Lưu Lan Thành đã trở thành tiểu nhị quan trọng nhất trong thương đội, rời khỏi thương đội của hắn rất không thuận tiện. Trong lòng Lưu Lan Thành cũng rõ, cho nên hắn liền cố ý thử một phen.
Tương quản sự nào chịu thả hắn đi, liền cười lắc lắc đầu, “Lưu tiểu ca không cần sốt ruột, chúng ta ngay tại Lang sơn giao hàng, đi thêm ba ngày là tới, sau đó chúng ta cùng nhau trở về.”
Trong lòng Lưu Lan Thành chợt nhảy dựng, hắn rốt cuộc biết chỗ quân đội của Lưu Hắc Thát ẩn thân, thì ra ngay tại Lang sơn.
Đêm hôm đó, Lưu Lan Thành cùng như mọi khi ngủ ở trong lều gia súc, lúc này ngoài tường truyền đến ba tiếng chó sủa, Lưu Lan Thành dùng than củi ở trên một tấm ván gỗ viết hai chữ ‘Lang sơn’, đi đến bên tường đi tiểu, nhanh chóng đem tấm ván gỗ ném ra ngoài tường, Tào An Tín chờ ở ngoài tường nhận được tình báo cực kỳ quan trọng này.
***
Canh năm, Trương Huyễn đang ngủ say bị Bùi Trí Trí lay tỉnh, “Phu quân, mau tỉnh lại!”
Trương Huyễn mệt mỏi mở mắt ra nhìn nhìn, lại tùy tay ôm eo Bùi Trí Trí, đem nàng ôm vào trong lòng tiếp tục ngủ say. Bùi Trí Trí vừa bực mình vừa buồn cười, ghé tai hắn nói: “Là Phòng tiên sinh có việc gấp tìm!”
Trương Huyễn lập tức mở mắt ra, hoàn toàn không còn buồn ngủ. Hắn ngồi dậy hỏi: “Hắn đã đến bao lâu?”
“Nha hoàn nói vừa mới đến.”
Bùi Trí Trí đứng dậy đốt sáng ngọn nến trước, mặc quần áo, lại giúp trượng phu đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, mặc vào cho hắn một cái áo da dày. Trương Huyễn hôn một cái ở khuôn mặt xinh đẹp trắng noãn của nàng, thấp giọng cười nói: “Buổi tối ta còn ngủ ở đây!”
Bùi Trí Trí đỏ mặt lên, “Cái này không do chàng quyết, mau đi đi! Đừng để Phòng tiên sinh chờ lâu.”
Trương Huyễn cũng biết Phòng Huyền Linh lúc này tìm đến mình, tất nhiên là Lưu Hắc Thát bên kia có tin tức, hắn cũng bước nhanh rời khỏi sân, đi về phía nhà trước.
Trương Huyễn như một trận gió tới ngoại thư phòng, Phòng Huyền Linh và Lăng Kính đang nói chuyện vội vàng đứng lên, Trương Huyễn hỏi: “Có tin tức xác thực rồi sao?”
Hai ngày nay sắp đến thời điểm cuối cùng, Phòng Huyền Linh và Lăng Kính đơn giản đều ngủ ở trong công sở, sau khi nhận được tin tức bọn họ liền lập tức tìm đến Trương Huyễn.
“Vừa lấy được thư chim ưng, là ở Lang sơn!”
Trương Huyễn đi đến bên tường, ngẩng đầu nhìn bản đồ trên tường. Lang sơn từng là sào huyệt của Ngụy Đao Nhi, khi nhiều nhất có hơn mười vạn loạn phỉ, nhưng Ngụy Đao Nhi, Vương Bạt Tu cùng Lô Minh Nguyệt trước sau bị tiêu diệt, quận Thượng Cốc đã không còn loạn phỉ.
“Tin tức xác định sao?”
Lăng Kính gật gật đầu, “Là Lưu Lan Thành lẫn vào trong thương đội, người này can đảm cẩn trọng, đồng thời cũng cực kì ổn trọng, ty chức phi thường tin cậy đối với hắn, hắn đã nói là Lang sơn, như vậy có thể xác định.”
“Ý kiến Phòng quân sư thế nào?” Trương Huyễn lại hỏi.
Phòng Huyền Linh trầm ngâm một lát, nói: “Có hai loại khả năng, một là ở Lang sơn giao hàng, Lưu Hắc Thát không nhất định ở Lang sơn, khả năng thứ hai sào huyệt Lưu Hắc Thát ngay tại Lang sơn.”
“Vậy quân sư khuynh hướng một loại nào?”
Phòng Huyền Linh cười nói: “Ta hôm qua từng đặc biệt nghiên cứu địa hình quận Thượng Cốc, nếu Lưu Hắc Thát được quân Đường ủng hộ, như vậy quân Đường nhất định hy vọng Lưu Hắc Thát phối hợp Đường quân tiêu diệt Lưu Vũ Chu, mà Lang sơn cách đường Phi Hồ không xa, lại vừa lúc là chỗ quan phủ quản không đến, cộng thêm nơi này lại có Ngụy Đao Nhi tạo ra cơ sở, cá nhân ta có khuynh hướng khả năng thứ hai, sào huyệt Lưu Hắc Thát ngay tại Lang sơn.”
Trương Huyễn lại hướng Lăng Kính nhìn lại, Lăng Kính cười nói: “Ty chức và Lưu Hắc Thát ở chung nhiều năm, người này không phải một người đa nghi, luôn luôn thẳng thắn, ty chức cũng cảm thấy hắn sẽ không vòng vo, cũng không cần thiết.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Vô luận như thế nào, chỉ cần chúng ta theo dõi năm trăm bộ khôi giáp, có thể tìm được sào huyệt Lưu Hắc Thát!”
Trương Huyễn lập tức hạ đạt quân lệnh, lệnh U Châu thống lĩnh Đoạn Tiên Đạt dẫn năm ngàn quân đi Lang sơn, đồng thời lại lệnh Tô Định Phương sớm đóng quân ở huyện Cao Dương quận Hà Gian dẫn một vạn kỵ binh ngày đêm hành quân hướng tới Lang sơn.
~~~~
Lang sơn chính là núi Nanh Sói đời sau, thuộc dư mạch về núi Thái Hành, thế núi kéo dài hơn năm mươi dặm, nơi này núi non trùng điệp, khe sâu âm u, núi hiểm trở dày đặc, thế núi cực kỳ chót vót hiểm trở.
Vài năm trước, nơi này từng là sào huyệt của Ngụy Đao Nhi, lúc mạnh nhất hơn mười vạn người đóng quân, Ngụy Đao Nhi ở nơi này xưng đế.
Ngụy Đao Nhi tuy ở dưới Lô Minh Nguyệt và Tống Kim Cương liên thủ đả kích diệt vong, nhưng trong Lang sơn còn để lại không ít kiến trúc, Lưu Hắc Thát dẫn ba ngàn bộ hạ đặt chân ở nơi này, chuẩn bị ở nơi này khởi sự làm lớn một phen.
Lưu Hắc Thát lúc này còn thuộc về trạng thái ẩn nấp, hắn đang đợi cơ hội sau đầu xuân, Tùy quân phát động chiến dịch Giang Nam khởi binh ở quận Thượng Cốc, công chiếm quận Thượng Cốc, tiếp đó thổi quét U Châu và Liêu Đông, sau đó lấy U Châu làm căn cơ cướp lấy Hà Bắc.
Nhưng Lưu Hắc Thát trước đó không ở Lang sơn, mà là ở quận Hà Gian, bởi vì chặn giết Đậu Kiến Đức thất bại, hắn lo kỵ binh bị bắt bán đứng mình, liền ngay trong đêm rút lui khỏi quận Hà Gian, chuyển tới Lang sơn quận Thượng Cốc. Trước đó, hắn đã bí mật phái thủ hạ ở Lang sơn chứa đựng lượng lớn lương thực.
Trước mắt Lưu Hắc Thát thiếu nhất là áo giáp, Cao Tuệ vì thế đi Trường An bái phỏng thái tử Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành đáp ứng cung cấp cho bọn hắn một vạn bộ giáp da, nhưng một vạn bộ giáp da này cũng cần chờ sau khi quân Đường tiêu diệt Lưu Vũ Chu mới có thể vận chuyển đến quận Thượng Cốc, nước ở không cứu được lửa gần, Cao Tuệ chỉ có thể nghĩ cách khác.
Một mặt, nàng lợi dụng thương đội đưa tới cho Lưu Hắc Thát không ít da thuộc, để Lưu Hắc Thát tự mình cắt may giáp da, mà một mặt khác nàng lại từ Giang Nam mua áo giáp, lần này nàng thế mà kiếm được năm trăm bộ minh quang khải, khiến Lưu Hắc Thát mừng rỡ.
Lưu Hắc Thát luôn luôn chờ mong minh quang khải giáp đến, giữa trưa hôm nay, một binh sĩ ở dưới núi canh gác chạy vội tới báo cáo, “Đại vương, Tương quản sự đến rồi!”
Lưu Hắc Thát mừng rỡ, đợi nửa tháng, minh quang khải rốt cuộc đã đến, hắn vội vàng dẫn dắt mấy trăm dưới người xuống núi đón hàng...
Cạnh một con đường bỏ hoang chân Lang sơn, thương đội đang chờ đợi Lưu Hắc Thát đến nhận hàng, các tiểu nhị đi hơn mười ngày, đều đã mỏi mệt không chịu nổi, lần lượt tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi. Lưu Lan Thành lại một mình một người chuẩn bị dỡ hàng. Tương quản sự cười nói: “Lưu tiểu ca không cần bận bịu nữa, đợi lát nữa la ngựa cũng phải cho đối phương, nghỉ ngơi một phen đi!”
Lưu Lan Thành tìm tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa đánh giá địa hình chung quanh. Bọn họ ở giữa sườn núi, bốn phía bị tuyết trắng bao trùm, một bên của đường núi là núi cao dốc, bên kia là khe rãnh sâu tới trăm trượng, nhưng không phải vách đá, mà là dốc đất khá thoải, phủ lên một tầng áo tuyết thật dày, phía dưới là rừng tối tăm rậm rạp.