Vào đêm, Độc Cô Hoài Ân đổi một thân thường phục, mặc áo bào gấm màu trắng, đầu đội mũ sa, lưng thắt đai lụa, cộng thêm hắn da mặt trắng nõn, thoạt nhìn chính là một trung niên công tử phong độ nhẹ nhàng. Hắn sợ bị người ta nhận ra, cho nên chỉ dẫn theo bốn gã hộ vệ võ nghệ cao cường, đều giả thành trang phục bình dân.
Tửu lâu Thiên Tự các trước đây chính là tài sản của Độc Cô gia, trước kia Độc Cô Hoài Ân mỗi ngày đều ở đây uống rượu, từ ba năm trước sau khi hắn đi Trường An, liền không còn tới nơi này nữa, làm hắn vô hạn hoài niệm, cho nên hắn ở trên đường đã muốn đến, nhất định phải lại tới nơi này ngồi một phen, hoài niệm cuộc sống trước kia.
Mới vừa đi đến trước cổng, một gã tửu bảo liền đi lên đón, “Vị gia này có đặt trước không?”
Trong lòng Độc Cô Hoài Ân không thoải mái một trận, tửu bảo thế mà không biết mình, hắn lại nhìn nhìn chung quanh, vừa lúc một người bộ dáng chưởng quầy tiễn khách đi ra, hắn thế mà cũng không nhận ra. Độc Cô Hoài Ân ý thức được, Vương Thế Uẩn sau khi đoạt tửu lâu, tửu bảo và chưởng quầy trong tửu lâu nhắm chừng đều bị đổi hết rồi.
Độc Cô Hoài Ân buồn bực nói: “Tầng năm số Giáp ba.”
Đây là nhã thất cố định của hắn, hắn đặc biệt dặn quán thừa phải đặt gian nhã thất này, tửu bảo đối chiếu danh sách, cười hỏi: “Khách nhân là họ Tương phải không?”
Tửu lâu Thiên Tự các làm ăn tốt, đặt trước đều phải để lại tên, Độc Cô Hoài Ân đương nhiên sẽ không dùng tên thật, liền dùng tên giả họ Tương, đây cũng là duyên cớ Lữ Bình nói cho Lưu Thuận, kẻ thù của hắn họ Tương.”
Độc Cô Hoài Ân gật gật đầu, “Đúng vậy!”
“Tương gia mời theo ta!”
Tửu bảo dẫn Độc Cô Hoài Ân và thủ hạ của hắn lên lầu, không bao lâu, xa xa xuất hiện một đám người, chính là Lưu Thuận và hơn hai mươi đệ tử của hắn, bọn họ ai cũng hông đeo trường đao, đằng đằng sát khí mà đến. Lúc này, Lữ Bình đi lên đón, thấp giọng nói: “Hắn đã đến rồi.”
Lưu Thuận vỗ vỗ ngực, “Yên tâm đi! Giao cho ta.”
Hắn lại không yên tâm Lữ Bình, sợ hắn chạy trốn, liền lấy bảo vệ Lữ Bình làm cái cớ, đặc biệt để lại hai gã đệ tử coi chừng hắn, mình thì mang theo các đệ tử hướng cửa chính tửu lâu đi đến, bọn họ lúc trước cũng đã đặt chỗ, liền cùng nhau đi vào...
Trong tửu lâu Thiên Tự các làm ăn rất tốt, đầu người nhấp nhô, tiếng ồn ào huyên náo tràn ngập bên tai, trên cầu thang nơi nơi là tửu khách từ trên xuống dưới, cũng không có ai hỏi bọn hắn, Lưu Thuận dẫn đệ tử lên tầng năm, ở phía đông đi tới cuối, Lưu Thuận liếc một cái liền thấy phòng Giáp số ba, ở cửa có hai gã đại hán cường tráng đứng.
Lưu Thuận đi lên trước, lạnh lùng nói: “Gọi chủ nhân nhà ngươi đi ra gặp ta!”
“Cút!” Hai gã thị vệ gầm lên một tiếng.
Lưu Thuận giận tím mặt, rút đao hét to một tiếng, “Động thủ!”
Thủ hạ của hắn ùn ùn rút đao hướng hai gã thị vệ đánh tới, hai gã thị vệ phản ứng nhanh nhẹn, bọn họ lập tức rút đao ứng đối, hai người võ nghệ cực kỳ cao cường, nháy mắt chém ngã hai người. Lưu Thuận thấy đệ tử mình bị giết, mắt cũng đỏ lên, “Dám giết đệ tử của lão tử, các ngươi đi tìm đi!” Hắn gầm rú, dẫn mọi người điên cuồng vây công hai gã thị vệ.
Lúc này, hai gã thị vệ bên trong phát hiện dị thường, một người rút đao xông ra, một người khác ở lại bảo hộ Độc Cô Hoài Ân. Độc Cô Hoài Ân bưng chén rượu, kinh ngạc nghe động bên ngoài tĩnh, kêu loạn, bên ngoài rốt cuộc là loại người nào?
Bỗng, từ ngoài cửa sổ như tia chớp bắn ra một mũi tên độc xanh biếc, bắn về phía thị vệ lưu lại. Thị vệ đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cửa chính, nhưng không đề phòng sau lưng, một mũi tên này chính ngay gáy hắn. Thị vệ kêu thảm một tiếng, lảo đảo chạy vội hai bước, ngã vật xuống đất.
Ở cùng lúc mũi tên độc được bắn ra, hai người áo đen từ ngoài cửa sổ lộn vào, bọn họ thân thủ nhanh nhẹn sắc bén, không đợi Độc Cô Hoài Ân phản ứng lại, hai thanh trường kiếm đã đâm đến trước mắt hắn. Độc Cô Hoài Ân chỉ cảm thấy cổ đau xót, rồi cái gì cũng không biết nữa.
Hai người áo đen biến mất, trên đất chỉ để lại một gã thị vệ trúng độc ngã lăn cùng một cái thi thể không đầu.
***
Trời vừa tối, cuộc sống về đêm của thành Lạc Dương vừa mới mở ra. Vương Thế Sung sau khi đăng cơ làm đế, quản lý đối với Lạc Dương so với trước đây thả lỏng hơn nhiều, sau khi trời tối đóng cửa thành quy củ không đổi, nhưng lệnh cấm đêm mỗi tối trong thành lại hủy, cửa phường hoàn toàn không đóng, điều này liền khiến ban đêm thành Lạc Dương đặc biệt phồn hoa, kẻ có tiền ra ngoài tìm hoan mua vui, người nghèo thì lợi dụng ban đêm đi ra làm chút việc làm ăn nhỏ, khiến ban đêm thành Lạc Dương náo nhiệt còn hơn ban ngày.
Đây cũng là hiệu quả Vương Thế Sung muốn, hắn thích nhìn thấy một Lạc Dương phồn hoa, điều này làm hắn có một loại thỏa mãn của đế vương.
Nhưng buổi tối hôm nay lại có chút không giống bình thường, ngay lúc rất nhiều người chuẩn bị rời nhà tìm vui, tiếng vó ngựa chợt ầm ầm vang lên ở trên đường cái, mấy ngàn kỵ binh chạy băng băng trên đường cái, dùng mắng chửi hung ác và roi da xua đuổi dân chúng về nhà. Cùng lúc đó, hai vạn quân đội bắt đầu điều tra từng nhà.
Chỉ nghe từng đội kỵ binh ở đầu đường hô to: “Mau mau về nhà, đêm nay thi hành lệnh cấm đêm, không cho phép bất luận kẻ nào ra khỏi nhà!”
Trước đó, mấy trăm binh sĩ đã bao vây tửu lâu Thiên Tự các, toàn bộ tửu bảo, chưởng quầy và tửu khách bị bắt hết đến quân doanh thẩm vấn, võ quán Hà Tây cũng bị binh sĩ bao vây, quán chủ cùng hai trăm đệ tử bị bắt hết.
Lạc Dương trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, một loại không khí sợ hãi nhanh chóng lan tràn ở trong thành, không đến nửa canh giờ, trên đường cái đã không còn người đi đường, từng nhà đóng cửa, tửu quán, thanh lâu, nhạc phường cũng đều đóng cửa sớm, khóa cửa lại.
Toàn bộ người trong thành đều đang thấp thỏm chờ đợi, đoán, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, hai đội ngũ binh sĩ điều tra tiến vào chợ nam, bọn họ gõ mở cửa chính mỗi một cửa hàng, binh sĩ chen nhau vào, bắt đầu cẩn thận điều tra, điều tra loại sự tình này được binh sĩ hoan nghênh nhất, cái này ý nghĩa bọn họ sắp kiếm được một khoản tiền.
Cho chỗ tốt, vậy điều tra mang tính tượng trưng một phen, không cho chỗ tốt, vậy lục tung rương hòm, đào ba thước đất, cho dù cho ít cũng không được.
Nhưng buổi tối hôm nay lại có chút đặc thù, bên trên hạ nghiêm lệnh, không cho phép binh sĩ làm lấy lệ, bởi vậy cho dù cho chỗ tốt cũng cần nghiêm khắc điều tra một phen, nhiều nhất là không quấy nhiễu nữ quyến.
Điều tra chợ nam đương nhiên là công việc béo bở trong công việc béo bở, tuy cửa hàng chợ nam phần lớn có hậu trường, nhưng ở dưới lệnh điều tra nghiêm khắc nhất, cho dù đưa thái tử ra cũng vô dụng, hai ngàn binh sĩ chuyên môn điều tra chợ nam.
Ở trong hàng da Bắc Nguyên, Lữ Bình đã khôi phục bộ dáng ban đầu, hai gã đệ tử võ quán trông coi hắn cũng bị hắn dễ dàng xử lý, cửa chính của cửa hàng bọn họ cũng đóng cửa.