Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 1 - Chương 1: Chẳng Lẽ Là Ý Trời

Chương 1: Chẳng lẽ là ý trời
Chương 1: Chẳng lẽ là ý trời

Lúc chạng vạng tối, mặt trời đã xuống núi rồi, bầu trời bị ánh nắng chiều nhuộm đỏ đã tối lại, dãy núi uốn lượn phía xa đã biến thành một màu đen sẫm, núi rừng càng thêm an tĩnh, vài con côn trùng không biết tên bắt đầu hưng phấn kêu lên.

Ở một con đường hẹp trên núi, xa xa có một người đi tới, bước tiến của hắn mạnh mẽ có lực, nhẹ nhàng tung người nhảy qua một gốc cây ngăn trên đường núi, thân cây này ba người mới có thể ôm xuể.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi cao tầm 1m9, thoạt nhìn hơn hai mươi, để trần nửa người trên, lộ ra cơ thể rắn chắc màu đồng cổ, hạ thân mặc một chiếc quần rằn ri của quân đội, chân đi một đôi ủng da của quân đội, sau lưng quần đeo một khẩu súng lục K92, trong ủng da còn cắm một con dao găm.

Sở dĩ người đàn ông trẻ tuổi cởi trần nửa người, là bởi vì áo của hắn đã làm thành một cái bao, hai ống tay áo được buộc lại trước ngực, đeo bao phục phía sau lưng, bên trong dường như có không ít đồ vật, nói chính xác, trong bao của hắn là lương thực.

Người con trai cắt đầu đinh, lộ rõ khuôn mặt hình chữ nhật, mũi cao thẳng, dưới đôi lông mày đen dày là một đôi mắt thâm thúy lợi hại, giống như mũi tên lợi hại đang ngắm vào một mục tiêu không thấy rõ trong rừng cây xa xa, nhưng lại có năng lực chuyển tới chỗ gần tảng đá trong phút chốc.

Tuy rằng ánh mắt kiên nghị sắc bén, nhưng lại mơ hồ lộ ra một tia hoang mang. Thỉnh thoảng hắn dừng bước lại nhìn xung quanh, dường như muốn biết rốt cuộc mình đã đến nơi nào?

Hắn tên là Trương Huyễn, vốn là một lính đặc chủng, hai năm trước thi đậu vào Học Viện Lục Quân học quân sự chiến lược. Năm ngày trước Trương Huyễn và ba mươi học viên cùng nhau tham gia huấn luyện dã ngoại sinh tồn, trong khi hắn đang tìm kiếm nguồn nước, vô ý đi vào một tòa sơn động sâu không thấy đáy.

Khi hắn đi ra khỏi đầu bên kia sơn động, quay đầu lại thì phát hiện không thấy cửa sơn động nữa, ngay cả cái túi đang đeo trên lưng của hắn cũng cùng hắn biến mất trong núi lớn rậm rạp.

Trương Huyễn đã chạy liên tục trong Tần Lĩnh năm ngày rồi, không gặp được người nào, hắn cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết vấn đề rốt cuộc nằm ở chỗ nào?

Đi vòng qua một chỗ ngoặt, trước đó hơn trăm mét bỗng nhiên xuất hiện một túp lều cỏ. Rốt cuộc cũng có tung tích con người, hắn lập tức hoan hô một tiếng, bước dài đến chỗ lều cỏ.

Đây là một túp lều giản dị được làm từ bùn đất và cành cây, khe hở nhiều như mạng nhện, tường đất đã sụp một nửa, ánh sáng ảm đạm xuyên qua tường, trên mặt đất có một bộ bẫy thú đã hư hại, bên cạnh có một cọc gỗ cắm một cây đao bổ củi rỉ sét loang lổ.

Chủ nhân của nó dường như là một thợ săn đã lâu không ở đây.

Trương Huyễn vừa muốn rút cây đao bổ củi, lại đột nhiên xoay người, nhanh như chớp rút ra súng lục bên hông, ánh mắt sắc bén nhìn vào chỗ tường đổ.

- Là ai, ra đây!

Hắn thấp giọng hô.

- Đừng…chớ làm hại chúng ta.

Trương Huyễn nghe thấy một giọng nói run rẩy, chỉ thấy sau tường đất có hai người chậm rãi đứng lên, một lão già tóc trắng xóa và một đứa bé trai chải tóc thành hai búi.

Trương Huyễn nhìn hai người không chớp mắt, trong lòng khiếp sợ dị thường, một già một trẻ này không ngờ lại mặc trang phục cổ nhân.

- Ra đây, ta không làm hại các người đâu!

Hắn xác định xung quanh không có người thứ tư, liền đem súng cắm vào lưng quần, lại rút dao găm trong giày ra.

Hai người dường như rất sợ hãi, thiếu niên ôm chặt lấy cánh tay lão nhân, hai người nơm nớp lo sợ đi ra khỏi tường đất.

- Chúng ta không có…lương thực, cũng không có bao nhiêu tiền, chỉ có…chừng này.

Lão nhân lấy một cái bao nhỏ và một xâu tiền đồng ném lên mặt đất, lại ôm đứa nhỏ lùi về phía sau hai bước.

Trương Huyễn nhìn tiền đồng chỉ có thể xuất hiện trong phim điện ảnh và phim truyền hình kia, tựa như có một trận gió mang theo cát thổi tới đập vào mặt, ánh mắt cực kỳ đau đớn, trong lòng hắn lập tức lo lắng:

- Hiện tại là thời nào?

- Cái gì?

Lão già không hiểu ý của hắn.

- Ta hỏi bây giờ là năm nào? Hoàng đế là ai? Hiểu không?

Trương Huyễn tuyệt vọng rống to.

Lão già càng thêm sợ hãi, ông ta quỳ bụp xuống, lắp bắp nói:

- Đại vương, chúng ta không tham gia… Dương Huyền Cảm tạo phản, chúng ta là bình dân khó có thể thoát được.

- Dương Huyền Cảm tạo phản!

Trương Huyễn vô lực dựa vào tường, cảm giác mệt mỏi cực độ trong năm ngày bôn ba đánh gục hắn trong nháy mắt, rốt cuộc hắn đã biết hoàng đế hiện tại là ai, hắn không ngờ lại đến thời Tùy Mạt.

***

- Tiểu tử, đang trong loạn thế, có thể giữ mạng là may mắn lớn nhất, quên đi quê nhà không tính là chuyện lớn gì.

Biết người trẻ tuổi trước mắt này không phải là sơn tặc trộm cướp giết người thành tính, trong lòng lão nhân ổn định hơn rất nhiều. Ông ta trìu mến vuốt ve đứa cháu đang ăn củ từ, tươi cười xong lại trở nên chua xót.

- Ngươi nhìn chúng ta đi, rõ ràng có quê cũng không về được, như vậy có khác gì ngươi chứ?

Trương Huyễn đã bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ và hỗn loạn, yên lặng tiếp nhận sự thật là hắn đang ở thời Tùy Mạt. Hắn thở dài, không suy nghĩ cái chuyện làm cho hắn phiền lòng này nữa, lại hỏi lão nhân:

- Chúng ta bây giờ đang ở đâu?

- Hiện tại chúng ta đang ở quận Hoằng Nông, thuộc huyện Lư Thị. Đi về phía đông hơn trăm dặm chính là quận Hà Nam, cách kinh thành không xa.

- Quận Hoằng Nông!

Trương Huyễn nhanh chóng khoanh vùng bản đồ trong đầu, vậy là được rồi, hắn chính là đã mất phương hướng ở chỗ ngã ba sông kia.

Trương Huyễn đứng lên, chậm rãi ra khỏi túp lều, hắn hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo trong lành, nhìn lên bầu trời đầy sao. Bầu trời tinh thuần như thế, giống như một dải lụa đen trải dài vô biên vô tận, được trang trí bằng vô số bảo thạch rực rỡ.

Không biết đường về bị giấu ở bên cạnh ngôi sao nào, cũng không biết tương lai hắn ứng với ngôi sao nào, trong tối tăm, hết thảy dường như đều là ý trời. Giờ khắc này, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác bất lực và hoang mang sâu sắc.

Đêm đã qua rất lâu rồi, Trương Huyễn ngồi ê mông dưới một cây đại thụ, thật lâu không ngủ được. Hắn nhìn bầu trời đầy sao, suy nghĩ bay đi ngàn vạn dặm.

Dương Huyền Cảm tạo phản, Đại Nghiệp năm thứ chín, lần thứ hai chinh phạt Cao Ly, các loại tin tức linh tinh lần lượt hiện lên đầy đủ.

Mới một tháng trước đây, hắn còn đang tham dự một lần biện luận của học viện, bàn về nguyên nhân thật sự của việc Dương Quảng ba lần phát động chiến tranh Cao Ly.

Nhân khẩu của Cao Ly chỉ có hơn mười vạn, chỉ tương đương một châu của triều Tùy, mà vương triều Tùy đã có hơn năm ngàn vạn nhân khẩu, thực lực đất nước hùng mạnh, giàu có và đông đúc. Quân Tùy nam chinh bắc chiến, chiến công hiển hách, là một đội quân tinh nhuệ nhất trong lịch sử.

Đối với một nước phụ thuộc nho nhỏ như vậy, Dương Quảng lại phải dùng hết lực lượng của cả nước, phái trăm vạn binh, còn định ngự giá thân chinh. Phải biết rằng khi quân Tùy đánh bại cường địch Đột Quyết, Dương Tố chỉ dẫn theo mười vạn quân đội, cho dù là Dương Kiên phát động chiến tranh thống nhất bắc nam, cũng không có thanh thế lớn như vậy.

Chẳng lẽ Dương Quảng thật sự thiểu năng trí tuệ như vậy, mắt thấy khói lửa nổi lên bốn phía trong thiên hạ, y còn muốn tấn công Cao Ly ba lần, để mất không trăm vạn đại quân?

Có thể dẫn đại quân thống nhất bắc nam, có thể thắng lợi trong tranh đấu hoàng quyền tàn khốc, có thể đánh bại cường địch Đột Quyết, có thể khai phá biên cương, kinh lược Tây Vực, có thể đào sông Đại Vận khai thông nam bắc.

Người hùng tài vĩ lược như thế, tuyệt đối không phải loại người có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này. Dương Quảng ba lần chinh phạt Cao Ly dĩ nhiên là phải có nguyên nhân sâu xa.

Triều Tùy chỉ là một triều đại ngắn ngủi, nhưng nó cũng là mở đầu cho thời trung cổ, là thời đầu khi thiên hạ thống nhất, là khởi nguyên của chế độ khoa cử, chế độ tam tỉnh lục bộ. Sông Đại Vận, Trường Thành, Trường An, Lạc Dương, Triệu Châu Kiều, sáng tạo vô số công trình vĩ đại, tầm quan trọng của nó tuyệt không thua kém gì triều Tần ngắn ngủi.

Hắn tới nơi bị người đời sau hiểu lầm nghiêm trọng này, triều đại bị bôi đen nghiêm trọng, vậy Trương Huyễn hắn có thể làm chút gì đó ở thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp này không?

Trương Huyễn lấy súng lục bên hông ra, tháo băng đạn ra nhìn, vận khí của hắn thật không tốt, trong băng đạn chỉ có ba viên. Trương Huyễn không kìm nổi cười khổ một tiếng, vốn đang trông cậy vào cây súng này để thể hiện thân thủ ở triều Tùy, xem ra ông trời cũng không muốn hắn mạnh mẽ quá rồi.

- Đại thúc, đây là cái gì?

Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên kia đang đứng phía sau hắn, tò mò đánh giá khẩu súng trong tay hắn.

- Cái này gọi là thương (súng)!

- Thương? Cha cháu cũng có một cây thương, nhưng rất dài, dài hơn nhiều so với nó.

Trương Huyễn khẽ mỉm cười:

- Đây là một loại thương khác, không giống với cái của cha ngươi.

- A Bảo, cha ngươi đâu?

Trương Huyễn lại hỏi.

Thiếu niên ảm đạm cúi đầu:

- Phụ thân không nộp đủ thuế, liền đuổi mẹ về nhà ông ngoại, đem bán cháu cho nhà giàu, ông ấy nói ông ấy còn phải làm hoàng đế, vác thương đi mất, là ông nội bán ruộng chuộc cháu ra.

- A Bảo!

Lão nhân núp trong cửa lều hô lên.

- Đại thúc, cháu phải về rồi.

Thiếu niên nhanh chân chạy tới chỗ túp lều.

- A Bảo, chuyện của cha con sau này không được nhắc đến nữa, cũng không được nói với ai, nhớ chưa?

Lão nhân xa xa nhìn thoáng qua Trương Huyễn, thấp giọng dặn dò cháu nội.

- A Bảo nhớ rồi!

Trương Huyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rồi mỉm cười, nếu có một ngày hắn bị ép, có thể giống như phụ thân của A Bảo, mang thương đi làm hoàng đế hay không?

***

Trương Huyễn đang ngủ thì bị người lay tỉnh, phát hiện trời đã sáng. Hắn vội vàng đứng lên, chỉ thấy hai ông cháu đang ở bên cạnh hắn, lão nhân mang một chiếc trường sam màu xanh đưa cho hắn, hơi ngượng ngùng nói:

- Có thể đổi một ít lương thực của công tử hay không?

- Các người…phải đi rồi sao?

Lão nhân gật đầu:

- Vốn ta đến tìm một người em họ, nó là thợ săn trong vùng này, túp lều này chính là nơi nó nghỉ đêm. Xem ra nó cũng không ở đây, ta định dẫn cháu xuống núi, đi đến Tương Dương. Lúc còn trẻ ta đã ở đó vài năm, mặc dù không phải là quê nhà, nhưng tốt xấu gì cũng có cơm ăn.

Trương Huyễn mặc trường sam vào, hơi ngắn, tuy rằng vải dệt vô cùng thô ráp, nhưng rất khô ráo, mặc lên người, thân thể hắn lập tức cảm thấy ấm áp.

Trương Huyễn đưa tay nải cho lão nhân, cười nói:

- Cho các người hết! Chúc hai người bình an đến Tương Dương.

Hai ông cháu liền cảm tạ rối rít rồi đi, Trương Huyễn duỗi lưng một cái, tối hôm qua hắn ngủ một giấc ngon, làm cho mệt nhọc mấy ngày nay biến mất. Sự uể oải và tuyệt vọng khi biết rơi vào thời Tùy Mạt cũng biến mất không thấy bóng dáng, niềm tin không cam lòng thất bại đã trở lại trong lòng hắn.

Hắn nhặt đao bổ củi dưới chân lên, ngửa mặt lên trời gào một tiếng, đi nhanh xuống chân núi. Tùy Mạt, ta đến rồi!

***

Tháng bảy, Đại Nghiệp năm thứ chín, Dương Huyền Cảm dẫn theo mười vạn đại quân tấn công mạnh vào Lạc Dương, lại bị quân dân Lạc Dương liều chết chống cự, mấy tháng huyết chiến vẫn không công phá được Lạc Dương.

Lúc này, Tùy Đế Dương Quảng viễn chinh Cao Ly đã dẫn đại quân nhanh chóng rút về Trung Nguyên. Vũ Văn Thuật, Khuất Đột Thông, Lai Hộ Nhi chia ra ba đường đến thẳng Lạc Dương. Dương Huyền Cảm buộc phải từ bỏ Lạc Dương tiến quân đến Quan Trung. Cuối cùng bị chủ lực quân Tùy đuổi kịp ở quận Hoằng Nông, hai bên bắt đầu chiến đấu kịch liệt ở Bàn Đậu và Đổng Đỗ.

Dương Huyền Cảm liên tiếp thua trận, rốt cuộc toàn bộ sụp đổ. Dương Huyền Cảm binh bại như núi đổ, bị quân Tùy giết đến phơi thây khắp đồng, máu chảy thành sông, mười vạn đại quân chạy về tứ phía, người bị bắt nhiều vô số kể.

Nguy cơ chiến tranh bao phủ quận Hoằng Nông. Mà lúc này, Trương Huyễn đã ra khỏi Tần Lĩnh, hướng đến huyện Hoằng Nông mà đi.

Buổi chiều ngày nọ, trong một cánh rừng cách huyện Hoằng Nông chừng ba mươi dặm, Trương Huyễn ngồi trên một tảng đá lớn, chuyên chú dùng đao bổ củi gọt một nhánh cây, nhánh cây dài khoảng một thước năm, là một cây gỗ táo cứng rắn thẳng tắp. Hắn chẻ một đầu cây gỗ này thành mũi nhọn, làm thành một cây trường mâu tự chế.

Bên cạnh hắn có rất nhiều cây mâu giống vậy. ‘Rắc!’, cây đao rỉ sét rốt cuộc không chống đỡ nổi, vỡ thành hai mảnh. Trương Huyễn cúi đầu mắng một tiếng, cầm nửa thanh đao trong tay hung hăng ném vào bụi cỏ.

Hắn gãi đầu vài cái, ánh mắt vô thần nhìn bầu trời xa xăm. Hắn đã ở dã ngoại hai ngày rồi, không gặp được gia đình nào, làm cho hắn có một cảm giác uể oải không nói nên lời.

Đúng lúc này, Trương Huyễn chợt nghe thấy cái gì đó, lập tức đứng lên, hắn vểnh tai, mơ hồ nghe thấy có người hô to:

- Cứu mạng!

Bình Luận (0)
Comment