Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 51

Lên núi tuyết. trung

Lời của Mộ Thanh Yến thoảng như làm đêm tuyết này lạnh thêm mấy phần.

Thiên Tuyết Thâm mờ mịt: “Trần Thự là ai?”

Thái Chiêu nghi hoặc: “Trần Thự còn có em à?”

Hai người còn đang ngó nhau, Chu Trí Khâm đã bước lên một bước, trầm giọng: “Yến tiểu huynh đệ, cậu nói là thật à?”

Mộ Thanh Yến nói: “Xưa kia sau khi vị cao nhân ở vùng đất phía Nam tự sáng tạo Ngũ độc chưởng về Ma giáo sống quãng đời còn lại, bí tịch Ngũ độc chưởng liền rơi vào tay Giáo chủ Ma giáo, sau đó Nhiếp Hằng Thành truyền môn công phu này cho Nhị đệ tử Trần Thự.”

Thiên Tuyết Thâm kiềm không được nói nhỏ: “Mộ… Yến công tử cũng quá võ đoán, lẽ nào ngoài giáo đồ Ma giáo sẽ không còn ai khác có thể học Ngũ độc chưởng sao?”

Thái Chiêu thấp giọng: “Ngốc, Ma giáo người ta có giáo quy, muốn học công phu Ma giáo trước tiên phải gia nhập Ma giáo. Chính giáo chủ cũng không thể tùy tiện truyền dạy công phu trong giáo cho người ngoài.”

Chu Trí Khâm tới gần Trần Phục Quang: “Hôm qua lần đầu ta gặp ngươi, đã thấy ngươi có phần quen mặt, thì ra là em trai của Trần Thự! Ngươi thật sự có khuôn mặt giống tên ma đầu kia đến sáu bảy phần, được lắm, thật sự là rất tốt!”

Trần Phục Quang luống cuống tay chân: “Ta ta… Các ngươi đừng nói bậy lung tung…”

Mộ Thanh Yến: “Trần Thự ở bên ngoài gây sóng gió, không ai bì nổi, lại hiếm ai biết gã còn có người em căn cốt cực kém không nên tập võ. Trần Thự dầu làm người ti tiện phách lối, song tình thân rất sâu đậm, để bảo đảm cho em ruột yên ổn, đã để Trần Phục Quang rời xa giáo vụ Ma giáo, còn vụng trộm truyền Ngũ độc chưởng cho em ruột. Đáng tiếc…”

Hắn nhìn con thỏ chết nằm trên mặt đất, cười khẩy, “Đáng tiếc, Phục Quang huynh luyện nhiều năm như vậy, Ngũ độc chưởng chỉ dưới tầng thứ hai, khó khăn lắm mới đánh chết con thỏ.”

Thiên Tuyết Thâm nhìn không ra lời sau, “Ta thấy đã rất lợi hại, thế mà chỉ dưới tầng hai thôi à.”

“Lôi Sư bá trong Tông môn từng nói, Ngũ độc chưởng càng luyện đến tầng cao sắc xanh của chưởng ấn càng đậm. Năm đó khi Trần Thự xuất chưởng chẳng những chưởng phong có độc, chưởng ấn còn có màu xanh thẫm. Ngươi xem con thỏ kìa, chưởng ấn mới chỉ hơi xanh nhạt.” Thái Chiêu nhỏ giọng nói.

Thiên Tuyết Thâm lại nhìn con thỏ chết, quả thế.

Thật ra, Ngũ độc chưởng là một công phu tà môn thấy hiệu quả nhanh, nhưng về sau không thể tiến bộ nhảy vọt. Người cùng tư chất cùng tu luyện dăm ba năm, tất nhiên là Ngũ độc chưởng sẽ sớm luyện được thành tựu, càn quét quần hùng, nhưng rồi sau đó sẽ mất sức.

Tỉ như Thích Vân Kha, thuở thiếu thời đánh không lại Trần Thự, song nếu Trần Thự không chết, chỉ cần thêm vài năm, Thích Vân Kha tất có thể tuỳ tiện nắm bắt.

Vì giằng co với Đoạn Cửu Tu, thời trẻ Nhiếp Hằng Thành cũng luyện vài năm Ngũ độc chưởng, nhưng ông ta sớm phát hiện không đủ, thế là vứt bỏ đổi sang luyện công phu khác. Ban đầu ông cũng bày kế với Nhị đệ tử Trần Thự đang nóng vội như thế, định ban đầu dùng Ngũ độc chưởng gầy tên tuổi, chờ có uy vọng, ngồi địa vị vững vàng trong giáo, lại chuyển sang luyện món khác không muộn.

Ai ngờ uy lực Ngũ độc chưởng mạnh mẽ, Trần Thự nhiều lần làm trọng thương quần hùng chính đạo, uy danh hiển hách, gã nếm được ngon ngọt, liền rề rà không chịu đổi món. Mãi đến chừng bị Thái Bình Thù phá độc tính của chưởng pháp, không có công phu bảo vệ tính mạng, trong gấp gáp không thể luyện sang món khác, hối tiếc không kịp.

Mặt Chu Trí Khâm phủ lớp sương lạnh, chậm rãi nói: “Trần Thự tàn sát kẻ vô tội, tội ác ngập trời, năm đó ít nhiều hiệp nghĩa giang hồ bị Ngũ độc chưởng của gã hại, đau khổ dày vò rồi chết. Trần Phục Quang, ngươi sang nhận chết đi!” Nói xong liền muốn tiến lên.

Trần Phục Quang bị hù mặt trắng bệch, “Ta… anh trai ta đúng là Trần Thự, nhưng ta cũng đâu gia nhập Ma giáo!”

Chu Trí Khâm khẽ giật mình.

Trần Phục Quang ngã nhào trên đất, liên tục xin xỏ: “Thật đó, đều là thật! Các người và Thần giáo… À không phải Ma giáo đánh đấu nhiều năm, chưa từng nghe qua về ta mà? Năm đó vì truy sát anh ta, các người tra hết ngọn nguồn quanh anh ấy, nhưng vẫn nào biết anh ấy còn có đứa em, là vì căn bản ta không nhập giáo, cũng chưa từng tham dự giáo vụ Ma giáo gì!”

Chu Trí Khâm dừng bước, quay đầu nhìn Đông Phương Hiểu.

Đông Phương Hiểu thấp giọng: “Ta thấy lời hắn nói là sự thật. Đã không phải yêu nhân Ma giáo… Tội lỗi không tính đến cha mẹ vợ con.”

Tất cả đều hiểu sao Chu Trí Khâm do dự, tuy nói tội lỗi không tính đến cha mẹ vợ con, song cứ thế mà buông tha cho em trai của Ma đầu làm nhiều chuyện ác năm xưa, quả thực có hơi…

“Nói vậy, Trần Thự đã phạm vào giáo quy.” Một giọng nói ung dung truyền đến.

Đám người quay lại nhìn, thấy Hồ Thiên Vi chậm rãi đi tới, thị thiếp Khởi Nùng và lão bộc câm điếc theo sau.

Hồ Thiên Vi nhìn Trần Phục Quang nói: “Nói thế nào Nhiếp Cát cũng là thay mặt giáo chủ, đối với tâm phúc của chú hắn xưa kia dầu gì cũng có mấy phần tình hương hỏa, gia quyến của Triệu Thiên Phách bây giờ đều nhận chăm sóc thoả đáng. Ta nhớ Trần Thự có đứa em, nhưng sau khi Trần Thự chết vẫn không lộ diện. Ta nói này, thì ra là cậu sợ Thần giáo phát hiện anh cậu phạm giáo quy, lén dạy cậu Ngũ độc chưởng à.”

Chu Trí Khâm nhíu mày, khí kình từ từ ngưng tụ quanh người: “Nghe vậy, xem ra các hạ cũng là người trong Ma giáo.”

Hồ Thiên Vi nhếch miệng cười cười: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta chính là Đại đệ tử Thiên Cơ trưởng lão, Hồ Thiên Vi.”

Chu Trí Khâm lúc này rút kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu Trăng sáng giữa trời như sông nước đổ xuống, đâm chính diện tới Hồ Thiên Vi.

Chiêu này Thái Bình Thù năm xưa đã từng kể cho Thái Chiêu, kiếm thế nghiêm nghị cương liệt, là một trong số ít chiêu kiếm pháp uy mãnh của Bội Quỳnh sơn trang, Thái Chiêu từng tự thử luyện, đáng tiếc công lực không đủ, không chút uy thế. Ngay lúc này cô nhìn thấy Chu Trí Khâm xuất chiêu, thật như ánh trăng trút xuống đất, ấm áp trút trút, khiến đối phương không ngăn không cản, không khỏi nhẹ nhàng kêu một tiếng hay quá.

Hồ Thiên Vi nghiêng người xoay tròn, song chưởng một trước một sau đánh ra, bốp, chấn bội kiếm Chu Trí Khâm uốn lượn bắn ra.

Đông Phương Hiểu thấy thế cũng nhấc kiếm mà lên, cùng bạn thân một trái một phải xen nhau xuất kiếm, song chưởng pháp Hồ Thiên Vi âm độc bá đạo, lấy một địch hai, vẫn không rơi xuống thế hạ phong.

Thái Chiêu nhìn líu lưỡi: “Đến cùng là Đại đệ tử của Thiên Cơ trưởng lão, công phu họ Hồ rất không tệ.”

Thiên Tuyết Thâm tiếp lời: “Vậy cô đánh thắng y chứ?”

“… Hiện đánh không lại.” Giọng thiếu nữ hơi lay động.

Thiên Tuyết Thâm nháy mắt ra hiệu: “Vậy cô cũng không giống cô mình hen, ta nghe nói Thái nữ hiệp lúc ở tuổi ngươi, dầu là giáo đồ Ma giáo hay giang hồ đạo chích đều tránh bà ấy.”

“Ai nói không phải chứ.” Thái Chiêu nhẹ thở dài, biết trước vừa ra khỏi Lạc Anh cốc đã xảy ra nhiều chuyện thế, sau khi cô cô qua đời cô sẽ chẳng lười biếng mò cá, nếu ba năm đó cô cũng chăm chỉ khổ luyện như trước, chắc hẳn sức lực giờ càng tràn đầy.

Thiên Tuyết Thâm lại hỏi: “Yến công tử kia đánh thắng họ Hồ ấy không?”

Thái Chiêu liếc sang Mộ Thanh Yến cách hơn vài bước, thấp giọng, “Nói thật, đến giờ ta còn không rõ tu vi hắn sâu hay cạn.” Bởi đến lúc này cô còn chưa thấy ai ép được Mộ Thanh Yến dùng hết toàn lực.

Đang nói chuyện, ba người kia đã qua hơn mười chiêu, Hồ Thiên Vi một đôi tay không dần dần bị hai luồng sáng kiếm vây khốn.

Khởi Nùng bỗng quát: “Danh môn chính phái các ngươi muốn lấy đông mà thắng à?!” Nói xong giơ một thanh Mai hoa châm, lấp lóe sắc lạnh dưới ánh trăng, còn lộ ra tia sáng mực lam, hiển nhiên là được tôi độc, Chu Trí Khâm và Đông Phương Hiểu lập tức tung người lùi lại.

Hồ Thiên Vi đứng vững vàng rồi, trở tay lại tát một cái thật mạnh, mắng: “Ta đang so chiêu với hai vị cao thủ, cho phép ngươi tự tác chủ trương bao giờ! Còn không đi đỡ Trần công tử!”

Hai má Khởi Nùng sưng lên thật cao, nước mắt đảo quanh trong hốc, không dám cãi lại, nghe lời cúi đầu đi về phía Trần Phục Quang.

Bọn hộ vệ phía sau Kim Bảo Huy không khỏi phát ra một tràng thương tiếc.

Thái Chiêu thầm giận dữ, “Đánh phụ nữ là cái thứ gì chứ!”

Thiên Tuyết Thâm dùng lực bú mẹ kéo lấy tay áo cô: “Bình tĩnh, bình tĩnh, chủ tớ người ta đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nói không chừng còn là tình thú ấy, với không phải cô còn phải giả yếu đuối à!”

Thái Chiêu nhớ lời dặn của Mộ Thanh Yến, đành nhịn xuống.

Hồ Thiên Vi cười ha hả, nói với Chu Trí Khâm: “Đơn đả độc đấu ngươi không phải là đối thủ của ta, hai người cùng lên lại ngại thể diện danh môn chính phái các ngươi, nếu không ngại tạm thời buông ân oán giữa các môn phái, cho ta hỏi trước đôi câu.”

Chu Trí Khâm hừ lạnh, bước ra mấy bước.

Hồ Thiên Vi nói: “Xin hỏi vị Yến công tử này, chuyện Trần Thự có người em, ta đây người trong giáo cũng không mấy ai biết đến, làm thế nào cậu rõ mồn một thế? Đến cùng cậu là ai.” Nói đến nửa câu cuối, trong mắt gã đã lộ hung quang.

Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu nghe, cũng nghi ngờ ngó qua.

Mộ Thanh Yến lại nhẹ nhàng cười.

Hồ Thiên Vi không vui: “Cậu cười cái gì!”

Mộ Thanh Yến vẻ khoan thai: “Ta nhớ tới chuyện buồn cười vừa rồi Hồ huynh bảo ‘Đi không đổi tên ngồi không đổi họ’… Ha ha, năm ấy lúc Thái Bình Thù nữ hiệp chém tận giết tuyệt môn đồ của Thiên Cơ trưởng lão, Hồ huynh nếu cũng ‘Đi không đổi tên ngồi không đổi họ’ thì tốt, nói không chừng ta còn có thể đến thắp nén hương trước mộ phần cỏ mọc cao ba thước của Hồ huynh ấy chứ.”

Lời cực kì chanh chua, đám người có mặt không khỏi phát ra tiếng cười xầm xì.

“Ca ca nói gì vậy chứ.” Thái Chiêu yêu kiều cười, “Năm đó Thái nữ hiệp tru sát dư nghiệt Thiên Cơ, xác nếu không phải ném bãi tha ma thì cũng quăng cho cá sấu tráng miệng, mộ phần đâu ra cho anh dâng hương.” Thái Bình Thù rất thù phe Thiên Cơ bạo ngược tàn nhẫn với Thanh Phong quán, lúc ra tay không chút lưu tình, hết sức tàn nhẫn.

Mộ Thanh Yến ra vẻ giật mình: “Ô, là thế à. May mà có Thái nữ hiệp, chúng ta có thể tiết kiệm mấy văn tiền hương nến.”

Nghe thấy, tiếng cười đám người càng rộ, Chu Trí Khâm Đông Phương Hiểu cũng tan vẻ lo lắng trên mặt, lắc đầu mỉm cười.

Hồ Thiên Vi bị tổn hại mặt phát xanh, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm, trả lời câu ta hỏi trước!”

Mộ Thanh Yến không nhanh không chậm vuốt ve tay áo dài: “Có bản lĩnh thì ông tự tra lai lịch của ta, không được thì bớt lải nhải đi. Song ta có thể nói một câu Đoạn Cửu Tu là heo, Nhiếp Hằng Thành là chó, giáo đồ Ma giáo hơn chín phần đều không bằng heo chó.”

Là hai con nuôi của tằng tổ phụ Mộ Thanh Yến, Nhiếp Hằng Thành và Đoạn Cửu Tu dã tâm bừng bừng, rất nhiều tư tâm, không hề để ý đến ân tình Mộ thị, mấy mươi năm cô lập quyền thế Mộ gia, bài trừ đối lập, khuếch trương thế lực. Vây cánh hai người họ đều có mục đích riêng mỗi bên phải đạt được, minh tranh ám đấu, cuối cùng còn hại chết cha của Mộ Thanh Yến. Nói vậy, đâu chỉ không bằng heo chó.

Có điều, câu này Thái Chiêu có thể nghe hiểu, người ngoài chưa hẳn.

Bọn họ nghĩ, đoán chừng gia tộc hay môn phái của Mộ Thanh Yến cũng có huyết hải thâm cừu với Ma giáo, hẳn nhiều năm khổ tâm điều tra về Ma giáo, để tương lai báo thù.

Thái độ Chu Trí Khâm và Đông Phương Hiểu dịu lại.

Hồ Thiên Vi tới gần một bước, gằn giọng: “Xem ra ngươi không chịu nói thật?”

Mộ Thanh Yến thản nhiên: “Ngươi muốn ra tay cũng được, ta dĩ nhiên đón tiếp, xem ngươi có thể nhìn ra võ công lai lịch ta không.”

Hồ Thiên Vi đi qua đi lại.

Thái Chiêu cười thầm.

Hai đời ông cố và ông nội Mộ Thanh Yến đều yếu, vốn không ưa động thủ với người, Mộ Chính Minh có lẽ tu vi không thấp, nhưng chẳng những ông ấy chưa hề đặt chân giang hồ, mà còn chưa từng xuất thủ trong giáo. Tính ra, võ học Mộ gia đã ba bốn đời chưa ai gặp qua, đoán được mới là quỷ!

Không giống như mình, năm đó Thái Bình Thù đại sát tứ phương, người chứng kiến đâu chỉ hàng trăm, mình chỉ cần vừa ra tay là sẽ bị người nhận ra, nghĩ đến đây, Thái Chiêu không nhịn được thở dài.

“Chuyện gì kia nhỉ?!” Lam Điền Ngọc bỗng kinh ngạc hô, nhìn thẳng lên bầu trời.

Chẳng biết lúc nào, trên trời mây đen tầng tầng tụ lại, chậm rãi che khuất ánh trăng sáng, do đám người vẫn bận tranh đấu, không chú ý đến bóng đêm dần tối sầm.

Hàn khí phun lên tầng tầng như sóng lớn, chậm rãi rót vào thân thể đám người, sắc trời càng lúc càng tối đen, như mực đậm không xuyên một tia sáng. Đùng đùng vài tiếng, gió lạnh đập mở cửa mấy căn phòng thổi tắt đống lửa, trên tuyết lĩnh lập tức đưa tay không thấy năm ngón.

“Mau về phòng!” trong một màu đen kịt, đám người nghe thấy giọng Lam Điền Ngọc dồn dập.

Trước khi tia ánh trăng cuối cùng bị mây đen che khuất, Thái Chiêu nhìn thấy áo bào Mộ Thanh Yến tung bay hướng về phía mình, sau đó cảm thấy năm ngón tay phải bị nắm chặt trong bàn tay hắn, Thiên Tuyết Thâm ở bên cạnh kinh hoảng la lên.

Vì đất tuyết có thể phản quang, cộng thêm vừa mới có ánh trăng sáng, chiếu rõ ràng, do đó không ai đốt lửa; lại vì nửa đêm chạy ra, trên người mọi người đều không mang cây mồi lửa, chỉ có Lam Điền Ngọc luôn cẩn thận từ đầu đến đuôi thổi sáng một ngọn lửa yếu ớt.

Đám người kéo nhau tìm hướng lùi về trong phòng, lúc này một tiếng dã thú nặng nề vang lên, như ngay bên cạnh.

Tiếng thú gào không phải của hổ không phải của báo, lộ ra đáng sợ quỷ dị khó nói nên lời, thoảng như con chim kiêu già nhe nanh cười, con cú mèo bị lôi ruột, kẻ nhát gan phải bịt kín tai. Thái Chiêu cũng vậy.

Cô không sợ giao đấu cùng cường địch, song đối mặt loại này cũng biết sợ, không kiềm được nhẹ run lên.

Mộ Thanh Yến một chỉ điểm Á huyệt và Ma huyệt của Thiên Tuyết Thâm, Thiên Tuyết Thâm lập tức té xuống cái rầm, chỉ còn hai con ngươi liều mạng chuyển động. Mộ Thanh Yến không để ý tới y, ôm Thái Chiêu cúi người xuống, nằm sát đất.

Đang lúc đám người hoảng sợ khó tả, một luồng sáng trắng hiện lên, một sinh vật hình thú cực kỳ to lớn từ giữa không trung bay vọt tới, thẳng tắp nhào về phía Lam Điền Ngọc, chỗ duy nhất có ánh sáng.

Lam Điền Ngọc cực nhanh bắt thời cơ, lập tức trở tay dập tắt cây mồi lửa, giữa trời đất lập tức không thấy một tia sáng.

Thái Chiêu không nhìn thấy gì, chỉ nghe phía Kim Bảo Huy vang lên tiếng kêu thảm thiết trận trận, xen lẫn tiếng tay chân luống cuống rút đao kiếm, còn có tiếng la của Chu Trí Khâm bảo mọi người bình tĩnh, nhưng dưới tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của dã thú đều lộ ra bất lực yếu ớt, mùi máu tanh nồng đậm rất nhanh tràn ngập toàn bộ dốc núi,

Thái Chiêu khẽ cắn môi, định chạy ra cứu mạng người, lại bị Mộ Thanh Yến một tay giữ lại trong ngực, tay kia chế trụ Mạch môn trên cổ tay cô, làm cô không thể động đậy.

“Ngươi buông tay cho ta!”

“Địch tình không rõ, không thể tùy tiện ra tay.”

“Ngươi luyện Rùa đen đại pháp à, nhát gan sợ hãi thế, ít nhất cũng có thể sống một ngàn năm!” Mộ Thanh Yến đương nhiên không nhát gan sợ hãi, hứng lên còn rất điên, Thái Chiêu nói vậy chỉ cố ý kích thích hắn.

Giọng Mộ Thanh Yến vẫn thanh lãnh, “Vậy cũng không cần, sống lâu xấp xỉ với cô là được rồi.” Lúc hắn nói, hơi nóng phả lên sau tai cô gái, chốn băng thiên tuyết địa Thái Chiêu vẫn cảm thấy nóng.

May mà mây đen rất nhanh tản ra, dưới ánh sáng yếu ớt, một con thú lông trắng cực kỳ to lớn miệng đầy máu, hai chân trước sương sương xé mở phần bụng một thị vệ, ngậm lên miệng rồi nhanh chóng bay vọt không thấy.

Trăng sáng lại lần nữa treo cao nơi bầu trời, trên mặt đất còn lại đầy xác hỗn độn.

Mộ Thanh Yến kéo Thái Chiêu đứng dậy, xoay người giải huyệt đạo cho Thiên Tuyết Thâm.

Thiên Tuyết Thâm lộn nhào xông về phòng săn, hô to gọi nhỏ có chết cũng sẽ không ra nữa.

Thái Chiêu nhìn khắp bốn bề.

Tổn thất nghiêm trọng nhất hiển nhiên là Kim Bảo Huy, đội thị vệ uy vũ hùng tráng kia tử thương hơn phân nửa, không phải bị tươi sống cắn chết thì tay chân bị cắn đứt, nằm trên mặt đất ô hô ai tai, cảnh máu tanh cực kỳ thảm thiết.

Kim Bảo Huy được Lam Điền Ngọc kéo lăn vào một hố tuyết ngoài hai trượng, trốn dưới lớp băng tuyết, trốn qua một kiếp.

Hai thị vệ của Trần Phục Quang bị cắn trúng.

Một người bị táp nửa lồng ngực, trái tim máu đầm đìa cứ thế rơi thẳng xuống mặt tuyết, vẫn còn hơi đập, người khác bị cắn rơi mất nửa đầu, óc đỏ trắng giao nhau chảy đầy đất.

Bọn thị vệ thấy hoảng sợ muôn dạng, bị doạ điên cuồng thét lên.

Trái lại bản thân Trần Phục Quang không sao, vừa nãy được Khởi Nùng kéo ra sau một đống tuyết ẩn núp, hữu kinh vô hiểm. Ngay lúc này hắn kéo chặt tay Khởi Nùng, vẻ không muốn xa rời, không dám buông tay.

Hồ Thiên Vi dĩ nhiên không việc gì, song lão bộc câm điếc của gã bị quét đến một móng vuốt, cánh tay trái có chút ít vết thương da thịt.

“… Ngọc Lân, có phải Ngọc Lân con ta gặp phải thứ này không?! Có phải Ngọc Lân bị con súc sinh này tươi sống cắn thành hai nửa không!” Chu Trí Khâm nhìn xác tàn và thân thể người gãy tay chân đầy đất, thất hồn lạc phách, giọng phát run.

Đông Phương Hiểu thở dài, tiến lên giữ chặt ông: “Đừng nhìn nữa, chúng ta về phòng trước đi.”

“Ta, ta nhất định phải báo thù cho Ngọc Lân!” Nghĩ đến đứa con một lúc còn sống gặp đau đớn sợ hãi, lòng Chu Trí Khâm vừa đau vừa hận.

Lam Điền Ngọc đẩy Kim Bảo Huy run cầm cập, đứng dậy vỗ bông tuyết trên người, oán hận nói: “Ta đã nói rồi, đầu xuân lên núi là không ổn nhất, dã thú trong núi đói bụng cả một mùa đông, lúc này chính là lúc đói bụng hung ác nhất.”

Mộ Thanh Yến hứng thú: “A, ngươi đã từng nói thế rồi á, là nói với ai?”

Lam Điền Ngọc lập tức câm họng.

“Với lại…” Hồ Thiên Vi nhìn quanh đám xác trên đất, “Đây rốt cuộc là thứ gì thế.”

“Là Tuyết sơn Bạch mao hống! Kim Bảo Huy mở miệng, dầu bị doạ mặt không còn chút máu, nhưng mồm miệng vẫn rõ ràng, “Trong thần thoại dã thú hung mãnh bảo vệ Thiên môn, truyền thuyết Bắc Thần lão tổ có nuôi hai con canh cổng. Bạch mao hống trưởng thành có thể cao bằng nhiều người, hàm răng cực khỏe, lao vụt như điện, chuyên ăn thịt vật sống.”

Mộ Thanh Yến ngẩng đầu nhìn ra xa xa, mỉm cười nói: “Xem ra, trong ngọn Đại tuyết sơn này, còn có rất nhiều ‘kinh hỉ’ không muốn người biết.”
Bình Luận (0)
Comment