Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 5



Thì ra một toán quân Chiêm phục dưới núi, không biết vì sao quân triều đình như từ trên trời rơi xuống đánh úp, trở tay không kịp, phải bỏ khí giới chạy lên núi Phu Pha Phong. Không ngờ chủ tướng đã bỏ chạy từ lúc nào, bọn chúng lại chạy ngược xuống núi, nửa chết nửa bị bắt sống nhiều vô kể.
Lại nói, Phạm Nhất Lĩnh trong lúc đắc thắng tưởng đã bắt được La Khải, nào ngờ bị một đám khói xanh bủa lấy thì thất kinh đề khí ngưng thần. Trong lòng mấy phần kinh hãi, chỉ không biết người vừa rồi là ai mà nhanh như vậy, còn bán tính bán nghi. Phía sau đám Chiêm binh bỗng chốc rối loạn lui hết, lại thấy phía dưới một toán quân khác mấy phần nghi hoặc, nhìn kỹ mới thấy cờ xí của quan quân triều đình rợp trời xuất hiện thì than ngắn thở dài. Đi đầu là một tướng nai nịt, trường bào gọn gàng hai bên tả hữu là hai hảo hán một già một trẻ từ từ kéo đến.
Nguyễn Văn Dung chống trượng xuống đất đánh phụp thở hắt ra một tiếng tức tối.
“Bọn Chiêm binh vô cớ đến đây, không ngờ bọn triều đình hủ bại nhà Trần cũng đến, chúng muốn gì mới được!”
Tiểu trại chủ Trọng Duy vốn là tả hữu của Phạm Nhất Lĩnh đáp nói “Chẳng phải vô duyên vô cớ mà họ đến đâu, xem ra phiệt trấn Ẩn Nam chúng ta sắp xảy ra đại họa rồi!”
Phạm Nhất Lĩnh hừ một tiếng nói “Từ xưa đến nay chúng ta đã không kết thù kết oán với triều đình, chắc là không phải họ đến đây để gây chuyện với chúng ta đâu!”
Nguyễn Văn Dung lại nói “Qua tỷ thí lão nghĩ hai tên vừa rồi không phải là quan binh gì dưới trướng của La Khải, mà là bọn người của phiệt trấn Âm Môn. Lão tin chắc rằng việc này có liên quan đến lão Ma Lang Nha, mấy năm qua lão luôn muốn đối địch với chúng ta!”
Phạm Nhất Lĩnh nói “Lão quản đốc sư nói đúng! vừa rồi…”

Y chưa nói hết câu thì lão Nguyễn hướng mắt nhìn ra xa hừ một tiếng nói “Dù gì phiệt trấn chúng ta cũng có chủ đâu phải là nơi bọn quan quân kéo đến làm càn được”.
“Hừm, hai nước giao tranh lại cùng kéo đến Phu Pha Phong này không biết là có ý gì!” Phạm Nhất Lĩnh đưa mắt nhìn người đi đầu hỏi “Các ngươi nhận ra ai đấy không?”
“Là Lê Hán Thương con trai của Trưởng Cục Chi Hậu Lê Quý Ly” Một tả hữu khác của Phạm Nhất Lĩnh là Lê Vương đứng gần nói.
Phạm Nhất Lĩnh đưa mắt nhìn người bên trái ăn mặc kiểu thổ dân, đầu chít khăn để lòng thòng che trước mắt, râu ria xồm xoàm, vũ khí là hai song câu giắt hai bên hông nói.
“Ta có biết người này, lão già cầm song câu là Nùng Xích thủ lĩnh mười đạo thủy tặc ở Châu Nam Sách trước kia ta đã mấy lần giao chiến với lão” Phạm Nhất Lĩnh hất hàm về phía người thiếu niên trẻ, ăn mặc kiểu công tử, lưng khoác trường bào mỏng, tay cầm quạt. Ba người lúc ấy đã xuống ngựa hỏi “Còn gã trẻ kia là ai?”
Không ai trả lời chỉ đứng lặng im nhìn Lê Nguyên Trừng cùng Nùng Xích và vị thiếu niên tuấn tú, tay cầm quạt bước đến thi lễ. Phạm Nhất Lĩnh cùng đám người trọng vọng trong phiệt trấn cũng bước ra tiếp kiến cúi đầu thi lễ, Nguyễn Văn Dung cười chừ nói.
“Chẳng hay hôm nay là ngày gì mà quan quân hai nước lại cùng lúc kéo đến phiệt trấn chúng ta vậy?”
Ba người mới đến đưa mắt nhìn xung quanh thấy đám thuộc hạ phiệt trấn dọn dẹp thi thể, lắc đầu than dài.
“Tệ hạ đến thật chậm trễ để phiệt trấn một phen thiệt hại”
“Ngài là tướng quân con trai của Chi Hậu hà cớ gì phải đa lễ như thế” Phạm Nhất Lĩnh lắc đầu. “Các hạ không biết đến bản doanh phiệt trấn là có chuyện gì?”
Lê Hán Thương chỉ gật đầu cười vỗ vỗ tay mấy cái thì bốn người lính mang ra phía trước hai cái rương lớn, mở ra thì bên trong toàn bạc ròng.
“Cha tệ hạ trước đây có đắc tội với trấn chủ trong lòng thấy rất ấy náy, Chỉ toàn chuyện bậy phao nhảm của bọn tặc quân phản nghịch nghe lời xúi giục của Chế Bồng Nga vu khống cho trấn chủ, nay cha tệ hạ có ý chuộc cái tội ấy mà sai tệ hạ tới đây ra mắt cùng với một chút sính lễ nhỏ gọi là đền tội”
Phạm Nhất Lĩnh chỉ cười nhạt thầm thủ “Bọn triều đình ai cũng gian sảo, đến đây ắt là có ý chẳng tốt lành gì nhưng không thuận thì lại càng không có chốn nương thân. Xem ra phiệt trấn sắp đến sẽ xảy ra một trận sinh tử đây!” y đưa mắt nhìn lão Nguyễn cùng hai tả hữu Lê Vương và Trọng Duy rồi thở dài.
Cả bọn cùng đi vào trong bản doanh vừa vào đến cổng thành đã thấy xa xa Lê Hiểu Bình cùng với chàng thiếu niên với mấy chục huynh đệ thương tích đầy mình chạy đến. Phạm Nhất Lĩnh chỉ tay nói.
“Tại sao lại ra nông nổi này?”
“Thưa trấn chủ bọn thuộc hạ bị phục kích ở dưới núi sau lại nhờ có huynh đệ này cứu giúp nhưng khi lên núi lại gặp một toán quân địch lại đánh nhau một trận mãi đến bây giờ mới về kịp.” Lê Hiểu Bình thở hổn hển nói.
Hai người nói chuyện không để ý đến người thiếu niên phía sau, người thiếu niên thích thú và mấy phần tươi tỉnh khi nhìn người trẻ tuổi mang quạt đi cạnh Lê Hán Thương, người cầm quạt khẽ cúi đầu cười nói.

“Chà, may quá lại gặp Cao Bát huynh ở đây, chẳng biết huynh đến đây làm gì?”
Người thiếu niên có tên là Cao Bát cười khà khà đưa tay nhích chiếc nón đan bằng tre lên cúi đầu chào nói.
“Ta vì theo đệ mà đến đây đấy, nơi nào sắp xảy ra đại sự nơi đó lắm chuyện vui, ta không thể bỏ qua được. Này, Trần Hưng Lễ nghe nói đệ đến đây vì tiểu thư họ Mai…?”
Trần Hưng Lễ phẩy quạt ừm lên một tiếng, mắt liếc nhìn Lê Hán Thương ra hiệu cho Cao Bát đừng nhắc đến chuyện đó. Hai người vừa nói chuyện vừa theo mọi người vào đại sảnh của bản doanh.
Mọi người an tọa đâu vào đấy trong đại sảnh theo hai hàng ghế tả hữu. Lê Hiểu Bình vốn là tiểu trại chủ, còn là đệ tử của Phạm Nhất Lĩnh so với ba mươi mấy tiểu trại chủ khác được ưu tiên rất nhiều, đương nhiên có chức phận không nhỏ, ngang hàng với hai tả hữu Lê Vương và Trọng Duy nên được ngồi cạnh Cao Bát cùng hai người Lê, Trọng. Bên phải là người của triều đình. Phạm Nhất Lĩnh cùng Lê Nguyên Trừng ngồi giữa trên bàn đã bày một bữa tiệc nhỏ.
Phạm Nhất Lĩnh bề mặt tươi cười nhưng trong lòng mấy phần xem thường Hán Thương và coi y chỉ là vãn bối. Nếu phiệt trấn vừa rồi không xảy ra cơ sự hiềm khích với Chiếm Thành thì y đã chẳng xem người của triều đình ra gì. Thiết nghĩ chuyện Chiêm Thành vô cớ đến đây không biết bên trong có ẩn tình gì nếu lại đắc tội với triều đình nữa há chẳng phải thiệt thòi lắm sao! Nghĩ rồi đợi xem bọn người triều đình này có ý gì rồi sẽ tính tiếp. Vẻ ngoài Phạm Nhất Lĩnh trong rất thoải mái nhưng trong lòng mấy phần khó chịu nói.
“Không biết tướng quân đến đây là có dụng ý gì khác không?
Lê Hán Thương nghe nói vậy chỉ nhếch môi uống một chum rượu, y biết thừa Phạm Nhất Lĩnh đã có ý xem thường mình cũng chẳng cố tỏ ra mặt nặng với chủ nhà làm gì, vỗ vỗ tay lên đùi cười nói.
“Thật ra tệ hạ đến đây một là để chuộc lỗi với trấn chủ, hai là muốn mời trấn chủ giá lâm giúp đỡ triều đình đánh giặc ngoại ban quấy nhiều phương nam. Mấy năm nay Đại Việt chúng ta vì quên hiền tài mà không ít lần lâm vào cảnh khốn cùng, chiến tranh liên miên quốc khố trống rỗng, sử sách thành trì bị thiêu rụi, đó là cài nhục của đất nước chúng ta. Đã là anh hùng hảo hán lý nào lại ở nơi an nhàn mà nhìn đất nước lâm nguy xin trấn chủ chớ trách tệ hạ nhưng đó là câu nói từ đáy lòng của một vãn bối”.
Phạm Nhất Lĩnh sẫm mặt tức giận nghĩ “Hắn định mắng ta chắc!”
“Nghe nói trấn chủ đã bế quan hơn mười năm luyện Phong Hợp Ngũ Đĩnh bí kiếp danh trấn thiên hạ, xem ra cũng đến lúc trổ tài cho thiên hạ được chiêm ngưỡng” Nùng Xích nhún vai cười nói, y định nói nữa nhưng thấy vẻ mặt Phạm Nhất Lĩnh mấy phần thù địch với mình, lại lặng im uống rượu. Lê Hán Thương thấy vậy liền nói chữa.
“Phong Hợp Ngũ Đĩnh là võ học kinh điển được Lê Kỳ sáng tạo nên đã ra giúp Lý Công Uẩn dành được thiên hạ, nay xem ra Đại Việt nhà Trần ứng vào chuyện này, trấn chủ mang võ học ra giúp triều đình chống giặc há chẳng phải là điều hay hay sao, tên tuổi lưu truyền về sau mãi mãi thua kém gì Lê Kỳ”
Nghe Lê Hán Thương nói y cũng mấy phần giảm nét mặt giận dữ nhưng vẫn khó chịu khi nghĩ đến chuyện suýt tẩu hỏa nhập ma mà rùng mình, chỉ cười nhạt nói.
“Xem ra thì hay thật nhưng bản thân ta đem ra gánh vác chuyện thắng bại nghe thật viễn vong. Lê tướng quân nói hơi quá lời rồi!”
Trần Hưng Lễ bước ra giữa tay phe phảy quạt cười nói.
“Trấn chủ không nên nói lùi như vậy mà quên chuyện vừa rồi. Nước Chiêm Thành đã có ý xem phiệt trấn Ẩn Nam là đại thù rồi thì chuyện liên kết này không phải là xấu. Từ khi vãn bối ở Thành Diễn Châu đã nghe ít nhiều chuyện này, trấn chủ phiệt trấn Âm Môn Ma Lang Nha đã tụ hội những cao thủ quyết sinh tử với Ẩn Nam còn ra ý muốn đoạt bí kiếp Hợp Phong Ngũ Đĩnh. Nghe đâu y đã đến núi Phu Pha Phong này rồi.”

Nghe đến vậy ai cũng tái xanh mặt mày, Phạm Nhất Lĩnh nheo mày nghĩ quả nhiên là lão ác tặc đó, y đưa mắt nhìn lão Nguyễn khẽ gật đầu. Ai cũng biết Ma Lang Nha võ công đã đạt đến thượng thừa, bình sinh y là người không xem trọng tiểu tiết, hành tung bất chính luôn dùng những thủ đoạn đê hèn hãm hại người khác, vốn y là độc thủ hàng đầu trong thiên hạ giết người không gớm tay, việc nghe đến tên y ai chẳng ngấm ngâm rung mình ghê sợ.
“Hắn đã đến đây rồi à?” – Quản đốc sư Nguyễn Văn Dung khẽ nhấc trượng lên gỏ nhẹ xuống nền.
“Vãn bối chỉ nghe vậy!” Trần Hưng Lễ đáp.
“Không biết huynh đệ kia là ai, tại sao lại hiểu rõ chuyện này như vậy?” Phạm Nhất Lĩnh đứng dậy đi về phía Trần Hưng Lễ hỏi.
“Vãn bối là Trần Hưng Lễ, con trai của Trần Hưng Nhạc” Trần Hưng Lễ chấp tay nói.
“Chà, hóa ra là tiểu điệt của Trần Hưng Nhạc, gia tộc nổi tiếng nhất thành Thăng Long đây mà.”
“Trấn chủ quá khen rồi họ Phạm ở kinh thành rất lớn danh trấn thiên hạ, gia tộc Trần Hưng vãn bối khó lòng so bì kiếp. Cha vãn bối đã nhắc nhiều đến trấn chủ, biết vãn bối đến đây cha đã nhờ mang một ít lễ vật, một trăm xúc vãi lụa, hai trăm gia súc, hai trăm bình rượu ngon kinh thành xin tặng trấn chủ” Trần Hưng Lễ khẻ cúi đầu cười mỉm.
Cả đám trên dưới trong phiệt trấn vẻ hồ nghi, nhưng trong lòng mấy phần phấn trấn đều nghĩ; xem ra triều đình mấy phần ưu đãi phiệt trấn không nhỏ. Chỉ có lão Nguyễn chống trượng thở dài nghĩ “Của biếu là của lo của cho là của nợ không biết họ muốn làm gì đây.”
Lê Hiểu Bình ngồi cạnh Cao Bát nói thầm thì.
“Không hiểu huynh ấy cười thủ thỉ thế kia là ý gì thế nhỉ?”
Cao Bát uống một ngụm rượu, gắp thịt bò ăn vẻ ngon lành nãy đến giờ không hề để ý đến xung quanh, y cũng không thèm nghe gì. Nghe Lê Hiểu Bình hỏi y mới giật mình quay lại hỏi.
“Huynh đệ nói cái gì?”
“Từ xưa đến giờ triều đình luôn xem phiệt trấn bọn đệ như cái gai trong mắt, huynh có biết lý do gì triều đình lại muốn kết giao với phiệt trấn không?”
“Tiểu đệ không hiểu sao? Nay Đại Việt thế cô, bắc có Đại Minh nam có Chế Bồng Nga. Triều chính thì rối tung, nói thật ta chẳng thèm nghĩ đến nhưng nghe đâu Chế Bồng Nga sắp kéo quân đánh Diễn Châu tới nơi rồi, mấy phần là náo nhiệt lắm, ta không thể không góp vui. Còn chuyện triều đình mang đến sính lễ kết giao với phiệt trấn của huynh đệ là dụng ý nhờ trấn chủ giúp người ngựa đánh Chiêm, phần nữa là muốn an ban các anh hùng hảo hán khắp nơi ở đất Thanh Đô ra sức chống giặc. Trấn chủ của huynh đệ võ công cao thủ là đệ nhất mà đồng ý ra sức thì ai chẳng theo. Ta nghe nói tuyệt học của phương nam rất đặc biệt khác lạ cũng muốn xem qua thế nào, vị Trần huynh đệ của ta cũng có ý đó. Xem ra chuyến đi này không đến nổi thất vọng lắm!” nói xong y lại ngồi ăn ngấu nghiến.


Bình Luận (0)
Comment