Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 35

Trong khay chậu than chỉ còn hai cục than củi nhỏ, cô đơn lẻ loi rúc vào nhau.

Thái Chiêu bưng ghế nhỏ ngồi trước chậu than sưởi ấm, như có như không lượm thẻ trúc rơi tứ tán trên đất ném vào chậu than, để ngọn lửa yếu ớt cháy mạnh hơn chút.

Thích Vân Kha bảo người cẩn thận kiểm tra phòng chữ Thiên số một một lần nữa, dẫu đã bị cố gắng dọn dẹp sạch sẽ song đúng là chẳng có bất kỳ vết tích đánh nhau nào, sàn nhà tường gạch bàn giường đều chưa từng có dấu hiệu di dời hoặc thay đổi.

Không chút đầu mối nào, Tằng Đại Lâu liền cho chúng đệ tử lật banh khách điếm Duyệt Lai kiểm tra.

Vẫn chẳng có kết quả.

Lần này mọi người đều nhịn không được mà thầm nghi, có phải Thái Bình Xuân thật sự tự rời khách điếm không.

Thích Vân Kha nhẹ ho khan, chau mày: “Hẳn là Bình Xuân thật sự gặp phải chuyện cực kỳ quan trọng gấp gáp, vạn bất đắc dĩ mới lập tức rời đi? Nếu không, với công phu của Tiểu Xuân, không ai có thể khiến cho cậu ấy không thể đánh trả tí nào.”

Thái Chiêu như chẳng nghe thấy gì, xòe mười ngón tay, cúi đầu sưởi ấm.

Sắc trời hơi sáng, cả đám không thu hoạch được gì đành dẹp đường về phủ.

Trước khi đứng dậy, Thái Chiêu vừa vặn đốt xong thẻ trúc cuối cùng, ngọn lửa yếu ớt dần, hơi lạnh tràn khắp phòng.

Trên đường về, Thái Chiêu phát hiện trong đoàn có thêm rất nhiều gương mặt lạ, có cả mấy người hôm qua cô vừa mới gặp trên trấn.

Bọn hắn bước đi đều đặn, hơi thở kéo dài, vẻ trầm tư cảnh giác, cứ như hạt cát xám từ từ chen vào chẳng ai phát hiện.

“Họ là ai thế?” Thái Chiêu hỏi.

Phàn Hưng Gia nhỏ giọng trả lời: “Thật ra ta cũng không biết, mấy hôm trước sư phụ bảo trận này Ma giáo ra tay dồn dập, ý chí không nhỏ, e là giang hồ chẳng còn thái bình. Thế là ông ấy mới sai Đại sư huynh cầm lệnh bài của ông ra ngoài điều vài giúp đỡ lên núi, còn dặn ta mau thu dọn viện lạc tạm trú nữa.”

“Giúp đỡ?” Thái Chiêu lo nghĩ, “Bọn họ đều là đệ tử tông môn à.”

Phàn Hưng Gia trước nói không biết, rồi nhích lại gần nhỏ giọng, “Song ta cứ cảm thấy không giống nha. Đệ tử nội ngoại môn gì ra sao ta đâu phải chưa từng gặp qua. Mấy người này âm trầm, chẳng nói nhiều hơn nửa câu, nhìn thiệt đáng sợ.”

Lúc này Tằng Đại Lâu đi tới, “Mấy đứa nói gì đấy.”

Phàn Hưng Gia kể lại thắc mắc của Thái Chiêu, Tằng Đại Lâu cười cười, rồi ra vẻ thần bí hạ giọng, “Sư phụ thân là Tông chủ đứng đầu sáu phái, không chỉ có lực lượng trên mặt bàn, mà dưới mặt bàn cũng phải ra chút tay sau lưng chứ.” Thấy cô bé trợn to mắt chớp chớp, chữ hiểu chữ không, Tằng Đại Lâu lại nói, “Doãn lão tông chủ xưa kia nuôi dưới tay không ít dị sĩ tài ba, sư phụ thế là còn ít ấy.”

Thường Ninh nghiêng mặt đi, nhàn nhạt cười mỉa.

Thái Chiêu hỏi: “Đại sư huynh đã biết trước rằng sư phụ để lại người ngoài tông môn sao?”

Tằng Đại Lâu sửng người, thẹn đỏ mặt nói: “Gần đây mới biết. Ài, võ ta kém, có lẽ sư phụ sợ ta gánh nguy hiểm.”

Thái Chiêu không nói nữa.

Lúc này, Thường Ninh bỗng chỉ về hướng cách đó không xa: “Đám đó người ở đâu thế nhỉ?”

Mấy người giương mắt nhìn, thấy bên cạnh Tống Úc Chi chẳng biết từ lúc nào có một đám vây quanh, mỗi người đều một vẻ cảnh giác, thân thủ vững vàng, đều mặc cẩm y màu đỏ thắm thêu mặt trời vàng.

Tằng Đại Lâu thở dài, nói: “Đó là người của Quảng Thiên Môn. Tống Môn chủ đã biết chuyện Úc Chi bị thương, ông ấy gửi thư bảo sợ Ma giáo lại đánh lén, nên ông mới sắp xếp trận thế phòng vệ của Quảng Thiên Môn cho ổn trước, chắc phải mất mấy ngày, đám thị vệ kia là do ông phái tới trước cho Úc Chi sai bảo.”

“Sai bảo?” giọng Thường Ninh khá là nghiền ngẫm.

Tằng Đại Lâu cũng phiền lòng, thở dài: “Ta nghĩ Tống môn chủ khó chịu trong lòng, uầy, tội gì khổ như thế chứ. Tuy là công lực Úc Chi bị hao tổn, nhưng dầu gì Thanh Khuyết Tông sẽ không để cậu ấy có sơ suất, làm gì đến mức phải phái người Quảng Thiên Môn đến chứ.”

Nói xong, ông lắc đầu đi.

Thấy Đại sư huynh đi xa, Phàn Hưng Gia mới dám nói, “Ta mà là Tống môn chủ ta cũng giận nha, dưới gối có ba người con trai, Tam sư huynh có tiền đồ nhất. Tú Chi đại ca tư chất bình thường, Mậu Chi đại ca kia tính tình thì… uầy khỏi nói đi. Lần này hay rồi, giao thằng con thiên tư tốt nhất cho tông môn, kết quả không cẩn thận muốn phế hết võ công. Ta thấy giờ mà Tống môn chủ đến, hẳn phải ồn ào với sư phụ ra trò!”

Thường Ninh rõ là cười khi người gặp nạn, nhưng trên mặt lại mỉm cười đầy chân thành: “Đao kiếm vô tình, Tông môn cũng có phải cố ý làm Tống thiếu hiệp bị thương đâu, mong là Tống môn chủ không nên sinh khúc mắc với Thích Tông chủ.”

Phàn Hưng Gia có phần cảm động: “Chỉ mong có thể như Thường đại ca nói.”

Rốt cuộc cũng về tới Thanh Tĩnh trai, trời đã sáng choang.

Trước khi đi Phàn Hưng Gia ôn tồn trấn an: “Sư muội chớ buồn lo, nói không chừng lệnh tôn thật sự có việc cấp bách, mới phải rời đi nhanh chóng thế. Sư muội tạm thời đợi đi, sư phụ luôn có cách giải thích.”

Thái Chiêu chỉ yên lặng đáp lại, còn Thường Ninh cười mỉm tạ ơn Phàn Hưng Gia quan tâm, rồi không kịp chờ đợi tiễn hắn ra khỏi cửa.

Bước vào phòng, Thường Ninh lập tức thu lại nụ cười: “Chiêu Chiêu, ban ngày chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, dưỡng đủ tinh thần, chờ đến chạng vạng, tất cả đi dùng bữa, chúng ta liền xuống núi.”

Thái Chiêu như nghe không hiểu: “Xuống núi à? Không phải chúng ta vừa lên núi sao, lật cả khách điếm rồi, hẳn sẽ không còn đầu mối, xuống núi làm gì.”

Thường Ninh nhìn mặt trắng ngọt ngốc ngốc của cô gái, càng lo lắng: “Cô không nhìn ra à, tình hình Tông môn không đúng lắm, ta có dự cảm không tốt, nhanh chóng rời đi thì tốt hơn. Ra ngoài rồi, từ từ chúng ta điều tra tung tích của lệnh tôn.”

Ai ngờ Thái Chiêu không động đậy gì, chậm rãi ngồi xuống rót cho mình chén trà nguội, “Ngươi không nghe thấy họ nói sao, nói không chừng là cha ta có chuyện quan trọng tự rời đi.”

Thường Ninh nhìn cô gái một hồi: “Cô đang đề phòng ta à.”

Thái Chiêu lẳng lặng nhìn thẳng hắn.

Thường Ninh chịu thua, thở dài: “Không cần đề phòng ta, ta tuyệt đối sẽ không hại cô, cũng sẽ không hại người nhà cô.”

Thái Chiêu chậm rãi quay lại: “Ngươi nói đúng, ta không thể nghi ngờ hết mọi người.”

Cô lại nói, “Vậy thì đổi lại ngươi nói xem thử, ngươi cũng cảm thấy cha ta là tự mình rời đi sao?”

Thường Ninh cười khẩy: “Nếu Thái Cốc chủ tự rời đi, thế thì ai dọn dẹp cả gian phòng.”

Khóe miệng Thái Chiêu lộ một vòng ý cười: “Xem ra là tên ngốc, muốn làm người khác tin rằng cha ta tự rời đi, phải nên để lại nửa chăn đệm đang ngủ, uống một nửa chén trà chứ. Nhất định phải làm sạch sẽ thế, trái lại thật đáng ngờ.”

Mi dài Thường Ninh một hiên: “Cô muốn nói gì.”

Thái Chiêu nói rất chậm: “Bình thường đều là ta nghe ngươi nói, lần này phiền Thường thế huynh nghe ta.”

Thường Ninh vẩy đuôi mày: “Xin lắng nghe.”

Thái Chiêu đặt chén trà xuống: “Đầu tiên, ta tuyệt đối không tin rằng cha ta gặp chuyện gì gấp gáp rồi tự rời đi. Ở nhà ta chỉ có cô của ta mới hoàn toàn là lòng đầy lửa nóng, mẹ ta có lẽ chỉ nóng một nửa, còn cha ta chỉ tầm hai ba phần nóng, mà cũng chỉ giành cho người chí thân và vài bạn cũ.”

“Mẹ ta với Tiểu Dao hiện giờ núp ở nơi an toàn, ta thì ở Thanh Khuyết Tông, cả nhà đều đủ, cha ta sẽ chẳng có chuyện gì chân chính gấp gáp cả. Còn cấp bách à? Hừ, dù giang hồ lật ra từng người một, Lạc Anh Cốc bị một mồi lửa đốt cháy, cha cũng chẳng nóng vội mà phát hỏa. Nói câu ngươi không thích nghe, nếu có người lấy manh mối huyết án Thường gia ra dụ, cha cũng sẽ chẳng để lại cho ta một câu đã rời đi.”

Thường Ninh khá kinh ngạc, chuyển tinh thần: “Cho nên, Thái cốc chủ thật sự đã gặp bất trắc!”

“Trên đời này có người có thể làm cha ta không chút chống cự bó tay chịu trói sao?” Thái Chiêu hỏi lại.

Thường Ninh lập tức phủ định: “Ta đã được thấy công lực lệnh tôn, không dám nói đã vào cảnh giới, nhưng là khó gặp đối thủ trên đời. Cao thủ quyết đấu, muốn giết muốn đả thương đều không khó, nhưng muốn để lệnh tôn đến cả một kích cũng không ra lực, dù là Nhiếp Hằng Thành sống dậy, cũng không làm được.”

“Đúng, ta cũng nghĩ thế.” Thái Chiêu nhìn mấy sợi nắng xuyên qua cửa sổ.

Thường Ninh tiếp tục nói: “Như vậy chỉ có một khả năng, người ấy là người lệnh tôn hết sức quen thuộc thậm chí là tín nhiệm, thừa dịp lệnh tôn không chuẩn bị, một kích thành công.” Hắn nhìn cô bé, nén chua xót, “có điều người mà cha cô quen thuộc hẳn cũng là người cô quen, ta e là khó nói, cô lại muốn trở mặt với ta nữa, không còn cách nào khác đành không đề cập tới.”

Thái Chiêu liếc xéo, “Ngươi muốn nói ai.”

“Trong mấy ngày tế điển ta có để tâm nhìn, cha cô với ai cũng lạnh nhạt, kể cả Thích Tông chủ cũng là tôn kính có thừa gần gũi không đủ. Chỉ mỗi Chu trang chủ, có lẽ trong lòng đã coi ông ấy là anh trưởng.” Thường Ninh dứt khoát một hơi nói hết.

Thái Chiêu ngẫm nghĩ: “Đấy là hiển nhiên. Cha ta từ nhỏ đã lớn lên ở Bội Quỳnh sơn trang, thật sự xem bác Chu là anh trai nhưng không phải bác Chu đã bị thương nặng sao?”

“Không tận mắt thấy, chưa hẳn không phải là biện pháp che mắt.”

Thái Chiêu cười, đổi đề tài, “Ở trong phòng chữ Thiên số một ngươi có nghe được một mùi thơm cực nhạt không.”

Thường Ninh nhíu mày.

“Ở Lạc Anh Cốc hoa lá sum suê, mẹ ta thích nhất là điều chế hương liệu, từ nhỏ ta đã nghe đã quen.” Thái Chiêu nói, “mùi thơm đó như có như không, đến cả ta cũng phải qua rất lâu mới phát hiện. Có lẽ không cần phải là người cha ta rất tín nhiệm rất quen thuộc, trong lúc nói chuyện với cha lặng lẽ thả thuốc mê, sau đó bắt sống là đủ.”

“Song cuối cùng cha ta hẳn đã phát hiện, trước khi hôn mê đã đổ ấm trà hay làm gì chậu sưởi, làm trong phòng rối tinh rối mù, nên những người kia bất đắc dĩ mới dọn dẹp cả gian phòng. Lại vì sợ đêm dài lắm mộng, sốt ruột giết người diệt khẩu, mới không nghĩ tới phải nên để chút vết tích rằng cha ta đã từng nghỉ ngơi.”

Thường Ninh bán tín bán nghi, cười nói: “Nói cứ như cô tận mắt nhìn thấy ấy nhỉ.”

“Nhóm người kia chẳng những cha ta quen biết, mà chưởng quỹ khách sạn nhất định cũng biết.” Thái Chiêu lại nói.

Thường Ninh phát hiện điều lạ trong giọng cô bé, trịnh trọng: “Cô phát hiện được gì.”

Thái Chiêu: “Ngươi có chú ý tới phía tường sau lưng chưởng quỹ không? Lúc trước chỗ đó treo rất nhiều treo trúc bài dây đỏ.”

Thường Ninh nhớ lại tình cảnh vào khách điếm hôm qua, đúng là vậy. 

Thái Chiêu: “Đây là món mở khách điếm hay dùng, trên từng mảnh trúc bài nhỏ viết tên khách ở mỗi gian phòng, rồi mới treo lên tường. Thuê một phòng, hay đặt trước một phòng, sẽ lật trúc bài của phòng đó lại, vậy thì còn bao nhiêu phòng trống đều rõ.”

Thường Ninh bỗng nghĩ đến: “Hôm qua thẻ trúc chỗ phòng cha cô ở không bị lật qua, hẳn là có huyền cơ khác?” Hắn nhớ chưởng quỹ còn chỉ vào bảng phòng chữ Thiên số một.

“Không, đấy chẳng qua là vì chưởng quỹ lười thôi.”

Thường Ninh:…

“Trúc bài này phải phơi nắng, hong khô, bôi dầu, rồi lại hong khô,… dùng treo trên tường, ngày ngày người đến người đi tửu khí huân đến cháy, cũng không dễ sinh nấm mốc. Chủ quán mà chú trọng chút, còn phải phơi mấy lần bôi mấy lớp dầu. 

Thường Ninh cười: “Sao cô rõ thế.”

“Vì tám tuổi ta đã ước sau này mở khách điếm mà.”

“Lúc còn bé không phải cô muốn mở tiệm cơm sao?” Không phải Thường Ninh muốn cãi, mà hắn nhịn không được.

“Mở tiệm cơm là suy nghĩ lúc sáu tuổi, sau đó phát hiện mở khách điếm vừa có thể ăn vừa có thể ở, mở khách điếm vẫn tốt hơn.” Thái Chiêu trả lời rất chân thành.

Thường Ninh:…

“Trúc bài được làm tốt vậy, không dễ bị hư hại nhanh.” Thái Chiêu nói.

Thường Ninh nhớ ban nãy cô gái cứ mải miết đốt trúc bài, tia sáng chợt lóe: “Là chậu than kia? Hẳn là cô đã phát hiện trúc bài trên đất có manh mối!”

Thái Chiêu hơi nghiêng đầu, như đang nhớ lại, “Lúc chúng ta đi vào, chậu than đã lạnh, đốt cả nửa đêm, có gì cũng đã đốt sạch sẽ. Song ta nhìn ra, trong tro than có một miếng trúc bể bị cháy đen. 

Cô vỗ nhẹ bàn, “Ta cảm thấy đó là do trước khi chết chưởng quỹ đã ném vào chậu than.”

Thường Ninh nghe muốn nín thở.

Thái Chiêu tự mình nói tiếp: “Ta từng ở khách điếm này, nhớ lại đâu chừng cả khách sạn có tầm hai mươi phòng, lấy Thiên Địa Huyền Hoàng Nhật Nguyệt Càn Khôn cộng thêm Phúc Lộc Thọ mười một chữ đánh số phòng.”

“Chưởng quỹ kia rất bốc đồng, sắp xếp số phòng tùy theo ý thích. Chữ Thiên có ba phòng, Chữ Địa lại chỉ một. Chữ Huyền và Hoàng có hai phòng. Chữ Khôn chừng năm phòng, chữ Càn lại chỉ có một, còn lại chất đồ lặt vặt.”

“Vừa rồi ta sợ gây chú ý, mới giả bộ như sưởi ấm nhặt từng trúc bài trên mặt đất mà đốt, đợi đốt xong xuôi” cặp mắt cô tỏa sáng, “Ta phát hiện quả nhiên thiếu một thẻ trúc bài.”

Thường Ninh khẩn trương: “Là thẻ nào!”

“Chữ Nguyệt phòng số ba.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô gái lộ ra một vòng ửng đỏ, “Ta nhớ rất rõ, tay chưởng quỹ kia dù xếp số phòng lung tung thật, nhưng không nhảy số. Chữ Nguyệt phòng số một, số hai, số bốn vẫn đấy, chỉ có trúc bài phòng số ba là không có vì chưởng quỹ tự tay quẳng nó vào chậu than.”

“Chữ Nguyệt phòng số ba?” Thường Ninh hoang mang, “Đây là ý gì.”

Thái Chiêu thấm trà nguội trong chén, viết trên bàn chữ ‘Tam’ (三), bên dưới là chữ ‘Nguyệt’ (月).

Thường Ninh: “Tam nguyệt? Là tên ai hay là ngày sinh liên quan đến tháng ba, a… Chữ bằng máu của chưởng quỹ…” Hắn nghĩ đến!

Thái Chiêu nhìn mắt hắn gật đầu: “Chính là một vạch sổ đứng của chưởng quỹ trên đất.”

Sau đó ở chính giữa chữ ‘Tam’, cô mạnh mẽ nhấn xuống 1 nét sổ đứng ngắn ngủi.

Chính là chữ ‘Thanh’ (青)!

Mi tâm Thường Ninh ẩn hiện khí thế âm lệ: “Thế nên, là người Thanh Khuyết Tông làm.”

Thái Chiêu nhìn tia sáng nhảy nhót trong mảng bụi, chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ lời của ông ngốc Đới Phong Trì sáng nay chứ? Hắn nói, cha ta bị tiểu nhị phá cơ mật, vì diệt khẩu, từ cửa một đường giết ra.”

“Thật ra hắn nói đúng một nửa. Đúng là từ cửa phòng số một Chữ thiên một đường giết ra, song không phải cha ta, là hung phạm.”

“Hôm qua không lâu sau khi chúng ta rời đi, trời đã tối. Cha từng bảo ta, ông ấy nhìn ra được tay chưởng quỹ lúc trẻ đã bị nội thương rất lợi hại, nên đặc biệt sợ lạnh, mỗi đêm phải nhóm lửa sưởi ấm. Đêm qua, ta nghĩ ông ta cũng theo thường lệ, đốt chậu than từ sớm.”

“Ước chừng tầm nửa đêm, chưởng quỹ thấy trong rổ đan chỉ còn hai cục than củi nhỏ, hẳn đã tới giờ định về phòng ngủ. Bỗng có khách tới là người trong tông môn, chưởng quỹ quen biết, đành lên tinh thần chiêu đãi đám bọn họ. Người đó…” Thái Chiêu lắc đầu, “Không phải, là những người đó. Hắn chắc chắn có người giúp đỡ.”

“Người đó để thủ hạ lại đại đường, tự mình lên lầu gặp cha ta vì sợ cha sinh nghi, do đó hắn sẽ không thể giết chưởng quỹ tiểu nhị trước.”

“Người đó trong lúc đánh lén cha ta trong phòng đã gây tiếng động, một tiểu nhị chạy lên lầu  xem xét, thủ hạ gã mới đuổi theo khống chế hắn. Lúc này, người đó đẩy cửa, ngay trước cửa phòng, mặt đối mặt móc tim tiểu nhị!”

Thường Ninh giật mình: “Cho nên vết thương trên mấy cái xác đều là móc nghiêng.”

“Đúng.” Thái Chiêu nói, “Niêm hoa trích diệp lợi hại thì lợi hại, dẫu trong lúc đánh nhau kịch liệt cũng có thể chuẩn xác móc tim gan người. Song nếu tiểu nhị và chưởng quỹ đều bị người trói tay chân, vậy thì chỉ cần công phu đủ độc ác là có thể phá ngực moi tim. Đại Bi thủ của Trần sư bá, Kim Cương chỉ của Âu Dương sư bá, đều có thể làm được.”

“Năm đó chưởng quỹ là nhặt mạng từ giữa đống người chết về, ông ta thấy tiểu nhị lần lượt bị giết trên lầu, lập tức biết rõ chính mình cũng trốn không thoát. Thế là thừa dịp đám người kia không chuẩn bị, mới tháo thẻ trúc bài ‘chữ Nguyệt phòng số ba’ xuống ném vào trong chậu than, sau đó đánh nhau cố ý làm rơi rớt lung tung kệ quầy, bút mực, sổ sách và toàn bộ trúc bài trên tường…”

“Bọn họ giết tiểu nhị, giết đầu bếp nghe tiếng chạy tới, cuối cùng khống chế chưởng quỹ, đều là đánh gãy tứ chi mới chính diện móc tim cũng có thể là ngược lại. Chưởng quỹ liều hơi cuối cùng, vẽ trên đất một nét sổ đứng ngắn ngủn. Đám người kia không hiểu ý đồ, tưởng chưởng quỹ trước khi chết đau đớn khó nhịn, sổ lung tung, nên cũng không chú ý.”

“Ta nói xong rồi.”

Thái Chiêu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt mà kiên định, “Cho nên, ta sẽ không rời núi Cửu Lãi. Ngươi không cần khuyên bảo, ta biết mình muốn làm gì.”

Cô đương nhiên có thể một đường trốn về Lạc Anh Cốc, rồi mới khẩn cầu kêu cứu bốn phương, an an toàn toàn chờ tin.

Nhưng không được.

Lúc Thái Bình Thù mười lăm tuổi, đã vang danh thiên hạ.

Lúc cô tuổi mười lăm, chỉ muốn bảo vệ người nhà.

Cho đến trước hôm nay, tất cả quyết định của cuộc đời cô đều là do cha mẹ và cô thay cô chọn.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô một mình tự chọn ra một con đường.

“Cô sẽ tán thành ta.” Cô ngẩng gương mặt non nớt, thoảng như ngắm trời, “Cô sẽ ở trên trời phù hộ ta.”
Bình Luận (0)
Comment