Giang Hồ Tứ Quái

Chương 16



Heo không nên quá mập, người không nên quá thông minh.



Heo quá mập thì nhất định sẽ mau bị thọc huyết, vì thế người nếu muốn sống lâu hơn thì cần phải có nhiều ít cái chất ngu đần.



Cái nào cũng tỏ ra thông minh, những con người ấy khó có thể sống lâu.



Bọn Quách Đại Lộ không phải ngu, nhưng họ luôn có thái độ gần giống khật khùng.



Vì họ biết áp dụng trí thông minh trong trạng thái khật khùng để sống.



Họ biết mèo không thể nấu nướng hay bưng dọn thức ăn, chó không thể tự nhảy vào quan tài rồi đậy nắp.



Nhất định phải do bàn tay của người.



Nhưng người đó là ai?



Yến Thất nói :



- Người ấy khi mang cỗ quan tài đến đây nhất định đã biết Nam Cung Xú chưa chết.



Quách Đại Lộ nói :



- Đúng, đưa cỗ quan tài đến đây, người ấy muốn cho chúng ta biết Nam Cung Xú hãy còn sống.



Yến Thất gật gật đầu :



- Và cũng biết trước âm mưu của Nam Cung Xú.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Thế nhưng tại sao người ấy lại không đối diện bảo thẳng cho mình biết?



Yến Thất nói :



- Bởi vì người ấy chưa muốn kiến diện với mình.



Lâm Thái Bình cau mặt :



- Tại làm sao thế? Đã không có ác ý thì tại làm sao hành động lại mơ hồ lén lút như thế ấy?



Quách Đại Lộ nói :



- Tôi xem chừng rất có thể người ấy là.... con gái.



Yến Thất hỏi :



- Tại làm sao anh biết là con gái?



Quách Đại Lộ nói :



- Chỉ có con gái mới làm được những chuyện... lòng vòng như thế.



Yến Thất bĩu môi :



- Nữ nhân hay làm những chuyện lòng vòng, tại vì chính nam nhân hay có chuyện... lòng vòng.



Quách Đại Lộ cười :



- Đừng quên rằng anh cũng là nam nhân nhé.



Yến Thất nói :



- Cũng đừng quên cái thân anh cũng chính do nữ nhân sinh ra đấy nhé.



Vương Động nhìn Yến Thất, mặt hắn có vẻ trầm ngâm :



- Thiên tính của nam nhân là xem thường nữ nhân, còn thiên tính của nữ nhân là xem thường nam nhân, đó là chuyện... ngàn xưa dẫn đến ngàn sau, cho nên...



Yến Thất nheo mắt :



- Cho nên làm sao?



Vương Động nói :



- Cho nên cái chuyện... lòng vòng ấy không cần tranh luận.



Hắn thở ra và nói tiếp :



- Chuyện của chúng ta ở đây đã khó giải quyết rồi, bây giờ lại thêm mối nữa...



Quách Đại Lộ hỏi :



- Mối nào đâu?



Vương Động đáp :



- Mối Nam Cung Xú.



Nam Cung Xú không chết vì cái đánh của Quách Đại Lộ, quyền ấy chỉ làm cho hắn ngất lịm thôi.



Không một ai trong bốn người có ý muốn giết hắn cả.



Họ không muốn giết một kẻ đã ngã ngựa.



Đúng như Nam Cung Xú đã nói : “Có những người không có thiên phú giết người, và mãi mãi cũng không khi nào học làm cái chuyện ấy được”.



Quách Đại Lộ gật đầu nói với Vương Động :



- Đúng, hiện tại Nam Cung Xú là cả một vấn đề.



Lâm Thái Bình nói :




- Nhưng chúng ta đã giam hắn lại rồi.



Quách Đại Lộ gật đầu :



- Đúng như thế.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Thế thì sợ cái giống gì? Sợ hắn đào tẩu à?



Quách Đại Lộ nói :



- Hắn không thể đào tẩu được.



Đó là một lời khẳng định.



Một con người bị trói gô như đòn bánh tét, không ai có thể đào thoát được cả.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Như thế còn vấn đề gì về hắn nữa đâu?



Quách Đại Lộ nói :



- Vấn đề là do hắn không thể đào tẩu được nên chúng ta phải gìn giữ hắn tại đây, có phải thế không?



Lâm Thái Bình gật đầu.



Quách Đại Lộ cười gượng gạo :



- Chính mình tự nuôi mình không xuể thì làm sao lại có thể nuôi người khác.



Lâm Thái bình bây giờ mới hiểu ra, hắn cau mày :



- Hay là mình thả quách hắn đi cho rồi.



Quách Đại Lộ nói :



- Con người ấy không thể thả đi được.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Chứ không lẽ mình phải nuôi hắn đến suốt đời à?



Quách Đại Lộ nhún vai :



- Đó, vấn đề là ngay chỗ đó đó.



Yến Thất nói :



- Có thể để chính hắn nuôi lấy hắn là hơn cả.



Quách Đại Lộ sáng mắt :



- Đúng đúng, so với mình, hắn giàu hơn thập bội.



Yến Thất nói :



- Giàu hay nghèo gì không biết, ít nhất hắn cũng mới vừa cuỗm của Phượng Thê Ngô một mẻ đáng kể đấy.



Quách Đại Lộ đứng lên :



- Mình hãy đến hỏi xem tài sản ấy hắn để nơi đâu.



Yến Thất háy mắt :



- Anh chắc hỏi được à?



Quách Đại Lộ nói :



- Tuy không phải là Hiệp Côn nhưng tôi cũng có cách của tôi chứ...



Yến Thất cười :



- “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, đúng là anh đã học được cái hay của thám tử nhà nghề.



* * * * *



Hậu viện có một kho chứa củi.



Nhưng kho chứa củi bây giờ không có củi, nó tạm dùng làm một phòng giam.



Nơi đó đang giam Nam Cung Xú.



Kho chứa củi lâu ngày không có củi, mạng nhện giăng tứ phía, có cả cứt chuột, cứt mèo và luôn cứt chó.



Hình như bây giờ nó được xem như kho chứa đồ... phế thải, vì trong đó có cả nồi, chén bể, chảo sứt quai, cố nhiên là không có một khúc củi nào.



Cũng dễ hiểu, vì chủ nhân đã ngưng chuyện nấu nướng từ lâu.



Nhưng cái lạ nhất là trong ấy... không có người. Nam Cung Xú bị trói chặt như đòn bánh tét, nhưng hắn biến mất tự bao giờ.



Dưới đất chỉ còn lại một đống dây.



Quách Đại Lộ sửng sốt.



Hắn cúi xuống lượm những đoạn dây xem xét :



- Bị cắt bởi một thanh đao.



Yến Thất nói :



- Một thanh đao thật bén.



Chỉ có một thanh đao thật bén thì những mối dây bị cắt đứt mới không tua ra như thế.



Lâm Thái Bình cau mày :



- Như thế thì không phải tự hắn đào thoát, nhất định phải có người đến đây cứu hắn.



Quách Đại Lộ nhún vai :



- Không ngờ những người như thế mà cũng có bằng hữu nhỉ!



Yến Thất nói :



- Phải chăng cũng lại là hai cái tên tiểu quỉ thư đồng của hắn?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không, không thể như thế đâu, chúng không có bản lĩnh mà cũng không có gan làm như thế, vả lại....



Hắn bật cười nói tiếp :



- Con nít có nhiều chỗ giống nữ nhân.



Yến Thất hỏi :



- Giống chỗ nào?



Quách Đại Lộ nói :



- Con nít không bao giờ nói chuyện nghĩa khí, nữ nhân cũng thế.



Yến Thất lừ mắt nhìn Quách Đại Lộ, nhưng Lâm Thái Bình đã nói :



- Hay là Kim Mao Sư Tử Cẩu làm cái chuyện này?



Quách Đại Lộ hỏi :



- Sao khi không anh lại đề cập tên đó?



Lâm Thái Bình nói :



- Hôm đó tôi không thấy hắn, có thể Nam Cung Xú đã tha hắn đi rồi... mà cũng có thể chúng toa rập với nhau.



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Hạng người như Nam Cung Xú chuyện gì cũng có thể làm được, nhưng ít nhất có một chuyện hắn không làm.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Chuyện gì?



Quách Đại Lộ nói :



- Hắn không chừa một người nào có thể chia gia tài với hắn.



Vừa cười, Quách Đại Lộ vừa giải thích :



- Trên bàn nếu có ba chén cơm, cho dầu hắn không thể ăn hết, nhưng tuyệt đối không bao giờ chừa lại một chén cho người khác, cho dầu bị phát ách mà chết, hắn cũng cố nuốt cho kỳ hết.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Anh cho rằng Kim Sư và Côn Tử đều bị hắn giết cả rồi?



Quách Đại Lộ gật gật đầu :



- Tôi nghe đói bụng quá rồi đây.



Câu nói đó thật không ăn nhằm gì với chuyện đang bàn và bọn Yến Thất không ngờ trong hoàn cảnh nghiêm trọng như thế này mà Quách Đại Lộ lại có thể nói một câu... trật chìa như thế ấy.



Lâm Thái Bình nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe.



Yến Thất và Vương Động cũng nhìn nhau, nhìn hắn, nhưng tia nhìn của họ không có vẻ ngạc nhiên mà như có phần đang để tâm nghiên cứu con người của Quách Đại Lộ, như đang “nghiên cứu” một sự vật lạ lùng.



Quách Đại Lộ cười :



- Khi nói đến ba chén cơm thì chợt nghe đói bụng, khi nói đến ăn thì tôi nhớ hình như mình đã ngót một ngày trời chưa có gì vô miệng cả.



Vương Động lừa mắt :



- Lúc nói chuyện gì là anh nghĩ ngay đến chuyện đó phải không?



Quách Đại Lộ gật gù :



- Hình như là như thế.



Vương Động nói :



- Khi anh nói đến... cứt chó thì...



Vương Động chưa nói dứt câu thì Quách Đại Lộ đã quay mình chạy thẳng.



Hướng của hắn chạy là... cầu tiêu.



Bây giờ đôi mắt của Vương Động mới thật là kinh ngạc.



Lâm Thái Bình lắc đầu cười :



- Đúng là một thiên tài hiếm có.




Yến Thất nói :



- Chẳng những “hiếm” mà còn sợ thiên hạ chỉ có mỗi mình hắn thôi đấy chứ.



Vương Động thở ra :



- Cũng may mà chỉ có mỗi một người, chứ nếu nhiều hơn nữa thì chắc thế gian này phải... tận luôn.



Đó cũng là câu kết luận.



Tuy ngoài miệng ta thán như thế, nhưng bọn Vương Động đều phải ngầm công nhận rằng nếu trên cõi đời này có được nhiều người như Quách Đại Lộ thì có lẽ sẽ trở thành một thế giới... thần tiên.



* * * * *



Trong số động vật dễ thân cận với con người nhất có lẽ kể đến mèo và chó.



Có người thích nuôi mèo, có người ưa nuôi chó.



Nuôi mèo và nuôi chó có một sự phân biệt rõ ràng.



Mèo không giống như chó, nó là giống vật không thích chạy rong.



Mèo thích ở trong nhà, nhất là thích nằm gần bếp lửa.



Mèo cũng thích trong lòng người ta, thích được người ta vuốt ve, nhất là vuốt đầu và lỗ tai của nó.



Mèo rất thích ăn cá, nhất là đầu cá.



Nếu ai cứ mỗi ngày cho nó ăn, vuốt ve nó, tự nhiên nó sẽ thích người ấy, bất cứ ngồi đâu nó cũng lẽo đẽo, cạ cạ một bên.



Nhưng đừng có lầm tưởng nó chỉ thích mỗi một người, chỉ thuộc về một người.



Mèo không trung thực như chó.



Nếu nhà chủ vắng cá, nó có thể bước... sang nhà khác... làm quen, và nó cũng rất dễ biến thành bằng hữu thân thiết của bất cứ người nào, chỉ cần người ấy có thức ăn và cũng hay vuốt ve rờ rẫm.



Và nếu người chủ cũ có gặp lại nó, rất có thể nó xem như người... lạ. Mèo, xem chừng không hung hãn như chó, thế nhưng nó lại tàn nhẫn nhiều hơn chó. Khi bắt được một con chuột, cho dù trong bụng đang đói meo, nó nhất định cũng không nuốt vội.



Nhất định nó sẽ làm cho con chuột ngất ngư, nó đùa giỡn cho đã đời rồi sau đó mới chịu ăn.



“Tay chân” của mèo rất mềm, dáng đi của nó rất khoan thai, nhưng nếu ai mà chọc giận nó thì lập tức màn lông mịn như tơ của nó sẽ dựng lên như cước, bàn “tay” bàn “chân” mềm mại của nó sẽ làm cho người đó chảy máu một cách dễ dàng.



Nhưng nếu mèo không giống chó thì nó giống ai?



Có ai thấy dáng đi của nữ nhân chưa?



Có ai thấy nữ nhân ăn cá chưa?



Có ai thấy nữ nhân nằm khoanh trong lòng nam nhân chưa?



Họ y hệt như... con mèo!



Họ rất dễ thương, họ rất ngoan ngoãn, nhưng hãy coi chừng chảy máu đấy nhé.



Có thể kết luận : Mèo rất giống nữ nhân, hay nói đúng hơn là nữ nhân có nhiều điểm y hệt như mèo.



Hai con vật đến Phú Quý sơn trang gần như cùng một lúc nhưng chó thì đã chết rồi.



Quách Đại Lộ đang ngồi vuốt ve ngắm nghía con mèo.



Lông của nó thật đen, thật mịn.



Một con người khi đã đói ngất ngư thì không còn đủ hứng để “nghiên cứu” về mèo, hay nói cách khác là không còn hứng thú để nghiên cứu bất cứ giống nào khác nữa.



Tự nhiên là Quách Đại Lộ đã no nê.



Y như những bữa trước, cơm rượu dọn đầy bàn và con mèo vẫn làm nhiệm vụ...



khua lục lạc.



Quách Đại Lộ nói :



- Con mèo này được ăn rất no nê, luôn được no nê, vì những con mèo đói không thể có được bộ lông mướt và mịn như thế này.



Yến Thất cười :



- Nghiên cứu trọn cả ngày mới được một câu như thế!



Quách Đại Lộ như không chú ý đến lời mỉa mai của Yến Thất, hắn nhìn con mèo nói tiếp :



- Nếu nói những vật dụng trong nhà, những bữa ăn và luôn cả cỗ quan tài do người nào đó mang đến, thì con mèo này nhất định cũng do người đó nuôi dưỡng, vì thế cho nên...



Yến Thất hất hàm :



- Cho nên... sao?



Quách Đại Lộ nói :



- Cho nên có thể biết rằng nơi nhà của người đó rất là... dễ thở, đầy đủ, nếu không thì con mèo này nhất định không được no đủ như thể này đâu.



Yến Thất nheo mắt :



- Rồi sao nữa?



Quách Đại Lộ nói :



- Nếu tôi là con mèo này, có được một vị chủ nhân như thế nhất định tôi không bao giờ chịu theo người khác.



Yến Thất nói :



- Vì thế cho nên...



Quách Đại Lộ chặn ngang :



- Cho nên nếu chúng ta thả con mèo này thì chắc chắn nó sẽ trở về nhà.



Ánh mắt của Yến Thất sáng lên, hắn hỏi :



- Vậy thì anh còn ôm nó trong lòng làm gì?



Quách Đại Lộ vỗ vỗ đầu con mèo :



- Anh mèo mình ơi, nếu anh bạn có thể mang chúng tôi đến viếng chủ nhân thì nhất định hàng ngày tôi nhất định sẽ mời anh bạn xơi cá thả giàn.



Hắn buông con mèo và đẩy cho chạy ra trước cửa.



Con mèo kêu “meo” một tiếng rồi quay đầu lại nhảy phóc lên lòng Quách Đại Lộ như cũ.



Nó nằm im trong lòng hắn và le chiếc lưỡi hồng hồng liếm nhẹ lên tay hắn.



Yến Thất bật cười :



- Cứ như thế này thì quả đúng nó là con mèo cái rồi và nhất định nó cũng đã “phải lòng” anh rồi đấy.



Quách Đại Lộ xách cổ con mèo quăng xuống.



Con mèo vẫn đi chầm chậm lòng vòng bên chân hắn.



Quách Đại Lộ cau mày :



- Sao còn chưa chịu đi, người đã quên người chủ của người rồi à? Từ trước đến giờ chủ của người đối xử với ngươi tốt lắm mà?



Vương Động cười :



- Ký ức của mèo tuy không được bền bỉ cho lắm nhưng trí óc của nó vẫn minh mẫn vô cùng.



Quách Đại Lộ trừng mắt :



- Trí óc minh mẫn như thế nào?



Vương Động nói :



- Nơi này hãy còn có cá có thịt thì tội gì nó phải đi đâu cho xa?



Quách Đại Lộ nói :



- Nhưng tôi đâu phải là chủ của nó, tại sao nó lại quấn quít bên tôi hoài như thế chứ?



Vương Động hỏi :



- Vừa rồi anh cho nó một khúc cá phải không?



Quách Đại Lộ gật đầu.



Vương Động nói :



- Như thế là đủ rồi, ai cho nó ăn là nó theo, cần gì phải chủ hay không phải chủ?



Quách Đại Lộ lầm bầm :



- Xem chừng quả đúng là con mèo cái.



Lâm Thái Bình nói :



- Nếu như ở đây không có cá cho nó ăn?



Vương Động nói :



- Tư nhiên không đuổi nó cũng đi.



Lâm Thái Bình cười :



- Tôi chỉ hy vọng con mèo này hãy còn nhớ đường.



* * * * *



Con mèo quả nhiên nhớ đướng.



Bất cứ chỗ nào, nếu nó không thể kiếm được thức ăn thì nhất định nó sẽ tìm ra đường để về nhà.



Từ buổi hôm đó, từ sáng đến chiều không có một miếng ăn, bất luận người hay mèo cũng phải đói teo ruột.



Bây giờ thì cho dầu Quách Đại Lộ có ôm nó, vuốt ve nó đến mức nào đi nữa thì nó cũng nhất định nhảy xuống đất bỏ đi.



Nó nhảy vọt đi như một làn khói đen và Quách Đại Lộ theo bén gót.



Yến Thất theo Quách Đại Lộ và Lâm Thái Bình theo sau Yến Thất.



Vương Động nói :



- Tốt nhất là các anh không nên theo gần bên nó.



Lâm Thái Bình hỏi :



- Còn anh?



Vương Động thở ra...



Hình như cái thở ra của hắn là cái cảm thán về con người của Lâm Thái Bình, hắn cảm thấy câu hỏi của Lâm Thái Bình hơi ngu.



Hắn thở xong là nằm ngửa xuống giường.



* * * * *




Bên trái của triền núi là một bãi mồ hoang.



Cho dầu tiết thanh minh, nơi đây cũng vẫn nhang không khói lạnh.



Những kẻ chôn ở đây, lúc sống không ai chú ý, đến khi chết không người tảo mộ.



Kẻ cùng khốn vốn có bạn thân thích không nhiều, huống chi lại là nấm mộ của những người cùng khốn.



Khi sống bạn bè thân thích vốn đã thừa, khi chết thì hình như mất hẳn.



Nhưng bọn Quách Đại Lộ đã quen cảnh đó quá rồi, họ không có hơi đâu đi làm cái chuyện “cảm khái”, vả lại bây giờ cũng không phải lúc.



Con mèo đang phóng băng băng.



Nó nhảy phóc vào bãi tha ma, rồi nhảy trái qua ngõ khác, từ xa nhìn qua như một u hồn.



Bất luận ai muốn theo sát được con mèo đang chạy đều không phải là chuyện dễ dàng, muốn theo cho được phải hết sức chuyên tâm, không được có phút giây lơ đễnh.



Không được nhìn qua nơi khác, phải dán chặt mắt vào bóng của nó, nếu không, chỉ cần vài cái nhảy là mất dấu luôn.



Theo một cô gái có lẽ cũng phải như thế, nếu không là “xảy tay” ngay.



Bên bãi tha ma có một đám rừng.



Trong rừng có một gian nhà tranh.



Đây là rừng táo, căn nhà cũng làm hoàn toàn bằng cây táo.



Từ trước, Quách Đại Lộ cũng có từng đi lang bang đến đây, nhưng hắn không hề thấy ngôi nhà đó.



Hình như gian nhà mới dựng lên vài bữa.



Con mèo nhảy tót vào rừng táo và bỗng nhiên mất hút.



Từ trong ngôi nhà một mùi thơm phức bay ra.



Đúng là mùi thịt nướng.



Quách Đại Lộ hỉnh hỉnh mũi mỉm cười.



* * * * *



Trong gian nhà có lửa, trên lửa có thịt.



Ở một chỗ vắng vẻ, bất cứ mùi gì cũng bay xa.



Một ông lão đang ngồi xổm trên bếp lửa, tay cầm quạt quạt cho than hồng.



Một bà lão đang cầm đũa trộn trộn trong một cái nồi, hình như là kho nấu.



Một cô gái tóc xõa bờ vai ngồi kế bên, hình như cô ta đang thúc hối cho thức ăn có sớm.



Con mèo đen nhảy vào gian nhà, nhảy ngay vào lòng của cô gái.



Tự nhiên, không cần hỏi cũng biết cô ta là chủ nhân của nó.



Người mà Quách Đại Lộ muốn tìm đã có ngay trước mắt.



Lúc hắn vào đến cửa thì cô gái cũng vừa quay lại.



Bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.



Sau cùng, qua một lúc không lâu lắm, chỉ vừa đủ để trấn tĩnh thôi, Quách Đại Lộ mới kêu lên :



- Toan Mai Thang... thì ra là nàng... lại là nàng...



* * * * *



Thịt nướng thật vàng, thật thơm.



Thịt lại được cắt ra từng miếng vuông vuông, mỗi miếng thật vừa với miệng của Quách Đại Lộ.



Con mèo nằm ngoan ngoãn dưới chân của Toan Mai Thang. Nó đúng là một con mèo dễ nuôi, nó không nhất định cứ đòi ăn cá, nó không khi nào phản đối món thịt nướng này.



Bất luận là người hay là mèo, cho dầu chưa đói lắm mà gặp món thịt nướng thơm ngon này, nhất định cũng không từ chối.



Huống chi cả bọn, cả mèo lẫn người đều đang đói cồn cào.



Ăn được bảy tám miếng thịt, Quách Đại Lộ mới thở phào :



- Thật tôi nằm mơ cũng không ngờ rằng lại là cô.



Toan Mai Thang nhếch mép cười....



Quách Đại Lộ nói :



- Hành động của cô hình như là luôn luôn có đầy vẻ bí mật.



Toan Mai Thang cúi mặt cười :



- Thật ra thì tôi muốn tự thân mang đến nhưng lại sợ các anh không chịu nhận.



Yến Thất nói bằng một giọng lạnh lùng :



- Tôi nghĩ không cần phải đưa đến những thứ ấy.



Toan Mai Thang nói :



- Các anh giúp chúng tôi nhiều quá, ít nhất chúng tôi cũng phải tỏ ra một chút lòng thành.



Quách Đại Lộ nói :



- Thế nhưng những thứ ấy chúng tôi không thể nhận.



Toan Mai Thang nhướng mắt :



- Tại sao thế?



Quách Đại Lộ đâm ngập ngừng :



- Bởi vì... vì... vì cô là nữ nhân.



Toan Mai Thang nhếch môi :



- Nữ nhân cũng vẫn là người.



Quách Đại Lộ ngó Yến Thất cười :



- Khẩu khí của Toan cô nương hơi giống anh đấy.



Yến Thất nghiêm mặt :



- Cho dầu nam nhân đưa đến những thứ ấy chúng tôi cũng không nhận.



Quách Đại Lộ nói tiếp :



- Huống chi, chúng tôi không thích cái lối... cư xử của cô.



Hắn muốn nói đến cái chuyện mấy rương vàng ngọc, nhưng hắn không nói thẳng.



Toan Mai Thang chớp chớp mắt :



- Nếu thế thì cứ coi như chúng tôi... tự tiện mang đến “bỏ đại” vào nhà các anh đi.



Vương Động nói :



- Phải trả tiền thuê chỗ.



Toan Mai Thang nói :



- Được, tôi trả.



Vương Động nói :



- Phải thêm khoản... bảo đảm phí nữa.



Toan Mai Thang nói :



- Vâng, tôi trả.



Vương Động nói :



- Mỗi ngày mười lượng bạc.



Toan Mai Thang gật đầu :



- Được tôi trả.



Vương Động nói :



- Tiền thuê chỗ phải trả trước.



Toan Mai Thang nói :



- Tôi trả trước mười ngày có được không?



Vừa nói nàng vừa lấy ra một trăm lượng bạc.


Bình Luận (0)
Comment