Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 38

Phía đông thành Dương Châu.

“Nha, người ta thật sự rất nhớ chàng”.

“Tiểu mỹ nhân nhớ ta đến vậy sao? Tối nay ta đến gặp nàng, thế nào?”

Nhược Lam lúc này đang trên đường đến Kim Hương Lâu thì tình cờ nghe thấy một thanh âm quen thuộc, lập tức nhíu mày nhìn vào trong ngõ, Nhược Lam liền nhếch miệng cười nhạt. Thì ra là Xuân Hoa và Tư Đồ Ngạo, hừm lại là một con chim sẻ muốn làm phượng hoàng. Nhược Lam lắc đầu toan xoay người rời đi, tuy nhiên một câu nói của Xuân Hoa khiến cho nó khựng lại.

“Thiếp rất sợ lão gia”. Xuân Hoa dè dặt nói.

“Hừ, hắn ta thì có gì đáng sợ? Chỉ là một lão già mà thôi!” Tư Đồ Ngạo tức giận quát lên.

“Không phải đâu, từ khi Nhị tiểu thư bị giết, lão gia thay đổi nhiều lắm, rất đáng sợ không còn ôn nhu trước”.

“Hừ, nàng nói Hạo Nguyệt Chi chết vào khoảng canh ba đúng không?”

“Vâng, thiếp nghe người của Ngũ vương gia bảo như vậy”.

“Cái đêm nàng ta bị giết, ta cũng ở chỗ của nàng. Rõ ràng là vào tầm canh ba, ta vẫn thấy Hạo Nguyệt Chi còn sống, sao có thể?”

“Cái này, thiếp không biết a”.

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, Nhược Lam quyết định không đến Kim Hương Lâu nữa, thay vào đó là trở về Phong Linh Các.

——— ———–Ta là đường phân cách đừng đạp ta nha——————–

Vào đến tẩm phòng, Nhược Lam vội vàng mở tung cửa sổ, nhanh chóng ngồi trên thành cửa trầm tư suy nghĩ. Tư Đồ Ngạo và Xuân Hoa có quan hệ, hơn nữa vào tối hôm xảy ra vụ án hắn ta cũng có mặt ở đó, với bản tính của Tư Đồ Ngạo có khi nào hắn chính là…? Vẫn không đúng, nhìn qua liền biết hắn là loại người nhát gan, làm sao có thể giết người hàng loạt như thế? Hơn nữa kẻ có thể gây án chắc chắn võ công không tồi, còn Tư Đồ Ngạo nhìn thế nào cũng biết võ công chả ra sao, không có khả năng!

Màn đêm dần buông xuống, thành Dương Châu lại trở mình lột xác tựa như tiên tử diễm lệ đang nhảy múa. Một bóng đen với còn ngươi màu đỏ di chuyển thần tốc trong đêm tối. Có vẻ như hắn đang tìm kiếm một thứ gì đó, một thứ có thể thỏa mãn dục vọng của hắn. Mâu quang khẽ sáng, hắn lao về phía một hồng y nữ tử cơ thể đầy đặn, khuôn mặt như hoa như ngọc đang đi dạo dưới trăng. Bất ngời bị chặn lại, nàng hoảng hốt la to:

“Cứu mạng, có ai không, cứu mạng a!” Thanh âm đầy hoảng sợ của hồng y nữ tử vang lên.

Nhưng đó là câu cuối cùng nàng có thể thốt lên trước khi kẻ lạ mặt kia làm nàng bất tỉnh, hắn bế nàng phi thân về phía đông ngoại thành. Thế nhưng có một điều hắn không ngờ tới, có một lục y nam tử đang âm thầm theo chân hắn, người đó không ai khác chính là Mạc Tuyết Phong.

Mạc Tuyết Phong đang trên đường tới Yên Hà Lâu, đệ nhất kỹ viện thành Dương Châu thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của một nữ tử, vội vàng chạy tới, hắn chỉ kịp thấy một hắc y nhân bế nàng bay đi mất.

Ngoại thành Dương Châu.

Hắc y nhân mang hồng y nữ tử vào một ngôi miếu đổ nát, đặt nàng nằm xuống, hắn liền cúi xuống hít hà hương thơm trên người nữ nhân này, dục vọng trong người đã sớm bùng phát, con ngươi màu đỏ lóe sáng, hắn điên cuồng xé nát quần áo của nàng. Mạc Tuyết Phong biết đây chắc chắn chính là hái hoa tặc, kẻ giết người hàng loạt gây nên sóng gió thành Dương Châu. Hơn nữa, nữ nhân kia chẳng phải là đệ nhất danh kỹ Yên Hà Lâu, Bạch Y Y sao? Hừ thật to gan, dám đụng vào nữ nhân của hắn, tay nắm chặt thành quyền, Mạc Tuyết Phong giận dữ lao vào tấn công hắc y nhân.

Nhận thấy mình bị phát hiện, con ngươi màu đỏ của hắc y nhân càng thêm nồng đượm, hắn dũng mãnh đáp trả đòn tấn công của Mạc Tuyết Phong. Bọn họ đã đấu hơn hai mươi hiệp vẫn không thể phân thắng bại, Mạc Tuyết Phong lúc này mới ý thức được bản thân đã quá nóng vội, đối phương tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường. Võ công của y thật sự rất lạ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên giang hồ. Khẽ nghiến răng, Mạc Tuyết Phong đánh phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng “đồng vu quy tận” của Hoa Sơn kiếm pháp, thanh kiếm trên tay Mạc Tuyết Phong hệt như mãnh hổ gào thét lao về phía hắc y nhân.

“Xoẹt” một mùi máu tanh vang lên, đồng vu quy tận, cả hai cùng chết, hắc y nhân bị thương, Mạc Tuyết Phong cũng vậy. Thanh kiếm của Mạc Tuyết Phong đâm thẳng về phía ngựa trái của hắc y nhân thì bảy mũi ngân châm của hắc y nhân cũng ngạo nghễ mà cắm vào bả vai của hắn. Khẽ nhíu mày, Mạc Tuyết Phong toàn thân cứng ngắt, mặt mũi trong thoáng chốc trở nên nhợt nhat.

Đang trong lúc than thầm bản thân hôm nay lành ít dữ nhiều thì đột nhiên hắc y nhân xoay người bay đi mất. Mạc Tuyết Phong cũng không đuổi theo, hắn thở dài đưa Bạch Y Y trở về Yên Hà Lâu giao cho Phương mama chăm sóc, bản thân thì quay về Phong Linh Các.

——— ————-Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha———————-

“Thất đệ, đệ làm sao vậy?” Thanh âm đầy lo lắng của Nam Phong Dịch Thiên vang lên.

Giây phút Mạc Tuyết Phong trở về, khuôn mặt của hắn đã đen hơn một nữa, Mộ Dung Phi Tuyết và Nhược Lam đồng thời nhíu mày. Không kịp trả lời Nam Phong Dịch Thiên, Mạc Tuyết Phong đã hôn mê bất tỉnh. Nhược Lam vội vàng đứng dậy tiến tới chỗ Mạc Tuyết Phong, đưa tay bắt mạch. Sau một hồi, Nhược Lam sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói:

“Ngũ ca, huynh ấy bị trúng độc, mau đưa huynh ấy vào phòng”.

Sau đó Nhược Lam quay đầu phân phó cho các nha hoàn trong phòng:

“Các ngươi mang cho ta một chậu nước nóng, một chén ngọc và một con dao vào đây”.

Dứt lời mọi người nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ, đêm nay sẽ là một đêm dài, tính mạng của Mạc Tuyết Phong đang ngàn cân treo sợi tóc…liệu hắn có thể sống sót để nhìn thấy ánh mặt trời?
Bình Luận (0)
Comment