mắt làm đau rát.
Lần này khống chế rất tốt, không phát ra âm thanh.
“Roi thứ ba.”
Thái Chiêu nghẹn ngào một tiếng, như xé toang tay áo.
Hình như cô nghe thấy tiếng khóc bi thương của mẹ — chất giọng này không nên là tiếng khóc chứ, chất giọng vui vẻ như vậy hẳn chỉ dùng để trêu chọc cha, giải trí cùng dân trên trấn, đùa ác với con cái thôi. Cô cô bảo vệ mẹ mười mấy năm, chưa từng để mẹ khóc như thế, cha, người mau dỗ dành bà đi.
Cô cô nói, mẹ là cô bé thiện lương đáng yêu nhất trên đờ, con đây chỉ có thể xếp thứ hai đấy.
Lấy gia thế xuất thân của mẹ, vốn dĩ có thể tiêu dao vui vẻ cả đời, nhưng ở cái tuổi hồn nhiên ngây thơ ấy, bà vì bảo vệ cô cô mà thực sự chôn chân ở Lạc Anh Cốc không bước ra khỏi nhà cả mười mấy năm.
Cha à, con biết người cũng phải bỏ qua rất nhiều, người làm như con không nhìn thấy người lén đọc bộ Tây Vực du ký mà thúc tổ phụ để lại à?
Chờ con xuất sư, con sẽ về trông coi Lạc Anh Cốc và Tiểu Hàm, để cha đưa nương ra ngoài du sơn ngoạn thủy, được không?
Còn con ư, con cũng không ra ngoài nữa, cả một đời sống ở Lạc Anh Cốc thôi.
“Roi thứ tư.”
Thái Chiêu co quắp một trận, phần lưng như lửa thiêu một mảnh, không phát hiện được một roi ấy quất vào đâu nữa. Cô cảm thấy mình rất giống que thịt xiên gác trên lửa, củi cháy bỏng, gai ngược bằng huyền thiết sắc nhọn cào rách máu thịt, róc ra từng lớp da thịt.
Nhớ năm đó cô tám tuổi, lần đầu học vung xích bạc, mu bàn tay cũng bị vạch một vết máu đỏ sẫm.
Cô cô còn chưa nói gì, Thích Vân Kha đã ôi chao luôn miệng vọt lên, ôm Tiểu Thái Chiêu đau lòng khôn xiết, còn trách Thái Bình Thù quá nhẫn tâm, “Con nít mới mấy tuổi chứ, nó còn nhỏ mà!”
Thái Bình Thù im lặng: “Lúc tôi với ông kết bái, sao không nhìn ra ông dông dài thế.”
Cô cô nói, giữa bà và sư phụ thật sự là xấu hổ gì cũng đã thấy —
Thích Vân Kha bị gấu vồ thủng quần một lỗ lớn bằng bàn tay, lộ nửa bờ mông chạy thoát thân cả khu rừng; Thái Bình Thù nữ giả nam trang bị Hoa nương hung hãn ép đến không còn chỗ trốn, đành cạo đầu tỏ vẻ muốn xuất gia, ai ngờ vừa cạo đến hình dạng chó gặm, Hoa nương lại di tình biệt luyến.
Thiếu niên Thích Vân Kha, cho là thời gian vui vẻ cười đùa là vô cùng vô tận.
Đáng tiếc người đã trung niên, hai người họ một trở thành Tông chủ Thanh Khuyết Tông bị việc vặt quấn người, một lại thành con bệnh lâu năm nằm trên giường, xương cốt rệu rã, năm tháng tùy ý vui cười giang hồ xa xôi như là chuyện kiếp trước.
Thế là Thích Vân Kha bèn công kênh Tiểu Thái Chiêu lên vai, trong tiếng cười trong trẻo của tiểu cô nương lắc lư đầy đường, sau đó đem từng mẩu chuyện lý thú nhìn thấy nghe được bên ngoài kể cho Thái Bình Thù ở mãi trong nhà nghe, cả nhà vui cười.
Đáng tiếc, bé con đặt trên bờ vai xưa kia, đã đánh lén khiến cho Thích Vân Kha bị thương nặng.
“Roi thứ năm!”
Thái Chiêu cắn mạnh môi, bờ môi vỡ toác, vị rỉ sắt tanh ngập đầy răng môi; cô nghe được tiếng xương cốt mình dịch chuyển, là roi tổn thương đến xương ư? Thảng như là cá sống bị dần dần rút vảy, cô cảm thấy da thịt phần lưng cứ đâu như không phải là của mình, chỉ có lớp cơ dưới da kiên trì bền bỉ đau đớn uốn éo.
Cô còn nghe thấy tiếng Lý Văn Huấn, hình như không vững vàng như trước đó.
Sao hôm nay bác Chu không tới nhỉ?
Cô cô nói, Chu Trí Trăn lúc trẻ thật sự tuấn nhã thanh tao, khó tô khó vẽ, không biết là người trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Thái Chiêu không kìm được tò mò, đã vậy, sao trước đây cô cô cứ mãi trù trừ không chịu thi hành hôn lễ chứ?
Thái Bình Thù yếu ớt thở dài, không trả lời, ánh mắt buồn bực sâu thẳm.
Sao con người cứ phải thích sai người chứ?
Nếu cô cô có thể thích bác Chu, có phải sau này sẽ không xảy ra tiếc nuối nào không?
So với trở thành phế nhân, Mẫn Lão thái bà cũng không phải rất khó đối phó mà.
Mộ Chính Dương kia, nom như thế nào?
Có phải giống như hắn, sóng mũi thật cao, khuôn mặt đẹp trai, lúc vui khóe miệng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, lúc tức giận cười lạnh liên tục, há miệng có thể chọc tức người giơ chân.
“… Roi thứ sáu!”
Đau đến tận cùng, đến âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có đôi môi khô nứt tê tê thở phì phò. Vì sao vậy, rõ ràng đau đến đầu ngón tay đều tê dại, vẫn có thể cảm giác được nỗi đau buồn chua xót trong lòng.
Sao sáng bốn bề trước mắt, như đom đóm bay loạn trong đêm hè hóng mát lúc bé.
Tiểu Thái Chiêu giơ bàn tay nhỏ xíu bị rách da ra trước mắt cô cô, hu hu thút thít, “Con thích Tiểu Hoàng thế mà tại sao nó lại cắn con, hu hu, sau này con sẽ không thích chó con mèo con nữa đâu, hu hu…”
Giọng cô cô dịu dàng, “Chiêu Chiêu à, thích không phải là sai. Nếu phát hiện đã thích sai, nghĩ cách sửa lại là được.”
“Thế gian này rất tốt đẹp, vĩnh viễn đừng vì sợ, mà không thích nữa.”
Nước mắt tuôn ra, Thái Chiêu nghẹn ngào đến khóc không ra tiếng.
Thế là nàng nghĩ, thực sự đau quá, nghĩ vài chuyện vui vẻ đi —
Ngẫm lại những tháng năm ngày xuân còn dài, Lạc Anh Cốc biển hoa đầy trời; ngẫm lại lúc ráng chiều mới lên, từ đầu trấn đến cuối trấn đều thơm nức mùi thức ăn; ngẫm lại lúc trời đông tuyết mệt mỏi rơi, cả nhà cười lớn ném tuyết…
Hắn không biết đánh gậy trượt tuyết.
Thời tiết rét đậm ở dãy Hãn Hải cũng tuyết lớn đến gối, nhưng mà hắn chưa từng chơi trượt tuyết.
Cha Mộ yên tĩnh, bác Thành tuổi đã già, Liên Thập Tam học võ bên ngoài, hắn không có ai đồng lứa, tuổi thơ hắn không mấy vui vẻ.
Trên đỉnh núi tuyết, cô bướng bỉnh nhét một hòn tuyết vào trong gáy hắn, hắn ngơ ngác cũng không biết vo banh tuyết phản kích ngay lập tức.
Trên đỉnh núi tuyết trắng mênh mang sáng lấp lánh, hắn cười rộ vui vẻ, còn chói mắt hơn mặt trời rực.
Hắn không phải người xấu, nàng cũng không có thích lầm người.
Nhưng mà, bọn hắn chỉ có thể đến đây thôi.
Sau đó lại là một cơn đau nhức mãnh liệt.
Ánh mắt cô mơ hồ, không nhìn thấy cũng không nghe thấy.
Mất đi ý thức trước, cô mơ màng nghĩ, hy vọng sau này hắn sẽ để lại một ngọn đèn nhỏ trong phòng mỗi đêm.
Không cần ráng chống chọi nỗi sợ hãi chìm vào giấc ngủ, như thế, càng dễ thấy ác mộng…
*
“Giáo chủ, chúng ta đi nhanh lên đi.” Du Quan Nguyệt dịch dung chăm chút đỡ một người đàn ông cao lớn bên cạnh, “Nếu để họ phát hiện, nguy hiểm lắm.”
Cơ thể cao lớn của nam tử biến mất dưới lớp áo choàng rộng rãi, hành động như có phần lảo đảo.
Trong đoàn người vây xem hình phạt phía ngoài, nơi nơi đều là khách giang hồ ăn mặc như thế này, hành động hai người cũng không gây sự chú ý của kẻ khác, huống chi xung quanh còn có rất nhiều bộ hạ lẫn vào đám người.
Mộ Thanh Yến xuyên qua lớp áo choàng rũ xuống, nhìn chòng chọc cô gái được tháo xuống hình đỡ.
Nàng đã ngất đi.
Sắc mặt Tống Úc Chi tái xanh xông lên trước nhất, ôm lấy cô, gào thét với Thích Lăng Ba cười nói một bên…
“Giáo chủ, chúng ta đi thật đi!” Du Quan Nguyệt lo lắng nhìn quanh, lo không thể, “Giáo chủ, thuộc hạ biết ngài lo lắng cho Chiêu Chiêu cô nương, nhưng bây giờ không phải lúc! Ở dãy Hãn Hải còn có một mớ chuyện cần ngài chủ trì đại cục đấy!”
Mộ Thanh Yến rốt cục nhúc nhích, Du Quan Nguyệt vội vịn hắn gấp rút nhưng chút động tĩnh ra ngoài Thái Sơ Quán, Liễu Giang Phong thì chào hỏi bộ hạ quanh mình lặng lẽ rời khỏi.
Xe ngựa dằn xóc nửa ngày, mọi người đi đến bên bờ Tố Xuyên, nơi đó có một đám đông chờ tiếp ứng họ và một chiếc thuyền cao thoáng.
Mộ Thanh Yến xuống xe ngựa, quay lại bảo Du Quan Nguyệt: “Dùng bồ câu đưa thư đến Đường Thanh Vương Điền Phong, bảo bọn hắn lên trang viên chân núi phía Tây dãy Hãn Hải gom người, trợ giúp Thượng Quan Hạo Nam — trong trường hợp cậu ấy đang phản sát Lữ Phùng Xuân.”
Du Quan Nguyệt ngẩn ra, vội đáp lời.
“Còn nữa, truyền thư Thập Tam, bảo cậu ấy vào địa đạo Mộ Danh xem có thể giúp cho Hồ Phượng Ca được toàn thây không.”
Du Quan Nguyệt vốn hơi lưỡng lự, thấy Chủ Quân nhà mình lạnh nhạt nhìn đăm đăm, vội vã chắp tay thưa vâng.
“Ta muốn một mình yên tĩnh, các ngươi chớ theo cùng.”
Mộ Thanh Yến rút trường kiếm bên hông Du Quan Nguyệt, nhẹ vung, chém chiếc bè tre mới nhận thành hai khúc, sau đó đạp vào nửa bên không cột dây ngồi xếp bằng xuống, xuôi theo dòng chậm rãi chảy đi.
Không biết trôi xuôi dòng bao lâu, thấp thoáng nhìn thấy bọn Du Quan Nguyệt cưỡi ngựa tại bên bờ cẩn thận theo cùng.
Hắn giang rộng người, nằm lềnh bềnh trên non nửa bè tre, tay, chân, áo bào, tóc dài, đều hoà vào dòng nước.
Sắc trời dần tối, bé trăng sáng trong trẻo bò lên đầu cành.
Dòng nước rất dịu dàng, nhắm mắt lại, tợ như bàn tay cha đặt trên trán mình lúc nhỏ đau ốm.
Phụ thân là người còn thanh tịnh hiền hoà hơn cả dòng Tố Xuyên này.
Nhưng, kiếp này, suy nghĩ, đọc được, mong muốn, không một chuyện nào có thể thành.
Bốn năm trước, Mộ Thanh Yến thầm phát lời thề bên thi thể cha, tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của cha.
Hắn phải nắm chắc đại quyền, tùy tâm làm việc, một mình một thiên hạ, không ai dám khi nhục —
Thiếu niên lúc ấy mười lăm tuổi, xem đó là nguyện vọng duy nhất của hắn.
Mãi đến khi gặp nàng ở ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn, hắn mới biết, thì ra hắn vẫn muốn một người, một người có thể toàn tâm toàn ý yêu mình giống như cha.
Một người vĩnh viễn sẽ không gạt bỏ hắn, một người chỉ thuộc về mình hắn, một người yêu hắn đến mức tình nguyện từ bỏ tâm nguyện của chính mình.
Nước sông mát lạnh, chậm rãi thấm qua thân thể người phiêu lưu xuôi dòng.
Sau đó, hắn muốn quên nàng, quyết tuyệt như bóng lưng nàng rời đi vậy. Không cần phải gấp, từ từ sẽ đến, quên đi từng chút, rồi sẽ có thể quên đi toàn bộ.
Nước Tố Xuyên nhẹ nhàng chậm rãi hiền hòa, từng lớp từng lớp vỗ đến, như ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e trán.
Hắn nhớ tới cha mình, nhưng mà trong quãng thời gian ẩn núp trong xe ngựa chạy trốn, cũng có một đôi tay nho nhỏ lặp đi lặp lại đặt trên trán mình lúc sốt cao, hương vị ấy thật dịu dàng mà khắc cốt…
Hắn đưa bàn tay thon dài đè lên mí mắt, giọt nước im ắng thuận theo gương mặt hắn từ từ lăn xuống.
| Hết quyển 5 | Sông rộng hiền hòa |phù, cuối cùng cũng xong 1 chương vừa dài vừa nhiều sự kiện lẫn cảm xúc với độ dài khủng để kết quyển 5. Trước đó bà Quan hứa quyển 5 là quyển giải quyết tuyến tình cảm nam nữ chính mà đọc xong thì cảm thấy bâng khuâng cho cặp đôi quá.
Làm chương này trong lúc nằm viện truyền kháng sinh và giảm đau nên chắc chắn sẽ có sạn. Cầu nhặt giúp. Cứ tưởng mượn việc gõ truyện để quên đi cơn đau mà bốc trúng 1 chương thương cho 2 đứa nhỏ quá khóc gần chết.