Một vụ xử lý án mạng hoàn mỹChưởng quỹ nằm trên giường trong phòng mình, người nghiêng mặt xoay vào trong, đến khi tiểu nhị gọi gã, mới phát hiện thanh đao sáng loáng nơi ngực chưởng quỹ, chăn đệm nửa giường đều bị máu nhuộm đỏ, đứt hơi đã lâu.
Đám người nhìn nhau, đạo tặc Lam Điền Ngọc vừa bước lên một bước, Kim Bảo Huy lập tức âm dương quái khí: “Trên người chưởng quỹ các ngươi không có gì quý giá chứ, nếu có, thu lại trước đi, đừng để ai sờ tới.”
Lam Điền Ngọc trầm mặt: “Vậy lão lên đi.”
“Ta cũng đâu phải ngỗ tác.” Kim Bảo Huy móc khăn tay trắng che mũi, ghét bỏ đứng sát tường.
Nam tử trung niên anh tuấn vừa xuống tới và một chủ hai tớ kia đều đứng góc khuất xa xa quan sát, không có ý bước lên.
Chu Trí Thâm nhìn mặt ba người trẻ tuổi Thái Chiêu, cuối cùng vẫn tự bước lên kiểm tra xác, dầu ông không phải ngỗ tác, nhưng mấy mươi năm nay gặp qua không biết bao nhiêu thi thể.
“Xác đã cứng, thi ban vừa ngưng tụ, màu mặt đã xuống, đoán chừng chưởng quỹ bị hại tầm hai canh giờ trước.” Chu Trí Thâm lật cái xác qua nhìn, dưới ánh đèn mỡ bò thảm đạm, gương mặt già cỗi phủ đầy nếp nhăn quỷ dị của chưởng quỹ kinh khủng không thể tả.
“Ngực bị một đao trí mạng, không có vết thương bên ngoài. Nửa dưới mặt có vết ứ đọng, có vẻ lúc bị đao đâm miệng mũi đều bị bịt kín, không cho phát ra tiếng hô hoán.” Chu Trí Thâm lật xem chăn đệm và y phục của chưởng quỹ, “Lúc đâm đao hung đồ dùng chăn đệm đặt trên vết thương, không để máu tươi phọt ra dính vào người mình, đó là tay lão luyện.”
Ông rút hung đao, cau mày nói: “Đây là đao gì nhỉ?”
Thân đao dài nhỏ uốn lượn nhuộm vết máu dần tối lại, Thái Chiêu nhận ra luôn: “Đây là dao róc xương đầu bếp dùng!”
Lời vừa dứt, bốn tiểu nhị lập tức kêu la đi bắt đầu bếp đến hỏi tội.
Thiên Tuyết Thâm ngơ ngác tự lẩm bẩm: “Dạo này gian phu dâm phụ đều như sấm rền gió cuốn nói liền làm liền thế ư.”
“Đừng tùy tiện chụp tội danh cho người ta chứ.” Thái Chiêu hạ giọng, cô quay về phía trước, “Chu tiền bối, từ vết thương trên người chưởng quỹ có thể nhìn ra chiêu thức võ công gì không ạ?”
Chu Trí Thâm lắc đầu: “Một đao đi thẳng về thẳng vào ngực, không cần chiêu thức, chỉ cần là đàn ông khỏe chút là được.”
“Đàn ông?” Thái Chiêu chú ý tới điểm chính.
Chu Trí Thâm ngẫm nghĩ, sửa lại: “Cũng chưa hẳn là đàn ông, phụ nữ biết võ cũng có thể làm được.”
Thái Chiêu vốn muốn tiếp tục hỏi, chợt ý thức mình quá tích cực, vội nũng nịu than nhẹ, “Ôi chao, thật là làm con sợ muốn chết, đời con sợ nhất chém chém giết giết máu chảy thành sông thế này.”
Rồi cô nghe Mộ Thanh Yến phía sau buồn cười cười khẽ, họ Mộ ngươi muốn ăn đánh hả!
Bốn tiểu nhị rất nhanh dẫn đầu bếp tới, có cả vợ của ông chủ, đè hai người quỳ rạp xuống trước mọi người.
Chu Trí Thâm vô tình thành chủ thẩm của hung án, đặt câu hỏi trước.
Đầu bếp tên Vương Nhị Ngưu, thề tuyệt đối không nói, mấy tiểu nhị kêu la.
“Chu đại hiệp không biết, hai người này từ lâu đã có chút không rõ, chưởng quỹ tâm địa nhân từ, tận tình bảo Vương Nhị Ngưu, bảo hắn trẻ tuổi hồ đồ, chỉ cần có thể hối cải, chưởng quỹ sẽ bỏ qua chuyện cũ!”
“Chưởng quỹ dạy dỗ tiện nhân kia mấy lần, chắc chắn là tiện nhân kia ôm hận, khuyến khích Vương Nhị Ngưu giết chưởng quỹ!”
“Chưởng quỹ đã có lòng tốt, nhiều lần tha thứ các ngươi, song các ngươi lại lấy oán trả ơn!”
“Chu đại hiệp, ngài phải làm chủ cho chưởng quỹ bọn tôi!”
Chu Trí Thâm nén giận nói: “Hai người các ngươi có nhận tội không!”
Mặt Vương Nhị Ngưu đỏ lên, từ đầu đến cuối không chịu nhận tội, “Lão súc sinh này không phải người, ta muốn làm thịt lão đã lâu rồi, nhưng ta không có giết lão! Không tin các ngươi đi phòng ta mà xem, ta và Đàn nương đã gói ghém xong hành lý. Đợi một lát lão súc sinh dẫn đường cho các người lên núi chúng ta sẽ chạy đi, cần gì phải nhiều chuyện giết lão!”
Chu Trí Thâm trầm mặt: “Chưởng quỹ không xử bạc với ngươi, ngươi tư thông với vợ ông ta là bất nghĩa, không có chút lòng nửa phần áy náy là bất nhân, cuồng đồ bất nhân bất nghĩa như ngươi, giữ lại thế gian có ích gì!” Nói đến đây, sát khí đã hiện trên mặt ông.
“Gì mà bất nhân bất nghĩa?! Lão súc sinh kia nhiều năm không được tích sự gì, sao không ai đến chủ trì công đạo cho ta đi?!” Đàn nương chợt ngẩng lên, tuy gầy vàng như nến nhưng ngũ quan tú lệ, cằm nhọn, đúng là mỹ nhân thượng đẳng.
Kim Bảo Huy hào hứng, không tự chủ bước tới hai bước, Lam Điền Ngọc chê cười lườm lão.
Trong mắt Đàn nương lửa giận bừng bừng: “Ta và Nhị Ngưu ca đính hôn từ nhỏ, vốn đã sắp cưới, là lão súc sinh này dùng tính mạng cha mẹ ta ép buộc ta gả cho lão!”
Kim Bảo Huy nhỏ giọng ém hơi nói: “Dù là duyên cớ gì, gả cũng đã gả, cô nên giữ gìn phụ đạo, nào có thể hồng hạnh xuất tường?”
Thái Chiêu một mắt đao trừng qua.
Đàn nương cười lạnh: “Không sai, năm năm trước ta cũng nghĩ vậy. Đã gả cho người, phải phục vụ chồng cho tốt, theo đến cuối cùng, chí ít cha mẹ ta sẽ không ăn đói mặc rách. Nhưng, thế nhưng lão súc sinh này căn bản không phải người…”
Cô ta dùng sức giật vạt áo, lộ cổ vai và lồng ngực đầy vết thương chồng chất, rồi lại kéo hai ống tay áo, chỉ thấy trên hai cánh tay gầy yếu đáng thương, cùng vai cổ ngực, đầy vết phỏng, vết roi, vết nhéo, còn cả vết gặm cắn, thấy mà giật mình.
Đông Phương Hiểu nghẹn ngào: “Đây, đât thật là… thật sự là tàn bạo không chịu thấu!”
Chu Trí Thâm giận đến xanh xám mặt.
Tiểu nhị Giáp lớn tiếng: “Ngươi trộm nuôi trai, chưởng quỹ đánh ngươi mấy lần thì sao chứ?”
Đàn nương mắng to: “Ngươi ngậm máu phun người! Mấy năm qua Nhị Ngưu ca luôn học nghề làm bếp bên ngoài, năm ngoái mới về, vết thương trên người ta chả lẽ đều trong một năm đó mà đánh ra sao?!”
Đông Phương Hiểu nói: “Không sai, rất nhiều vết thương tầng tầng chồng chất, ít nhiều mà nói cũng phải bốn năm năm.”
Ở đây đều là người rành hành tẩu giang hồ, vết thương trên người Đàn nương nhìn cái là biết.
Tiểu nhị Ất thấy không ổn, khóc lớn: “Chưởng quỹ cứ luôn lo lắng mình lớn tuổi bà chủ sẽ ghét bỏ ông ấy, thi thoảng uống nhiều mấy chén, uống say mới lỡ tay đánh bà chủ, xong việc ông luôn hối hận mà!”
Kim Bảo Huy không để ý châm chọc: “Thế cũng phải, vợ chồng ấy, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, cũng không thể vì đàn ông đánh vợ mấy lần mà muốn mưu sát chồng chứ.”
Thái Chiêu thực sự không kiềm được, liếc xéo nói: “Vị Kim đại gia này có phu nhân không thế?”
Kim Bảo Huy khẽ giật mình: “Lão thê qua đời nhiều năm rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Thái Chiêu âm u, “Chờ lần này về, ta nhất định sẽ đảm bảo một vụ mai mối tốt cho Kim đại gia, tìm một nữ sát tinh võ nghệ cao cường làm phu nhân cho Kim đại gia, cũng để Kim đại gia nếm thử mùi vị gì mà đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!”
Mộ Thanh Yến thong thả nói: “Em gái đừng mạnh miệng, em đi đâu mà tìm được nữ sát tinh nguyện gả cho ông béo này, đừng hại đời nữ sát tinh yên phận của người ta chứ.”
Kim Bảo Huy tức gần chết, bọn Chu Trí Thâm mỉm cười.
Tiểu nhị Bính cũng khóc lớn: “Dầu Vương Nhị Ngưu năm ngoái mới quay về, nhưng trước đó bà chủ còn câu dẫn rất nhiều người khác, chưởng quỹ ba lần mấy lượt nhẫn nại, thực sự nhịn không được mới đánh cổ mấy lần!”
Đông Phương Hiểu hỏi dồn: “Câu dẫn ai, nói tên ra.”
Ánh mắt tiểu nhị Đinh lấp lánh: “Đều là khách thương lui tới, không ở trên trấn.”
Đàn nương bỗng sắc nhọn cười to: “Các ngươi đã nhất định phải giội nước bẩn cho ta, vậy ta đành dốc hết nội tình các ngươi nhé! Lão súc sinh này” nàng chỉ xác chưởng quỹ, “là thứ đồ bỏ đi, căn bản không thể sinh hoạt vợ chồng!”
Lời vừa dứt, phần lớn đám người trong phòng xấu hổ, chỉ mỗi ba người chủ tớ nam tử anh tuấn không đổi thần sắc.
“Lão súc sinh này chẳng những thích tự mình ra tay, còn thích nhìn đàn ông khác tới quất ta nhục mạ ta dùng than củi bỏng ta!” Đàn nương muốn rách cả mí mắt, bốn tên tiểu nhị cùng co rúm về phía sau.
Cô chỉ bọn chúng, “Không sai, bốn đứa chúng nó chính là đồng lõa!”
“Không bằng cầm thú!” Chu Trí Thâm một chưởng vỗ nát bàn trà, nổi giận phừng phừng.
Bốn tên tiểu nhị cùng quỳ thụp xuống, cầu xin tha đều là chưởng quỹ yêu cầu, thật sự ra bọn họ chưa từng ra tay ác độc.
Vương Nhị Ngưu nước mắt giàn giụa: “Ban đầu ta nghĩ dù chưởng quỹ lớn tuổi chút, song có tiền có thế, Đàn nương theo hắn, cuối cùng có thể được sống cuộc sống tốt, không, không ngờ…”
“Không ngờ chưởng quỹ lại xâm phạm tàn bạo người trong lòng của ngươi, thế nên ngươi liền một đao giết hắn?” Lam Điền Ngọc thình lình nói.
Vương Nhị Ngưu lớn tiếng: “Không có, tuyệt đối không có! Đêm qua sau khi vị khách quan kia và tùy tùng tới…”
Hắn chỉ Kim Bảo Huy, “Ta phát hiện số người muốn lên núi nhiều hơn không ít so với chưởng quỹ đã dặn trước đó, lương khô cho các khách quan lên núi không thể đủi, nên trong đêm mới đi chỗ lão Dư Đầu cuối trấn, mua khoai lang lạp xưởng thịt khô nhà lão phơi nắng có đều mua cả, quay về đến giờ còn chưa tới một canh giờ, nào có thời gian giết chưởng quỹ chứ!”
Thiên Tuyết Thâm bỗng nói: “Ngươi thật sự mới về à?”
“Cả nhà Lão Dư có thể làm chứng, ta luôn ở nhà lão kiểm kê đến gần sáng, rồi hai cậu con trai Dư gia mới giúp ta kéo hai xe thức ăn về, vừa mới dỡ xong đồ đây.” Vương Nhị Ngưu nói.
“Vậy thì hẳn chưởng quỹ không phải là Vương đầu bếp giết rồi.” Thiên Tuyết Thâm bỗng mở miệng, thấy ánh mắt mọi người phóng tới, rất mắc cỡ, “Cái đó, đêm qua không phải ta đói bụng à, lúc ấy vừa vặn đoàn Kim đại gia đến khách điếm. Họ người nhiều hành lý nhiều, bọn tiểu nhị bận bịu bưng bê vận chuyển, không ai để ý đến ta. Thế là ta tự ra sau bếp, muốn gọi đầu bếp nấu cho ta bát mì.”
“Đến đó, đúng lúc đụng phải đầu bếp Vương và bà chủ ôm nhau khóc sướt mướt. Ta đợi ngoài cửa một lúc, ai ngờ họ dây dưa liên miên nói không xong, ta không thể làm gì khác hơn là coi như xong. Lúc quay về lại vừa vặn nhìn thấy chưởng quỹ đang nói chuyện với tiểu nhị. Ông ta nói ông mãi chẳng ngủ được, mai còn phải dẫn chúng ta lên núi, nếu đã thấy đưa Kim đại gia vào phòng, ông ta có thể đi tạm nghỉ, bảo tiểu nhị tự đi lo liệu, không được ầm ĩ ổng.”
“Đi chưa được mấy bước, ta lại thấy bà chủ từ một bên khác đi ra. Ta nghĩ đôi uyên ương hoang dã cuối cùng đã nói đủ, đầu bếp có thể nấu bát mì cho ta rồi, thế là ta nhanh chóng quay về đường cũ. Ai ngờ vừa ra tiền đình sau bếp đã thấy đầu bếp Vương ra từ cửa sau làm ta tức gần chết. Thế là tự ta ra sau bếp, lung tung tìm ít rượu lạnh màn thầu lót dạ chút, tóm lại mãi đến khi ta ăn xong, đầu bếp cũng chưa về tới cửa sau.”
Đông Phương Hiểu thận trọng, thay Thiên Tuyết Thâm tổng kết: “Cậu nhìn thấy đầu bếp Vương trước, rồi thấy chưởng quỹ còn sống, sau đó thấy đầu bếp Vương đi ra cửa, mãi đến một canh giờ trước mới về… Từ khách điếm đến cuối trấn cần bao lâu?” Ông nhìn một tiểu nhị.
Tiểu nhị kia nhỏ giọng trả lời: “Chí ít cũng nửa canh giờ.”
Đông Phương Hiểu nhìn đám người, “Từ đây đến chỗ lão Dư Đầu cuối trấn vừa đi vừa về chí ít phải một canh giờ, cộng thêm thời gian chọn đồ mua chất lên xe, đầu bếp Vương vốn không có thời gian giết chưởng quỹ.”
Ông chỉ Đàn nương, “Bà chủ mảnh khảnh yếu đuối, trên người không có võ công, không thể nào một đao giết người, nói vậy, mưu hại chưởng quỹ do kẻ khác.”
Lúc đầu cả đám người cho rằng cùng lắm chỉ là hung án hồng hạnh xuất tường cùng gian phu mưu sát chồng bình thường, kết quả nói nhăng nói cuội nửa buổi, mới phát hiện căn bản không phải thế.
Lam Điền Ngọc cảnh giác nhất, hắn đảo qua đám người ở đây một lần: “Thừa dịp chưởng quỹ ngủ say, một đao vào ngực mất mạng, cũng không phải chuyện gì khó. Nếu vậy, nói không chừng trong khách điếm này ai ai cũng có thể giết chưởng quỹ.”
Bị hắn một câu nói toạc ra lo nghĩ ẩn giấu trong lòng mọi người, cả đám không khỏi thấy lạnh cả sống lưng.
“Chuyện linh tinh này đến cùng xong chưa.”
Một giọng nói lười biếng vang lên, đám người quay lại nhìn.
Mộ Thanh Yến dựa khung cửa, vì người hắn cao, Tử kim bạch ngọc quan trên mái tóc đen nhánh gần như đội được khung cửa. Dáng vẻ hắn buồn bực ngán ngẩm: “Một tên cặn bã chết đi, đáng để mọi người tốn sức điều tra thế sao?”
“Sao ngươi có thể nói vậy chứ?” Kim Bảo Huy ngượng ngùng nói.
Mấy tiểu nhị được chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Mộ Thanh Yến, một tên cũng không dám lên tiếng.
Mộ Thanh Yến chắp một tay sau lưng: “Tay chưởng quỹ này đầu tiên là ỷ mạnh ép cưới, cưới vào cửa rồi lại không ngừng lăng nhục ngược đãi thê tử, đủ loại thủ đoạn khiến người giận sôi nghe mà rợn cả người đó là kẻ xấu nhỉ.”
“Nếu là kẻ xấu, chết là chuyện tốt mà.”
“Kẻ xấu đã chết, chết tốt lắm, chết hay, chết đáng đời lắm. Chúng ta đều là người tốt, người tốt sao lại muốn tâm tâm niệm niệm một cái chết của kẻ xấu làm gì.”
Vẻ mặt mọi người dần cứng lại, Thái Chiêu che trán không muốn nghe tiếp.
“Ấy gọi là thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng. Lão súc sinh làm nhiều việc ác, có trời mới biết vị hiệp sĩ nào lòng mang nhân nghĩa thấy chuyện bất bình, nhảy cửa sổ vào làm thịt lão súc sinh.”
“Đây là chuyện rất tốt mà, chỉ đáng tiếc, là không thể mời hiệp sĩ ấy uống một chén.”
“Chư vị cảm thấy ta nói đúng không?”
Cặp ngươi trong lạnh trầm tĩnh của Mộ Thanh Yến tiếp cận Kim Bảo Huy.
Kim Bảo Huy cười miễn cưỡng: “Hiển, hiển nhiên là đúng.”
Bốp bốp bốp, góc phòng bỗng vang một tràng vỗ tay, ra là vị nam tử trung niên anh tuấn kia đang vỗ.
Nụ cười trên mặt y nói: “Vị công tử này nói rất hay, chúng ta đều là người có chuyện quan trọng lên núi, lại bị chậm trễ bởi một lão già oan nghiệt quấn thân ở đây, thật là buồn cười.”
Chu Trí Thâm thở dài thật lâu: “Cũng đúng, trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt không thể sống.”
Đông Phương Hiểu ngó ra ngoài cửa sổ, cũng nói: “Chúng ta mau dùng cơm trưa, rồi mau lên núi. Chỗ này ngày ngắn, đừng chậm trễ thì tối mất.”
“Thế, xác chưởng quỹ thì làm sao đây?” Một tiểu nhị nhỏ giọng nói.
Mộ Thanh Yến tùy ý nói: “Cho chó ăn…” Đám người kinh hãi, Chu Trí Thâm có vẻ muốn nói.
“Đương nhiên là không được.” Hắn nói tiếp, “Trước tiên đen ra ngoài đóng băng đã, sau đó các ngươi xử lý là được.”
Thái Chiêu bị giật mình, đưa nắm tay nhỏ đập sau lưng hắn một chút.
Mộ Thanh Yến càng mặt mày vui mừng.
Vương Nhị Ngưu và Đàn nương vốn dĩ đã định chết chung, giờ đây lông tóc không thương, trong tích tắc không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Bốn tiểu nhị không dám phản bác, cúi đầu lộ ra thần sắc oán độc, nghĩ rằng sau khi bọn người đi rồi sẽ từ từ trả thù.
Thật vất vả phục vụ mấy chục đại gia giàu có ăn uống no đủ trong khách điếm, gói ghém xong hành lý, Mộ Thanh Yến bỗng đề nghị để bốn tiểu nhị dẫn đường cho bọn họ đi Đại tuyết sơn.
Bốn tiểu nhị kinh ngạc một trận.
“Chưởng quỹ các ngươi chết rồi, các ngươi không dẫn đường cho chúng ta thì ai đây?” Mộ Thanh Yến lạnh mặt.
Những người còn lại cũng thấy chủ ý này không tệ, bốn tiểu nhị gọi là khổ sở cuống quít, cũng chỉ có thể nhận lời.
Chu Trí Thâm lùi về một bước, cười nói với Thái Chiêu: “Anh trai cháu rất không tệ đấy.”
Thái Chiêu: “?”
“Đợi bốn người này từ chân núi tuyết về lại khách điếm, đầu bếp Vương và Đàn nương đã chạy mất.” Đông Phương Hiểu nói khẽ, “Lệnh huynh là có chủ tâm bảo toàn bọn họ.”
Thái Chiêu vốn tính nói mấy chú suy nghĩ nhiều rồi, tên Mộ Thanh Yến kia chỉ là thuần túy thích xem người không thoải mái, lời ra đến khóe miệng chợt nhớ lại ‘thân phận’ mình, vội vàng bày ra vẻ e lệ tự hào e lệ bé nhỏ: “Đa tạ hai vị tiền bối khích lệ, anh cháu vẫn luôn là người ôn hoà hiền hậu quan tâm thiện chí giúp người…”
“Em gái đang nói gì ta đấy?” Mộ Thanh Yến cười mỉm quay lại.
Thái Chiêu kéo khóe miệng: “Em đang khen anh trai thôi.”
Mộ Thanh Yến mở hai tay, hoa màu xám da lông nhung nhung rả rích, một tấm áo choàng da dày như nhung choàng khoác lên vai cô gái.
Mắt hắn như nắng ấm, thấp giọng dịu dàng lo lắng: “Trên núi lạnh, em gái đừng để đông lạnh đấy.”
Mí mắt Đông Phương Hiểu lại nhảy loạn lần nữa… mấy đứa thật sự là anh em sao?
Bên ngoài khách điếm đã đậu mấy chiếc xe tuyết lớn, đám người hoặc cưỡi ngựa, hoặc ngồi trượt tuyết, một đường thẳng tiến Đại tuyết sơn.
Lao vụt tròn hơn nửa canh giờ, mọi người mới nhìn thấy xa xa đỉnh núi tuyết vàng lên ánh sáng êm ái bao phủ.
Một tiểu nhị chỉ đằng trước nói: “Đây chính là sườn núi phía Nam Đại tuyết sơn, từ đây đi lên là được.”
Một tiểu nhị khác sợ Mộ Thanh Yến còn muốn ra bài thiêu thân, nhanh chóng cười xởi lởi: “Trước kia chưởng quỹ dẫn đường cho người ta, cũng là đưa đến đây thì dừng bước.”
Mộ Thanh Yến xuống trượt tuyết, đứng vững rồi mỉm cười: “Bốn vị vất vả, đưa chúng ta đi đường thật xa thế.”
Bốn tiểu nhị vội nói không cần cảm tạ, song ngay cả lời khách sáo chúng đều chưa nói xong, chỉ thấy loé trước mắt một luồng sáng bạc, bốn người cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, lập tức bịch bịch bịch bịch bốn tiếng, bốn người đổ vào đất tuyết, run rẩy mấy lần rồi đứt hơi.
Chỗ cổ họng bốn thi thể đều dắt ra một sợi dây đỏ, máu tươi nóng không ngừng chảy ra, một lát nhuộm đỏ mặt đất tuyết trắng.
Công tử tuấn mỹ thanh lãnh như ngọc cầm một thanh trường kiếm trong tay, lẳng lặng đứng ở giữa.
Lần này vội vàng không kịp chuẩn bị, ai nấy đều giật mình.
Nhất là Kim Bảo Huy, trong tay Mộ Thanh Yến cầm đúng là bội kiếmbên hông một thị vệ thủ hạ của lão, song thân pháp hắn nhanh chóng, đừng nói thị vệ kia phản kháng, đến cả phát hiện cũng đã chậm hai nhịp.
“Yến công tử đây là ý gì?” vẻ mặt nam tử trung niên anh tuấn không hiền lành.
Mộ Thanh Yến hỏi lại: “Chư vị thấy bốn người này là người tốt, hay là kẻ xấu vậy.”
Kim Bảo Huy thầm mắng to, ngươi cũng đã làm thịt người ta rồi mới hỏi, lẽ nào bọn ta có thể nói ngươi giết là người tốt sao!
Đám còn lại đều không nói gì, chỉ có Chu Trí Thâm hơi suy nghĩ rồi đạo: “Bốn người này trợ Trụ làm ngược, không phải thứ tốt lành gì.”
Đông Phương Hiểu cũng nói: “Bọn chúng mấy năm qua cùng chưởng quỹ lăng nhục ngược đãi một cô gái yếu ớt, sau khi hung án phát sinh còn nhiều lần lấy cớ vu hãm Đàn nương, quả thực ác liệt.”
Mộ Thanh Yến đổi chuôi kiếm, chậm rãi đi đến Kim Bảo Huy: “Ta giết bốn tên ác nhân này, vậy ta là người tốt sao?”
Kim Bảo Huy mặt cương lên: “Đương, đương nhiên là người tốt.”
“Ầy dà, hôm nay lại làm một chuyện tốt.” Mộ Thanh Yến trả kiếm, thần sắc vui vẻ, “Quả nhiên làm việc tốt có thể khiến người ta thần thanh khí sảng, sau này, ta nhất định phải làm nhiều việc tốt hơn nữa.”
Đại đa số người có mặt:…