Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 45

"Trước có người đưa cho ta một khối ngọc mà ký sổ mượn tiền, ít ngày trước đại sư nói khối kia ngọc có giá trị liên thành, cho nên ta có ý định đem giấu đi."

". . . . . . Ta, ta ta cái gì đều không nói, ngươi đừng im lặng. . . . . . Chết ta a. . . . . ." Giãy giụa không có hiệu quả, gần như hít thở không thông, Hình Hoan trợn trắng mắt, vô lực thả lỏng người.

"A, là ta thất thố." Được nhắc nhở, Nhâm Vạn Ngân mới nhớ để Hình Hoan một con đường sống, hơn nữa tiện thể nói xin lỗi liên tục.

Lấy được tự do, Hình Hoan chậm rãi ngồi dậy, mở miệng hít thở không khí, khuôn mặt đỏ bừng dần dần có chuyển biến tốt.

"Thật thê thảm."

Một bên Nhâm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn nàng, cảm phát nói.

"Có thể không thảm sao?" Là ai đem nàng hại đến thảm như vậy? Một côn đó gõ mạnh như vậy, ngay chính nàng cũng không dũng khí đi soi gương xem lại tình trạng của mình thế nào.

"Chính là a! Sư thái tương lai, ta thật thê thảm a! Mạng của ta làm sao lại khổ như vậy a! À? À? !" Nhâm Vạn Ngân ngữ điệu đột nhiên biến đổi, than thở khóc lóc kêu gào, đồng thời còn xoay người lại, tựa như đứa bé vô dụng cần dựa vào trong ngực, ôm lấy Hình Hoan.

"À?" Hình Hoan không hiểu, phản ứng đầu tiên của nàng là vội vàng cách xa hắn, đánh bay hắn.

"Ta mười chín tuổi chết mẹ, hai mươi tuổi chết cha, trở thành cô nhi, bị bất đắc dĩ thừa kế gia nghiệp trở thành Kinh Thành thủ phủ, ta chịu rất nhiều áp lực a." Đang trong lồng ngực ấm áp tự dưng bị rơi vào khoảng không, hắn cảm thấy bất mãn, nhưng việc kể khổ đáng thương lại chưa từng gián đoạn. Hắn nghĩ, có lẽ là mình nóng vội rồi, dù sao sư thái tương lai là một lòng muốn quy y phật môn, nếu muốn cùng nàng phát triển ra tình yêu nam nữ từ đó thay đổi tâm ý của nàng, phải tiến hành từ từ.

"Nhâm Vạn Ngân, ta không ngại nếu ngươi đem loại áp lực này cho ta hết." Hắn có tư cách kêu khổ à? Không muốn gia nghiệp đưa cho nàng a, không muốn làm Kinh Thành thủ phủ cho nàng làm a.

"Không, ngươi đừng vội, ta còn chưa nói xong." Nhìn hắn tựa như cực kì sụp đổ, ngồi xuống đất, nói tiếp, "Mọi người đều nói Nhâm Vạn Ngân ta là con người không có việc ác gì không làm, nào có ai biết ta phải giả trang thành bộ dạng gian thương này mới có thể chống đỡ gia nghiệp khổng lồ. Mọi người nói phú quý không quá ba đời, có ai biết ta suy nghĩ rất nhiều để đánh vỡ cái ma chướng này. Mọi người cho rằng gây dựng sự nghiệp dễ dàng, giữ vững sự nghiệp mới khó khăn, có ai biết ta ngày đêm suy nghĩ đem danh gia tiếp tục phát dương quang đại.. . . . ."

"Ách, người còn rất ưa thích nói nha." Nàng nặn ra miễn cưỡng nụ cười, cố nén nghĩ buộc hắn câm miệng kích động.

"Không, cái này cũng không phải trọng điểm, ngươi nghe ta nói đi. Nguyên tưởng rằng cố gắng của ta trời cao sẽ nhìn thấy, thế mà ngay cả trời cao cũng đố kỵ anh tài là ta đây. Ta ít ngày trước ra ngoài phát hàng, bị cướp rồi, đều bị cướp nha, ngay cả một vò Can Lão đều không chừa, ngươi có biết ta tổn thất bao nhiêu không?"

"Chắc là nhiều, khoảng bao nhiêu?" Nàng nhíu lấy lông mày, hỏi thăm.

Vậy mà Nhâm Vạn Ngân thật móc bàn tính trong lòng ngực ra tính toán, nức nở nghẹn ngào nhanh chóng dừng, chuyên chú tập trung tính toán.

"Cạch cạch cạch" thanh âm lưu loát mà từ đầu ngón tay thon dài của hắn thoan thoát ra ngoài, Hình Hoan này không biết hắn còn phải tính bao lâu, có thể đến khi mặt trời lặn, Ngộ Sắc đại sư thì tốt rồi ngay cả bữa tối cũng dùng, còn nàng phải bồi hắn đứng nơi này tính toán tổn thất?

Như vậy không được,sau khi về nhà số mạng nàng đã rất không biết rồi, nên nắm chắc lập tức. Sau khi có quyết định, nàng nắm chặt hai quả đấm, lớn tiếng mở miệng, "Nhâm Vạn Ngân!"

"Trước chớ quấy rầy, ta đang tính toán tổn thất."

"Không, ngươi hãy nghe ta nói hết." Hừ, chiêu này nàng cũng sẽ chơi, "Ta xem một chút vết thương trên mặt ta, ngươi có cảm thấy ta nên vội vàng đi tìm đại sư chữa thương? Về phần áp lực của ngươi. . . . . . Không sao, có Ngộ Sắc đại sư ở đây, mọi người nói người xuất gia lấy từ bi làm lòng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giúp ngươi, không để cho tình huống càng tiến một bước ác hóa. Chờ ta đem thương liệu tốt lắm, ta liền mang đại sư tới tìm ngươi, được không?"

"Chuyện này là thật? Sư thái tương lai thật chịu giúp ta?"

Phải phải, những ngày này ăn của hắn, sử dụng tiền của hắn, ở nhà hắn, nên phải hồi báo mới có lễ. Nhưng lý do này không nên nói ra khỏi miệng, nàng đành phải dùng cách nói của thần tiên, tốt nhất là vừa nói chuyện đồng thời còn tạo ra quầng thánh quang bao phủ: "Nhậm công tử vốn có Phật duyên, Ngộ Sắc đại sư tự đương vì ngươi đem hết khả năng, không cầu hồi báo. Thật, chúng ta không cầu hồi báo, không cầu nha. Ngài ngàn vạn đừng cho chúng ta bạc, bạc là vật ngoại thân, nhiều nhất sẽ chỉ làm chúng ta cùng Phật gần hơn, càng có thể tham thấu thiền tính, không có ý nghĩa gì khác."

"Không được, bạc dù sao cũng phải có , coi như là ta tích chút công đức. . . . . ."

"Ta nói cái người này, người khuyên như thế nào không nghe đây? Thôi thôi, ngươi trước buông tay, ngươi đem y phục của ta nắm chặt như vậy, ta thế nào đi tìm Ngộ Sắc đại sư mà khai thông."

—— bá.

Nhâm Vạn Ngân cực kỳ nghe lời rút tay về, một đường đem Hình Hoan cung tiễn đến tận cửa phòng Ngộ Sắc.

Lưu luyến nhìn bóng lưng yểu điệu kia, hắn càng phát giác là nhặt được bảo bối, sư thái tương lai không chỉ có sắc đẹp, còn là người có thể có phu quân cực kì giàu có.
Bình Luận (0)
Comment