Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 43

Lại một lần nữa, Quý Thu Hàn rơi vào ảo giác kỳ dị kia.

Trong bức ảnh, cánh tay bị chặt rời đột nhiên co giật hai lần một cách kỳ dị, rồi bật dậy lao ra khỏi nơi đó, bàn tay thối rữa và trương phình của người chết túm lấy cổ áo anh, con ngươi đen nhánh bên cạnh như hàng vạn chiếc kim, rồi chợt co cụm lại thành một điểm đen.

Khung cảnh bỗng trở nên quen thuộc.

Tanh tưởi, đen kịt, tầm nhìn mờ mịt.

Anh đã mơ giấc mơ này đến mười mấy năm.

Dưới chân anh còn có một cái hộp nhỏ màu đen, cái hộp này xuất hiện nhiều lần trong vô số giấc mơ hỗn loạn của anh rồi, nhưng lần này anh lại mơ hồ có một loại cảm giác hoảng sợ cùng chán nản, không thể không hít một hơi thật sâu.

Anh ngập ngừng đá vào nó. Và chỉ với một cú đá, nó giống như một trò chơi domino áp đảo và phức tạp đã bị lật ngược, hết đợt này đến đợt khác, cứ lật một chiếc hộp là lại đổ sang chiếc tiếp theo. Âm thanh va chạm nổ tung tứ phía xung quanh anh, và khi phóng tầm mắt ra xa, khắp núi rừng và đồng bằng có hàng nghìn chiếc hộp đen như bò sát chui ra khỏi tổ.

Những giấc mơ trước đây thường kết thúc đột ngột ở đây, nhưng lần này thì khác, những chiếc hộp đen này bắt đầu không ngừng rung động, thậm chí còn bắt đầu rỉ ra chất lỏng màu đen từ các khe nứt. Chúng sền sệt, tanh tưởi, và nhanh chóng phồng lên thành bong bóng, lại dùng tốc độ phát triển biến dạng mà trở thành vô số những tứ chi bị gãy.

Tứ chi quỷ dị dùng ngón tay hoặc ngón chân trắng bệch dẫm trên mặt đất, thanh niên đứng giữa trở nên yếu ớt như chú sơn dương bị sập bẫy, chỉ chậm rãi chờ bị vây săn rồi tiêu diệt.

“Thu Hàn? Quý Thu Hàn?”

Cánh tay bị túm, Quý Thu Hàn đột nhiên bừng tỉnh khỏi ảo giác.

Là đội trưởng Triệu Hà.

“Tan họp đi. Tôi biết gần đây tiến độ điều tra vụ án không hề thuận lợi, áp lực quá lớn, nhưng lòng bàn tay cậu sắp bị cào rách rồi… Cậu chính là hy vọng phá án của đội chúng ta, hơn nữa bây giờ đã có manh mối của ba người rồi, không thể quá mệt mỏi được!”

Quý Thu Hàn cúi đầu nhìn, hóa ra là do anh vô tình dùng lực quá mạnh, móng tay xuyên qua trang tài liệu đâm vào lòng bàn tay, để lại bốn vết lõm đỏ thẫm khá dữ tợn.

Anh buông tay, cảm giác đau đớn âm ỉ k1ch thích thần kinh của anh. Chẳng lẽ là vì anh mất khống chế, cho nên những chiếc hộp mà anh tưởng tượng cũng mất khống chế sao?

Trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, Triệu Hà kéo ghế ngồi lại gần hơn chút: “Vừa rồi tôi đã đuổi hết mấy tên nhóc kia ra ngoài rồi, thấy cậu không đi được nên ở lại đây chờ cậu. Thu Hàn, anh bàn chuyện này với cậu nhé?”

Thấy Quý Thu Hàn không đáp, Triệu Hà cũng đã quen. Anh ta lấy điện thoại ra và nói: “Thu Hàn, hai ngày này có thể để ý giúp tôi ca đêm của tổ 2 không? Chính là đội của bạn gái Uông Minh đó. Vợ tôi sắp sinh rồi, đầu đứa nhỏ hơi lớn nên bị dây rốn cuốn quanh cổ, tâm trạng cô ấy rất không ổn định. Bố mẹ tôi ở nhà cũng không thể chăm sóc nhiều hơn được, tôi thực sự không yên tâm để cô ấy ở bệnh viện một mình, nếu buổi tối đột ngột xảy ra chuyện…”

Triệu Hà vừa nói vừa mở album trong điện thoại, ánh mắt cũng sáng lên, giọng điệu tràn ngập niềm vui của một người sắp làm cha: “Nhìn này, đây là đứa con gái sắp chào đời của tôi. Mẹ nó thì cứ nói đây là bé trai, tôi thì cảm thấy nhất định phải là bé gái. Cậu nhìn này, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn này sao có thể là một bé trai được chứ? Hơn nữa trước khi vợ tôi mang thai, tôi đã nằm mơ rồi. Tôi mơ thấy tôi đưa con gái mình đi nhà trẻ, mong ông trời phù hộ, cho tôi một đứa con gái. Nếu được vậy, tôi có thể bỏ thuốc lá…”

Nhắc tới con gái mình, Triệu Hà không thể kìm lòng, quên mất thanh niên ít nói bên cạnh mình chưa chắc đã thích nghe mấy lời lẩm bẩm có hơi khoe khoang này.

Quý Thu Hàn chỉ nhìn bức ảnh siêu âm B kia.

Bé con với đường nét rõ ràng đang bẽn lẽn lấy hai bàn tay nhỏ bé che cằm, nằm cuộn tròn êm ái trong lòng mẹ ấm áp chờ ngày chào đời. Đôi mắt đen láy sáng ngời của bé sẽ nhìn thấy cha mẹ mình – những người có thể dành cả tình yêu lẫn sinh mệnh cho bé – trước tiên.

Dạ dày Quý Thu Hàn run rẩy, anh cố nén khó chịu đồng ý với Triệu Hà, rồi gần như tông cửa xông ra ngoài.

“Cảm ơn nhé tiểu Quý. Không ngờ bình thường trông cậu rất lạnh lùng, thế mà vẫn rất… Này! Cậu đi đâu thế hả? Vậy tới lúc đó anh sẽ mời cậu đến tiệc đầy tháng con bé nhé!”

Vừa vào nhà vệ sinh, Quý Thu Hàn đã nôn khan dữ dội. Bữa sáng vốn anh đã chẳng ăn được bao nhiêu, mấy lần sau toàn nôn ra nước đắng, dạ dày như bị ai đó bóp mạnh khiến anh không nôn nổi thứ gì nữa, chỉ suy yếu ngồi trên bồn cầu.

Anh xòe lòng bàn tay ra, nơi có dấu tay dường như vẫn còn hơi ấm của một sinh mệnh mỏng manh. Quý Hạ nắm tay anh, vuốt v e phần bụng hơi nhô lên của mình.

“Có phải không thể tin được không? Nơi này vậy mà lại có một sinh mệnh nhỏ đấy…”

“Làm gì mà mặt cứ chảy ra thế, em không thích cháu gái nhỏ à? Chị sắp giận đấy! Em chạm vào xem, giờ con bé biết động đậy rồi… ha ha, em mà chọc giận nó, nó sẽ đá em…”

Nhưng bây giờ, lòng bàn tay chỉ có dịch vị và mật bị anh lau đi, nhờn và buồn nôn.

Chính anh đã phá hỏng tất cả.

Nếu như đêm đó anh không tức giận bỏ nhà đi thì Quý Hạ đang mang thai đã không phải đi ra ngoài tìm anh. Nếu Quý Hạ còn sống thì nhất định chị ấy sẽ là một người mẹ tốt, dạy dỗ con cái nên người. Đứa bé sẽ tốt bụng và dịu dàng như chị ấy vậy. Nhưng anh đã đẩy chị ấy, cùng với cả đứa nhỏ chưa chào đời đến cái chết.

Trong một thời gian dài, sở dĩ anh có thể giải quyết những vụ án hình sự hóc búa và phức tạp với sự tỉnh táo và bình tĩnh hơn hẳn người thường là nhờ lý trí và cảm xúc luôn có thể tách biệt. Mà lần này, khuôn mặt tương tự lần trước khiến lý trí của anh cứ liên tục rơi vào mê muội.

Lý do chỉ có bản thân anh biết, ký ức về khoảng thời gian đó vốn dĩ là một chiếc hộp đen, một chiếc hộp đen mà chính bản thân anh cũng không thể mở ra được.

Trong vụ án 23/5 năm đó, ngoại trừ bức ảnh mơ hồ trong camera giám sát, kẻ sát nhân cực kỳ xảo quyệt đã phạm phải một sai lầm chết người, đó là để lại một nhân chứng quan trọng, Quý Thu Hàn, người sống sót.

Là người sống sót duy nhất, nhưng anh lại chẳng hề có tác dụng gì.

Vì ký ức đó đã không còn nữa.

Tất cả những gì xảy ra trong ngôi nhà gỗ ở vùng nông thôn trong ba mươi ngày ấy đã bị một đôi bàn tay vĩnh viễn khóa chặt trong chiếc hộp đen kín gió, hệt như đống xương người đào lên từ chiếc hố năm ấy, ba mươi sáu linh hồn rời rạc nằm lặng lẽ trong ký ức của anh, cứ mỗi một lần phát tác, họ lại dùng ánh mắt thê lương và phẫn uất nhìn kẻ sống sót vô dụng này.

Tùy tiện lau vết bẩn trên tay, Quý Thu Hàn do dự hồi lâu, cuối cùng nhấn nút gọi.

“Chú, là con. Vâng, không quá thuận lợi, chúng con đã tìm thấy một người phụ nữ còn sống sót, nhưng cô ấy bị rối loạn căng thẳng hậu chấn thương nghiêm trọng sau khi trốn thoát khỏi kẻ sát nhân. Cô ấy không muốn giao tiếp với bất kỳ ai. Chúng con đã nhờ ba bác sĩ tâm lý nhưng không có cách nào khiến cô ấy nói ra được…”

“Chú còn nhớ bác sĩ tâm lý ngày trước đã khám cho con không? Con nhớ chú từng nói, người ấy ở thành phố A, giờ chỉ có thể mời bác sĩ đó đến khám xem sao… Không sao, con có chừng mực. Cảm ơn chú, gần đây bận quá, khi nào trở lại, con sẽ về nhà ăn cơm. Chú cho con gửi lời hỏi thăm dì Lan.”

Chỉ lát sau, Lý Quốc Nghị liền gửi danh thiếp của một người cho anh.

Giữa trưa, lúc ra khỏi cục cảnh sát, anh liền thấy xe của Giang Trạm đỗ ở đối diện bên đường. Dịch Khiêm mở cửa sổ xe gọi: “Anh Quý!” Gần đây, cảm xúc của Quý Thu Hàn không quá ổn định, cho nên chỉ cần có cơ hội, Giang Trạm sẽ tới đón anh đi ăn cơm.

Giang Trạm đã nhìn thấy anh từ rất xa, anh còn gầy hơn cả hai ngày trước. Chiếc áo sơ mi cắm thùng đã hơi nhàu, thắt lưng quấn quanh phần eo gầy guộc, buổi tối bế cũng hơi cộm tay.

Quý Thu Hàn vừa lên xe đã cảm nhận được Giang Trạm lại sắp sửa lên giọng dạy dỗ, dứt khoát nói phủ đầu: “Đi đâu ăn vậy? Em hơi đói rồi.”

Anh vẫn luôn không muốn ăn. Vừa nghe thấy câu này, Giang Trạm đã lập tức quên mất chuyện “gầy” kia, hắn nói: “Về nhà ăn, Chu Vực có dẫn thằng nhóc kia tới cảm ơn đó.”

Giang Trạm nói, thấy sắc mặt Quý Thu Hàn không tốt lắm nên lại hỏi thêm vài câu, anh cũng chỉ nói là chuyện vụ án. Ánh nắng tháng Mười chiếu trên cửa sổ xe, dùng tay chạm lên còn cảm thấy chút lạnh lẽo cuối thu. Quý Thu Hàn mím môi, nhưng vẫn không nói chuyện hôm nay.

Giang Trạm thấy anh vừa trả lời vừa ngẩn người thì thở dài, muốn dạy dỗ nhưng lại không nỡ, bèn nói: “Mệt thì dựa vào anh ngủ một chút đi, em làm cảnh sát mà sao còn bận hơn cả Chủ tịch nước vậy, thật đúng là tới để hành hạ anh mà…”

“Ừm.” Quý Thu Hàn hạ vai dựa tới. Áo vest của Giang Trạm có mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt, giống như mùi trên người hắn vậy. Hai thứ mùi đó thoang thoảng lưu luyến quanh anh. Anh quả thực đã hơi mệt.
Bình Luận (0)
Comment