Trở lại Thanh Tĩnh trai, Thái Chiêu tự mình băng bó vết thương cho Thường Ninh.
Áo bào rộng cởi đến dưới vai, lộ ra lồng ngực thanh niên trẻ tuổi vân da rõ ràng, xương vai rộng lớn có lực, cơ bắp rắn chắc cân xứng. Thái Chiêu liên tiếp đổi mấy tấm khăn, cuối cùng bó thuốc rồi quấn băng.
Thái Chiêu toan xong việc thì lui, lại thấy Thường Ninh mở vạt áo dựa trên ghế nằm ngây ra, cô thở dài, cúi xuống người hắn kéo lại vạt áo sửa sang y phục.
Thường Ninh chợt hoàn hồn, không chút dấu hiệu báo trước nghiêng người tới. Người hắn vốn cao rộng, tư thế này vừa vặn phủ lấy toàn người cô bé trong bóng mình.
Tay Thái Chiêu còn đang giắt y phục, đập vào trước mắt là cái cổ thon dài của nam tử trẻ tuổi, hầu kết rõ ràng, trong hơi thở thanh lãnh xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt. Cô xoay mặt qua một bên, cau mày nói: “Sao ta cảm thấy dạo này như ngươi cao lớn hẳn lên thế?”
Cô nhớ lúc mới gặp, thanh niên trước mắt vẫn một dáng vẻ gầy gò mảnh khảnh.
“Sao hả.” Thường Ninh nhìn cánh tay mình, xương cốt thon dài, dưới lớp da trắng nõn là cơ bắp rắn chắc đầy lực, “có vẻ dạo này ta được ăn ngon ngủ say, đều là công của Chiêu Chiêu.”
Thái Chiêu biết hắn lại nói bậy, hai tay chống lấy lồng ngực thanh niên ra sức đẩy ra: “Không muốn nói thì đừng nói, ai mà không nhìn ra là ngươi vận công có thành tựu, sắp khỏi hẳn rồi.” Thường Ninh bị thương trúng độc đã một năm, ở tuổi này thiếu niên vốn nhanh cao lớn, cô đoán trước đó xương cốt bị đè nén một năm giờ cao to trở lại.
Thường Ninh cười: “Bị cô đâm một kiếm, ta còn chưa giận, đổi lại cô còn nổi cơn à.”
Thái Chiêu bưng chậu nước sang một bên, xoay người nói: “Vừa rồi là ngươi định rạch mặt Thích Lăng Ba à? Nếu rách thật, ngươi định kết thúc chuyện này thế nào chứ?”
“Không muốn kết thúc thế nào cả, không tiếp tục ở Thanh Khuyết tông được nữa thì, rời đi là được.” Thường Ninh miễn cưỡng.
“Nếu Thích Lăng Ba bị phá tướng, sau này sống làm sao chứ.”
“Có gì mà sống không nổi, dẫu sao cô ta cũng có vị hôn phu cao quý lợi hại, tương lai vẫn cứ làm phu nhân Tông chủ của cổ thôi. Với nhân phẩm của Tống thiếu hiệp, không đến mức thấy vị hôn thê xấu xí thì hối hôn đâu nhỉ.” Thường Ninh khó nén cơn cười trên nỗi đau của người khác.
Thái Chiêu ngẩn ra, phát hiện hình như chẳng hề sai, “…Vậy, thật ra là ngươi gài Tam sư huynh hả?”
Thường Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đổ xuống ghế nằm mà cười.
Thái Chiêu ném mạnh khăn vào chậu nước, oán hận nói: “Thế nên Tam sư huynh nên trừng trị ngươi cho rốt ráo một phen, người ta với ngươi gần đây không oán ngày xa không thù, ngươi lại đi chơi y!”
Thường Ninh đứng dậy nghiêm mặt nói: “Chiêu Chiêu nói đúng lắm, để tránh Tống thiếu hiệp tới trừng trị ta, từ mai ta lại phải bế quan.”
“Lần này thì bao lâu. Một ngày lẻ một canh giờ, hay là hai ngày lẻ hai canh giờ?” Thái Chiêu liếc xéo.
Thường Ninh: “Bốn ngày bốn đêm, lần này tuyệt đối không ra sớm, làm phiền em Chiêu Chiêu tiếp tục thủ quan giúp ta.”
Thái Chiêu thở phào, vỗ ngực cam đoan tuyệt đối không vấn đề chỉ cần Thường Ninh không ra gây điều tiếng, đừng nói thủ quan, thủ quan tài cho hắn còn được.
“Ta nghe được mùi anh đào rưới đường, là cho ta sao.” Thường Ninh nhẹ nghiêng đầu ngửi, lộ vẻ vui vẻ.
Thái Chiêu vịn khung cửa, quay lại cười mắng: “Nếu ngươi rạch mặt Thích Lăng Ba thật, đêm nay trốn xuống núi ngay và luôn, ta đem kia hũ anh đào rưới đường kia phát cho mọi người chia nhau ăn, một tí nước đường cũng không chừa!”
Ngoài phòng trăng sáng như khay ngọc, gió đêm dịu dàng mơn man nhánh hoa trong đình viện, cô bé vịn cửa quay đầu cười, hơi chun mũi nhỏ xinh xinh lên, nghịch ngợm lại ấm áp.
Thường Ninh thấy tim mình chợt nóng, một luồng nhiệt xa lạ.
Hắn hơi kinh ngạc, đè lên ngực mình.
…
Song Liên hoa trì cung, trong phòng chỉ có ba người.
Thích Lăng Ba vừa tắm đi tắm lại cả người mấy bận, thấy trên người trên tóc không còn mùi bùn mới chịu ra khỏi bồn, hiện giờ đang thút tha thút thít khóc lóc kể lể với mẹ.
Doãn Tố Liên rất khó xử, mãi đến khi nghe nói lúc Thường Ninh đến khiêu khích còn Thái Chiêu một mực ngăn chặn, bà mới vỗ đùi mắng to: “Cả nhà đó đoản mạng quỷ vắn số, xem ta trừng trị nó thế nào!”
Mạo bà bà đang lau tóc ướt cho Thích Lăng Ba: “Phu nhân yên tâm chớ vội, giờ hai bên đã tính sạch ân oán, tốt nhất chúng ta vẫn đừng nên phát sinh thêm chi tiết nữa. Lão đã nói, Thái Chiêu dù gì cũng là do Thái Bình Thù nuôi lớn, dẫu miệng lưỡi sắc bén cũng sẽ không làm chuyện khác người, hôm nay may mà có cô ta chặn Thường Ninh lại. Phu nhân với tiểu thư cứ yên tâm, lão nô nghĩ tên Thường Ninh kia sẽ không đến gây hấn nữa đâu.”
Thích Lăng Ba sao nhịn được, không khỏi oán trách mẹ nhát gan sợ phiền phức không chịu ra mặt cho mình vân vân.
Doãn Tố Liên cũng nổi giận trong bụng, không nhịn được mắng: “Con nói con kìa, lúc đầu Thường Ninh mới vừa lên núi mẹ bảo thế nào? Mẹ thấy tên Thường Ninh kia là đứa không dễ sống chung, một đôi bút ý vừa hung vừa lạnh, mẹ đoán sau này hắn tất có thành tựu. Mẹ đã bảo con quan tâm hắn nhiều hơn, ân cần hỏi han lúc đàn ông nghèo túng ốm yếu, là dễ thu phục nhất!”
“Đổi lại con thì sao, chả những không làm hắn nảy ý ngưỡng mộ cảm kích con, còn để cho hai tướng thành thù! Con nói xem, con nói xem, đến cùng sao con lại thành thế này!” Doãn Tố Liên dùng ngón tay xỉa con, tiếc rèn sắt không thành thép.
Thích Lăng Ba tủi thân ghê gớm: “Con có đi mà, ba ngày hai lần qua quan tâm săn sóc, bưng trà đưa nước, còn cắt may đồ cho hắn nữa. Nhưng chả những họ Thường không nhận tình cảm ấy, còn nói móc đủ kiểu với con. Thế thì, con nhịn sao được!”
Cô nhớ đến cặp ngươi như nhìn thấu mọi thứ của Thường Ninh, cứ như hoàn toàn nhìn rõ ý đồ của mình. Mỗi lần cô buông câu nhiệt tình ân cần hỏi han, Thường Ninh mỉa mai đùa cợt đầy mắt, làm Thích Lăng Ba thấy mình như tên hề.
Doãn Tố Liên thở dài: “Ài, chí ít ánh mắt của ta không tệ, Thường Ninh đúng là một nhân vật. Giờ mới phục hồi được mấy ngày, Phong Trì đã không phải là đối thủ của nó. Đáng tiếc, Lăng Ba không thể thu phục nó, trái lại còn tiện nghi cho tên tiểu tiện nhân Thái Chiêu kia.”
Thích Lăng Ba tức giận xoay đi: “Con vô dụng! Con ngu xuẩn, làm mẹ mất mặt được chưa!”
Doãn Tố Liên đang định dỗ con, ngó thấy ánh mắt quét tới của Mạo bà bà, nhanh chóng căng mặt, răn dạy con: “Con thật vô dụng, văn không thành võ chẳng được, đến cả chút ẩn nhẫn cũng không có. Dẫu lúc trước không thể thu phục Thường Ninh, quen biết bình thường thôi thì chưa chắc cứ phải trở mặt thành thù rồi.”
“Mẹ! Sao mẹ có thể nói con thế chứ!” Thích Lăng Ba bị chửi trào nước mắt.
“Ấy là dì con đã mất, nếu thấy con bây giờ ngang tàng hống hách không có não kiểu này, hẳn chẳng chịu con làm dâu của chị ấy mất!” Doãn Tố Liên tiếp tục ‘khích lệ’ con.
Thích Lăng Ba khóc lớn hơn.
Mạo bà bà dịu dàng khuyên nhủ: “Tiểu thư đừng trách phu nhân nghiêm khắc, bà ấy chỉ muốn tốt cho cô. Năm đó dì và mẹ cô, một thì thông minh hơn người, tính toán không bỏ sót, một thì mỹ mạo vô song, khéo hiểu lòng người. Hai chị em dẫu võ nghệ có hơi kém, vẫn phong sinh thủy khởi trên giang hồ, người người tán dương, so với Thái Bình Thù kia chẳng kém là bao.”
“Cô đừng thấy con bé Thái Chiêu kia cứ cái vẻ gió thoảng mây trôi, không thể khiến cẩu tài cắn người nha! Lão xem ra, so với cô của cổ năm đó thì mạnh hơn nhiều, chẳng những giỏi võ công, còn biết tâm kế, sẽ bắt chẹt được người. Họ Thường tính tình dữ tợn vậy, động một tí đòi đánh đòi giết, cổ vừa ra tay đã trấn áp được, có trời mới biết phía sau tốn bao nhiêu công không biết xấu hổ. Hừ, trước mặt một kiểu, sau lưng một dáng!”
“Lăng Ba tiểu thư, sau này cô phải học cô ấy một ít, đừng thẳng đuột như ruột cây thế…”
Thích Lăng Ba hết nghe nổi, phẫn nộ hét một tiếng rồi xông ra ngoài, chạy vọt tới một gian sương phòng phía Tây, Đới Phong Trì đang nằm nghỉ ngơi dưỡng thương.
Tóc Thích Lăng Ba còn lộn xộn ẩm ướt, nghiến răng nghiến lợi: “Muội nhất định phải cho cái tên tiểu tiện nhân Thái Chiêu kia biết tay!”
Đới Phong Trì do dự nói: “Võ công của cổ không tầm thường đâu.” Ý là chúng ta đánh không lại cổ đâu.
“Muội biết!”
“Mồm mép cũng tàn nhẫn.” Chúng ta cũng mắng cổ không lại mà.
“Muội cũng biết!”
“Sư phụ sư mẫu sẽ không để cho muội dùng tư vệ.” Chúng ta không đủ tay giúp.
“Bộ chuyện đó cũng cần huynh nói sao!”
“Vậy muội tính sao?”
Thích Lăng Ba oán hận cười lạnh: “Muội đã nghĩ ra cách, muội phải làm cho nó thanh danh mất sạch!”
…
Sáng sớm hôm sau ngày phóng hoả Tiên Ngọc Linh Lung cư, Thường Ninh bắt đầu bế quan. Trước khi bế quan tiện tay đưa cho Thái Chiêu một xấp ngân phiếu rất dày, bảo là bồi thường cho cây cầu gỗ trên khe sâu kia.
Thái Chiêu thầm đếm nhanh, khá lắm, những năm vạn lượng. Đừng nói là cầu gỗ, cầu vàng cầu bạc gì cũng đủ. Cô lại hỏi: “Thế còn chỗ Lăng Ba sư tỷ, là ngươi châm lửa đó nha.” Dẫu rằng cứu hỏa kịp thời, không thiêu hủy bao nhiêu.
Thường Ninh không chút do dự: “Nếu ở Tiên Ngọc Linh Lung ghê quá thì bảo cổ dọn qua Xuân Linh tiểu trúc thôi, gần hôn phu cổ thêm chút, nhất cử lưỡng tiện.”
Thái Chiêu: =_= “… Thế huynh tranh thủ bế quan đi, tạm biệt không tiễn.”
Nhốt sát tinh vô buồng trong, khoá ba cái khóa sắt lớn xong, Thái Chiêu giả vẻ khổ vô cùng đi tìm Thích Vân Kha, ai ngờ Tống Úc Chi tình cờ cũng ở đó, mặt cao ngạo lạnh lùng, nhìn trời nhìn đất nhìn sư phụ mà không nhìn cô.
Thái Chiêu chuyển lời áy náy của Thường Ninh trước (Thường Ninh: Ta không có tạ lỗi nha), rồi đề xuất nếu Tiên Ngọc Linh Lung cư tổn hại nghiêm trọng thì cứ để Thích Lăng Ba tạm thời dọn đến ở Xuân Linh tiểu trúc.
Thích Vân Kha lắc đầu, khéo léo từ chối lời đề nghị: “Tiên Ngọc Linh Lung cư dựng từ vàng từ ngọc, nào dễ dàng cháy hỏng thế, với lại, để Lăng Ba nhận chút ít dạy dỗ cũng tốt.”
Từ lúc ra khỏi phòng Tông chủ
, Tống Úc Chi lặng lẽ đi trước Thái Chiêu, đến ngã ba hai người sắp tách ra, y chợt quay đầu chằm chằm nhìn cô gái, trong ánh mắt có vài phần ý trách móc.
Thái Chiêu:… Úi, lẽ nào anh ta không muốn ở quá gần hôn thê của mình ư.
Sau đó, cô đi làm chuyện bồi thường thay, giao mớ ngân phiếu thật dày cho Tằng Đại Lâu. Tằng Đại Lâu bê mớ ngân phiếu toan nói, Thái Chiêu đã giành: “Nếu Đại sư huynh định nói gì mà ‘Khuyên Thường Ninh nhiều vô, Lăng Ba chỉ là tính tình trẻ con không có ác ý’ vân vân, thì rất không cần nhé. Người từng nói câu này, bị Thường Ninh đánh đến mẹ ruột có lẽ cũng không nhận ra đó.”
Tằng Đại Lâu thở dài: “Sao cậu ấy cứ phải được thế không bỏ qua cho người vậy.”
“Thế còn Đại sư huynh sao cứ thích thiên vị Lăng Ba sư tỷ thế.” Thái Chiêu vứt lại câu này, khoan thai bước đi.
Ngoại trừ để lại năm vạn lượng ngân phiếu, Thường Ninh còn
‘móc nối
‘ được bốn tay giúp việc.
Bốn đệ tử ngoại môn Dưa méo Táo nứt Mỏ nhọn Tai khỉ, từ hôm sau trở đi rất ngoan ngoãn đến Thanh Tĩnh trai làm việc, gánh nước chẻ củi chuyển chuyển nhấc nhấc sửa bụi cỏ tu bổ bụi cây gì. Phù Dung chỉ cần hơi mở miệng, bọn họ liền giống như kiến thợ chỉ đâu làm đấy.
Phỉ Thúy thì đến mồm còn không cần mở, trầm tĩnh như pho tượng.
Mới đầu Thái Chiêu còn từ chối nhã nhặn, dầu gì đệ tử ngoại môn cũng không phải tôi tớ, hơn nữa hình như nhìn bốn người họ gia cảnh cũng không tệ.
Dưa đầy nghĩa chính từ nghiêm*: “Mấy sư huynh đệ khác đắc tội Thường công tử đều thành dáng vẻ thế kia, còn bốn đứa tôi chỉ bị kinh hãi đôi chút, nếu còn không tận tâm ý, hẳn sẽ thiên lý khó tha!”
Táo: “Thường công tử đại nhân đại lượng không chấp nhặt với bọn tôi, là ngài ấy bẩm sinh cao quý thiện nhơn, bốn đứa tôi cũng không thể khách khí!”
Mỏ: “Thường công tử với Thái sư tỷ chính là long phượng giữa loài người cái thế anh hùng thiên chi kiêu tử, mấy tiểu đệ có thể chạy vặt cho hai vị, đã là phúc khí tu luyện mấy đời!”
Má: “… thật ra là hôm ở vách đá, bọn tôi nói chỉ cần Thường công tử tha cho bọn tôi thì bốn cái mạng chó sau này nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho công tử.”
Dưa Táo Mỏ ba tay đồng loại dùng ánh mắt khiển trách ngó Má.
“…” Thái Chiêu, “Mọi người vui vẻ là tốt rồi.”
Ba ngày tiếp theo là ba ngày yên ổn nhàn nhã nhất của Thái Chiêu từ lúc lên Vạn thủy thiên sơn nhai.
Không còn ai đến hãm hại Thường Ninh, cũng không xảy ra chuyện Thường Ninh đi gây sự, thường ngày Thái Chiêu ngoài luyện công chuẩn bị đấu, rảnh rỗi uống ít canh sen giải nhiệt, nhìn bốn người Dưa Táo Miệng Má xun xoe với Phù Dung Phỉ Thúy. Cuối cùng cô cũng nếm được cảnh sinh hoạt nhàn nhã hữu tình.
Đáng tiếc, vẻn vẹn có ba ngày.
Sớm ngày thứ tư, Thái Chiêu phát hiện ánh mắt hai tên Dưa Táo né tránh khi nhìn mình, hành vi lén lút, Miệng thì mấy lần mở mồm lại ngậm, bắt đầu chơi tiết mục cao nhã muốn nói lại thôi, Thái Chiêu mặc kệ ba tên này, trực tiếp hỏi Má: “Có chuyện thì nói, nếu vô cớ giấu diếm, mai ta bảo Thường thế huynh lột da các ngươi.”
Đổi lại tên Má nôn ra hết như úp sọt, “Thái sư tỷ, khắp tông môn đều thả tin đồn về cô!”
“Tin đồn? Về ta sao?” Thái Chiêu chợt thấy mấy đoạn trong thoại bản đã lâu được chân thực hóa.
Trong tích xưa, luôn có vị tiểu thư thiện lương nhu nhược. Thân thế nàng đáng thương, hơn nữa sẽ có cô chị họ ác độc thỉnh thoảng gia hại. Thủ đoạn gia hại thì đủ loại, trong đó hay nghe thường gặp nhất chính là phát tán tin vịt làm tổn hại khuê dự, khiến tiểu thư không còn mặt mũi nào gặp người đập đầu mà chết.
Đương nhiên, Thái Chiêu chắc chắn sẽ không đập đầu mà chết rồi, có đụng đầu san phẳng đỉnh núi Cửu Lãi cô cũng không thể đụng chết chính mình.
Nội dung tin đồn rất đơn giản: Sau khi Tiểu Thái cô nương lên núi bái sư đã quen biết cô nhi Thường Thị Vũ An Thường Ninh, ngắn ngủi mấy ngày đã từ thương xót sinh tình từ tình sinh yêu cuối cùng từ yêu mà sinh gian tình! Dẫu rằng Tiểu Thái cô nương đã có hôn sự với Chu gia do trưởng bối định, song hai người vẫn quyến luyến gian tình nồng nàn không thể kiềm chế, ngày ngày trốn trong Thanh Tĩnh trai thân mật.
Vẽ hình vẽ sắc, giống y như núp dưới giường Thái Chiêu mà rình.
Thái Chiêu nghe xong choáng váng, không phải tức giận, mà là choáng váng. Cô hoàn toàn chả hiểu suy luận của tin đồn này, “Truyền tin này có ý gì nhỉ, chả nhẽ muốn sư phụ định cho ta một lỗi sai đã đào hoa lẳng lơ sớm ba chiều bốn rồi bắt ta nhét vào lồng heo ngâm nước?!”
Nghĩ lại cô cảm thấy không đúng, “nhưng trong sáu phái Bắc Thần cũng không có thứ tội danh này mà.” Tống gia Quảng Thiên Môn có một vị nữ tiền bối xinh đẹp tính tình phong lưu cả đời gả năm sáu bận, mỗi ông chồng sau còn là quen biết trong lúc cưới người trước.
Phù Dung đưa ý tưởng mới: “Tôi thấy người đứng sau cũng không phải muốn tiểu thư chịu tội, mà là muốn rải đồn khắp thiên hạ đều biết, làm hỏng chuyện cưới của tiểu thư và Chu gia.”
Thái Chiêu khó tin được: “Chỉ là lời đồn mà có thể làm hỏng chuyện chung thân của em?”
Phỉ Thúy: “Dẫu không hủy được hôn nhân, song có thể khiến tiểu thư bị chán ghét cũng đã rất có lợi.”
Thái Chiêu ngẫm lại cũng phải, dẫu người Chu gia tin tưởng mình vững chắc, mấy lão trung tiểu nữ tử họ Mẫn kia không vui mỗi ngày sẽ không ngấm ngầm ném đá chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao.
“Cho nên, rốt cuộc thì ai ở phía sau rải tin đồn nhỉ.” Cô lẩm bẩm một mình.
Bốn ánh mắt Dưa Táo Miệng Má lấp lánh, mặt Phù Dung Phỉ Thúy đầy vẻ ‘còn phải hỏi sao’.
Thái Chiêu giận cười không ngừng, giậm chân xoay người tìm Thích Lăng Ba tính sổ.
Tiên Ngọc Linh Lung cư đang sửa sang.
Thái Chiêu khí thế hùng hổ đến, đám thị vệ tôi tớ mới mấy ngày trước do Thường Ninh giật mình chưa tỉnh hồn bọn nào dám ngăn cản, thế là cô một đường xông thẳng vào, rất thuận lợi tìm được Thích Lăng Ba đang thử y phục trang sức mới.
Thái Chiêu chẳng thèm lắm lời, hỏi thẳng Thích Lăng Ba phải chăng là cô ta rải tin đồn.
Thích Lăng Ba yểu điệu soi gương so áo, không che giấu được vẻ đắc ý, “Ôi, sư muội nói là tin đồn đó à, ta cũng có nghe. Gì cơ, sư muội cảm thấy tin đồn này do ta thả sao, ui chu choa thật là vô vàn oan uổng mà. Sau khi bị Thường thế huynh ‘chỉ giáo’ mấy hôm trước, ta thành thành thật thật ở trong phòng đọc sách viết chữ tu thân dưỡng tính, sao sư muội có thể vô căn cứ mà vấy bẩn người trong sạch chứ?”
“Tại sao mà có lời đồn thế à? Ôi vậy phải hỏi chính sư muội ấy. Muội vừa lên núi liền cùng Thường sư huynh như hình với bóng, ngay cả Xuân Linh tiểu trúc cha đặc biệt chuẩn bị cho muội cũng không ở, cứ phải cùng Thường sư huynh ở một nơi, muội xem mọi người nghĩ thế nào đây? Chỉ không biết nếu Chu gia nghe tin rồi có hiểu lầm phẩm hạnh sư muội không ta?”
Thái Chiêu một chiêu bắt lấy cánh tay Thích Lăng, bẻ ngoặt, lạnh lùng nói: “Cô thật đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ! Nếu thật muốn tìm cho ngọn ngành chả nhẽ ta không tìm được lời đồn xuất phát từ đâu à? Cô có tin ta vả miệng cô mười mấy cái, cho nát bấy, rồi giải cô đi tìm ai rải lời đồn không!”
Thích Lăng Ba không thèm đếm xỉa, ném mạnh mớ y phục mới, “Ngươi đánh ngươi đánh đi, có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi! Dù sao ta cũng sẽ không nhận sai lầm gì đâu, dẫu có ai chỉ điểm ta, cũng là do ngươi vu oan giá hoạ!” Thật ra cô cũng không có cách gì, đánh không lại mắng không xong cũng không dựa vào ai hỗ trợ được, đành ra hạ sách này.
Thái Chiêu buông Thích Lăng Ba, chậm rãi cười lạnh: “Được, cực kỳ được! Sư tỷ thật có gan, trách tiểu muội đã coi thường sư tỷ. Sư tỷ muốn chơi, tất nhiên tiểu muội chiều!” Cô không nói thêm câu nào, xoay người lưu loát đi ra.
Thích Lăng Ba xoa cánh tay bị bắt đau, kinh ngạc ngờ vực.
…
Trên võ trường rộng lớn, mấy chục đệ tử nội môn đang tập võ, Tống Úc Chi đứng một bên, giám sát chỉ điểm.
Bỗng loáng một bóng hình xinh đẹp chậm rãi đi tới, cả đám ngẩng lên ngó thấy thiếu nữ người mặc bộ váy lụa ửng sắc đỏ nhũ vàng tay cầm một giỏ thức ăn tết bằng dây tử đằng, dáng eo nhỏ nhắn, mắt hạnh má đào, uyển chuyển bước tới.
Thiếu nữ xinh đẹp này không phải Thái Chiêu thì là ai.
Chúng đệ tử đều choáng váng.
Dưới chân núi Húc Dương, thiếu nữ nhẹ nhàng giơ tay, vén tóc mai xanh như mây, châu hoa lưu ly trên cây kim trâm khẽ rung, tim gan đám thiếu niên sững ra dường như cũng run rẩy theo.
Thái Chiêu chậm rãi đi đến cạnh Tống Úc Chi, cười yêu kiều như chuông bạc: “Tam sư huynh vất vả rồi. Chiêu Chiêu vừa vào sư môn, nay mới biết Tam sư huynh mệt nhọc lo liệu thế. Tam sư huynh có thể san sẻ giúp sư phụ, nếu Chiêu Chiêu chuyện gì cũng lẫn lộn thì không khỏi quá không biết lễ.”
Cô bưng một chung canh từ trong giỏ thức ăn qua, “Sư huynh, lại đây, uống miếng chè sen chưng đường phèn nghỉ ngơi chút đi ạ.”
Chúng đệ tử duỗi cổ, trong kinh ngạc có cả kích động, trong kích động có cả chờ mong, trong chờ mong có cả bát quái.
Không có cách nào, cuộc sống tu học trong tông môn quá buồn tẻ.
Dáng người Tống Úc Chi vẫn thẳng tắp, vẫn hoàn toàn đẹp trai anh lãng như trước.
Thiếu nữ trước mắt tươi cười như hoa, ân cần đầy đủ, đàn ông nào cũng sẽ động tâm. Y yên lặng một lát, nói: “Cô muốn làm gì?”
Thái Chiêu tiếp tục giả vờ cười yêu kiều, “Tin đồn về ta mấy nay sư huynh cũng nghe chứ?”
“… Có nghe.”
“Người tung tin là Thích Lăng Ba.”
“Ta biết.”
“…” nụ cười Thái Chiêu không đổi, cắn răng cười lớn, “Cô ấy là hôn thê của sư huynh đó!”
“Thì tính sao?” Tống Úc Chi cứ như nói về người không liên can đến mình.
Cô gái nhỏ lộ ra ánh mắt hung tợn: “Thích Lăng Ba bêu xấu thanh danh của ta, còn muốn làm hỏng chuyện chung thân của ta, chuyện này ta chịu được ư? Nếu ta không trả đũa thì chữ Thái của ta viết ngược được rồi! Thích Lăng Ba khiến ta không thoải mái, ta sẽ để cô ta cũng không thoải mái!”
“Thế thì liên quan gì đến ta.” Tống Úc Chi ngó cô bé, tiếp tục vẻ lạnh nhạt.
Thái Chiêu lộ mặt thật, oán hận nói: “Sư huynh đừng có tưởng không thèm đếm xỉa! Nói thật, sư huynh vui cũng được không vui cũng được, ta sẽ quấn lấy sư huynh. Ai bảo phu nhân tương lai của sư huynh làm chuyện không tử tế, sư huynh ngài chịu nhận lấy đi!”
Khóe miệng Tống Úc Chi cong nhẹ đến mức không thể nhận ra, chợt hờ hững nói: “Nếu ta không nguyện cho cô dây dưa thì sao.”
Thái Chiêu khẽ cười khẩy, chả nhẽ mấy trăm cuốn thoại bản là cô xem không?!
Cô cười đến sáng rỡ ngoan hiền, “Xem ra sư huynh lịch duyệt không đủ rồi, một cô gái muốn dựa dẫm vào trai, ắt có cách.”
Lại hạ giọng, “Sư huynh uống chén chè này cho ngon đi, thì ta là tiểu cô nương vô tri đầu ngấm nước ái mộ sư huynh, một ngày ba bữa đến ân cần hỏi han; nếu sư huynh không uống, ta trở thành cô gái si tâm điềm đạm đáng yêu bị vứt bỏ thảm thương!”
Mày kiếm Tống Úc Chi khẽ hẩy: “Hai ta mới quen hơn mười ngày, ta vứt bỏ cô lúc nào.”
“Thì đợi đến chừng mỗi đêm ta đến trước cửa sổ sư huynh đứt ruột thút thít, mọi người sẽ tin thôi.” Thái Chiêu bịa không có chút ý áy náy.
Vốn Tống Úc Chi đứng cách chúng đệ tử một khoảng, hai bọn họ nãy giờ hạ thấp giọng nói chuyện, người ngoài cũng không biết hai người đang nói gì, chỉ thấy sư huynh đẹp trai cao lớn với tiểu sư muội xinh đẹp mềm mại sát gần xì xầm.
“Đây là tình cảnh gì chứ? Có phải ta đang nằm mơ không!”
“Không phải mơ, ta tự nhéo mình rồi, đau lắm.”
“Tống sư huynh chưa từng nói với cô gái trẻ nào nửa câu nha, đến cả Thích sư tỷ anh ấy còn chẳng phản ứng!”
“Ha ha, cậu không hiểu rồi. Tống sư huynh lạnh lùng như băng, là bởi vì không đúng người, nếu đúng người, sư huynh sẽ nói nhiều thôi! Đều là đàn ông, ai cũng hiểu mà.”
“Thực ra hôm yến tiệc bái sư ta đã tính nói, Tiểu Thái sư muội đúng là rất đẹp.”
“Còn cần chờ đến buổi yến bái sư sao, hôm tế điển ta đã thấy, đáng hận là cái lão gia hỏa mặt đầy nhọt đọc kia cứ đi kè kè bên cạnh cô ấy!”
“Không phải gần đây nghe đồn Thái sư muội với Thường công tử kia cái gì cái gì à…”
“Chớ nói hươu nói vượn, loại tin đồn kiểu này đồ đần mới tin! Họ Thường kia so ra chỗ nào qua được Tống sư huynh chúng ta chứ, đừng nói gia thế võ học, đơn thuần gương mặt đi, là con gái thì cậu chọn ai?!”
“Ta là nam ta cũng chọn Tống sư huynh, ha ha ha ha!”
“Nhưng mà không phải Tống sư huynh đã đính hôn với Thích sư tỷ rồi sao? Hơn nữa Thái sư muội cũng cùng Chu gia…”
“Mấy đứa không xem thoại bản à! Kinh hồng nhất kiến, lưỡng tình tương duyệt, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thoảng như từng quen từ kiếp trước. Tiếc thay hỡi ôi hai người đều có hôn ước, chịu trưởng bối phản đối thê thảm, cuối cùng dắt tay quy ẩn giang hồ, ầy…”
“Mi xem thoại bản lậm quá rồi, việc gì phiền phức thế, đều là sáu phái Bắc Thần người một nhà, hôn nhân đổi một cái không được sao?”
“Hôn nhân có thể tùy tiện đổi hở?”
“Hôm qua mi mới đổi quần lót ta kia…”
Thái Chiêu không biết không cần mình vu cáo diễn trò, một đám thiếu niên nhiệt huyết đã tự ý thức xong yêu hận gút mắt tam sinh tam thế giữa cô và Tống Úc Chi, chần chừ chút nữa, đoán chừng ngay cả tương lai sinh mấy trai mấy gái cũng có thể tám tới.
Thấy Tống Úc Chi chậm chạp không có động tĩnh, cô đang chuẩn bị đến đoạn khóc lóc ỉ ôi, bỗng Tống Úc Chi đưa tay nhận chén chè, “Sao mấy hôm trước tự dưng cô không dời về Xuân Linh tiểu trúc?”
Thái Chiêu sửng sốt: “Mấy hôm nay Thường Ninh nổi điên khắp huynh không nghe nói à, tôi phải ở gần trông chừng hắn mà. Song tôi thấy hắn sắp khỏi hẳn rồi, đến chừng đó hẳn sư phụ phải dẫn hắn xuống núi báo thù cho Thường gia, thì tôi có thể chuyển về rồi.”
Tống Úc Chi chợt cười, như đồi núi dưới ánh mặt trời, sáng ngời mà anh tuấn.
Đám đệ tử nội môn tám đời chưa từng thấy Tống Úc Chi cười đến thế, từng tên kích động im ắng hò hét.
Tống Úc Chi đưa chung canh mấy hớp uống cạn, rồi trả lại Thái Chiêu, “Ta không thích ăn ngọt, lần sau đổi loại.” Lưu loát quay người, đi về phía giáo võ đài.
Thái Chiêu đầy vui vẻ, trong lòng biết Tống Úc Chi đã chịu nhận lời diễn trò với mình, thế là giơ khăn tay nhỏ ra sức huơ huơ sau lưng y, cười còn ngọt hơn chè sen, “Sư huynh đừng mệt nhọc quá, chiều tôi lại tới nha!”
A a a a a a a
Trong lòng chúng đệ tử điên cuồng hò hét, trong kiếp học nghệ tịch mịch không thú vị của bọn hắn cuối cùng có thể xem được một vở kịch cẩu huyết rồi sao!