Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 133

Mặc dù Lý Kiến Thành tươi cười khiêm tốn, nhưng thái độ của gã rất kiên quyết, không có chút hàm hồ nào.

- Mặc dù hiện giờ thiên hạ khắp nơi khói lửa, nhưng quân Tùy vẫn còn rất lớn mạnh, thế cục thiên hạ vẫn chưa bị mất sự khống chế, Hoàng đế Đại Tùy vẫn là thế mạnh. Trong hoàn cảnh này, ta thấy Ngõa Cương quân tạm thời không thể xuất đầu lộ diện, không thể trở thành cái đinh trong mắt triều đình, càng không thể trở thành viên đá đệm của thế lực lớn mạnh khác.

Tới tới đây, Lý Kiến Thành quay đầu lại nói với Địch Nhượng:

- Nói chung, ta kiên quyết phản đối tấn công kho Lạc Khẩu, Tấn Thư có câu “Thao quang trục tẩu, hàm chương vị diệu”, đây mới là việc chúng ta nên làm.

- Ta ủng hộ Nhị tướng quân.

Từ Thế Tích cao giọng nói:

- Hiện giờ chúng ta không thể xuất đầu dê, tùy tiện ra mặt, chỉ có thể bị chém giết.

- Ta cũng ủng hộ Lý công tử.

Ngụy Trưng nói không nhiều lắm, nhưng khi y đã nói thì không thể thay đổi, luôn kiên trì với lập trường của mình, cũng có ảnh hưởng rất lớn với Địch Nhượng.

Không chỉ Ngụy Trưng và Từ Thế Tích đều thể hiện ý kiến ủng hộ Lý Kiến Thành, rất nhiều người cũng bị gã thuyết phục. Ngay cả Đơn Hùng Tín cũng im lặng, mọi người đều ý thức được quả thực thời cơ chưa tới.

Nhưng Địch Hoằng thì lại vô cùng căm tức, điều này quả thực là phương án của y, y biết đệ đệ chưa chắc đã nghe theo ý kiến của y, liền mượn cái miệng của Đơn Hùng Tín nói ra, không ngờ vì vài câu của con mọt sách, kế hoạch của mình nhiều năm đã bị phủ định rồi.

Địch Hoằng bỗng chốc thẹn quá thành giận, liền đứng lên chỉ tay mắng chửi Lý Kiến Thành:

- Ngươi nghĩ mình là cái thá gì, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó, con chó từ Quan Trung chạy ra.

Lý Kiến Thành cũng đứng lên, lạnh lùng nói:

- Địch tướng quân nếu không nghe theo lời khuyên, có thể tự lĩnh đội quân của mình đi đánh kho Lạc Khẩu, ta không thể cản được ngươi, nhưng e là giờ này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi đấy.

- Ngươi.

Địch Hoằng giận dữ, rút đao ra bước lên phía trước vài bước, làm tư thế muốn giết chết Lý Kiến Thành. Lý Kiến Thành lại vẻ mặt cười lạnh, không chút sợ hãi đứng đối diện với y.

Địch Nhượng lúc này mới bừng tỉnh từ trong trầm tư, y bỗng vừa kinh hãi vừa tức giận, xông lên phía trước đẩy Địch Hoằng ra, chỉ ra ngoài quát:

- Cút ra ngoài cho ta.

Địch Hoằng hung hăng dậm chân, quay người đi ra. Lý Kiến Thành nhìn theo bóng Địch Hoằng tức giận đi xa, gã biết mình đã có kẻ thù ở Ngõa Cương này rồi.

Địch Nhượng trầm giọng nói với mọi người:

- Ta đã quyết định chọn ý kiến của Nhị tướng quân, hủy bỏ kế hoạch tấn công kho Lạc Khẩu.

Cuối cùng Địch Nhượng đã bị thuyết phục. Nhưng thuyết phục Địch Nhượng lại không phải là đạo lý của Lý Kiến Thành, mà là thân phận của Lý Kiến Thành. Y đã bừng tỉnh, mình đã gia nhập vào quý tộc Quan Lũng, thái độ của Lý Kiến Thành như vậy chính là thái độ của quý tộc Quan Lũng, Địch Nhượng y có thể không tiếp nhận sao?

Địch Nhượng có chút hoang mang, y bắt đầu ý thức được, Ngõa Cương quân không hoàn toàn do y nắm giữ.

Từ sau khi quân đội của Trương Huyễn tách ra khởi phủ 27, hắn liền thống lĩnh hơn một nghìn người trực tiếp tới Liêu Đông. Theo sự bố trí thống nhất của Lai Hộ Nhi, trong vòng 7 ngày hắn đã tới thành Ô Cốt ở bên bờ Áp Lộc Giang tập hợp.

Bên đó đã có một cánh quân tiên phong, nhưng Trương Huyễn vì không thông thạo địa hình của Cao Câu Ly, hắn quyết định vẫn đi tới thị trấn Hoài Viễn trước. Ở đó sau khi đã được viện trợ, lại điều xuống phía nam đi tới thành Ô Cốt. Từ góc độ hành quân mà tính, thời gian 7 ngày hoàn toàn đủ.

Trên đường tới Liêu Đông khắp nơi đều giống như quân Tùy của Trương Huyễn, có Kiêu Quả quân phổ thông, cũng có đội ngũ gia nhập vào tiền quân của Lai Hộ Nhi, nhưng phần nhiều là cánh binh lính Ưng Dương phủ ở các nơi.

Những đại quân của những nơi này phần lớn đều không đầy đủ, nhân số cao thấp không đồng đều, lượng lớn binh lính không muốn tới Liêu Đông chết mà bỏ trốn giữa đường. Khi Trương Huyễn đi qua Du Quan đã gặp một cánh phủ binh rất bình thường, vốn là có hai ba nghìn người, lại chỉ còn lại hơn 300 người, ngay cả chủ tướng cũng sợ phải chịu trách nhiệm mà treo ấn bỏ trốn.

Ngoài quân đội đi lên phía bắc ra, còn có đội ngũ che trời phủ đất vận chuyển lương thảo, quân nhu, xe ngựa chất đầy thảo liệu, một người khống chế sự cân bằng của chiếc xe lớn chất đầy cỏ khô co hơn một trượng.

Nhưng nhiều nhất lại là lộc xa, cũng chính là xe đẩy bằng sức người. Mỗi lần có thể vận chuyển được hai thạch lương thực, hàng chục vạn dân phu đẩy lộc xa xuất phát từ Trác quận, đi về thị trấn Hoài Viễn Liêu Đông. Bên đó là trọng địa hậu cần tấn tống Cao Câu Ly.

Đội ngũ của Trương Huyễn hỗn loạn trong đám người đi lên phía bắc, có xe ngựa lớn sa vào đầm lầy, hàng chục binh lính hò hét cố gắng đẩy xe.

Sau hai ngày, quân đội của Trương Huyễn đã tới bờ nam Bạch Lang Thủy phía đông Liễu Thành. Ở đây cách thị trấn Hoài Viễn chỉ có hơn trăm dặm, hướng tây bắc là núi Y Vô Lư nguy nga, giống như một chú rồng đen đứng sừng sững trên thảo nguyên Liêu Đông. Xung quanh là cánh rừng rậm bao la vô tận.

Lúc này màn đêm buông xuống, một ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, người trên quan đạo đã dần thưa thớt, đại đa số mọi người đều đã tìm nơi để nghỉ qua đêm.

Trương Huyễn thấy thời gian cũng hoàn toàn kịp, cũng không cần vất vả như vậy. Hắn thấy trong đám cây gần đó không có người, liền chỉ về phía rừng cây ra lệnh cho các binh lính:

- Tới rừng cây phía trước nghỉ ngơi qua đêm.

Các binh lính hành quân một ngày, cũng thực sự có chút mệt mỏi rồi. Họ lần lượt đi nhanh về phía rừng cây. Rừng cây vốn lạnh lẽo bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Ở gần đó có một con sông nhỏ, bên cạnh sông rất nhanh đã có đầy binh lính tới múc nước rửa mặt.

Trên mảnh đất trống phía trong rừng cây, binh lính cắm trại làm doanh trướng hành quân, trong chiếc trại nhỏ này là quân trướng tạm thời của quân đội, mười mấy binh lính bảo vệ xung quanh, không cho phép bất kỳ ai tới gần.

Lúc này, Trương Huyễn ngồi xếp bằng trong đại trướng, hai mắt khép hờ, suy nghĩ dường như mình đang đi xuyên qua vũ trụ ngàn sao.

Từ sau khi lần đầu tiên đột phá lực lượng bên bờ sông Hoàn Thủy, thời gian cũng đã trôi qua hai tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, Trương Huyễn vẫn kiên trì luyện võ hàng đêm.

Nhưng chỉ cần sau khi trải qua đột phá lần đầu, thì không cần môi trường lạnh giá, Tử Thai Đan cũng đã không còn có ảnh hưởng lớn tới sức khỏe của hắn nữa. Ngoài hơi có chút nóng ra, hắn dường như đã không còn cảm thấy ngọn lửa đó khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Chính như Trương Trọng Kiên đã cho hắn biết, điểm khó nhất là đột phá lần đầu, chỉ cần có thể đột phá được lần đầu tiên, lần thứ hai, thứ ba đều sẽ không còn cảm giác được nữa. Trương Huyễn quả thực không ngờ đêm qua, đột phá sức mạnh lần thứ 2 của hắn lại yên lặng như vậy, khiến cho sức mạnh của hắn từ 70 cân đã nâng cao lên tới 90 cân.

Nhưng lúc này, Trương Huyễn đã không còn có được cảm giác vui sướng của lần đột phá đầu tiên nữa, tất cả đều thuận theo tự nhiên, nhưng đối với hắn mà nói, quan trọng nhất không phải là hưng phấn khi gia tăng sức mạnh thể chất, mà là cần sự tĩnh lặng, đem sức mạnh đột phá hoàn toàn này củng cố lại.

Mãi cho tới canh tư, hắn mới từ suy tưởng hồi phục trở lại. Hắn bước ra khỏi đại trướng, nhìn lên bầu trời đầy sao, hít thở sâu bầu không khí trong lành. Hắn hoạt động các khớp nhẹ nhàng, ở các khớp phát ra những tiếng kêu răng rắc, Trương Huyễn chỉ cảm thấy cơ thể tràn đầy sức sống.

Đúng lúc này, trên bầu trời đêm gần đó bỗng có một vệt sáng bay tới, tiếng kêu gào thảm thiết hoảng sợ chợt vang lên.

Mấy binh lính chỉ về phía đám lửa phía trước nói:

- Tướng quân, phía trước là một cánh quân vận chuyển cỏ khô, nhất định không cẩn thận đã làm cháy cỏ rồi.

- Không đúng!

Trương Huyễn ý thức được liền gào lên không đúng, rất hoảng sợ, hơn nữa còn có chút thảm thiết, nhất định là có chuyện rồi. Hắn liền ra lệnh:

- Quân đội lập tức tập kết!

Thủ hạ của Trương Huyễn đã như bừng tỉnh lại, họ chẳng buồn quan tâm tới việc thu dọn hành lý, lần lượt đứng lên tập kết. Lúc này Trương Huyễn phát hiện thấy mười mấy bóng đen chạy về phía bên này, hắn không kịp chờ binh lính, nhảy lên ngựa chạy thẳng về phía mười mấy bóng đen đó. Lát sau, hắn đã chặn được mười mấy người áo đen đang chạy đó lại, trường kích vung một cái:

- Đứng lại!

Mười mấy bóng đen dường như không chút do dự, cùng vung đao lên lao về phía hắn. Trương Huyễn tức giận vung trường kích lên, thoáng chốc đã giết chết ba người. Trường kích lập tức quét về phía sau, hai người áo đen bị đánh bật ra.

Những người còn lại thấy hắn hung hăng khó địch, cùng hô lên một tiếng, cùng lui nhanh về phía rừng sâu, nhưng đã muộn rồi, hàng trăm thủ hạ của Trương Huyễn đã chạy tới, bao vây họ từ bốn phương tám hướng. Trương Huyễn hô lớn:

- Bắt sống lại!

Hàng trăm binh lính quân Tùy cùng xông lên, đẩy 8 người còn lại ngã nhào xuống đất, dùng dây trói lại.

Lúc này, đám lửa ở phía đông càng cháy càng lớn, nhanh chóng lan về phía này. Trương Huyễn thấy thế lửa nguy cấp, liền hạ lệnh cho binh lính rời khỏi rừng cây, di chuyển về phía nam.

Trương Huyễn vừa dẫn quân rút lui tới quan đạo, một thủ hạ lền dẫn một người chạy tới:

- Khởi bẩm tướng quân, vị này là dẫn đầu đội lương thảo phía trước.

Người tới là một người đàn ông trung niên, mặc quan phục thấp phẩm, mặt đầy vẻ lo lắng, chắp tay nói với Trương Huyễn:

- Tại hạ là Tần Lang, Huyện úy huyện Lịch Thành Tề quận, dẫn tám trăm dân phu tới chi viện tác chiến Liêu Đông. Chúng ta phụ trách vận chuyển năm trăm xe cỏ khô, không ngờ vừa mới bị người ta tập kích, ba dân phu không may bị giết. Cỏ khô cũng bị đốt cháy, tại hạ không thể báo cáo kết quả, khẩn cầu tướng quân chứng minh cho chúng ta, không phải là sơ sẩy cháy, là có người cố ý phá hoại.
Bình Luận (0)
Comment