Ta khẽ đáp: "Tùy chàng."
Mộ Dung Thùy dường như bị ta làm cho cứng họng, nghiến răng một hồi, rồi hung dữ nói: "Ta thấy nàng thật đáng ghét!"
Ta vừa định cãi lại, không ngờ bị hắn nhẹ nhàng cắn vào tai: "Nhưng cũng thật đáng yêu!"
"Đã đáng ghét rồi, sao lại đáng yêu được?"
Phía sau, Mộ Dung Thùy thở dài một tiếng: "Chính là vừa yêu vừa hận, rối ren không dứt!"
Hắn siết chặt vòng tay: "Nàng nói nàng một mình đến tìm ta, nếu gặp phải bọn cướp, chẳng may c.h.ế.t trên đường đi, chẳng phải ta sẽ thành người góa thê sao?"
Ta thấy mũi cay cay: "Nhưng ta thà đổ máu, chứ không muốn rơi lệ nữa!"
Đối phương nghe vậy, trong mắt dường như có thứ gì đó đang lóe sáng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, dịu giọng dỗ dành: "Nhưng trên chiến trường đao kiếm vô tình, làm sao ta có thể mang nàng theo được?"
"Ta không cần chàng mang theo."
"Vậy..."
"Ta đến đây chỉ muốn hỏi chàng, chàng đi lần này, khi nào sẽ trở về?"
Ta hít sâu một hơi, cố gắng cười nói: "Một năm, hai năm, ba năm... ta đều đợi được, chỉ là đừng bắt ta đợi cả đời."
Bỗng nhiên, trên eo ta xuất hiện một bàn tay to lớn, còn chưa kịp phản ứng, ta đã bị hắn mạnh mẽ kéo vào lòng, dùng cằm đầy râu xanh cọ xát mạnh bạo: "Bất kể khi nào, chỉ cần nàng đợi ta, ta nhất định sẽ trở về."
Nghe hắn chậm rãi nói, ta bỗng nhiên nghẹn ngào, gần như không nói thành lời: "Vậy, nhỡ đâu chàng c.h.ế.t thì sao?"
Hắn dịu dàng đáp: "Nàng yên tâm, sống có người, c.h.ế.t có xác."
Nghe đến đây, ta không kìm được nước mắt tuôn trào!
Nói cho cùng, không ai biết đây có phải lần cuối chúng ta gặp nhau hay không, ta một mình đuổi theo đến tận đây, cũng chỉ là muốn được nhìn thấy hắn một lần nữa mà thôi!
Một lúc lâu sau.
Mộ Dung Thùy lặng lẽ lau khô nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nữa. Sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại cho nàng một Đại Yến thái bình thịnh trị, vực sâu cuối cùng cũng sẽ trở thành đường bằng phẳng."
Thấy ta dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn mình, hắn bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc mai, đầu ngón tay kéo mũ ngọc, nhẹ nhàng giật ra, mái tóc đen dài xõa xuống.
Sau đó, hắn rút đao cắt ngang, đưa một lọn tóc dài vào tay ta.
"Từ nay về sau, hồn mộng tương liên, nàng chính là nơi ta trở về."
Cho dù ta có không nỡ đến đâu, đại quân của Mộ Dung Thùy vẫn lên đường.
Còn ta thì được hắn giao phó cho Vương Ngự, đưa về quê nhà Trừ Châu.
Hay tin ta có mười mấy năm kinh nghiệm làm bánh đậu, ngài Vương Tư đồ bèn giao cho ta đứng ra lo liệu việc này, người Vương gia sẽ phụ giúp, phân công các hộ dân trong thành cùng làm bánh lương khô và dây thừng nồi niêu, rồi vận chuyển hết thảy tới phương Bắc.
Ta vâng mệnh.
Như vậy, dù hắn ở phương Bắc, ta nơi phương Nam, ta vẫn có thể góp chút sức mọn cho hắn.
Ngày tháng dần trôi, ta cứ thế bị cuốn vào guồng quay công việc, bận tối mắt tối mũi, cũng nhờ vậy mà nỗi đau cùng sự hoang mang trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Trong thời gian đó, hắn vẫn thường gửi thư về, tuy lời ít ý nhiều, nhưng mỗi bức thư đều có một chữ "an".
Lúc này ta mới biết, sở dĩ hắn được người đời gọi là "Quỷ tướng quân" là vì hắn rất am hiểu việc tập kích ban đêm.
Muốn đánh úp bất ngờ thì không thể để lộ dấu vết, binh sĩ thường phải mai phục trong hào sâu cỏ rậm, nhiều ngày không ăn không uống, lâu dần sẽ bị phù nề, dễ sinh bệnh tật.
Hay tin, ta lại tâu trình lên trên, Vương Ngự nghe vậy bèn triệu hai vị quan coi sóc việc muối đến để điều phối.
Sau đó, ta lấy cớ là tiệm bánh đậu phụ của nhà mình, bí mật chế tạo một loại bánh đậu muối.
Cứ ba đấu tương thì trộn với năm đấu muối, giã nhuyễn rồi ép thành bánh đem phơi khô. Khi ăn chỉ cần bẻ một miếng là có thể thay cho muối.
Thế là Trừ Châu trở thành nơi cung cấp quân lương chủ yếu, mỗi ngày đều phải sản xuất đủ số lượng bánh nướng, bánh mè, bánh bột, cơm nắm và muối tương để đưa ra tiền tuyến.
Vì thiếu người làm, ta bèn tìm thêm nhiều nữ nhân đến giúp đỡ.
Trong số đó có một cô nương dung mạo xinh đẹp thoát tục, nghe nàng tự giới thiệu mới biết, thì ra nàng là con gái của huyện lệnh Nam gia.
Nào ngờ Trừ Châu loạn lạc khắp nơi, đến con gái của huyện lệnh cũng phải lưu lạc tha phương, phải làm người ở để kiếm sống.
May mà ta có lệnh bài của triều đình, nhờ vậy mới có thể sống yên ổn qua ngày.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đông qua xuân tới, chớp mắt đã lại đến đầu hạ.
Mùa mưa đến, nước mưa dồi dào, cuối cùng cũng khiến cho Trừ Châu vốn chìm trong khói lửa có được một ngày nghỉ ngơi.
Mùa mơ chín, khắp thành lại bay đầy những cánh hoa liễu.
Không biết từ lúc nào, chiến sự ở phía bắc Yến đã đi đến hồi kết.