Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 70

Thật khéo

Phòng ngủ tinh xảo ấm áp, cả tịnh thất đều là hơi nước nóng, còn phòng khách phía ngoài thanh nhã khô ráo, hai phòng cách nhau bằng một tấm bình phong ba tấm bằng ngọc thạch hoa văn mây trời khí thế bàng bạc.

Thái Chiêu đang mơ màng buồn ngủ ngâm người trong thùng nước, trong thoải mái bất giác thở dài: “Sao lần nào ta đi tắm ngươi cũng nhất định phải ngồi bên ngoài vậy? Thanh danh của ta còn cần hay không.”

Mộ Thanh Yến ngồi bên bàn thưởng thức chung trà bằng sứ trắng thủy mặc, “Thanh danh của Phong Tiểu Chiêu cô nương thì liên can gì đến Tiểu Thái nữ hiệp cô.”

Thái Chiêu ngồi thẳng dậy: “Ồ, giờ ta tên Phong Tiểu Chiêu rồi hả, vậy Phong Tiểu Hàm thì sao.”

“Phong Tiểu Hàm đã bỏ thân ở núi tuyết rồi.”

“Còn Tam sư huynh? Anh ấy cũng là người của sáu phái Bắc Thần, nghênh nghênh ngang ngang nán lại ở tổng đàn Ma giáo không hay cho lắm.” Thái Chiêu nhớ tới.

Trên tay Mộ Thanh Yến khựng lại, chậm rãi buông chung trà, “Thì gọi Phong Tiểu Tam là được, sau này cô gọi hắn ta là Tam ca, đỡ phải gọi Tam sư huynh lỡ việc.”

Thái Chiêu suýt thì trợt ngã trong thùng tắm, “Phong Tiểu Tam khó nghe quá. Phải rồi, ông ngoại ảnh là Doãn Đại Lão Tông chủ, mẹ là Thanh Liên phu nhân, vậy thì kêu Thanh Ngọc đi.”

“Hừ hừ, đặt tên không tệ hen.” Mộ Thanh Yến ngứa răng.

Thái Chiêu chột dạ, vội nói: “Đúng rồi, ban nãy ngươi nói lệnh đường đang ở trong ngôi nhà này, ngươi dự tính thế nào?”

“Không làm gì hết.” Mộ Thanh Yến thầm biết là cô bé muốn đổi chủ đề, cũng không vạch trần cô, “Ta đã nhận lời với cha phải trông nom cả quãng đời còn lại của bà ta, vậy thì sẽ trông nom bà ấy cả quãng đời còn lại. Chờ chỉnh đốn xong vây cánh Nhiếp Đề, tìm cho bà ta một chỗ sạch sẽ thoải mái vào ở, có ăn có uống có kẻ hầu hạ, có điều tôn phu nhân đừng nghĩ sẽ khoe khoang uy phong của Giáo chủ Thái phu nhân.”

Nhi tử còn quản cả gọi chuyện mẹ ruột là tôn phu nhân, bản thân nó đã là một câu chuyện cũ.

Thái Chiêu nhẹ than, “Mẫu không từ tử bất hiếu, thiên đạo qua lại, cuối cùng cũng có báo đáp. Mười mấy năm qua lệnh đường chẳng quan tâm tới ngươi, cũng nên có kết cục này.”

Mộ Thanh Yến dùng đầu ngón tay đỡ lấy tâm chung trà, quay nó từng vòng từng vòng quanh ngón tay, “Cũng không thể nói là chẳng nghe chẳng hỏi gì đến ta — ban đầu Nhiếp Đề đối với bà ta chẳng tệ, sau đó yêu đương phai nhạt, đổi lại đối xử tốt hơn với Lý Như Tâm phu nhân đã cưới lúc đầu. Cũng khó trách, Nhiếp Đề đã lớn tuổi, chỉ mỗi Lý phu nhân sinh được một đứa con trai, xét trên phần Nhiếp Tư Ân thì lão ta cũng phải đối với vợ chính khá hơn chút.”

“Thế là tôn phu nhân ngàn linh trăm lợi lại nhớ đến ta, Lễ Tết thường tặng quà cho ta. Lượn quanh một vòng, phát hiện đàn ông không đáng tin cậy mới nhớ tới con mình.” Giọng đầy chế giễu gay gắt.

“Sao mà bà ấy… còn mặt mũi nào?” Thái Chiêu khó tưởng tượng nổi.

Mộ Thanh Yến nhìn qua tấm bình phong, “Bà ta nói rằng mình bị ép buộc không biết phải làm sao, vì để ta sống mới cố ý giả vờ chẳng quan tâm đến ta, để Nhiếp Đề coi thường ta.”

Thái Chiêu nghẹn ngào: “Là thật sao?”

“Ngụy biện thôi, không chữ nào là thật.” Mộ Thanh Yến cười, “Bác Thành ở ngay đỉnh Hoàng Lõa trong dãy Hãn Hải, dù cho bà ta không muốn tự mình trông nom ta, chỉ cần sau khi Nhiếp Hằng Thành chết sai người đưa chút tin, hoặc thả chút phong thanh ra ngoài, với võ công của bác Thành, lúc cung Cực Lạc đang rối ren ấy đem ta đi thật là dễ như trở bàn tay ― bà ta thật sự đã quên rằng mình còn có đứa con trai, trong lòng chỉ có mỗi chuyện nối lại tình xưa với Nhiếp Đề, tiếp tục cuộc sống vinh hoa phú quý của mình thôi.”

Trưởng bối bên cạnh Thái Chiêu, là Thái Bình Thù khẳng khái phóng khoáng, là Ninh Tiểu Phong đơn thuần tươi tắn, người quang minh lỗi lạc không thể nào tưởng tượng nổi một kẻ ích kỷ đê hèn có thể đáng xấu hổ bực nào, tựa như băng lạnh mà côn trùng mùa hè không thể nói.

Cô lắc đầu, không nói.

Mộ Thanh Yến: “Bốn năm trước gia phụ qua đời, ta rời đỉnh Hoàng Lão, tham dự giáo vụ, có người nhảy ra khuyên ta và tôn phu nhân nên mẹ con hòa thuận, cốt nhục gần gũi, thế là ta tiễn hắn đi gần gũi hòa thuận với Diêm Vương luôn.”

Thái Chiêu dựa vào vách thùng đăm đăm nhìn lên nóc nhà: “Nếu ta nói là đáng đời, có phải không giống một kẻ danh môn chính phái lắm không.”

“Cô vốn là nội ứng Ma giáo trà trộn vào sáu phái Bắc Thần mà.” Mộ Thanh Yến xụ mặt nín cười, “Tóm lại sau này cô phải đối xử ta tốt hơn chút, đừng có ngày ngày phát cáu với ta!”

“Ta ngày ngày phát cáu ngươi hồi nào!” Thái Chiêu thấy rất oan uổng, “Với cả, cô của ta nói trên đời này phần lớn là người cha không có lương tâm và người mẹ ngậm đắng nuốt cay, ngươi là một thí dụ hiếm có đó.”

Cô suy nghĩ chệch đi, nói tiếp, “Thật ra Tam sư huynh cũng không dễ dàng, từ nhỏ đã bị đưa lên Thanh Khuyết Tông, chưa đến mười tuổi Thanh Liên phu nhân đã qua đời, ôi, cũng thật đáng thương.”

Mộ Thanh Yến đập bàn, “Mẹ mất sớm với mẹ là đồ lòng lang dạ sói cũng có thể tính là một à! Cứ ba câu thì hễ cô không nhắc đến Tống Úc Chi là khó chịu phải không!”

Thái Chiêu cũng dùng sức đập lên mặt nước: “Lúc ngươi uống Tuyết Liên đan của người ta thì bảo thiếu người ta một ân huệ, giờ thì người ta tới cửa đòi ơn huệ thì giở sắc mặt này, ngươi mới là mỗi ngày mỗi phát cáu với ta thì có!”

Mộ Thanh Yến bốc lửa trong lòng, đứng dậy vung tay áo, bình phong bằng ngọc thạch rầm rầm đổ xuống.

Thái Chiêu bèn nhanh chóng chìm người xuống nước, “Ngươi muốn làm gì?!”

Mộ Thanh Yến đứng trước thùng tắm, thẳng như núi ngọc, mắt đầy lạnh lẽo, đâu còn dáng vẻ nói cười ấm áp ban nãy.

Hắn nói: “Hôm nay ta nói rõ với cô nhé. Cô ngàn dặm đến tìm ta, ta vui mừng cực kỳ, còn vui hơn cả làm thịt Nhiếp Đề nữa, nhưng cô đi chung với Tống Úc Chi tới đã làm ta mất hứng đó! Ta thiếu họ Tống một ơn huệ, lúc nào hắn đến đòi ta cũng nhận cả, nhưng hễ từ trong miệng của cô thì không được!”

Tuy đối với mặt hàng âm tình bất định hỉ nộ vô thường này Thái Chiêu đã sớm lĩnh giáo, nhưng hiện giờ thấy hắn trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cô vẫn bị dọa phát khiếp, núp dưới nước không dám nói câu nào.

Mộ Thanh Yến nhìn cô gái chỉ lộ cái đầu trên mặt nước chằm chằm, lời lẽ càng thêm sắc bén, “Diễn xuất của tiện nhân ta gặp đã nhiều, người muốn lừa ta đều đã chết sạch! Nếu cô có ý với Tống Úc Chi thì hãy dứt khoát giơ tay lên đừng có quan tâm đến sống chết của ta, đừng có lúc thì quan tâm đầy đủ, lúc lại muốn phủi sạch. Nếu mà cô muốn bắt cá hai tay, ta sẽ…”

Tuy là nói Thái Chiêu thầm hô oan uổng trong lòng, song lúc này cũng không nhịn được hiếu kì giương mắt, “Thì ngươi sẽ thế nào?”

“Ta sẽ đi tìm cái chết!”

“Thiệt hả?!” Thái Chiêu thật muốn cười.

Mộ Thanh Yến khảy đỉnh mày, hung ác nói: “Trước khi chết sẽ kéo theo cô!”

Thái Chiêu bị quát rúc thẳng xuống đáy nước.

Cửa lớn rào rào bị đẩy ra, sau đó rầm một tiếng mạnh đóng lại.

Mộ Thanh Yến trầm mặt, oán hận sải bước nhanh ra ngoài, hai chủ tớ Du Quan Nguyệt đang chờ ở chỗ bậc thang cách đó hai chục bước. Vẻ mặt Mộ Thanh Yến chẳng lành: “Các người đứng đây làm gì?”

Du Quan Nguyệt nở nụ cười làm vui: “Chỗ đây chỉ là chỗ chuẩn bị công phạt tạm thời, khắp chốn đơn sơ, Phong cô nương mệt nhọc nhiều ngày, ti chức muốn đến để Tinh Nhi hầu hạ nàng ấy rửa mặt chải đầu.”

Giọng Mộ Thanh Yến hơi dịu lại: “Anh nghĩ thật chu đáo, đi đi, ngâm nữa cổ nhăn nheo thành bà lão nhỏ mất!”

Du Quan Nguyệt huých Tinh Nhi một tí, Tinh nhi lập tức rụt cổ lại bước qua.

Thấy Tinh Nhi biến mất sau cửa, Mộ Thanh Yến nín thở, “… thiếu hiệp Đại Thanh Ngọc cùng đi chung với Chiêu Chiêu hiện giờ đang ở đâu.”

Du Quan Nguyệt hồi bẩm: “A, vị đó đó hả, Đại thiếu hiệp vẫn chẳng chịu xưng tên, thuộc hạ thấy hắn cũng đầy mệt mỏi nên đã sắp vào chỗ sương phòng lớn nhất phía Tây kia, đã dọn nước nóng đồ ăn còn tắm rửa giặt đồ, cho lão bộc thay đệm chăn hoàn toàn mới rồi đặt chậu than…”

Mộ Thanh Yến nghiêng liếc mắt: “Lai lịch tên Đại Thanh Ngọc này không rõ, anh với hắn cũng chưa từng gặp mặt, sao ân cần thế? Chả lẽ thấy người ta tuổi trẻ anh tuấn nên coi trọng rồi?”

Du Quan Nguyệt suýt thì sặc nước bọt chết, khoát tay lia lịa: “Không có không có, chắc chắn là không có! Thiếu Quân chớ hiểu lầm, thuộc hạ tuyệt đối không có tật xấu như Hùng Thiên Cân!”

“Thế thì tại sao?”

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc thể hiện tài hoa kinh người của mình rồi, Du Quan Nguyệt hít sâu một hơi, bắt đầu phát huy: “Thiếu Quân, lai lịch Đại thiếu hiệp ra sao cũng không quan trọng, quan trọng là Phong cô nương rất xem trọng hắn…”

Thấy sắc mặt của Chủ Quân lại sắp chuyển màu đen sì, y vội nói tiếp, “Đương nhiên cũng chỉ là một tí ti ‘xem trọng’, dù là thế nào cũng không thể sánh với tình cảm của Thiếu Quân và Phong cô nương.”

Mộ Thanh Yến bắt bẻ: “Ồ, sao mà anh có thể nhìn ra được nhỉ?”

Du Quan Nguyệt ra vẻ kinh ngạc: “Chuyện ấy không phải kẻ sáng suốt đều có thể nhìn ra à? Tuy là nói Phong cô nương có võ nghệ cao cường, nhưng xét thấy lại là một cô kiều nữ chưa rành chuyện giang hồ. Tuổi còn nhỏ như thế, không có kinh nghiệm từng trải, mà chỉ vì lo lắng cho an nguy của Thiếu Quân đã ngàn dặm vạn dặm chạy tới, đâm đầu vào vùng đất hiểm ác như dãy Hãn Hải này, ôi chao người ngoài cuộc như thuộc hạ đây còn thấy nóng ruột cả — tình cảm này mà còn chưa sâu sắc thì tình cảm nào mới tính là sâu sắc nữa?!”

Sắc mặt Mộ Thanh Yến dịu xuống, ngoài miệng lại nói: “Cũng không thể nói vậy, Đại Thanh Ngọc với Chiêu Chiêu dù sao thì cũng là đồng môn.” ― nhưng bọn hắn mới là cùng trải qua sinh tử.

Hắn cất bước đi xuống thang lầu.

Du Quan Nguyệt nhắm mắt theo đuôi bên canh: “Thì chính là vì thế nên thuộc hạ càng phải tiếp đãi Đại thiếu hiệp thật tốt mà. Thiếu Quân ngài nghĩ xem, nếu Đại thiếu hiệp bị đối xử khắt nghiệt, Phong cô nương sẽ thương tiếc hắn, một khi thương tiếc hắn sẽ sinh lòng oán trách Thiếu Quân, mà sinh lòng oán trách với Thiếu Quân sẽ càng gần gũi với Đại thiếu hiệp, mà càng gần gũi sẽ…”

“Đi.” Mộ Thanh Yến tức giận cắt lời, “Chớ nói hươu nói vượn, nào có chuyện huyễn hoặc đó.”

Du Quan Nguyệt kéo dài giọng: “Bộ Thiếu Quân chưa nghe câu ‘Vì thương xót sinh yêu’ ư?”

Trong lòng Mộ Thanh Yến khẽ động, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: “Ta thấy anh rảnh đến hoảng rồi.” Lập tức phất tay áo đi.

Đưa mắt nhìn Mộ Thanh Yến đi về phía Tây xa xa, Du Quan Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt sau lưng, thiếu nữ vừa tắm xong tươi mát động lòng người, vừa thấy đã quên đi thế tục, chỉ có sắc mặt là không quá hiền hòa.

Du Quan Nguyệt tươi cười nghênh đón, chắp tay: “Chào Phong cô nương, nha đầu Tinh Nhi kia hầu hạ hợp ý chứ?”

Thái Chiêu ậm ờ nói: “Tinh Nhi rất cẩn thận ổn thoả, rất tốt.”

“Đã là thế, sao nhìn mặt Phong cô nương phát giận thế? Nếu Tinh Nhi hầu hạ không tốt, Phong cô nương tuyệt đối đừng bao che cho cô ta, cứ nói Quan Nguyệt, Quan Nguyệt nhất định sẽ xử phạt cô ta thật phù hợp!” Du Quan Nguyệt đầy lo lắng.

Thái Chiêu bực bội: “Đã nói Tinh Nhi hầu hạ rất tốt, anh đừng đoán mò nữa! Ta không vui là vì Mộ Thiếu Quân của các anh, hắn còn gọi ta là tiện nhân!”

Du Quan Nguyệt kinh hãi (lần này không phải giả vờ): “Thiếu Quân dám vô lễ với cô nương thế á?!”

Thái Chiêu ngẫm nghĩ: “Cũng không phải trực tiếp mắng ta tiện nhân, mà hắn nói tiện nhân đóng kịch hắn đã gặp nhiều, rồi đùng đùng quở trách ta một đỗi, không phải là vòng vèo bảo ta tiện nhân sao! Ta không ở nữa, ta đi!”

“Đừng đừng đừng! Phong cô nương yên tâm chớ vội, xin nghe Quan Nguyệt một lời.” Du Quan Nguyệt khoát tay lia lịa, “Thiếu Quân bọn ta thật không dễ dàng mà, Tôn phu nhân… Ôi…” Vừa nói hốc mắt đã đỏ quạch.

Thái Chiêu bị người này nói đến chảy nước mắt giật mình, “Ê ê anh đừng khóc, ta, ta đã nghe chuyện Tôn phu nhân rồi.”

Du Quan Nguyệt thở dài, “Người ta nói thiên hạ không có cha mẹ nào là không phải, nhưng mà Tôn phu nhân kia thực sự quá không giống ai. Mấy năm đó, bà ấy thấy Nhiếp Đề coi trọng con trai một, mà bà thì từ đầu đến cuối không sinh được nữa, ấy thế mà… ấy thế mà…”

“Anh nói cho rõ ràng xem nào, đừng nói một nửa chừa lại một nửa chứ.” Thái Chiêu thúc giục.

Du Quan Nguyệt bắt lấy cảm xúc vừa đúng, “Thế mà Tôn phu nhân lại bảo Thiếu Quân là cố nhục của Nhiếp Đề, quả là khinh người quá đáng, thật sự là chà đạp mặt phụ thân của Thiếu Quân xuống đất rồi!”

Thái Chiêu choáng váng: “Còn hung ác hơn là viết trong thoại bản rồi…”

“May mà Thiếu Quân càng lớn càng giống cha, sau mười tuổi hai cha con cứ như tạc ra từ một tượng, mấy tin đồn kia mới dần dần biến mất.” Du Quan Nguyệt đấm ngực dậm chân, rất giống như kẻ suýt bị đội nón xanh kia chính là mình.

Thái Chiêu lẩm bẩm: “Hèn gì lúc đó hắn nói ‘Vị trưởng bối kia’ ích kỷ bỉ ổi thật đáng xem thường, thì ra còn có chuyện này. Lẽ nào Tôn phu nhân không nghĩ xem nghe tin đồn đó, một đứa con nít mới mấy tuổi đầu có bao nhiêu khó xử bao nhiêu sợ hãi à?”

Nói khó nghe hơn chút, nếu Mộ Thanh Yến thật sự là cốt nhục của Nhiếp Đề, mà Nhiếp Đề cũng đã có đứa con dòng chính, nói vậy Mộ Thanh Yến là đứa con riêng huyết thống không rõ ràng thì có thể có địa vị gì chứ?

Người đàn bà Tôn Nhược Thủy này thật chỉ hoàn toàn biết lo cho mình, không thèm để ý cho ai khác mà.

“Anh tên là gì?” Thái Chiêu chợt hỏi.

Du Quan Nguyệt khẽ giật mình xong vội nói: “Ti chức họ Du, tên Quan Nguyệt.”

“Được rồi, Du Quan Nguyệt, lần sau muốn nói gì thì cứ nói, đừng có rơi nước mắt, giả lắm, ta nhìn muốn quáng mắt.”

Du Quan Nguyệt há miệng, “Chuyện chuyện chuyện này, Phong cô nương hiểu lầm rồi, ti chức, ti chức…”

Thái Chiêu mỉm cười: “Đừng lắm lời nữa, ta là xem kịch mà lớn mà, khóc thật hay khóc giả nhắm mắt lại ta còn có thể phân biệt được kìa.”

Cô lại nói, “Nhưng mà, ta tin mấy lời anh mới vừa nói kia đều là thật. Vì liên can đến Mộ Thiếu Quân, anh sẽ không to gan đến mức dựng lên chuyện của hắn.”

Một hơi Du Quan Nguyệt vừa treo lên, lại thả xuống lại.

Thái Chiêu: “Giờ thì, nói cho ta biết Thiếu Quân nhà anh đi đâu rồi?”

Du Quan Nguyệt không dám tiếp tục khinh thường tiểu cô nương trước mặt, vội nói: “Dù Thiếu Quân không nói, nhưng ta đoán là ngài đã đi gặp Đại thiếu hiệp sư huynh của cô nương.”

“Tốt quá, chỉ đường đi.”



Lúc Thái Chiêu đẩy cửa bước vào, Mộ Thanh Yến vừa nghe Tống Úc Chi nói xong suy đoán về Tử Ngọc Kim Quỳ.

Hiện giờ hắn đang đổi lại một gương mặt khác, thanh tao nho nhã, ngôn từ có lễ, cứ như một chủ nhân nhiệt tình tiếp đãi khách — chỉ mỗi nụ cười trên mặt giả tạo muốn chết, có điều ngoài Thái Chiêu cũng không ai nhìn ra được.

“Ồ, Chiêu Chiêu tới rồi, là sợ ta ăn Tam sư huynh nhà cô à.” Mộ Thanh Yến cười lạnh run.

Thái Chiêu không muốn đếm xỉa tới tên điên này, đến ngồi thẳng vào bên bàn: “Tam sư huynh, anh đã kể hết chuyện Tử Ngọc Kim Quỳ rồi ạ?”

Tống Úc Chi gật đầu, “Nói cả rồi. Mộ Thiếu Quân đang hỏi tác dụng của Tử Ngọc Kim Quỳ.” Y nghiêm túc ngay thẳng từ nhỏ, bèn một năm một mười thẳng thắn, “Thật ra U Minh hàn khí cũng không khó giải, chỉ cần lấy nội lực chí dương chí cương đánh vào kinh mạch, sẽ có thể trừ diệt được hàn độc U Minh hàn khí để lại― nhưng mà khó là khó ở chỗ ấy.”

“Đường bá phụ của ta đã bị tổn thương ở bước ấy. Ông ấy mời mấy trưởng bối trong nhà nội lực cao thâm đồng loạt vận công đả thông kinh mạch cho ông, cuối cùng, hàn độc của U Minh hàn khí đã được khử, nhưng ông ấy lại bị đan điền tích nóng quá mức, vài luồng nội lực tương xung tương khắc. Đường bá phục dốc hết toàn lực ức chế không được, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết.”

“Ta đã tỉ mỉ nghiên cứu điển tịch, phát hiện Tử Ngọc Kim Quỳ vừa có thể hóa giải kiếp nạn này, sau khi trừ đi U Minh hàn khí sẽ từ từ dẫn chân khí dư thừa ra khỏi đan điền, vậy sẽ có thể không ngại. Nếu ta đoán không sai, nhiều năm trước nữ hiệp Thái Bình Thù đã trị thương giúp Thạch Nhị hiệp bằng cách ấy.”

Thái Chiêu rầu rĩ nói: “Nói là nói vậy, chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của Tam sư huynh, không biết có thông suốt không.”

“Thử xem sẽ biết.” Mộ Thanh Yến nhíu mày, “Nhưng phải chờ diệt xong Nhiếp Đề, hiện giờ lão còn đang chiếm cung Cực Lạc, ta không thể lấy Tử Ngọc Kim Quỳ được.”

“Đã vậy, nếu Mộ Thiếu Quân không giận, tại hạ nguyện giúp Mộ Thiếu Quân một chút sức lực, nhanh chóng trừ hạ Nhiếp Đề.” Tống Úc Chi chắp tay.

Mộ Thanh Yến khẽ cười, nảy ra ý hay: “Ta còn cho rằng sáu phái Bắc Thần mấy người đặc biệt tình nguyện để Nhiếp Đề tiếp tục làm Giáo chủ chứ. Có một tên bỏ đi vậy, mười mấy năm qua sáu phái Bắc Thần chẳng những gió êm sóng lặng, mà còn không ngừng khuếch trương thế lực. Sao hả, giờ Tống thiếu hiệp vì khôi phục nội lực, không màng thiên hạ đại cục nữa rồi?”

Thái Chiêu cúi đầu cắn môi, nhịn không cãi giúp Tống Úc Chi, tránh chọc tức tên điên này nữa.

Nào ngờ Tống Úc Chi không chút khó xử, ngược lại nghiêm túc giải thích: “Đúng như lời Mộ Thiếu Quân, không chỉ sáu phái Bắc Thần mà võ lâm chính đạo khác cũng đều tình nguyện để Nhiếp Đề tiếp tục làm Giáo chủ, ta cũng vậy. Nhưng mà, từ lúc bước vào dãy Hãn Hải cho tới giờ, ven đường đều thấy những tình cảnh thảm không kể xiết.”

“Năm đó Nhiếp Hằng Thành vì tu luyện ma công tàn sát vô số võ lâm cao thủ, giết người xong tiện tay luyện thi thể thành thi khôi nô, tuy hành vi tàn bạo nhưng đến cùng cũng là luyện người chết. Huống hồ một bộ thi khôi nô luyện thành cũng chỉ có thể dùng một năm, sau đó từ từ thịt rửa xương nát, hóa thành bùn, do đó Nhiếp Hằng Thành cũng không coi trọng công dụng thi khôi nô mấy.”

“Ai biết rằng Nhiếp Đề này tài sơ đức cạn, không dám trọng dụng bất kỳ kẻ nào có năng lực, để duy trì cục diện đã cứ thế luyện một số lượng lớn người còn sống thành thi khôi nô, cho lão sai sử. Lão ta không dám trêu chọc đến môn phái ngoài Giáo, bèn ra tay với dân chúng dưới trướng mình, thật sự bạo ác tàn độc, thần nhân cùng căm phẫn. Gian tặc như thế, chưa diệt trừ sao có thể yên cho được.”

“Sáu phái Bắc Thần không thể vì yên bình chính mình mà để dân chúng vô tội bị giết hại ― dù có là bá tính của dãy núi Hãn Hải đi nữa. Chờ khi trở về ta sẽ báo lại tình hình cho tôn trưởng, ta tin rằng sư phụ và các vị trưởng bối cũng sẽ tán thành cách làm của Úc Chi.”

Tuy nói đầy bình thản nhưng từ chữ đầy khí phách.

“Tam sư huynh, anh nói đúng lắm!” Thái Chiêu nghe xong cặp mắt sáng rực, “Nhưng mà, chuyện hồi bẩm trưởng bối chúng ta vẫn nên thương lượng…”

Chua loét tứa ra trong lòng Mộ Thanh Yến, ngoài mặt vẫn đơ đơ: “Nếu không phải Nhiếp Đề luyện chế thi khôi nô? Loại trừ Nhiếp Đề, đổi lại một vị Tân Giáo chủ hỉ nộ vô thường là ta, Tống thiếu hiệp còn tình nguyện giúp chút sức lực chứ.”

Tống Úc Chi nghiêm nghị: “Úc Chi tình nguyện công lực phế hết, kiếp này về quê cày ruộng.”

“Tam sư huynh!” Thái Chiêu thật cảm động, ý kính ngưỡng lộ rõ trong lời, “Anh đến Lạc Anh Cốc bọn tôi đi, ở đấy bốn mùa như xuân, thích hợp cho ẩn cư làm ruộng nhất!”

Giữa mày Mộ Thanh Yến đầy u ám: “Đến gì mà đến, người ta có hôn thê rồi, đến phiên cô thu xếp đất cày ruộng à!”

Quát nhẹ cô gái xong, hắn quay đầu lại cười giả lả, “Nói lại chút, Tống thiếu hiệp vẫn còn chưa giải trừ hôn ước, thật làm cho ta hết sức ngạc nhiên. Ta nghe người ta nói, từ sau khi huynh trúng U Minh hàn khí, Thích đại tiểu thư càng thêm vắng vẻ huynh, mà còn cùng Đới thiếu hiệp đi về có đôi.”

“Ta biết.” Tống Úc Chi thản nhiên nói, “Lăng Ba không chỉ là sư muội của ta, mà còn là biểu muội, có không làm được vợ chồng ta cũng không hy vọng cô ấy chịu tiếng xấu ‘lúc ta nguy khốn giải trừ hôn ước. Đợi sau này ta phục hồi như trước, tự ta sẽ bẩm báo sư phụ, giải trừ hôn ước. Tội danh giải trừ hôn ước đó, mình ta gánh chịu là đủ.”

“Tam sư huynh thật là một người quân tử.” Thái Chiêu càng thêm kính nể.

Mộ Thanh Yến xụ mặt, “Ta cho rằng Tống thiếu hiệp vẫn nên sớm giải trừ hôn ước mới phải…”

“Hôn ước người ta chừng nào muốn giải trừ mắc mớ gì tới ngươi!” Thái Chiêu không thể nhịn được nữa.

Mộ Thanh Yến giễu lại, “Cô không cần bảo vệ chặt chẽ thế, Tống thiếu hiệp vừa có kinh nghiệm giang hồ vừa có tiền, cô đi theo huynh ấy cả một quãng đường, sao mà bữa no bữa đói như gia nhập Cái Bang thế!”

Thái Chiêu cố sức giải thích: “Quanh dãy Hãn Hải đầy hoang vu, có bạc cũng đâu có chỗ mua!”

“Là ta lo lắng không chu toàn, để Chiêu Chiêu sư muội chịu khổ.” Tống Úc Chi khi xin lỗi cũng ngẩng đầu nhìn thẳng, rất ư lỗi lạc.

Mộ Thanh Yến còn định nói, Thái Chiêu nhanh nhẹn ngắt lời, “Vết thương của Tam sư huynh chưa lành cần nghỉ ngơi, chúng ta nên cáo lui trước!” Nói xong vội vội vàng vàng kéo hắn rời đi, trước khi đi vẫn không quên đóng cửa giúp Tống Úc Chi.

Hai người dùng dằng đi hai ba chục bước, Mộ Thanh Yến giận vung tay áo, dừng lại nói, “Cô kéo ta ra làm gì, sợ ta tức chết Tống Úc Chi à?”

“Đừng đùa nữa, ta là sợ ngươi bị Tam sư huynh tức chết!” Hai tay Thái Chiêu chống nạnh, “Tam sư huynh tâm vô bàng vụ*, quang minh lỗi lạc, ngươi nói gì cũng chẳng làm khó được anh ấy, đổi lại làm mình tức chết, cần gì chứ!”

Mộ Thanh Yến cười lạnh liên tục, “Giỏi giỏi giỏi, giỏi cho một câu tâm vô bàng vụ, quang minh lỗi lạc, còn ta thì âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, tính tình nóng nảy, thi thoảng còn phát điên, Thái nữ hiệp thôi thì vẫn nên cùng Tam sư huynh có chung chí hướng với cô mau mau rời đi đi! Chờ ta thu xong kho tàng của cung Cực Lạc, sẽ tự dâng Tử Ngọc Kim Quỳ đến trên tay các người! Ở đây ô uế, không giữ được các người!”

(*) chuyên tâm, không đeo đuổi gì khác trong lòng.

Thái Chiêu giận run cả người, tiện tay quơ lấy một bình hoa chưng trên bàn trà cao ném vào sau lưng Mộ Thanh Yến, “Cái tên vô liêm sỉ này! Đi thì đi!”

Chân khí Mộ Thanh Yến bắn ra, rắc, chấn vỡ bình hoa, xoay người khẽ chộp tới người Thái Chiêu, “Không được đi!”

Bên hông Thái Chiêu như có bàn tay sắt quấn lấy, bị kéo mạnh lùi lại mấy bước, cô trở tay đánh tới. Mộ Thanh Yến mấy bước đã đến cạnh cô, lật tay bẻ cánh tay phải cô. Thái Chiêu biết nội lực hắn hơn xa mình, bèn nhẹ lắc người như nhánh hoa, thuận theo tư thế hắn vồ bắt xoay người ra phía sau lưng hắn.

Mộ Thanh Yến kìm không được tán thưởng, “Thân pháp đẹp quá.” Hắn không xoay người lại, chỉ uốn gối cong lưng cúi đầu, bàn tay trái chụp cổ tay trái Thái Chiêu, tay phải cầm cánh tay phải của cô, kéo cô dán chặt cõng trên vai mình.

Hai chânThái Chiêu bay lên không, như bị Mộ Thanh Yến vác sau lưng, tóc hai người vấn vít vào nhau, hơi thở còn nghe được. Đến lúc này, cũng không phải cô không có chiêu gì khác, nhưng trước mắt vừa khéo là cái cổ thon dài của thanh niên, hầu kết rõ nét thanh thoát, khẽ nhúc nhích lên xuống, cô đang uất hận phát ngứa ngáy, há miệng cắn tới.

Mộ Thanh Yến chấn động cả người, lập tức buông tay lùi ra.

Tống Úc Chi mở cửa nghe cái két: “Có chuyện gì thế, hai người… hai người sao thế…?” Y ngờ vực nhìn hai người cách đó không xa ―

Một người đứng che cổ, khuôn mặt đẹp trai ửng đỏ, ánh mắt ngó nghiêng, một người thì như nắm bột mới vớt từ trong thùng tắm ra, bị nước nóng hun đỏ cả hai má. Hai người đứng đối mặt, giận tái nhìn trừng trừng nhau.

“Không, không có gì.” Vẫn là Thái Chiêu mở miệng trước, “Vừa nãy bất cẩn làm vỡ bình hoa, Tam sư huynh nghỉ ngơi sớm đi!” Nói xong cô xoay người chạy tuốt, như vừa làm kẻ gian vậy.

Mộ Thanh Yến lặng thinh đuổi theo.

Hai người một trước một sau, đi thẳng đến một góc lầu yên tĩnh không người.

Thái Chiêu bỗng xoay người đứng im.

Mộ Thanh Yến cũng dừng bước.

Thái Chiêu thở mấy hơi, mới nói: “Ngươi nghe Tam sư huynh chưa từ hôn, sao lại không vui?”

Mộ Thanh Yến đứng thẳng không nói, thái độ cao ngạo gần như quật cường.

“Ngươi là đang lo lắng cho ta.” Giọng điệu Thái Chiêu mềm dịu đi, “Thế đạo luôn luôn hà khắc hơn với con gái, Tam sư huynh có hôn ước trên người, nếu để người ta biết ta đi chung đường với anh ấy, người bị chỉ trích tất nhiên là ta. Nói câu còn trẻ mà phong lưu còn dễ nghe, khó nghe hơn như ‘không màng liêm sỉ câu dẫn hôn phu của sư tỷ nhà mình’ cũngcó.”

Cô gái cười khẽ, nắng sớm thuần tịnh vô vàn, “Có điều ngươi không cần lo lắng, ta với Tam sư huynh là một trước một sau trốn theo hai hướng khác nhau, rồi sau đó cải trang cả đường, không ai biết đến.”

Cơn giận thấp thoáng giữa hai đầu lông mày Mộ Thanh Yến: “Họ Tống biết bận tâm thanh danh của Thích Lăng Ba, nhưng lại không biết bận tâm thanh danh của cô. Cô biết hết, còn cười ra tiếng!”

Thái Chiêu thở dài: “Nói thật, Tam sư huynh thật ra rất ngốc, từ nhỏ đến lớn chúng tinh phủng nguyệt, đạo lý hiểu hết nhưng thật ra có mấy đạo lý đối nhân xử thế anh ấy phải trải qua mới tỉnh ngộ.”

“Lăng Ba sư tỷ không hòa thuận với ảnh, dù sao cũng là thanh mai trúc mã mười mấy năm, Tam sư huynh tất nhiên phải bảo vệ cô ấy một hai. Còn ta, phải xong trận Tam sư huynh mới nhớ tới. Ta đã nghĩ rồi, sau khi thành công ta sẽ đi những nơi mình muốn đến một chút, để Tam sư huynh về trước xử lý chuyện hôn ước. Chờ thêm nửa năm một năm, ta lại về Thanh Khuyết tông là được.”

Mộ Thanh Yến cười lạnh: “Trái lại cô rất khoan dung với hắn đấy!”

“Đúng.” Thái Chiêu nói, “Cũng là đồng môn mấy năm, sau này đường ai nấy đi, sao không khoan dung chút chứ.”

Mộ Thanh Yến ngừng thở một quãng, mi tâm thoáng thả lỏng.

Thái Chiêu nói: “Tam sư huynh giỏi văn giỏi võ, làm việc lỗi lạc, chưa từng tùy tiện phát cáu, cũng sẽ không vô duyên vô cớ ngờ vực người khác vô căn cứ, cũng sẽ không hơi một tí đã nổi điên! Thế nhưng—”

“Thế nhưng mà, anh ta không biết tôi không quen ăn lương khô, từ khi lên núi Hãn Hãi đến giờ tôi còn chưa nếm được một bữa cơm ngon.”

“Tôi nói muốn đi đánh giết Bạch Hổ đàn chủ làm nhiều chuyện ác, Tam sư huynh thấy thân thủ Liêu Đồ xong liền để tôi đi. Cũng không nghĩ Liêu Đồ vừa dùng bạc lớn mời hai tên cao thủ, tôi lấy một địch ba, rất nguy hiểm mới đánh bại giành thắng.”

Không phải Tống Úc Chi cố ý khinh thường, mà y cảm thấy hai người kề vai chiến đấu trừ hại cho dân, dù có cùng chết, cũng không mất phóng khoáng khẳng khái, sướng chăng sướng chăng.

Nhưng Mộ Thanh Yến cứ nhất định Thái Chiêu phải sống tiếp cho tốt, mới có thể trừ hại cho dân các thứ các thứ các thứ.

Những chuyện này, cả hai đều rõ.

“Huynh hỉ nộ vô thường, tính tình dữ dằn, bệnh đa nghi lại nặng, ấy nhưng, huynh vẫn luôn nhớ nhung tôi có ăn no mặc ấm không, lo lắng tôi bị người chỉ trích, bị người nhạo báng.”

Thần sắc Thái Chiêu mờ mịt, tim hơi đau, “Tôi chưa từng nghĩ rằng, ngoài người nhà, sẽ còn có người đối xử tốt với tôi đến vậy.”

Mộ Thanh Yến ngẩng đầu, dữ dằn mất sạch, ánh mắt dịu dàng.

Hắn chậm rãi bước qua, dán chiếc trán cao cao lên tóc mái mềm mại của cô gái, “Sau này, chúng ta sẽ ra sao.”

“Không biết.” Thái Chiêu lắc đầu, day day trán Mộ Thanh Yến.

“Nhưng phải làm thịt Nhiếp Đề trước đã! Cô gái nhíu mày, “Tôi thấy gã không thuận mắt rất lâu rồi.”

Mộ Thanh Yến cười rộ trầm thấp, ý cười chấn động đến cô gái, “Thật khéo, ta cũng thấy gã không thuận mắt rất lâu rồi.”

“Đúng thế, thật khéo.” Thái Chiêu cũng cười.
Bình Luận (0)
Comment