Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 91

í mật của Bắc thần Lục phái.

Ba ngày sau, Tống Úc Chi khỏi bệnh ra khỏi Thuốc lư.

Trong ba ngày khôi phục điều dưỡng, Tống Thời Tuấn trông coi Thuốc lư không rời một tấc, cách mỗi hai canh giờ là muốn túm Lôi Tú Minh từ trong khe cửa sổ quan sát sắc mặt con trai đang ngồi điều tức kia có ổn hay không, mỗi bát canh bổ khí bưng tới đều muốn bắt bẻ dược liệu trong đó không đủ quý giá.

Lôi Tú Minh không chịu nổi quấy nhiễu, nhiều lần khiếu nại Thích Vân Kha không có kết quả, tức đến suýt muốn cáo lão về quê, cũng may sau ba ngày, tự Tống Úc Chi từ chỗ ngồi đi ra.

Tống Thời Tuấn vui mừng, lập tức tính mở đại yến đãi khách, còn định gọi bảy tám chục ca cơ vũ cơ, cố vun vén phong tục nghiệp trấn Thanh Khuyết phồn vinh thêm chút, cuối cùng được Thích Vân Kha khuyên nhủ, đổi đại yến thành tiểu yến.

“Cậu yên lòng chớ vội, Úc Chi chỉ là khôi phục công lực trước đó, cũng chưa hoàn toàn hết hẳn!” Thích Vân Kha tận tình khuyên bảo.

Tống Thời Tuấn: “Cái gì, đã là khôi phục, sao còn bảo ‘cũng chưa hoàn toàn hết hẳn’!”

Ninh Tiểu Phong ở bên phỉ nhổ: “Băng ngọc kia dù sao cũng không phải Tử Ngọc Kim Quỳ, chưa đợi đến các người phát lực cuối cùng đã vỡ vụn. Anh Tiểu Xuân nói, trong đan điền Úc Chi còn một sợi hàn khí cuối cùng chưa thanh trừ — tự trong lòng anh cũng không có lưu ý tẹo nào sao!”

Tống Thời Tuấn choáng đầu hoa mắt một trận.

Lúc chữa thương cho con trai, ông phát hiện trong đan điền con hàn khí yếu ớt rải rác, như mấy sợi tơ xen lẫn nhập nhằng vào giữa đám sợi thô, rất khó tách trừ ra hết. Ông và Thích Vân Kha Thái Bình Xuân ba người hợp lực, cộng thêm băng ngọc trợ giúp, mới có thể từ từ xua đi hàn khí. Đến lúc sắp đại công cáo thành, thật sự ông còn mơ hồ bắt được một sợi hàn khí như có như không bồng bềnh trong đan điền của con trai.

Song đúng lúc ấy, băng ngọc vỡ nát.

Thích Vân Kha nói: “Úc Chi hiện giờ đúng là đã khôi phục, còn có tương lai. Với tư chất của Úc Chi, theo tiến triển vốn có, trong vòng mười năm thành tựu không dưới cậu hay tôi. Nhưng hôm nay hàn khí trong đan điền nó chưa trừ tận gốc, việc tu hành trong tương lai tất nhiên làm nhiều công ít rồi.”

“Vậy, vậy phải làm sao?” Tống Thời Tuấn cuống quýt hoang mang.

Trái lại Tống Úc Chi rất tỉnh táo, “Phụ thân không cần cuống, chỉ cần Tử Ngọc Kim Quỳ còn ở trên đời, con sẽ luôn có thể tìm ra. Trời không tuyệt đường người, nếu không có Tử Ngọc Kim Quỳ, con tin rằng trên đời cũng còn có cách khác.”

Bị vận mệnh tàn khốc gõ cho một cú thật mạnh, Tống Thời Tuấn cũng mất đi tâm tư phởn phơ, cuối cùng tiểu yến đổi thành gia yến.

Người trong Tông môn không biết nội tình đều nâng chén chúc mừng tin vui Tống Úc Chi khỏi hẳn, chỉ có Thích Lăng Ba và Đới Phong Trì đầy xấu hổ, ánh mắt trốn tránh. Doãn Thanh Liên cương quyết vắng mặt, nghe nói gần đây bà say mê kinh thư Đạo gia, mỗi ngày đốt hương cầu khẩn, dốc lòng niệm kinh, khói bay lượn lờ trên không trung cung Song Liên Hoa Trì, sắp thành tòa đạo quan.

Tống Thời Tuấn đầy sa sút, không thể giải quyết bi thương, đợi lúc thưởng trà ở tĩnh phòng sau yến, ông bắt đầu lắt léo hỏi Thái Chiêu: “Kể qua bố trí lực lượng quan ải các nơi bên trong Ma giáo xem, nói không chừng lần sau chúng ta sắp đánh vào Ma giáo đấy.”

Thái Chiêu yên tĩnh bưng chén trà: “Tống Môn chủ quên sao, con và Tam sư huynh là đào đất tiến thẳng vào cung Cực Lạc. Quan ải các nơi thế nào, bọn con cũng không biết.”

Tống Thời Tuấn: “Thế trong cung Cực Lạc bố trí làm sao?”

Tống Úc Chi nhíu mày: “Cha, sư muội với con lên U Minh hoàng đạo từ đầu đến cuối đều chung một chỗ, nếu cha muốn hỏi mấy việc này chi bằng hỏi con đây. Sư muội vì giúp con phục hồi như cũ, đã mạo hiểm vào Ma giáo, sao cha còn vặn hỏi cô ấy.” Dù Thích Vân Kha không dặn thì hắn cũng không có ý định cho ai biết chuyện Thái Chiêu và Mộ Thanh Yến cùng rớt vào địa cung.

Tống Thời Tuấn liếc mắt: “Hai đứa bây đừng làm mất hứng, mai này chắc chắn sẽ còn có người hỏi các ngươi.”

“Hỏi cái gì mà hỏi? Ai biết bọn nó đi đâu chứ.” Thích Vân Kha lên tiếng sắc bén hiếm có, “Cậu không nói ta không nói, sáu chúng ta đều không nói, ai biết Chiêu Chiêu với Úc Chi đi vào cung Cực Lạc hả.”

Tống Thời Tuấn hơi ngây ngốc: “Có thể có thể, nhưng chúng ta là bắt được chúng nó ngay cửa tiểu trấn dưới chân dãy Hãn Hải kìa, vừa rồi ở buổi yến tiệc mọi người cũng chúc mừng Úc Chi đoạt được bảo vật từ Ma giáo phục hồi như cũ kia!”

“Trẻ nít không biết trời cao đất rộng, muốn xông vào Ma giáo kiến công lập nghiệp, đáng tiếc bị áp chế quay về, chỉ cướp được một viên băng ngọc.” Thái Bình Xuân không nhanh không chậm nói, “Hay là Tống Môn chủ muốn người đời biết, bảo vật giúp Úc Chi phục hồi như cũ là Ma giáo đưa tặng?”

“Đưa cái gì mà đưa!” Tống Thời Tuấn lập tức lắc đầu, “Viên băng ngọc là Tuyết Liên đan của Úc Chi đổi lấy đó!”

Ông sờ râu trên cằm, “Ha ha, nhưng hai người nói rất đúng, mấy chuyện này nên càng ít người biết càng tốt.”

Thích Vân Kha Thái Bình Xuân mỉm cười nhìn nhau.

Ninh Tiểu Phong thừa cơ đổi chủ đề: “Đừng có lôi kéo mấy thứ lộn xộn đó nữa, kể vách đá kia một chút đi — là vách đá Chiêu Chiêu nhìn thấy ở một góc giam cầm trong cung Cực Lạc. Bắc Thần Lão Tổ thật sự cùng với Giáo chủ Ma giáo đời thứ nhất là thầy trò… ờm, cha con hửm?”

Tống Úc Chi hơi cúi đầu.

Theo bàn bạc của y và sư phụ Thích Vân Kha, nếu muốn không thấy đoạn địa cung kia thì chuyện vách đá này cũng không nên nói ra. Nhưng, Thái Chiêu lại kiên trì muốn nói.

Ninh Tiểu Phong hỏi xong, ánh mắt tò mò vòng qua vòng lại trên mặt ba vị chưởng môn.

Thích Vân Kha cười khổ: “Ta vào nội môn trễ nhất, nghe sư phụ dạy bảo không đầy mấy năm, cũng không nghe đến chuyện bí mật bực này.”

Thái Bình Xuân thản nhiên nói: “Song thân qua đời lúc ta còn nhỏ, nhưng xem ra nếu song thân còn, ta cho rằng họ cũng không biết nội tình là bao.” Ở rể mà, truyền thừa chắc chắn có để có mất.

“Thì ra các cậu cũng không biết à?” Tống Thời Tuấn có phần kinh ngạc, “Ta thì lại biết.”

Năm người trong phòng đồng loạt chuyển mắt nhìn ông.

Tống Thời Tuấn cười nói: “Không phải ta nói chuyện khó nghe, mà bình thường mấy người hay giễu nhà họ Tống bọn ta dùng người không khách quan, chỉ theo huyết mạch luận. Bây giờ thì sao, hai phái mấy câu, kén rể rồi kén rể, truyền đệ tử rồi truyền đệ tử, rất nhiều chuyện cổ xưa người cũ bị thất truyền…”

“Rốt cuộc ông có nói hay là không.” Ninh Tiểu Phong không kiên nhẫn được nữa, “Nếu không muốn nói thì vài bữa bọn ta đến hỏi Chu đại ca. Bội Quỳnh sơn trang cũng là kế thừa cùng mạch, không thể biết ít hơn là ông.”

“Cái cô này làm sao thế…” Tống Thời Tuấn bất đắc dĩ, “Được được được, ta nói.”

Căn cứ vào giải thích mờ mịt mà các thế hệ nhà họ Tống lưu truyền, ban đầu bên cạnh Lão Tổ Bắc Thần chỉ có một lão bộc câm điếc, sau một trận thiên tai to lớn tác động đến cả thiên hạ, ông nhặt được sáu cô nhi, hai trong số đó đã có họ.

“Chính là nhà họ Tống và họ Chu bọn ta!” Tống Thời Tuấn dương dương đắc ý, “Trên nội y của tiên tổ nhà họ Chu thêu một chữ ‘Chu’. Còn trên cổ tiên tổ nhà họ Tống có đem một chiếc khó ngọc nhỏ hoa mai, trên khắc chữ ‘Tống’. Chất lượng khóa ngọc rất tốt, cho thấy trước khi nhà họ Tống chúng ta gặp nạn từng là nhà cao cửa rộng rồi!”

“Ông có nói ngược không vậy.” Ninh Tiểu Phong nghi ngờ đầy mặt, “Sao ta nghe chị Bình Thù nói, ở chính giữa chiếc hộp tử đàn đặt ở tầng cao nhất trong từ đường nhà họ Chu, thờ phụng một chiếc khóa ngọc vậy.”

Thái Chiêu thổi phù một tiếng.

Tống Úc Chi ngửa đầu nhìn nóc nhà, mặt kiểu ‘Cha ta lại tới rồi’.

Tống Thời Tuấn xấu hổ: “Thật hả, hay Thái Bình Thù nhớ lộn!”

“Cô cô không nhớ nhầm đâu ạ,” Thái Chiêu nín cười, “Bà kể lúc bé mỗi lần bà phạm lỗi sẽ bị phạt đi quét dọn từ đường nhà họ Chu. Hon một trăm bài vị ở đấy mỗi năm bà chùi đi chùi lại tới ba bốn lần!” — huống chi thân phận Thái Bình Thù lúc ấy là con dâu tương lai nhà họ Chu, quét dọn từ đường chính là từ thân thế mà ra quy định xử phạt.

Thích Vân Kha nghiêng người sang, cười hai vai phát run.

Thái Bình Xuân dùng chung trà che mặt, nín đến nỗi suýt phụt cả nước trà.

“Cha.” Tống Úc Chi hết cách nhìn sang cha già nhà mình, “Hay là chúng ta kể tiếp đi.”

Có thể làm hoa hoa đại thiếu, phần lớn da mặt không tệ. Tống Thời Tuấn ho khan mấy tiếng, chỉnh đốn lại cảm xúc sau đó kể chuyện xưa tiếp —

Bốn cô nhi còn lại vì tuổi còn quá nhỏ, ngay cả họ gì tên gì bản thân còn không nhớ được, thế là Bắc Thần Lão Tổ thuận miệng lấy họ cho mỗi người. Đúng rồi, chính là Chu (Trư) Mã Ngưu Dương (dê).

Bắc Thần Lão Tổ đang một thân một mình tự tại đã quen, chẳng những không định thu học trò, mà trên núi Cửu Lãi cũng chỉ có mấy túp nhà tranh đơn sơ. Vứt sáu đứa cô nhi cho lão bộc câm điếc nuôi dạy xong, ông lại lên đường ngao du thiên hạ.

Ai ngờ năm thứ hai ông đã thay đổi chủ ý.

Ông đưa cậu cô nhi thứ bảy về, một bé trai ốm yếu hấp hối.

Bắc Thần Lão Tổ yêu mến dị thường với bạn cô nhi người đầy mủ nhọt này, đổi nết tự tại buông tuồng theo hoàn cảnh trước đó, chẳng những chính thức cho làm một nghi thức bái sư, còn lấy kho báu cất giấu nhiều năm, không tiếc núi vàng biển bạc, cho lão bộc câm điếc dẫn đầu mấy trăm người thợ thủ công xây dựng ra cung Mộ Vi xinh đẹp duyên dáng này. Sau đó có lòng kết giao hào kiệt thiên hạ, dụng tâm kinh doanh danh vọng Tông môn.

“Nghe Tổ phụ nói, cung Mộ Vi ban đầu, chữ đầu tiên vốn là Mộ của ‘Ngưỡng mộ’. Tống Thời Tuấn hạ giọng, “Cũng là chữ Mộ của Mộ thị Ma giáo.”

“Hẳn là Bắc Thần Lão Tổ tìm được ruột thịt lưu lạc bên ngoài rồi.” Ninh Tiểu Phong hiểu ra, “Xây dựng rầm rộ, bỏ tâm xây dựng, đó là muốn để lại vài món cho cốt nhục đây..”

“Chuyện sau đó giống như trong truyền thuyết.” Tống Thời Tuấn nói, “chư ma xé trời xuất hiện gây tai họa nhân gian, Lão Tổ dẫn đầu hào kiệt thiên hạ ra sức chống cự. Sau đó chúng ta đánh thì thắng, nhưng vị đệ tử mà Lão Tổ yêu mến kia cũng rơi vào ma đạo.” Tống Thời Tuấn rất đạo cốt tiên phong lắc đầu.

“Chư ma ăn thịt người, thủ hạ của hắn cũng ăn thịt người; chư ma nuôi cổ gây bệnh dịch tràn lan, thủ hạ của hắn cũng nuôi cổ bệnh dịch rải rác, chỉ là trong phạm vi nhỏ hơn thôi… hành vi ấy, có khác gì yêu ma mà hắn và Lão Tổ liều chết tru diệt? Trong sáu phái chúng ta cũng từng có lục đục với nhau, nhưng tà ma ngoại đạo như thế nhất quyết không thể làm.”

“Ông nội của ta nghe từ ông nội của cụ, rằng năm đó Lão Tổ và người đồ đệ yêu dấu kia tranh chấp rất dữ dội. Vị tiên tổ Mộ thị kia cho rằng, chỉ cần tâm chính, kiếm tà cũng không trở ngại. Nhốt đám yêu ma kia, nuôi dưỡng cho khéo, mai này nếu xảy ra nguy cơ đều có thể thúc đẩy chống chọi. Nhưng Lão Tổ cho rằng đạo yêu tà chính là đạo yêu tà, nói gì cũng vô dụng.”

“Lão Tổ vốn đã bị thương nặng, còn bị ái đồ chọc tức giận gần chết, đương nhiên sống không lâu. Trước khi lâm chung, ngay trước hào kiệt thiên hạ, Lão Tổ đã trục xuất ái đồ khỏi sư môn.” Tống Thời Tuấn chợt nghiêm mặt, “Phải nói rõ chỗ này, tiên tổ sáu phái chúng ta cũng không phải tu hú chiếm tổ chim khách nha. Sau khi Lão Tổ qua đời, tiên tổ sáu phái là hậu nhân còn sót lại ở cung Mộ Vi.”

Ninh Tiểu Phong khều móng tay, “Tống Môn chủ không cần giải thích nhanh vậy, cứ như sợ người ta nghi ngờ vậy.”

“Rồi rồi, cô toàn nói mấy lời không hay thôi.” Tống Thời Tuấn hừ hừ.

“Thật ra con thì lại tin đấy là thật.” Tống Úc Chi bỗng nói, “Tiên tổ Lục phái cũng hầu bên cạnh Lão Tổ rất nhiều năm, nhưng dù sao cũng là thân phận nô bộc, tất nhiên sở học có hạn, mà tiên tổ Mộ thị lại là nhân kiệt một thế do chính Lão Tổ dốc lòng dạy dỗ. Có một chọi sáu, ắt tiên tổ Lục phái cũng không thể bì kịp, nên bọn họ mới…”

“Nên bọn họ mới trốn trên núi Cửu Lãi không dám ra ngoài?” Thái Chiêu tiếp lời.

“Không sai.” Tống Úc Chi tán thưởng nhìn cô bé, “Sau khi Lão Tổ qua đời, tiên tổ Mộ thị đã có vô số bí tịch của cải do Lão Tổ để lại, còn có người hầu câm điếc là thợ giỏi biết rõ địa hình núi Cửu Lãi, tuy Vạn Thủy Thiên Sơn nhai là nơi hiểm yếu song chưa hẳn không đánh được cung Mộ Vi.”

“Nhưng con giở sách điển tịch Tàng Thư Các, chưa hề tìm thấy ghi chép về Giáo chủ Ma giáo đời thứ nhất công phạt núi Cửu Lãi. Con cho rằng, không phải ông ấy không thể, mà là ông không muốn. Nhưng vì sao ông ta không muốn? Nguyên nhân chỉ có một, tiên tổ Mộ thị hổ thẹn với lòng.”

— dầu gì thì ân sư kiêm với người cha ông hư hư thực thực là bị chính mình làm tức chết.

Thích Vân Kha một chưởng vỗ bàn, khen lớn: “Úc Chi nói hay lắm, đúng là đạo lý đó!”

“Đúng đúng đúng! Nếu tiên tổ Lục phái chúng ta thật sự là tu hú chiếm tổ chim khách, thì lão ta hẳn phải tâm tâm niệm niệm đoạt lại cung Mộ Vi mới phải, sao thành thật chấp nhận vậy.” Tống Thời Tuấn gật đầu lia lịa.

“Có lý.” Ninh Tiểu Phong hiếm khi không cãi nhau với nhà Lão Tống.

Thái Bình Xuân cũng nói: “Úc Chi suy tính rất hợp lý. Xích mích hai bên do Lạc Anh cốc ghi chép sớm nhất cũng bắt đầu từ đời Giáo chủ Ma giáo thứ hai. Chắc là sau khi biết chuyện, không cam tâm chuyện cha bị trục xuất khỏi cung Mộ Vi. Thế nên lúc hắn lên ngôi Giáo chủ đã mấy lần đưa người tấn công ngọn Vạn Thủy Thiên Sơn.”

Suy luận sau đó trở nên rất trôi chảy.

Do xuất thân nô bộc, nên sáu tiên tổ đối với năng lực bản thân đến cùng là bao nhiêu đều không rõ ngọn nguồn, lo lắng ra khỏi cửa liền sẽ bị khi phụ, đành trốn trên núi Cửu Lãi khổ tu.

Trong mấy mươi năm, họ y theo trích yếu tu luyện còn để lại trong cung cùng những vụn vặt Lão Tổ dạy dỗ, dần dần phát triển ra tuyệt học Lục phái riêng mình. Mãi đến khi đời sau của bọn họ lớn lên xuống núi, mới phát hiện võ học nhà mình đã có thể đánh quần hào dưới kia.

Sáu nhà lúc này mới dám sinh ra suy nghĩ chia Tông.

“Thật ra biết được nguồn gốc Ma giáo xuất phát từ Bắc Thần Lão Tổ thì sao ạ?” Thái Chiêu bỗng nói, “Chả lẽ hai bên tự dưng buông binh khí, bắt tay làm hòa?”

Ngoài Tống Thời Tuấn bốn người kia đều thầm giật mình.

Vợ chồng Thái Bình Thù lo lắng nhìn nhau, Thích Vân Kha nhướng mày, Tống Úc Chi lườm cô gái thật nhanh.

Chỉ mỗi Tống Thời Tuấn gật gù lia lịa ra vẻ tán thưởng: “Đại điệt nữ nói rất hay! Đã hai trăm năm, Lục phái và Ma giáo đổi biết bao nhiêu đời. Còn các môn phái giang hồ khác càng không biết đã thay mấy gốc rạ.”

“Đúng ạ.” Thái Chiêu lẩm bẩm, “Quan trọng không phải hai trăm năm trước chúng ta có phải một nhà hay không, mà là hai trăm năm chúng ta thay nhau chém giết, huyết cừu lẫn nhau từng đống, tháo gút thế nào đây.”

“Đại điệt nữ nói thật đúng tâm khảm ta!” Tống Thời Tuấn vừa nghe xong, đầy cảm giác cảm thông trong lòng, “Khỏi phải nói, như Quảng Thiên Môn chúng ta. Ba huynh đệ của tằng tổ phụ ta chết trong tay Ma giáo, ông nội ta từ nhỏ mất chỗ dựa, chưa mấy tuổi nghĩ tới còn khóc đây! Rồi cha ta là ông nội của Úc Chi, cũng là bị Ma giáo làm bị thương nặng rồi qua đời!”

Ông đập một tay lên lưng Thích Vân Kha: “Còn Lão nhạc phụ Doãn Lão Tổng chủ của ta nữa, a, cũng là Lão nhạc phụ của Vân Kha huynh đệ, bị loạn đao chém chết, đầu một nơi thân một nẻo! Chậc chậc, thật sự là quá thảm.”

Thích Vân Kha không chuẩn bị, suýt bị đánh té sấp.

“Còn cả chị Bình Thù, đám Gia Cát Liệt, đều chết cả…” Ninh Tiểu Phong nhớ tới cố nhân, mắt nhuốm đau thương.

Thái Bình Xuân khẽ vỗ về vai vợ.

“Thường Hạo Sinh có thể vì được Mộ Chính Minh cứu mình một lần mà mơ hồ che chở cho thằng nhóc họ Mộ, chứ sáu phái Bắc Thần chúng ta thì không thể!” Tống Thời Tuấn lớn tiếng, “Úc Chi con phải nhớ kỹ, đừng cảm thấy cầm một viên ngọc của người ta thì không đành lòng, chuyện nào ra chuyện đó, tóm lại chúng ta và Ma giáo không đội trời chung!”

“Con biết.” Tống Úc Chi đáp vâng trong miệng, mắt lại bình tĩnh nhìn Thái Chiêu.

Thích Vân Kha và vợ chồng Thái Bình Xuân cũng ánh mắt khác nhau.

Thái Chiêu nhận ra bốn người họ để tâm lo lắng, chợt cười khẽ.

“Đại điệt nữ cười gì vậy?” Tống Thời Tuấn không hề hay biết hỏi.

“Con nhớ tới một chuyện buồn cười.” Thái Chiêu cười cười, “Vì Nhiếp Hằng Thành cầm quyền ở Ma giáo mấy mươi năm, đẩy ba đời Mộ thị làm bù nhìn, mà phần lớn nợ máu mấy mươi năm nay của chúng ta với Ma giáo phần lớn là do Nhiếp thị gây nên. Thậm chí,”

Tống Thời Tuấn bị quay mòng mòng, “Thì sao. Nhiếp Hằng Thành cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, hắn là con nuôi nhà họ Mộ mà.”

Thái Chiêu nói: “Tuy Nhiếp Hằng Thành là con nuôi nhà họ Mộ, nhưng anh em nuôi và con cái họ, đều bị chú cháu họ hại chết.”

“Là vậy thật, nhà họ Mộ thật sự đã nuôi ra con bạch nhãn lang rồi.” Tống Thời Tuấn hơi có vẻ cười trên nỗi đau người khác, rồi cau mày nói, “Đại điệt nữ nói vậy có ý gì.”

“Không ý gì ạ.” Thái Chiêu nhún vai, “Tùy tiện nói chút thôi. Con thấy khát nước, để đi bưng ít bánh ngọt cho mọi người nếm thử.”

“Hả?” Tống Thời Tuấn hoàn toàn không hiểu, ngẩn ra nhìn cô gái bước ra cửa.
Bình Luận (0)
Comment