Đọc xong, người này cười nói: "Phu nhân yên tâm, lang chủ đã đổi thành thư hòa ly rồi."
Ta gật gật đầu.
Ấn dấu tay xong, ta lại hướng hắn hành lễ: "Mong Cù lang quân rộng lượng, ta vào phòng thu dọn đồ cưới, để chuẩn bị tái giá."
"Tái giá...........nàng!"
Cù Hoảng nhắm mắt lại, nhìn thần sắc đó, dường như chán ghét ta nông cạn, nhưng lại không tiện nói thẳng ra.
".........Mau đi đi, mau đi đi!"
Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Cù Hoảng, ta dẫn theo hai nha hoàn của hồi môn, dọn dẹp trước sau nhà mất nửa ngày, cho đến khi chim oán hót lúc chiều tà, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ, tổng cộng dọn ra được bốn cái rương lớn bọc da đỏ, lần lượt khiêng ra cửa.
Trước khi đi, vẫn không quên cúi người hành lễ với hắn.
"Phu quân, đa tạ đã chiếu cố."
Đối phương khẽ gật đầu.
Hai nam đinh phẫn nộ: "Tiểu thư! Dù sao cũng đã hòa ly, sao người còn phải khúm núm?!"
Hai người này là nam đinh bồi giá của ta, ban ngày phải bận rộn ở tiệm bánh đậu của cha ta, tối đến còn phải về Cù gia đốn củi gánh nước, dù vậy, cũng không tránh khỏi giống như ta, rơi vào kết cục bị người ta đuổi ra khỏi cửa.
Thấy họ đều tức giận, hận không thể xông lên lý luận, ta trong lòng áy náy: "Khổ cho các ngươi rồi."
Nghe vậy, hai người vội vàng chắp tay: "Chúng ta vốn là người thường, vất vả là lẽ đương nhiên. Nhưng tiểu thư là chủ mẫu, chúng ta đều thấy người ngày ngày vất vả, Cù Hoảng hắn phát đạt rồi liền bỏ vợ, nào có đạo lý như vậy!"
Người kia ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy tiểu thư, chúng ta hãy viết đơn kiện gửi đến học chính, xem Cù gia chủ nói thế nào!"
Ta xua xua tay, không nói một lời, chỉ ngẩng đầu nhìn cây táo gai cao lớn trong sân.
Hôm qua trong mơ, ta không nhận tờ hưu thư, mà là hùng hổ đến nhà chính Cù thị, làm cho chuyện Cù Hoảng vô cớ hưu thê xấu xa lan truyền khắp thành.
Sau đó, ta liền bị treo cổ c.h.ế.t trên cây này.
Chiều tối, ta mang theo nam đinh và rương đồ cưới trở về hẻm Ngưu Vĩ ở phía bắc thành Trừ Châu.
Cha ta nhận được tin, đã sớm đứng ở đầu ngõ ngóng trông, thấy ông mặt mày hốc hác, tóc bạc trắng, thân thể gầy yếu trong gió không ngừng run rẩy, ta không khỏi xấu hổ trong lòng: "Cha, con gái bất hiếu, làm cha mất mặt rồi."
Đối với việc này, cha ta chỉ biết thở dài một tiếng.
Hai nam đinh giúp ta khiêng rương vào phòng khuê trước khi xuất giá, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, trước cửa sổ có một chiếc gương sáng, hơi phủ bụi.
Ta soi gương, lại kinh hãi nhìn thấy trên cổ có một vết hằn đỏ sâu hoắm!
Là thật, hay không thật?
Là thực, hay là ảo?
Chỉ là không biết, đây rốt cuộc là ta vô ý cào phải, hay là trong mơ bị treo trên cây đó.........
Không kịp nghĩ nhiều, ta lấy trong tủ ra một chiếc khăn quàng cổ bằng da dê che vết thương lại, rồi thay một bộ y phục ngắn đi làm việc ở tiệm.
Cách đầu ngõ không xa có một tiệm bánh đậu nhỏ, đó là kế sinh nhai của hai cha con ta, lúc này trước cửa chất đầy đậu nóng hổi đang bốc khói nghi ngút, cha ta đang cúi người khuấy bột trước chậu, lưng còng xuống, mỏng manh như một chiếc cung tàn.
Thương thay cha mẹ, sinh con ra cực nhọc........
Ta cay cay sống mũi, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh ông phụ giúp.
Không biết từ lúc nào, trên mây rơi xuống cơn mưa phùn, phía trước vang lên tiếng chuông thanh thúy, một chiếc xe ngựa mui bạc rèm the từ từ tiến đến.
Chiếc xe này được trang trí xa hoa, tinh xảo khác thường, người hầu kẻ hạ đi theo rất đông, kéo dài đến trăm mét.
Hương thơm lan tỏa khắp nơi, tiếng nhạc du dương.
Ven đường đã chật kín người dân hiếu kỳ đứng xem, ta mệt mỏi, bèn dừng chân trước cửa nghỉ ngơi, từ trong xe bỗng bước xuống một người đàn ông trung niên, mặt trắng không râu, giọng nói the thé.
"Xin hỏi cô nương, Cù gia đi đường nào?"
"Cù thị nhà chính ở phía đông thành, chi thứ ở phía tây thành."
"Đa tạ."
Người nọ nói lời cảm tạ, rồi ung dung trở về đoàn xe.
Trời đổ mưa phùn, càng thêm lạnh lẽo.
Ta ngây người nhìn đoàn xe khuất xa rất lâu, cho đến khi mưa lạnh làm ướt vạt áo, hắt hơi liên tục mấy cái, mới vội vã quay về.
Phía sau, mấy người dân thường thấp giọng bàn tán, dường như đang sợ hãi điều gì đó.
“Đó là xe ngựa của Văn Chiêu huyện chủ sao? Công chúa xuất hành cũng chỉ đến thế này thôi!"
"Chỉ là cháu gái của quý phi thôi mà, phô trương quá........"
"Suỵt! Cái này cũng dám nói, các ngươi không muốn sống nữa à!"
Đêm xuống, ta thấy cha liên tục ngủ gật, bèn bảo ông về nhà, nhưng ông lại lắc đầu: "Chỉ trách của hồi môn của con ít ỏi, mới khiến Cù gia coi thường con, ta mở cửa tiệm thêm một lúc, thì sẽ có thêm chút tiền bạc....... "
Ta không nghe ông lải nhải, cưỡng ép A Nhị đưa ông về nhà, chỉ mang theo một người làm là A Đại tiếp tục trông coi cửa tiệm.