Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 77

Giao thừa năm nay sớm hơn những năm trước, bữa tiệc sinh nhật của mẹ Chakun tình cờ trùng với giao thừa. Mấy hôm nữa, chỉ cách sáu ngày nữa là đến hồi chuông giao thừa, buổi sáng, đoàn người Giang Trạm sẽ khởi hành đi Chiangmai, Thái Lan.

Vào đêm trước khi rời đi, Giang Trạm đã lấy một chiếc vòng chân màu đen từ cấp dưới của mình, đó là một thiết bị theo dõi điện tử.

Quý Thu Hàn vừa ăn tối xong, đang thu dọn bộ đồng phục cảnh sát mà anh đã lâu không mặc trong phòng để đồ.

Sau tất cả mọi chuyện, Giang Trạm đồng ý cho anh tiếp tục làm việc. Ban ngày, người hầu đã giặt ủi đồng phục cảnh sát của Quý Thu Hàn, nhưng anh vẫn muốn nhìn lại một chút.

Anh chạm vào huy hiệu cảnh sát màu bạc cứng rắn lạnh băng, không biết đang nghĩ gì.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giang Trạm đi lên lầu, đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, rồi bế anh lên trên giường, vết thương phía sau đã lành rất nhiều.

Quý Thu Hàn: “Lại điên gì thế?”

Anh thấy Giang Trạm đang ngồi xổm xuống, trong tay là một chiếc vòng điện tử bằng kim loại đen tuyền.

Vòng còn chưa mở. Giang Trạm dùng tay trái vặn hai vòng trên dưới, vòng cổ kim loại lập tức mở rộng ra, luồn qua các ngón chân của Quý Thu Hàn, cuối cùng khoá lại trên mắt cá chân trắng nõn gầy guộc của anh.

Sau khi phản ứng lại, Quý Thu Hàn lập tức nổi giận: “Giang Trạm! Anh làm gì vậy, em không phải là tù nhân của anh!”

Quý Thu Hàn nhìn chiếc vòng cổ bằng kim loại mỏng màu đen trên mắt cá chân của mình. Cái này có khác gì vòng chân điện tử dùng để giới hạn phạm vi giám sát của nghi phạm ở nước ngoài đâu?!

“Đừng nóng, trong tay anh chẳng còn kiểu nào nữa rồi. Hơn nữa, cái này không phải trông khá hơn nhiều so với những phong cách thoạt nhìn rất mất nhân quyền trên thị trường sao?”

Giang Trạm thờ ơ nói, tay giữ mắt cá chân của Quý Thu Hàn rồi đặt lên đùi mình để điều chỉnh cài đặt của vòng chân điện tử.

Vòng chân điện tử màu đen chỉ rộng bằng hai ngón tay, dày bằng một chiếc điện thoại di động. Chiếc vòng được gắn vào mắt cá chân trắng lạnh không tỳ vết của Quý Thu Hàn, vừa vặn dán sát bên ngoài mắt cá chân. Màn hình đã kích hoạt dữ liệu màu lam.

“Cởi ra, em không muốn! Em không phải tù nhân!”

Giọng điệu khó chịu của Quý Thu Hàn lập tức khiến Nhị Hoa đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên bàn trà nhỏ giật mình.

Nó kêu meo meo hai tiếng, Giang Trạm trừng mắt nhìn nó, nó lập tức hèn nhát nhảy xuống chuồn mất.

Giang Trạm giữ mắt cá chân đang định vùng vẫy của anh, bình tĩnh đe dọa: “Nếu em còn gây rối nữa, anh sẽ đeo nó lên cổ em.”

Cho nên hôm đó, Dịch Khiêm cũng không phải vô cớ mà nói anh Quý sẽ bị nhốt lại. Người nhạy cảm như anh, chẳng lẽ chưa từng nhìn ra Giang Trạm đã từng có ý đồ xấu xa đó sao…?

Quý Thu Hàn bị tóm mắt cá chân, nhìn Giang Trạm giam cầm mình bằng “thiết bị tra tấn điện tử”, anh vô cùng tức giận: “… Anh để Hướng Nam bám theo em như kẹo mạch nha cả ngày rồi, trừ đến đồn cảnh sát và về nhà, em còn có thể đi đâu nữa?!”

Vòng chân điện tử có tích hợp chức năng GPS, vị trí sẽ được cập nhật hai giây một lần. Công nghệ này quả thực là do một công ty công nghệ của Hoa Kỳ đã phát triển để hạn chế và giám sát các khu vực mà tội phạm hoạt động.

Chỉ có điều thiết kế bên ngoài của nó quả thực đẹp đẽ và nhân văn hơn so với thiết kế sử dụng cho tội phạm, có thể khống chế độ chính xác trong phạm vi 1,8 mét đến 15 mét, muốn mở ra cần có dấu vân tay của Giang Trạm.

Thấy người yêu bất mãn, kẻ khởi xướng lại chẳng hề xấu hổ, lại còn vừa lòng nói:

“Anh đã hứa sẽ giải trừ vệ sĩ tuần tra trong nhà, để em trở lại tổ điều tra đặc biệt, tiếp tục tham gia điều tra vụ án 11/7, nhưng em đừng quên lời em đã hứa với anh, không được phép tham gia hoạt động bắt giữ.”

Sao có thể?! Nếu không, tại sao anh lại ngoan ngoãn chịu trận đòn đó?! Không phải chỉ để Giang Trạm yên tâm giảm bớt nhân lực để anh có thể tham gia vào chiến dịch sao?!

Nhưng Quý Thu Hàn không ngờ Giang Trạm còn có chiêu này, hắn thực sự quá xảo quyệt! Nhưng lúc này, anh cũng không tìm được lý do chính đáng để phản bác, sợ nếu nói nhiều nữa sẽ lại khiến Giang Trạm nghi ngờ.

“…Em đã hứa với anh rồi! Anh còn lo lắng cái gì? Anh không tin tưởng em như vậy sao?”

“Này, em yêu, đừng có chụp mũ cho anh như thế.”

Giang Trạm cúi đầu, giống như một hiệp sĩ ngoan đạo dưới trướng của một vị vua, hắn hôn lên bắp chân trần nhẵn nhụi của anh: “Anh chỉ cảm thấy không an tâm, bây giờ là thế kỷ 21, chúng ta cần một số công nghệ để tiết kiệm nhân lực chứ, phải không? “

Giang Trạm li3m môi, ngón cái vuốt v e cổ chân trắng như bạch ngọc đang bị chiếc vòng chân điện tử trói lại.

“Nhưng thực ra anh chỉ muốn dùng một sợi dây xích trói em trên giường, không cho mặc gì hết, mỗi ngày chỉ chờ anh về rồi mở chân ra cho anh đ* thôi…”

Chưa nói dứt câu, Quý Thu Hàn đã đỏ bừng mặt, đạp lên vai hắn.

“Anh không còn nhỏ nữa rồi…! Có thể phun ra ít ngà voi không hả?!” (Trích từ câu “miệng chó không phun ra được ngà voi”, ý nói Giang Trạm to đầu rồi mà sao không ăn nói tử tế chút:v)

Giang Trạm bật cười, khuôn mặt anh tuấn thực sự còn thu hút hơn cả sao trời. Sau khi sắp xếp xong mọi việc, hắn lại sáp tới hôn Quý Thu Hàn đang xấu hổ.

“Anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện bên kia. Em ở nhà chờ anh về, đừng tự đặt mình vào nguy hiểm, biết chưa?”

Có lẽ bây giờ, Giang Trạm chỉ yêu cầu anh duy nhất một chuyện này thôi.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khí lạnh trên cách tầng mây chiếu xuống dưới. Đoàn người Giang Trạm xuất phát đến sân bay, Giang Trạm cố ý để quên áo khoác, nhân lúc Quý Thu Hàn quay lên lấy, Giang Trạm hỏi Dịch Khiêm bên cạnh:

“Sao gần đây chỉ có mình Hướng Nam? Lâu như vậy rồi, đám Phương Bắc đâu?”

“Vốn là cậu ta cũng về rồi, nhưng từ khi anh phái Từ Lãng đến điều tra khu mỏ, cho nên Phương Bắc tạm thời tiếp nhận công việc của Từ Lãng.”

Dịch Khiêm nói: “Sau khi vụ tai nạn kia xảy ra, bạn trai của a Chính cùng tình nhân của gã ta đã lấy hết tiền của a Chính rồi, bao gồm cả tiền an ủi chúng ta cho gia đình cậu ấy. Thậm chí chúng còn lừa bán nhà của cha mẹ a Chính rồi định trốn ra nước ngoài… Cho nên, Từ Lãng đã nhờ Phương Bắc ngăn chúng lại. Giờ hẳn là hai kẻ đó đã bị ném vào vùng biển quốc tế rồi.”

Giọng điệu Dịch Khiêm nghe như thể ném hai con cá vậy. Giang Trạm nghe xong, hỏi: “A Chính còn có người thân nào khác không?”

Dịch Khiêm lắc đầu: “Không có.”

Giang Trạm nói: “Chăm sóc cha mẹ a Chính cho tốt, chuyện còn lại bảo Phương Bắc xử lý sạch sẽ đi.”

Không cần Giang Trạm hạ lệnh thì Dịch Khiêm cũng đã sắp xếp thoả đáng hết rồi. Chờ khi Quý Thu Hàn mang áo khoác của hắn tới, Giang Trạm và Dịch Khiêm đã đứng bên cạnh xe chờ anh.

Giang Trạm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, như thể không sợ lạnh vậy, cánh tay và lồ ng ngực mạnh mẽ được bao bọc dưới lớp vải cắt may khéo léo, dáng người vô cùng cao lớn mạnh mẽ trong gió lạnh.

Họ sắp nắm tay nhau bước sang một năm mới rồi. Không biết từ lúc nào, người đàn ông này đã trở thành lớp bảo vệ của anh, mặc dù sự khống chế của hắn đã mang đến cho anh không ít hạn chế, nhưng ngược lại có thể khiến anh càng thoải mái ở một số phương diện. Bởi anh biết, dù kết quả có tồi tệ đến đâu, Giang Trạm cũng sẽ giúp anh giải quyết mọi việc.

Quý Thu Hàn gật đầu với Dịch Khiêm. Giang Trạm nắm bàn tay lạnh lẽo của anh, đặt lên môi hà hơi, trách cứ nói: “Đã bảo em ngủ thêm một chút mà không nghe, đây có phải lần đầu tiên anh ra ngoài đâu.”

Quý Thu Hàn trêu chọc hắn: “Không ổn đâu, lần trước em quên tiễn Giang tổng. Đến khi về, Giang tổng dài mặt ra cả tháng, không biết là cho ai xem.”

Dịch Khiêm không khỏi cười trộm, thấy Giang Trạm “thờ ơ” đảo mắt qua, Dịch Khiêm vội khụ khụ hai tiếng:

“Anh, em đi sắp xếp người trước đã.”

Giang Trạm quay sang hỏi anh: “Em có muốn đi chúc Tết Lý Quốc Nghị không?”

“Hai hôm nữa em sẽ đi. Lâu lắm không về rồi, chắc lần này về lại bị mắng.” Trong lúc Quý Thu Hàn bị ốm, Hạ Lan đã nhiều gần gọi điện hỏi thăm anh, nhưng anh đều giấu chuyện mình bị bệnh, chỉ nói bận rộn vụ án nên chưa về được.

Giang Trạm vừa nghe, quả nhiên liền nhíu mày: “Nếu ông ta muốn dạy dỗ em…”

“Được rồi, làm như ai cũng giống anh vậy.” Quý Thu Hàn nói, hôn lên đôi môi hơi lạnh của Giang Trạm, “Để sang năm anh về cùng em nhé, cảm ơn ơn dưỡng dục của chú dì. Em ở nhà nhớ phải ngoan một chút, có việc thì gọi Hướng Nam, Tần Trăn giải quyết nhé.”

Cứ như thể chỉ cần Quý Thu Hàn rời khỏi tầm mắt, Giang Trạm sẽ vô thức coi anh như đứa nhóc nghịch ngợm vậy. Cái kiểu lo lắng quá mức cho bạn đời thế này quả thực giống hệt như người cha Giang Viêm của hắn.

Quý Thu Hàn cạn lời, chỉ đành gật đầu. Khi Giang Trạm chuẩn bị lên xe, Quý Thu Hàn lại gần, thì thầm gì đó vài tai hắn.

Đôi mắt Giang Trạm lập tức sáng lên: “… Em nói thật không?”

Quý Thu Hàn nói: “Nếu vụ án 11/7 kết thúc sớm hơn chỗ anh thì sẽ đợi anh. Chẳng phải lần trước anh nói hòn đảo nơi Diệp Chi Lâm tổ chức đám cưới rất đẹp, muốn em đến đó cùng anh sao.”

Trước đó một khoảng thời gian, Diệp Chi Lâm đã liên hôn với con gái của một gia tộc mafia. Nhưng vì khi đó Quý Thu Hàn phát bệnh PTSD nghiêm trọng nên Giang Trạm chỉ cử người đi tặng quà.

“Vậy em phải xin nghỉ phép ít nhất là 20 ngày. Chúng ta có thể đi nghỉ dưỡng ở mấy hòn đảo tư nhân xung quanh.”

Đôi mắt Giang Trạm chợt tối lại, hắn hơi nghiêng người nói nhỏ bên tai Quý Thu Hàn, “… Nói vậy có nghĩa là nguyện vọng của anh ngày hôm qua có cơ hội thành hiện thực sao?”

Quý Thu Hàn thật sự phục hắn rồi, sao chuyện gì hắn cũng nói thành chuyện trên giường được vậy. Nhưng hiếm khi anh không nói hắn nằm mơ giữa ban ngày, chỉ vô cùng thân mật nghiêng đầu, hôn lên sườn mặt Giang Trạm.

“Nếu chuyện anh nói là khoá em ở trên giường, vậy em có thể suy xét.”

Phiên ngoại chuyện cũ: Thời niên thiếu của cậu (Dịch Khiêm – 1)

Bên ngoài đường hầm vành đai thứ năm.

Trong bối cảnh xung quanh là màn đêm tĩnh mịch, mảnh đất này lại nhộn nhịp vì một nhóm bạn trẻ mê chơi xe.

Có hai chiếc xe thể thao ngầu đét đậu ở khu vực đệm bên ngoài đường hầm, và hai thiếu niên ngồi trên ghế lái dường như chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, độ tuổi mà người bình thường còn chưa có bằng lái xe. Một cô gái ăn mặc đẹp đẽ đang đứng ở trung tâm vẫy cờ. Trong tiếng reo hò la hét của một nhóm nam nữ phú nhị đại, hai chiếc xe thể thao màu xám bạc tăng tốc và lao ra dưới màn đêm trong tiếng động cơ chói tai.

“Hàn Lịch, tối nay a Khiêm không tới sao?”

Tống Văn ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi thiếu niên bên cạnh.

Mấy người không chơi đều đứng ở ven đường phía sau. Thiếu niên tuấn tú tên Hàn Lịch kia cũng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, đang dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ mới mua của mình uống soda.

“Sao có thể không tới? Ông đây đã liều chết mang xe ra ngoài cho cậu ta đấy!”

Xe mà Hàn Lịch nói đương nhiên là chiếc mà cậu ta đang vuốt v e bằng thái độ vô cùng “quý trọng” này.

LA Ferrari, chiếc xe thể thao cao cấp nhất được Ferrari ra mắt trong năm nay, được sản xuất với số lượng hạn chế trên toàn thế giới. Hàn Lịch đã phải giả vờ ngoan ngoãn ở nhà với anh trai mình trong ba tháng, thuộc lòng toàn bộ quy tắc dạy dỗ con cháu của Hàn gia mới có thể mua được.

“Cậu có biết a Khiêm muốn lái chiếc xe này đến mức nào không. Quá trình tăng tốc thêm 100 km/h chỉ mất chưa đầy ba giây. Hôm đó, chỉ nghe tôi nói thôi mà mắt a Khiêm đã sáng lên rồi, bảo tôi trước khi đi nhất định phải cho cậu ấy lái thử một chút. Ngày mai tôi về Mỹ rồi, chiếc xe này chắc sẽ bị niêm phong trong ga ra của tôi, cho nên kiểu gì tôi cũng phải mang nó ra cho a Khiêm chơi một chút.”

“Tôi biết…, nhưng gần đây có phải a Khiêm ra ngoài chơi với chúng ta quá thường xuyên không?” Tống Văn vẫn không khỏi lo lắng:

“Cậu với anh ba ở nước ngoài về mà cứ liên tục phải vào đồn cảnh sát, huống chi giờ muộn như vậy rồi mà a Khiêm còn chưa ra, chẳng lẽ đã bị anh Giang tóm…”

Vẻ mặt Tống Văn bất giác kinh hãi, Hàn Lịch cũng đột nhiên cảm thấy trong miệng soda hơi bị cay.

Nhóm nhỏ của họ này đều là một đám phú nhị đại, đã tụ tập thành một nhóm nhỏ này thì đương nhiên gia thế cũng đứng đầu ở thành phố A. Tất nhiên ai cũng biết Giang Trạm – anh trai của Dịch Khiêm – giờ đang là người cầm quyền đương nhiệm của Giang gia.

Dù Giang Trạm chỉ hơn họ bảy tuổi, nhưng hắn đã tiếp quản Giang gia được bốn năm. Trong bốn năm này, người trẻ tuổi thủ đoạn cao minh lại tàn nhẫn này đã mượn sức bên trong và mở rộng bên ngoài, dù là sát phạt vì vụ nổ súng năm đó hay quyết định sáng suốt để mở tuyến đường từ miền nam Vân Nam đến Myanmar thì những nghi ngờ ban đầu của người ngoài về người cầm quyền còn quá trẻ này đã biến mất hoàn toàn chỉ trong vài năm. Giang Trạm mới 23 tuổi đã ngồi ngang với bậc cha chú của họ, mà khí thế không hề kém hơn chút nào.

Nhưng với tư cách là một người anh trai, điều khiến đám khỉ con quậy phá này nhớ nhất chính là những phương pháp dạy dỗ người khác của Giang Trạm.

“Thôi thôi, đừng có trù úm a Khiêm.”

Hàn Lịch chợt cảm thấy gió đêm lạnh toát.

“Một thời gian nữa, a Khiêm sẽ bị anh Giang ném tới Đông Nam Á huấn luyện. Năm nào đi huấn luyện về mà trông cậu ấy không như đã mất nửa cái mạng. Nếu không thoả mãn nguyện vọng nho nhỏ này của cậu ấy thì a Khiêm sẽ đáng thương lắm. Hơn nữa lần này a Khiêm mà không đến, chẳng biết bao giờ anh tôi mới đi vắng nữa mà mang xe ra ngoài.”

“Phải… nhưng tính tình anh cậu có giống anh Giang đâu?” Đương nhiên Tống Văn cũng muốn giúp bạn tốt thả lỏng, “Cậu mà bị tóm thì quá lắm anh Hàn cũng chỉ bắt cậu chép phạt, còn a Khiêm thì sao?”

Hai người gần như đồng thời nhớ lại vụ năm ngoái, khi Dịch Khiêm bị anh Giang bắt quả tang trốn đi đua xe, suýt nữa cậu đã bị đánh gãy tay, một tháng không cầm được bút.

Hai thằng nhóc lập tức cảm thấy, hay thôi cứ cất xe về cứu mạng a Khiêm đi thì hơn.

Đang nói chuyện, hai mắt Hàn Lịch đột nhiên sáng lên: “A Khiên! Ở đây!”

Theo ánh mắt của Hàn Lịch, một chiếc xe thể thao màu đen khá khiêm tốn đang đậu ở ven đường, thiếu niên xuống xe có khuôn mặt thanh tú, mặc quần jean xanh nhạt đơn giản và áo khoác trắng.

“A Khiêm tới rồi! Làm bọn anh sợ muốn chết rồi đấy nhá!”

“Cút ngay.” Dịch Khiêm cười cười, đấm vai Hàn Lịch đang ôm cổ mình, “Xe đâu?”

“Đây, mở sẵn cửa cho cậu rồi đấy.”

Trong đám người cũng có vài người coi thường cậu, cho dù từ nhỏ cậu đã lớn lên trong Giang gia, nhưng vẫn mang họ khác. Rất nhiều người cho rằng Dịch Khiêm chẳng qua chỉ là một người hầu trong Giang gia mà thôi.

Chỉ có điều chiếc xe thể thao màu đen mà Dịch Khiêm lái tới đây không hề rẻ, thậm chí còn đắt hơn cả xe của những đám người được gọi là hậu duệ trực hệ ở đây hôm nay. Nhưng một số người trong đó vẫn khịt mũi khinh thường.

“Kệ họ, rảnh quá ấy mà.”

Đến trước chiếc Ferrari màu đỏ ngầu lòi của Hàn Lịch, ánh mắt Dịch Khiêm tràn đầy háo hức muốn thử. Cậu thiếu niên mười sáu tuổi cầm lấy chìa khóa xe do bạn mình ném, chuẩn bị lái thử.

“A Khiêm, sao hôm nay cậu lại lái xe tới thế?” Tống Văn vừa đi lấy đồ uống đã trở lại.

“Lần trước không phải nói anh Giang đã tịch thu toàn bộ chìa khóa xe của cậu rồi sao?”

Tống Văn vừa nói câu này, suýt nữa đã khiến Dịch Khiêm vấp vào cửa xe.

“Tôi lấy trộm ra đấy.”

“Hả?!” Tống Văn cùng Hàn Lịch kinh ngạc kêu lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Văn kinh ngạc vô cùng, như thể Dịch Khiêm đang nói chuyện ma quỷ gì đó: “Cậu lấy trộm chìa khóa xe ở chỗ anh Giang ra hả?! Cậu muốn chết à? Không sợ anh Giang đánh gãy chân cậu sao?”

“Sợ chứ.” Dịch Khiêm nói, “Cho nên cậu nói nhỏ chút đi.”

Hàn Lịch bên cạnh cũng sửng sốt. Đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, cậu ta vội vàng hỏi: “A Khiêm…, cậu đừng bảo hai lần trước ra ngoài chơi với bọn tôi cũng là cậu trộm chìa khoá xe ra nhé?”

Dịch Khiêm thầm thở dài, trong lòng nói có chuyện gì không thể đợi cậu lái xe xong rồi nói sao.

Giờ thì hay rồi, bàn tay vừa chạm vào vô lăng vẫn mơ ước đã cảm thấy từng tấc da thịt đều đau.

Hàn Lịch giơ tay sờ trán cậu: “Cậu điên rồi sao? Đi đi, đừng lái xe nữa, trở về đi.”

Nói xong, Hàn Lịch mở cửa xe ra kéo cậu xuống. Dịch Khiêm đã liều mạng ra ngoài chỉ vì chuyện này làm sao chịu đi, cậu nói: “Không sao, tối nay anh tôi không có nhà, tôi tắt camera giám sát rồi.”

Thiếu niên nhìn đồng hồ: “Trước ba giờ tôi sẽ về rồi bật lên, thần không biết quỷ không hay, người ngoài không phát hiện ra đâu.”

“…” Hàn Lịch và Tống Văn ở một bên hoàn toàn cạn lời. Trong nhất thời, họ không biết nên ngưỡng mộ thái độ yêu xe “không sợ chết” của Dịch Khiêm hay công nghệ cao cấp của cậu nữa.

Dịch Khiêm không đua xe, mà chỉ cùng Tống Văn Hàn Lịch chạy một vòng trên con đường ven biển yên tĩnh vào lúc nửa đêm. Không hổ là xe thể thao phiên bản giới hạn, tốc độ được tăng lên trong vòng chưa đầy ba giây, lao vút đi như chạy đua với gió rít. Ba chiếc xe thể thao rượt đuổi nhau trên con đường còn đang ngủ say bên biển cả mênh mông, máu của những thiếu niên sung sức đang sục sôi trong trải nghiệm tốc độ tuyệt vời.

Sau khi chạy hai vòng, tốc độ tối đa thậm chí đạt tới 250 km/h, Dịch Khiêm xuống xe mà không khỏi thán phục, luyến tiếc trả xe cho Hàn Lịch rồi lái xe của mình đi về.

Thực ra nếu cậu muốn mua chiếc xe này, Giang Trạm cũng không ngại chi tiền cho, dù sao hắn cũng rất ít khi kiểm tra hoá đơn của cậu. Nhưng năm ngoái mới vừa ăn đòn nên Dịch Khiêm cũng chưa dám làm liều.

Đương nhiên, cậu không dám đậu xe trong ga ra, chỉ có thể đậu trên con đường núi ít người qua lại cách Giang trạch rất xa. Thiếu niên đi bộ trên đường, lòng vẫn cảm thấy rất vui, cậu vòng ra con đường hẻo lánh ở cửa sau Giang trạch.

Tất nhiên trốn nhà đi thì làm sao dám vào bằng cửa chính.

Thiếu niên kéo khóa áo khoác, dưới bóng đêm mờ ảo và ánh trăng bao phủ, cậu nhanh nhẹn leo lên bức tường trắng và hàng rào xung quanh, đồng thời cẩn thận tránh các điểm kích hoạt của hệ thống điện báo động, dù sao thì nếu chạm vào dòng điện trên đó, chắc chắn sẽ lập tức ngất xỉu.

Dịch Khiêm vừa leo lên tường đã không khỏi lấy tay che mắt. Tại sao đèn trong vườn lại bật sáng, vì Giang Trạm thường bị mất ngủ, nên sau 10 giờ, hầu như mọi thứ trong Giang trạch đều phải im lặng.

Dịch Khiêm bỏ tay che mắt ra, và khi nhìn rõ người đứng bên dưới, trong khoảnh khắc, toàn thân cậu đông cứng trên tường như thể bị một tảng băng ngàn năm đổ từ đầu đến chân.

“Anh hai…”

Phiên ngoại chuyện cũ: Thời niên thiếu của cậu (Dịch Khiêm – 2)

Dịch Khiêm thậm chí không biết làm sao mà mình xuống được khỏi tường nữa. Tay chân cậu không còn tự chủ được nữa, thậm chí không dám đứng dậy mà trực tiếp quỳ xuống.

Hẳn là Giang Trạm đã “ôm cây đợi thỏ” ở đây được một lúc. Phía sau hắn còn có ba vệ sĩ, đang nhìn Dịch Khiêm bằng ánh mắt đầy thương hại.

“Đi chơi đâu về?”

Thiếu niên thoáng nhìn thấy cây roi đen sì trong tay Giang Trạm.

“Đường hầm vành đai thứ năm…”

Thấy Giang Trạm giơ tay, Dịch Khiêm theo bản năng nhắm mắt lại, quả nhiên, một roi quất vào cánh tay cậu. Dịch Khiêm không để ý đến cơn đau, vội vàng nói: “… Anh ơi! Em chỉ lái xe hai lòng ở đường hầm vành đai thứ năm rồi về ngay…”

“Lái xe hai vòng?” Giang Trạm cười lạnh, “Cởi áo khoác ra!”

“Vâng!” Dịch Khiêm vội vàng cởi áo khoác, may mà Giang Trạm đã nể tình chút thể diện của cậu, không bắt cậu trần như nhộng chạy trong hoa viên.

Roi ngựa đen nhánh đã khiến lưng thiếu niên xuất hiện vết máu, nhìn rất rõ qua ống tay áo dài màu trắng.

“Tại sao lại tránh được hệ thống báo động?”

Dịch Khiêm thành thật đáp: “… Anh đã từng cho em xem bản thiết kế… em tự nghiên cứu được… em biết sai rồi ạ.”

Thiếu niên vừa dứt lời, mấy vệ sĩ phía sau cũng kinh ngạc. Họ đều biết hệ thống an ninh của Giang trạch phức tạp và tinh vi đến mức nào, vậy mà cậu thiếu niên mới mười sáu tuổi này lại có thể tránh được chỉ bằng một bản thiết kế?

Giang Trạm giận đến bật cười: “Cậu dùng hết những gì anh dạy vào chuyện này có phải không? Cút đi…”

Giang Trạm lại muốn để Dịch Khiêm đến từ đường quỳ một đêm trước, hắn sẽ không dạy dỗ người vào ban đêm. Nhưng vừa liếc mắt, hắn đã trông thấy có thứ gì đó rơi ra từ trong túi áo khoác của thiếu niên.

Dịch Khiêm gào lên trong đầu, thôi chết rồi! Biết thế thì đã nuốt luôn chìa khoá xe vào bụng cho rồi!!

“A Khiêm, chìa khoá xe này ở đâu ra đây?”

Dịch Khiêm cảm thấy giờ mà nói ra, anh hai nhất định sẽ lột da mình. Cậu lắp bắp: “Ở… ở…”

Không kiên nhẫn nghe cậu lảm nhảm nữa, Giang Trạm quất luôn mấy roi, đến khi thiếu niên không chịu nổi nữa mới nói: “Anh…! Em trộm chìa khoá xe!”

Dịch Khiêm bất chấp tất cả khai ra: “… Em đã tắt camera rồi lấy trộm nó từ két sắt trong thư phòng của anh…”

Trong gió lạnh, vệ sĩ: “…”

Nhìn thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt họ không khỏi ngưỡng mộ.

“A,” Giang Trạm thực sự bực thằng ranh này đến ngứa răng. Hắn gật đầu, cầm chiếc roi ngựa màu đen vỗ vỗ vào vai thiếu niên đang run rẩy.

“Được lắm, mi ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không? Thích cạy két sắt, thích trèo tường đúng không? Ta sẽ tính sổ chuyện mi đua xe sau, hôm nay phải cho mi làm hết những gì mi thích đã!”

Vừa nói, Giang Trạm vừa ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi lấy lô két sắt trong nhà kho ra cho nó mở đi.”

Một lúc sau, đám vệ sĩ chuyển bảy tám chiếc két sắt ra đặt trong sân.

Giang Trạm nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Trong vòng ba giờ, phải trèo qua trèo lại bức tường này 180 lần, sau khi trèo xong thì mở bảy chiếc két sắt này ra, cố mà ôn lại những gì mi đã học đi. Sáng mai báo lại các con số cho ta, tuyệt đối đừng có ăn gian.”

Vệ sĩ một bên vô cùng kinh ngạc, nhất là khi nghe Giang Trạm nói phải trèo 180 lần, nếu đây là một bức tường bình thường thì không sao, nhưng vấn đề là…

Quả nhiên, Dịch Khiêm cũng biết, khuôn mặt cậu cũng tái nhợt,

Nói: “Vâng, anh…”

Giang Trạm ném roi cho một vệ sĩ, để lại hai người trông coi cậu rồi lên lầu.

Sau đó Dịch Khiêm mới đứng dậy. Những vết roi mà Giang Trạm vừa đánh trên lưng vẫn còn nóng rát, nhưng đại não đã vô thức thực hiện hình phạt mà Giang Trạm vừa đưa ra.

Thiếu niên tính toán, 180 lần trong ba giờ, nghĩa là cậu phải hoàn thành một lượt trong vòng 60 giây, nhưng điều này cũng phải tính đến việc di chuyển chậm do thể lực suy giảm ở giai đoạn sau, cho nên đoạn đầu phải cố gắng trèo nhiều hơn để bù đắp.

Chưa kể sau đó cậu còn phải mở két sắt với sự tập trung tuyệt đối ở cường độ cao, phải nói rằng Giang Trạm đã quá hiểu giới hạn của thể lực và tinh thần của cậu.

Thiếu niên hạ quyết tâm, rồi lại hơi sợ hãi nhìn bức tường trước mặt, không phải cậu sợ trèo tường, mà là sợ chỉ cần bất cẩn là sẽ chạm vào dòng điện trên đó. Đây mới chính là hình phạt thực sự của Giang Trạm.

Đêm cuối thu gió se se lạnh, Dịch Khiêm nói với hai vệ sĩ: “Xin lỗi đã để các anh thức khuya với tôi, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.”

“Nói vậy làm gì, mời Khiêm thiếu.”

Vệ sĩ bắt đầu tính giờ.

Dịch Khiêm lùi lại vài mét, không hề do dự xoay người trèo lên. Năm mười tuổi, Giang Trạm đã ném cậu đến trại huấn luyện lính đánh thuê ở Đông Nam Á để tiếp nhận những đợt huấn luyện ma quỷ, dù năm nào cũng bị tra tấn đến mức như sắp mất nửa cái mạng, nhưng bản lĩnh của cậu tiến bộ vô cùng nhanh chóng.

Trong 50 lần đầu tiên, Dịch Khiêm hành động gọn gàng, hoàn hảo tránh điểm tiếp xúc kích hoạt cảnh báo mà cậu nhớ.

Đến lần thứ 85, động tác của thiếu niên mơ hồ chậm chạp. Cậu thở phì phò, vệ sĩ phía dưới nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trên tường,

“Cẩn thận!”

“A a!” Dịch Khiêm hét lên một tiếng, sau đó cảm giác toàn bộ tay trái cùng cánh tay trong nháy mắt bị một luồng điện xuyên qua, cậu cũng bị rơi xuống khỏi bức tường.

Dịch Khiêm che tay và ngã xuống đất, cậu cắn môi đau đớn, nhưng vẫn biết Giang Trạm hẳn đã ra lệnh cho ai đó cố tình hạ thấp mức điện hiện tại, nếu không giờ cậu đã bất tỉnh.

Mấy vệ sĩ cũng không dám tiến lên giúp cậu. Họ đi theo Giang Trạm nên đương nhiên biết, khi Dịch Khiêm bị trừng phạt hoặc huấn luyện thì không ai được phép giúp đỡ, trừ khi tính mạng của cậu gặp nguy hiểm.

Dịch Khiêm nằm hơn mười giây mới đứng dậy, dù sao cũng chỉ có ba giờ, cậu nói không sao, lắc lắc cánh tay tê liệt hai lần rồi tiếp tục trèo.

102…

113…

“Á!!” Thiếu niên lại bị dòng điện lạnh lẽo đánh trúng, từ trên tường lăn xuống. Cậu ôm lấy cánh tay tê liệt, ngã xuống đất như cá chạch, thống khổ th ở dốc.

Những vết sẹo trên lưng thiếu niên khi va vào tường, khi nặng nề rơi xuống đất, khiến máu rỉ ra lẫn với quần áo lấm lem tro bụi, khiến cậu trông rất chật vật.

Sau đó, Dịch Khiêm không thể không cẩn thận hơn, nhưng ngay cả khi cẩn thận hơn thì não bộ cũng khó có thể theo kịp phản ứng của cơ thể khi bước qua những điểm báo động. Cậu không thể nhớ chính xác vị trí của điểm báo động nữa, liên tục bị điện giật, tần suất ngã xuống lập tức tăng vọt.

Vệ sĩ nhìn thiếu niên trở đi trở lại trong gió lạnh giữa đêm, ngã xuống hết lần này đến lần khác, dường như âm thanh duy nhất còn lại trong sân là tiếng kêu đau mà cậu đã cố nén. Họ cũng thấy bước chân thiếu niên bắt đầu không ổn định nữa.

Và khi số lần bị điện giật rơi xuống tăng lên, các ngón tay và cánh tay của Dịch Khiêm cũng trở nên tê liệt, điều này khiến thân thủ của cậu giảm sút, càng dễ mắc lỗi hơn, trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Dịch Khiêm liên tục rơi xuống khỏi tường, nhưng cậu biết lát nữa mình còn phải dùng ngón tay để mở két sắt, cho nên cậu không dám ấn đầu ngón tay vào tường, chỉ dám dùng mu bàn tay giảm xóc. Chẳng bao lâu sau, mu bàn tay đã xuất hiện từng vệt máu lớn.

Khi thực hiện xong ba lượt cuối cùng, thiếu niên đã hoàn toàn gục xuống đất, mặt lấm tấm mồ hôi, tonà thân ướt sũng, tay trái và cánh tay co giật không kiểm soát sau khi bị dòng điện đánh mạnh vào. Lưng càng không thể phân biệt được rõ là mồ hôi hay máu, vết thương đang bỏng rát và đau nhói.

Chỉ còn ba phút nữa là hết ba giờ.

Dịch Khiêm lau mồ hôi trên mắt, nhìn vệ sĩ gật đầu với mình. Đã gần 5 giờ sáng, bầu trời vẫn còn đen kịt, nhưng đây cũng có nghĩa là hạng mục trừng phạt thứ nhất đã kết thúc.

Giang Trạm không cho phép cậu đi vào. Thiếu niên nằm trên mặt đất một lúc, vệ sĩ đã mang giá đèn và hộp dụng cụ đến, Dịch Khiêm biết màn tra tấn lớn hơn vẫn còn đang ở phía sau.

Với thể lực và tinh thần hiện tại, cậu phải mở được 7 két sắt. Mà Giang Trạm sẽ ăn sáng xong lúc 8 giờ, cậu chỉ có chưa đầy ba giờ.

Dịch Khiêm nhéo đùi để ép bản thân tỉnh táo lại, móng tay cắm sâu vào da thịt mới miễn cưỡng ép mình đau tỉnh.

Cậu lấy dụng cụ và bắt đầu mở chiếc két sắt đầu tiên.

Nhiệt độ sáng sớm cuối thu rất thấp, thiếu niên mặc quần áo mỏng, quai hàm không tự chủ được run lên, cho đến khi chuyển sang cái thứ hai.

Dịch Khiêm biết mình không được nói chuyện, nhưng cậu vẫn nói: “Anh Lý, anh có thể cho em một chai nước nóng được không, ngón tay em tê cứng rồi. Em sẽ không uống…! Em chỉ làm ấm tay thôi.”

Đương nhiên, vệ sĩ không đành lòng từ chối. Họ mang nước nóng đến cho cậu.

Dịch Khiêm làm nóng tay, sau đó bắt đầu tập trung vào chiếc két sắt thứ hai. Một số két sắt đơn giản chỉ có hai phần: lõi khóa và khoá liên hợp, trong đó phần lõi khóa rất dễ giải quyết, miễn là có công cụ. Nhưng phần khó nhất là khóa liên hợp, mã liên hợp cần được hoàn thành với cường độ và sự tập trung cao độ tuyệt đối, hơn nữa, một số két sẽ tự động khóa khi mở không đúng cách và không thể khởi động lại.

Mãi cho tới khi trời sáng, còn 10 phút nữa là đến 8 giờ, Dịch Khiêm mới xem như “mở” xong hết két sắt. Sau một đêm, cậu đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng ù tai.

Nhưng thiếu niên vẫn thấp thỏm quỳ ở đó, chờ Giang Trạm đến kiểm tra.

Phiên ngoại chuyện cũ: Chúc mừng sinh nhật (Dịch Khiêm – 3)

Thiếu niên vẫn thấp thỏm quỳ ở đó, chờ Giang Trạm đến kiểm tra

Nhưng thấy đã hơn tám giờ rưỡi, Giang Trạm cũng vẫn chưa tới.

Vệ sĩ nói sáng sớm thiếu gia đã nhận điện thoại, rồi lên đường đến cảng Dale rồi.

Dịch Khiêm lập tức hỏi: “Ai phụ trách đi theo anh hai?”

Vệ sĩ đáp: “Khiêm thiếu đừng lo, là Cam tiểu thư và Tần tiên sinh.”

Chị Cam và anh Tần đều là những người xuất sắc nhất về năng lực và kỹ năng làm việc, Dịch Khiêm thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy vệ sĩ nói: “Thiếu gia yêu cầu Khiêm thiếu đến từ đường để nhận hình phạt.”

Thiếu niên đang quỳ lập tức cứng người lại, rồi mới gật đầu nói mình đã biết.

Đẩy cửa từ đường ra, nơi này tối tăm lạnh lẽo, dường như ngay cả bầu trời cao rộng và ánh nắng trong veo bên ngoài cũng không thể lọt vào được.

Kể từ khi Giang Trạm bắt đầu để cậu tìm hiểu các công việc ngầm của Giang gia hai năm trước và luôn dẫn cậu đi theo bên mình, Dịch Khiêm đã rất ít đến từ đường. Bình thường nếu cậu làm không tốt thì Giang Trạm sẽ cầm roi đánh luôn trong thư phòng.

Nhưng phải nói rằng trong những năm bị trừng phạt trong từ đường, Dịch Khiêm đã học được những quy củ sâu sắc nhất. Có một lần cậu làm sai điều gì đó và khiến Giang Trạm tức giận, Giang Trạm đã đánh cậu đến ba ngày trong từ đường. Sau khi ra khỏi cửa từ đường, cậu bị đánh đến mức không thể bò dậy nổi, nhưng vẫn bị Giang Trạm phạt quỳ đến tám tiếng đồng hồ, thân thể cũng không dám run rẩy dù chỉ một chút rồi mới cho cậu đi ra.

Vệ sĩ thân thủ tốt đang cầm roi mây, vẻ mặt cũng rất u sầu.

Ai cũng có thể nhìn ra thiếu gia đang bồi dưỡng cậu thiếu niên này, sau này kiểu gì cậu ấy cũng sẽ đứng trên họ, sao lại bắt họ đi làm cái việc khổ sai này chứ?

Còn Dịch Khiêm, người đã chịu hai vòng tra tấn suốt một đêm không được ngủ, giờ đã cởi áo, để lộ tấm lưng tr ắng nõn gầy gò. Tuy gầy gò, nhưng từng tấc xương và cơ bắp trông vẫn rất xốc vác.

Nhưng bọn nhóc mười sáu tuổi cũng vẫn biết xấu hổ, nếu Giang Trạm tự mình đánh thì cũng thôi, chứ lần này cậu chỉ muốn cởi áo, không muốn cởi qu@n đâu.

“Anh Lý, đáng lưng thôi được không?”

Đương nhiên Lý Thành đồng ý. Thiếu gia chỉ dặn anh ta đánh thôi, chứ có bảo phải đánh như thế nào đâu. Anh ta nói: “Khiêm thiếu, nhưng thiếu gia không nói số lượng.”

“Lén đua xe 200 roi, trộm chìa khoá 200 roi, tổng là 400. Anh Lý đánh đi.”

Có thể là ảo giác của Lý Thành, nhưng anh ta cảm thấy giọng thiếu niên nghe rất thất vọng. Lý Thành nhìn roi mây to bằng hai ngón tay của một người đàn ông trưởng thành trong tay mình, liệu 400 roi có đánh chết đứa nhỏ không chứ?

“Cam tiểu thư nói ba ngày nữa thiếu gia mới về, hay là tách 400 roi này ra, hôm nay 200, còn lại để ngày mai nhé. Tôi xin lỗi, Khiêm thiếu.”

“Cảm ơn anh Lý.”

Roi mây ngâm nước muối xé gió quật xuống, trong từ đường chỉ còn nghe thấy tiếng roi quất vào da thịt cùng tiếng đếm số của cậu bé.

Rõ ràng, thể lực cả đêm đã cạn kiệt đến cực hạn, thiếu niên đã phải dùng hết toàn lực mới có thể giữ cho cơ thể mình không nghiêng ngả. Nhưng Dịch Khiêm vẫn không khỏi nghĩ, dù anh hai đánh người rất tàn nhẫn, nhưng cũng chẳng bao giờ mượn tay người khác cả. Phải chăng gần đây cậu quá tự phụ nên đã khiến anh hai thất vọng rồi.

Giang Trạm chưa bao giờ là một người kiên nhẫn. Dịch Khiêm nhớ, có người đã từng mua hai con chó săn thuần chủng và đã được huấn luyện tốt cho Giang Trạm lúc nhỏ để lấy lòng Giang Viêm. Nhưng chỉ sau hai lần không hiểu mệnh lệnh của Giang Trạm, Giang Trạm đã dứt khoát tặng chúng đi.

Có lẽ roi mây đã đánh nhẹ hơn Giang Trạm đánh nhiều, cho nên mới khiến cậu suy nghĩ lung tung.

Dịch Khiêm biết Lý Thành đang nương tay, cậu quay lại nói: “Anh Lý, anh đánh như vậy thì hai ta đều không thể báo cáo được với anh hai đâu…”

“Chuyện này…” Lý Thành thở dài, nhưng cũng biết thiếu gia giận lên rồi sẽ càng khủng khiếp hơn, “Khiêm thiếu, vậy cậu cố chịu một chút.”

Anh ta xuất thân là bộ đội đặc chủng, cho dù chỉ dùng bảy phần lực cũng đủ khiến thiếu niên chịu khổ rồi. Da thịt trên lưng không chịu nổi đòn roi tàn khốc, sưng tấy đến mức khó tin. Vì số lượng nhiều nên đã khiến lưng cậu bật máu, đau thấu xương.

Sau hai ngày bị đánh, Dịch Khiêm gần như được Lý Thành dìu ra khỏi từ đường. Thiếu niên không thể chịu được đau đớn, vết răng trên thanh gỗ mềm mà cậu cắn trong miệng thật kinh hoàng. Có thể tưởng tượng, uy lực của 400 roi mây là rất lớn, đã vậy thiếu niên còn không cho anh ta nương tay.

Khi Nguỵ Vi nhận được điện thoại xin giúp đỡ của bạn tốt, còn tưởng là Dịch Khiêm bị thương trong lúc huấn luyện. Ba cậu ta mất sớm, ông nội lại là ngôi sao sáng của giới trung y, từ nhỏ đã đưa cậu ta theo mình học y, rời khỏi tranh đấu của Nguỵ gia.

Nguỵ Vi còn mang cả vở bài tập đi, muốn nhờ Dịch Khiêm giảng giúp mình mấy bài toán. Ai ngờ khi vén chăn lên, thấy lưng bạn mình bê bết máu, cậu ta sợ đến mức suýt chút nữa ngồi bệt lên hộp thuốc trên mặt đất. Sau đó không ngừng gào thét là mình không chữa được vết thương này, muốn kéo Dịch Khiêm đến bệnh viện.

“Tôi bị cấm túc rồi.” Dịch Khiêm không đi, Nguỵ Vi mở to mắt kinh ngạc, hỏi sao lại như vậy, bị thương thế này cũng không cho phép sao?! Nhưng Dịch Khiêm chỉ giục cậu ta nhanh chóng khử trùng và bôi thuốc cho mình.

Cậu không sợ đau, cậu chỉ sợ sẽ khiến Giang Trạm thất vọng.

Dịch Khiêm nằm bò trên giường hai hôm, không thể hoàn thành khóa đào tạo hàng ngày, còn phải phân tích kế hoạch mua bán sáp nhập do anh hai sắp xếp.

Ngày hôm sau, Giang Trạm cho xe đến đón cậu ra sân bay đi Anh. Lúc này Dịch Khiêm mới sực nhớ ra, ngày mai là sinh nhật chị cả.

Vì mấy năm trước, Giang Trạm khăng khăng muốn đưa Giang Chu ra nước ngoài, nên đã khiến Giang Vãn tức giận, cũng bỏ sang Anh rồi thành lập một thương hiệu thời trang, thậm chí đến sinh nhật mình cũng không thèm về. Giang Trạm đành phải năm nào cũng sang Anh để dỗ dành cho vị đại tiểu thư kia vui vẻ.

Giang Trạm đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật rồi, chính là khu mỏ khai thác đá quý ở Mopa, Myanmar. Kể từ khi được phát hiện, thung lũng đó đã nổi tiếng với những viên hồng ngọc chất lượng hàng đầu.

Chuyến bay kéo dài mười tiếng vô cùng gian nan, do chênh lệch múi giờ nên khi họ xuống máy bay thì đã sáu giờ tối. Dịch Khiêm chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, chân tay nặng như rót chì.

Người đi đón họ ở sân bay đã lái xe đến tận trang viên quý tộc của Giang Vãn ở quận trung nam England, trang viên quý tộc thời Elizabeth này được xây dựng trên đỉnh đồi Lova, nhìn ra thung lũng Alicebury, phong cảnh thật đẹp.

Vào lúc chạng vạng, khi bầu trời nhuốm ánh hào quang rực rỡ, trên bãi cỏ rộng rãi của trang viên, những người hầu đang dùng hoa hồng trắng và đỏ thơm ngát để trang trí bữa tiệc sinh nhật của đại tiểu thư vào ngày mai.

Giang Trạm và Nguỵ Khải đang cầm ly champagne nói chuyện, Giang Chu còn nhỏ mặc âu phục trắng đang chơi với một chú chó chăn cừu.

Giang Vãn rất vui khi gặp Dịch Khiêm, “A Khiêm, tới đây để chị cả xem anh hai có bắt nạt em không nào.”

Thiếu niên nhéo nhéo lòng bàn tay, ép buộc mình lên tinh thần rồi mỉm cười bước tới chỗ Giang Vãn. Giang Trạm thấy cậu chỉ mặc đồ ngày thường liền mắng, “Sao lại mặc thứ này rồi, tối nay bạn của chị cả còn tới nữa mà. Cam Lê không nói với cậu sao?”

Dịch Khiêm khẽ đáp: “Có nói rồi… nhưng… em quên mất… anh hai…”

Giang Trạm thấy cậu lóng ngóng, lại muốn bước lên đạp. Nhưng Giang Vãn không vui, kéo hắn lại: “Nếu em muốn dạy dỗ người khác ngay cả trong ngày sinh nhật chị thì về đi.”

Thấy Giang Trạm bực bội không nói, Nguỵ Khải không nhịn được cười. Giang Vãn thì dẫn Dịch Khiêm đi thay đồ.

Giang Vãn chọn cho cậu một bộ âu phục thuần trắng, là kiểu dáng cao cấp của năm nay. Dịch Khiêm cởi qu@n áo trong phòng thử đồ, để lộ miếng băng quấn quanh lưng để ngăn máu từ vết thương thấm vào quần áo. Vết thương sâu vẫn chưa lành, hơn nữa do va chạm trong chuyến hành trình hôm nay nên máu chảy ra đầy trên băng, vảy máu cũng bong ra khỏi lưng cậu bé.

Dịch Khiêm không dám để Giang Vãn nhìn thấy vết thương của mình. Cậu kéo rèm lại, chỉ dám thò đầu ra hỏi Giang Vãn xem có thể đổi sang màu đen cho mình không.

Giang Vãn chỉ nghĩ cậu là trẻ con tới thời kỳ phản nghịch, cho nên đưa cho cậu một bộ có kiểu dáng khá trẻ trung năng động.

Vào lúc tám giờ tối, những người bạn kinh doanh của Giang Vãn từ Anh và những người quen biết ở thành phố A lần lượt đến. Hiện tại, thương hiệu hàng xa xỉ của Giang Vãn đang không ngừng thu mua những tên tuổi hạng hai, nghe nói là do có nguồn lực tài chính mạnh mẽ từ em trai cô.

Dịch Khiêm đi theo Giang Trạm chào hỏi khách khứa, cuối cùng khi Giang Trạm gặp một vài người quen, cậu cảm thấy sau lưng đau rát như vết thương đang bị ngâm trong nước muối, cho nên cậu nói nhỏ với Giang Trạm là mình đi sửa lại quần áo chút.

Giang Trạm cảm thấy hôm nay thằng bé không ổn cho lắm, dường như còn đang cố gắng gượng liền nói: “Nếu thấy mệt thì cứ về nghỉ ngơi đi.”

Ai ngờ vừa nghe xong, Dịch Khiêm lại có vẻ rất sợ hãi, vội nói: “Anh, em sẽ quay lại ngay!”

Giang Trạm không nói gì, chỉ vừa nói chuyện vừa nhìn theo thằng bé. Nơi hắn đứng vừa vặn có thể nhìn thấy cầu thang dài hình xoắn ốc từ cửa đi xuống. Hắn thấy thiếu niên đang ôm bả vai, sau đó đầu gối chợt mềm nhũn rồi ngã thẳng xuống.

“A Khiêm!”

Phiên ngoại chuyện cũ: Chúc mừng sinh nhật (Dịch Khiêm – 4)

Giang Trạm bế thiếu niên vừa lăn xuống khỏi cầu thang lên, tay sờ trán cậu, nóng kinh khủng. Nguỵ Khải cũng chạy tới.

Thiếu niên sốt cao đến mức mê man, nhưng trong tiềm thức vẫn biết lát nữa còn có việc phải làm nên dứt khoát không chịu nằm trên giường, Giang Trạm phải quát một câu “nằm im!” thì mới ngoan ngoãn lại, còn khẽ lẩm bẩm: “Anh hai đừng mắng em…”

Giang Trạm không mắng nữa, hai người cởi qu@n áo và băng cho Dịch Khiêm. Nhìn vết thương khủng khiếp trên lưng cậu, ngay cả người có gia giáo tốt đẹp như Nguỵ Khải cũng không khỏi mắng chửi:

“Giang Trạm, cậu có còn là người không hả? Thằng bé phạm lỗi gì mà cậu đánh nó tới mức này? Vết thương nhiễm trùng, sốt cao như vậy, rỗi sẽ có chuyện đấy có biết không!”

“Tôi không ngờ lại đánh mạnh như vậy.” Nhìn vết thương cùng băng vải đầy máu của thiếu niên, Giang Trạm đã biết là chuyện gì rồi. Hắn cũng không nói là không phải mình đánh, chỉ bảo, “Cậu lắm lời làm gì, chữa cho nó đi, không lát nữa nó tỉnh rồi sẽ càng đau.”

Sau khi tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, đã nhiều năm, Nguỵ Khải không khám chữa bệnh rồi. Anh ta lườm Giang Trạm cháy mặt rồi lập tức gọi hai bác sĩ ở bệnh viện tới, rồi lấy hộp thuốc rửa vết thương cho Dịch Khiêm trước.

Sau khi bác sĩ đến tiêm hạ sốt cùng kháng viêm cho Dịch Khiêm, Giang Trạm mới trở lại bữa tiệc.

Bữa tiệc kết thúc, Giang Trạm lại tới thăm xem thằng bé thế nào rồi.

Dịch Khiêm sốt cao tới mức không ngủ được. Cậu đã truyền xong, lại tiêm hạ sốt rồi. Hơn nữa tai cậu rất thính, vừa nghe tiếng bước chân đã biết là Giang Trạm tới.

Thấy hắn bước vào, Dịch Khiêm lật người, quỳ xuống trên giường.

Thiếu niên quỳ dưới chân Giang Trạm, đáng thương thừa nhận sai lầm của mình: “Anh à, em thực sự biết mình đã sai rồi. Em sẽ không bao giờ dám đua xe, cũng sẽ không bao giờ dám trộm chìa khóa xe nữa.”

Giang Trạm đưa tay sờ trán cậu bé, nhiệt độ quả nhiên đã hạ rồi, hắn liền ngồi xuống bên giường.

“Sao giờ mới biết sai? Do lần trước anh đánh nhẹ quá sao?”

Bàn tay vừa mới rút kim của thiếu niên không khỏi run lên, “Không phải…”

Dịch Khiêm khẽ nói: “Vì lần này em sợ.”

Giang Trạm đá nhẹ vào đùi để cậu quỳ cho tử tế, “Thằng ranh em còn biết sợ à? Anh tưởng em mượn lá gan của ai, dám làm chuyện mà anh đã nhiều lần dặn dò là không được làm, lại còn trộm chìa khóa xe trong két sắt chạy ra đường cao tốc ven biển với tốc độ hơn 200km/h.”

“Đưa dây lưng đây.”

Đôi mắt cậu bé lóe lên sự sợ hãi, nhưng vẫn c ởi thắt lưng đưa cho Giang Trạm.

“Đưa tay trái ra.”

Dịch Khiêm quỳ xuống, xòe lòng bàn tay trái vừa nãy chưa được truyền dịch ra.

Năm roi bằng dây lưng giáng xuống lòng bàn tay khiến nó lập tức đỏ bừng.

Giang Trạm hỏi: “Vì sao không cho em đua xe?”

“Không có kinh nghiệm lái xe, quá ham chơi và theo đuổi tốc độ cực cao, quan trọng nhất là vô trách nhiệm với tính mạng của mình, càng vô trách nhiệm với tính mạng của người khác.”

Dịch Khiêm thành thật nói, trước khi Giang Trạm đánh tiếp, hắn đã phát hiện ra vành mắt thiếu niên đang cúi đầu dường như đã đỏ bừng.

“Anh hai đã nói chuyện đua xe không chỉ một lần, vậy mà em vẫn nhiều lần tái phạm, ban đêm còn trộm chìa khoá xe để trốn ra ngoài chơi. Em thật sự biết sai rồi, anh phạt em đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được, đừng giận em.”

Nói rồi, Dịch Khiêm lôi một chiếc ba lô mà cậu đã mang theo trong gầm giường ra, lấy trong đó ra một cây roi ngâm trong nước muối rồi đưa cho Giang Trạm, sau đó cởi qu@n nằm xuống.

Giang Trạm thậm chí còn không đứng lên, chỉ nhìn cậu bé cởi qu@n và chuyển sang tư thế chống đẩy tiêu chuẩn.

“Làm sao mà khóc, em đang sợ cái gì?”

Giang Trạm nói, cau mày nhìn cậu đang rơi nước mắt.

“Em xin lỗi anh…!” Dịch Khiêm vội vã lau nước mắt. Nhưng dù sao cũng vẫn là đứa nhỏ mới mười lăm mười sáu, cha mẹ mất sớm từ nhỏ, cảm xúc sợ hãi vì sợ Giang Trạm sẽ thất vọng cuối cùng cũng vỡ oà. Nước mắt dường như đã chịu lực hút của trái đất, nên càng rơi càng nhiều.

Chỉ lát sau Giang Trạm đã không chịu nổi, “Có nín đi không thì bảo. Anh có đánh đâu mà em khóc thành ra thế này, nhìn có giống con trai không hả.”

Giang Trạm đá nhẹ lên hông cậu, thiếu niên thuận thế ngã xuống, cuối cùng cũng thoát khỏi cái tư thế chống đẩy kia.

“Làm sao vậy? Sợ cái gì?”

Dịch Khiêm quỳ xuống, hai mắt đỏ hoe nói: “Em sợ anh hai thất vọng, sợ anh hai thấy em quá ngỗ ngược, không muốn dạy dỗ em nữa…”

Dịch Khiêm khóc nhè vì bị đòn đã là chuyện xưa cũ lắm rồi. Chẳng mấy khi thấy thiếu niên đã trổ mã khóc thành như vậy, hơn nữa nghe xong lý do, Giang Trạm bật cười.

Hắn nói: “Thằng nhóc mi ngỗ ngược là chuyện lạ lắm đấy chắc? Từ nhỏ em đã nghịch ngợm phá phách đủ kiểu ở trường rồi, anh có phạt em không? Anh có nói em ngỗ ngược không?”

Giang Trạm lại nói: “Ở chỗ anh, nếu làm sai thì phải chịu phạt, không cố gắng hết sức cũng phải chịu phạt. Nhưng chịu phạt xong sẽ nhớ lâu, sẽ không tái phạm nữa. Anh có bao giờ bảo không muốn dạy dỗ em nữa không hả?”

Dịch Khiêm ngẩng đầu, gọi: “Anh hai…”

“Anh đã nhắc nhở em rất nhiều lần vì chuyện đua xe, cũng cấm em làm vậy. Em còn chưa đến tuổi thi lấy bằng, thế mà dám ra đường quốc lộ ven biển lái xe với tốc độ 260km/h. Em thích chơi trò mạo hiểm, nhưng có nghĩ đến hậu quả nếu chẳng may xảy ra chuyện không? Nếu em có chuyện gì, anh biết ăn nói sao với mẹ và chị cả? Biết ăn nói sao với bố mẹ em? Em là do một tay anh dạy dỗ từ nhỏ, chẳng lẽ lại muốn anh thất vọng sao?”

“Sao, lần này anh để người ngoài đánh em nên em thấy tủi thân à?”

Thiếu niên chần chừ một lúc, rồi lại rầu rĩ gật đầu.

Giang Trạm lại nhặt dây lưng trên giường lên, vung mạnh nhiều lần vào lòng bàn tay đang giơ lên ​​của cậu bé.

“Thằng ranh này, lúc lén làm việc xấu thì to gan lớn mật lắm, giờ mới ăn đòn tí đã đa sầu đa cảm à? Nếu anh đã không muốn dạy dỗ em thì làm sao còn phạt em.”

Giang Trạm vừa thấy vết thương trên lưng cậu đã biết, chắc chắn Dịch Khiêm đã yêu cầu đánh mạnh, nếu không đám vệ sĩ kia làm sao dám đánh nó nặng như thế.

“Nhớ kỹ, chuyện nên phạt đương nhiên anh sẽ phạt, cũng sẽ không phạt nhẹ đâu. Em cần phải trưởng thành nhanh hơn người khác thì anh mới có thể giao việc lớn cho em quản lý được. Anh phạt nặng như vậy là vì muốn em nhớ lâu, đừng có mãi luẩn quẩn, phải hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ. Chuyện này đúng là không công bằng, nhưng sau này em sẽ còn được nhiều hơn người khác. Trên đời này vốn chẳng hề có công bằng tuyệt đối đâu. Anh cũng chỉ dạy dỗ có mình em, không hề tìm kẻ nào thay thế, em còn sợ cái gì?”

Những lời hiếm hoi của Giang Trạm thực sự đã lay động thiếu niên đang ở vào tuổi nhạy cảm. Dịch Khiêm nghe mà cảm thấy mắt càng cay hơn, nhưng trong lòng lại ấm áp như tảng băng được ánh mặt trời chiếu tan.

“Anh, em sai rồi… nhất định em sẽ không phụ công dạy dỗ của anh!”

Giang Trạm không phải người thích nói những lời này. Chỉ có điều sau khi tiếp quản sản nghiệp của Giang gia, hắn đã càng lúc càng bận rộn. Dịch Khiêm làm không tốt thì chỉ có ăn đòn, đánh xong thì thôi, gần như cũng chẳng có thời gian đâu mà trò chuyện.

“Được rồi, lau nước mắt đi, để lát nữa chị cả thấy rồi lại kêu ca với anh.”

Giang Trạm đoán rất chuẩn. Mãi cho tới tận khi bữa tiệc kết thúc mà cũng không thấy Dịch Khiêm, Giang Vãn lập tức đi lên tìm, Nguỵ Khải cũng không ngăn được nữa.

Giang Vãn mặc đầm dạ hội màu champagne, nắm tay Giang Chu hung hăng đẩy cửa phòng.

“Giang Trạm! Hôm nay là sinh nhật chị, em dám đánh người sao?!”

Nhưng vừa đẩy cửa phòng lại thấy hình ảnh anh em hoà thuận trước mặt. Dịch Khiêm đang ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường kiểu châu Âu màu trắng, nhưng khuôn mặt anh trông hơi nhợt nhạt và yếu ớt. Giang Trạm thì đang lấy sách ở giá trên tường.

“Chị? Bạn bè về hết rồi à?”

“A Khiêm làm sao vậy?”

Giang Vãn phớt lờ Giang Trạm, tới bên giường sờ trán Dịch Khiêm, “Em bị sốt sao?”

Dịch Khiêm an ủi cô: “Chị, em không sao, là do hai hôm nay trời trở lạnh, em mặc ít quá nên bị cảm thôi. Nhưng vừa rồi em đã hạ sốt, hơn nữa anh Nguỵ đã gọi bác sĩ đến, giờ em không sao rồi.”

Nguỵ Khải thờ ơ liếc Giang Trạm.

Dưới ánh trăng tan, trong trang viên ngoại quốc tráng lệ như trong truyện cổ tích này, đồng hồ đang điểm mười hai giờ, Dịch Khiêm lấy một tập tài liệu từ bên giường đưa cho Giang Vãn.

“Chị cả, đây là quà sinh nhật anh hai tặng chị. Anh hai đã chọn rất lâu mới chọn được khu mỏ khai thác hồng ngọc ở Mopa. Nơi đó còn có một biệt danh mỹ miều, đó là “Dành riêng cho công chúa của xứ sở đá quý”. Dù chị cả có ở đâu, chị cũng sẽ vĩnh viễn là công chúa của anh hai.”

Giang Vãn nghe những lời dí dỏm này mà thích thú cười rạng rỡ. Cô quay lại nhìn Giang Trạm.

“Đây cũng lại là do em dạy đó hả?”

Giang Trạm không thừa nhận, chỉ nhún vai cười với cô:

“Chị, sinh nhật vui vẻ.”

Gió: ôi giời ơi, dài vl…
Bình Luận (0)
Comment