Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 38

Thật tội nghiệp cho bọn nha hoàn đang ngồi tán gẫu, mới nói được lúc Triệu Vĩnh Yên bước vào Trầm Hương Các. Thì chợt nghe âm thanh cực kỳ tức giận của Nhâm Vạn Ngân truyền tới.

Hình Hoan thấy lạnh sống lưng, cười gượng tiến lên tiếp nhận từng ánh mắt đang tụ hướng nàng.

Mắt thấy nha hoàn rất nghe lệnh mà chuyển bước, cùng nhau vây ở trước mặt nàng, vị nha hoàn kia lúc trước nói đến một nửa lại tiếp tục coi như không có việc gì mở miệng ra:

"Phần sau rất kịch tính và đặc sắc nga, các ngươi tuyệt đối không ngờ tới, thì ra là Triệu gia trang Nhị thiếu gia là giúp tên đốn củi trong phủ bắt gian , ai, thật đáng thương cho bọn hạ nhân của Nhị thiếu gia. Ngờ đâu sư phụ Trầm Hương Các cũng là Võ Lâm Cao Thủ, nghe nói nàng dẫn toàn bộ người trong Trầm Hương Các liều chết chống cự. Thật là thế sự bất ngờ, trời đất mù mịt a, hai phe đại chiến ước chừng hai canh giờ, cuối cùng hai bên tổn hại, đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, sau đó tất cả mới trở về địa bàn của mình. . . . . . Sư thái tương lai, phần tiếp theo còn hấp dẫn hơn , ngài có muốn nghe tiếp không?"

"Không không không, không cần. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, các ngươi chậm tán gẫu, sau này còn gặp lại!" Hình Hoan nuốt nước miếng một cái, nhấc chân hướng ngoài cửa chạy.

Tướng công nhà nàng vì nàng cùng người đánh nhau, việc này Hình Hoan nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Nhưng bây giờ không chỉ là xảy ra, Vĩnh Yên còn đem chuyện này phóng to khiến dư luận xôn xao. Nàng bắt đầu cảm thấy lâng lâng rồi, lòng tràn đầy một ý niệm —— về nhà, an ủi tướng công, nói cho hắn biết giang hồ nhân sĩ không hề câu nệ tiểu tiết, bị đánh đến muốn kêu mẹ cũng không phải là mất thể diện!

Vậy mà, nàng vừa mới vọt ra cửa chính Nhâm phủ , liền đụng phải bức tường thịt.

Xoa lỗ mũi đau nhức, Hình Hoan buồn bã ngước mắt, nhìn rõ người trước mắt, nàng tức giận xuy một tiếng, "Đại sư, phủ đệ Nhâm Vạn Ngân lớn như vậy, ngươi đi đứng không tốt, đứng chặn ở cửa làm cái gì?"

"Đi đâu?" Miệng nói hắn chặn cửa đúng không? Vậy hắn liền càng phải làm thật sự. Ngộ Sắc nghiêng người, dựa vào khung cửa, chân vừa nhấc, hoàn toàn ngăn cản đường đi của Hình Hoan

"Ách. . . . . . Ta muốn xin nghỉ, trở về Quần Anh lâu một chuyến." Nàng chột dạ chốc lát, rất nhanh liền thu lại, bọn họ là đồng mưu, quan hệ ngang hàng, nàng hiện tại cũng chỉ là muốn trở về thăm người thân, danh chính ngôn thuận, có cái gì mà chột dạ.

"Đang giai đoạn gấp rút, ngươi muốn xin nghỉ vậy chờ tâm tình ta khi nào tốt sẽ phê chuẩn, lúc đó mới được đi." Nàng phải về nhà, về tình về lý, hắn cũng không có tư cách đi ngăn cản. Nhưng sự thật, Ngộ Sắc không thể chờ việc gặp nàng, nàng luôn nói tướng công thần bí là vì nàng xông vào Trầm Hương Các sao?

Phun, nhớ ngày đó hắn cũng vì nàng từ Trầm Hương Các chạy qua. Nàng tại sao lại quên mất công lao của hắn, đúng là trọng sắc khinh bạn.

"Tại sao a, tướng công ta bị người đánh a! Vào lúc này, ta tại sao có thể không bồi ở bên cạnh hắn." Nàng nói xong lẽ khí hung hùng, suýt nữa lãng quên đã đáp ứng tướng công giấu giếm chuyện quan hệ.

"Hắn là vì ngươi bị đánh."

"Đúng vậy, cho nên ta càng không thể bỏ mặc. . . . . ."

"Cho nên ngươi sau khi trở về rất có thể sẽ bị xử lý tàn bạo." Hắn mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở nàng.

"Ngô. . . . . ." Chính xác là có chuyện như vậy, khi về nàng sẽ bị xử lí rất tàn bạn Nàng không nói mà đi, hại hắn đi vào Trầm Hương Các, lúc này trở về, không phải rõ ràng tự chui đầu vào lưới đi chịu chết sao? Nhưng là, nếu như làm bộ như cái gì cũng không biết, lương tâm của nàng rất cắn rứt à nha. Nghĩ tới, Hình Hoan làm bộ dáng bất cứ giá nào , nắm chặt hai quả đấm, đưa ra quyết định, "Coi như khi về sẽ bị xử lí tàn bạo nhưng ta vẫn muốn đi tự thú, ta mất tích lâu như vậy, tướng công nhất định rất lo lắng ta."

"Hả? Ngươi mất tích đã bao lâu?" Chân đặt xuông, tư vị trong lòng có chút ít chua, thu lại tư thế chặn đường.

"Để ta đếm xem." Hình Hoan còn tưởng chân sát xuống là có chuyện lạ nhưng không hề, liền bắt đầu mở ngón tay ra đếm, vẻ mặt rất rối rắm.

"Chỉ đếm ngón tay có đủ không? Nếu không đủ, ta có thể cho ngươi mượn, nếu ngươi ưa ngón chân ta cũng được?" Hắn nhịn cười, miễn cưỡng hỏi.

Nàng đáp nghiêm túc, "Không cần, ngón chân của ngươi quá đẹp."

A, đây coi là khen ngợi sao? Vậy thì tạm thời coi là nàng cố thuyết phục, ít nhất thành công lấy lòng của. Ngộ Sắc thoáng phóng khoáng ranh giới cuối cùng, tâm tình trở nên tốt, giúp nàng phân tích tình thế, "Ngươi rời nhà đã lâu như vậy, hắn cho đến ngày nay mới phát hiện ngươi có nên để ý hay không, ngươi cảm thấy đây coi như là đang lo lắng ngươi sao?"

"Tướng công là nhân vật lớn, bình thường rất bận nha. . . . . . Ý của ta là, hắn muốn vội vàng về gia trang đốn củi, trong lúc rãnh rỗi mật thiết chú ý động tĩnh mỗi người bên cạnh."

"Hoan Hoan muội muội, ngươi thật là tự mình đa tình." Hắn nhưng thật ra là không phải nên thẳng thắn nói cho nàng biết, nam nhân coi như bận rộn nữa, chỉ cần để ý, giống nhau có thể nhín chút thời gian tới quan tâm nữ nhân hành tung. Mà nhà nàng vị kia tướng công, hiển nhiên là căn bản cũng chưa có để ý nàng.

". . . . . ." Hình Hoan cúi đầu trầm mặc muốn nói cho hắn biết, có mấy lời không cần nói rõ , nàng cũng hiểu. Nhưng là nàng đã gả cho hắn, chính nàng lựa chọn hôn nhân đó, cho nên trước mắt nàng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng mà thôi.

Thấy thế, Ngộ Sắc nhận thua, thật tình mà nói hắn vốn không có quyền can thiệp. Trên thực tế, hắn chỉ cần bày mưu tính kế, xác nhận nàng lúc này trở về sẽ không sao là tốt rồi, còn những chuyện còn, không cùng hắn liên quan. Sau nhận thức, sự kiên trì của hắn lại một lần mềm hoá rồi, "Muốn xin nghỉ cũng được, chỉ là ngươi phải làm theo lời ta nói. Nếu không, về nhà bị chỉnh đến chết, đừng hy vọng ta tới siêu độ cho ngươi."

"Hảo hảo hảo!" Nàng liên tiếp gật đầu, khéo léo phối hợp.
Bình Luận (0)
Comment