ội lỗi và trừng phạt. hạĐêm khuya thanh lãnh, là lúc người bình thường đang ngủ say giấc nồng, ở một sảnh đường rộng rãi cao ráo nơi góc điện Vô Ngung lại đèn đuốc sáng choang.
Nơi đây vốn là một phòng khách nghỉ mát vào ngày hè, nhưng từ sau khi Mộ Chính Minh đưa con trai trốn đi, đám cửa sổ xinh đẹp xung quanh đều bị đóng kín bằng ván gỗ thật dày, phong bế âm trầm giống như một cỗ quan tài to lớn.
Du Quan Nguyệt tựa như chưa kịp chỉnh đốn đến nơi đây, trong sảnh trống trải hoang vu, chỉ dùng bảy tám bức bình phong ngọc thạch cao cỡ một người ngọc quây lại, ở trong đặt ba bốn ghế dựa.
Mộ Thanh Yến ngồi trên một chiếc ghế dựa, Tôn Nhược Thủy ngồi trước mặt cách hắn mấy bước — vừa tới bà đã định lại ngồi bên cạnh con trai, ai ngờ vừa kéo ghế, Mộ Thanh Yến đã đưa mắt, hai võ tỳ đứng hầu hai bên đã khoá cứng Tôn Nhược Thủy đè về chỗ cũ.
Tôn Nhược Thủy yêu kiều chao ôi mãi, thấy cậu con không hề động đậy, mới cắn môi đành thành thực ngồi vào chỗ — cậu con trai này chẳng giống cha hắn Mộ Chính Minh lắm, không biết đây là lần thứ mấy bà nhận ra điểm này.
“… Mối hoạ Nhiếp thị kéo dài mấy đời cuối cùng cũng đã được con một trận san bằng, liệt tổ liệt tông nhất định sẽ hãnh diện vì con đấy. Ôi chao, trước đây mẹ đã bỏ con khi còn trong tã lót, làm cho con sau đó chịu nhiều tủi hổ, nỗi khổ tâm bên trong mẹ không muốn nói. Con muốn hận mẹ, oán mẹ, đều tuỳ con. Chỉ có một chuyện, con phải giữ gìn thân thể thật tốt, để mẹ biết con bình an khỏe mạnh là đã đủ hài lòng.”
Bà dông dài nói một đỗi, Mộ Thanh Yến vẫn luôn một vẻ thờ ơ, tinh thần không biết rong chơi phương nào, hoàn toàn không nghe thấy ‘quan tâm’ của người mẹ ruột.
Thấy vậy, Tôn Nhược Thủy thầm hận trong lòng.
Nhưng bà là một phụ nữ thức thời còn có kiên nhẫn, nếu không năm ấy cũng sẽ không được Nhiếp Hằng Thành chọn trúng để giả làm con gái Tôn phu tử tiếp cận Mộ Chính Minh. Mộ Chính Minh dù rất tốt tính, nhưng cũng nào phải là tên đần vừa thấy mỹ nhân điềm đạm đáng yêu là lọt hố.
Sau khi đến bên cạnh Mộ Chính Minh, chừng hai ba năm chưa từng vượt Lôi Trì một bước, chưa từng tuỳ tiện hay õng ẹo, cũng không nỗ lực dùng sắc dục hại người. Ngoài đàng hoàng thỉnh giáo Mộ Chính Minh đọc sách viết chữ, chỉ thi thoảng thổ lộ hết mấy câu người nhà đã không còn nên đơn côi lạnh lẽo bất lực thê thảm, đến năm thứ tư Mộ Chính Minh mới thả lỏng lòng đề phòng bà.
Trong lòng bà biết con trai còn phiền hơn chồng trước không chỉ gấp mười lần, nhưng thế thì sao chứ?
Thứ bà có là thời gian như nước mài, một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm. Năm rộng tháng dài, chút khúc mắc này cuối cùng rồi sẽ hao mòn hết. Huống chi dù sao họ cũng mẹ con đồng lòng, bà không tin thằng con trai có thể giam cầm bà cả đời.
Bà tiếp tục bày tỏ: “Họ nói ta là vì vinh hoa phú quý mới bỏ cha con con, nhưng nào ai biết cho nỗi khổ của ta đây. Súc sinh Nhiếp Đề kia là đồ chó đội lốt người, có đam mê không lộ, ta theo hắn thật sự mỗi ngày bằng một năm…”
“Là sau này bà mới biết Nhiếp Đề có đam mê Long dương nhỉ.” Mộ Thanh Yến bỗng cất tiếng, “Lúc Nhiếp Hằng Thành còn sống, Nhiếp Đề không dám lộ nửa điểm. Nhiếp Hằng Thành chết đi, chưa nắm bắt được quyền hành, Nhiếp Đề cũng không dám làm xằng làm bậy. Mãi đến chừng Triệu Thiên Phách Hàn Nhất Túc đại bại ở bờ sông Thanh La, dư đảng Nhiếp thị cuối cùng do gã làm chủ, gã mới bắt đầu rộn rạo. Cho đến khi bắt được Ngọc Hành Trưởng lão, đón mua Thiên Xu Trưởng lão, lập Hồ Phượng Ca làm Thiên Cơ Trưởng lão, biết ngôi vị vững chắc, gã ta mới trắng trợn nuôi dưỡng nam sủng — trước đó xem như vải lót không phủ được, ngoài mặt đối với ngôi vị bình thê ngoài mặt này của bà vẫn là ngưỡng mộ có thừa.”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến lạnh như trăng, Tôn Nhược Thủy bị ánh mắt ẩn chứa chê cười nhìn đến không chỗ che thân, tựa như bị lột sạch tra hỏi — bà không ngờ đứa con mình lại tra quá khứ rõ ràng đến vậy.
“Tôn phu nhân vẫn nên tiết kiệm chút miệng lưỡi, chờ một lát sẽ có lúc cho bà biện bạch.” Mộ Thanh Yến dời mắt không thèm màng tới.
Đang nói, Du Quan Nguyệt đến. Sau lưng y, hai đại hán vạm vỡ cùng nâng một bộ ghế nằm, người trên ghế nằm phả ra mùi máu tươi nồng nặc, xen lẫn mùi da thịt hư thối, phát ra từng đợt rên rỉ đau đớn.
Tôn Nhược Thủy giương mắt nhìn, suýt thì bị dọa chết tươi.
Nhiếp Đề chỉ còn lại nửa người.
Để dừng độc tính của Thực Cốt Thiên Vũ, Vu Huệ Nhân đã cắt một tay một chân gã, nhưng do nằm trong hang đá dưới đất trị liệu chậm trễ, dịch độc vẫn từ từ ăn mòn cơ thể gã, đại phu đành cắt đi nửa bả vai và đùi cho đến khe mông gã.
Ngoài ra, trên gương mặt gã cũng bị hư thối thành một hốc máu to lớn, dưới xương sườn chi chít vô số lỗ thối rữa nhỏ, cả người ác quỷ chịu hình trong địa ngục, thê lương đáng sợ vô cùng.
Tôn Nhược Thủy không biết sự tình trước sau, chỉ nghĩ Nhiếp Đề là bị Mộ Thanh Yến trừng trị thành bộ dáng không người không quỷ này, bị hù suýt chút tê liệt ngã ra đất, “Ngươi ngươi, ngươi có hận hắn, giết hắn là được, cần gì, cần gì…” Răng bà run lên, nói không ra nữa.
Mộ Thanh Yến không để ý, chỉ đi đến bên cạnh Nhiếp Đề, “Ta đã phái người đi mời Quỷ Y Lâm Thuật, mạng ngươi nhất định là có thể giữ, nên ngươi đừng giả vờ chết. Ta biết ngươi đã tỉnh, đầu óc cũng rất rõ ràng.”
Nhiếp Đề từ từ mở mắt, “Ngươi muốn hỏi điều gì, cứ hỏi đi.”
“Nói chuyện với ngươi so với nói với Tôn phu nhân, sảng khoái hơn nhiều.” Mộ Thanh Yến cười cười, “Được, thương thế ngươi rất nặng, tiếp đây cứ chờ ta nói, ngươi gật đầu lắc đầu hay là hừ hừ mấy tiếng là được.”
Nhiếp Đề hừ lạnh.
“Hơn một năm trước, ta lấy ngôi vị Giáo chủ ra cược, mời ngươi quyết đấu.” Mộ Thanh Yến chắp hai tay sau lưng, đi mấy bước bên cạnh, “Mặc dù lúc ấy ta giả vờ kinh sợ, thật ra ta đã thăm dò tu vi người bao sâu cạn, biết ngươi tuyệt đối không phải đối thủ ta, trong lòng đã định thắng cuộc. Ai ngờ kết quả thật quá ngoài dự liệu của ta, chẳng những bản thân ta bị trọng thương, còn trúng kỳ độc. Người ta nói Ngũ Độc chưởng của Nhiếp Đại Giáo chủ quả nhiên ghê gớm, ta không còn cách nào khác hơn là bị thương bỏ chạy.”
Nhiếp Đề liếc mắt.
“Thế nhưng trong lòng ta biết có chỗ nào đó không ổn. Lúc quyết đấu, ta mơ hồ phát hiện, là do ta bị trúng độc từ trước dẫn tới chuyện thân pháp chậm chạp, sau đó mới bị ngươi đánh trúng chỗ hiểm — nhưng là trúng độc khi nào chứ? Từ lúc bước chân vào địa bàn của ngươi ta luôn cẩn thận, không để bất kì kẻ nào có cơ hội hạ độc.”
Mộ Thanh Yến nhíu chặt mày, như quay lại thời điểm lòng đầy nghi ngờ khi ấy, “Ta chưa từng được chứng kiến Ngũ Độc chưởng chân chính, chỉ nghe rằng khi Ngũ Độc chưởng luyện tới hóa cảnh, chưởng phong cũng sẽ mang độc. Khi ấy ta cứ cho rằng là ngươi bình thường giả heo ăn thịt hổ, làm ta trong vô tình bị trúng độc chưởng phong của ngươi. Thắng làm vua thua làm giặc, nhiều lời vô ích, ta không thể làm gì khác hơn là nhận thua.”
“Nhưng sau khi thoát khỏi dãy Hãn hải, ta đã được gặp người tu luyện Ngũ Độc chưởng chân chính — dù có thể nói luyện chẳng ra sao nhưng đích thật là Ngũ Độc chưởng chính tông. Ta với hắn đấu bảy tám mươi chiêu, chỗ nghi ngờ trong lòng càng lớn.” Mộ Thanh Yến quay lại nhìn Nhiếp Đề nửa nằm trên ghế, “Lối công phu của hắn ta so với ngươi là một trời một vực, ta bèn mang lòng nghi ngờ Ngũ Độc chưởng của ngươi là giả — hôm qua chúng ta lại so chiêu, quả nhiên không ngoài dự liệu, ngươi vốn dĩ không luyện thành Ngũ Độc chưởng.”
Gương mặt Nhiếp Đề dính đầy máu đông đã trở nên khó coi, thế nhưng sắc mặt Tôn Nhược Thủy ngồi bên cạnh gã càng khó coi hơn.
“Nếu ngươi đã không luyện thành Ngũ Độc chưởng, chưởng phong không thể có độc, thế thì độc trên người ta là từ đâu mà đến?” Mộ Thanh Yến nhìn một nam một nữ này chòng chọc, “Chỉ có một khả năng, có người hạ độc ta từ trước, canh kỹ thời gian quyết đấu, rồi dàn cảnh ta bại dưới Ngũ Độc chưởng của ngươi. Có điều, ta đề phòng ngươi rất kỹ, sao hạ độc được?”
“Ngươi thông minh như vậy, thiên hạ còn có chuyện ngươi không đoán ra ư?” Nhiếp Đề cười lạnh, vì cổ họng bị dịch độc đốt hỏng, tiếng cười thô chát.
“Cũng chẳng phải là việc gì khó đoán.” Mộ Thanh Yến lạnh lùng nhìn Tôn Nhược Thủy, “Bốn năm trước ta rời Bất Tư trai, chĩa thẳng mũi kiếm vào vị trí Giáo chủ. Sau đó, bất kể vợ chồng các ngươi ngoài miệng bảo gần gũi thân thiện gì, một chữ ta đều không tin. Chỉ có một lần…”
Lệ khí dần dần tràn đầy đôi mắt hắn, “Ngay hai hôm trước ngày quyết đấu, Tôn phu nhân bảo có di vật của gia phụ muốn giao cho ta. Ta không muốn gặp bà, nhưng bà đã nói ấy là thanh bảo kiếm do phụ thân tự tay chế tạo cho ta…”
Mộ Chính Minh không để tâm vào quyền thế, dùng toàn bộ thời gian tiêu khiển vào việc học các loại, phàm là đọc sách, hội họa, tạo hình, thư pháp… đều xem qua. Sau khi Tôn Nhược Thủy sinh đứa con trai, Mộ Chính Minh tự mình đúc một thanh kiếm cho con trai cưng.
Khi ấy Mộ Chính Minh trẻ trung khỏe khoắn, tâm không phiền nhiễu, thể lực kỹ nghệ đều đương độ đỉnh cao, thanh trường kiếm kia đúc ra như một con suối mát, thổi tóc tóc đứt, kinh hồng không rơi, đặt tên là Phất Doanh, gần như có thể liệt ngang Thần kiếm thời Thượng cổ ở bên trong Kiếm quật.
Trường kiếm đúc được không lâu, ông bị tập kích, đành trốn đi dưỡng thương.
Lúc ẩn cư trên đỉnh Hoàng Lão, Mộ Chính Minh rất muốn đúc lại một thanh kiếm cho ái tử, song từ sau khi trọng thương, ông đúc không ra trường kiếm vừa ý, thế là thường xuyên bùi ngùi nếu tìm được thanh Phất Doanh kia về thì thật tốt.
Đáng tiếc mãi cho đến chừng Mộ Chính Minh qua đời, vẫn chưa tìm được Phất Doanh về.
Do đó, đến chừng Tôn Nhược Thủy lấy kiếm làm mồi nhử, Mộ Thanh Yến biết rõ không ổn song vẫn khó ức chế khao khát trong lòng.
“Sau khi thu lại Phất Doanh, ta xem đi xem lại cũng không thấy gì lạ,” Mộ Thanh Yến nói, “nhưng ta vẫn không yên lòng, mới ném đi vỏ kiếm…”
Nhiếp Đề bỗng cười khặc khặc, “Thảo nào ngươi có thể nhặt về một mạng, thì ra là đã ném vỏ kiếm.”
“Nói thế, là ngươi cho Tôn phu nhân hạ độc trên vỏ kiếm nhỉ?”Mộ Thanh Yến bình tĩnh nói.
Mặt Tôn Nhược Thủy tái nhợt, cả người run rẩy, “Không không không, không phải ta, không phải ta…”
“Không phải độc.” Gương mặt Nhiếp Đề vui sướng dữ tợn, “Ta biết ngươi là thằng quỷ tinh, độc dược bình thường sao qua mặt được — là Tố Tử Hương! Tố Tử Hương không màu không mùi, bản thân không có độc, nhưng một khi trộn lẫn với gỗ Thiên Tầm sẽ trở thành kịch độc. Ta đã chuẩn bị ngâm kiếm và vỏ kiếm mấy ngày trong Tố Tử hương, chờ đến ngày quyết đấu, cho ngươi ngồi trên chiếc ghế gỗ Thiên Tầm, sao ngươi có thể không trúng kế được!”
Gã càng nghĩ càng đắc ý, “Ha ha ha ha, thật ra ngay cả khi ngươi vứt cả bảo kiếm, thân kiếm làm bằng thép ròng, mùi Tố Tử Hương khó bám vào nhưng chuôi kiếm lại được quấn bằng rất nhiều tơ vàng tơ bạc, ngươi sẽ vẫn trúng chiêu…”
Mộ Thanh Yến cụp mắt: “Đúng ra là đã vứt đi luôn, nhưng vì ta không nỡ ném đi thanh kiếm mà phụ thân đã vất vả chế tạo.”
Nhiếp Đề đầy đắc ý, cố nén cơn đau đớn mãnh liệt trên người, “Thật không ngờ, suýt nữa hại chết ngươi lại là cây kiếm chính ông già ngươi rèn đúc, do bà già ngươi tự tay đưa tới! Ha ha ha, ta thấy ngươi đúng thật là mệnh Thiên sát cô tinh cả nhà chết hết!”
Tôn Nhược Thủy nước mắt lưng tròng, “Không không, ta không biết, ta không biết trên kiếm kia có độc, Yến nhi phải tin mẹ…”
“Không, bà biết.” Mộ Thanh Yến cắt lời, “Hôm quyết đấu, để tránh ta sinh nghi, Nhiếp Đề đều đem mấy ghế chủ tỏa thành gỗ Thiên Tầm cả, ta có ngồi chỗ nào cũng đều trúng chiêu. Nhiếp Đề và mấy kẻ kia chưa chạm qua Tố Tử hương, tất nhiên không sợ gỗ Thiên Tầm, cứ yên tâm ngồi. Chỉ có mình bà, chẳng những từ đầu đến cuối không chịu ngồi xuống, cuối cùng còn vờ vịt không đành lòng xem chúng ta quyết đấu, sớm cáo lui.”
“Lúc ấy bà đã xích mích với Nhiếp Đề, nam sủng của gã còn vài lần cười nhạo bà trước mặt mọi người. Với cái nết của bà, chỉ hận không thể tận mắt Nhiếp Đề bị ta đánh thành chó chết mới phải, sao lại không đành lòng xem tỉ thí? Giờ nghĩ lại, là vì chính bà đưa kiếm cho ta từng tiếp xúc qua Tố Tử hương, mới lo bản thân dây vào gỗ Thiên Tầm chắc hẳn sẽ chết.”
Tôn Nhược Thủy té quỵ dưới đất, nước mắt lưng tròng: “Yến nhi tha thứ cho mẹ đi, mẹ bản tính nhát gan, là bị cẩu tặc kia ép buộc, cẩu tặc kia không phải người mà, mẹ sợ…”
“Tôn phu nhân chớ khiêm tốn.” Mộ Thanh Yến lẳng lặng nói, “Bà là mật thám thượng đẳng xuất từ Thiên Cương Địa Sát doanh, lá gan đâu có nhỏ như vậy. Xem như Nhiếp Đề đe dọa ép buộc bà, nếu bà có lòng nhắc nhở ta, một ánh mắt, một câu nói, luôn có thể tìm được cơ hội — nhưng bà không có.”
Tôn Nhược Thủy bị chận cứng miệng không trả lời được.
“Nhưng cũng thật quái lạ, sao bà lại muốn hạ độc ta chứ?” Thanh niên không thèm ngó ngàng mẹ đẻ quỳ trên đất, tự nhíu mày với chính mình, “Lúc ấy bà cùng Nhiếp Đề đã trở mặt mấy năm, tình trạng mỗi ngày mỗi xấu. Hay là khi ta rời Bất Tư trai, lão Nhiếp Đề muốn lấy cái chết của ta và cha ra làm giá, hứa hẹn cho bà sống tiếp cuộc sống lụa là.”
“Bà và ta dù tình mẹ con có nhạt đi nữa, nhưng chỉ cần còn di lệnh của cha, kiểu gì ta cũng sẽ để bà sống thoải mái phú quý. Có tính toán thế nào, bà cũng nên mong ta đánh bại Nhiếp Đề mới phải nhẽ, sao lại giúp gã hạ độc ta chứ?”
“Nhiếp Đề đến cùng đã bắt được nhược điểm gì của bà, mà ép bà không hạ độc ta không được?” Từng câu từng câu hắn dồn ép.
Tôn Nhược Thủy run cầm cập, mặt xám như tro, không thốt ra lời.
Nhiếp Đề tư lự: “Thì ra không phải là ngươi tính toán chuyện hạ độc mình? Mà ngươi, ngươi đang truy cứu chuyện khác.”
Mộ Thanh Yến ngẩng nhìn xà nhà, giọng u ám: “Phụ thân từng nói, ta là do Tôn phu nhân mười tháng mang thai còn đau bụng mấy canh giờ mới sinh ra, phần ân tình này không thể quên. Nếu Tôn phu nhân chỉ là muốn giết ta, cùng lắm ta chỉ cần ngó chừng bà thôi.”
Hắn nhìn sang Nhiếp Đề, “Xin hỏi Nhiếp Đại Giáo chủ, ngài đã dùng lý do gì ép buộcTôn phu nhân hạ độc ta.”
“Không không, ngươi không thể, ngươi không thể…” Tôn Nhược Thủy kích động, không ngừng khoát tay với Nhiếp Đề..
Nhiếp Đề không thèm nhìn bà, chỉ nàng, chỉ đố kị nhìn Mộ Thanh Yến chằm chằm — thân hình cao gầy, cánh tay cơ bắp rắn chắc, hông cường tráng có lực, khuôn mặt đẹp trai trong trẻo, hơi thở mát lạnh động lòng người, cả người hoàn mỹ như một pho tượng thần trẻ tuổi.
Còn chính mình thì không ngừng dần dần chết đi trong tanh hôi không ngừng hư thối, gã âm hiểm nói: “Nếu ta nói, ngươi cho ta được lợi gì.”
Mộ Thanh Yến nhếch miệng: “Ngươi không nói, ta cũng đã đoán ra.”
Nhiếp Đề ngẩn ra.
“Phụ thân tự sáng tạo Tiên Thiên Thủ khí Điều tức công, nhiều năm tĩnh dưỡng, thật ra đã dần dà hồi phục.” Mộ Thanh Yến nói, “Nào ngờ một ngày nọ thương thế ông tự dưng chuyển biến xấu, nửa năm sau qua đời. Trước khi lâm chung, phụ thân nói là do tự ông luyện lạc công pháp, dẫn đến thất bại trong gang tấc, bị thương nặng không thể trị.”
“Thế nhưng mấy năm gần đây khi ta tu luyện Tiên Thiên Thủ khí Điều tức công càng sâu, càng cảm giác môn công phu này ôn hòa trung chính. Cho dù có không luyện thành, thì nhiều lắm cũng chỉ vô công vô quá*, sao lại phản phệ mà qua đời được.”
(*) không thành công, không vượt cảnh giới được
Mộ Thanh Yến chậm rãi đi đến bên cạnh Tôn Nhược Thủ, khí khái nơi nơi âm lệ nồng đậm.
Hắn đưa tay túm tóc bà, kéo dậy gặng hỏi: “Tôn phu nhân, ta hỏi bà, phụ thân qua đời như thế nào? Bà ác độc quyết tâm hạ độc ta, phải chăng cũng đã hạ độc phụ thân?”
“Phụ thân cho rằng tình cảm mẹ con xuất phát từ thiên tính, cảm thấy ta không được mẹ quan tâm vô cùng đáng thương. Ông thấy ta mỗi năm đều vứt đồ bà đưa tới, thật không đành lòng, thường xuyên giữ lại vài món cho ta để tưởng nhớ — có phải là bà thừa cơ hạ độc trong món đồ đưa tới không?! Có phải bà đã hại chết phụ thân không! Sau đó Nhiếp Đề dùng thanh kiếm này bức bà hạ độc ta?!”
Nói xong lời cuối, hắn dùng sức quẳng mẹ đẻ ra.
Tôn Nhược Thủy nhìn thấy sát ý lạnh thấu xương trong mắt con mình, người đổ mồ hôi lạnh từng trận.
Cả đời bà gặp rất nhiều biến cố, chưa từng hung hiểm như lần này.
Thật ra lúc lâm chung Mộ Chính Minh đã đoán được là vợ cũ hạ độc, nhưng ông không hé một chữ, chỉ khuyên con trai mau rời dãy Hãn Hải, rời xa quyền thế phân tranh, từ đây trời cao biển rộng tự do tự tại, thậm chí còn dặn dò con mai này nuôi dưỡng vợ cũ khi đã già.
Tôn Nhược Thủy chỉ hận Mộ Thanh Yến sao không nhân từ thiện lương như ông già hắn, mà ngược lại có cái kiểu độc ác hung tàn có thù tất báo ấy. Cha ruột vừa chết, nó đã ra tranh đoạt bảo tọa Giáo chủ — nhưng nói đi cũng phải nói lại, mãi cho đến bốn năm trước trước khi Mộ Thanh Yến rời núi, trên dưới toàn Giáo chẳng có ai biết rõ tính nết hắn.
Tôn Nhược Thủy rất biết Mộ Thanh Yến phụ tử tình thâm, bà có làm sai nhiều chuyện khác hắn cũng chưa chắc đẩy bà vào chỗ chết, nhưng nếu bị Mộ Thanh Yến biết nguyên nhân cái chết của Mộ Chính Minh, nếu mình có thể chết cho sảng khoái đã là may mắn.
Bà chưa kịp biện bạch, Nhiếp Đề đã cười ha hả: “Thật không ngờ nhỉ, ông già ngươi là do chính mẹ ruột ngươi hạ độc chết! Ha ha ha ha, thật là trò cười! Đường đường Mộ Thị Ly Giáo hai trăm năm, thế mà lại có tên vô dụng bực này như Mộ Chính Minh, cả một đời im lìm bị cho người ta định đoạt, cuối cùng chết không rõ ràng, ha ha ha ha…”
Tôn Nhược Thủy đứng phắt dậy, thét to: “Là Nhiếp Đề, là Nhiếp Đề sai ta đi giết cha con! Không thể trách ta, thật sự không thể trách ta, là hắn ép ta ra tay! Nếu ta không hạ độc cha con, hắn sẽ cho người làm nhục ta! Yến nhi, con nhất định phải tin mẹ nhé, mẹ không phải cố ý…”
Nhiếp Đề biến sắc, chửi đổng: “Đồ đàn bà lăng loàn thối, ta bảo ngươi đi hạ độc giết Mộ Chính Minh khi nào! Ngươi đừng hòng trốn tội! Xem cái dáng vẻ da thịt nhão nhoét của ngươi kia, ta có cho tiền cũng không tìm tới trèo lên ngươi!”
Tai Tôn Nhược Thủy nghe phải lời ô tiếng uế của Nhiếp Đề, trước mắt là vẻ mặt con trai lạnh lùng chán ghét đằng đằng sát khí, đầu bà hỗn loạn tưng bừng — nếu không phải vì Nhiếp Đề, bà tuyệt đối sẽ không bỏ Mộ Thanh Yến còn trong tã lót đi làm bình thê gì đó; nếu không phải Nhiếp Đề, lúc Mộ Chính Minh quay về đón con, mình đã có thể theo hắn đi Bất Tư Trai đỉnh Hoàng Lão rồi.
Dù cuộc sống ở Bất Tư trai có kham khổ, nhưng chỉ cần nhịn mấy năm, chờ Mộ Thanh Yến lớn lên, đoạt về ngôi vị Giáo chủ, bà lập tức trở thành Ly Giáo Thái phu nhân cao cao tại thượng, hưởng quyền thế phú quý không hết.
Đều là Nhiếp Đề sai, đúng thế, đều là Nhiếp Đề sai!
Trong cơn phẫn nộ xúc động các loại, bà dùng sức rút trâm cài tóc, nhào tới đâm vào cổ họng Nhiếp Đề.
Chỉ nghe một tiếng phập, tiếng cười của Nhiếp Đề bị cắt đứt nửa đường, máu từ cổ họng gã bắn tung tóe.
Dù gã bị Thực Cốt Thiên Vũ làm cho người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng dầu gì cũng là người tập võ, tu vi vẫn còn chút ít, ngay lập tức dùng toàn bộ công lực còn sót lại trở tay đánh trả — bộp, ngực Tôn Nhược Thủy trúng chưởng, bị đánh bay thẳng ra mặt đất ngất đi.
Đêm khuya yên tĩnh trong sảnh đường hoang phế, chỉ còn tiếng xé gió xì xì phát ra từ cổ họng Nhiếp Đề.
Mộ Thanh Yến mắt lạnh nhìn cảnh này, “… Chư vị ra cả đi.”
Sau bức bình phong bằng ngọc thạch cao lớn mấy người lần lượt bước ra — Ngọc Hành Trưởng lão Nghiêm Hủ, Thiên Cơ Trưởng lão Hồ Phượng Ca, Vu Huệ Nhân, còn có Du Quan Nguyệt chưa kịp thời lui ra.
Nghiêm Hủ Vu Huệ Nhân lúc đầu còn có lòng nói đỡ cho Nhiếp Đề, giữ một mạng gã, giờ nghe hết, ngoài lắc đầu liên tục thở dài, không thốt được một chữ.
Hồ Phượng Ca nhìn Tôn Nhược Thủy còn chút hơi thở trên đất, sắc mặt phức tạp. Bà thầm biết tội danh nào cũng còn dễ nói, nhưng chuyện độc chết Mộ Chính Minh, Tôn Nhược Thủy đã tự cắt đi lẽ sống.
Mặt Du Quan Nguyệt thì như thuốc đắng, lòng không ngừng kêu khổ — y đâu muốn biết quá nhiều chuyện riêng tư của Chủ Quân chớ.
“Chư vị nghe thấy cả rồi đó.” Mộ Thanh Yến, “Sau ta muốn xử lý hai người này, mong chư vị chớ xen vào.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nghiêm lão đầu ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, bỗng nhấc chân đuổi kịp Mộ Thanh Yến, giữ chặt tay áo hắn: “Thiếu Quân, nghe lão hủ một câu. Đàn ông ấy, nhất định phải tay nắm đại quyền!”
“Xét riêng về tướng mạo tài năng, Nhiếp Đề đến một góc ngón tay của cha cậu cũng không bì kịp, nhưng Tôn Nhược Thủy vẫn tình nguyện tái giá gã, cậu cho rằng mẹ cậu h@m muốn là thứ gì? H@m muốn Nhiếp Đề da mịn thịt trắng nương nương khang ư!”
“Ta cho cậu hay, cũng là vì cha cậu một lòng đạm bạc không cầu quyền thế, Cừu Trưởng lão khuyên thế nào cậu ấy cũng không chịu tranh đoạt ngôi vị Giáo chủ cùng chú cháu Nhiếp thị, nên Tôn Nhược Thủy mới hết hy vọng, chuyển hướng sang Nhiếp Đề!”
“Đàn ông, nhất định phải có quyền thế, nếu không có quyền thế, chẳng những đâu đâu cũng bị người nắm đầu, ngay cả tính mạng của vợ và chính mình cũng đều không gánh nổi! Ài ài, ta còn chưa nói xong đâu, Thiếu Quân, Thiếu Quân…”