Không bao lâu, mấy ngàn thợ mỏ bị tập trung lại. Lôi Thế Mãnh vung tay lên, trên vạn binh sĩ đem bọn họ bao vây nhiều vòng, các thợ mỏ bắt đầu thất kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Lôi Thế Mãnh đứng ở chỗ cao hô: “Các ngươi không phải sợ, chúng ta đang truy tra đào binh, mọi người lần lượt qua ải!”
Cảm xúc của các thợ mỏ thoáng hổn định, bắt đầu nghị luận ầm ầm. Lôi Thế Mãnh nói khẽ với phó tướng Lý Võ Trăn: “Những thợ mỏ này nếu là người địa phương thì thả cho đi giải tán, nếu là người Quan Lũng thì bắt hết. Mặt khác, thợ sắt thô thì lưu lại, trấn an cho tốt.”
“Thợ mỏ đều phải giải tán sao?”
“Đúng vậy! Nói rõ cho bọn họ, mỏ sắp bị phá hủy, nếu còn dám đến mỏ làm việc, giết không cần hỏi!”
“Ty chức rõ, sẽ lập tức đi an bài!”
Lý Võ Trăn lập tức dẫn năm ngàn binh sĩ đem mấy ngàn thợ mỏ đưa tới chỗ trống trải ngoài vài dặm tiến hành phân biệt, Lôi Thế Mãnh chính là chờ hắn đem người mang đi, phòng ngừa mấy ngàn thợ mỏ bị các quản sự áp chế làm loạn, dẫn phát thương vong không cần thiết cho quân đội.
Chờ thợ mỏ đi xa, Lôi Thế Mãnh dùng chiến đao chỉ mười mấy quản sự, “Bắt lại chém cho ta!”
Các binh sĩ như sói như hổ vồ lên, đem mười mấy gã quản sự vồ ngã, các quản sự sợ hãi hồn vía lên mây, hô to tha mạng. Lôi Thế Mãnh đi lên trước, ngồi xổm trước mặt bọn họ âm trầm nói: “Nói thật cho các ngươi biết, các ngươi nguyện trung thành Bột Hải hội, cho nên đáng chết!”
Các quản sự nhất thời sắc mặt ai cũng trắng bệch, Lôi Thế Mãnh vung tay lên, “Kéo xuống làm thịt!”
Các binh sĩ giống như bắt dê đem mười mấy quản sự xách xuống, “Tha mạng! Tha mạng!”
Thanh âm dần dần đi xa, một lát sau biến mất không tiếng động, không bao lâu, binh sĩ tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm đại tướng quân, chém giết hết rồi!”
“Tốt! Phá hủy mỏ, phá hủy xưởng tinh luyện kim loại cho ta, toàn bộ tài vật và gang đồng thô sung công hết!”
Một canh giờ sau, mỏ Bạch Thủy liền bị quân đội phá hủy hết, quân đội dựng cọc, mỏ nghiêm cấm khai thác, kẻ vi phạm giết chết miễn bàn, thợ mỏ cũng bị giải tán toàn bộ, mấy trăm người thợ tinh luyện kim loại thì mang về Giang Lăng, mấy chục vạn cân gang cùng đồng thô chuẩn bị vận chuyển hướng Trường An trở thành chiến lợi phẩm của Lương quân.
Ở cùng lúc Lương quân phá hủy nhà đá tinh luyện kim loại, ở trong một gian nhà gỗ núi đối diện, hai gã quản sự Đường quân thấy một màn hành vi tàn bạo của Lương quân. Hai người bọn họ là Lý Kiến Thành phái tới bàn giao gang, bởi vì không ở cùng một chỗ với người của Bột Hải hội mà may mắn thoát nạn, đối mặt mỏ quặng khói đặc cuồn cuộn, hai người lập tức hướng phía Trường An phát đi một phong thư bồ câu.
~~~~
Võ Đức điện, mấy chục trọng thần tề tụ một chỗ, mọi người vẻ mặt chuyên chú, nghe thái tử Lý Kiến Thành giới thiệu tình huống gang tiến triển.
“Một tháng qua chúng ta từ chùa chiền, đạo quan cùng với dân gian thu thập gang, tổng cộng hai trăm bốn mươi vạn cân gang, vật liệu bằng đồng tám mươi vạn cân, trên cơ bản có thể thỏa mãn nhu cầu vũ khí trang bị của mười ba vạn quân mới, hiện tại Quân Khí giám cùng Tương Tác giám đang ngày đêm chế tạo binh khí, mà vật liệu đồng chuẩn bị dùng để đúc tiền mới, dùng Khai Nguyên thông bảo để thay thế tiền Ngũ Thù của tiền triều.”
“Xin hỏi thái tử điện hạ, mỏ tiến triển như thế nào?” Lễ bộ thượng thư Đường Kiệm hỏi.
“Núi quặng sắt ở quận Mi Sơn huyện Bình Khương chúng ta đã tìm được, nhưng mạch khoáng ở hạ tầng của đá, không dễ khai thác, hàng năm nhiều nhất sản xuất trăm vạn cân sắt, xa xa không thể thỏa mãn nhu cầu của quân đội cùng dân sinh, hiện tại đã giao trách nhiệm quan phủ địa phương khôi phục khai thác, cũng ở Thành Đô thành lập công trường tinh luyện kim loại, nhiều nhất ba tháng sau chúng ta có thể tinh luyện kim loại ra gang của bản thân.”
“Có xen quặng đồng hay không?”
Lý Kiến Thành lắc đầu, “Trên cơ bản không có.”
Mọi người trầm mặc, từ dân gian thu thập gang, đồ đồng, cái đó chẳng qua là đang ăn vốn ban đầu của tiền triều, hơn nữa không thể lâu dài, nhiều nhất một hai lần, nếu không sẽ rất dễ dàng kích động dân biến.
Lúc này, Lý Uyên chậm rãi nói: “Trẫm sở dĩ quyết định lại một lần nữa tổ chức triều hội chuyên môn nhằm vào đồng sắt, là vì vấn đề này liên quan trọng đại, hơn nữa lửa sém lông mày, không có đồng sắt, không thành đế quốc, chúng ta nếu không có lượng lớn đồng sắt cung ứng ổn định, chúng ta sẽ không chế tạo được binh khí, không đúc được đồng tiền, vương triều chúng ta sẽ không thể kéo dài, cho nên vấn đề này tuy chúng ta đã thảo luận hai lần, nhưng nếu không lấy ra một phương án giải quyết hợp lý, như vậy nguy cơ sẽ vẫn tồn tại, càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng đến vương triều chúng ta không thể chống đỡ, hy vọng các vị ái khanh thấy rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.”
“Bệ hạ nói đúng.”
Tướng quốc Trần Thúc Đạt tỏ thái độ nói: “Chúng ta phải đưa ra một phương án giải quyết hữu hiệu, không thể kéo vô hạn chế dài nữa.”
Mọi người ùn ùn tỏ thái độ, đều có thể lý giải tình thế nghiêm trọng. Lý Uyên gật gật đầu, lại nói với Lý Kiến Thành: “Hoàng nhi nói tiếp.”
Lý Kiến Thành lại tiếp tục nói: “Giải quyết vấn đề đồng sắt đơn giản là tìm được mỏ, tiến hành khai thác tinh luyện kim loại quy mô lớn. Bắt đầu từ tháng mười một năm trước, Công bộ liền phái ra quan viên đắc lực chia đi Quan Lũng, Ba Thục các nơi tìm kiếm mạch khoáng, đây là từ nội bộ giải quyết, nhưng thế này rất hao phí thời gian, hơn nữa có đôi khi tìm được quặng sắt, lại bởi vì giao thông gian nan mà không thể vận chuyển ra, cho nên ở cùng lúc nội bộ tìm kiếm mạch khoáng, chúng ta cũng tìm kiếm tài nguyên bên ngoài. Trước mắt khu quặng sắt nổi tiếng thiên hạ có bốn chỗ, một cái là khu quặng sắt quận Lịch Dương, một cái khu quặng sắt quận Giang Hạ, một cái khu quặng sắt quận Bắc Bình, nghe nói Trương Huyễn ở Liêu Đông cũng bắt đầu tinh luyện kim loại quặng sắt quy mô lớn, bốn khu quặng sắt lớn Bắc Tùy chiếm ba cái, hiện tại chỉ còn lại có một khu quặng sắt quận Giang Hạ, bị Tiêu Tiển chiếm.”
Lúc này, Bùi Tịch hỏi: “Vi thần nhớ điện hạ từng nói, Bột Hải hội ở quận Giang Hạ có một quặng sắt mới, giao thông tiện lợi, Cao Tuệ nguyện ý đem gang cùng đồng thô sản xuất ra cung ứng hết cho Đại Đường chúng ta, hiện tại chuyện này có tiến triển chưa?”
Lý Kiến Thành khẽ thở dài một tiếng, “Chuyện này vốn đã đàm phán thành công, chúng ta gửi hy vọng thật lớn, nhưng ngày hôm qua ta nhận được thư bồ câu của quận Giang Hạ, quặng sắt này đã bị quân đội của Tiêu Tiển triệt để phá hủy.”
Trong đại điện nhất thời một mảng ồ lên, Công bộ thượng thư Độc Cô Hoài Ân cả giận nói: “Tiêu Tiển này đang khiêu chiến chúng ta sao?”
“Hiện tại nguyên nhân cụ thể không biết, không biết Tiêu Tiển chỉ là theo Trương Huyễn yêu cầu phá hủy tài sản của Bột Hải hội, hay là nhằm vào Đại Đường chúng ta, cũng không biết giao dịch bí mật của chúng ta và Cao Tuệ đã tiết lộ hay chưa?”