“Hồi bẩm điện hạ, vi thần là quan viên triều đình bổ nhiệm, không phải Lâm Sĩ Hoằng bổ nhiệm, không chỉ vi thần, quan viên toàn bộ quận huyện Lâm Sĩ Hoằng khống chế đều là triều đình bổ nhiệm, chúng ta không phải nguyện trung thành Lâm Sĩ Hoằng, chỉ cần đúng hạn giao nộp lương thực tiền bạc, vậy Lâm Sĩ Hoằng cũng sẽ không tìm đến gây sự.”
“Lâm Sĩ Hoằng đòi bao nhiêu lương thực?” Phòng Huyền Linh truy hỏi.
“Một năm hai lần, tháng sau vụ hè và vụ thu phải nộp lương thực, hiện tại lương thực trong kho hàng vẫn là mùa thu năm trước nộp lương thực, Lâm Sĩ Hoằng mãi chưa chở đi, về phần số lượng nộp lên giống thuế phú của triều đình, nhưng hộ thuế cần thêm năm thành, một điểm này có chút quá sức, nhưng không có cách nào, mọi người đều muốn tránh họa. Nhưng bắt đầu từ trước năm, có thể dùng cá và dã vị để hướng thay hộ thuế, tuy ép giá rất thấp, nhưng rất nhiều nhà đều tình nguyện đi dưới nước bắt cá, đi trong rừng săn thú, mấy thứ này ở huyện thành vốn không đáng giá.”
“Nhưng Lâm Sĩ Hoằng sao lại hạch định hộ thuế, hắn biết có bao nhiêu hộ gia đình sao? Hay là hàng năm phái người kiểm tra?” Phòng Huyền Linh bám riết không tha truy hỏi.
Vẻ mặt Từ huyện lệnh có chút mất tự nhiên, hắn do dự một phen nói: “Hắn nào sẽ đến kiểm tra, cứ dựa theo nhân số hộ tịch năm Đại Nghiệp thứ mười lấy tiền, mấy năm qua chưa từng thay đổi.”
Trương Huyễn khôn khéo cỡ nào, lập tức nhìn thấu nguyên nhân vẻ mặt Từ huyện lệnh mất tự nhiên. Mạnh Hải Công gây họa Giang Nam, có không ít gia đình chạy trốn tới quận Bà Dương, huyện Dặc Dương hai năm qua dân cư tất nhiên gia tăng, hộ thuế cũng sẽ tương ứng tăng thêm, nhưng nộp lên Lâm Sĩ Hoằng vẫn giống trước đây, như vậy thuế khoản dư ra chạy đi đâu, đáp án hiển nhiên dễ thấy.
Nhưng Trương Huyễn tạm thời chưa muốn truy cứu loại chuyện này, hắn thấy Phòng Huyền Linh còn có ý tứ truy hỏi, liền cười ngắt ngang vấn đề của Phòng Huyền Linh, “Nói về quân đội đi! Lâm Sĩ Hoằng ở quận Bà Dương đóng bao nhiêu quân.”
Từ huyện lệnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Hồi bẩm điện hạ, Bà Dương quận tuy là sào huyệt của Lâm Sĩ Hoằng, nhưng binh lực của hắn ở quận Bà Dương lại không nhiều, chỉ có huyện Bà Dương đóng quân, đại khái khoảng ba vạn người.”
“Từ nơi này tới huyện Bà Dương nhanh nhất đi như thế nào?” Trương Huyễn lại hỏi.
“Không có nhanh nhất, chỉ có một con đường, dọc theo Dặc Thủy bắc thượng, đại khái đi khoảng bốn ngày có thể đến huyện Phan Dương. Nếu điện hạ muốn đi huyện Bà Dương, vi thần có thể ở trong huyện thành trưng dụng trăm chiếc thuyền nhỏ, quân đội có thể đem lương thực chở đi.”
Trương Huyễn mừng rỡ, như vậy đương nhiên tốt nhất, hắn vội hỏi: “Trưng dụng thuyền nhỏ cần bao nhiêu thời gian?”
“Ngày mai một ngày là đủ.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Vậy làm phiền Từ huyện lệnh rồi.”
Huyện lệnh cáo từ rời đi, Phòng Huyền Linh lạnh lùng nói: “Gã huyện lệnh này nhất định tham không ít lương tiền, nhìn bộ dáng hắn chột dạ, chỉ hận không thể tự mình xách đao ra trận chuộc tội.”
Trương Huyễn thản nhiên nói: “Nơi này còn chưa phải địa bàn của ta, loại chuyện này ta tạm thời không muốn hỏi, ta hiện tại chỉ cân nhắc tiêu diệt Lâm Sĩ Hoằng thế nào.”
“Điện hạ ở quận Bà Dương đánh không đến Lâm Sĩ Hoằng, đại quân chúng ta ở huyện Dặc Dương, nhất định sẽ có người hướng Lâm Sĩ Hoằng mật báo, chờ chúng ta đánh đến quận Bà Dương, bọn chúng đã trốn vào trong hồ lớn rồi.”
Nói đến đây, Phòng Huyền Linh nhíu chặt hai hàng lông mày nói: “Mấu chốt là cần biết người biết ta, chúng ta hiện tại đối với tình báo về Lâm Sĩ Hoằng hoàn toàn không biết gì cả!”
Trương Huyễn mỉm cười, “Một điểm này quân sư xin yên tâm, chúng ta sẽ nhận được tình báo chi tiết nhất về Lâm Sĩ Hoằng.”
~~~~
Quân đội của Lâm Sĩ Hoằng chia làm ba hệ thống, thứ nhất là thuỷ quân, nhân số khoảng bốn vạn, chiến thuyền hơn năm trăm chiếc, đây cũng là tiền vốn Lâm Sĩ Hoằng lập nghiệp, luôn bị hắn gắt gao khống chế, thẳng đến mùa thu năm trước, hắn mới đem thuỷ quân giao cho thứ tử Lâm Chính Uy.
Cánh quân thứ hai là bộ binh tinh nhuệ lệ thuộc trực tiếp Lâm Sĩ Hoằng, khoảng ba vạn người, trước mắt vẫn do hắn khống chế, nhưng đại tướng cầm quân cụ thể là tam tử, tứ tử cùng với con rể hắn Triệu Phương, mỗi người đều nắm một vạn quân, Lâm Sĩ Hoằng không tin người ngoài, toàn bộ tinh nhuệ quân đều do con trai hoặc là con rể hắn nắm giữ.
Cánh quân thứ ba khoảng sáu vạn người, tên là Hổ Báo liên quân, tên dễ nghe, trên thực tế là một mũi tạp quân nguồn gốc hỗn loạn, do sáu gã đại tướng đều nắm một vạn quân, mặc kệ là trang bị hay là sức chiến đấu đều yếu ớt, trưởng tử hắn Lâm Chính Thái dẫn ba vạn quân đội đi quận Đông Dương chuẩn bị ở bên tiếp ứng Mạnh Hải Công chính là tạp quân.
Lâm Chính Thái sau khi từ quận Đông Dương trở về, chi quân đội này liền đi vòng quận Cửu Giang, mà ba vạn quân đội trong đại doanh ngoài thành Bà Dương lại là quân tinh nhuệ lệ thuộc trực tiếp Lâm Sĩ Hoằng, bọn họ chỉ theo hành tung Lâm Sĩ Hoằng, Lâm Sĩ Hoằng đến nơi nào, bọn họ sẽ xuất hiện ở nơi đó, trên cơ bản cánh quân này đi đâu là có thể phán đoán ra phương vị của Lâm Sĩ Hoằng.
Giữa trưa, một tướng lĩnh mang theo mười mấy tùy tùng từ phương hướng huyện thành chạy tới, ở trước đại doanh xoay người xuống ngựa, giáo úy đang trực cười lấy lòng nói: “Lữ tướng quân đã trở lại!”
Đại tướng này tên là Lữ Bình, chính là đệ đệ trong Lã thị huynh đệ từ quận Đồng An đến đầu nhập Lâm Sĩ Hoằng, bởi vì Lã thị huynh đệ và Lâm Sĩ Hoằng là đồng hương đồng thôn, lại mang đến không ít lương thực vũ khí, rất được Lâm Sĩ Hoằng coi trọng, phong bọn họ làm tướng quân, biên vào trong ba vạn quân lệ thuộc trực tiếp, thủ trưởng của huynh đệ hai người chính là tứ tử Lâm Chính Bưu của Lâm Sĩ Hoằng.
Lữ Bình hừ mũi một tiếng, đem dây cương chiến mã ném cho thuộc hạ, liền sải bước đi về phía trong quân doanh.
Lữ Bình như một trận gió đi vào đại trướng, trong đại trướng huynh trưởng Lữ Phi đang lo âu bất an chờ đợi tin tức, hắn thấy huynh đệ trở về, vội hỏi: “Thế nào, gặp được chưa?”
Lữ Bình khoát tay, bảo người trong lều đều lui ra, hắn nháy mắt cho huynh trưởng, huynh đệ hai người đi vào nội trướng, Lữ Bình lúc này mới hạ giọng nói: “Ta đã gặp người Tề vương phái tới, hiện tại Tề vương dẫn đại quân ngay tại huyện Dặc Dương.”
Lữ Phi cả kinh, “Tùy quân đã đánh đến quận Bà Dương sao?”
Hắn lại vội hỏi: “Vậy Tề vương điện hạ muốn chúng ta làm cái gì?”
“Hắn bảo chúng ta cung cấp tình báo, mặt khác, Tề vương yêu cầu chúng ta tuỳ cơ ứng biến, tận khả năng phối hợp Tùy quân hành quân.”
“Cung cấp tình báo thì không có vấn đề, nhưng chúng ta phối hợp như thế nào?” Lữ Phi nhíu chặt lông mày, lẩm bẩm.
Lữ Phi lại nhìn thoáng qua huynh đệ, hắn biết huynh đệ rất thông minh, rất có đầu óc, nói không chừng hắn có biện pháp.
Lữ Bình hiểu ý tứ huynh trưởng, khẽ cười nói: “Ta dọc theo đường đi đã nghĩ, chúng ta nên phối hợp Tùy quân như thế nào, thật sự đã để ta nghĩ được một cái biện pháp.”
Lữ Phi mừng rỡ, “Nói mau, biện pháp gì?”