Vụn vặt của đời sau. Thượng.Đúng như Thái Chiêu từ bé đã cho rằng, Ninh Tiểu Phong là người may mắn nhất khắp thiên hạ.
Hai mẹ con bà và Thái Hàm cũng đã đến núi Cửu Lãi. Vì sợ bà lo nghĩ vô vị, ông anh trưởng Giác Tính thiền sư trước đó vẫn luôn giấu chuyện chồng bà mất tích, bà chỉ nghe nói Thanh Khuyết tông bị tập kích, con gái không sao; đến khi bà chạy tới đã thấy chồng đã khôi phục bốn năm phần nguyên khí, mới biết câu chuyện kinh tâm động phách nửa tháng qua.
Từ đầu tới giờ, bà chả phải sầu lo một ngày nào như cô con.
Đứng ngoài phòng thuốc nhìn mẹ ruột ôm cha ruột hu hu thút thít, Thái Chiêu nhịn không được thở dài: “Thật ra thì Doãn lão tông chủ nghĩ cũng chẳng sai, là phận gái chưa hẳn cứ phải khổ luyện tự cường, nhìn mẹ tôi xem, mọi người bên cạnh lớn lớn nhỏ nhỏ có ai mà không che chở bà yêu thương bà không nỡ để bà gánh một xíu tội. Không đủ năng lực thì người khác sẽ không cậy vào mình gánh trách nhiệm. Trời có sập, để cho người tài giỏi đội lấy là được… Đúng không, Lăng Ba sư tỷ?”
Thích Lăng Ba hứ mạnh một tiếng, ngước cổ cao ngạo rời đi.
Lần này quay về, thay đổi lớn nhất phải kể tới là Thích Lăng Ba, thế mà không ưa chọc Thái Chiêu nữa. Khi hai cô gái vốn có ân oán chạm mặt riêng, Thích Lăng Ba không phải dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thái Chiêu, thì rằng không nói một lời, ngoảy đít đi ra.
“Sư tỷ sao thế? Tốt tính vậy.” Thái Chiêu kinh ngạc. Mình vừa trải qua sinh tử trên núi tuyết, giờ đây nghĩ thoáng hơn rất nhiều, Thích Lăng Ba chỉ quanh quẩn bên chân Tố Liên phu nhân, sao cũng đổi tính vậy.
“Cô không biết đâu.” Phàn Hưng Gia hạ giọng, “Từ hôm cô một mình một đao quyết liệt cứ thế xông ra núi, sư muội ầm ĩ với sư mẫu mấy bận đấy. Có một lần ta đi cung Song Liên hoa trì đưa thuốc giúp an thần ổn khí, thì nghe Lăng Ba sư muội đang oán trách sư mẫu. Nói đều là sư mẫu không tốt, từ nhỏ chưa từng đốc thúc em ấy khổ luyện tu hành, khiến em thành đứa lười biếng, ham an nhàn.”
Thái Chiêu cực kỳ kinh ngạc, “Sư tỷ nói vậy luôn á?”
“Ai nói không phải chứ.” Phàn Hưng Gia rốt cuộc đã tìm lại được cô tiểu sư muội có thể thổ lộ hết bát quái, mặt mày hớn hở thao thao bất tuyệt, “Lăng Ba sư muội nói, sư mẫu chẳng những không đốc thúc khích lệ em ấy tu tập cho tới chốn, còn hay lôi mấy tích xưa gì mà con gái võ nghệ cao cường cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp…Ờm…” Hắn hơi chần chừ.
Thái Chiêu không quan trọng: “Anh cứ nói thẳng tên của cô của em là được, em còn không biết Tố Liên phu nhân sao.”
Phàn Hưng Gia xấu hổ cười, “Thì mấy lời tựa vậy đó, tóm lại hiện giờ Lăng Ba sư muội cũng không ưng nghe theo sư mẫu dạy bảo lắm đâu.” Hắn đổi chủ đề, “Chiêu Chiêu sư muội đi thăm Tằng Đại sư huynh chưa, hôm nay rốt cuộc anh ấy đã nói trôi chảy chút rồi đó.”
Thái Chiêu thở dài: “Ui, Đại sư huynh thật là xui xẻo, bị dính Loạn Phách châm quá lâu, bản thân công lực lại thấp, tỉnh lại rồi vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói không trôi chảy.”
Người cứu về rồi, tra hỏi lại chưa xong, Tống đại môn chủ không ngại cực khổ tiếp tục phát sáng phát nhiệt. Thông qua thẩm vấn mấy chục kẻ ám muội Ma giáo, cuối cùng cả đám cũng chạm tới đầu mối.
Chuyện phải kể từ lúc Nhiếp Đề làm Đại* giáo chủ Ma giáo mười mấy năm trước, hơn nửa năm trước không biết rút ngọn gió nào, quyết ý tháo chữ Đại xuống, trở thành Giáo chủ chính thức của Ma giáo.
(chữ Đại của nghĩa Thay mặt)Tống Thời Tuấn nghe xong cười ra tiếng: “Nhiếp Đề có bao nhiêu cân lượng ai mà không biết, Nhiếp Hằng Thành có đứa cháu vậy thật sự là mất sạch mặt mũi. Năm đó từ Cửu Khúc về Cốc đoạt bảo, nếu không phải toán người Đường Thế Nam che chở kịp thời, gã bị ta xé xác tươi sống từ lâu rồi.”
Chu Trí Trăn trầm tư nói: “Người có tu vi thấp trở thành Giáo chủ Ma giáo cũng đâu phải là không có tiền lệ. Nghe nói Giáo chủ Ma giáo đời thứ tám ốm yếu, từ nhỏ nhiều bệnh, song tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan, thủ hạ nanh vuốt trung thành tuyệt đối với y, năm đó khiến sáu phái Bắc Thần chúng ta đã ăn thiệt không ít, được xưng tụng là nhất đại kiêu hùng đấy.”
Tống Thời Tuấn cười nhạo: “Cậu cũng có quen biết Nhiếp Đề, cậu cảm thấy gã ta tâm cơ thâm trầm hay là quỷ kế đa đoan?”
“Gã có lẽ không phải, nhưng nhất định có một người lợi hại sau lưng gã, bày mưu tính kế giúp gã.” Chu Trí Trăn nói.
Tống Thời Tuấn im lặng.
Ông là Đại Tông chủ chấp chưởng một phương mấy chục năm, không phải không nhìn ra chỗ kỳ quặc cả câu chuyện.
“Chuyện này lộ điểm quái dị cùng khắp, lại không nói được quái dị chỗ nào.” Ông do dự, “Dạo này Ma giáo liên tiếp rục rịch, ta cứ thấy trước sau không hài hòa, cứ như là… cứ như là…”
Thái Chiêu nhớ đến suy đoán của Mộ Thanh Yến, không kìm được xen vào: “Cứ như là, ý tưởng thì cực kì cao minh, nhưng đi làm thì lại lủng lỗ chồng chất.”
Chu Trí Trăn vỗ bàn tán thưởng: “Chiêu Chiêu một lời vạch trần, chính nó.”
Theo cung khai của đám người bị bắt mà biết, một năm trước Ma giáo tình cờ bắt được một dư nghiệt của Thiên Diện môn, thế là Nhiếp Đề hay ai đó bên cạnh của gã chợt nảy ý, thiết kế toàn bộ kế hoạch.
Mượn dịp ngày giỗ hai trăm năm của Bắc Thần Lão tổ, thừa cơ một mẻ hốt gọn sáu phái Bắc Thần, kém lắm cũng phải bắt được chưởng môn sáu phái. Chờ gã lôi Thích Vân Kha và đám chưởng môn kia ra ném trước mặt giáo chúng Ma giáo, đến chừng đó, ai còn dị nghị việc gã trở thành Giáo chủ chính thức nữa?
Điểm quan trọng nhất của kế hoạch này chính là một chữ ‘loạn’, trước làm chư phái xáo trộn kích yếu, lòng người bàng hoàng, sau đó thừa loạn thay người.
Song gã không ngờ rằng La Nguyên Dung đã gây náo loạn trong đại điển tế bái, khiến ngày giỗ Lão tổ kết thúc vội vàng, các toán người ôm tâm sự riêng, lựa đường tắt khác quay về, mới dẫn đến đám người Nhiếp Đề cố chống đỡ chỉ đạt gần một nửa mục đích.
Thế nhưng kế hoạch vẫn triển khai theo việc bố trí vạch sẵn từ trước.
Bị thay thế đầu tiên là Tằng Đại Lâu.
Là người phân công quản việc vặt ở Tông môn, ông ra ra vào vào mỗi ngày, dễ ra tay nhất. Sau đó dưới sự trợ giúp của quản sự ngoại môn bị mua chuộc, Tằng Đại Lâu giả âm thầm lần lượt đưa đảng đồ Ma giáo vào trấn Thanh Khuyết.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Thích Vân Kha và Tống Úc Chi hẳn là bị Vũ Cương Vũ Hùng đánh lén trọng thương, dễ bị lựa thời thay thế nhất, tiếp đó thay luôn Tống Thời Tuấn lo lắng cho con trai cưng vội vã chạy tới. Nhưng vì Thái Chiêu làm rối chuyện, người trước chỉ bị thương nhẹ, người sau thương thế tuy nặng nhưng thần trí rõ ràng, đồng thời lập tức triệu tập hộ vệ Quảng Thiên Môn bao quanh bảo vệ mình.
Cứ thế, bọn chúng không thể không mạo hiểm bày ra Loạn Phách châm, Tằng Đại Lâu giả đưa Khâu Nhân Kiệt bịt mặt vào Tông môn xong, hai người hợp lực mới đánh bại Thích Vân Kha đang dưỡng thương trên giường, rồi thay thế.
Còn chưa yên ổn mấy ngày, Thái Bình Xuân vốn trong kế hoạch đã về Lạc Anh cốc lại đến trấn Thanh Khuyết, đồng thời còn muốn gặp Thích Vân Kha ngay hôm sau, để tránh bị Thái Bình Xuân phát hiện khác thường, đêm ấy Tằng Đại Lâu lặp lại chiêu cũ, sử dụng Loạn Phách châm cầm chân Thái Bình Xuân.
Ai ngờ làm vậy đã chọc tới Thái Chiêu ― một nhân tố vốn không nằm trong kế hoạch trước đó.
Không đợi Khâu Nhân Kiệt giả dùng danh nghĩa ‘bàn về chuyện đánh trả Ma giáo đánh lén võ lâm chính đạo trên đường về như thế nào’ để triệu hồi chưởng môn các phái lần nữa, Thái Chiêu ngay trước mắt bao người đã đánh giết Tằng Đại Lâu giả, vạch trần hoàn toàn Hoá thân đại pháp.
Thật sự đến mức này, kế hoạch gốc đã phá sản, ai ai cũng bắt đầu đề phòng người bên cạnh mình có phải đã bị thay thế hay không.
“Chiêu Chiêu quyết định nhanh chóng, quả cảm thông minh, sau này chắc chắn sẽ thành người tài.” Chu Trí Trăn vừa vui mừng vừa buồn vô cớ, “Nhớ năm đó Bình Thù nuôi con miệng còn chưa dứt sữa khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, cứ như mới đây thôi, chẳng ngờ nay đã có thể một mình làm chuyện lớn. Ôi, cô của con trên trời có linh thiêng biết được, không biết sẽ vui biết nhường nào.”
Tống Thời Tuấn nhịn không được: “Úc Chi cũng rất đáng gờm nha. Chính nó bị thương nặng chưa lành, còn gượng dậy ổn định cục diện. Vân Kha huynh đệ với Tiểu Xuân có thể đầu đuôi đầy đủ quay về, nó mới là công đầu ấy!”
“Cha.” Tống Úc Chi nhíu mày.
Nhưng ngược lại Thái Chiêu hoàn toàn đồng ý với câu này, “Tống môn chủ nói rất đúng, có thể có kết cục tất cả đều vui như giờ đây, thật sự vì may mà có Tam sư huynh quyết định thật nhanh, kiên trì nhờ Lý sư bá bao vây Mộ Vi cung, cho phép vào mà không ra.”
“Cháu biết thế là tốt.” Tống Thời Tuấn đắc ý.
Đúng như Chu Trí Trăn từng dự liệu, sau khi liên tục đồng thời phái ra mấy đội ngũ tổn binh hao tướng, Nhiếp Đề đã nghèo rớt mồng tơi cả. Đầu tiên là đám người được phái đến ẩn nấp ở Thanh Khuyết tông, đều được Tằng Đại Lâu giả mạo đưa lên ngọn Vạn thủy thiên sơn, từ từ đợi chưởng môn các phái đến ― coi như thay người không thành cũng có thể thừa lúc đám người chưa sẵn sàng, sẽ như đối phó với Thanh Phong quán năm xưa, trắng trợn tàn sát một phen, để Nhiếp Đề ra uy với thiên hạ.
Thế nhưng không ngờ Thái Bình Xuân bị tóm chưa đến đôi ngày, Thái Chiêu đã đột ngột gây khó khăn, sau đó Tống Úc Chi và Lý Văn Huấn bèn lấy danh ‘Bảo vệ Tông chủ’, ngăn bọn chúng trong Mộ Vi cung, ra vào không được.
Hơn nữa, bọn chúng thật chẳng dư người để áp giải hai người Thích Thái về Ma giáo, chuyện đến bất ngờ, thậm chí chúng còn chưa kịp xử lý hai vị chưởng môn đã lên núi Cửu Lãi. Mà trạm gác ngầm tiệm quan tài kia là theo lệnh phải để lại người sống trước đó, từ đầu đến cuối không dám tự tiện hãm hại hai vị chưởng môn và Tằng Đại Lâu.
Thái Chiêu và Phàn Hưng Gia cảm khái vận may sư phụ nhà mình và Thái Bình Xuân một đỗi, rồi quyết định kết bè đi thăm Thích Vân Kha. Ai ngờ đi tới tiểu hoa viên nội viện Mộ Vi cung, chợt nghe tiếng mẹ con Doãn Tố Liên tranh chấp sau hòn non bộ.
“… Con không đi, không đi không đi!” giọng Thích Lăng Ba, “Lúc trước bảo võ công Tam sư huynh phế cả, kêu con tính toán chuyện khác là mẹ. Bây giờ mẹ thấy dượng tới, Tam sư huynh dần dần phục hồi, lại kêu con chạy tới xun xoe. Tam sư huynh là kẻ ngốc sao, cho phép mẹ tùy ý lừa gạt, muốn gần gũi thì gần gũi, muốn xa lánh là xa lánh!”
“Con bé này, con bướng bỉnh với ta cái gì, ta không phải là vì con à!” Doãn Tố Liên vội nói, “Nếu Úc Chi phế hết công lực, hết cỡ cũng chỉ làm một người phú quý rảnh rỗi ở Quảng Thiên Môn, con gả cho nó làm cái gì! Lúc trước ta với tỷ tỷ bàn nhau cùng quyết, trong lòng Úc Chi cũng rất rõ ràng, có gì mà lừa gạt hay không lừa gạt!”
“Dù sao con cũng không đi!” Thích Lăng Ba khóc nức nở, “Tam sư huynh từ nhỏ đã không thích con, con có kiên nhẫn lấy lòng anh ấy thế nào cũng chỉ nhận lại mỗi một gương mặt lạnh lùng. Lúc anh ấy bị trọng thương, con tổng cộng đi thăm hai chuyến, giờ lại muốn đang không có chuyện gì xáp tới, con không có da mặt dày vậy!”
Doãn Tố Liên kinh sợ: “Nha đầu chết tiệt kia, nhà họ Doãn ta kinh doanh mấy đời trong Tông môn, lẽ nào con muốn thấy vị trí Tông chủ phu nhân cứ thế uổng công rơi vào tay kẻ khác sao!”
“Năm đó mẹ từng đính hôn với họ Khâu, sau lại gả cho cha, giờ buộc con nịnh nọt Tam sư huynh, đều là vì chúng ta dở võ, chỉ có thể mượn tay hôn phu để duy trì quyền thế. Nếu năm đó mẹ với dì có bản lãnh như cô Thái Bình Thù, nếu giờ con có bản lãnh của Thái Chiêu, tự mình đã có thể kế tục vị trí Tông chủ, cần gì cứ phải phụ thuộc!”
Doãn Tố Liên giận dữ mắng mỏ: “Con nói nhăng gì đấy, lại dám chỉ trích trưởng bối!”
Thích Lăng Ba khóc: “Cũng vì ông ngoại không tốt, người đời đều nói ông ấy yêu thương con gái, thật ra là tận đáy lòng ông ấy xem thường phụ nữ, chưa từng nghĩ đến là nữ cũng có thể làm Tông chủ! Sau này gặp Thái Bình Thù, mới biết phụ nữ cũng có thể kỹ kinh thiên hạ đánh đâu thắng đó. Mẹ với dì nhìn ra tâm bệnh của ông ngoại, mới sinh khúc mắc trong lòng, thấy nhà họ Thái kia chỗ nào cũng không ổn, còn đem xui rủi của Thái Bình Thù khuyên bảo con, dắt con đi con đường giống như các người.”
“Nhưng nếu có thể giống Thái Bình Thù oanh oanh liệt liệt một thời như thế, cuộc đời sẽ rất đáng giá, sống ít đi vài năm có là gì!”
Doãn Tố Liên giận không nén được, bốp con gái một bạt tai.
Thích Lăng Ba bụm mặt, khóc lớn rời đi.
Thái Chiêu Phàn Hưng Gia trốn sau ngọn núi giả không dám cử động dù nhỏ. Doãn Tố Liên ngây người thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng đi ra.
Phàn Hưng Gia nhìn bóng lưng bà, khẽ nói: “Bản thân Doãn lão tông chủ là người thiên phú trác tuyệt, sao tư chất hai cô con lại kém chứ. Chẳng qua là vì Doãn lão phu nhân yếu đuối, hai lần sinh đều khó, khiến Thanh Liên phu nhân và Tố Liên phu nhân bẩm sinh yếu ớt, từ nhỏ nhiều bệnh. Ta cảm thấy Doãn lão tông chủ không phải là xem thường phụ nữ, là thật sự đau lòng hai con, không muốn các bà ấy chịu khổ.”
Thái Chiêu phỉ nhổ: “Anh còn không phải là nói nhảm hả. Tư chất kém luyện không xong võ học thượng thừa, so với người tư chất tốt nhưng người yếu ớt luyện không được võ học thượng thừa, có khác gì chứ. Nếu nói vậy, Thanh Liên phu nhân và Tố Liên phu nhân càng có lý do hận thù cô cô của em — các bà sinh thiếu tháng yếu ớt, cô của em thì lại khoẻ như vâm nhảy nhót tưng bừng, còn không đáng giận à!”
“Gì thì gì cô cũng nên đồng tình với sư mẫu một hai chỗ chứ.” Phàn Hưng Gia cười khổ.
“Em lại nghĩ khác.” Thái Chiêu gọn gàng dứt khoát, “Các bà ấy chỉ thấy giặc ăn thịt, không thấy giặc bị đánh. Cô của em dù có thiên phú tốt, song bản lãnh cả người cũng nào phải trên trời rơi xuống, là từng giờ từng phút bà tu tập có được, chịu khổ không ít. Em từ nhỏ đến lớn, trừ bệnh liệt giường, dù trời có phóng đao rơi cô cũng không cho phép em được lười biếng một ngày, nghĩ lại hẳn chính bà còn khắc khổ chăm chỉ hơn nữa. Giờ Lăng Ba sư tỷ nói dễ nghe thật, chứ cho chị ấy chịu khổ thật sự, không biết có thể chống nổi mấy ngày.”
Nhớ lúc còn bé bắt đầu tập nội công, để đả thông kỳ kinh bát mạch, sáu mươi bốn huyệt đạo lớn ngày đêm ê ẩm sưng đau đớn không ngừng, còn buộc phải ngưng thần tĩnh khí, dẫn nội lực tấn công kinh mạch quanh người, rất dễ tẩu hỏa nhập ma. Lúc ấy cô đau đến cắt nát môi, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, ngủ cũng không nổi. Cô cô tình nguyện trắng đêm không ngủ ôm cô, cũng không chịu cho cô dừng lại nghỉ một chút.
Trải qua đại kiếp này, Thái Chiêu càng trải nghiệm được dụng tâm của cô mình.
Lần này quay về cô rõ ràng phát hiện thái độ của cả đám bên cạnh thay đổi, cũng không phải là nâng cao giẫm thấp, mà trước đó cô chỉ là một ‘đứa trẻ’, giờ đã là ‘người lớn’ có thể tham dự bàn bạc chuyện quan trọng.
Giang hồ không phải thế ngoại đào nguyên, mà là chỗ mạnh được yếu thua nói chuyện bằng bản lãnh. Năm đó Thanh Phong quán từng danh chấn một phương, nhưng sau khi bị Đoạn Cửu Tu tàn sát hầu như không còn, đại đa số kiểu như Doãn Đại cũng chỉ là ‘bàn bạc kỹ hơn, lấy đại cục làm trọng’ thôi, ngoại trừ Thái Bình Thù, còn ai ra mặt thay họ.
Gia thế hoàn toàn đúng là có thể khiến cậu được coi trọng mấy phần, song cuối cùng vẫn phải nhờ vào bản thân mình tự đứng lên.
“Ôi, Lăng Ba sư muội cũng chỉ là không lựa lời mà nói. Đừng nói phận gái, cộng cả đàn ông lẫn đàn bà lại, người như Thái nữ hiệp thiên hạ có thể có mấy người? Trên đời vẫn là người tầm thường chiếm đại đa số. Người bình thường sống cuộc sống bình thường, tự mình hiểu lấy, cũng nào có gì không tốt. Tâm bệnh của sư mẫu sư muội là…”
Phàn Hưng Gia không nói tiếp, song Thái Chiêu biết ý hắn.
Vấn đề của chị em Doãn thị không phải là võ công không đủ, mà là muốn duy trì địa vị và quyền thế khi năng lực bản thân không phù hợp. Doãn Thanh Liên chí ít còn cố kế mưu trí, còn Doãn Tố Liên đến điểm ấy cũng bình thường vô cùng. Nếu các bà dựa vào vị hôn phu mình yêu thương lựa chọn, với uy quyền sót lại của Doãn lão tông chủ, cũng có thể trải qua cuộc sống giàu có yên vui.
Phàn Hưng Gia vừa lắc đầu vừa thở dài, đề nghị, “Sư mẫu hiện lòng đang loạn, nói không chừng còn đang đi rộn trong vườn, chúng ta từ cửa sau vòng vào trong phòng đi, tránh đụng phải bà ấy.”
Thái Chiêu đồng ý.
Ai ngờ hai người vừa vào gian phòng, nghe thấy tiếng Doãn Tố Liên nói chuyện với Thích Vân Kha.
“… Ta nói với ông chuyện của Lăng Ba và Úc Chi, ông lôi ra chuyện này với ta để làm gì! Năm đó ông nhận lời với cha và chị ta thế nào, ông quên rồi sao?!” giọng Doãn Tố Liên vừa cao vừa chói tai.
“Ta không quên.” Giọng Thích Vân Kha trầm thấp, “Ta nhận lời sư phụ phải chăm sóc bà thật tốt, không để bà chịu một chút xíu tủi hổ, ta không nuốt lời. Ta cũng nhận lời chị bà, phải vun trồng Úc Chi thật tốt, ta cũng không nuốt lời. Nhưng còn chuyện hôn nhân của Lăng Ba và Úc Chi, cũng nên để chính chúng nó tình nguyện mới phải, nếu chúng nó đều không có ý với nhau, chúng ta cưỡng chế ép chúng lấy nhau thì còn ý nghĩa gì.”
“Cái gì mà không có ý với nhau?! Từ nhỏ Lăng Ba đã hâm mộ Úc Chi, là Úc Chi trong lạnh ngoài lạnh mặt lạnh lời cũng lạnh, mới làm nó đánh trống lui quân! Úc Chi nghe lời người sư phụ là ông còn hơn cả nghe anh rể ta, ông còn không thể khuyên bảo nó à?! Ta thấy ông đang chìa hai tay bàng quan, chả nhẽ Lăng Ba không phải con gái của ông!”
“Chính là vì Lăng Ba là con của ta, ta mới hy vọng sau này nó mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, chứ không phải vì vị trí Tông chủ phu nhân mà chọn sai nhân duyên!”
Trong phòng bỗng yên tĩnh lại, sau một hồi lâu, Doãn Tố Liên mới nói: “Ông, ông có ý gì. Có phải Khâu sư… Khâu Nhân Kiệt đã nói gì?”
Thích Vân Kha nói: “Anh ta không hề nói gì, đến chết cũng không nói một câu.”
“Anh, anh ấy đã chết?” Doãn Tố Liên run giọng.
“Ngay hôm qua, anh ta lừa lúc cha của Úc Chi muốn cung khai nội tình Ma giáo, thừa cơ tự vận.”
Doãn Tố Liên lảo đảo ngã ngồi, trước mắt nước ngân ngấn, hiện ra thiếu niên thanh tú thích cười hai mươi năm trước, người thiếu niên dịu dàng vì bà gỡ tổ chim hái nụ hoa cưng chìu bà muốn gì được đó.
Anh ấy luôn rất tốt với bà, nhưng bà cứ luôn chê anh ấy không đủ siêu quần bạt tụy, trước thì lưu luyến Chu Trí Trăn mặt mũi tuấn tú võ nghệ cao cường, sau thì lấy Thích Vân Kha sắp tiếp nhận ngôi vị.
Thích Vân Kha thấp giọng nói: “Ta không có ý gì khác. Ta đã sai người chôn Khâu sư huynh phía sau núi, bà có rảnh đi tế bái chút. Coi như anh ấy có lỗi với người trong cả thiên hạ, cũng không đụng tới bà. Nếu anh ấy có chủ tâm làm nhục bà, sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần cự tuyệt bà ngoài cửa. Gian tế chân chính, dù là giả, cũng phải xấn lấy một hai gần bà. Anh ấy vì bảo toàn thanh danh của bà, chết sống không muốn để bà tiếp cận, mới để Úc Chi nhìn ra sơ hở.”
Doãn Tố Liên mất hồn mất vía rời đi.
Thái Chiêu và Phàn Hưng Gia rất xấu hổ, trong lúc vô tình nghe chuyện riêng tư của sư phụ sư mẫu, giờ phút này bọn hắn đi đâu chạy đâu đây.
“Hai đứa con ra đây đi.” Ai ngờ Thích Vân Kha một câu moi ra hành tung hai người.