Trử Toại Lương có thể lý giải sự lo lắng của mọi người, tuy Lạc Dương không có khoa cử chỉ có Thái Học, nhưng Thái Học đãi ngộ rất tốt, mỗi tháng có mười quan tiền, một thạch gạo, nhưng Vương Thế Sung không cho phép Thái Học sinh đi Trường An hoặc là Trung Đô tham gia khoa cử, nếu có kẻ nào tới lập tức xoá tên, cái này tạo thành sự do dự cho rất nhiều sĩ tử, một mặt vừa muốn đi tham gia khoa cử, một mặt khác lại sợ khoa cử thi không đỗ, Thái Học cũng không vào được, mà Lạc Dương bên này cũng gạch tên, cuối cùng mất hết.
“Nhưng mọi người nghĩ tới chưa, bằng địa bàn hiện tại của triều đình căn bản không nuôi nổi mười vạn đại quân, nghe nói Vương Thế Sung còn muốn tăng cường quân bị đến mười lăm vạn, đều dựa vào ăn vốn ban đầu của kho Lạc Khẩu, lương thực kho Lạc Khẩu ăn hết rồi thì làm sao? Vương Thế Sung muốn nuôi sống quân đội, còn có thể quản sự chết sống của những người đọc sách chúng ta?”
Một gã sĩ tử khác nói: “Trử huynh là người Giang Nam, nghe nói năm nay thí sinh Giang Nam sẽ có ưu đãi, Trử huynh đi không có vấn đề, nhưng chúng ta... Hay là chờ sang năm đi!”
Trử Toại Lương uống ngụm rượu chậm rãi nói: “Ta cũng không phải bởi là người Giang Nam mới đi dự thi, ta là cảm thấy hiện tại có cơ hội, chờ cái gì cũng hoàn thiện, vị trí đều ngồi đầy rồi, cho dù thi đỗ tiến sĩ lại không thể đạt được chỗ trống huyện lệnh nữa. Năm trước trong tiến sĩ một người kém nhất cũng được bổ nhiệm làm huyện thừa, mà nay năm cơ hội càng tốt hơn, năm nay Trương Huyễn muốn phát động chiến dịch Giang Nam, nhắm chừng muốn đánh mãi đến Lĩnh Nam, nhiều quận huyện như vậy cần bổ nhiệm chức quan, chỉ cần thi đỗ tiến sĩ, làm huyện lệnh khẳng định không có vấn đề.”
Trử Toại Lương nói một phen mọi người đều đã có chút động lòng, ai không muốn làm huyện lệnh, thống trị một phương, thực thi khát vọng trong lòng. Làm hoàng đế quả nhiên chỉ là câu nói đùa, nhưng ở nơi núi cao hoàng đế xa làm huyện lệnh, không phải là thổ hoàng đế sao?
Lúc này, một sĩ tử nhỏ giọng hỏi: “Trử huynh cảm thấy Trung Đô và Trường An, ai sẽ cười được tới cuối cùng?”
Trử Toại Lương trầm ngâm một phen nói: “Cái này rất khó nói, ý tưởng mỗi người đều khác nhau, nhưng ta có thể kết luận Lạc Dương nhiều nhất chống đỡ được hai năm.”
Lúc này, ngoài cửa có người gõ gõ, mọi người nhất thời tỉnh ngộ, đây là tiểu nhị nhắc nhở bọn họ không nên nói lung tung, nhất định là quân đội đến tuần tra.
“Uống rượu! Uống rượu!”
Mọi người cười nói: “Tán gẫu về Bách Hoa lâu đi! Gần đây ai đi, hoa khôi vẫn là Diệp Liên Nhi sao?”
~~~~
Ngay trong một nhã gian khác cách các sĩ tử không xa có một nam tử trung niên ngồi, có chút tâm sự nặng nề uống rượu. Nhìn bộ dạng hắn hẳn là thương nhân, trong mắt cũng tràn ngập quái khí của thương nhân.
Lúc này, cửa mở, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn đi vào, hắn tên Ân Hoành Chí, là một gã đầu mục tình báo của Tùy quân ở Trường An, ban đầu là giáo úy thám báo, bởi khôn khéo có tài, lại là người địa phương Lạc Dương, cho nên được điều đến Lạc Dương làm thám báo.
Ân Hoành Chí tiến vào, nam tử trung niên vội vàng đứng dậy, lại bị Ân Hoành Chí đè ngồi xuống, “Nơi này không phải chỗ đa lễ, ngồi xuống đi!”
Nam tử ngồi xuống, tay run run bưng chén rượu, Ân Hoành Chí rót cho bản thân một chén rượu, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào hắn, “Thứ ta muốn thăm dò được chưa?”
Nam tử gật gật đầu, lại nói: “Lần này... Ta muốn năm mươi lượng vàng.”
“Cần tình báo của ngươi có cái giá này mới được.”
“Ta không muốn làm nữa, lần này ta đem bí mật lớn nhất của Bột Hải hội nói cho các ngươi.”
“Vì sao không muốn làm nữa?” Ân Hoành Chí hỏi.
Một lúc sau, nam tử thấp giọng nói: “Vạn Bảo trù trang (trang trại lụa) Lý chưởng quỹ đã chết, nói là say rượu ngã nhà vệ sinh chết đuối, nhưng ta biết hắn là bị giết người diệt khẩu. Hắn biết quá nhiều, phu nhân không tha cho hắn, ta cũng vậy, kế tiếp sẽ đến lượt ta.”
Nam tử từ trong lòng lấy ra một cuộn giấy, “Thứ ngươi muốn biết đều ở bên trên, ta đem bí mật quan trọng nhất của bọn họ nói cho ngươi, tình báo này ít nhất giá trị năm trăm lượng vàng, nhưng ta chỉ đòi năm mươi lượng, coi như tiện nghi các ngươi.”
Ân Hoành Chí mở ra cuộn giấy nhìn nhìn, mắt nhất thời sáng ngời, đây quả thật là tình báo cực kỳ quan trọng, hắn lấy ra năm mươi lượng vàng đặt lên bàn. Nam tử vừa muốn đưa tay cầm, lại bị Ân Hoành Chí đè vàng lại, “Ta cảnh cáo ngươi trước, nếu tin tức ngươi cung cấp là giả, vậy không phải chết đuối nhà vệ sinh thống khoái như vậy đâu.”
“Ta biết, các ngươi so với phu nhân còn ác hơn, ta chỉ là bán tình báo cho các ngươi, cái khác ta không trêu vào.”
Ân Hoành Chí khẽ buông tay, nam tử đoạt lấy vàng, nhét vào trong túi tiền, lại cầm lên bầu rượu trên bàn ùng ục ùng ục uống sảng khoái một phen, lúc này mới ra khỏi cửa vội vàng rời đi, ngay cả câu chào hỏi cũng không có.
Ân Hoành Chí sau đó trả tiền rượu, cũng xoay người rời khỏi tửu quán...
Sau nửa canh giờ, Ân Hoành Chí đi tới chợ nam trang trại vải vóc Giang Hoài, nơi này là cửa hàng năm đó Trương Huyễn mua, hiện tại là trung tâm tình báo của Tùy quân ở Lạc Dương, chính bọn họ mở một trang trại vải làm yểm hộ.
Ân Hoành Chí đi vào trang trại vải vóc, đi mãi đến trên lầu hậu viện, đẩy ra một cánh cửa lắc mình đi vào.
Trong phòng ánh sáng sáng ngời, một người bộ dáng chưởng quầy đang cúi đầu tính toán sổ sách. Hắn tên Dương Thiện, là người lãnh đạo trực tiếp của Ân Hoành Chí, cũng là hầu chính sở tình báo Lạc Dương, thân phận yểm hộ là chưởng quầy trang trại vải vóc, dưới trướng có hơn trăm thám tử tình báo.
Nhưng ở phía sau hắn cách đó không xa, một văn sĩ ngoài ba mươi tuổi đang khoanh tay đứng trước cửa sổ. Hắn mặc một thân nho bào màu trắng, đầu đội mũ sa, lưng thắt đai, làn da trắng trẻo, ánh mắt sáng ngời, để ba chòm râu mỏng nhạt, tỏ ra rất nho nhã. Người này chính là lục sự tham quân Lăng Kính dưới trướng Trương Huyễn, mưu sĩ trước đây của Đậu Kiến Đức, hắn là hai ngày trước được Phòng Huyền Linh phái đến Trung Nguyên điều tra tình huống Bột Hải hội.
“Thế nào, có tình báo sao?” Dương Thiện quan tâm hỏi.
Lăng Kính cũng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Ân Hoành Chí, Ân Hoành Chí chủ động xung phong, bày tỏ mình quen một thành viên Bột Hải hội, từ chỗ y có thể có được tình báo bọn họ muốn.
Ân Hoành Chí lấy ra cuộn giấy đưa cho Dương Thiện, “So với lúc trước đoán còn tốt hơn!”
Dương Thiện đọc cuộn giấy, rồi đưa cho Lăng Kính, Lăng Kính đọc kỹ một lần, trong mắt cũng lộ ra sự vui mừng, tình báo này quá quan trọng, hắn phải lập tức báo cáo.
“Dương chưởng quầy, bồ câu đưa tin của chỗ các ngươi ở nơi nào?”
“Bồ câu đưa tin ngay tại hậu viện, tham quân viết xong giao cho ta là được.”
Lăng Kính vội vàng viết một phần thư bồ câu đơn giản, giao cho Dương Thiện, hắn lại dặn: “Ta cần lập tức đến huyện Trần Lưu, phong thư này phiền lập tức đưa đi. Mặt khác, lại phái người đi Trung Đô, đem cuộn giấy giao cho Phòng quân sư.”