Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 95

Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Phượng Nữ Quốc.

Nữ vương bệ hạ miệt mài phê chuẩn tấu chương, bỗng nhiên nàng nhíu chặt mày, lạnh giọng nói:

“Đã đến thì hãy ra đi, đừng lấp ló như một kẻ trộm như thế!”

“Ha ha, nhìn nàng chăm chú quá cho nên trẫm không dám làm phiền.” Huyền Viên Thiên Mặc tà mị nói.

Nữ vương ngẩng đầu, mắt lạnh quét về phía y, lần nữa lên tiếng:

“Ngươi muốn gì?”

“Nhớ nàng nên đến thăm.”

“Đã thấy rồi thì về đi.”

“Không về!”

“Tại sao?”

“Muốn trẫm về thì nàng phải theo trẫm.”

“Nếu ta không theo thì sao?”

“Trẫm sẽ bắt cóc nàng”

“Chỉ dựa vào ngươi?”

“Đúng vậy!”

Nữ vương nhướng mày, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Tiếp đó, nàng nhẹ nhàng vung tay áo, muôn ngàn cánh hoa từ trong tay áo xuất hiện bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng, khoảnh khắc đó, nàng biến mất.

Huyền Viên Thiên Mặc giật mình, y toan vươn tay với lấy nàng nhưng đã không kịp. Y mím môi, thâm trầm nói:

“Nguyệt Lam, trẫm không biết đến tột cùng nàng ẩn giấu bí mật gì nhưng lần đầu tiên khi trẫm thấy nàng, trẫm có cảm giác nàng rất quen thuộc cứ như thể nàng và trẫm có duyên phận từ kiếp trước, cho nên ở kiếp này trẫm tuyệt đối không buông nàng!”

Nữ vương sau khi rời đi liền nhốt mình trong tẩm phòng, lúc này nàng một thân bạch y phiêu diêu tao nhã tựa mình vào khung cửa sổ, hàng lông mi cong vút khép hờ, trong đầu hiện ra một mảng kí ức.

“Mộ Dung Phi Tuyết, Huyền Viên Thiên Mặc, ân oán giữa chúng ta đến bao giờ mới kết thúc?”

Sườn núi Nhân Thiên.

Nhược Lam lại tiếp tục chống cằm nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, hắn cũng đồng dạng mở to mắt đăm chiêu nhìn Nhược Lam. Thế nhưng đối diện với đôi mắt ánh lên vài tia nguy hiểm của nó, hắn đành thở dài bỏ cuộc:

“Nói đi, nàng có gì muốn hỏi?”

“Vết thương của ngươi không có vấn đề gì chứ? Mặc dù ta đã châm cứu điểm huyệt cho ngươi nhưng ta vẫn thấy có gì đó không ổn, nhìn thần sắc ngươi rất lạ, có cái gì giấu ta không? Nếu thật sự không ổn liền nói cho ta biết đi, đường lên đỉnh núi còn dài, nếu ngươi có mệnh hệ gì, cả đời của ta sẽ phải nợ ngươi!” Nhược Lam híp mắt, thanh âm toát ra toàn mùi vị nghi ngờ.

“Không có, ta vẫn ổn.” Hắn nhíu mày, nữ nhân này sao lại tinh tế như thế, chỉ cần quan sát liền biết đối phương có vấn đề, đối phó với nàng thật mệt nha.

“Thật?”

“Ân” Nam tử nhìn thẳng vào mắt Nhược Lam mà trả lời, bộ dáng vô cùng kiên định.

Thấy vậy, Nhược Lam đưa tay lên vuốt cằm, chẳng lẽ mình đa nghi? Rõ ràng thấy hắn có cái gì đó rất lạ. Nhận thấy Nhược Lam vẫn còn nghi ngờ, hắn lập tức chột dạ đánh trống lảng sang chuyện khác:

“Chỉ cần nghỉ ngơi một chút liền sẽ khỏe, có muốn nghe ta xướng một khúc không?”

Nhược Lam chớp chớp mắt, há miệng hỏi:

“Biết xướng sao? Sao không nói sớm, ta sắp chết vì buồn chán đây, mau xướng đi!” Hắn nhếch miệng cười, thanh âm nhè nhẹ vang lên:

“Trăm ngàn lời lại không tìm được một lời để giải sầu.

Cứ mãi cười nói đến khuynh thành lỡ đất.

Trong một khắc trời đất đột ngột hóa thành không.

Đơn độc mình ta nghe tiếng gió.

Uống chén rượu, duyên phận giữa ta và nàng bao giờ dứt?

Không ngờ lại là lạc hoa vô tình, lưu tự thủy.

Ngày hôm đó giữa lúc gió mây biến đổi khôn lường.

Là ai thấy được bóng hình nàng xuất hiện trong mộng.

Ngàn năm vạn năm chớp mắt thay đổi thật nhanh.

Rốt cuộc là vì ai mà lưu lại chốn nhân gian.

Có thể biết được ngày hôm đó trước lúc dầu cạn đèn tắt.

Nàng vẫn còn nhớ lời thề nắm chắc trong lòng bàn tay.

Ai còn nhớ được tháng năm đã qua …”

Khúc ca kết thúc, hắn lại lần nữa bắt gặp ánh mắt đa nghi của Nhược Lam, tim trong vô thức lại thình thịch mấy cái, chột dạ hỏi:

“Sao vậy?”

“Bài này có phải hát cho ta nghe đâu, ta thấy rõ ràng là đang hát về Huyền Viên Tử Anh, người mà ngươi thầm thương trộm nhớ đấy chứ!” Nhược Lam bĩu môi đáp. Nói thật thì giọng hắn cũng không tồi, hát nghe rất hay, chỉ là cái nội dung của ca từ làm nó vô cùng bực bội, chả hiểu tại sao lại thế nhưng nghe xong cực kì khó chịu. Nhược Lam phát cáu trong lòng.

Quan sát biểu hiện của Nhược Lam, hắn bật cười khúc khích, sau đó lên tiếng:

“Nàng là đang ghen?”

Nhược Lam lập tức phản ứng lại, lớn tiếng đáp:

“Gì chứ, ta không có!”

“Thật?” Hắn nghiêng người, vươn tay muốn ôm Nhược Lam vào lòng, kèm theo đó là một thanh âm thập phần từ tính ám muội lượn lờ bên tai.

Nhược Lam giật mình, lập tức đứng bật dậy, cười ha hả nói:“A, nghỉ ngơi thế đủ rồi, tiếp tục thôi, ha ha.”

Hắn nhàn nhạt cười, tiểu nha đầu này thật khôn lõi.

Huyền Viên Hoàng Triều.

“Hoàng thượng, đã tra ra được kẻ đã ám toán toàn bộ đội quân sát thủ của chúng ta.” Bạch Thụy Phong nhíu mày nhìn người đang nhàn nhã nằm trên long sàn, thấp giọng nói.

“Là kẻ nào?” Huyền Viên Thiên Mặc lăn lăn trên giường lớn, uể oải hỏi.

“Mộ Dung Phi Tuyết, trang chủ của Vô Ảnh Sơn Trang.”

“Là tổ chức tình báo lớn nhất của Long Thịnh?”

“Ân, giang hồ đồn hắn xuất quỷ nhập thần, võ công cao cường, chỉ cần phất tay áo liền có thể giết vài trăm người.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có hình như Mộ Dung Phi Tuyết có qua lại với nữ vương Phượng Nữ Quốc.” Bạch Thụy Phong mấy ngày nay liên tục bị Huyền Viên Thiên Mặc làm phiền, toàn bộ tấu Chương đều ném hết cho hắn phê chuẩn, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Lão thiên nha, hắn chỉ là tể tướng sao giờ lại kiêm luôn nhũ mẫu của hoàng thượng, cái lý này ở đâu ra, ngay cả bổng lộc cũng không thèm tăng lên, ức hiếp người quá đáng mà! Cũng chính vì lý do này mà khi nói đến Mộ Dung Phi Tuyết và nữ vương Phượng Nữ Quốc, hắn cố tính nhấn thật mạnh hai chữ “qua lại”.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người lười biếng ban nãy lập tức bật dậy, thanh âm cực kỳ không vui tra hỏi hắn:

“Qua lại là có ý gì?”

“Thần không biết, nghe giang hồ đồn thế!” Bạch Thụy Phong chớp chớp mắt, một bộ dáng cực kỳ vô tội nhìn chằm chằm Huyền Viên Thiên Măc.

“Ta muốn đến Long Thịnh!” Huyền Viên Thiên Mặc tức giận nói.

“Người đi Long Thịnh làm gì? Quốc gia đại sự người tính làm sao?” Bạch Thụy Phong nhướng mày hỏi.

“Ngươi xử hết đi!”

“Bệ hạ, người nếu dám rời đi ta thề sẽ không giúp người …” Lời còn chưa nói hết đã không thấy bóng dáng của Huyền Viên Thiên Mặc. Bạch Thụy Phong đứng ngốc lăng một hồi mới hồi thần lại, trong lòng nộ khí không dứt.

Đỉnh núi Nhân Thiên.

Nhược Lam nhìn hắn, hắn nhìn Nhược Lam, cả hai cùng nhíu mày nhìn khung cảnh phía trước.

“Cái này, làm sao mà qua đây?” Nhược Lam vốn đã thấy rất kì quái, đường lên đỉnh núi vô cùng thuận lợi, không hề có yêu ma cản đường. Hơn nữa tà khí cũng vơi dần. Nào ngờ vừa lên tới đỉnh núi liền nhìn thấy một màn này. Bên kia dãy núi là nơi Ưu Đàm hoa mọc, chính giữa là vực sâu nhìn không thấy đáy, rơi xuống đó chính là chết chắc. Liếc mắt nhìn qua nam nhân phía trước, Nhược Lam lập tức trợn tròn mắt, tay run run chỉ về một đống sợi dây trên tay hắn:

“Ngươi đang làm gì vậy?”

“Khoảng cách xa như vậy cho dù khinh công tái thế chưa chắc có thể bay qua, thế nên ta sẽ dùng những sợi tơ này nối lại với nhau, sau đó dùng nội lực phóng chúng qua cành cây phía bên kia, hi vọng có thể qua được.”

“Nhiêu đây có đủ không, hơn nữa mấy sợi tơ này có bền không vậy?” Nhược Lam lo lắng hỏi.

“Nàng yên tâm, đây là sợi tơ được làm từ Tây Vực, vô cùng dẻo dai và cứng cáp, đao kiếm bình thường không thể chặt đứt” Hắn vừa giải thích vừa nhanh nhẹn nối những sợi tơ lại với nhau. Một lúc sau hắn lại ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:

“Vẫn còn thiếu.”

Nghe vậy, Nhược Lam lập tức lôi trong tay áo một sợi tơ màu đỏ đưa cho hắn, thở dài nói:

“Dùng cái này đi, Huyết Y Lãnh của ta cũng tương đương với mấy sợi tơ này của ngươi đó, khi ta còn nhỏ mẫu thân đã cho ta.”

“Ân.” Hắn đưa tay cầm lấy, sau đó tiếp tục nối.

“Hay là để một mình ta qua đó, ta nợ ngươi quá nhiều, nếu lỡ có chuyện gì …”

“Đừng lo, ta trước đây đã nói sẽ bảo vệ nàng, lời ấy không phải nói suông, đã đi đến đây rồi thì quyết không quay đầu lại, sống cùng sống, chết cùng chết.”

Nhược Lam khi nghe hắn nói vậy, trái tim nhỏ bé không biết bị làm sao lại cứ đập liên hồi, đưa tay sờ sờ lên ngực trái, nó nhỏ giọng nói:

“Đa tạ!”
Bình Luận (0)
Comment