Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 71

Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Nhược Lam vừa dứt lời, Tam phu nhân bỗng chốc hóa điên, nàng ta trợn mắt đứng dậy, lôi trong ống tay áo một thanh chủy thủ, lao về phía Nhược Lam, thanh âm ngoan độc nói:

“Là do ngươi hại ta, là ngươi…”

Lãnh Dạ Thiên Kỳ lo lắng đứng bật dậy, thế nhưng hắn đã phí tâm rồi, Tam phu nhân vừa đến gần liền bị Nhược Lam động thủ, mùi máu tanh lan rộng khắp căn phòng, Tam phu nhân một tay ôm mặt cả kinh không nói được lời nào, Lý trắc phi cùng Lãnh Dạ Thiên Kỳ hai mi nhíu chặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng lãnh đến đáng sợ của Nhược Lam.

“Tiện nhân to gan, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám tới gần ta, ta trước đây chẳng phải đã từng cảnh cáo rồi sao, chỉ cần không phạm ta, ta quyết không phạm ngươi, ngươi xem kết cục hiện tại của mình đi, thanh chủy thủy này sắc như vậy lại không cẩn thận rơi vào tay ta. Ai nha, ta là ta không có biết dùng cái này, vừa nãy quơ loạn làm rách mặt của ngươi, ôi, sẽ để lại sẹo đấy, chậc chậc, thật là đáng tiếc mà.” Nhược Lam mỉa mai nói.

“Được rồi, đừng làm loạn nữa, người đâu, đuổi Tam phu nhân ra khỏi phủ!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ gằn giọng phân phó.

Dứt lời, nô bộc từ bên ngoài tiến vào lôi Tam phu nhân đi, mặc dù đã bị kéo đi khá xa, nhưng những người còn lại trong phòng vẫn còn nghe thấy tiếng thét đầy thê lương của Tam phu nhân vang vọng lại. Khẽ lắc đầu, Lý trắc phi khom lưng hướng Nhược Lam nói:

“Là ta đã hồ đồ hàm oan cho A Hoa, nay người cũng đã chết, ta xin thay mặt Tam phu nhân cùng Vi Vi tạ tội với Quận chúa.”

“Chậc, muốn thì hãy tự mình xin lỗi nàng ấy, xin lỗi ta làm gì.” Nhược Lam vỗ tay hai cái, một bóng hình thân thuộc bước vào.

Lý trắc phi cùng Vi Vi đang quỳ dưới đất vô cùng sửng sốt, chuyện này là sao? Nàng ta không phải đã nhảy sông tự vẫn rồi sao? Sao lại có thể?

“Nô tỳ A Hoa tham kiến Vương gia, Trắc phi!”

“Miễn lễ!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mày nói.

“Chuyện này là…?” Lý trắc phi ngiêng đầu nhìn về phía Nhược Lam tìm kiếm câu trả lời.

“Thì là A Hoa vẫn còn sống.” Nhược Lam tỉnh bơ đáp.

“Vậy hồn ma ban nãy?” Lãnh Dạ Thiên Kỳ cất tiếng hỏi.

“À, cái đó hả, chỉ là một thủ thuật nho nhỏ thôi, Vương gia ở cạnh ta cũng khá lâu rồi nhỉ, một chút tính khí cỏn con của ta ngài cũng phải biết chút ít chứ, nha hoàn hầu hạ ta bị hàm oan ta lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn. Hôm qua khi A Hoa kể lại toàn bộ sự việc cũng là lúc ta âm thầm vạch ra kế hoạch này, chuyện A Hoa vô ý đụng phải Vi Vi dẫn đến miếng ngọc bội bị vỡ ngoài A Hoa và Vi Vi không một ai nhìn thấy, như vậy thì chỉ còn một cách, đó chính là tự Vi Vi thừa nhận. Tuy nhiên muốn nàng ta thừa nhận thì….ha ha chỉ còn cách dọa ma thôi.”

Nghe vậy, Lãnh Dạ Thiên Kỳ bật cười, thanh âm đầy sủng nịch vang lên:

“Nàng thật là tinh quái.”

“Xùy! Dĩ nhiên!” Nhược Lam hất cằm đầy kiêu ngạo trả lời.

Lý trắc phi đứng bên cạnh âm thầm cắn răng, Vương gia chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt yêu thương như vậy, nàng ta có cái gì mà có thể khiến cho chàng si mê đến thế?

Nhược Lam híp mắt lại quan sát biểu tình trên khuôn mặt Lý trắc phi, khóe miệng hơi cong lên, sau đó đưa tay lên miệng ngáp một hơi dài:

“Ta mệt rồi, phải đi ngủ thôi, Lý trắc phi chẳng phải bảo là muốn xin lỗi A Hoa sao, người đã ở đây rồi sao còn không nói, còn nha hoàn Vi Vi kia ngươi phải giải quyết cho ổn thỏa đấy, Lý trắc phi thông minh như vậy chắc là đã hiểu hàm ý của ta. Vậy nhé, ta về phòng đây!”

Sau khi nói xong những điều muốn nói, Nhược Lam tiêu sái rời đi, trong mắt toàn là ý cười, hố hố mấy thuộc hạ của nó diễn xuất thật là tài năng nha. Sau này nếu mà quay về hiện đại nhất định sẽ lăng xê cho bọn họ thành diễn viên nổi tiếng.

Tây sương phòng.

“Chủ nhân! Người đã trở về!” Bạch Bạch nũng nịu xà vào lòng Nhược Lam.

“Ừ đã về! Bạch Bạch, Nhậm Tề hai ngươi làm tốt lắm!” Nhược Lam hài lòng ôm Bạch Bạch đến bên giường, thanh âm phấn khích nói.

“Tất cả là nhờ Bạch Bạch, ta chỉ góp vui thôi.” Nhậm Tề nghe vậy lập tức hiện thân, nhàn nhạt đáp.

“Cũng may là hồi nhỏ ta thường xuyên đóng giả làm ma hù mấy con tiểu hồ ly nhỏ tuổi hơn mình cho nên mới có thể diễn xuất thần như thế nha.” Bạch Bạch hớn hở nói.

“Ồ! Không ngờ ngươi cũng có sở thích đó.” Nhược Lam cười khanh khách, tròn xoe mắt nhìn tiểu hồ lỳ đang nằm gọn trong tay mình.

“Thì tại hồi nhỏ buồn chán quá cho nên mới bày ra cái trò đó, chủ nhân a, cũng may là ta chỉ bế quan tu luyện có ba ngày, nếu không người làm sao có thể kiếm được một con ma xinh đẹp như ta chứ, mau trả công đi.”

“Ha ha, được rồi, mai sẽ thưởng cho ngươi hai con gà!”

“Có hai con thôi á?” Bạch Bạch hếch hếch cái mũi của mình làm cho mấy sợi râu bên mép cũng chuyển động theo, hành động nãy vô cùng khả ái khiến cho Nhược Lam và Nhậm Tề hai mặt nhìn nhau cười khúc khích.

“Nha, thế thì gấp đôi, được chưa?”

Dứt lời, mắt của tiểu hồ ly sáng rực lên, cái đuôi trắng tinh lại bắt đầu nghoe nguẩy tỏ rõ sự hài lòng. Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Nhậm Tề, dịu dàng nói:

“Bắt ngươi làm đốm lửa xanh đi theo Bạch Bạch quả thật đã làm khó ngươi rồi.”

“À, không đâu. Bạch Bạch rất vui tính.” Nhậm Tề mỉm cười đáp.

“Thật ra thì khi đến Lãnh Dạ Chi Quốc này, ta không nghĩ mình có thể kết giao được nhiều bằng hữu như vậy, Lãnh Dạ Trúc Quân, Lãnh Dạ Thiên Vũ, Yuamy, A Hoa và cả ngươi nữa, nhân sinh ngắn ngủi, thế sự vô thường, ta thật sự rất may mắn khi quen biết được các người. Chỉ cần một trong các ngươi gặp chuyện, ta nhất định sẽ giúp đỡ giống như sự việc của A Hoa vậy.”

“Quận chúa, có duyên mới trở thành bằng hữu, phải trải qua mấy kiếp mới gặp được nhau, số phận đã an bài rồi, chúng ta cả đời là bạn.”

Nhược Lam ngẩng người trước câu nói đầy ngụ ý của hắn, sau đó thở dài nói

“Ưm. Ta mệt quá, ngủ thôi, ngủ ngon nhé Nhậm Tề, Bạch Bạch.”

“Vâng.”

Sáng hôm sau.

A Hoa đang tính mở cửa đi vào thì Nhược Lam đã đẩy cửa đi ra, nàng liền kinh ngạc hỏi:

“Tiểu thư người muốn ra ngoài sao?”

“Ừm.” Nhược Lam gật đầu.

“A, vậy nô tỳ đi chuẩn bị.” A Hoa vội vàng nói

“Không cần đâu, ta muốn đi một mình.”

Nghe vậy, A Hoa cúi đầu, lúng túng không biết phải làm sao, Vương gia đã dặn phải chăm sóc cho tiểu thư thật chu đáo, nếu người ra ngoài mà xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Nhược Lam nhíu mày nhìn A Hoa, sau đó dùng khinh công bay đi mất. Lúc A Hoa ngẩng đầu lên thì nó đã đi mất rồi.

Đào Hoa Túy.

Nhìn thấy Nhược Lam bước vào, viên tiểu nhị mặt mày hớn hở tiến đến gần hỏi:

“Xin mời khách quan a.”

“Ta muốn gặp Vĩnh công tử.”

Lời vừa nói ra, viên tiểu nhị nhíu mày, ánh mắt nhìn Nhược Lam đầy hoài nghi, sau đó trầm giọng đáp:

“Xin khách quan thứ lỗi, Vĩnh công tử hiện tại không có ở đây.”

Nhược Lam khép hờ con mắt nhìn chằm chằm vào viên tiểu nhị, sau đó lấy từ bên hông một miếng ngọc bội có khắc hai chữ “Cửu Lam” đung đưa trước mặt hắn. Tức thời, viên tiểu nhị giật nảy mình, đưa tay lên gãi gãi đầu, cười hì hì:

“Nô tài thất lễ rồi, mời cửu tiểu thư.”

Nhược Lam lặng lẽ đi theo viên tiểu nhị lên lầu, hắn dẫn nó đến trước một căn phòng cách xa với những gian phòng còn lại, không khí lúc ở chỗ này rất yên tĩnh khác hắn với vẻ ồn ào, náo nhiệt dưới kia, đâu đó trong không gian còn phảng phất mùi thơm nồng nàn của rượu Nữ Nhi Hồng.

“Vĩnh thiếu gia! Cửu tiểu thư đã đến.” Viên tiểu nhị một tay gõ cửa, lanh lảnh nói:

“Mời vào!” Bên trong truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng như có như không.

Đẩy cửa bước vào, Nhược Lam nhìn thấy một nam nhân thân mặc lục y đang ngồi trên xe lăn, thoáng sững sờ, bản thân trong vô thức lại đưa tay lên vuốt ve tóc mai, sau đó âm thầm đánh giá. Nam nhân trước mặt có phong thái tựa như làn thu thủy, đáy mắt ôn nhu ánh lên những cái nhìn dịu dàng, cả người y toát ra một cỗ khí chất điềm đạm khiến cho nó có cảm tưởng như bản thân đang đứng trước một mặt hồ phẳng lặng không một tia gợn sóng. Nam nhân này…

Vĩnh Tuyết Hàn thấy nó cứ trừng mắt nhìn hắn, lập tức ho nhẹ một tiếng, mềm mại gọi:

“Cửu muội.”

Nghe thấy y gọi mình, Nhược Lam lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá, nhoẻn miệng cười toe toét:

“Nhị ca, thật xin lỗi, là Lam nhi đã thất thố rồi!”
Bình Luận (0)
Comment